Chương 19: Sinh Mổ
Lục Nguyệt
18/06/2021
Hai ngự y tính cả vị Lam ngự y vừa hồi báo tình huống ở bên ngoài đều cùng quỳ xuống, sắc mặt suy sụp nói: “Vi thần vô năng!”
Nói cách khác, bọn họ không có bất cứ một biện pháp nào.
Cứu người như cứu hoả, Thái Hậu cũng biết rõ đạo lý này, ngẩng đầu hỏi Trấn Xa Vương gia: “Con thấy thế nào? Thê tử của con, con quyết định đi.”
Trấn Xa Vương gia vừa rồi nghe được Vương phi không còn hô hấp, trong lòng sớm đã tuyệt vọng. Hiện giờ nhìn thấy Ôn Ý cứu tỉnh Vương phi, liền đem toàn bộ hy vọng phó thác ở trên người Ôn Ý. Hắn thận trọng gật đầu: “Tôn nhi cho rằng nên để đệ muội tận lực thử một lần!”
Ôn Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng xoay người sai người chuẩn bị đồ vật. Đương nhiên là không có dao phẫu thuật, nhưng ở trong hoàng cung muốn tìm một chủy thủ phen sắc bén không phải việc khó. Chỉ chốc lát sau kim chỉ, rượu trắng có độ cao, hỏa bàn để khử trùng, còn có kéo, toàn bộ đã sẵn sàng làm việc.
Hiện giờ khó khăn nhất chính là không có thuốc gây mê. Ôn Ý nhìn Trấn Xa Vương gia cùng ngự y hỏi: “Phương phál phong huyệt mà các ngươi vừa nói có làm nàng mất đi cảm giác không?”
Trấn Xa Vương gia nói: “Có thể!”
“Tốt. Vậy làm phiền Vương gia giúp Vương phi phong bế huyệt vị!” Nàng lại sai người rót cho Vương phi một chén canh sâm an thần trước. Sau đó mới bắt đầu chuẩn bị giải phẫu.
Dung Phi đỡ Thái Hậu đi ra ngoài, cung nhân chuyển đến mấy cái ghế dựa để cho các chủ tử ngồi. Chỉ là Thái Hậu lại ngồi không được, đứng ở cửa không ngừng bồi hồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Bên trong lại lặng yên không một tiếng động. Trong lòng mọi người kỳ thật đều đã tuyệt vọng. Trúng độc, hoành thai, sinh non, hơn nữa còn bị băng huyết, thai phụ còn ngừng thở một lần, cơ bản là không thể cứu được.
Tống Vân Khiêm đứng thẳng, nhíu chặt mày, gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn của phòng sinh đang đóng chặt. Trong lòng hắn có một loại cảm giác kỳ dị. Cảm giác kích động, còn có hy vọng. Hắn hy vọng lập tức có thể nhìn thấy Ôn Ý bước ra. Sau đó tuyên bố với mọi người, Vương phi đã sống lại.
“Mẫu hậu, không cần quá lo lắng, người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Diệp Nhi nhất định là cát nhân thiên tướng!” Hoàng đế đỡ Thái Hậu khuyên nhủ.
Thái Hậu toàn thân vô lực mà ngồi ở trên ghế, sắc mặt tái nhợt, hô hấp có chút khó khăn. Bà vẫn luôn bị bệnh suyễn. Mới vừa rồi áp lực quá lớn, lại ngất xỉu một lần, thân thể sớm đã chống đỡ không nổi. Chỉ là Vương phi ở bên trong sinh tử không rõ, bà cố gắng chống đỡ thân mình thôi.
Sắc mặt bà xám như tro tàn nói: “Ngự y nói cứu không được đứa trẻ nữa rồi. Hiện giờ chỉ mong Diệp Nhi có thể bình an vượt qua một kiếp này thôi.”
Trong lòng Hoàng đế cũng không chịu nổi. Dù gì cũng là tôn tử đầu tiên của hắn. Từ ngày bên Trấn Xa Vương phủ tuyên bố tin vui, hắn đã mong đợi rất lâu. Thậm chí đến tên cũng đã nghĩ xong. Bất kể là nam hài hay là nữ hài, cũng đều gọi là Tống Bình Yên!
Hiện giờ, hài tử không thể bình yên, hy vọng cơ thể của người mẹ bình yên vậy!
Mọi người đem chút hy vọng duy nhất đặt ở trên người Ôn Ý. Nhưng ai cũng đều biết, hy vọng này xa vời cỡ nào.
Trấn Xa Vương gia vẫn luôn ngồi ở cạnh cửa, ngưng thần nghe ngóng động tĩnh trong phòng sinh. Chỉ cần có bất cứ động tĩnh dù chỉ là gió thổi cỏ lay, hắn liền lập tức chạy vào trong.
Cứ như vậy ước chừng đã qua hơn nửa canh giờ. Trong phòng vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Thái Hậu có chút đứng ngồi không yên, như là nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nói với một ma ma: “Nhanh đi, đem chuỗi Phật châu của ai gia mang tới đây!”
Ma ma vội vàng tuân theo lời Thái Hậu mà đi. Một lát sau thì thấy ma ma mang tới một hộp gấm màu hoàng kim. Mở hộp gấm ra thì thấy một chuỗi Phật châu làm từ gỗ trầm hương lẳng lặng mà nằm ở phía trong. Thái Hậu chắp tay trước ngực, niệm một câu, sau đó mới duỗi tay lấy chuỗi Phật châu ra, nhắm mắt lại, một tay cầm Phật châu, một tay dựng thẳng lên đặt ở phía dưới cằm, trong miệng cũng yên lặng mà niệm.
Lúc này, cửa phòng sinh mở ra. Bà đỡ vội vã đi ra, bà vốn là phụ giúp Vương phi sinh hài tử, nhưng hiện giờ đã trở thành nha đầu chạy chân.
Trấn Xa Vương gia lập tức đứng lên, giữ chặt bà ta hỏi một phen: “Thế nào?”
Bà đỡ hành lễ rồi vội la lên: “Vương gia đừng vội hỏi nô tỳ, nô tỳ phải đi lấy nước ấm!” Dứt lời, lại vội vã rời đi .
Sau khi nước ấm mang tới, cửa phòng lại đóng. Mới vừa rồi Ôn Ý có nói, ai cũng không được đi vào quấy rầy nàng, nếu không sẽ nảy sinh cái gì mà vi khuẩn virus khiến cho Vương phi gặp nguy hiểm. Cho nên mặc dù Trấn Xa Vương gia có muốn vào trong xem tình hình cỡ nào cũng không dám dễ dàng vi phạm lời nói của Ôn Ý.
Biểu tình của Lạc Phàm giờ phút này vô cùng phức tạp. Đương nhiên, từ tận đáy lòng nàng không hy vọng Ôn Ý thật sự có thể cứu Vương phi. Nàng thậm chí còn cảm thấy kỳ quái, vì sao Dương Lạc Y có thể thay đổi nhiều tới như vậy. Nàng có thể bảo đảm Dương Lạc Y chưa từng có học qua một chút y thuật nào.
Nàng không biết Dương Lạc Y vì sao lại trở nên to gan như vậy. Từ nhỏ nàng ta được phong làm Ngự Huy quận chúa, nàng ta vẫn luôn cao cao tại thượng, nàng luôn phải lấy lòng cái vị tỷ tỷ này mới có thể được cha mẹ sủng ái. Mà vị tỷ tỷ này luôn giả bộ dịu dàng hiền thục, ôn nhu hào phóng. Nhưng chỉ có nàng mới biết Dương Lạc Y thật ra là một con người ích kỷ keo kiệt, lòng dạ hẹp hòi.
Dương Lạc Y đã cướp của nàng quá nhiều thứ, không thể lại để nàng ta cướp đi cả trái tim của Vương gia.
Nói cách khác, bọn họ không có bất cứ một biện pháp nào.
Cứu người như cứu hoả, Thái Hậu cũng biết rõ đạo lý này, ngẩng đầu hỏi Trấn Xa Vương gia: “Con thấy thế nào? Thê tử của con, con quyết định đi.”
Trấn Xa Vương gia vừa rồi nghe được Vương phi không còn hô hấp, trong lòng sớm đã tuyệt vọng. Hiện giờ nhìn thấy Ôn Ý cứu tỉnh Vương phi, liền đem toàn bộ hy vọng phó thác ở trên người Ôn Ý. Hắn thận trọng gật đầu: “Tôn nhi cho rằng nên để đệ muội tận lực thử một lần!”
Ôn Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng xoay người sai người chuẩn bị đồ vật. Đương nhiên là không có dao phẫu thuật, nhưng ở trong hoàng cung muốn tìm một chủy thủ phen sắc bén không phải việc khó. Chỉ chốc lát sau kim chỉ, rượu trắng có độ cao, hỏa bàn để khử trùng, còn có kéo, toàn bộ đã sẵn sàng làm việc.
Hiện giờ khó khăn nhất chính là không có thuốc gây mê. Ôn Ý nhìn Trấn Xa Vương gia cùng ngự y hỏi: “Phương phál phong huyệt mà các ngươi vừa nói có làm nàng mất đi cảm giác không?”
Trấn Xa Vương gia nói: “Có thể!”
“Tốt. Vậy làm phiền Vương gia giúp Vương phi phong bế huyệt vị!” Nàng lại sai người rót cho Vương phi một chén canh sâm an thần trước. Sau đó mới bắt đầu chuẩn bị giải phẫu.
Dung Phi đỡ Thái Hậu đi ra ngoài, cung nhân chuyển đến mấy cái ghế dựa để cho các chủ tử ngồi. Chỉ là Thái Hậu lại ngồi không được, đứng ở cửa không ngừng bồi hồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Bên trong lại lặng yên không một tiếng động. Trong lòng mọi người kỳ thật đều đã tuyệt vọng. Trúng độc, hoành thai, sinh non, hơn nữa còn bị băng huyết, thai phụ còn ngừng thở một lần, cơ bản là không thể cứu được.
Tống Vân Khiêm đứng thẳng, nhíu chặt mày, gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn của phòng sinh đang đóng chặt. Trong lòng hắn có một loại cảm giác kỳ dị. Cảm giác kích động, còn có hy vọng. Hắn hy vọng lập tức có thể nhìn thấy Ôn Ý bước ra. Sau đó tuyên bố với mọi người, Vương phi đã sống lại.
“Mẫu hậu, không cần quá lo lắng, người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Diệp Nhi nhất định là cát nhân thiên tướng!” Hoàng đế đỡ Thái Hậu khuyên nhủ.
Thái Hậu toàn thân vô lực mà ngồi ở trên ghế, sắc mặt tái nhợt, hô hấp có chút khó khăn. Bà vẫn luôn bị bệnh suyễn. Mới vừa rồi áp lực quá lớn, lại ngất xỉu một lần, thân thể sớm đã chống đỡ không nổi. Chỉ là Vương phi ở bên trong sinh tử không rõ, bà cố gắng chống đỡ thân mình thôi.
Sắc mặt bà xám như tro tàn nói: “Ngự y nói cứu không được đứa trẻ nữa rồi. Hiện giờ chỉ mong Diệp Nhi có thể bình an vượt qua một kiếp này thôi.”
Trong lòng Hoàng đế cũng không chịu nổi. Dù gì cũng là tôn tử đầu tiên của hắn. Từ ngày bên Trấn Xa Vương phủ tuyên bố tin vui, hắn đã mong đợi rất lâu. Thậm chí đến tên cũng đã nghĩ xong. Bất kể là nam hài hay là nữ hài, cũng đều gọi là Tống Bình Yên!
Hiện giờ, hài tử không thể bình yên, hy vọng cơ thể của người mẹ bình yên vậy!
Mọi người đem chút hy vọng duy nhất đặt ở trên người Ôn Ý. Nhưng ai cũng đều biết, hy vọng này xa vời cỡ nào.
Trấn Xa Vương gia vẫn luôn ngồi ở cạnh cửa, ngưng thần nghe ngóng động tĩnh trong phòng sinh. Chỉ cần có bất cứ động tĩnh dù chỉ là gió thổi cỏ lay, hắn liền lập tức chạy vào trong.
Cứ như vậy ước chừng đã qua hơn nửa canh giờ. Trong phòng vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Thái Hậu có chút đứng ngồi không yên, như là nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nói với một ma ma: “Nhanh đi, đem chuỗi Phật châu của ai gia mang tới đây!”
Ma ma vội vàng tuân theo lời Thái Hậu mà đi. Một lát sau thì thấy ma ma mang tới một hộp gấm màu hoàng kim. Mở hộp gấm ra thì thấy một chuỗi Phật châu làm từ gỗ trầm hương lẳng lặng mà nằm ở phía trong. Thái Hậu chắp tay trước ngực, niệm một câu, sau đó mới duỗi tay lấy chuỗi Phật châu ra, nhắm mắt lại, một tay cầm Phật châu, một tay dựng thẳng lên đặt ở phía dưới cằm, trong miệng cũng yên lặng mà niệm.
Lúc này, cửa phòng sinh mở ra. Bà đỡ vội vã đi ra, bà vốn là phụ giúp Vương phi sinh hài tử, nhưng hiện giờ đã trở thành nha đầu chạy chân.
Trấn Xa Vương gia lập tức đứng lên, giữ chặt bà ta hỏi một phen: “Thế nào?”
Bà đỡ hành lễ rồi vội la lên: “Vương gia đừng vội hỏi nô tỳ, nô tỳ phải đi lấy nước ấm!” Dứt lời, lại vội vã rời đi .
Sau khi nước ấm mang tới, cửa phòng lại đóng. Mới vừa rồi Ôn Ý có nói, ai cũng không được đi vào quấy rầy nàng, nếu không sẽ nảy sinh cái gì mà vi khuẩn virus khiến cho Vương phi gặp nguy hiểm. Cho nên mặc dù Trấn Xa Vương gia có muốn vào trong xem tình hình cỡ nào cũng không dám dễ dàng vi phạm lời nói của Ôn Ý.
Biểu tình của Lạc Phàm giờ phút này vô cùng phức tạp. Đương nhiên, từ tận đáy lòng nàng không hy vọng Ôn Ý thật sự có thể cứu Vương phi. Nàng thậm chí còn cảm thấy kỳ quái, vì sao Dương Lạc Y có thể thay đổi nhiều tới như vậy. Nàng có thể bảo đảm Dương Lạc Y chưa từng có học qua một chút y thuật nào.
Nàng không biết Dương Lạc Y vì sao lại trở nên to gan như vậy. Từ nhỏ nàng ta được phong làm Ngự Huy quận chúa, nàng ta vẫn luôn cao cao tại thượng, nàng luôn phải lấy lòng cái vị tỷ tỷ này mới có thể được cha mẹ sủng ái. Mà vị tỷ tỷ này luôn giả bộ dịu dàng hiền thục, ôn nhu hào phóng. Nhưng chỉ có nàng mới biết Dương Lạc Y thật ra là một con người ích kỷ keo kiệt, lòng dạ hẹp hòi.
Dương Lạc Y đã cướp của nàng quá nhiều thứ, không thể lại để nàng ta cướp đi cả trái tim của Vương gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.