Chương 11: Thái Phu Nhân
Vân Quá Thị Phi
20/03/2017
CHƯƠNG 11: THÁI PHU NHÂN
Đường Úc Thụy mơ mơ màng màng nghe được bên tai có người cười khẽ một tiếng, hắn vẫn không mở mắt ra được, cũng không biết vì sao Đường Kính cười.
Một lát sau, Kiều Tương đi vào, nhìn thấy Đường Kính ngồi ở bên giường, thiếu gia gối đầu trên đùi Đường Kính, hai tay còn nắm chặt góc áo Đường Kính, hô hấp nhẹ nhàng, khuôn mặt vẫn luôn trắng bệch khi ngủ say lại lộ ra ửng hồng, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Kiều Tương nhẹ giọng cười: “Lão gia, quần áo đã lấy đến, thiếu gia ngủ thật sâu.”
Đường Kính bảo nàng đặt quần áo trên ngăn tủ bên cạnh, hỏi: “Lão thái thái đã thức chưa?”
Kiều Tương sợ đánh thức thiếu gia, hạ thấp thanh âm, “Bẩm lão gia, còn chưa, lão phu nhân một đường xóc nảy cũng mệt mỏi.”
“Ân.” Đường Kính nói: “Không cần đánh thức lão phu nhân, cũng để cho thiếu gia ngủ thêm một lát.”
Kiều Tương che miệng nở nụ cười, “Lão gia đối với thiếu gia thật tốt.”
Nét mặt Đường Kính bất giác cứng đờ, Kiều Tương lại nói: “Đừng trách nô tỳ lắm miệng, qua nhiều năm như vậy, lão gia bận rộn công việc buôn bán, lại phải ứng phó với người của triều đình, nô tỳ chưa từng thấy lão gia cười với ai bao giờ.”
“Ngươi đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Kiều Tương ứng thanh, không nói thêm nữa, xoay người ra khỏi phòng, đứng bên ngoài hầu hạ.
Đường Kính quay đầu nhìn Úc Thụy đang ghé trên chân mình ngủ say, trong đầu lại hồi tưởng lời Kiều Tương vừa nói.
Đường Kính không phải người vô tình, y cũng có tình cảm, chẳng qua sinh tại hào môn thế gia, gia giáo cực kỳ nghiêm khắc, đã tạo nên Đường Kính hỉ giận không hiện ra sắc mặt cùng bản tính bất cẩu ngôn tiếu.
Đường Kính mười sáu tuổi ra chiến trường, nhìn quen chặt đầu đổ máu, việc kinh thương cũng là sấm rền gió cuốn. Nhiều người không dám trêu chọc y, nói y lãnh diện lãnh tâm, có người lại vì ích lợi hoặc quyền quý muốn tính kế y.
Tay Đường Kính nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Úc Thụy, giống như dỗ dành tiểu hài tử đi ngủ, Úc Thụy cọ cọ, không hề tỉnh lại, Đường Kính vén lọn tóc tán loạn dán trên mặt Úc Thụy.
Người nọ không chỉ thân thể yếu đuối, sợi tóc cũng mềm mại, cầm trong tay cảm giác rất mượt, rất tinh tế… Đường Kính cầm một nắm tóc, nhịn không được vuốt ve.
Úc Thụy bị lọn tóc quét đến lỗ tai, ngứa ngứa hơi rụt cổ lại, phẩy tay gạt đi lầm bầm: “Không cần mắng Chỉ Hi.”
Đường Kính sửng sốt, hắn đang nói đến hẳn là nha hoàn hầu hạ của hắn đi.
Úc Thụy ngủ thẳng đến lúc sắc trời ngả vàng, tầng mây trùng điệp, mặt trời sắp xuống núi, hắn nhu nhu đôi mắt, ngồi dậy, có lẽ ngủ hơi lâu, đầu rất nặng, nhất thời không thể tỉnh táo.
Đường Kính vẫn luôn ngồi bên giường đọc sách, lúc này đặt sách xuống, đi tới bên giường phủ thêm chăn mỏng cho Úc Thụy, mới nói: “Kiều Tương tiến vào.”
Kiều Tương nhanh chóng đi vào, cung kính thỉnh an: “Lão gia, thiếu gia.”
Đường Kính nói: “Mang nước đến cho thiếu gia rửa mặt.”
Kiều Tương ứng thanh, lại nhanh chóng ra ngoài, không lâu sau bưng nước đến, nước ấm vừa phải, không nóng cũng không lạnh.
Kiều Tương nhúng bố khăn vào nước, Úc Thụy còn chưa tỉnh mộng, ngồi dựa vào thành giường, ngơ ngác tiếp nhận bố khăn, động tác phi thường chậm chạp cọ cọ hai cái trên mặt, Kiều Tương nhìn, cũng không nhịn được, bật cười.
Úc Thụy nghe thấy tiếng cười, lúc này mới tỉnh lại, chớp chớp đôi mắt.
Đường Kính vươn tay cầm lấy bố khăn, xoa xoa mặt cùng cổ cho hắn, sau đó lấy quần áo bên cạnh đến, nói: “Thay đổi y phục, chốc nữa lão phu nhân sẽ truyền cơm, tỉnh táo lại.”
Úc Thụy nhanh chóng gật gật đầu, hắn vẫn không chú ý, Đường Kính cư nhiên ở trong phòng, sợ là bộ dáng quẫn bách vừa rồi đều bị y nhìn thấy hết.
Kiều Tương tiến lên giúp hắn thay quần áo, Đường Kính từ trên giường đứng lên, đi ra gian ngoài, Chỉ Hi vẫn đứng cạnh cửa, nhìn thấy y bước ra, cả người run lên, tựa hồ sợ bị y trách phạt.
Khuôn mặt Đường Kính vẫn lạnh lùng trước sau như một, chỉ liếc Chỉ Hi một cái, ngồi xuống ghế dựa ở gian ngoài, nói: “Cho ngươi đi theo thiếu gia, thiếu gia xảy ra chuyện, ngươi lại không ở bên cạnh hầu hạ, chính là sai sót của ngươi, ta không quản ngươi đã đi đâu, cũng không muốn nghe ngươi giải thích… Niệm tình ngươi mấy ngày này tận tâm tận lực với thiếu gia, lần này ta sẽ không truy cứu, nếu còn có lần sau… vậy thì tính luôn một thể.”
“Dạ… Nô tỳ tạ ân điển của lão gia.”
Chỉ Hi nhanh chóng lui sang bên cạnh.
Không lâu sau, Đường Úc Thụy thay xong quần áo, Kiều Tương đẩy hắn từ phòng trong đi ra, đã thấy Đường Kính đang uống trà, Chỉ Hi đứng một bên.
Đường Kính nhìn sang Kiều Tương nói: “Nhìn xem lão phu nhân đã thức chưa, nếu lát nữa mới truyền cơm thì mang chút điểm tâm trở về.”
Kiều Tương là người thông minh, tự nhiên biết thiếu gia ngủ từ trưa, mãi đến khi mặt trời lặn mới tỉnh, chưa dùng ngọ thiện, lão gia là xót thiếu gia.
Kiều Tương cười vâng dạ, đi ra ngoài, rất nhanh lại trở về: “Lão gia, thiếu gia, lão phu nhân phân phó truyền cơm, hai vị tiểu thư đã đi qua.”
Đường Kính gật gật đầu, tự mình đẩy Úc Thụy đi thiện phòng.
Ra khỏi chính phòng, đi cũng không xa, so với đường tới Úc Hề viên gần hơn nhiều. Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười của lão phụ nhân, sau đó là thanh âm của Ngụy Nguyên, có vẻ Ngụy Nguyên lại đang dốc sức lấy lòng lão phu nhân.
Bọn họ cùng vào nội thất, một phụ nhân đã lớn tuổi ngồi trên chủ tọa, Ngụy Nguyên ngồi bên cạnh, đang cùng thái phu nhân nói cái gì đó. Vừa thấy bọn họ tiến vào, không biết là có tật giật mình hay là sợ hãi, tự nhiên im bặt không nói nữa.
Hai nữ nhi của Đường Kính cũng đã ngồi xuống bên cạnh, thấy phụ thân tiến vào, nhanh chóng đứng dậy thỉnh an.
Ánh mắt lão phu nhân lúc đầu cười híp thành đường chỉ, nói: “Để ta nhìn xem tôn tử ngoan…”
Thế nhưng còn chưa nói xong, lại nhìn thấy Úc Thụy ngồi trên xe lăn, sắc mặt nhất thời cứng lại.
Úc Thụy đương nhiên biết, lão phu nhân sinh ra tại hào môn, làm sao có thể không kinh ngạc khi thấy cháu ruột mình là một người què, chẳng qua Úc Thụy làm như không nhìn thấy, rất ngoan ngoãn thỉnh an lão phu nhân.
Lão phu nhân thấy bộ dáng của hắn không tồi, cũng biết cấp bậc lễ nghĩa, vốn nên đau tiếc còn không kịp, chẳng qua lại là một người què, Đường gia vinh quang như thế, là dòng dõi gì, làm sao có thể để một người què kế thừa, chẳng phải sẽ bôi nhọ thanh danh?
Đường Kính cũng thỉnh an lão phu nhân, ánh mắt lão phu nhân lúc này mới chuyển sang Đường Kính, nói: “Gầy đi rồi, đừng chỉ để tâm chuyện làm ăn, phải chú ý thân thể a.”
Đường Kính lên tiếng, như vô ý quay đầu liếc Ngụy Nguyên một cái, Ngụy Nguyên chấn động toàn thân, lập tức mở miệng cười gượng: “U, thật không thể ngờ, lão phu nhân ta phải chúc mừng người, người nhìn xem tiểu chất tử, tuổi tác tuy rằng không lớn, nhưng bộ dáng trầm ổn, thực sự là phong thái của huynh trưởng a.”
Lão phu nhân được hắn nịnh như vậy, lại đánh giá Úc Thụy, mới cười nói: “Mặt mày rất dễ nhìn, cấp bậc lễ nghĩa cũng chu toàn, làm khó đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ mà hiểu được nhiều như vậy, nếu đã vào Đường gia, để nhóm ma ma dạy quy củ nhiều một chút, đừng làm cho người khác chê cười.”
“Dạ.” Úc Thụy cung kính đáp lời: “Úc Thụy nhớ kỹ, tạ lão phu nhân dạy bảo.”
Đường Kính đột nhiên xoay người sang, vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu Úc Thụy, thanh âm thực ôn hòa cười nói: “Truyền cơm ăn thôi, chắc mẫu thân cùng Thụy Nhi đều đói bụng.”
Úc Thụy nghe thanh âm của người nọ ở bên tai mình, nhịn không được run lên, hắn chưa từng thấy qua Đường Kính ôn hòa như vậy, cho dù biết Đường Kính làm như vậy để lão phu nhân nhìn, nhưng vẫn có chút không thích ứng. (=.,= động tác tự nhiên như vậy, thật sự là giả vờ sao…)
Trong phòng rất nhanh không còn thanh âm nói chuyện. Ăn cơm xong, hai nữ nhi cáo lui trước, còn lại mấy người uống trà ăn hạt dưa và trái cây hạ nhân bưng lên.
Lão phu nhân vẫn thỉnh thoảng nhìn Úc Thụy một cái, trong lòng bà mâu thuẫn. Hài tử hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy quả thật khó có được, hơn nữa bộ dáng bất phàm, vừa nhìn trong lòng liền thích, thế nhưng thân thể kém như vậy, hơn nữa điều quan trọng nhất là sinh mẫu Úc Thụy không biết là người nào, chưa từng nghe nói qua, hình như đã qua đời, tất nhiên không thể xứng với thanh danh của Đường gia.
Lão phu nhân hỏi: “Thân mình tôn nhi yếu như vậy, đã thỉnh đại phu xem chưa?”
Úc Thụy thiếu điều đứng dậy, ở trong mắt người khác xem ra phi thường cung kính, đáp: “Đại phu đã xem qua, đang uống thuốc điều dưỡng.”
“Cố gắng điều dưỡng cho tốt, không cần để ý đến chuyện dược liệu, chút tiền bạc này Đường gia còn trả được, ngươi chỉ cần chú ý bồi bổ, để nha đầu Kiều Tương nha đầu Chỉ Hi cầm bài tử đến khố phòng lấy, nếu trong khố phòng không có, liền sai người ra bên ngoài mua.”
Úc Thụy tạ ơn hai lần, lão phu nhân lại nói: “Đúng rồi, ta suýt nữa quên, Ngụy Nguyên a, ngươi mang thuốc kia đến đưa cho Thụy Nhi mấy gói.”
Nói xong quay đầu dặn dò Úc Thụy: “Mấy gói thuốc này đều là thuốc quý thỉnh cao nhân mới lấy được, pha vào nước nóng, ngâm mình thư giãn. Phía hậu viện có một cái dục trì, hiện giờ tiết trời ấm áp, cũng không sợ lạnh, lát nữa sai bọn nha hoàn nấu nước ấm, ngươi xuống ngâm mình. Trông chừng canh giờ đừng ngâm quá lâu, nếu không lại sợ ngươi ngất ở bên trong.”
Lão phu nhân nói xong, lại quay sang Ngụy Nguyên: “Nha hoàn bên cạnh hắn ít như vậy, hơn nữa tuổi còn nhỏ, thật làm cho người ta lo lắng, ngươi đã quen phong hoa tuyết nguyệt chắc cũng biết chuyện này, lát nữa ngươi đi cùng hắn, đừng để tôn nhi bị nóng.”
Ngụy Nguyên vừa nghe ánh mắt sáng lên, lại làm bộ rất bình tĩnh nói: “Lão phu nhân thật sự là nói oan cho ta, ta nào có phong hoa tuyết nguyệt, chẳng phải ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm sợ lão phu nhân ngài buồn chán sao. Hiện giờ ngài để ta chiếu cố chất tử, tự nhiên không thể nào từ chối, ta…”
Ngụy Nguyên còn chưa nói xong, chợt nghe Đường Kính ngắt lời: “Thụy Nhi là vãn bối, sao có thể phiền toái trưởng bối, hôm nay dù sao ta cũng nhàn, để ta đi cùng Thụy Nhi.”
“Khó có được lúc ngươi nhàn rỗi, cũng tốt cũng tốt, bàn chuyện làm ăn là chuyện tốt, nhưng phải giữ gìn sức khỏe. Hôm nào thỉnh đại phu bắt mạch cẩn thận cho Thụy Nhi một lần nữa… Nói ngươi cũng nên để hậu viện có một chủ nhân, Đường gia không có nữ chủ nhân, còn ra thể thống gì nữa?”
Đường Kính nói: “Sự tình đến một cái thì giải quyết một cái, trước mắt không cần nóng vội việc đó.”
Sau đó còn nói nói mấy câu, Ngụy Nguyên sai hạ nhân lấy gói thuốc đến, cực kỳ không cam lòng đem gói thuốc giao cho Kiều Tương.
Ngồi trong chốc lát, sắc trời cũng dần tối, lão phu nhân nói mệt mỏi, để Kiều Tương đi hậu viện nấu nước, cho Úc Thụy sớm ngâm mình rồi đi ngủ, thân thể yếu ớt cần phải cẩn thận điều dưỡng.
Úc Thụy nhất nhất đáp lời, nói xong mới được Đường Kính đẩy đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, thân thể Úc Thụy mới dần dần trầm tĩnh lại, dựa ra đằng sau, xương sống cùng thắt lưng đều căng cứng đau nhức. Tuy rằng lão phu nhân còn chưa hài lòng đối với hắn, nhưng coi như tạm được, miễn miễn cưỡng cưỡng qua một cửa này.
Đường Kính đẩy hắn đi hậu viện, cho tới bây giờ Úc Thụy cũng chưa từng tới nơi này. Đường trạch quá lớn, hắn hơn phân nửa chỉ đi lại trong hoa viên ở Úc Hề viên thôi.
Kiều Tương đã chuẩn bị nước sẵn sàng, cùng vài nha hoàn và tiểu tư đang cầm quần áo sạch sẽ đứng ở một bên hầu hạ.
Dục trì thực lớn, bậc thang trạm khắc từ ngọc thạch đen tuyền, từng bậc từng bậc đến đáy trì, hơi nước trong suốt phiêu tán trong dục trì, ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh trăng phi thường xinh đẹp.
Đời trước Đường Úc Thụy cũng có kẻ hầu người hạ, nhưng đời trước chân hắn bình thường. Hiện giờ chân bất động, hắn không thể xuống nước được, nha hoàn cởi quần áo cho hắn, chỉ còn lại mỗi cái áo lót mỏng, chẳng lẽ muốn lột sạch hắn sao. Hắn tuy rằng gầy yếu nhưng tốt xấu gì cũng là nam nhân, tóm lại không hề nhẹ, nếu nha hoàn định giúp hắn cởi, khó tránh khỏi da thịt thân cận.
Khuôn mặt Úc Thụy xoát cái đỏ bừng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (#°Д°) nhanh như vậy đã muốn trơn tuột!! Đường tiểu công ngươi sẽ nhào lên sao ~
— END 11 — Đăng bởi: admin
Đường Úc Thụy mơ mơ màng màng nghe được bên tai có người cười khẽ một tiếng, hắn vẫn không mở mắt ra được, cũng không biết vì sao Đường Kính cười.
Một lát sau, Kiều Tương đi vào, nhìn thấy Đường Kính ngồi ở bên giường, thiếu gia gối đầu trên đùi Đường Kính, hai tay còn nắm chặt góc áo Đường Kính, hô hấp nhẹ nhàng, khuôn mặt vẫn luôn trắng bệch khi ngủ say lại lộ ra ửng hồng, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Kiều Tương nhẹ giọng cười: “Lão gia, quần áo đã lấy đến, thiếu gia ngủ thật sâu.”
Đường Kính bảo nàng đặt quần áo trên ngăn tủ bên cạnh, hỏi: “Lão thái thái đã thức chưa?”
Kiều Tương sợ đánh thức thiếu gia, hạ thấp thanh âm, “Bẩm lão gia, còn chưa, lão phu nhân một đường xóc nảy cũng mệt mỏi.”
“Ân.” Đường Kính nói: “Không cần đánh thức lão phu nhân, cũng để cho thiếu gia ngủ thêm một lát.”
Kiều Tương che miệng nở nụ cười, “Lão gia đối với thiếu gia thật tốt.”
Nét mặt Đường Kính bất giác cứng đờ, Kiều Tương lại nói: “Đừng trách nô tỳ lắm miệng, qua nhiều năm như vậy, lão gia bận rộn công việc buôn bán, lại phải ứng phó với người của triều đình, nô tỳ chưa từng thấy lão gia cười với ai bao giờ.”
“Ngươi đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Kiều Tương ứng thanh, không nói thêm nữa, xoay người ra khỏi phòng, đứng bên ngoài hầu hạ.
Đường Kính quay đầu nhìn Úc Thụy đang ghé trên chân mình ngủ say, trong đầu lại hồi tưởng lời Kiều Tương vừa nói.
Đường Kính không phải người vô tình, y cũng có tình cảm, chẳng qua sinh tại hào môn thế gia, gia giáo cực kỳ nghiêm khắc, đã tạo nên Đường Kính hỉ giận không hiện ra sắc mặt cùng bản tính bất cẩu ngôn tiếu.
Đường Kính mười sáu tuổi ra chiến trường, nhìn quen chặt đầu đổ máu, việc kinh thương cũng là sấm rền gió cuốn. Nhiều người không dám trêu chọc y, nói y lãnh diện lãnh tâm, có người lại vì ích lợi hoặc quyền quý muốn tính kế y.
Tay Đường Kính nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Úc Thụy, giống như dỗ dành tiểu hài tử đi ngủ, Úc Thụy cọ cọ, không hề tỉnh lại, Đường Kính vén lọn tóc tán loạn dán trên mặt Úc Thụy.
Người nọ không chỉ thân thể yếu đuối, sợi tóc cũng mềm mại, cầm trong tay cảm giác rất mượt, rất tinh tế… Đường Kính cầm một nắm tóc, nhịn không được vuốt ve.
Úc Thụy bị lọn tóc quét đến lỗ tai, ngứa ngứa hơi rụt cổ lại, phẩy tay gạt đi lầm bầm: “Không cần mắng Chỉ Hi.”
Đường Kính sửng sốt, hắn đang nói đến hẳn là nha hoàn hầu hạ của hắn đi.
Úc Thụy ngủ thẳng đến lúc sắc trời ngả vàng, tầng mây trùng điệp, mặt trời sắp xuống núi, hắn nhu nhu đôi mắt, ngồi dậy, có lẽ ngủ hơi lâu, đầu rất nặng, nhất thời không thể tỉnh táo.
Đường Kính vẫn luôn ngồi bên giường đọc sách, lúc này đặt sách xuống, đi tới bên giường phủ thêm chăn mỏng cho Úc Thụy, mới nói: “Kiều Tương tiến vào.”
Kiều Tương nhanh chóng đi vào, cung kính thỉnh an: “Lão gia, thiếu gia.”
Đường Kính nói: “Mang nước đến cho thiếu gia rửa mặt.”
Kiều Tương ứng thanh, lại nhanh chóng ra ngoài, không lâu sau bưng nước đến, nước ấm vừa phải, không nóng cũng không lạnh.
Kiều Tương nhúng bố khăn vào nước, Úc Thụy còn chưa tỉnh mộng, ngồi dựa vào thành giường, ngơ ngác tiếp nhận bố khăn, động tác phi thường chậm chạp cọ cọ hai cái trên mặt, Kiều Tương nhìn, cũng không nhịn được, bật cười.
Úc Thụy nghe thấy tiếng cười, lúc này mới tỉnh lại, chớp chớp đôi mắt.
Đường Kính vươn tay cầm lấy bố khăn, xoa xoa mặt cùng cổ cho hắn, sau đó lấy quần áo bên cạnh đến, nói: “Thay đổi y phục, chốc nữa lão phu nhân sẽ truyền cơm, tỉnh táo lại.”
Úc Thụy nhanh chóng gật gật đầu, hắn vẫn không chú ý, Đường Kính cư nhiên ở trong phòng, sợ là bộ dáng quẫn bách vừa rồi đều bị y nhìn thấy hết.
Kiều Tương tiến lên giúp hắn thay quần áo, Đường Kính từ trên giường đứng lên, đi ra gian ngoài, Chỉ Hi vẫn đứng cạnh cửa, nhìn thấy y bước ra, cả người run lên, tựa hồ sợ bị y trách phạt.
Khuôn mặt Đường Kính vẫn lạnh lùng trước sau như một, chỉ liếc Chỉ Hi một cái, ngồi xuống ghế dựa ở gian ngoài, nói: “Cho ngươi đi theo thiếu gia, thiếu gia xảy ra chuyện, ngươi lại không ở bên cạnh hầu hạ, chính là sai sót của ngươi, ta không quản ngươi đã đi đâu, cũng không muốn nghe ngươi giải thích… Niệm tình ngươi mấy ngày này tận tâm tận lực với thiếu gia, lần này ta sẽ không truy cứu, nếu còn có lần sau… vậy thì tính luôn một thể.”
“Dạ… Nô tỳ tạ ân điển của lão gia.”
Chỉ Hi nhanh chóng lui sang bên cạnh.
Không lâu sau, Đường Úc Thụy thay xong quần áo, Kiều Tương đẩy hắn từ phòng trong đi ra, đã thấy Đường Kính đang uống trà, Chỉ Hi đứng một bên.
Đường Kính nhìn sang Kiều Tương nói: “Nhìn xem lão phu nhân đã thức chưa, nếu lát nữa mới truyền cơm thì mang chút điểm tâm trở về.”
Kiều Tương là người thông minh, tự nhiên biết thiếu gia ngủ từ trưa, mãi đến khi mặt trời lặn mới tỉnh, chưa dùng ngọ thiện, lão gia là xót thiếu gia.
Kiều Tương cười vâng dạ, đi ra ngoài, rất nhanh lại trở về: “Lão gia, thiếu gia, lão phu nhân phân phó truyền cơm, hai vị tiểu thư đã đi qua.”
Đường Kính gật gật đầu, tự mình đẩy Úc Thụy đi thiện phòng.
Ra khỏi chính phòng, đi cũng không xa, so với đường tới Úc Hề viên gần hơn nhiều. Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười của lão phụ nhân, sau đó là thanh âm của Ngụy Nguyên, có vẻ Ngụy Nguyên lại đang dốc sức lấy lòng lão phu nhân.
Bọn họ cùng vào nội thất, một phụ nhân đã lớn tuổi ngồi trên chủ tọa, Ngụy Nguyên ngồi bên cạnh, đang cùng thái phu nhân nói cái gì đó. Vừa thấy bọn họ tiến vào, không biết là có tật giật mình hay là sợ hãi, tự nhiên im bặt không nói nữa.
Hai nữ nhi của Đường Kính cũng đã ngồi xuống bên cạnh, thấy phụ thân tiến vào, nhanh chóng đứng dậy thỉnh an.
Ánh mắt lão phu nhân lúc đầu cười híp thành đường chỉ, nói: “Để ta nhìn xem tôn tử ngoan…”
Thế nhưng còn chưa nói xong, lại nhìn thấy Úc Thụy ngồi trên xe lăn, sắc mặt nhất thời cứng lại.
Úc Thụy đương nhiên biết, lão phu nhân sinh ra tại hào môn, làm sao có thể không kinh ngạc khi thấy cháu ruột mình là một người què, chẳng qua Úc Thụy làm như không nhìn thấy, rất ngoan ngoãn thỉnh an lão phu nhân.
Lão phu nhân thấy bộ dáng của hắn không tồi, cũng biết cấp bậc lễ nghĩa, vốn nên đau tiếc còn không kịp, chẳng qua lại là một người què, Đường gia vinh quang như thế, là dòng dõi gì, làm sao có thể để một người què kế thừa, chẳng phải sẽ bôi nhọ thanh danh?
Đường Kính cũng thỉnh an lão phu nhân, ánh mắt lão phu nhân lúc này mới chuyển sang Đường Kính, nói: “Gầy đi rồi, đừng chỉ để tâm chuyện làm ăn, phải chú ý thân thể a.”
Đường Kính lên tiếng, như vô ý quay đầu liếc Ngụy Nguyên một cái, Ngụy Nguyên chấn động toàn thân, lập tức mở miệng cười gượng: “U, thật không thể ngờ, lão phu nhân ta phải chúc mừng người, người nhìn xem tiểu chất tử, tuổi tác tuy rằng không lớn, nhưng bộ dáng trầm ổn, thực sự là phong thái của huynh trưởng a.”
Lão phu nhân được hắn nịnh như vậy, lại đánh giá Úc Thụy, mới cười nói: “Mặt mày rất dễ nhìn, cấp bậc lễ nghĩa cũng chu toàn, làm khó đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ mà hiểu được nhiều như vậy, nếu đã vào Đường gia, để nhóm ma ma dạy quy củ nhiều một chút, đừng làm cho người khác chê cười.”
“Dạ.” Úc Thụy cung kính đáp lời: “Úc Thụy nhớ kỹ, tạ lão phu nhân dạy bảo.”
Đường Kính đột nhiên xoay người sang, vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu Úc Thụy, thanh âm thực ôn hòa cười nói: “Truyền cơm ăn thôi, chắc mẫu thân cùng Thụy Nhi đều đói bụng.”
Úc Thụy nghe thanh âm của người nọ ở bên tai mình, nhịn không được run lên, hắn chưa từng thấy qua Đường Kính ôn hòa như vậy, cho dù biết Đường Kính làm như vậy để lão phu nhân nhìn, nhưng vẫn có chút không thích ứng. (=.,= động tác tự nhiên như vậy, thật sự là giả vờ sao…)
Trong phòng rất nhanh không còn thanh âm nói chuyện. Ăn cơm xong, hai nữ nhi cáo lui trước, còn lại mấy người uống trà ăn hạt dưa và trái cây hạ nhân bưng lên.
Lão phu nhân vẫn thỉnh thoảng nhìn Úc Thụy một cái, trong lòng bà mâu thuẫn. Hài tử hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy quả thật khó có được, hơn nữa bộ dáng bất phàm, vừa nhìn trong lòng liền thích, thế nhưng thân thể kém như vậy, hơn nữa điều quan trọng nhất là sinh mẫu Úc Thụy không biết là người nào, chưa từng nghe nói qua, hình như đã qua đời, tất nhiên không thể xứng với thanh danh của Đường gia.
Lão phu nhân hỏi: “Thân mình tôn nhi yếu như vậy, đã thỉnh đại phu xem chưa?”
Úc Thụy thiếu điều đứng dậy, ở trong mắt người khác xem ra phi thường cung kính, đáp: “Đại phu đã xem qua, đang uống thuốc điều dưỡng.”
“Cố gắng điều dưỡng cho tốt, không cần để ý đến chuyện dược liệu, chút tiền bạc này Đường gia còn trả được, ngươi chỉ cần chú ý bồi bổ, để nha đầu Kiều Tương nha đầu Chỉ Hi cầm bài tử đến khố phòng lấy, nếu trong khố phòng không có, liền sai người ra bên ngoài mua.”
Úc Thụy tạ ơn hai lần, lão phu nhân lại nói: “Đúng rồi, ta suýt nữa quên, Ngụy Nguyên a, ngươi mang thuốc kia đến đưa cho Thụy Nhi mấy gói.”
Nói xong quay đầu dặn dò Úc Thụy: “Mấy gói thuốc này đều là thuốc quý thỉnh cao nhân mới lấy được, pha vào nước nóng, ngâm mình thư giãn. Phía hậu viện có một cái dục trì, hiện giờ tiết trời ấm áp, cũng không sợ lạnh, lát nữa sai bọn nha hoàn nấu nước ấm, ngươi xuống ngâm mình. Trông chừng canh giờ đừng ngâm quá lâu, nếu không lại sợ ngươi ngất ở bên trong.”
Lão phu nhân nói xong, lại quay sang Ngụy Nguyên: “Nha hoàn bên cạnh hắn ít như vậy, hơn nữa tuổi còn nhỏ, thật làm cho người ta lo lắng, ngươi đã quen phong hoa tuyết nguyệt chắc cũng biết chuyện này, lát nữa ngươi đi cùng hắn, đừng để tôn nhi bị nóng.”
Ngụy Nguyên vừa nghe ánh mắt sáng lên, lại làm bộ rất bình tĩnh nói: “Lão phu nhân thật sự là nói oan cho ta, ta nào có phong hoa tuyết nguyệt, chẳng phải ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm sợ lão phu nhân ngài buồn chán sao. Hiện giờ ngài để ta chiếu cố chất tử, tự nhiên không thể nào từ chối, ta…”
Ngụy Nguyên còn chưa nói xong, chợt nghe Đường Kính ngắt lời: “Thụy Nhi là vãn bối, sao có thể phiền toái trưởng bối, hôm nay dù sao ta cũng nhàn, để ta đi cùng Thụy Nhi.”
“Khó có được lúc ngươi nhàn rỗi, cũng tốt cũng tốt, bàn chuyện làm ăn là chuyện tốt, nhưng phải giữ gìn sức khỏe. Hôm nào thỉnh đại phu bắt mạch cẩn thận cho Thụy Nhi một lần nữa… Nói ngươi cũng nên để hậu viện có một chủ nhân, Đường gia không có nữ chủ nhân, còn ra thể thống gì nữa?”
Đường Kính nói: “Sự tình đến một cái thì giải quyết một cái, trước mắt không cần nóng vội việc đó.”
Sau đó còn nói nói mấy câu, Ngụy Nguyên sai hạ nhân lấy gói thuốc đến, cực kỳ không cam lòng đem gói thuốc giao cho Kiều Tương.
Ngồi trong chốc lát, sắc trời cũng dần tối, lão phu nhân nói mệt mỏi, để Kiều Tương đi hậu viện nấu nước, cho Úc Thụy sớm ngâm mình rồi đi ngủ, thân thể yếu ớt cần phải cẩn thận điều dưỡng.
Úc Thụy nhất nhất đáp lời, nói xong mới được Đường Kính đẩy đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, thân thể Úc Thụy mới dần dần trầm tĩnh lại, dựa ra đằng sau, xương sống cùng thắt lưng đều căng cứng đau nhức. Tuy rằng lão phu nhân còn chưa hài lòng đối với hắn, nhưng coi như tạm được, miễn miễn cưỡng cưỡng qua một cửa này.
Đường Kính đẩy hắn đi hậu viện, cho tới bây giờ Úc Thụy cũng chưa từng tới nơi này. Đường trạch quá lớn, hắn hơn phân nửa chỉ đi lại trong hoa viên ở Úc Hề viên thôi.
Kiều Tương đã chuẩn bị nước sẵn sàng, cùng vài nha hoàn và tiểu tư đang cầm quần áo sạch sẽ đứng ở một bên hầu hạ.
Dục trì thực lớn, bậc thang trạm khắc từ ngọc thạch đen tuyền, từng bậc từng bậc đến đáy trì, hơi nước trong suốt phiêu tán trong dục trì, ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh trăng phi thường xinh đẹp.
Đời trước Đường Úc Thụy cũng có kẻ hầu người hạ, nhưng đời trước chân hắn bình thường. Hiện giờ chân bất động, hắn không thể xuống nước được, nha hoàn cởi quần áo cho hắn, chỉ còn lại mỗi cái áo lót mỏng, chẳng lẽ muốn lột sạch hắn sao. Hắn tuy rằng gầy yếu nhưng tốt xấu gì cũng là nam nhân, tóm lại không hề nhẹ, nếu nha hoàn định giúp hắn cởi, khó tránh khỏi da thịt thân cận.
Khuôn mặt Úc Thụy xoát cái đỏ bừng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (#°Д°) nhanh như vậy đã muốn trơn tuột!! Đường tiểu công ngươi sẽ nhào lên sao ~
— END 11 — Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.