Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu
Chương 130
Băng Đường Liên Tử Canh
04/01/2022
☆ Chương 211: Bi ai khi làm cu li
Trong nháy mắt ánh mắt sắc bén thẳng tắp dừng trên cổ tay trái của Nam Kính, khiến tâm lý Nam Kính thình thịch bay lên linh cảm không lành, theo bản năng muốn đem tay trái giấu ra phía sau, mà trí năng một hào truyền cho cậu tín hiệu, để Nam Kính chỉ có thể đọc hiểu hai chữ ——
"Tiêu đời."
Trí năng một hào bị phát hiện sao?
Cũng bởi vì nó ở trong đầu của cậu nhỏ giọng mắng lão bản một câu? Có thể từ khi nó cùng thiết bị đầu cuối hóa thành một thể, ngay cả Lantis đều không thể phát hiện sự tồn tại của trí năng một hào.
Sắc mặt Nam Kính tái nhợt, cảm giác trí năng một hào run lẩy bẩy sợ sệt, rốt cuộc tìm về tự giác làm kí chủ.
Cậu không biết vô tình hay cố ý đem tay trái co lại trong tay áo, chột dạ cực kỳ, mới vừa muốn mở miệng hỏi lão bản có phải là bị ảo thính, liền thấy lão bản mới vừa rồi còn lãnh mặt bỗng nhiên thay đổi, nhìn về phía một bên chân Nam Kính vui mừng gọi vào ——
"Oa a a, cún con giống cầu tuyết!"
Cầu tuyết?
Cún con?
Nam Kính ý thức được cái gì, mãnh liệt cúi đầu nhìn, nhất thời hộc máu —— không đánh đã khai trí năng một hào đã không chí khí mà biến thành chó mập, víu chặt ống quần của cậu, lộ ra hai con mắt đen lưu lưu đậu đậu ở nơi đó bán manh le lưỡi, chỉ kém lăn lộn trên mặt đất.
Nhìn người ngồi xổm xuống lấy ngón tay đâm cún con bắt đầu huấn luyện nó kỹ năng nhào lộn, Nam Kính không thể làm gì khác hơn là tận lực giải thích.
"Khụ, kỳ thực con cún này tê..."
Không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi, Nam Kính tức giận trùng thiên.
Mẹ, trí năng một hào đáng chết, cậu nên làm sao giải thích với lão bản bên cạnh cậu tự nhiên xuất hiện một con chó ngốc?!
Hơn nữa, vạn nhất lão bản phát hiện không thấy thiết bị đầu cuối của cậu, có thể càng thêm hoài nghi hay không?
Không, chờ chút! —— thiết bị đầu cuối của cậu tại sao vẫn ngoan ngoãn nằm trên cổ tay? Trí năng một hào không phải nói nó cùng thiết bị đầu cuối đã không thể chia lìa sao?
Nghe đến thanh âm nghiến răng, một người một chó đang chơi vui vẻ đồng thời ngẩng đầu lên, biểu tình ngốc manh kia, Nam Kính xem đều dở khóc dở cười không còn cách nào khác.
Cũng may lão bản không có tính dò hỏi con chó ngu xuẩn này là từ đâu xuất hiện, bằng không Nam Kính thật sự không có cách nào giải thích.
Làm ầm ĩ một trận xong, lão bản rốt cuộc hài lòng đem gia hỏa tiếp tục lăn lộn đáng thương ôm vào trong ngực, đứng dậy ra quầy hàng ấn xuống một cái trên đầu mèo cầu tài.
Chỉ thấy một bảng mật mã bỗng dưng xuất hiện, lão bản không e dè Nam Kính, chuyển nhập số mật mã thật dài, sau đó đem ngón tay trỏ ấn ở phía trên.
Có vách tường quang yếu ớt xuất hiện.
Nam Kính trợn mắt há hốc mồm mà nhìn lão bản, phía sau vách tường màu xám kia xuất hiện cửa chỉ chứa được hai người cùng đi qua, bên trong cũng không phải một gian phòng khác, mà là một cái cầu thang theo hình xoắn ốc đi xuống.
"Này, nơi này là phòng thí nghiệm dưới đất mà ngài nói?"
Nam Kính có chút hưng phấn, cậu có một loại cảm giác sắp đi thám hiểm.
"Đây là tác phẩm ta đắc ý nhất."
Lão bản vồ vồ lông trên cổ trí năng một hào , rất tự hào nhìn Nam Kính nói: "Hoan nghênh đi đến phòng làm việc cá nhân của ta, sau này nó thuộc về chúng ta."
"Tôi đã không thể chờ đợi được nữa muốn đi xuống xem một chút."
Nam Kính trợn cả mắt lên, tế bào toàn thân đều sinh động lên, cậu suy đoán phía dưới có lẽ sẽ có bảo tàng cũng không chừng!
Hai phút sau, một chậu nước lạnh triệt để tưới tắt hết thảy ảo tưởng của Nam Kính, thậm chí còn loại cảm giác bị lừa dối.
Trợn mắt há hốc mồm mà ngây ngốc đứng ở một chỗ tàn tạ trước mặt, Nam Kính nội tâm gầm thét lên, lao nhanh vạn ngàn con thần thú ——
Vốn cho là sức phá hoại của Lantis và Weinman tối hôm qua đã đủ làm cho cậu phát điên, không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, cùng so với phế liệu rác thải này chồng chất như núi xung quanh cháy đen, vốn là như gặp sư phụ!
Nam Kính cứng rắn quay đầu trở lại, mặt không thay đổi nhìn lão bản cười một mặt chột dạ, ngữ khí tối nghĩa cực kỳ.
"Đây chính là ngài nói... tác phẩm đắc ý?"
Vua hố a!
Sau ba mươi phút, Nam Kính rơi lệ đầy mặt hiểu rõ một chuyện —— cậu cuối cùng đã hiểu lão bản một thân tro đen là như thế nào mà có rồi!
Trời ạ, dày như vậy là mấy tầng rác a, lão bản ngài xác định những năm này chúng nó được sử dụng tới?
Trên đầu mồ hôi chảy xuống, Nam Kính theo bản năng mà lấy mu bàn tay lau một chút, trong nháy mắt giật mình nhìn mu bàn tay mình, nhất thời khóc.
Mẹ, trên mặt khẳng định một mảng đen, nhìn lại một chút quần áo bẩn thỉu, Nam Kính đều muốn bỏ gánh không làm!
Lão bản bị tro bụi sặc ho khan, cầm trong tay miếng khăn ẩm ướt chà sát bàn, còn không quên giải thích cho Nam Kính: "Tiểu bảo bối, ngươi phải tin tưởng ta, thiết bị nơi này tuyệt đối là tiên tiến nhất, chỉ có điều ta đã rất nhiều năm không làm việc tại phòng này thôi, có chút bẩn mà thôi."
"Ngài gọi cái này là có chút bẩn?!"
Nam Kính nghĩ muốn lật bàn, tức giận trùng thiên âm thanh liên thanh đều cao lên không ít: "Tại sao không thể thuê một người máy gia dụng đến dọn dẹp, tôi nhớ tới tiền thuê một ngày cũng là một trăm điểm thông dụng đi?"
Cậu nghèo như vậy đều có thể thuê, cũng không tin lão bản này hơi một tí mấy triệu tiến vào tay lại không nghĩ tới!
"Người máy?"
Chính lúc đang lau bàn lão bản ngây ngẩn cả người, ngay sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ mà mạnh mẽ vỗ bàn một cái, "Đúng a, ta tại sao lại không nghĩ tới!"
Một người một con chó như mèo hoa nhìn lão bản mông đầy tro bụi ở cuối phòng làm việc bên trong góc lục tung tùng phèo víu víu ra một người máy, triệt để lăng loạn.
Trời ạ, đừng nói cho cậu lão bản chỉ là quên mất sự tồn tại của người máy.
Người máy hiệu suất cao hơn nhân công nhiều, quan trọng nhất là nó sẽ không chê bẩn, khiến Nam Kính càng vui mừng chính là, người máy này mặc dù nhiều năm không dùng tới, chất lượng vẫn là rất tốt, ít nhất không giống người máy có chương trình hỗn loạn giúp phá thêm ở nhà Weinman.
Đợi người máy chất phác nhẫn nhục chịu khó đem tất cả việc nhà đều phân loại tốt, đồng thời đem tro bụi quét sạch hết sạch, chôn vùi lâu dưới lòng đất không gặp ánh sáng phòng làm việc rốt cuộc có thể nhìn thấy diện mạo như trước.
Nam Kính nhìn ánh đèn sáng trong phòng lớn, còn có đầy đủ thiết bị bóng loáng kia và bàn làm việc của thợ mộc, nhóm linh kiện và vật liệu chồng chất như núi, khó có thể dùng lời diễn tả được cảm giác thành công lan tràn mà đến, hạnh phúc đến sắp khóc tới nơi.
Lão bản sướng đến phát rồ rồi, ném trí năng một hào lên không trung vứt lên liền tiếp được, một lần lặp lại hơn mười lần, biết trí năng một hào sắp có khuynh hướng nôn mửa mới dừng lại.
Trí năng một gào khóc chạy về người bị hấp dẫn đang bới đống vật liệu và linh kiện cao cấp, kí chủ bên người hoàn toàn không thấy nó bi thảm, víu ống quần của cậu như một làn khói lẻn đến bả vai.
Nam Kính bị vật liệu này đó rực rỡ muôn màu làm chấn động, cậu không nghĩ tới sau lớp bụi nhìn như rác thải, rõ ràng đều là vật liệu quý giá.
Nhắm mắt lại, cậu đều có thể cảm nhận được một phòng dồi dào ý thức căn nguyên lưu động, đó là từ bên trong linh kiện tản mát ra.
"Ngươi có thể nhắm mắt lại cảm nhận ý thức căn nguyên bên trong linh kiện?"
Âm thanh Lão bản lại vang lên bên tai, bỗng nhiên thức tỉnh Nam Kính còn đang đắm chìm trong ý thức căn nguyên của đống linh kiện.
Nguy rồi, cậu sơ suất quá!
Lão bản nhìn Nam Kính bị đánh vỡ bí mật sắc mặt trắng bệch, tay cầm lên một cái linh kiện đã hoàn thành, đưa cho Nam Kính.
"Nhận biết một chút."
Nam Kính không hiểu vì sao mà nhận lấy, không nghĩ tới lão bản lại nói một câu như vậy, càng không để cho chính mình trả lời.
Đương nhiên, rất có thể lão bản này bản thân cũng đã có thể xác định đáp án.
Bí mật bị đánh vỡ, Nam Kính trong tay hơi bị lạnh, sau đó lại nghĩ đến trí năng một hào bị lão bản trực tiếp doạ đi ra...
Một lần là trùng hợp, hai lần chính là tất nhiên.
Sâu sắc nhìn lão bản híp mắt mỉm cười liếc mắt một cái, Nam Kính không giải thích được liền dưới con mắt sâu không lường được lại nhìn chằm chằm kia chậm rãi buông lỏng thần kinh căng thẳng.
Nói đến, hai con mắt của lão bản thật là có ý nhị.
Đã đến rồi thì nên ở lại, Nam Kính lúc này cũng bị linh kiện trong tay hấp dẫn, không quản lão bản là ai, cậu đều không cảm giác được địch ý, nếu như muốn gây bất lợi cho cậu mình, lão bản sớm đã có thể động thủ.
An an tâm tình, Nam Kính nhắm mắt lại, đem hai tay đặt ở trên linh kiện.
Ý thức căn nguyên vô sắc trong suốt ồ ồ chảy vào, thông qua quan sát bên trong linh kiện, Nam Kính "Xem" đến hình thức kết cấu.
Bên trong hạt nhân các mắc nối liên kết thành hình tam giác, mà mỗi cái hình tam giác cũng đều xen kẽ cùng nhau, hình thành một cái dây xích dài vòng thành hình xoắn ốc hoàn chỉnh.
Càng làm cho Nam Kính kinh ngạc chính là, toàn bộ linh kiện cư nhiên chỉ có một cái dây xích hạt nhân, không có một chút nào gãy vỡ!
Cần phải biết rằng chính là, Nam Kính từ trước đến nay chưa từng thấy cái kết cấu bên trong linh kiện nào có thể đơn giản như vậy, cho dù là cậu đã từng dùng ý thức căn nguyên màu xanh lục làm cho các mắt xích gãy vụn liền trở lại, cũng căn bản không làm được đem các mắt xích đầu đuôi nối lại thành một dây xích hoàn chỉnh!
Mở mắt ra, Nam Kính nhìn về phía lão bản.
Lão bản như trước cười híp mắt nhìn Nam Kính, từ trong tay cậu tiếp nhận linh kiện, nói: "Ngươi nhìn thấy gì?"
Nam Kính đem hình tam giác, kết cấu dây xích nói ra.
Lão bản lộ ra biểu tình gian kế thực hiện được, nắm cằm Nam Kính, nhìn cậu có chút kinh hoảng biểu tình bất an, thoải mái nở nụ cười.
"Ngươi quả nhiên có thể nhìn thấy kết cấu bên trong hạt nhân."
Hơi hồi hộp một chút, Nam Kính trong nháy mắt hiểu rõ cậu là bị lão bản sắp đặt một đường —— người bình thường ý thức căn nguyên căn bản không nhìn thấy vật chất bên trong kết cấu, mà cậu có thể nhìn thấy, bản thân đã nói rõ ý thức căn nguyên của cậu khác với tất cả mọi người.
Lão bản đến tột cùng là ai?
Hắn dĩ nhiên có thể dễ dàng đoán ra một bí mật của bản thân như vậy.
Trời ạ, cậu cư nhiên ngốc đến mức lại một lần nữa dễ như ăn cháo mà tin tưởng người xa lạ, quả thực là tự tìm đường chết!
Ngay tại thời điểm Nam Kính khủng hoảng liền muốn nháy mắt với trí năng một hào để nó lanh lợi gửi tin nhắn cầu viện cho Lantis, vừa nghiêng đầu liền thiếu chút nữa hộc máu.
Trí năng một hào ngươi tên khốn kiếp đang trộm chụp cái gì! Mẹ nó, ngươi dám giữ lại một số chứng cứ của lão tử để truyền cho Lantis, ta phát thệ nhất định sẽ đem cái mông của ngươi đánh đỏ đỏ!
Trong nháy mắt ánh mắt sắc bén thẳng tắp dừng trên cổ tay trái của Nam Kính, khiến tâm lý Nam Kính thình thịch bay lên linh cảm không lành, theo bản năng muốn đem tay trái giấu ra phía sau, mà trí năng một hào truyền cho cậu tín hiệu, để Nam Kính chỉ có thể đọc hiểu hai chữ ——
"Tiêu đời."
Trí năng một hào bị phát hiện sao?
Cũng bởi vì nó ở trong đầu của cậu nhỏ giọng mắng lão bản một câu? Có thể từ khi nó cùng thiết bị đầu cuối hóa thành một thể, ngay cả Lantis đều không thể phát hiện sự tồn tại của trí năng một hào.
Sắc mặt Nam Kính tái nhợt, cảm giác trí năng một hào run lẩy bẩy sợ sệt, rốt cuộc tìm về tự giác làm kí chủ.
Cậu không biết vô tình hay cố ý đem tay trái co lại trong tay áo, chột dạ cực kỳ, mới vừa muốn mở miệng hỏi lão bản có phải là bị ảo thính, liền thấy lão bản mới vừa rồi còn lãnh mặt bỗng nhiên thay đổi, nhìn về phía một bên chân Nam Kính vui mừng gọi vào ——
"Oa a a, cún con giống cầu tuyết!"
Cầu tuyết?
Cún con?
Nam Kính ý thức được cái gì, mãnh liệt cúi đầu nhìn, nhất thời hộc máu —— không đánh đã khai trí năng một hào đã không chí khí mà biến thành chó mập, víu chặt ống quần của cậu, lộ ra hai con mắt đen lưu lưu đậu đậu ở nơi đó bán manh le lưỡi, chỉ kém lăn lộn trên mặt đất.
Nhìn người ngồi xổm xuống lấy ngón tay đâm cún con bắt đầu huấn luyện nó kỹ năng nhào lộn, Nam Kính không thể làm gì khác hơn là tận lực giải thích.
"Khụ, kỳ thực con cún này tê..."
Không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi, Nam Kính tức giận trùng thiên.
Mẹ, trí năng một hào đáng chết, cậu nên làm sao giải thích với lão bản bên cạnh cậu tự nhiên xuất hiện một con chó ngốc?!
Hơn nữa, vạn nhất lão bản phát hiện không thấy thiết bị đầu cuối của cậu, có thể càng thêm hoài nghi hay không?
Không, chờ chút! —— thiết bị đầu cuối của cậu tại sao vẫn ngoan ngoãn nằm trên cổ tay? Trí năng một hào không phải nói nó cùng thiết bị đầu cuối đã không thể chia lìa sao?
Nghe đến thanh âm nghiến răng, một người một chó đang chơi vui vẻ đồng thời ngẩng đầu lên, biểu tình ngốc manh kia, Nam Kính xem đều dở khóc dở cười không còn cách nào khác.
Cũng may lão bản không có tính dò hỏi con chó ngu xuẩn này là từ đâu xuất hiện, bằng không Nam Kính thật sự không có cách nào giải thích.
Làm ầm ĩ một trận xong, lão bản rốt cuộc hài lòng đem gia hỏa tiếp tục lăn lộn đáng thương ôm vào trong ngực, đứng dậy ra quầy hàng ấn xuống một cái trên đầu mèo cầu tài.
Chỉ thấy một bảng mật mã bỗng dưng xuất hiện, lão bản không e dè Nam Kính, chuyển nhập số mật mã thật dài, sau đó đem ngón tay trỏ ấn ở phía trên.
Có vách tường quang yếu ớt xuất hiện.
Nam Kính trợn mắt há hốc mồm mà nhìn lão bản, phía sau vách tường màu xám kia xuất hiện cửa chỉ chứa được hai người cùng đi qua, bên trong cũng không phải một gian phòng khác, mà là một cái cầu thang theo hình xoắn ốc đi xuống.
"Này, nơi này là phòng thí nghiệm dưới đất mà ngài nói?"
Nam Kính có chút hưng phấn, cậu có một loại cảm giác sắp đi thám hiểm.
"Đây là tác phẩm ta đắc ý nhất."
Lão bản vồ vồ lông trên cổ trí năng một hào , rất tự hào nhìn Nam Kính nói: "Hoan nghênh đi đến phòng làm việc cá nhân của ta, sau này nó thuộc về chúng ta."
"Tôi đã không thể chờ đợi được nữa muốn đi xuống xem một chút."
Nam Kính trợn cả mắt lên, tế bào toàn thân đều sinh động lên, cậu suy đoán phía dưới có lẽ sẽ có bảo tàng cũng không chừng!
Hai phút sau, một chậu nước lạnh triệt để tưới tắt hết thảy ảo tưởng của Nam Kính, thậm chí còn loại cảm giác bị lừa dối.
Trợn mắt há hốc mồm mà ngây ngốc đứng ở một chỗ tàn tạ trước mặt, Nam Kính nội tâm gầm thét lên, lao nhanh vạn ngàn con thần thú ——
Vốn cho là sức phá hoại của Lantis và Weinman tối hôm qua đã đủ làm cho cậu phát điên, không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, cùng so với phế liệu rác thải này chồng chất như núi xung quanh cháy đen, vốn là như gặp sư phụ!
Nam Kính cứng rắn quay đầu trở lại, mặt không thay đổi nhìn lão bản cười một mặt chột dạ, ngữ khí tối nghĩa cực kỳ.
"Đây chính là ngài nói... tác phẩm đắc ý?"
Vua hố a!
Sau ba mươi phút, Nam Kính rơi lệ đầy mặt hiểu rõ một chuyện —— cậu cuối cùng đã hiểu lão bản một thân tro đen là như thế nào mà có rồi!
Trời ạ, dày như vậy là mấy tầng rác a, lão bản ngài xác định những năm này chúng nó được sử dụng tới?
Trên đầu mồ hôi chảy xuống, Nam Kính theo bản năng mà lấy mu bàn tay lau một chút, trong nháy mắt giật mình nhìn mu bàn tay mình, nhất thời khóc.
Mẹ, trên mặt khẳng định một mảng đen, nhìn lại một chút quần áo bẩn thỉu, Nam Kính đều muốn bỏ gánh không làm!
Lão bản bị tro bụi sặc ho khan, cầm trong tay miếng khăn ẩm ướt chà sát bàn, còn không quên giải thích cho Nam Kính: "Tiểu bảo bối, ngươi phải tin tưởng ta, thiết bị nơi này tuyệt đối là tiên tiến nhất, chỉ có điều ta đã rất nhiều năm không làm việc tại phòng này thôi, có chút bẩn mà thôi."
"Ngài gọi cái này là có chút bẩn?!"
Nam Kính nghĩ muốn lật bàn, tức giận trùng thiên âm thanh liên thanh đều cao lên không ít: "Tại sao không thể thuê một người máy gia dụng đến dọn dẹp, tôi nhớ tới tiền thuê một ngày cũng là một trăm điểm thông dụng đi?"
Cậu nghèo như vậy đều có thể thuê, cũng không tin lão bản này hơi một tí mấy triệu tiến vào tay lại không nghĩ tới!
"Người máy?"
Chính lúc đang lau bàn lão bản ngây ngẩn cả người, ngay sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ mà mạnh mẽ vỗ bàn một cái, "Đúng a, ta tại sao lại không nghĩ tới!"
Một người một con chó như mèo hoa nhìn lão bản mông đầy tro bụi ở cuối phòng làm việc bên trong góc lục tung tùng phèo víu víu ra một người máy, triệt để lăng loạn.
Trời ạ, đừng nói cho cậu lão bản chỉ là quên mất sự tồn tại của người máy.
Người máy hiệu suất cao hơn nhân công nhiều, quan trọng nhất là nó sẽ không chê bẩn, khiến Nam Kính càng vui mừng chính là, người máy này mặc dù nhiều năm không dùng tới, chất lượng vẫn là rất tốt, ít nhất không giống người máy có chương trình hỗn loạn giúp phá thêm ở nhà Weinman.
Đợi người máy chất phác nhẫn nhục chịu khó đem tất cả việc nhà đều phân loại tốt, đồng thời đem tro bụi quét sạch hết sạch, chôn vùi lâu dưới lòng đất không gặp ánh sáng phòng làm việc rốt cuộc có thể nhìn thấy diện mạo như trước.
Nam Kính nhìn ánh đèn sáng trong phòng lớn, còn có đầy đủ thiết bị bóng loáng kia và bàn làm việc của thợ mộc, nhóm linh kiện và vật liệu chồng chất như núi, khó có thể dùng lời diễn tả được cảm giác thành công lan tràn mà đến, hạnh phúc đến sắp khóc tới nơi.
Lão bản sướng đến phát rồ rồi, ném trí năng một hào lên không trung vứt lên liền tiếp được, một lần lặp lại hơn mười lần, biết trí năng một hào sắp có khuynh hướng nôn mửa mới dừng lại.
Trí năng một gào khóc chạy về người bị hấp dẫn đang bới đống vật liệu và linh kiện cao cấp, kí chủ bên người hoàn toàn không thấy nó bi thảm, víu ống quần của cậu như một làn khói lẻn đến bả vai.
Nam Kính bị vật liệu này đó rực rỡ muôn màu làm chấn động, cậu không nghĩ tới sau lớp bụi nhìn như rác thải, rõ ràng đều là vật liệu quý giá.
Nhắm mắt lại, cậu đều có thể cảm nhận được một phòng dồi dào ý thức căn nguyên lưu động, đó là từ bên trong linh kiện tản mát ra.
"Ngươi có thể nhắm mắt lại cảm nhận ý thức căn nguyên bên trong linh kiện?"
Âm thanh Lão bản lại vang lên bên tai, bỗng nhiên thức tỉnh Nam Kính còn đang đắm chìm trong ý thức căn nguyên của đống linh kiện.
Nguy rồi, cậu sơ suất quá!
Lão bản nhìn Nam Kính bị đánh vỡ bí mật sắc mặt trắng bệch, tay cầm lên một cái linh kiện đã hoàn thành, đưa cho Nam Kính.
"Nhận biết một chút."
Nam Kính không hiểu vì sao mà nhận lấy, không nghĩ tới lão bản lại nói một câu như vậy, càng không để cho chính mình trả lời.
Đương nhiên, rất có thể lão bản này bản thân cũng đã có thể xác định đáp án.
Bí mật bị đánh vỡ, Nam Kính trong tay hơi bị lạnh, sau đó lại nghĩ đến trí năng một hào bị lão bản trực tiếp doạ đi ra...
Một lần là trùng hợp, hai lần chính là tất nhiên.
Sâu sắc nhìn lão bản híp mắt mỉm cười liếc mắt một cái, Nam Kính không giải thích được liền dưới con mắt sâu không lường được lại nhìn chằm chằm kia chậm rãi buông lỏng thần kinh căng thẳng.
Nói đến, hai con mắt của lão bản thật là có ý nhị.
Đã đến rồi thì nên ở lại, Nam Kính lúc này cũng bị linh kiện trong tay hấp dẫn, không quản lão bản là ai, cậu đều không cảm giác được địch ý, nếu như muốn gây bất lợi cho cậu mình, lão bản sớm đã có thể động thủ.
An an tâm tình, Nam Kính nhắm mắt lại, đem hai tay đặt ở trên linh kiện.
Ý thức căn nguyên vô sắc trong suốt ồ ồ chảy vào, thông qua quan sát bên trong linh kiện, Nam Kính "Xem" đến hình thức kết cấu.
Bên trong hạt nhân các mắc nối liên kết thành hình tam giác, mà mỗi cái hình tam giác cũng đều xen kẽ cùng nhau, hình thành một cái dây xích dài vòng thành hình xoắn ốc hoàn chỉnh.
Càng làm cho Nam Kính kinh ngạc chính là, toàn bộ linh kiện cư nhiên chỉ có một cái dây xích hạt nhân, không có một chút nào gãy vỡ!
Cần phải biết rằng chính là, Nam Kính từ trước đến nay chưa từng thấy cái kết cấu bên trong linh kiện nào có thể đơn giản như vậy, cho dù là cậu đã từng dùng ý thức căn nguyên màu xanh lục làm cho các mắt xích gãy vụn liền trở lại, cũng căn bản không làm được đem các mắt xích đầu đuôi nối lại thành một dây xích hoàn chỉnh!
Mở mắt ra, Nam Kính nhìn về phía lão bản.
Lão bản như trước cười híp mắt nhìn Nam Kính, từ trong tay cậu tiếp nhận linh kiện, nói: "Ngươi nhìn thấy gì?"
Nam Kính đem hình tam giác, kết cấu dây xích nói ra.
Lão bản lộ ra biểu tình gian kế thực hiện được, nắm cằm Nam Kính, nhìn cậu có chút kinh hoảng biểu tình bất an, thoải mái nở nụ cười.
"Ngươi quả nhiên có thể nhìn thấy kết cấu bên trong hạt nhân."
Hơi hồi hộp một chút, Nam Kính trong nháy mắt hiểu rõ cậu là bị lão bản sắp đặt một đường —— người bình thường ý thức căn nguyên căn bản không nhìn thấy vật chất bên trong kết cấu, mà cậu có thể nhìn thấy, bản thân đã nói rõ ý thức căn nguyên của cậu khác với tất cả mọi người.
Lão bản đến tột cùng là ai?
Hắn dĩ nhiên có thể dễ dàng đoán ra một bí mật của bản thân như vậy.
Trời ạ, cậu cư nhiên ngốc đến mức lại một lần nữa dễ như ăn cháo mà tin tưởng người xa lạ, quả thực là tự tìm đường chết!
Ngay tại thời điểm Nam Kính khủng hoảng liền muốn nháy mắt với trí năng một hào để nó lanh lợi gửi tin nhắn cầu viện cho Lantis, vừa nghiêng đầu liền thiếu chút nữa hộc máu.
Trí năng một hào ngươi tên khốn kiếp đang trộm chụp cái gì! Mẹ nó, ngươi dám giữ lại một số chứng cứ của lão tử để truyền cho Lantis, ta phát thệ nhất định sẽ đem cái mông của ngươi đánh đỏ đỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.