Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu
Chương 63
Băng Đường Liên Tử Canh
04/01/2022
☆ Chương 144: Kỹ năng diễn xuất quá xốc nổi
Để che giấu sự kích động mà cười thành tiếng, Lantis nhẹ giọng ho khan hai tiếng bắt đầu đề tài mới: "Tôi nghĩ chúng ta nên đi ăn."
"Này, đừng có cho là lúc nãy em không thấy anh cười."
"Ha ha, có đôi lúc anh rất thích sự thành thật."
Lantis ngẩng đầu nâng khóe miệng lên sau đó đưa Nam Kính ra ngoài.
"Anh làm cơm khó ăn muốn chết!"
Nam Kính bực mình bắt đầu tiến hành công kích.
Lantis: "..."
"Làm người khác ăn vào như thuốc độc!"
Nam Kính đắc ý cười, đừng tưởng em cưng chiều anh quá là anh có thể láo nháo.
Lantis: "..."
"Hại người ta ở trong bệnh viện nguyên một tuần rồi."
Nam Kính tiếp tục đả kích tinh thần.
Lantis cuối cùng đã phát hiện ra nếu không kíƈɦ ŧɦíƈɦ vật nhỏ này em ấy sẽ không biết mình là ai, Lantis thản nhiên nở nụ cười, nặn nặn một bên eo của Nam Kính, lông mày nhíu lại nói: "Kém cỏi đến như thế? Mà anh nhớ dường như ai đó vẫn kiên trì uống hết nửa bát."
Nam Kính nhịn không được mỉm cười.
Lantis: "Anh làm cơm khó ăn muốn chết."
Có thể thu hồi lại từng câu vừa nói không?
"Làm người ta ăn vào như trúng thuốc độc!"
"..."
"Hại người ta ở trong viện nguyên một tuần rồi."
Thực sự là đủ rồi!
Mẹ nó, lịch sử đen tối không giải thích được.
Nam Kính lệ rơi đầy mặt, tự nâng đá đập chân mình đúng là một trải nghiệm đầy chua sót.
Đồng thời cậu ở trong lòng tự tặng mình 10 ngàn like, cậu thế nhưng có thể kiềm chế hành động muốn đem bát cháo đổ đi mà ấm áp nói với Lantis hương vị không tồi?
Ngẫm lại mới cảm thấy bản thân mình thật Thánh mẫu.
Quả thực có khuynh hướng M!
Càng làm cho Nam Kính bội phục mình sát đất chính là miễn cưỡng uống hết nửa bát cháo hải sản tươi còn sống, chưa ninh nhừ và còn đầy tơ máu, vậy mà không có chút vấn đề gì.
Quả nhiên đây chính là năng lực đặc biệt của đứa trẻ được người nghèo nuôi sao?
Dạ dày mạnh mẽ!
Tuy rằng Nam Kính không biết tại sao chỉ trong thời gian ngắn mà quan hệ của Lantis với Vân Cảnh Hàm hình như tốt hơn, không khí dương cung bạt kiếm với Ellens cũng bớt đi, thế nhưng những người cậu thích có thể nhanh chóng hòa hợp khiến cậu cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Điều khó chịu duy nhất là trên người Lantis có quá nhiều bí ẩn, Nam Kính căn bản không biết anh sống trong vòng tròn nào và bạn bè như thế nào.
Nam Kính rất cảm kích đám Ellens vì đã làm bạn với mình, mặc dù không có tác dụng thực chất nào, nhưng Nam Kính vẫn hạnh phúc sau khi biết rằng khác với đời trước, đời này cậu có bạn bè.
Cảm giác này thật tốt.
Buổi trưa, mấy người bọn họ tụ tập chung một chỗ, đi ra ngoài trường ăn bữa cơm, mặc dù trường quân đội Sifal có lệnh cấm ban đêm nghiêm ngặt đối với học viên năm nhất, nhưng vào ban ngày trường học lại vô cùng khác với trường quân sự nghiêm ngặt khác.
Chỉ cần là học viên trong trường, không ai quan tâm bạn đi ra ngoài khi nào.
Một bữa cơm qua đi, Vân Thiên Dật nhân cơ hội đưa Vân Cảnh Hàm đã một tháng không về nhà, nhanh chóng quay về đại trạch để gặp cha mẹ, Ellens khi biết có tiểu học đệ đang chờ, vung tay một cái liền biến mất vô tung vô ảnh.
Có một vị tiểu thư tiếp khách ngượng ngùng, lễ phép cúi đầu 90°, Nam Kính hơi khom lưng, gật gật đầu về phía vị tiếp khách đang có chút lo sợ tới mặt mày tái mét, ra khỏi cửa nhà hàng.
Mà phản ứng của Lantis, rõ ràng không cảm thấy có vấn đề gì.
"Thật không quen."
Đi ra được hơn trăm bước, Nam Kính mới thở phào nhẹ nhõm.
Phục vụ kiểu này quá tốt, lễ nghi chu toàn đến mức làm cậu toàn thân từ trên xuống dưới đều khẩn trương.
"Thấy nhiều rồi sẽ quen." Lantis nói.
Nam Kính hì hì nở nụ cười, hỏi: "Có phải trước đây anh thường được người khom lưng cúi đầu với mình không?"
"Muốn biết?"
Lantis nghe thấy được ý tứ trong lời nói của Nam Kính, dừng chân lại ở bên đường, nhấn một nút lệnh nào đó trên thiết bị đầu cuối.
"Đương nhiên muốn biết." Nam Kính thở dài, ngẩng đầu nhìn trời: "Muốn biết anh sống trong hoàn cảnh nào từ nhỏ, muốn biết bằng hữu của anh là ai, muốn biết tất cả mọi thứ..."
Nói tới đây, Nam Kính một mặt ai oán nhìn Lantis đang không nhịn được ý cười, bất mãn nói: "Đáng tiếc em chỉ biết người yêu mình là đàn ông, còn lại cái gì cũng không biết."
"Không chỉ là đàn ông, thân ái."
Lantis lập tức thể hiện anh là độc nhất vô nhị, chỉ chỉ mũi mình nói: "Nhìn khuôn mặt này, có phải quyến rũ muốn chết? Nhìn khí chất này, có phải rất khác với mọi người? Nhìn màu tóc này một chút, mùi vị thật..."
Không đợi Lantis nói xong, Nam Kính đã sắp cười đến ngã ngửa, lời nói này hoàn toàn phá hỏng hình tượng tao nhã của Lantis.
"Anh học cái này từ ai?"
"Em phát hiện ra rồi?" Lantis nhíu mày.
"Mẹ nó—"
Thực sự học từ người khác?!
Nam Kính đầu tiên là cả kinh, sau đó nở nụ cười nhẹ nhõm, nói: "Kỹ năng diễn xuất quá kém, quá khoa trương, thân ái, anh thích hợp đi con đường điệu thấp mà không phải là trắng trợn kéo cừu hận, tuy rằng em vẫn luôn cảm thấy anh đã kéo kha khá cừu hận."
"Vừa nãy đột nhiên nhớ lại một người bạn, hắn là cái tên tự luyến, nếu như tương lai em gặp hắn, em sẽ biết được thế nào tự luyến mỗi ngày mỗi giờ. Khi em biết được mức độ tự luyến của hắn em chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu đấy."
Lantis sờ mũi một cái, nhớ tới ai đó, đầu lại thấy đau.
Câu chuyện cười nhỏ để điều tiết bầu không khí qua đi, Lantis ánh mắt ôn hòa nhìn Nam Kính chăm chú.
Tên nhóc này có lẽ là không biết, từng câu từng chữ của em ấy đều chọc vào nơi mềm mại nhất trong lòng mình.
Lantis đưa tay ra ôm lấy Nam Kính vào trong ngực, ghé vào lỗ tai cậu cắn nhẹ, nói: "Bảo bối, anh đảm bảo anh sẽ từ từ để em biết mọi thứ, chờ một chút có được hay không?"
Chờ một chút, chờ mọi việc đều thỏa đáng, sau khi đánh giá khoa học xong, anh sẽ tìm thời cơ thích hợp nói với Nam Kính.
Nam Kính ngửi mùi hương nhẹ nhàng, thoải mái của Lantis, hạ giọng cười nói: "Thật ra, em không quá bức thiết muốn biết tất cả về anh, bởi vì em phát hiện cảm giác thần bí như một pháp bảo để duy trì sự gắn bó và hứng thú, so với việc anh đem chính mình nói ra, em cảm thấy chậm rãi khám phá anh là một việc làm rất thú vị."
"Trùng hợp như vậy?" Lantis giả vờ ngạc nhiên nhấc lông mày, "Anh cũng có ý tưởng như thế."
"Cảm giác giống như đập vỡ trứng màu mỗi ngày đều sẽ có điều bất ngờ..."
Nam Kính ngẩng đầu hôn lên khóe môi Lantis, nhún nhún vai, nói: "Nhưng em vẫn muốn cho anh biết thêm về em một chút, ví dụ như chia sẻ niềm vui sướng thuộc về một mình em, anh biết đấy, nếu một người thành công chỉ có một mình bản thân hắn biết, hắn nhất định sẽ cô đơn, đau lòng muốn chết."
Ồ?
Xem ra trứng màu này có tin tức mang đến kinh hỉ rất lớn.
Trước đó, Nam Kính không nói gì về trận thi đấu này, chỉ một câu "Tạm thời không biết kết quả" sau đó được thông qua.
Do đó, bất kể là Lantis hay là mấy người kia, cũng không nói đến đề tài về kết quả thi đấu của Nam Kính, Lantis muốn một mình nói chuyện này cùng Nam Kính, còn mấy người kia không để ý chút nào đến kết quả, ở trên bàn cơm cũng không tìm hiểu sâu hơn.
Dù sao, đáp án chẳng mấy chốc sẽ công bố, muốn giấu cũng giấu không đươc.
Lúc này, một chiếc xe huyền phù từ trêи không lao xuống, chuẩn xác đem cửa xe đỗ thẳng ở trước mặt Lantis và Nam Kính.
Cửa xe mở ra, một người trẻ tuổi cao to mặc trang phục nhân viên phục vụ trên tàu nở nụ cười hơi nghiêng mình, dùng thanh âm trong trẻo, êm tai nói:
"Chào mừng các vị lên xe huyền phù liên tỉnh số 22, xin hành khách hãy lên xe."
Nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là cặp tình nhân đẹp trai phía trước, đôi mắt êm dịu lập tức sáng lên, nhìn bọn họ chằm chằm vài giây, khi thấy Nam Kính mỉm cười thân thiện mới phản ứng lại được, đỏ mặt khom người, nhường cửa xe để họ đi vào.
Khi lên xe, Lantis vươn tay trái, quẹt thẻ ở nơi cảm ứng, thanh toán vé tàu của hai người.
Bên trong xe chỉ có ba hành khách, sau giờ cơm trưa đều cảm thấy buồn ngủ, thấy có người lên xe mí mắt cũng không nhấc lên dù chỉ một chút, tiếp tục dựa đầu vào cửa xe.
Lantis kéo Nam Kính cùng nhau ngồi ở vị trí cuối cùng.
Xe khởi động, vững vàng bay về phía bầu trời.
Xe huyền phù cũng có tài xế, nhưng về cơ bản đều lái tự động dựa theo kế hoạch lộ trình được cài đặt sẵn, vai trò của tài xế chủ yếu là để điều khiển khi xe đi ngược chiều và quản lí khi dừng xe.
Để tránh va chạm với các phương tiện khác trêи không, tốc độ xe huyền phù đều là không nhanh không chậm, vô cùng thích hợp để thưởng thức diện mạo thành phố ở chỗ ngồi.
Nam Kính ngồi ở gần cửa sổ, mở năm ngón tay trải lên cửa sổ xe không có một hạt bụi, qua lớp cửa nhìn xuống phía dưới.
Tinh cầu Solo là tinh cầu nắm giữ hành chính và là tinh cầu chủ phó, tinh cầu Solo là tinh cầu cao cấp nhất sau đế tinh, khoa học kĩ thuật hiện đại vô cùng phát triển, từ phía trêи nhìn xuống, hàng trăm tòa nhà nối tiếp xếp sát nhau, sơn giang trong rừng cũng thường thường có vài biệt thự.
Bởi vì trường quân đội Sifal ở vùng ngoại thành, cảnh vật xung quanh tịch mịch, trêи không trung không có nhiều xe phi hành, hiện ra bầu trời xanh thẳm càng thêm yên tĩnh.
Mặc dù thổ nhưỡng không thích hợp để trồng thực vật, nhưng khoa học kĩ thuật phát triển đã đào tạo ra kĩ thuật có thể mô phỏng thực vật, đủ các loại hoa cỏ có hình dáng khác nhau bao phủ trên ngọn núi nhỏ và hai bên đường lớn, từ không trung nhìn lại sẽ thấy diện tích xanh hóa cực cao, tâm trạng của người xem cũng trở nên thoải mái.
Đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời, bầu trời trong xanh như một tấm thủy tinh, kĩ thuật tiến bộ sử dụng nguyên liệu làm sạch không khí không gây ô nhiễm, vì thế vấn đề ô nhiễm không khí đã được giải quyết.
"Thật tốt."
Nam Kính không khỏi liên tục cảm khái, cậu dường như có thể nhớ quang cảnh toàn thành thị.
Để che giấu sự kích động mà cười thành tiếng, Lantis nhẹ giọng ho khan hai tiếng bắt đầu đề tài mới: "Tôi nghĩ chúng ta nên đi ăn."
"Này, đừng có cho là lúc nãy em không thấy anh cười."
"Ha ha, có đôi lúc anh rất thích sự thành thật."
Lantis ngẩng đầu nâng khóe miệng lên sau đó đưa Nam Kính ra ngoài.
"Anh làm cơm khó ăn muốn chết!"
Nam Kính bực mình bắt đầu tiến hành công kích.
Lantis: "..."
"Làm người khác ăn vào như thuốc độc!"
Nam Kính đắc ý cười, đừng tưởng em cưng chiều anh quá là anh có thể láo nháo.
Lantis: "..."
"Hại người ta ở trong bệnh viện nguyên một tuần rồi."
Nam Kính tiếp tục đả kích tinh thần.
Lantis cuối cùng đã phát hiện ra nếu không kíƈɦ ŧɦíƈɦ vật nhỏ này em ấy sẽ không biết mình là ai, Lantis thản nhiên nở nụ cười, nặn nặn một bên eo của Nam Kính, lông mày nhíu lại nói: "Kém cỏi đến như thế? Mà anh nhớ dường như ai đó vẫn kiên trì uống hết nửa bát."
Nam Kính nhịn không được mỉm cười.
Lantis: "Anh làm cơm khó ăn muốn chết."
Có thể thu hồi lại từng câu vừa nói không?
"Làm người ta ăn vào như trúng thuốc độc!"
"..."
"Hại người ta ở trong viện nguyên một tuần rồi."
Thực sự là đủ rồi!
Mẹ nó, lịch sử đen tối không giải thích được.
Nam Kính lệ rơi đầy mặt, tự nâng đá đập chân mình đúng là một trải nghiệm đầy chua sót.
Đồng thời cậu ở trong lòng tự tặng mình 10 ngàn like, cậu thế nhưng có thể kiềm chế hành động muốn đem bát cháo đổ đi mà ấm áp nói với Lantis hương vị không tồi?
Ngẫm lại mới cảm thấy bản thân mình thật Thánh mẫu.
Quả thực có khuynh hướng M!
Càng làm cho Nam Kính bội phục mình sát đất chính là miễn cưỡng uống hết nửa bát cháo hải sản tươi còn sống, chưa ninh nhừ và còn đầy tơ máu, vậy mà không có chút vấn đề gì.
Quả nhiên đây chính là năng lực đặc biệt của đứa trẻ được người nghèo nuôi sao?
Dạ dày mạnh mẽ!
Tuy rằng Nam Kính không biết tại sao chỉ trong thời gian ngắn mà quan hệ của Lantis với Vân Cảnh Hàm hình như tốt hơn, không khí dương cung bạt kiếm với Ellens cũng bớt đi, thế nhưng những người cậu thích có thể nhanh chóng hòa hợp khiến cậu cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Điều khó chịu duy nhất là trên người Lantis có quá nhiều bí ẩn, Nam Kính căn bản không biết anh sống trong vòng tròn nào và bạn bè như thế nào.
Nam Kính rất cảm kích đám Ellens vì đã làm bạn với mình, mặc dù không có tác dụng thực chất nào, nhưng Nam Kính vẫn hạnh phúc sau khi biết rằng khác với đời trước, đời này cậu có bạn bè.
Cảm giác này thật tốt.
Buổi trưa, mấy người bọn họ tụ tập chung một chỗ, đi ra ngoài trường ăn bữa cơm, mặc dù trường quân đội Sifal có lệnh cấm ban đêm nghiêm ngặt đối với học viên năm nhất, nhưng vào ban ngày trường học lại vô cùng khác với trường quân sự nghiêm ngặt khác.
Chỉ cần là học viên trong trường, không ai quan tâm bạn đi ra ngoài khi nào.
Một bữa cơm qua đi, Vân Thiên Dật nhân cơ hội đưa Vân Cảnh Hàm đã một tháng không về nhà, nhanh chóng quay về đại trạch để gặp cha mẹ, Ellens khi biết có tiểu học đệ đang chờ, vung tay một cái liền biến mất vô tung vô ảnh.
Có một vị tiểu thư tiếp khách ngượng ngùng, lễ phép cúi đầu 90°, Nam Kính hơi khom lưng, gật gật đầu về phía vị tiếp khách đang có chút lo sợ tới mặt mày tái mét, ra khỏi cửa nhà hàng.
Mà phản ứng của Lantis, rõ ràng không cảm thấy có vấn đề gì.
"Thật không quen."
Đi ra được hơn trăm bước, Nam Kính mới thở phào nhẹ nhõm.
Phục vụ kiểu này quá tốt, lễ nghi chu toàn đến mức làm cậu toàn thân từ trên xuống dưới đều khẩn trương.
"Thấy nhiều rồi sẽ quen." Lantis nói.
Nam Kính hì hì nở nụ cười, hỏi: "Có phải trước đây anh thường được người khom lưng cúi đầu với mình không?"
"Muốn biết?"
Lantis nghe thấy được ý tứ trong lời nói của Nam Kính, dừng chân lại ở bên đường, nhấn một nút lệnh nào đó trên thiết bị đầu cuối.
"Đương nhiên muốn biết." Nam Kính thở dài, ngẩng đầu nhìn trời: "Muốn biết anh sống trong hoàn cảnh nào từ nhỏ, muốn biết bằng hữu của anh là ai, muốn biết tất cả mọi thứ..."
Nói tới đây, Nam Kính một mặt ai oán nhìn Lantis đang không nhịn được ý cười, bất mãn nói: "Đáng tiếc em chỉ biết người yêu mình là đàn ông, còn lại cái gì cũng không biết."
"Không chỉ là đàn ông, thân ái."
Lantis lập tức thể hiện anh là độc nhất vô nhị, chỉ chỉ mũi mình nói: "Nhìn khuôn mặt này, có phải quyến rũ muốn chết? Nhìn khí chất này, có phải rất khác với mọi người? Nhìn màu tóc này một chút, mùi vị thật..."
Không đợi Lantis nói xong, Nam Kính đã sắp cười đến ngã ngửa, lời nói này hoàn toàn phá hỏng hình tượng tao nhã của Lantis.
"Anh học cái này từ ai?"
"Em phát hiện ra rồi?" Lantis nhíu mày.
"Mẹ nó—"
Thực sự học từ người khác?!
Nam Kính đầu tiên là cả kinh, sau đó nở nụ cười nhẹ nhõm, nói: "Kỹ năng diễn xuất quá kém, quá khoa trương, thân ái, anh thích hợp đi con đường điệu thấp mà không phải là trắng trợn kéo cừu hận, tuy rằng em vẫn luôn cảm thấy anh đã kéo kha khá cừu hận."
"Vừa nãy đột nhiên nhớ lại một người bạn, hắn là cái tên tự luyến, nếu như tương lai em gặp hắn, em sẽ biết được thế nào tự luyến mỗi ngày mỗi giờ. Khi em biết được mức độ tự luyến của hắn em chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu đấy."
Lantis sờ mũi một cái, nhớ tới ai đó, đầu lại thấy đau.
Câu chuyện cười nhỏ để điều tiết bầu không khí qua đi, Lantis ánh mắt ôn hòa nhìn Nam Kính chăm chú.
Tên nhóc này có lẽ là không biết, từng câu từng chữ của em ấy đều chọc vào nơi mềm mại nhất trong lòng mình.
Lantis đưa tay ra ôm lấy Nam Kính vào trong ngực, ghé vào lỗ tai cậu cắn nhẹ, nói: "Bảo bối, anh đảm bảo anh sẽ từ từ để em biết mọi thứ, chờ một chút có được hay không?"
Chờ một chút, chờ mọi việc đều thỏa đáng, sau khi đánh giá khoa học xong, anh sẽ tìm thời cơ thích hợp nói với Nam Kính.
Nam Kính ngửi mùi hương nhẹ nhàng, thoải mái của Lantis, hạ giọng cười nói: "Thật ra, em không quá bức thiết muốn biết tất cả về anh, bởi vì em phát hiện cảm giác thần bí như một pháp bảo để duy trì sự gắn bó và hứng thú, so với việc anh đem chính mình nói ra, em cảm thấy chậm rãi khám phá anh là một việc làm rất thú vị."
"Trùng hợp như vậy?" Lantis giả vờ ngạc nhiên nhấc lông mày, "Anh cũng có ý tưởng như thế."
"Cảm giác giống như đập vỡ trứng màu mỗi ngày đều sẽ có điều bất ngờ..."
Nam Kính ngẩng đầu hôn lên khóe môi Lantis, nhún nhún vai, nói: "Nhưng em vẫn muốn cho anh biết thêm về em một chút, ví dụ như chia sẻ niềm vui sướng thuộc về một mình em, anh biết đấy, nếu một người thành công chỉ có một mình bản thân hắn biết, hắn nhất định sẽ cô đơn, đau lòng muốn chết."
Ồ?
Xem ra trứng màu này có tin tức mang đến kinh hỉ rất lớn.
Trước đó, Nam Kính không nói gì về trận thi đấu này, chỉ một câu "Tạm thời không biết kết quả" sau đó được thông qua.
Do đó, bất kể là Lantis hay là mấy người kia, cũng không nói đến đề tài về kết quả thi đấu của Nam Kính, Lantis muốn một mình nói chuyện này cùng Nam Kính, còn mấy người kia không để ý chút nào đến kết quả, ở trên bàn cơm cũng không tìm hiểu sâu hơn.
Dù sao, đáp án chẳng mấy chốc sẽ công bố, muốn giấu cũng giấu không đươc.
Lúc này, một chiếc xe huyền phù từ trêи không lao xuống, chuẩn xác đem cửa xe đỗ thẳng ở trước mặt Lantis và Nam Kính.
Cửa xe mở ra, một người trẻ tuổi cao to mặc trang phục nhân viên phục vụ trên tàu nở nụ cười hơi nghiêng mình, dùng thanh âm trong trẻo, êm tai nói:
"Chào mừng các vị lên xe huyền phù liên tỉnh số 22, xin hành khách hãy lên xe."
Nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là cặp tình nhân đẹp trai phía trước, đôi mắt êm dịu lập tức sáng lên, nhìn bọn họ chằm chằm vài giây, khi thấy Nam Kính mỉm cười thân thiện mới phản ứng lại được, đỏ mặt khom người, nhường cửa xe để họ đi vào.
Khi lên xe, Lantis vươn tay trái, quẹt thẻ ở nơi cảm ứng, thanh toán vé tàu của hai người.
Bên trong xe chỉ có ba hành khách, sau giờ cơm trưa đều cảm thấy buồn ngủ, thấy có người lên xe mí mắt cũng không nhấc lên dù chỉ một chút, tiếp tục dựa đầu vào cửa xe.
Lantis kéo Nam Kính cùng nhau ngồi ở vị trí cuối cùng.
Xe khởi động, vững vàng bay về phía bầu trời.
Xe huyền phù cũng có tài xế, nhưng về cơ bản đều lái tự động dựa theo kế hoạch lộ trình được cài đặt sẵn, vai trò của tài xế chủ yếu là để điều khiển khi xe đi ngược chiều và quản lí khi dừng xe.
Để tránh va chạm với các phương tiện khác trêи không, tốc độ xe huyền phù đều là không nhanh không chậm, vô cùng thích hợp để thưởng thức diện mạo thành phố ở chỗ ngồi.
Nam Kính ngồi ở gần cửa sổ, mở năm ngón tay trải lên cửa sổ xe không có một hạt bụi, qua lớp cửa nhìn xuống phía dưới.
Tinh cầu Solo là tinh cầu nắm giữ hành chính và là tinh cầu chủ phó, tinh cầu Solo là tinh cầu cao cấp nhất sau đế tinh, khoa học kĩ thuật hiện đại vô cùng phát triển, từ phía trêи nhìn xuống, hàng trăm tòa nhà nối tiếp xếp sát nhau, sơn giang trong rừng cũng thường thường có vài biệt thự.
Bởi vì trường quân đội Sifal ở vùng ngoại thành, cảnh vật xung quanh tịch mịch, trêи không trung không có nhiều xe phi hành, hiện ra bầu trời xanh thẳm càng thêm yên tĩnh.
Mặc dù thổ nhưỡng không thích hợp để trồng thực vật, nhưng khoa học kĩ thuật phát triển đã đào tạo ra kĩ thuật có thể mô phỏng thực vật, đủ các loại hoa cỏ có hình dáng khác nhau bao phủ trên ngọn núi nhỏ và hai bên đường lớn, từ không trung nhìn lại sẽ thấy diện tích xanh hóa cực cao, tâm trạng của người xem cũng trở nên thoải mái.
Đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời, bầu trời trong xanh như một tấm thủy tinh, kĩ thuật tiến bộ sử dụng nguyên liệu làm sạch không khí không gây ô nhiễm, vì thế vấn đề ô nhiễm không khí đã được giải quyết.
"Thật tốt."
Nam Kính không khỏi liên tục cảm khái, cậu dường như có thể nhớ quang cảnh toàn thành thị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.