Chương 30: Thiếu niên khu bể bơi
Dạ Đích
04/07/2014
Tháng bảy bất tri bất giác lướt qua, chào đón tháng tám gian nan nóng cháy.
Ngày 1 tháng 8 hôm đó, Lương Khuê tâm huyết dâng trào chạy đi nhuộm cái đầu thành màu vàng cực kì hống hách, thay đổi mái tóc bắt mắt kia. Lương Khuê tự nhận là rất tuấn tú, vì vậy đắc ý nói: “Thế nào? Cũng không tệ lắm phải không? Tô Nham cậu cũng đi chỉnh chỉnh mái tóc chút xíu đi, ha ha, chuẩn bị vào học chúng ta lại nhuộm lại.”
Tô Nham chằm chằm vào cái đầu kia thật lâu, không nói một lời xoay người rời đi.
“Uy uy, sao cậu không nói lời nào?”
“Nóng, thấy cái đầu cậu càng nóng. Còn thấy ớn hơn cả mặt trời.”
“Tô Nham miệng cậu thực độc, sao nỡ đả kích tớ như vậy. Hứ, tớ là thay đổi kiểu tóc thay đổi tâm tình, tớ cảm thấy tớ còn soái hơn Lâm Trường Không kia nhiều. Người kia nha thân cao 175, thể trọng nhẹ hơn tớ quá trời, tiểu bạch kiểm mềm nhũn kia, tớ có điểm nào giống gã ? ” Lương Khuê vừa nói vừa vuốt ve đầu của mình. Hắn cắt tóc, trông ngắn ngủn lỉa chỉa cứng ngắc. Hắn nhìn vào cái bóng trong chiếc gương trên tủ bên cạnh, càng nhìn càng thấy vừa cao vừa đẹp trai.
Tô Nham không thèm nhìn hắn dương dương tự đắc, y nhớ rõ ngày hôm nay đời trước, Lương Khuê cắt tóc xong, y rất nể tình nói đẹp trai. Kỳ thật hôm nay nhìn lại, vẫn rất tuấn tú. Tóc cắt cực kỳ ngắn, hoàn toàn lộ lỗ tai và cổ của Lương Khuê ra, tóc ngắn dựng thẳng, càng làm Lương Khuê như cao hơn, cổ dài, vai rộng, chân dài, đi đường mang gió, dùng câu nói của thầy cô là: Thằng nhóc kia coi ra đặc biệt hoạt bát, có sức sống.
Tướng mạo Lương Khuê có vài phần giống minh tinh Lâm Trường Không, nhưng người ta đi theo tuyến u buồn, hoàn toàn không phải người cùng đường với Lương Khuê. Lương Khuê thay đổi hình tượng như vậy, chênh lệch càng xa.
Lương Khuê một đường vuốt tóc về nhà, vào phòng lại chiếm lấy cái gương trong toilet không tha.
Tô Nham cắt dưa hấu, nghiêng qua nằm trên ghế sa lon gọi hắn:“Đừng bảnh choẹ nữa, di động của cậu reo kìa.”
“Cậu nghe giúp tớ đi.”
Tô Nham không chịu nhúc nhích:“Tự cậu tới nghe.”
Lương Khuê bất đắc dĩ, rầm rầm chạy đến bắt điện thoại:“Anh họ gì thế hử?”
“Yêu, khẩu khí dữ dội vậy, không quấy rầy chuyện tốt gì của mày chứ a?”
“Cái rắm, em đang nặn mụn……” Lương Khuê nhe răng trợn mắt, một bên nói điện thoại, một bên mò xuống mụt mụn bên cằm kia.
“Ha ha, mọc mụn à, thật làm người ta hâm mộ. Vậy mày và Tô Nham đi ra chơi đi, đến trung tâm giải trí Cụ Phong đi, tao chờ tụi bây.”
“Chơi cái gì?”
“Tùy, ở đây rất nhiều trò, à, thời tiết nóng như vậy, có thể đi bơi.”
“Đi bơi, không tồi. Đi, tụi em qua ngay, anh bao hết nghen!”
“Nói nhảm, mày mau tới, có kinh hỉ nha.”
“Kinh hỉ gì?” Lương Khuê hiếu kỳ truy hỏi, tiếc rằng anh họ đã cúp máy.
Lòng hiếu kỳ của Lương Khuê hoàn toàn bị lôi lên, lập tức mặc kệ mụt mụn, kéo Tô Nham đứng lên tùy tiện mang theo vài thứ trang bị liền thẳng tiến trung tâm giải trí.
Lương Khuê không biết có kinh hỉ gì chờ hắn, nhưng Tô Nham thì biết. Trên đường đi Tô Nham có vẻ lặng lẽ, bộ dạng không quá hăng hái, xóa đi tâm tình phấn khởi của Lương Khuê.
“Sao cậu cứ như mất hứng, cậu không thích bơi? Đừng lo, nơi nào còn có cái khác chơi, karaoke, chơi bóng a, khiêu vũ, đánh bài cũng có thể.”
Tô Nham lắc đầu:“Bơi là được rồi, trời nóng như vậy không muốn chơi trò khác. Tớ chỉ có chút chưa tỉnh ngủ, hơi mệt thôi.”
Lương Khuê lập tức nắm cổ Tô Nham dùng sức lắc lắc:“Tớ phát hiện cậu nghỉ học rất lười biếng nha, suốt ngày muốn ngủ, lúc tớ cắt tóc chẳng phải cậu ngủ suốt đấy sao? Thế mà còn chưa ngủ đủ hả.”
“Mặt trời nướng chảy cả xương cốt……” Tô Nham nước mắt lưng tròng ngáp, Lương Khuê hổn hển nhéo y:“Cậu chịu đựng cho tớ, đợi tí nữa xuống bơi sẽ không buồn ngủ .”
“Biết rồi.” Tô Nham bĩu môi, chậm rãi lấy ra cái quần bơi trong balo, cau mày nói:“Cậu làm chuyện tốt rồi, đây là quần bơi đầu tháng ba, giờ mặc không vừa nữa.”
“Sao tớ biết cậu mặc bao lâu, tớ lục đại trong tủ áo cậu mà. Yên tâm, trong túi của tớ có lấy thêm mấy cái, tất cả đều là mới. Sữa tắm, dầu gội đầu, dép lê, quần áo tắm tớ cũng mang theo, cực kỳ đầy đủ.”
Tô Nham mỉm cười, đừng thấy Lương Khuê bình thường tùy tiện, chuyện liên quan đến vệ sinh lại đặc biệt cẩn thận. Trước kia bọn họ đi ra ngoài bơi lội, chơi bóng, đi các nơi vui chơi, việc chuẩn bị tất cả đều do Lương Khuê ôm đồm. Tô Nham để tay lên ngực tự hỏi, dù sống thêm mấy đời cũng không học được những chuyện lôi thôi cẩn thận tỉ mỉ kia. Nhiều khi y không có kiên nhẫn, thua xa Lương Khuê.
Nửa giờ sau hai người đến đích, thấy được anh họ chờ đã lâu tại cổng lớn.
Anh họ cười dịu dàng phất tay về phía bọn họ:“Tới rất nhanh, theo tao vào nè. Muốn uống trước ít đồ không?”
Lương Khuê chặn ngang đẩy anh họ làm ồn:“Anh đừng thừa nước đục thả câu , mau nói cho em biết kinh hỉ là gì.”
“Ha ha, tao biết mày nóng ruột mà. Đi theo tao, vừa vặn nó đang bơi. Tụi bây có mang theo quần bơi không? Không mang phải đi mua bên kia.”
“Có đem có đem, dong dài, đi mau.”
“Thằng oắt chết bầm, nhìn thấy anh mày không đủ kinh hỉ sao?”
Lương Khuê chậc chậc nói:“Nếu em thấy anh ở chợ rau sẽ rất kinh hỉ.”
Anh họ vừa nghe đã trợn trừng:“Ai ai mày thật sự cùng Tô Nham đi bán rau? Lúc trước trong điện thoại nghe mày nói, tao còn không tin.”
Lương Khuê vươn tay kéo Tô Nham qua:“Không tin anh hỏi Tô Nham, giờ em là tay lành nghề bán rau à nha. Tô Nham cậu nói coi có phải không?”
“Ờ, phát huy đầy đủ mỹ mạo của cậu, hấp dẫn biết bao nữ khách hàng.” Tô Nham mỉm cười.
Anh họ cười ha ha, lấy tay sờ đầu Lương Khuê:“Kiểu tóc này của mày không tệ, thực sức sống, so với trước kia càng đẹp trai hơn. May mà hôm nay cha mẹ mày không tới, bằng không nhìn thấy cái đầu vàng hoe này của mày, không chừng thuận tay đập nát gáo sọ của mày, hô mưa gọi gió máu nhuộm khu giải trí luôn.”
Lương Khuê lập tức nhe răng, khinh thường nói:“Mẹ em chính là châu quan phóng hỏa bất chuẩn bách tính điểm đăng[1], cũng không ngẫm lại mái tóc của mẹ mỗi ngày mỗi dạng gì. Dù thế nào, kinh hỉ hôm nay là có ai tới? không phải chị họ chứ …… Vậy một chút cũng không kinh hỉ……” Lương Khuê nghĩ đến chị họ, thần sắc soạt một cái liền héo.
Anh họ cho hắn một cái tát, tức giận nói:“ May mà nó không tới, đến thì mày khỏi mơ thanh tịnh nhé.”
“Vậy là ai?”
Anh họ vui cười:“Kinh hỉ hơn nhiều, mày chờ coi.”
Ba người đi vào khu bể bơi, bên trong có rất nhiều người. Trong bể bơi tiếng nước ào ào không ngừng, mắt Lương Khuê quét nhìn chung quanh, nửa ngày không phát hiện ai quen.
Anh họ đưa bọn họ tới khu nghỉ ngơi, ở đằng kia vừa vặn có mấy người.
Trong đó có một thiếu niên đang dùng khăn mặt đắp đầu, ngồi xổm trên ghế uống nước khoáng, ánh mắt xa xăm nhìn bãi cỏ ngoài tấm thủy tinh.
Trước kia Tô Nham cũng không biết thiếu niên này có gì bất đồng với người khác, hôm nay nhìn thấy lần nữa, dụng tâm mà nhìn, mới có thể trông thấy trống rỗng và mờ mịt trong đôi mắt cậu. Những cảm xúc kia vốn không nên thuộc về độ tuổi này, thiếu niên này lại sớm phải gánh vác.
“Việt Việt!” Lương Khuê mừng rỡ chạy qua, thiếu niên tên Việt Việt nghe tiếng ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười, đứng lên gọi hắn:“Anh Thụy, cuối cùng anh cũng đến, em chờ đến phát chán rồi.”
“Ha ha ha, anh mà biết em đến nhất định tự mình đi đón em, ai bảo hai người không nói trước cho anh biết. Sao em lại đến đây, mà sao không nói cho anh, chỉ nói với anh họ, em không thấy bất công hả? Chỉ một mình em tới à? Tiểu quỷ khác không tới hử?”
“Theo em đến đây, sáng hôm nay em mới tới, em thấy anh họ có xe thuận tiện nên chỉ nói cho ảnh.”
Lương Khuê nhiệt tình ôm vai Tần Việt, dắt cậu đi về hướng Tô Nham, giới thiệu nói:“Việt Việt, đây là bạn anh, Tô Nham, anh nghĩ sẽ ở lại nhà cậu ta chơi. Tô Nham, đây là em họ cùng tuổi tớ, Tần Việt, năm sau cũng lên 11 như chúng ta.”
Tô Nham mỉm cười gật đầu, Tần Việt cũng cười cười, không nói nhiều lời.
“Vì sao gọi cậu là anh Thụy? Không phải anh Khuê sao?” Tô Nham hiếu kỳ hỏi.
“Ha ha, Thụy là nhũ danh của tớ, tụi nó quen gọi như vậy từ nhỏ.”
Tần Việt chế nhạo nói:“Em chỉ nhỏ hơn anh hai tháng thôi, khi còn bé căn bản không muốn gọi anh là anh nhưng anh bá đạo vô lý, ai không kêu anh là anh liền đánh. Chậc chậc, anh nói coi anh nào có dáng người anh chứ.”
Lương Khuê sờ sờ mũi đạp cậu:“Nhỏ hơn hai ngày cũng là nhỏ! Đó là anh dạy chú kính già yêu trẻ nghe không.”
“Chúc mừng tụi bây thành công gặp nhau, trách nhiệm của tao dừng ở đây. Bọn tiểu tử chúng mày tiếp tục ăn chơi đi tao còn có hẹn, kiếu trước.” Anh họ giao thẻ hội viên cho Lương Khuê, lại kín đáo đưa cho hắn một ít tiền mặt và một chìa khóa xe, phất phất tay xoay người tiêu sái rời đi.
Lương Khuê hô to:“Em đột[2] anh, anh cứ như vậy chạy hả!”
Anh họ quay đầu lại khoát tay:“Đừng luyến tiếc tao, đúng rồi, Việt Việt sẽ cùng ở với mày đấy, nó tháng 9 khai giảng vào trường tụi bây học, chung lớp với mày. Sau này nhớ chiếu cố em nó nghen, anh thì phải ra dáng là anh, đừng để người ta khi dễ Việt Việt.”
“Cái gì?” Lương Khuê kinh hãi: “Việt Việt, em chuyển đến trường của chúng anh à?”
Tần Việt gật đầu:“Thiên chân vạn xác, em gặp phải chút chuyện không vui ở cao trung thành phố A, dứt khoát chuyển đến phía nam.”
“Ha ha ha, tốt, tốt, thật quá tốt. Học ở thành phố C cũng không tệ lắm, giá rẻ, tìm đại một quán cơm nhỏ ăn cũng đặc biệt ngon, em sẽ không hối hận .”
“Em nghe dượng nói Tô Nham là lớp trưởng, hơn nữa thành tích đứng đầu khối 10 cả năm, là học sinh ưu tú. Lúc đi dượng còn bắt em mang không ít quà cho các anh, còn kèm theo dặn dò, bảo em học hỏi Tô Nham……” Tần Việt u oán nhìn Tô Nham, biểu lộ vô cùng khổ sở.
Tô Nham bật cười:“Học giỏi không có nghĩa lí gì cả.”
Lương Khuê vui vui:“Tô Nham đừng an ủi Việt Việt, điểm thi của nó chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn, là của nợ lớp chúng ta sắp phải gánh chịu rồi đấy. Không nói những thứ này, thay quần áo đi bơi đi, Việt Việt bơi rất tài đó.” Lương Khuê không thể chờ đợi giục giã, ba người đổi quần bơi đi ra. Ánh mắt của Lương Khuê vẫn đuổi theo Tô Nham, nhìn từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên.
Tô Nham mặt đen lên không đếm xỉa hắn, Tần Việt phốc cười:“Em nói nè anh ơi, anh đang đùa giỡn lưu manh phải không ? Nếu đổi là mỹ nữ nào khác chắc đã cho anh vài bạt tay rồi. Nhưng mà dáng người Tô Nham thật tốt, rất cân đối nha.”
Tô Nham cười cười với cậu, nhảy vào bể bơi, nước hồ bao phủ cả người Tô Nham. Trong làn nước trong suốt, Tô Nham lưu loát lướt xa như cá, mở hai tay ra, chân dài khép lại. Nhìn như thế, tự nhiên lại cảm thấy đầu óc hơi nóng lên.
Lương Khuê chớp mắt mấy cái, thu hồi tầm mắt rồi trừng Tần Việt:“Em mới đùa giỡn lưu manh, Tiểu Trúc Can, lần nào cũng yểu xìu như chưa ăn cơm, giống y học sinh trung học vậy hà.”
Tần Việt một cước đạp qua, mắng to:“Anh đừng ỷ mình có thân cường thể kiện mà có thể khinh thường em, em là do vấn đề gen!”
Lương Khuê chật vật ngã vào trong nước, nói thầm vài câu liền vung tay bơi đi chơi.
Tần Việt bơi trước đã lâu, cũng chẳng còn tâm tư vật lộn, lười biếng bồng bềnh trong hồ bơi lượn qua lượn lại.
Bên kia Lương Khuê và Tô Nham đang đọ sức, vốn đến để nghỉ ngơi, chẳng biết tại sao biến thành thi đấu thể thao.
Tô Nham rốt cục mệt mỏi, có chút hư nhuyễn bò lên bờ, nước chạy rào từ thân thể y xuống, chảy vào bể bơi. Lương Khuê bơi tới, ngẩng đầu lên lau nước, mở mắt ra liền nhìn thấy tấm lưng trần trụi và cái mông bị quần bơi che kín, còn có hai chân thon dài vươn tay có thể đụng đến của Tô Nham.
Lương Khuê ngẩng đầu không hiểu sao lại nhìn rất lâu, rất lâu, sau đó lắc lắc đầu, trở mình nhảy lên bờ lau chùi thân thể.
“Tớ đi thay quần áo.” Tô Nham quẹo vào phòng thay quần áo.
“Tớ cũng cùng đi, đợi tí nữa kiếm cái gì ăn vậy, tớ đói bụng.”
“Ừ, gần đây có một nhà hàng Tây khá ngon.”
Hai người chen chúc vào phòng thay quần áo, Lương Khuê vừa ngâm nga ca hát vừa lau chùi thân thể, Tô Nham vừa tròng Tshirt vào đầu, Tần Việt cũng tiến đến, đứng một bên chờ bọn họ.
“Việt Việt em mau thay quần áo, đứng đực ra ở đấy làm gì.”
“…… Không vội.” Tần Việt cúi đầu lục lọi túi của mình.
Tô Nham mặc quần áo tử tế nhìn cậu một cái, chà sát đi ra ngoài.
Không bao lâu sau Lương Khuê cũng đi ra, Tần Việt rơi lại sau cùng. Cậu mặc chỉnh tề nhất, từ đầu đến chân không thể bắt bẻ, quần áo càng làm nổi bật vẻ sạch sẽ ngăn nắp của cậu. Tô Nham thật tâm cảm thấy, Tần Việt là cậu bé ‘Xinh đẹp’ nhất mà y từng gặp. Không chỉ là ngũ quan, quan trọng nhất là loại cảm giác kia, sạch sẽ thanh thuần như thiếu nữ, nhưng cũng sẽ không nghĩ lầm cậu là một cô bé.
Trước kia y cảm thấy Tần Việt không dễ thân cận, bởi vì lòng cảnh giác của Tần Việt quá nặng. Về sau mới hiểu đây không phải là cảnh giác, mà là điều thiếu niên bất đắc dĩ mà che dấu.
Có Tần Việt gia nhập, làm cho kì nghỉ hè còn sót lại trôi qua càng náo nhiệt. Ba người có thẻ VIP hội viên, thỉnh thoảng chạy đến hồ bơi bơi lội chơi bóng hát ca.
Thời gian Tô Nham đi chợ bán rau, hai người kia tuyệt đối sẽ đuổi theo. Lương Khuê thật sự muốn giúp Tô Nham chia sẻ một phần, Tần Việt hoàn toàn là tò mò muốn thử. Cũng không có việc gì liền đứng trước hàng rau ra sức rao to, cuống họng cậu tốt, rao riết rồi nghiện, mỗi ngày mỗi đa dạng, cứ như đang ca hát.
Đảo mắt đến hai mươi lăm tháng tám, trường học bắt đầu báo danh.
Tô Nham cùng Lương Khuê bị gọi đến trường hỗ trợ, ghi chữ, dán tuyên truyền, đón học sinh mới, giúp người dẫn đường, giúp người ta vận chuyển, càng ngày càng bề bộn.
Tần Việt nhàm chán, mỗi ngày đi theo bọn họ chơi, còn chưa chính thức khai giảng, cậu ngược lại quen biết không ít bạn học.
“Lương Khuê gen nhà cậu thật tốt, cả em họ cũng đẹp trai như vậy, các nam sinh chúng tôi còn đất sống không?” Có nam sinh hâm mộ ghen ghét phàn nàn.
Lương Khuê mừng rỡ:“Cái này sai rồi, Việt Việt lớn lên giống mẹ nó, chính là dì của tớ. Dì tớ lúc còn trẻ là một đại mỹ nhân. Về phần vì sao mà tớ đẹp trai như vậy, công lao thuộc về cha tớ, tớ đúc ra từ một khuôn với cha đó.”
Người bạn kia vỗ vỗ bả vai Tần Việt, ác ý nói:“May mà chú em này dáng thấp bé, nếu cao như Lương Khuê, chúng ta thật sự không còn đường sống.”
Nam sinh phía nam bọn họ, có thể đến một mét tám đều là vóc dáng cao. Bình thường cơ bản đều là trên một mét bảy, hơn một mét sáu cũng không thiếu. Nói đại nam hài xinh xắn lanh lợi, không tính là khoa trương.
Nữ sinh đương nhiên thích vừa đẹp trai vừa cao, nam sinh thấp quá, vẫn thiếu chút cảm giác an toàn, không phải sao.
Tần Việt là người phương bắc, nhưng cậu cao mới đến một mét bảy ba mà thôi, đặt bên người Lương Khuê, thực lùn. Lại phối hợp ngũ quan vốn thanh tú của cậu, thoạt nhìn giống y như học sinh trung học.
Lâm Cường càng độc miệng, quen Tần Việt liền đùa giỡn, đĩnh đạc nói:“Bông hoa của 11/1 chúng ta chính là Tần Việt cậu.”
Tần Việt đương nhiên không vui, nhưng người khác đùa bỡn, kêu riết đã thành quen. Vì vậy đến 1 tháng 9 khai giảng ngày đó, những bạn học lạ lẫm si ngốc nhìn vài phần tử hăng hái đuổi theo Tần Việt hô ‘Bông hoa của lớp ơi, bông hoa của lớp à’.
Cuộc sống lớp 11 bắt đầu, đại đa số gương mặt trong lớp đều là xa lạ, có vài người trước kia có gặp qua, nhưng không thốt ra nổi cái tên nào. 11/1, lớp chuyên, đó là một tập thể rất phức tạp. Chỉ nhân số thôi đã vượt xa lớp mười, nhiều tới sáu mươi tám người, bàn ghế cuối cùng đều xếp sát vào vách tường. Lớp học chừng năm mươi người nhờ trình độ mà được xếp vào, còn lại mười mấy người, cơ bản đều dựa vào quan hệ. Tối điển hình là Tần Việt, thành tích của người này làm Thầy Mã thống khổ đã lâu, nhìn thấy môn toán 55 điểm trên phiếu điểm, sao không làm người ta thống khổ.
Lớp 11 điều chỉnh chỗ ngồi thực quái, như Tô Nham, thành tích đứng đầu, chỗ ngồi xếp đầu tiên, đối mặt với bục giảng giáo viên, Lương Khuê vẫn ngồi cùng bàn với y. Tô Nham và Lương Khuê là người cao nhất trong lớp, cùng ngồi chỗ đó, các học sinh đằng sau lập tức làm ầm lên:“Thầy ơi, như vậy không được, hai người họ quá cao, hoàn toàn chặn em luôn rồi.” hai nữ sinh đằng sau Lương Khuê vô tội nói.
Thầy Mã cũng quấn quýt, kỳ thật vị trí này là trường học phân phó, mục đích là sợ học sinh tốt trộn lẫn với học sinh xấu bị ảnh hưởng hư. Nhưng nhìn thấy chiều cao của Tô Nham và Lương Khuê, Thầy Mã thở dài, đành phải sắp lại lần nữa. Cuối cùng để hai người vào vị trí cũ, tổ bốn gần cửa sổ, vị trí không trước không sau. Nam sinh bàn sau tuy thấp, nhưng không đến mức bị ngăn trở tầm mắt.
Một lần nữa ngồi lại bên cửa sổ, Tô Nham lén ra hiệu một chữ V.
__________________________
[1]Chỉ hứa châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng – 只许州官放火,不许百姓点灯 (để cho quan viên có thể phóng hỏa, nhưng ko cho phép dân thường đốt đèn –> xuất phát từ 1 câu chuyện nào đó thời bắc Tống –> tóm lại là dung túng cho quan lại làm gì cũng được, còn dân thường lén sinh hoạt bình thường, hoạt động chính đáng cũng bị hạn chế. Nay còn để chỉ mình muốn làm gì thì làm, ko đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác).
[2]đột: 凸: kí hiểu biểu cảm, động tác giơ ngón tay giữa lên đấy..
Ngày 1 tháng 8 hôm đó, Lương Khuê tâm huyết dâng trào chạy đi nhuộm cái đầu thành màu vàng cực kì hống hách, thay đổi mái tóc bắt mắt kia. Lương Khuê tự nhận là rất tuấn tú, vì vậy đắc ý nói: “Thế nào? Cũng không tệ lắm phải không? Tô Nham cậu cũng đi chỉnh chỉnh mái tóc chút xíu đi, ha ha, chuẩn bị vào học chúng ta lại nhuộm lại.”
Tô Nham chằm chằm vào cái đầu kia thật lâu, không nói một lời xoay người rời đi.
“Uy uy, sao cậu không nói lời nào?”
“Nóng, thấy cái đầu cậu càng nóng. Còn thấy ớn hơn cả mặt trời.”
“Tô Nham miệng cậu thực độc, sao nỡ đả kích tớ như vậy. Hứ, tớ là thay đổi kiểu tóc thay đổi tâm tình, tớ cảm thấy tớ còn soái hơn Lâm Trường Không kia nhiều. Người kia nha thân cao 175, thể trọng nhẹ hơn tớ quá trời, tiểu bạch kiểm mềm nhũn kia, tớ có điểm nào giống gã ? ” Lương Khuê vừa nói vừa vuốt ve đầu của mình. Hắn cắt tóc, trông ngắn ngủn lỉa chỉa cứng ngắc. Hắn nhìn vào cái bóng trong chiếc gương trên tủ bên cạnh, càng nhìn càng thấy vừa cao vừa đẹp trai.
Tô Nham không thèm nhìn hắn dương dương tự đắc, y nhớ rõ ngày hôm nay đời trước, Lương Khuê cắt tóc xong, y rất nể tình nói đẹp trai. Kỳ thật hôm nay nhìn lại, vẫn rất tuấn tú. Tóc cắt cực kỳ ngắn, hoàn toàn lộ lỗ tai và cổ của Lương Khuê ra, tóc ngắn dựng thẳng, càng làm Lương Khuê như cao hơn, cổ dài, vai rộng, chân dài, đi đường mang gió, dùng câu nói của thầy cô là: Thằng nhóc kia coi ra đặc biệt hoạt bát, có sức sống.
Tướng mạo Lương Khuê có vài phần giống minh tinh Lâm Trường Không, nhưng người ta đi theo tuyến u buồn, hoàn toàn không phải người cùng đường với Lương Khuê. Lương Khuê thay đổi hình tượng như vậy, chênh lệch càng xa.
Lương Khuê một đường vuốt tóc về nhà, vào phòng lại chiếm lấy cái gương trong toilet không tha.
Tô Nham cắt dưa hấu, nghiêng qua nằm trên ghế sa lon gọi hắn:“Đừng bảnh choẹ nữa, di động của cậu reo kìa.”
“Cậu nghe giúp tớ đi.”
Tô Nham không chịu nhúc nhích:“Tự cậu tới nghe.”
Lương Khuê bất đắc dĩ, rầm rầm chạy đến bắt điện thoại:“Anh họ gì thế hử?”
“Yêu, khẩu khí dữ dội vậy, không quấy rầy chuyện tốt gì của mày chứ a?”
“Cái rắm, em đang nặn mụn……” Lương Khuê nhe răng trợn mắt, một bên nói điện thoại, một bên mò xuống mụt mụn bên cằm kia.
“Ha ha, mọc mụn à, thật làm người ta hâm mộ. Vậy mày và Tô Nham đi ra chơi đi, đến trung tâm giải trí Cụ Phong đi, tao chờ tụi bây.”
“Chơi cái gì?”
“Tùy, ở đây rất nhiều trò, à, thời tiết nóng như vậy, có thể đi bơi.”
“Đi bơi, không tồi. Đi, tụi em qua ngay, anh bao hết nghen!”
“Nói nhảm, mày mau tới, có kinh hỉ nha.”
“Kinh hỉ gì?” Lương Khuê hiếu kỳ truy hỏi, tiếc rằng anh họ đã cúp máy.
Lòng hiếu kỳ của Lương Khuê hoàn toàn bị lôi lên, lập tức mặc kệ mụt mụn, kéo Tô Nham đứng lên tùy tiện mang theo vài thứ trang bị liền thẳng tiến trung tâm giải trí.
Lương Khuê không biết có kinh hỉ gì chờ hắn, nhưng Tô Nham thì biết. Trên đường đi Tô Nham có vẻ lặng lẽ, bộ dạng không quá hăng hái, xóa đi tâm tình phấn khởi của Lương Khuê.
“Sao cậu cứ như mất hứng, cậu không thích bơi? Đừng lo, nơi nào còn có cái khác chơi, karaoke, chơi bóng a, khiêu vũ, đánh bài cũng có thể.”
Tô Nham lắc đầu:“Bơi là được rồi, trời nóng như vậy không muốn chơi trò khác. Tớ chỉ có chút chưa tỉnh ngủ, hơi mệt thôi.”
Lương Khuê lập tức nắm cổ Tô Nham dùng sức lắc lắc:“Tớ phát hiện cậu nghỉ học rất lười biếng nha, suốt ngày muốn ngủ, lúc tớ cắt tóc chẳng phải cậu ngủ suốt đấy sao? Thế mà còn chưa ngủ đủ hả.”
“Mặt trời nướng chảy cả xương cốt……” Tô Nham nước mắt lưng tròng ngáp, Lương Khuê hổn hển nhéo y:“Cậu chịu đựng cho tớ, đợi tí nữa xuống bơi sẽ không buồn ngủ .”
“Biết rồi.” Tô Nham bĩu môi, chậm rãi lấy ra cái quần bơi trong balo, cau mày nói:“Cậu làm chuyện tốt rồi, đây là quần bơi đầu tháng ba, giờ mặc không vừa nữa.”
“Sao tớ biết cậu mặc bao lâu, tớ lục đại trong tủ áo cậu mà. Yên tâm, trong túi của tớ có lấy thêm mấy cái, tất cả đều là mới. Sữa tắm, dầu gội đầu, dép lê, quần áo tắm tớ cũng mang theo, cực kỳ đầy đủ.”
Tô Nham mỉm cười, đừng thấy Lương Khuê bình thường tùy tiện, chuyện liên quan đến vệ sinh lại đặc biệt cẩn thận. Trước kia bọn họ đi ra ngoài bơi lội, chơi bóng, đi các nơi vui chơi, việc chuẩn bị tất cả đều do Lương Khuê ôm đồm. Tô Nham để tay lên ngực tự hỏi, dù sống thêm mấy đời cũng không học được những chuyện lôi thôi cẩn thận tỉ mỉ kia. Nhiều khi y không có kiên nhẫn, thua xa Lương Khuê.
Nửa giờ sau hai người đến đích, thấy được anh họ chờ đã lâu tại cổng lớn.
Anh họ cười dịu dàng phất tay về phía bọn họ:“Tới rất nhanh, theo tao vào nè. Muốn uống trước ít đồ không?”
Lương Khuê chặn ngang đẩy anh họ làm ồn:“Anh đừng thừa nước đục thả câu , mau nói cho em biết kinh hỉ là gì.”
“Ha ha, tao biết mày nóng ruột mà. Đi theo tao, vừa vặn nó đang bơi. Tụi bây có mang theo quần bơi không? Không mang phải đi mua bên kia.”
“Có đem có đem, dong dài, đi mau.”
“Thằng oắt chết bầm, nhìn thấy anh mày không đủ kinh hỉ sao?”
Lương Khuê chậc chậc nói:“Nếu em thấy anh ở chợ rau sẽ rất kinh hỉ.”
Anh họ vừa nghe đã trợn trừng:“Ai ai mày thật sự cùng Tô Nham đi bán rau? Lúc trước trong điện thoại nghe mày nói, tao còn không tin.”
Lương Khuê vươn tay kéo Tô Nham qua:“Không tin anh hỏi Tô Nham, giờ em là tay lành nghề bán rau à nha. Tô Nham cậu nói coi có phải không?”
“Ờ, phát huy đầy đủ mỹ mạo của cậu, hấp dẫn biết bao nữ khách hàng.” Tô Nham mỉm cười.
Anh họ cười ha ha, lấy tay sờ đầu Lương Khuê:“Kiểu tóc này của mày không tệ, thực sức sống, so với trước kia càng đẹp trai hơn. May mà hôm nay cha mẹ mày không tới, bằng không nhìn thấy cái đầu vàng hoe này của mày, không chừng thuận tay đập nát gáo sọ của mày, hô mưa gọi gió máu nhuộm khu giải trí luôn.”
Lương Khuê lập tức nhe răng, khinh thường nói:“Mẹ em chính là châu quan phóng hỏa bất chuẩn bách tính điểm đăng[1], cũng không ngẫm lại mái tóc của mẹ mỗi ngày mỗi dạng gì. Dù thế nào, kinh hỉ hôm nay là có ai tới? không phải chị họ chứ …… Vậy một chút cũng không kinh hỉ……” Lương Khuê nghĩ đến chị họ, thần sắc soạt một cái liền héo.
Anh họ cho hắn một cái tát, tức giận nói:“ May mà nó không tới, đến thì mày khỏi mơ thanh tịnh nhé.”
“Vậy là ai?”
Anh họ vui cười:“Kinh hỉ hơn nhiều, mày chờ coi.”
Ba người đi vào khu bể bơi, bên trong có rất nhiều người. Trong bể bơi tiếng nước ào ào không ngừng, mắt Lương Khuê quét nhìn chung quanh, nửa ngày không phát hiện ai quen.
Anh họ đưa bọn họ tới khu nghỉ ngơi, ở đằng kia vừa vặn có mấy người.
Trong đó có một thiếu niên đang dùng khăn mặt đắp đầu, ngồi xổm trên ghế uống nước khoáng, ánh mắt xa xăm nhìn bãi cỏ ngoài tấm thủy tinh.
Trước kia Tô Nham cũng không biết thiếu niên này có gì bất đồng với người khác, hôm nay nhìn thấy lần nữa, dụng tâm mà nhìn, mới có thể trông thấy trống rỗng và mờ mịt trong đôi mắt cậu. Những cảm xúc kia vốn không nên thuộc về độ tuổi này, thiếu niên này lại sớm phải gánh vác.
“Việt Việt!” Lương Khuê mừng rỡ chạy qua, thiếu niên tên Việt Việt nghe tiếng ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười, đứng lên gọi hắn:“Anh Thụy, cuối cùng anh cũng đến, em chờ đến phát chán rồi.”
“Ha ha ha, anh mà biết em đến nhất định tự mình đi đón em, ai bảo hai người không nói trước cho anh biết. Sao em lại đến đây, mà sao không nói cho anh, chỉ nói với anh họ, em không thấy bất công hả? Chỉ một mình em tới à? Tiểu quỷ khác không tới hử?”
“Theo em đến đây, sáng hôm nay em mới tới, em thấy anh họ có xe thuận tiện nên chỉ nói cho ảnh.”
Lương Khuê nhiệt tình ôm vai Tần Việt, dắt cậu đi về hướng Tô Nham, giới thiệu nói:“Việt Việt, đây là bạn anh, Tô Nham, anh nghĩ sẽ ở lại nhà cậu ta chơi. Tô Nham, đây là em họ cùng tuổi tớ, Tần Việt, năm sau cũng lên 11 như chúng ta.”
Tô Nham mỉm cười gật đầu, Tần Việt cũng cười cười, không nói nhiều lời.
“Vì sao gọi cậu là anh Thụy? Không phải anh Khuê sao?” Tô Nham hiếu kỳ hỏi.
“Ha ha, Thụy là nhũ danh của tớ, tụi nó quen gọi như vậy từ nhỏ.”
Tần Việt chế nhạo nói:“Em chỉ nhỏ hơn anh hai tháng thôi, khi còn bé căn bản không muốn gọi anh là anh nhưng anh bá đạo vô lý, ai không kêu anh là anh liền đánh. Chậc chậc, anh nói coi anh nào có dáng người anh chứ.”
Lương Khuê sờ sờ mũi đạp cậu:“Nhỏ hơn hai ngày cũng là nhỏ! Đó là anh dạy chú kính già yêu trẻ nghe không.”
“Chúc mừng tụi bây thành công gặp nhau, trách nhiệm của tao dừng ở đây. Bọn tiểu tử chúng mày tiếp tục ăn chơi đi tao còn có hẹn, kiếu trước.” Anh họ giao thẻ hội viên cho Lương Khuê, lại kín đáo đưa cho hắn một ít tiền mặt và một chìa khóa xe, phất phất tay xoay người tiêu sái rời đi.
Lương Khuê hô to:“Em đột[2] anh, anh cứ như vậy chạy hả!”
Anh họ quay đầu lại khoát tay:“Đừng luyến tiếc tao, đúng rồi, Việt Việt sẽ cùng ở với mày đấy, nó tháng 9 khai giảng vào trường tụi bây học, chung lớp với mày. Sau này nhớ chiếu cố em nó nghen, anh thì phải ra dáng là anh, đừng để người ta khi dễ Việt Việt.”
“Cái gì?” Lương Khuê kinh hãi: “Việt Việt, em chuyển đến trường của chúng anh à?”
Tần Việt gật đầu:“Thiên chân vạn xác, em gặp phải chút chuyện không vui ở cao trung thành phố A, dứt khoát chuyển đến phía nam.”
“Ha ha ha, tốt, tốt, thật quá tốt. Học ở thành phố C cũng không tệ lắm, giá rẻ, tìm đại một quán cơm nhỏ ăn cũng đặc biệt ngon, em sẽ không hối hận .”
“Em nghe dượng nói Tô Nham là lớp trưởng, hơn nữa thành tích đứng đầu khối 10 cả năm, là học sinh ưu tú. Lúc đi dượng còn bắt em mang không ít quà cho các anh, còn kèm theo dặn dò, bảo em học hỏi Tô Nham……” Tần Việt u oán nhìn Tô Nham, biểu lộ vô cùng khổ sở.
Tô Nham bật cười:“Học giỏi không có nghĩa lí gì cả.”
Lương Khuê vui vui:“Tô Nham đừng an ủi Việt Việt, điểm thi của nó chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn, là của nợ lớp chúng ta sắp phải gánh chịu rồi đấy. Không nói những thứ này, thay quần áo đi bơi đi, Việt Việt bơi rất tài đó.” Lương Khuê không thể chờ đợi giục giã, ba người đổi quần bơi đi ra. Ánh mắt của Lương Khuê vẫn đuổi theo Tô Nham, nhìn từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên.
Tô Nham mặt đen lên không đếm xỉa hắn, Tần Việt phốc cười:“Em nói nè anh ơi, anh đang đùa giỡn lưu manh phải không ? Nếu đổi là mỹ nữ nào khác chắc đã cho anh vài bạt tay rồi. Nhưng mà dáng người Tô Nham thật tốt, rất cân đối nha.”
Tô Nham cười cười với cậu, nhảy vào bể bơi, nước hồ bao phủ cả người Tô Nham. Trong làn nước trong suốt, Tô Nham lưu loát lướt xa như cá, mở hai tay ra, chân dài khép lại. Nhìn như thế, tự nhiên lại cảm thấy đầu óc hơi nóng lên.
Lương Khuê chớp mắt mấy cái, thu hồi tầm mắt rồi trừng Tần Việt:“Em mới đùa giỡn lưu manh, Tiểu Trúc Can, lần nào cũng yểu xìu như chưa ăn cơm, giống y học sinh trung học vậy hà.”
Tần Việt một cước đạp qua, mắng to:“Anh đừng ỷ mình có thân cường thể kiện mà có thể khinh thường em, em là do vấn đề gen!”
Lương Khuê chật vật ngã vào trong nước, nói thầm vài câu liền vung tay bơi đi chơi.
Tần Việt bơi trước đã lâu, cũng chẳng còn tâm tư vật lộn, lười biếng bồng bềnh trong hồ bơi lượn qua lượn lại.
Bên kia Lương Khuê và Tô Nham đang đọ sức, vốn đến để nghỉ ngơi, chẳng biết tại sao biến thành thi đấu thể thao.
Tô Nham rốt cục mệt mỏi, có chút hư nhuyễn bò lên bờ, nước chạy rào từ thân thể y xuống, chảy vào bể bơi. Lương Khuê bơi tới, ngẩng đầu lên lau nước, mở mắt ra liền nhìn thấy tấm lưng trần trụi và cái mông bị quần bơi che kín, còn có hai chân thon dài vươn tay có thể đụng đến của Tô Nham.
Lương Khuê ngẩng đầu không hiểu sao lại nhìn rất lâu, rất lâu, sau đó lắc lắc đầu, trở mình nhảy lên bờ lau chùi thân thể.
“Tớ đi thay quần áo.” Tô Nham quẹo vào phòng thay quần áo.
“Tớ cũng cùng đi, đợi tí nữa kiếm cái gì ăn vậy, tớ đói bụng.”
“Ừ, gần đây có một nhà hàng Tây khá ngon.”
Hai người chen chúc vào phòng thay quần áo, Lương Khuê vừa ngâm nga ca hát vừa lau chùi thân thể, Tô Nham vừa tròng Tshirt vào đầu, Tần Việt cũng tiến đến, đứng một bên chờ bọn họ.
“Việt Việt em mau thay quần áo, đứng đực ra ở đấy làm gì.”
“…… Không vội.” Tần Việt cúi đầu lục lọi túi của mình.
Tô Nham mặc quần áo tử tế nhìn cậu một cái, chà sát đi ra ngoài.
Không bao lâu sau Lương Khuê cũng đi ra, Tần Việt rơi lại sau cùng. Cậu mặc chỉnh tề nhất, từ đầu đến chân không thể bắt bẻ, quần áo càng làm nổi bật vẻ sạch sẽ ngăn nắp của cậu. Tô Nham thật tâm cảm thấy, Tần Việt là cậu bé ‘Xinh đẹp’ nhất mà y từng gặp. Không chỉ là ngũ quan, quan trọng nhất là loại cảm giác kia, sạch sẽ thanh thuần như thiếu nữ, nhưng cũng sẽ không nghĩ lầm cậu là một cô bé.
Trước kia y cảm thấy Tần Việt không dễ thân cận, bởi vì lòng cảnh giác của Tần Việt quá nặng. Về sau mới hiểu đây không phải là cảnh giác, mà là điều thiếu niên bất đắc dĩ mà che dấu.
Có Tần Việt gia nhập, làm cho kì nghỉ hè còn sót lại trôi qua càng náo nhiệt. Ba người có thẻ VIP hội viên, thỉnh thoảng chạy đến hồ bơi bơi lội chơi bóng hát ca.
Thời gian Tô Nham đi chợ bán rau, hai người kia tuyệt đối sẽ đuổi theo. Lương Khuê thật sự muốn giúp Tô Nham chia sẻ một phần, Tần Việt hoàn toàn là tò mò muốn thử. Cũng không có việc gì liền đứng trước hàng rau ra sức rao to, cuống họng cậu tốt, rao riết rồi nghiện, mỗi ngày mỗi đa dạng, cứ như đang ca hát.
Đảo mắt đến hai mươi lăm tháng tám, trường học bắt đầu báo danh.
Tô Nham cùng Lương Khuê bị gọi đến trường hỗ trợ, ghi chữ, dán tuyên truyền, đón học sinh mới, giúp người dẫn đường, giúp người ta vận chuyển, càng ngày càng bề bộn.
Tần Việt nhàm chán, mỗi ngày đi theo bọn họ chơi, còn chưa chính thức khai giảng, cậu ngược lại quen biết không ít bạn học.
“Lương Khuê gen nhà cậu thật tốt, cả em họ cũng đẹp trai như vậy, các nam sinh chúng tôi còn đất sống không?” Có nam sinh hâm mộ ghen ghét phàn nàn.
Lương Khuê mừng rỡ:“Cái này sai rồi, Việt Việt lớn lên giống mẹ nó, chính là dì của tớ. Dì tớ lúc còn trẻ là một đại mỹ nhân. Về phần vì sao mà tớ đẹp trai như vậy, công lao thuộc về cha tớ, tớ đúc ra từ một khuôn với cha đó.”
Người bạn kia vỗ vỗ bả vai Tần Việt, ác ý nói:“May mà chú em này dáng thấp bé, nếu cao như Lương Khuê, chúng ta thật sự không còn đường sống.”
Nam sinh phía nam bọn họ, có thể đến một mét tám đều là vóc dáng cao. Bình thường cơ bản đều là trên một mét bảy, hơn một mét sáu cũng không thiếu. Nói đại nam hài xinh xắn lanh lợi, không tính là khoa trương.
Nữ sinh đương nhiên thích vừa đẹp trai vừa cao, nam sinh thấp quá, vẫn thiếu chút cảm giác an toàn, không phải sao.
Tần Việt là người phương bắc, nhưng cậu cao mới đến một mét bảy ba mà thôi, đặt bên người Lương Khuê, thực lùn. Lại phối hợp ngũ quan vốn thanh tú của cậu, thoạt nhìn giống y như học sinh trung học.
Lâm Cường càng độc miệng, quen Tần Việt liền đùa giỡn, đĩnh đạc nói:“Bông hoa của 11/1 chúng ta chính là Tần Việt cậu.”
Tần Việt đương nhiên không vui, nhưng người khác đùa bỡn, kêu riết đã thành quen. Vì vậy đến 1 tháng 9 khai giảng ngày đó, những bạn học lạ lẫm si ngốc nhìn vài phần tử hăng hái đuổi theo Tần Việt hô ‘Bông hoa của lớp ơi, bông hoa của lớp à’.
Cuộc sống lớp 11 bắt đầu, đại đa số gương mặt trong lớp đều là xa lạ, có vài người trước kia có gặp qua, nhưng không thốt ra nổi cái tên nào. 11/1, lớp chuyên, đó là một tập thể rất phức tạp. Chỉ nhân số thôi đã vượt xa lớp mười, nhiều tới sáu mươi tám người, bàn ghế cuối cùng đều xếp sát vào vách tường. Lớp học chừng năm mươi người nhờ trình độ mà được xếp vào, còn lại mười mấy người, cơ bản đều dựa vào quan hệ. Tối điển hình là Tần Việt, thành tích của người này làm Thầy Mã thống khổ đã lâu, nhìn thấy môn toán 55 điểm trên phiếu điểm, sao không làm người ta thống khổ.
Lớp 11 điều chỉnh chỗ ngồi thực quái, như Tô Nham, thành tích đứng đầu, chỗ ngồi xếp đầu tiên, đối mặt với bục giảng giáo viên, Lương Khuê vẫn ngồi cùng bàn với y. Tô Nham và Lương Khuê là người cao nhất trong lớp, cùng ngồi chỗ đó, các học sinh đằng sau lập tức làm ầm lên:“Thầy ơi, như vậy không được, hai người họ quá cao, hoàn toàn chặn em luôn rồi.” hai nữ sinh đằng sau Lương Khuê vô tội nói.
Thầy Mã cũng quấn quýt, kỳ thật vị trí này là trường học phân phó, mục đích là sợ học sinh tốt trộn lẫn với học sinh xấu bị ảnh hưởng hư. Nhưng nhìn thấy chiều cao của Tô Nham và Lương Khuê, Thầy Mã thở dài, đành phải sắp lại lần nữa. Cuối cùng để hai người vào vị trí cũ, tổ bốn gần cửa sổ, vị trí không trước không sau. Nam sinh bàn sau tuy thấp, nhưng không đến mức bị ngăn trở tầm mắt.
Một lần nữa ngồi lại bên cửa sổ, Tô Nham lén ra hiệu một chữ V.
__________________________
[1]Chỉ hứa châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng – 只许州官放火,不许百姓点灯 (để cho quan viên có thể phóng hỏa, nhưng ko cho phép dân thường đốt đèn –> xuất phát từ 1 câu chuyện nào đó thời bắc Tống –> tóm lại là dung túng cho quan lại làm gì cũng được, còn dân thường lén sinh hoạt bình thường, hoạt động chính đáng cũng bị hạn chế. Nay còn để chỉ mình muốn làm gì thì làm, ko đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác).
[2]đột: 凸: kí hiểu biểu cảm, động tác giơ ngón tay giữa lên đấy..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.