Chương 59
Hủ Mộc Điêu Dã
09/01/2020
Quả thực, Vũ Văn Vũ đi rồi, qua thời khắc buổi trưa thánh chỉ liền tới đây, Ôn Như Ngọc tiếp nhận thánh chỉ, sau khi quỳ tạ ơn, tiễn bọn thái giám đến truyền thánh chỉ, lúc này mới kéo tay học trò đứng bên người mình luôn tản ra khí lạnh, bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Tiểu tử ngốc, ngươi quang minh chính đại tức giận như vậy, là muốn mọi người bàn ra tán vào sao?”
Vũ Văn Bùi trừng mắt, “Tiên sinh, cho dù ngươi nhất định không nghênh thú hoàng muội, nhưng Bùi Nhi vẫn là không vui, tiên sinh rõ ràng vẫn luôn thuộc về ta.”
“Ừ, tiên sinh là của ngươi.”
Ôn Như Ngọc buồn cười đón ý nói hùa theo lời nói Vũ Văn Bùi, thuận tiện vuốt lông học trò mình, nếu không, xù lông lên sẽ không tốt đâu……
Bên này hai người còn đang tình ý ngọt ngào, một bên khác Đông Cung chỗ Thái Tử ở, một bầu không khí nghiêm nghị, bọn cung nữ thái giám ngày thường luôn nói chuyện, bây giờ cũng không dám nói quá lớn, sợ một khi không cẩn thận đắc tội Thái Tử trong phòng, đầu sẽ rời thân ngay.
Vũ Văn Hoằng đã hai ngày bị giam lỏng trong Đông Cung, hai ngày này hắn mỗi lần muốn đi ra ngoài vẫn không hề ngoại lệ, đều bị thị vệ bên ngoài ngăn cản đường đi, muốn gặp Vũ Văn đế, nhưng lại chỉ có một câu đáp lại: Vũ Văn đế không muốn thấy hắn.
Vũ Văn Hoằng không còn cách nào, hắn mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng, mỗi lần đập phá đồ vật trong phòng ngay lập tức sẽ có đồ vật mới bổ sung vào, như là muốn cho hắn muốn đập bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Người đâu, các ngươi chạy đi đâu hết rồi.” Vũ Văn Hoằng đứng ở trong phòng, nổi giận đùng đùng gào thét, xung quanh hắn dưới mặt đất toàn những miếng sành sứ nhỏ, vừa nhìn liền biết hắn mới đập phá đồ vật xong.
Thái giám hầu hạ đứng ở bên ngoài run run rẩy rẩy đi đến, đầu gối liền quỳ xuống, dập đầu hành lễ sau đó nằm trên mặt đất chờ đợi Vũ Văn Hoằng ra lệnh.
Vũ Văn Hoằng một chân đá tiểu thái giám, sau đó đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, mí mắt nâng cũng không nâng, mở miệng nói: “Đi bảo Khương Lăng tới đây cho bổn Thái Tử.”
Thời điểm Vũ Văn Hoằng bị giam lỏng, phủ tướng quân còn chưa xảy ra chuyện, hơn nữa hai ngày nay thời gian đó hắn chỉ lo phát giận đập phá đồ đạc, cho nên hắn căn bản là không biết, Khương Thủ đã bị bỏ tù mà toàn bộ Khương gia toàn gia đều bị sung quân đến Tướng Quốc Tự thắp hương cầu phúc. Cho nên, hắn chỉ còn ký thác hi vọng trên người Khương Lăng, hi vọng hắn có thể đưa ra chủ ý cho chính mình.
Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất nghe Vũ Văn Hoằng nói xong, vốn dĩ cả người đã phát run nay càng run đến dữ dội, môi run rẩy lắp bắp nói: “Bẩm… bẩm Thái Tử… Thái Tử điện hạ… Khương đại nhân…… Đã bị bệ hạ sung quân vào chùa Hộ Quốc cầu phúc rồi ạ.”
Thái giám nói xong lời này, ngay lập tức cúi đầu thật thấp, nỗ lực đem chính mình biến thành không khí, cậu âm thầm cầu nguyện, chính mình lần này có thể an toàn vượt qua……
Vũ Văn Hoằng chấn kinh rồi, hắn mở to hai mắt nhìn, một chân đá bay thái giám quỳ trên mặt đất, hung tợn hỏi: “Nói rõ ràng cho bổn Thái Tử biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”
Vì thế tiểu thái giám một năm một mười đem sự tình mình biết được toàn bộ nói ra hết, bao gồm Khương lão tướng quân bị bỏ tù, Hoàng Hậu bị biếm, cùng với toàn bộ người Khương gia sung quân vào chùa Hộ Quốc.
Vũ Văn Hoằng nghe xong, đầu tiên là ngây dại, sau đó dường như nổi điên lên mà phá lên cười ——
Ngay sau đó ánh mắt âm lãnh ác độc dừng ở trên người tiểu thái giám, cuối cùng lại không có giết cậu, mà là phất tay ý bảo tiểu thái giám có thể đi ra ngoài, thời gian sau, Vũ Văn Hoằng liền an tĩnh ngồi ở trên ghế, không nhúc nhích chỉ là trong ánh mắt, không che dấu được âm ngoan cùng độc ác.
……
Ngoài cung, Nhị vương phủ, trong thư phòng.
Vũ Văn Lãng xem qua tờ giấy, liền đưa giấy đến bên nến thiêu hủy, khóe môi hắn hiện lên ý cười, làm hắn vốn dĩ đã anh tuấn thoạt nhìn càng thêm soái khí bức người.
Tư Không đứng bên người Vũ Văn Lãng, nhìn nụ cười Vũ Văn Lãng, ánh mắt hiện lên mạt nhớ nhung, nhưng rất nhanh liền giấu đi. Người giống như bọn họ, không thể đối với chủ tử sinh ra tình cảm, điểm này y vẫn luôn ghi nhớ.
Nhìn tờ giấy trên tay đã thiêu thành tro, Vũ Văn Lãng tay run lên, bước chân nhàn nhã trở về vị trí của mình ngồi xuống, ngước mắt lên thấy Tư Không Vũ, nói: “Tư Không, xem ra kế hoạch của chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Tư Không Vũ lười biếng cười lên, trở về vị trí trước mặt Vũ Văn Lãng, đặt mông ngồi xuống, tìm một tư thế thoải mái để dựa vào, lúc này mới mở miệng, “Vương gia, có thể bắt đầu rồi, chẳng qua còn phải chờ đợi thời cơ tốt nhất.”
“Là chuyện Thất muội làm khảo nghiệm với Ôn Như Ngọc sao?”
“Vương gia, cơ hội này chính là ngàn năm một thuở.”
Ngón tay nhẹ nhàng điểm lên mặt bàn, Tư Không Vũ đôi mắt đào hoa đầy ý cười nhìn Vũ Văn Lãng, khiến Vũ Văn Lãng ánh mắt tối sầm lại, ngay sau đó khóe miệng gợi lên mạt cười tà, vốn dĩ đôi tay giao nhau đặt ở trên bàn liền buông ra, bắt được tay Tư Không Vũ, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức trong chốc lát.
Tựa hồ động tác này đã sớm thường xuyên xảy ra, Tư Không cũng không thèm để ý, động đậy thân mình, điều chỉnh một tư thế thoải mái, để tay mình cho Vũ Văn Lãng thưởng thức.
Vũ Văn Lãng tự nhiên biết đây là cơ hội tốt, có điều ngay lập tức hắn cảm thấy có chuyện càng quan trọng phải làm —— đó chính là áp đảo yêu nghiệt trước mặt mình.
Tư Không Vũ đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt Vũ Văn Lãng, sóng mắt lưu chuyển một cỗ phong tình, khóe miệng nhẹ nhàng cười lên, khuynh quốc khuynh thành.
Tư Không Vũ cũng không biết, bọn họ phát sinh quan hệ từ khi nào mà thành như vậy.
Từ 5 năm trước sau khi yến hội kết thúc, y cùng Vũ Văn Lãng đã bắt đầu xảy ra quan hệ từ đêm hôm đó, có chuyện gì đã không còn giống nhau, có một số việc, chính bọn họ cũng không thể đánh giá được.
Y biết không nên lưu lại tình cảm, kia chẳng qua chỉ là một lần say rượu ý thức mơ hồ mới vận động thân thể mà thôi, căn bản không cần để ý. Nhưng không biết vì cái gì, từ sau lần đó, chuyện như vậy càng ngày càng thường xuyên, mà chính y đang dần dần chậm rãi lâm vào trong đó, không thể tự kiềm chế, mãi cho đến hiện giờ đã hoàn toàn đánh mất chính mình, trầm luân thật sâu.
Chính là, Tư Không Vũ cũng hiểu được, hãm sâu chỉ có chính mình một người mà thôi, đối với Vũ Văn Lãng mà nói, không có sự tình gì có thể so với ngôi vị hoàng đế, ai cũng không thể so sánh được.
Muốn nói ai giống Vũ Văn đế nhất, tuyệt đối là Vũ Văn Lãng, hắn hoàn toàn di truyền máu lạnh vô tình như Vũ Văn đế, ‘vô tình nhất là đế vương’ cả huynh đệ bốn người, cũng chỉ có hắn làm được.
Trong lúc Tư Không Vũ bị Vũ Văn Lãng ôm lên, y suy nghĩ nếu có một ngày chính mình chết đi, liệu cái người đang ôm chính mình đây, có đau khổ hay không…… Cười tự giễu, y cảm thấy chính mình thật là ngốc, trước nay đều là bách hoa tùng trung, phiến diệp không dính thân người, thế mà cũng có một ngày, bị một đóa hoa ăn thịt người âm hiểm đến hấp dẫn.
Sau đó, không thể tự kiềm chế, mà cam tâm tình nguyện……
X
Thời gian trôi qua thật mau, hai ngày này cuối cùng cũng đã tới, hôm nay là ngày Thất công chúa khảo nghiệm Ôn Như ngọc.
Vào ngày này, trời trong mây trắng tuy rằng đã bắt đầu mùa đông, nhưng ánh mặt trời thật ấm áp, chiếu vào trong lòng người ấm áp dạt dào, Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc đã sớm vào cung, hôm nay Ôn Như Ngọc bận một bộ đồ màu lam, tóc vãn khởi, ở phía trên chỉ cố định một cây trâm cài mà thôi, sạch sẽ ngăn nắp lưu loát vô cùng.
Ánh mắt y vẫn mỉm cười như cũ, khóe miệng khẽ nhếch, cả người thoạt nhìn chính là cảm giác quân tử ôn nhuận như ngọc.
Lần khảo nghiệm này địa điểm đặt ở Ngự Hoa Viên, Vũ Văn đế chỉ mời hoàng tử công chúa cùng với đám người Ôn thừa tướng Ôn phu nhân.
Vũ Văn đế đã sớm sai người chọn một chỗ ở Ngự Hoa Viên, ông ngồi ở phía trên, bên phải là nơi các hoàng tử công chúa ngồi, bên trái là Ôn Như Ngọc cùng với Ôn thừa tướng Ôn phu nhân ngồi.
Mà Thất công chúa, là người cuối cùng lên đài, một thân trang điểm sảng khoái, tóc buộc thành đuôi ngựa, phục sức là thường phục đơn giản.
Vũ Văn đế khi nhìn đến Vũ Văn Vũ, liền nhíu mày, một thân trang điểm này, thấy thế nào cũng không phải là giống khảo nghiệm cầm kỳ thư họa. Trong lòng đã rõ, Vũ Văn đế chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, ông cảm thấy đứa con gái nhỏ này, thật sự không muốn gả cho Ôn Như Ngọc.
“Vũ Nhi, sao có thể làm bậy như vậy.” Nhẹ giọng quát lớn, Vũ Văn đế hơi tức giận nhìn Vũ Văn Vũ.
Thè lưỡi, Vũ Văn Vũ đương nhiên có suy tính của mình, “Phụ hoàng, chính ngài đã đồng ý đề mục nữ nhi đã đưa ra, không được đổi ý nha.”
“Haizz, chính con biết rõ Ôn Như Ngọc chỉ là thư sinh, sao có thể bắt y khảo võ học như thế.”
Vũ Văn Vũ chớp mắt vô tội, hỏi lại Vũ Văn đế, “Phụ hoàng, ai nói nữ nhi muốn khảo Ôn Như Ngọc võ học?”
“Vậy con một thân trang điểm như thế kia……” Vũ Văn đế cũng mơ hồ.
“Hí hí hí, nữ nhi đây là muốn cùng Ôn Như Ngọc bắt trùng.” Tròng mắt đảo qua một vòng, Vũ Văn Vũ lớn tiếng nói ra nội dung khảo nghiệm này.
Vũ Văn Vũ tiếng nói vừa dứt, Vũ Văn đế giật mình thiếu chút nữa đem nước trà trong miệng phun ra, Vũ Văn Nhạc sớm đã không nhịn được, vỗ đùi phá lên cười, cười đến nước mắt chảy ra, hắn nhìn Vũ Văn Vũ, giảng đạo: “Thất hoàng muội, muội thật là, thật là…… Làm khó Tiểu Ngọc Nhi rồi, ha ha ha, thật là cười chết ta.”
Vũ Văn Bùi cũng có chút sợ ngây người, cậu vốn dĩ đã có tính toán, bởi vì nếu đơn giản chỉ là cầm kỳ thư họa, nhất định phụ hoàng sẽ bắt lấy vấn đề này, chính là không có nghĩ đến, cái gọi là khảo nghiệm thế mà lại là nội dung này.
Đến nước này, cậu đã chân chính yên tâm.
—— bởi vì cho dù Ôn Như Ngọc không thắng được, cũng là lẽ thường tình.
“Hồ nháo!” Vũ Văn đế khuôn mặt lạnh băng, nhìn Vũ Văn Vũ, ngữ khí có chút uy nghiêm, “Sự tình khảo nghiệm lần này liên quan đến hôn nhân đại sự của con, sao có thể giống như trò đùa……”
Vũ Văn Bùi đánh gãy lời Vũ Văn đế, cậu đứng lên, ánh mắt đối diện tầm mắt Vũ Văn đế, cũng lạnh băng thâm thúy như thế……
“Phụ hoàng, ngài đã nói qua, đề mục khảo nghiệm này do chính Thất hoàng muội tự mình quyết định! Ngài miệng vàng lời ngọc, không thể nói chuyện không giữ lời đi.” Cậu nhắc nhở Vũ Văn đế, nói chuyện giữ lời, miệng vàng lời ngọc!
Vũ Văn đế bị Vũ Văn Bùi nói á khẩu không trả lời được, một câu miệng vàng lời ngọc, khiến ông không thể nói được gì, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
Vũ Văn Bùi thấy Vũ Văn đế thỏa hiệp, hướng tới tiên sinh nhà mình một chút, Ôn Như Ngọc buồn cười gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã minh bạch.
Vũ Văn Nhạc thấy Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc hai người mắt đi mày lại, đôi tay phủng lên mặt mình, buồn cười nhìn một màn trước mắt này, ánh mắt lại hiện lên một tia hâm mộ.
Khi nào, hắn mới có thể tìm được một người như vậy đây……
Đương nhiên, động tác Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc cũng không tránh khỏi hai mắt Vũ Văn Lãng, hắn chỉ là nhìn, trên mặt trước sau như một treo mặt nạ mỉm cười, chẳng qua đáy lòng suy nghĩ cái gì, lại không người nào biết.
Vũ Văn Bùi trừng mắt, “Tiên sinh, cho dù ngươi nhất định không nghênh thú hoàng muội, nhưng Bùi Nhi vẫn là không vui, tiên sinh rõ ràng vẫn luôn thuộc về ta.”
“Ừ, tiên sinh là của ngươi.”
Ôn Như Ngọc buồn cười đón ý nói hùa theo lời nói Vũ Văn Bùi, thuận tiện vuốt lông học trò mình, nếu không, xù lông lên sẽ không tốt đâu……
Bên này hai người còn đang tình ý ngọt ngào, một bên khác Đông Cung chỗ Thái Tử ở, một bầu không khí nghiêm nghị, bọn cung nữ thái giám ngày thường luôn nói chuyện, bây giờ cũng không dám nói quá lớn, sợ một khi không cẩn thận đắc tội Thái Tử trong phòng, đầu sẽ rời thân ngay.
Vũ Văn Hoằng đã hai ngày bị giam lỏng trong Đông Cung, hai ngày này hắn mỗi lần muốn đi ra ngoài vẫn không hề ngoại lệ, đều bị thị vệ bên ngoài ngăn cản đường đi, muốn gặp Vũ Văn đế, nhưng lại chỉ có một câu đáp lại: Vũ Văn đế không muốn thấy hắn.
Vũ Văn Hoằng không còn cách nào, hắn mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng, mỗi lần đập phá đồ vật trong phòng ngay lập tức sẽ có đồ vật mới bổ sung vào, như là muốn cho hắn muốn đập bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Người đâu, các ngươi chạy đi đâu hết rồi.” Vũ Văn Hoằng đứng ở trong phòng, nổi giận đùng đùng gào thét, xung quanh hắn dưới mặt đất toàn những miếng sành sứ nhỏ, vừa nhìn liền biết hắn mới đập phá đồ vật xong.
Thái giám hầu hạ đứng ở bên ngoài run run rẩy rẩy đi đến, đầu gối liền quỳ xuống, dập đầu hành lễ sau đó nằm trên mặt đất chờ đợi Vũ Văn Hoằng ra lệnh.
Vũ Văn Hoằng một chân đá tiểu thái giám, sau đó đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, mí mắt nâng cũng không nâng, mở miệng nói: “Đi bảo Khương Lăng tới đây cho bổn Thái Tử.”
Thời điểm Vũ Văn Hoằng bị giam lỏng, phủ tướng quân còn chưa xảy ra chuyện, hơn nữa hai ngày nay thời gian đó hắn chỉ lo phát giận đập phá đồ đạc, cho nên hắn căn bản là không biết, Khương Thủ đã bị bỏ tù mà toàn bộ Khương gia toàn gia đều bị sung quân đến Tướng Quốc Tự thắp hương cầu phúc. Cho nên, hắn chỉ còn ký thác hi vọng trên người Khương Lăng, hi vọng hắn có thể đưa ra chủ ý cho chính mình.
Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất nghe Vũ Văn Hoằng nói xong, vốn dĩ cả người đã phát run nay càng run đến dữ dội, môi run rẩy lắp bắp nói: “Bẩm… bẩm Thái Tử… Thái Tử điện hạ… Khương đại nhân…… Đã bị bệ hạ sung quân vào chùa Hộ Quốc cầu phúc rồi ạ.”
Thái giám nói xong lời này, ngay lập tức cúi đầu thật thấp, nỗ lực đem chính mình biến thành không khí, cậu âm thầm cầu nguyện, chính mình lần này có thể an toàn vượt qua……
Vũ Văn Hoằng chấn kinh rồi, hắn mở to hai mắt nhìn, một chân đá bay thái giám quỳ trên mặt đất, hung tợn hỏi: “Nói rõ ràng cho bổn Thái Tử biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”
Vì thế tiểu thái giám một năm một mười đem sự tình mình biết được toàn bộ nói ra hết, bao gồm Khương lão tướng quân bị bỏ tù, Hoàng Hậu bị biếm, cùng với toàn bộ người Khương gia sung quân vào chùa Hộ Quốc.
Vũ Văn Hoằng nghe xong, đầu tiên là ngây dại, sau đó dường như nổi điên lên mà phá lên cười ——
Ngay sau đó ánh mắt âm lãnh ác độc dừng ở trên người tiểu thái giám, cuối cùng lại không có giết cậu, mà là phất tay ý bảo tiểu thái giám có thể đi ra ngoài, thời gian sau, Vũ Văn Hoằng liền an tĩnh ngồi ở trên ghế, không nhúc nhích chỉ là trong ánh mắt, không che dấu được âm ngoan cùng độc ác.
……
Ngoài cung, Nhị vương phủ, trong thư phòng.
Vũ Văn Lãng xem qua tờ giấy, liền đưa giấy đến bên nến thiêu hủy, khóe môi hắn hiện lên ý cười, làm hắn vốn dĩ đã anh tuấn thoạt nhìn càng thêm soái khí bức người.
Tư Không đứng bên người Vũ Văn Lãng, nhìn nụ cười Vũ Văn Lãng, ánh mắt hiện lên mạt nhớ nhung, nhưng rất nhanh liền giấu đi. Người giống như bọn họ, không thể đối với chủ tử sinh ra tình cảm, điểm này y vẫn luôn ghi nhớ.
Nhìn tờ giấy trên tay đã thiêu thành tro, Vũ Văn Lãng tay run lên, bước chân nhàn nhã trở về vị trí của mình ngồi xuống, ngước mắt lên thấy Tư Không Vũ, nói: “Tư Không, xem ra kế hoạch của chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Tư Không Vũ lười biếng cười lên, trở về vị trí trước mặt Vũ Văn Lãng, đặt mông ngồi xuống, tìm một tư thế thoải mái để dựa vào, lúc này mới mở miệng, “Vương gia, có thể bắt đầu rồi, chẳng qua còn phải chờ đợi thời cơ tốt nhất.”
“Là chuyện Thất muội làm khảo nghiệm với Ôn Như Ngọc sao?”
“Vương gia, cơ hội này chính là ngàn năm một thuở.”
Ngón tay nhẹ nhàng điểm lên mặt bàn, Tư Không Vũ đôi mắt đào hoa đầy ý cười nhìn Vũ Văn Lãng, khiến Vũ Văn Lãng ánh mắt tối sầm lại, ngay sau đó khóe miệng gợi lên mạt cười tà, vốn dĩ đôi tay giao nhau đặt ở trên bàn liền buông ra, bắt được tay Tư Không Vũ, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức trong chốc lát.
Tựa hồ động tác này đã sớm thường xuyên xảy ra, Tư Không cũng không thèm để ý, động đậy thân mình, điều chỉnh một tư thế thoải mái, để tay mình cho Vũ Văn Lãng thưởng thức.
Vũ Văn Lãng tự nhiên biết đây là cơ hội tốt, có điều ngay lập tức hắn cảm thấy có chuyện càng quan trọng phải làm —— đó chính là áp đảo yêu nghiệt trước mặt mình.
Tư Không Vũ đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt Vũ Văn Lãng, sóng mắt lưu chuyển một cỗ phong tình, khóe miệng nhẹ nhàng cười lên, khuynh quốc khuynh thành.
Tư Không Vũ cũng không biết, bọn họ phát sinh quan hệ từ khi nào mà thành như vậy.
Từ 5 năm trước sau khi yến hội kết thúc, y cùng Vũ Văn Lãng đã bắt đầu xảy ra quan hệ từ đêm hôm đó, có chuyện gì đã không còn giống nhau, có một số việc, chính bọn họ cũng không thể đánh giá được.
Y biết không nên lưu lại tình cảm, kia chẳng qua chỉ là một lần say rượu ý thức mơ hồ mới vận động thân thể mà thôi, căn bản không cần để ý. Nhưng không biết vì cái gì, từ sau lần đó, chuyện như vậy càng ngày càng thường xuyên, mà chính y đang dần dần chậm rãi lâm vào trong đó, không thể tự kiềm chế, mãi cho đến hiện giờ đã hoàn toàn đánh mất chính mình, trầm luân thật sâu.
Chính là, Tư Không Vũ cũng hiểu được, hãm sâu chỉ có chính mình một người mà thôi, đối với Vũ Văn Lãng mà nói, không có sự tình gì có thể so với ngôi vị hoàng đế, ai cũng không thể so sánh được.
Muốn nói ai giống Vũ Văn đế nhất, tuyệt đối là Vũ Văn Lãng, hắn hoàn toàn di truyền máu lạnh vô tình như Vũ Văn đế, ‘vô tình nhất là đế vương’ cả huynh đệ bốn người, cũng chỉ có hắn làm được.
Trong lúc Tư Không Vũ bị Vũ Văn Lãng ôm lên, y suy nghĩ nếu có một ngày chính mình chết đi, liệu cái người đang ôm chính mình đây, có đau khổ hay không…… Cười tự giễu, y cảm thấy chính mình thật là ngốc, trước nay đều là bách hoa tùng trung, phiến diệp không dính thân người, thế mà cũng có một ngày, bị một đóa hoa ăn thịt người âm hiểm đến hấp dẫn.
Sau đó, không thể tự kiềm chế, mà cam tâm tình nguyện……
X
Thời gian trôi qua thật mau, hai ngày này cuối cùng cũng đã tới, hôm nay là ngày Thất công chúa khảo nghiệm Ôn Như ngọc.
Vào ngày này, trời trong mây trắng tuy rằng đã bắt đầu mùa đông, nhưng ánh mặt trời thật ấm áp, chiếu vào trong lòng người ấm áp dạt dào, Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc đã sớm vào cung, hôm nay Ôn Như Ngọc bận một bộ đồ màu lam, tóc vãn khởi, ở phía trên chỉ cố định một cây trâm cài mà thôi, sạch sẽ ngăn nắp lưu loát vô cùng.
Ánh mắt y vẫn mỉm cười như cũ, khóe miệng khẽ nhếch, cả người thoạt nhìn chính là cảm giác quân tử ôn nhuận như ngọc.
Lần khảo nghiệm này địa điểm đặt ở Ngự Hoa Viên, Vũ Văn đế chỉ mời hoàng tử công chúa cùng với đám người Ôn thừa tướng Ôn phu nhân.
Vũ Văn đế đã sớm sai người chọn một chỗ ở Ngự Hoa Viên, ông ngồi ở phía trên, bên phải là nơi các hoàng tử công chúa ngồi, bên trái là Ôn Như Ngọc cùng với Ôn thừa tướng Ôn phu nhân ngồi.
Mà Thất công chúa, là người cuối cùng lên đài, một thân trang điểm sảng khoái, tóc buộc thành đuôi ngựa, phục sức là thường phục đơn giản.
Vũ Văn đế khi nhìn đến Vũ Văn Vũ, liền nhíu mày, một thân trang điểm này, thấy thế nào cũng không phải là giống khảo nghiệm cầm kỳ thư họa. Trong lòng đã rõ, Vũ Văn đế chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, ông cảm thấy đứa con gái nhỏ này, thật sự không muốn gả cho Ôn Như Ngọc.
“Vũ Nhi, sao có thể làm bậy như vậy.” Nhẹ giọng quát lớn, Vũ Văn đế hơi tức giận nhìn Vũ Văn Vũ.
Thè lưỡi, Vũ Văn Vũ đương nhiên có suy tính của mình, “Phụ hoàng, chính ngài đã đồng ý đề mục nữ nhi đã đưa ra, không được đổi ý nha.”
“Haizz, chính con biết rõ Ôn Như Ngọc chỉ là thư sinh, sao có thể bắt y khảo võ học như thế.”
Vũ Văn Vũ chớp mắt vô tội, hỏi lại Vũ Văn đế, “Phụ hoàng, ai nói nữ nhi muốn khảo Ôn Như Ngọc võ học?”
“Vậy con một thân trang điểm như thế kia……” Vũ Văn đế cũng mơ hồ.
“Hí hí hí, nữ nhi đây là muốn cùng Ôn Như Ngọc bắt trùng.” Tròng mắt đảo qua một vòng, Vũ Văn Vũ lớn tiếng nói ra nội dung khảo nghiệm này.
Vũ Văn Vũ tiếng nói vừa dứt, Vũ Văn đế giật mình thiếu chút nữa đem nước trà trong miệng phun ra, Vũ Văn Nhạc sớm đã không nhịn được, vỗ đùi phá lên cười, cười đến nước mắt chảy ra, hắn nhìn Vũ Văn Vũ, giảng đạo: “Thất hoàng muội, muội thật là, thật là…… Làm khó Tiểu Ngọc Nhi rồi, ha ha ha, thật là cười chết ta.”
Vũ Văn Bùi cũng có chút sợ ngây người, cậu vốn dĩ đã có tính toán, bởi vì nếu đơn giản chỉ là cầm kỳ thư họa, nhất định phụ hoàng sẽ bắt lấy vấn đề này, chính là không có nghĩ đến, cái gọi là khảo nghiệm thế mà lại là nội dung này.
Đến nước này, cậu đã chân chính yên tâm.
—— bởi vì cho dù Ôn Như Ngọc không thắng được, cũng là lẽ thường tình.
“Hồ nháo!” Vũ Văn đế khuôn mặt lạnh băng, nhìn Vũ Văn Vũ, ngữ khí có chút uy nghiêm, “Sự tình khảo nghiệm lần này liên quan đến hôn nhân đại sự của con, sao có thể giống như trò đùa……”
Vũ Văn Bùi đánh gãy lời Vũ Văn đế, cậu đứng lên, ánh mắt đối diện tầm mắt Vũ Văn đế, cũng lạnh băng thâm thúy như thế……
“Phụ hoàng, ngài đã nói qua, đề mục khảo nghiệm này do chính Thất hoàng muội tự mình quyết định! Ngài miệng vàng lời ngọc, không thể nói chuyện không giữ lời đi.” Cậu nhắc nhở Vũ Văn đế, nói chuyện giữ lời, miệng vàng lời ngọc!
Vũ Văn đế bị Vũ Văn Bùi nói á khẩu không trả lời được, một câu miệng vàng lời ngọc, khiến ông không thể nói được gì, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
Vũ Văn Bùi thấy Vũ Văn đế thỏa hiệp, hướng tới tiên sinh nhà mình một chút, Ôn Như Ngọc buồn cười gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã minh bạch.
Vũ Văn Nhạc thấy Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc hai người mắt đi mày lại, đôi tay phủng lên mặt mình, buồn cười nhìn một màn trước mắt này, ánh mắt lại hiện lên một tia hâm mộ.
Khi nào, hắn mới có thể tìm được một người như vậy đây……
Đương nhiên, động tác Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc cũng không tránh khỏi hai mắt Vũ Văn Lãng, hắn chỉ là nhìn, trên mặt trước sau như một treo mặt nạ mỉm cười, chẳng qua đáy lòng suy nghĩ cái gì, lại không người nào biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.