Chương 59
Vân Quá Thị Phi
20/03/2017
CHƯƠNG 58 PN1: LIÊN HÁCH
Liên Hách vẫn luôn cảm thấy bản thân không phải là một người tốt.
Y không phải là đích tử, cũng không phải trưởng tử, lại được tiên hoàng nhìn trúng, ban cho Triệu Lê lúc ấy còn là hoàng tử làm thư đồng.
Đơn giản là Liên Hách sẽ giả bộ.
Triệu Lê có lẽ là người y hiểu rõ nhất, nhưng Triệu Lê lại thường sợ y, Liên Hách cho tới bây giờ đều khiến người ta không thể nhìn thấu. Liên Hách là một người ôn nhu, khuôn mặt tươi cười hiền hòa, diện mạo trời sinh tao nhã chính trực, cũng cho người ta ảo giác, người này tựa hồ rất dễ ở chung.
Nhưng mà người có chút thâm giao với Liên Hách đều biết, ôn nhu cùng săn sóc của Liên Hách thực ra là xa cách cùng lạnh lùng, y cũng không bao giờ nói thật, trong miệng chỉ toàn lời khách sáo cùng dối trá.
Mà Triệu Lê cần chính là người như thế, Triệu Lê cần chính là minh hữu có thể hỉ giận không hiện ra sắc mặt, có thể nhắc nhở hắn lúc hắn sơ sẩy, có thể khuyên bảo hắn lúc hắn làm sai, có thể giúp hắn quyết tâm lúc hắn không đủ nhẫn tâm.
Có lẽ bởi vì Triệu Lê không phải Thái tử, hơn nữa không có mẫu thân hậu thuẫn, cho nên lúc Triệu Lê gặp Liên Hách, liền cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên, nếu thật sự không thể tri giao cả đời, thì vĩnh viễn kết thành quan hệ minh hữu cũng được.
Sự thật chứng minh Triệu Lê đã làm đúng, Liên Hách có năng lực, hơn nữa có đủ nhẫn tâm, trợ giúp Triệu Lê kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng từ một thư đồng đến ngự tiền thị vệ, cuối cùng từng bước trở thành Thừa tướng đương triều.
Liên Hách còn nhớ rõ ngày đăng cơ hôm ấy, bộ dáng vui mừng của Triệu Lê, y chỉ sợ cả đời cũng không thể gặp lại khoảnh khắc hắn cao hứng như vậy, ý nghĩa tồn tại của Triệu Lê chính là vì ngôi vị hoàng đế, vì ngai vàng hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
Triệu Lê chỉ hôn cho Liên Hách, cũng là danh gia vọng tộc lúc bấy giờ, môn đăng hộ đối thập phần tương xứng, Triệu Lê nói với y, nhất định sẽ đón dâu cho y thật long trọng thật phong quang vô hạn, khi đó Liên Hách cũng không biết trong lòng mình là tư vị gì.
Bọn họ cũng có thể miễn cưỡng coi là quan hệ thanh mai trúc mã, tương giao nhiều năm như vậy rồi, cho dù là vì ích lợi.
Liên Hách biết lần đầu tiên của mình cùng Triệu Lê cũng không tính là khoái hoạt, thậm chí Triệu Lê bởi vì lần đó y thô bạo mà càng thêm sợ hãi y, e ngại y, sau đó Liên Hách phát hiện ra, Triệu Lê vì ngôi vị hoàng đế của hắn, hết sức tại nhẫn nại với y, thậm chí là lấy lòng y.
Không quá hai năm, chính thê của Liên Hách qua đời, Triệu Lê lại có một hài tử, khi đó Liên Hách có chút tuyệt vọng, có lẽ bọn họ cho đến chết cũng chỉ là quan hệ quân thần, bất luận y có làm như thế nào đi chăng nữa, Triệu Lê cũng chỉ sợ hãi y, lợi dụng y, còn lại chính là nghi kỵ cùng ngờ vực.
Quan hệ của bọn họ theo thời gian, càng ngày càng bất hòa, càng lúc càng mờ nhạt mỏng manh, đôi khi Liên Hách cũng không muốn suy nghĩ gì nữa, sự tình đã đến đi đến tình trạng này, lại nói không phải, Triệu Lê nhất định sẽ không tin tưởng.
Liên Hách thậm chí đã từng nghĩ, cái triều đình ngươi lừa ta gạt này, nếu y cũng giống như Đường Kính thì sao, tiêu sái tự tại, nhưng mà y lại do dự, nếu đi rồi, rời khỏi triều đình, vậy cả đời cũng không còn cơ hội nói một lời nào với Triệu Lê nữa.
Triệu Lê có hậu cung ba nghìn của hắn, cho dù có chủ động hoan hảo cùng y, tất cả đều chỉ vì muốn y làm việc cho hắn, rồi đến một ngày y không có năng lực vì hắn làm việc nữa, có lẽ bọn họ cũng tới hồi kết.
Hoàng đế đều là người không có tim, Liên Hách đã nghĩ thế, vẫy tay thì đến xua tay thì đi, y vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, đổi lại là người khác, mười mấy năm, cuối cùng cũng sẽ có tình cảm đi, nhưng mà Triệu Lê, chỉ có một mình Triệu Lê cảm giác gì cũng không có, sủng thiếp bên người thay đổi một đám lại một đám, vừa hoan hảo với y, vừa chạy đi tìm bụi hoa.
Tim người ta đều là máu là thịt, nếu không thể ủ ấm, thì chính là trái tim băng giá. Đăng bởi: admin
Liên Hách vẫn luôn cảm thấy bản thân không phải là một người tốt.
Y không phải là đích tử, cũng không phải trưởng tử, lại được tiên hoàng nhìn trúng, ban cho Triệu Lê lúc ấy còn là hoàng tử làm thư đồng.
Đơn giản là Liên Hách sẽ giả bộ.
Triệu Lê có lẽ là người y hiểu rõ nhất, nhưng Triệu Lê lại thường sợ y, Liên Hách cho tới bây giờ đều khiến người ta không thể nhìn thấu. Liên Hách là một người ôn nhu, khuôn mặt tươi cười hiền hòa, diện mạo trời sinh tao nhã chính trực, cũng cho người ta ảo giác, người này tựa hồ rất dễ ở chung.
Nhưng mà người có chút thâm giao với Liên Hách đều biết, ôn nhu cùng săn sóc của Liên Hách thực ra là xa cách cùng lạnh lùng, y cũng không bao giờ nói thật, trong miệng chỉ toàn lời khách sáo cùng dối trá.
Mà Triệu Lê cần chính là người như thế, Triệu Lê cần chính là minh hữu có thể hỉ giận không hiện ra sắc mặt, có thể nhắc nhở hắn lúc hắn sơ sẩy, có thể khuyên bảo hắn lúc hắn làm sai, có thể giúp hắn quyết tâm lúc hắn không đủ nhẫn tâm.
Có lẽ bởi vì Triệu Lê không phải Thái tử, hơn nữa không có mẫu thân hậu thuẫn, cho nên lúc Triệu Lê gặp Liên Hách, liền cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên, nếu thật sự không thể tri giao cả đời, thì vĩnh viễn kết thành quan hệ minh hữu cũng được.
Sự thật chứng minh Triệu Lê đã làm đúng, Liên Hách có năng lực, hơn nữa có đủ nhẫn tâm, trợ giúp Triệu Lê kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng từ một thư đồng đến ngự tiền thị vệ, cuối cùng từng bước trở thành Thừa tướng đương triều.
Liên Hách còn nhớ rõ ngày đăng cơ hôm ấy, bộ dáng vui mừng của Triệu Lê, y chỉ sợ cả đời cũng không thể gặp lại khoảnh khắc hắn cao hứng như vậy, ý nghĩa tồn tại của Triệu Lê chính là vì ngôi vị hoàng đế, vì ngai vàng hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
Triệu Lê chỉ hôn cho Liên Hách, cũng là danh gia vọng tộc lúc bấy giờ, môn đăng hộ đối thập phần tương xứng, Triệu Lê nói với y, nhất định sẽ đón dâu cho y thật long trọng thật phong quang vô hạn, khi đó Liên Hách cũng không biết trong lòng mình là tư vị gì.
Bọn họ cũng có thể miễn cưỡng coi là quan hệ thanh mai trúc mã, tương giao nhiều năm như vậy rồi, cho dù là vì ích lợi.
Liên Hách biết lần đầu tiên của mình cùng Triệu Lê cũng không tính là khoái hoạt, thậm chí Triệu Lê bởi vì lần đó y thô bạo mà càng thêm sợ hãi y, e ngại y, sau đó Liên Hách phát hiện ra, Triệu Lê vì ngôi vị hoàng đế của hắn, hết sức tại nhẫn nại với y, thậm chí là lấy lòng y.
Không quá hai năm, chính thê của Liên Hách qua đời, Triệu Lê lại có một hài tử, khi đó Liên Hách có chút tuyệt vọng, có lẽ bọn họ cho đến chết cũng chỉ là quan hệ quân thần, bất luận y có làm như thế nào đi chăng nữa, Triệu Lê cũng chỉ sợ hãi y, lợi dụng y, còn lại chính là nghi kỵ cùng ngờ vực.
Quan hệ của bọn họ theo thời gian, càng ngày càng bất hòa, càng lúc càng mờ nhạt mỏng manh, đôi khi Liên Hách cũng không muốn suy nghĩ gì nữa, sự tình đã đến đi đến tình trạng này, lại nói không phải, Triệu Lê nhất định sẽ không tin tưởng.
Liên Hách thậm chí đã từng nghĩ, cái triều đình ngươi lừa ta gạt này, nếu y cũng giống như Đường Kính thì sao, tiêu sái tự tại, nhưng mà y lại do dự, nếu đi rồi, rời khỏi triều đình, vậy cả đời cũng không còn cơ hội nói một lời nào với Triệu Lê nữa.
Triệu Lê có hậu cung ba nghìn của hắn, cho dù có chủ động hoan hảo cùng y, tất cả đều chỉ vì muốn y làm việc cho hắn, rồi đến một ngày y không có năng lực vì hắn làm việc nữa, có lẽ bọn họ cũng tới hồi kết.
Hoàng đế đều là người không có tim, Liên Hách đã nghĩ thế, vẫy tay thì đến xua tay thì đi, y vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, đổi lại là người khác, mười mấy năm, cuối cùng cũng sẽ có tình cảm đi, nhưng mà Triệu Lê, chỉ có một mình Triệu Lê cảm giác gì cũng không có, sủng thiếp bên người thay đổi một đám lại một đám, vừa hoan hảo với y, vừa chạy đi tìm bụi hoa.
Tim người ta đều là máu là thịt, nếu không thể ủ ấm, thì chính là trái tim băng giá. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.