Chương 6: Hoa Hồng Tây Tạng
Lục Nguyệt
18/06/2021
Lạc phàm thầm nghĩ nàng chỉ là đang giả bộ bình tĩnh. Vị tỷ tỷ này, ngày xưa khi còn ở trong phủ nổi danh bá đạo, trong mắt chứa không nổi một hạt cát. Không ngờ được sau khi vào vương phủ lại hiểu được đạo lý ẩn nhẫn. Nàng cười cười, khẽ kéo lại ống tay áo, nói: “Tỷ tỷ từ khi nào lại có hứng thú đối với thêu thùa như vậy?”
Ôn Ý nghiêng đầu, như suy tư gì đó, nói: “Cũng không thể nói là có hứng thú gì đối với thêu thùa, ta chỉ có hứng thú đối với cách dùng kim này mà thôi!” Điều khiến một bác sĩ khoa ngoại tự hào nhất không gì hơn việc thực hiện một cuộc giải phẫu hoàn mỹ, mà để giải phẫu được hoàn mỹ, đương nhiên bao gồm việc biết dùng kim châm.
Lạc Phàm nhàn nhạt cười. Nàng ngồi đối diện Ôn Ý, đánh giá Ôn Ý, ngữ khí sơ đạm nói: “Tỷ tỷ từ sau khi gả vào vương phủ, vẫn chưa từng về nhà mẹ đẻ. Ngày muội gả đến, vừa đúng lúc tỷ tỷ bị bệnh, không thể uống trà muội kính tỷ tỷ. Trong lòng muội vẫn luôn sợ hãi. Tuy rằng Vương gia cũng nói muội thật sự không cần kính trà tỷ tỷ, bởi vì tỷ tỷ tuy rằng mang thân phận Vương phi, nhưng mọi người trong vương phủ lại chỉ cần biết hầu hạ trắc phi. Nhưng muội vẫn luôn cảm thấy, về tình về lý đều nên kính tỷ tỷ một ly trà. Vừa lúc biết tin tỷ tỷ bị bệnh, bên chỗ muội cũng đang nấu thuốc, muội liền lấy thuốc thay trà kính tỷ tỷ. Mong tỷ tỷ sẽ sớm khỏe lại.” Dứt lời, liền lệnh nha hoàn đem thuốc để trên mặt bàn. Cuối cùng, nàng lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, Vương gia ban tên "Nhu" cho muội, không biết tỷ tỷ cảm thấy có được hay không?”
Ôn Ý nhìn chén thuốc trên mặt bàn, chén thuốc kia còn tỏa ra khí nóng. Vị ngọt lịm của hoa hồng Tây Tạng thoang thoảng ở trong phòng. Hoa hồng Tây Tạng có tác dụng hoạt huyết, trị ứ đau bụng kinh rất hiệu quả. Nhưng tuyệt đối không thích hợp cho người bệnh vừa khỏi. Sau một thời gian bị bệnh, bệnh khí nhập thể, chỉ có thể uống nước canh để bồi bổ, hoa hồng Tây Tạng tính lạnh, nữ tử dùng nhiều không tốt, đặc biệt là nữ tử chưa từng quan hệ, nếu không phải phối hợp với dược liệu khác để trị bệnh, nàng sẽ không tán thành để người bệnh dùng hoa hồng Tây Tạng. Mà theo như ký ức trong đầu nàng, thân thể Dương Lạc Y từ nhỏ yếu ớt, quanh năm bị bệnh. Nếu uống cái này thì chính là tự tìm đường chết.
“Để nguội một chút đi, lát sau ta sẽ uống.” Ôn Ý thanh sắc không đổi nói, cố tình lờ đi vấn đề nàng hỏi lúc cuối kia. Lạc Phàm là địch hay là bạn, hiện giờ đã bày ra ở trước mắt, nhưng bản thân nàng cũng không rõ tình hình ở đây, vẫn là không nên gây khó dễ lúc này. Thử nhẫn nhịn nàng ta một chút xem sao?
“Để thuốc nguội rồi chỉ sợ sẽ không phát huy tốt dược tính, tỷ tỷ vẫn là dùng ngay thì tốt hơn.” Lạc Phàm chậm rãi nói, tuy là đang khuyên nàng dùng, nhưng trên mặt lại không có nửa phần khẩn trương, phảng phất như Ôn Ý uống hay không uống, nàng đều không để ý.
Ôn Ý ừ một tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, nàng không biết hiện giờ là tháng mấy nhưng mơ hồ có thể suy đoán đại khái là đã qua trung thu, gió thu đã gần mùa lạnh. Nàng quay đầu lại hỏi Lạc Phàm, “Thuốc của ngươi là loại thuốc gì? Thích hợp cho ta uống sao?”
Lạc Phàm khẽ mỉm cười: “Tỷ tỷ hỏi thật đúng là buồn cười, hay tỷ tỷ cho rằng muội sẽ độc hại tỷ tỷ sao? Đây là thuốc bổ, thân thể tỷ tỷ mới vừa khỏe lại, đương nhiên là phải bồi bổ cho tốt.”
Ôn Ý cảm thán một tiếng, nói: “Muội muội thật có tâm!” Nàng đứng lên, có biểu hiện một chút xúc động ra ngoài, quay đầu lại nhàn nhạt nói với Lạc Phàm: “Nếu là thuốc bổ, vậy thưởng cho ngươi đi.”
Lạc Phàm sửng sốt, thần sắc đột nhiên trở nên rất khó coi, ngữ khí cũng sắc bén hẳn lên: “Tỷ tỷ nói vậy là có ý gì? Hay tỷ tỷ thật sự cho rằng muội độc hại tỷ sao?”
Ôn Ý hơi kinh ngạc, tựa hồ không rõ nàng vì cái gì mà tức giận, nàng nhìn Lạc Phàm nói: “Ta không có ý gì, ngươi nói đây là thuốc bổ, thì đương nhiên là bổ sức khỏe, sao có thể là độc dược hại người? Ngươi nói ta thân thể suy yếu, cho ta bồi bổ, nhưng ta cảm thấy muội muội gần đây phải hầu hạ Vương gia, càng cần phải bồi bổ một chút. Cho nên ta đem thuốc thưởng cho muội muội. Muội muội còn phải cảm tạ ta đã quan tâm chăm sóc mới phải, sao có thể phỏng đoán lung tung lời nói của tỷ tỷ này chứ?”
Lạc Phàm ngước mắt nhìn Ôn Ý, ánh mắt cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Ý. Sau đó, nàng đột nhiên cười tươi: “Tỷ tỷ cho rằng bản thân vẫn đang ở nhà của mình sao? Hiện giờ tuy rằng ngươi ở vương làm chính phi, nhưng chắc hẳn ngươi biết, ngươi sống hay chết, cũng chỉ là một câu nói của muội muội mà thôi. Chén thuốc này nếu ngươi uống liền bình an vô sự, nếu không uống, thì đừng trách muội muội đối với ngươi không khách khí.”
Nàng vừa nói lời này ra, Trần ma ma cùng Tiểu Cúc liền tiến lên một bước, Trần ma ma tức giận nói: “Trắc phi nương nương nói lời này, không sợ truyền tới tai Hoàng Hậu nương nương sao?”
Lạc Phàm ánh mắt chợt lóe lên, liếc nhìn Trần ma ma một cái, miệng lại tươi cười nhìn Ôn Ý nói: “Tỷ tỷ thân thiết cùng Hoàng Hậu nương nương, lẽ nào lại không biết Hoàng Hậu nương nương đã rời kinh đi Hộ Quốc tự cầu phúc, phải đến cuối năm mới về hay sao?”
Sắc mặt Tiểu Cúc cùng Trần ma ma đột nhiên trắng bệch. Chuyện này hai người bọn họ đương biết. Bởi vì Hoàng Hậu nương nương rời cung, cho nên Vương gia mới có thể nhân cơ hội cưới Lạc Phàm tiểu thư vào phủ, đến lúc đó Hoàng Hậu nương nương trở về, gạo đã nấu thành cơm, tất cả mọi chuyện đã không thể sửa đổi.
Ôn Ý nhìn Lạc Phàm, nhẹ nhàng mà thở dài, “Ngụ ý là ngươi nhất định phải khiến ta uống chén thuốc này?”
Lạc Phàm thần sắc không đổi, chỉ khẽ ngước mắt, nói: “Tỷ tỷ là chính phi, hiểu nhiều biết rộng. Chén thuốc này nên uống hay không uống, tỷ tỷ trong lòng tự rõ, không cần phải hỏi muội muội.”
Ôn Ý bưng chén thuốc lên, lộ ra một ý cười đạm nhiên, tay vừa nhấc liền ném mạnh, chén thuốc kia choang một tiếng rơi xuống đất. Chén sứ vỡ làm nhiều mảnh, nước thuốc chảy ra, đôi giày thêu của Ôn Ý cũng dính một chút nước thuốc.
Ôn Ý nghiêng đầu, như suy tư gì đó, nói: “Cũng không thể nói là có hứng thú gì đối với thêu thùa, ta chỉ có hứng thú đối với cách dùng kim này mà thôi!” Điều khiến một bác sĩ khoa ngoại tự hào nhất không gì hơn việc thực hiện một cuộc giải phẫu hoàn mỹ, mà để giải phẫu được hoàn mỹ, đương nhiên bao gồm việc biết dùng kim châm.
Lạc Phàm nhàn nhạt cười. Nàng ngồi đối diện Ôn Ý, đánh giá Ôn Ý, ngữ khí sơ đạm nói: “Tỷ tỷ từ sau khi gả vào vương phủ, vẫn chưa từng về nhà mẹ đẻ. Ngày muội gả đến, vừa đúng lúc tỷ tỷ bị bệnh, không thể uống trà muội kính tỷ tỷ. Trong lòng muội vẫn luôn sợ hãi. Tuy rằng Vương gia cũng nói muội thật sự không cần kính trà tỷ tỷ, bởi vì tỷ tỷ tuy rằng mang thân phận Vương phi, nhưng mọi người trong vương phủ lại chỉ cần biết hầu hạ trắc phi. Nhưng muội vẫn luôn cảm thấy, về tình về lý đều nên kính tỷ tỷ một ly trà. Vừa lúc biết tin tỷ tỷ bị bệnh, bên chỗ muội cũng đang nấu thuốc, muội liền lấy thuốc thay trà kính tỷ tỷ. Mong tỷ tỷ sẽ sớm khỏe lại.” Dứt lời, liền lệnh nha hoàn đem thuốc để trên mặt bàn. Cuối cùng, nàng lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, Vương gia ban tên "Nhu" cho muội, không biết tỷ tỷ cảm thấy có được hay không?”
Ôn Ý nhìn chén thuốc trên mặt bàn, chén thuốc kia còn tỏa ra khí nóng. Vị ngọt lịm của hoa hồng Tây Tạng thoang thoảng ở trong phòng. Hoa hồng Tây Tạng có tác dụng hoạt huyết, trị ứ đau bụng kinh rất hiệu quả. Nhưng tuyệt đối không thích hợp cho người bệnh vừa khỏi. Sau một thời gian bị bệnh, bệnh khí nhập thể, chỉ có thể uống nước canh để bồi bổ, hoa hồng Tây Tạng tính lạnh, nữ tử dùng nhiều không tốt, đặc biệt là nữ tử chưa từng quan hệ, nếu không phải phối hợp với dược liệu khác để trị bệnh, nàng sẽ không tán thành để người bệnh dùng hoa hồng Tây Tạng. Mà theo như ký ức trong đầu nàng, thân thể Dương Lạc Y từ nhỏ yếu ớt, quanh năm bị bệnh. Nếu uống cái này thì chính là tự tìm đường chết.
“Để nguội một chút đi, lát sau ta sẽ uống.” Ôn Ý thanh sắc không đổi nói, cố tình lờ đi vấn đề nàng hỏi lúc cuối kia. Lạc Phàm là địch hay là bạn, hiện giờ đã bày ra ở trước mắt, nhưng bản thân nàng cũng không rõ tình hình ở đây, vẫn là không nên gây khó dễ lúc này. Thử nhẫn nhịn nàng ta một chút xem sao?
“Để thuốc nguội rồi chỉ sợ sẽ không phát huy tốt dược tính, tỷ tỷ vẫn là dùng ngay thì tốt hơn.” Lạc Phàm chậm rãi nói, tuy là đang khuyên nàng dùng, nhưng trên mặt lại không có nửa phần khẩn trương, phảng phất như Ôn Ý uống hay không uống, nàng đều không để ý.
Ôn Ý ừ một tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, nàng không biết hiện giờ là tháng mấy nhưng mơ hồ có thể suy đoán đại khái là đã qua trung thu, gió thu đã gần mùa lạnh. Nàng quay đầu lại hỏi Lạc Phàm, “Thuốc của ngươi là loại thuốc gì? Thích hợp cho ta uống sao?”
Lạc Phàm khẽ mỉm cười: “Tỷ tỷ hỏi thật đúng là buồn cười, hay tỷ tỷ cho rằng muội sẽ độc hại tỷ tỷ sao? Đây là thuốc bổ, thân thể tỷ tỷ mới vừa khỏe lại, đương nhiên là phải bồi bổ cho tốt.”
Ôn Ý cảm thán một tiếng, nói: “Muội muội thật có tâm!” Nàng đứng lên, có biểu hiện một chút xúc động ra ngoài, quay đầu lại nhàn nhạt nói với Lạc Phàm: “Nếu là thuốc bổ, vậy thưởng cho ngươi đi.”
Lạc Phàm sửng sốt, thần sắc đột nhiên trở nên rất khó coi, ngữ khí cũng sắc bén hẳn lên: “Tỷ tỷ nói vậy là có ý gì? Hay tỷ tỷ thật sự cho rằng muội độc hại tỷ sao?”
Ôn Ý hơi kinh ngạc, tựa hồ không rõ nàng vì cái gì mà tức giận, nàng nhìn Lạc Phàm nói: “Ta không có ý gì, ngươi nói đây là thuốc bổ, thì đương nhiên là bổ sức khỏe, sao có thể là độc dược hại người? Ngươi nói ta thân thể suy yếu, cho ta bồi bổ, nhưng ta cảm thấy muội muội gần đây phải hầu hạ Vương gia, càng cần phải bồi bổ một chút. Cho nên ta đem thuốc thưởng cho muội muội. Muội muội còn phải cảm tạ ta đã quan tâm chăm sóc mới phải, sao có thể phỏng đoán lung tung lời nói của tỷ tỷ này chứ?”
Lạc Phàm ngước mắt nhìn Ôn Ý, ánh mắt cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Ý. Sau đó, nàng đột nhiên cười tươi: “Tỷ tỷ cho rằng bản thân vẫn đang ở nhà của mình sao? Hiện giờ tuy rằng ngươi ở vương làm chính phi, nhưng chắc hẳn ngươi biết, ngươi sống hay chết, cũng chỉ là một câu nói của muội muội mà thôi. Chén thuốc này nếu ngươi uống liền bình an vô sự, nếu không uống, thì đừng trách muội muội đối với ngươi không khách khí.”
Nàng vừa nói lời này ra, Trần ma ma cùng Tiểu Cúc liền tiến lên một bước, Trần ma ma tức giận nói: “Trắc phi nương nương nói lời này, không sợ truyền tới tai Hoàng Hậu nương nương sao?”
Lạc Phàm ánh mắt chợt lóe lên, liếc nhìn Trần ma ma một cái, miệng lại tươi cười nhìn Ôn Ý nói: “Tỷ tỷ thân thiết cùng Hoàng Hậu nương nương, lẽ nào lại không biết Hoàng Hậu nương nương đã rời kinh đi Hộ Quốc tự cầu phúc, phải đến cuối năm mới về hay sao?”
Sắc mặt Tiểu Cúc cùng Trần ma ma đột nhiên trắng bệch. Chuyện này hai người bọn họ đương biết. Bởi vì Hoàng Hậu nương nương rời cung, cho nên Vương gia mới có thể nhân cơ hội cưới Lạc Phàm tiểu thư vào phủ, đến lúc đó Hoàng Hậu nương nương trở về, gạo đã nấu thành cơm, tất cả mọi chuyện đã không thể sửa đổi.
Ôn Ý nhìn Lạc Phàm, nhẹ nhàng mà thở dài, “Ngụ ý là ngươi nhất định phải khiến ta uống chén thuốc này?”
Lạc Phàm thần sắc không đổi, chỉ khẽ ngước mắt, nói: “Tỷ tỷ là chính phi, hiểu nhiều biết rộng. Chén thuốc này nên uống hay không uống, tỷ tỷ trong lòng tự rõ, không cần phải hỏi muội muội.”
Ôn Ý bưng chén thuốc lên, lộ ra một ý cười đạm nhiên, tay vừa nhấc liền ném mạnh, chén thuốc kia choang một tiếng rơi xuống đất. Chén sứ vỡ làm nhiều mảnh, nước thuốc chảy ra, đôi giày thêu của Ôn Ý cũng dính một chút nước thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.