Chương 9: Bạn trai của bạn cùng phòng ngoại tình!
Tâm Ngữ Phong
28/06/2024
Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Edit: Thiên Chân Vô Tà
Đây là lần đầu tiên Đinh Vũ Thần tới những nơi như thế này, mọi thứ xung quanh đều làm hắn cảm thấy vừa mới lạ lại vừa kích thích.
Ngoại hình Đinh Vũ Thần tương đối thanh tú sạch sẽ, tuy rằng không tính là làm người kinh diễm, nhưng cũng cho người ta cảm giác trong thanh tú có mang chút thanh thuần, trong khoảng thời gian ngắn đã hấp dẫn rất nhiều người đến gần hắn làm quen.
Hắn vừa uống rượu, vừa từ chối người khác, trong lòng có chút đắc ý cùng kích thích: có nhiều người muốn tiếp cận mình như vậy, chẳng phải chứng minh chính mình cũng rất có mị lực?
Đinh Vũ Thần nghĩ tới Thời Úy đến một cuộc điện thoại cũng chưa gọi cho hắn, đột nhiên lại có chút tức giận, uống liên tục mấy ly rượu.
Lúc này một người đàn ông ăn mặc thời thượng, diện mạo đẹp trai tỏa sáng ngồi xuống bên cạnh Đinh Vũ Thần, Đinh Vũ Thần nhìn hắn, người này thoạt nhìn tuổi không lớn, chắc khoảng 22-23, lớn lên tuy không tuấn mỹ bằng Thời Úy, nhưng cũng tính là soái khí, cao chừng 1m87, vóc người cũng rèn luyện tương đối ra dáng.
Người này ngồi xuống sau đó nâng chén rượu lên uống một ngụm, gò má cười có chút gợi cảm: "Tiểu soái ca, cậu chắc còn học đại học nhỉ?".
Đinh Vũ Thần thấy hắn cũng khá đẹp trai vì vậy không vội đuổi hắn đi, cũng uống một ngụm rượu cười nói: "Sao cậu biết?".
"Cậu nói xem?", Người này ghé sát vào bên tai Đinh Vũ Thần, ái muội thổi một hơi.
Đinh Vũ Thần cả người mềm nhũn, sắc mặt đỏ lên, không được tự nhiên nói: "Cậu đừng dựa gần như vậy!".
"Haha, cậu thật thú vị!"
"Hừ!"
Người kia thấy Đinh Vũ Thần uống hết rượu, gọi phục vụ mang lên một chai rượu vang đỏ, rót một ly cho Đinh Vũ Thần hỏi: "Cậu tên gì?"
Đinh Vũ Thần tất nhiên sẽ không ngốc đến nỗi tự báo họ tên ở những chỗ như thế này, chỉ nói: "Cậu có thể gọi tôi là Thần, cậu thì sao?".
Người kia cười khẽ: "Vậy cậu cứ gọi tôi là Nghị đi!". Truyện Hài Hước
Nghị có lẽ là một cao thủ tình trường, đối phó với người có chút đơn thuần, lại có chút thanh cao như Đinh Vũ Thần thì có thể bút thành văn, nói chuyện dí dỏm hài hước thỉnh thoảng trêu chọc Đinh Vũ Thần cười to, bất tri bất giác chuốc Đinh Vũ Thần say đến choáng váng bất tỉnh nhân sự.
Nhìn Đinh Vũ Thần ngã vào trong lòng mình, Nghị cong khóe miệng, trực tiếp nửa đỡ nửa ôm hắn ra khỏi quán bar, gọi một chiếc xe đi tới khách sạn......
Đinh Vũ Thần tỉnh lại với một loạt cảm giác kỳ lạ cùng lay động dữ dội, hắn mơ mơ màng màng mở mắt nhìn, chỉ thấy người đàn ông tên Nghị trước đó mới vừa quen biết ở quán bar đang đè ở trên người mình làm chuyện thân mật mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm.
"A! Cậu... Buông tôi ra!"
Đinh Vũ Thần thiếu chút nữa bị dọa tới choáng váng, lập tức hoảng hốt thất thố kêu lên.
"Tên kia, cậu tỉnh?"
Ánh đèn chiếu lên thân thể không mảnh áo che thân của hai người, Nghị căn bản không chút để ý đến lời nói của Đinh Vũ Thần, vẫn làm theo ý mình.
"Mau thả tôi ra!"
Tình huống trước mắt đã hoàn toàn mất khống chế, Đinh Vũ Thần thật sự không ngờ tới chuyện sẽ phát triển thành như vậy, hắn đột nhiên nhớ tới bạn trai chính quy của mình - Thời Úy, nếu chuyện này bị Thời Úy phát hiện thì phải làm sao đây?
Ngay lập tức sợ tới mức thiếu chút nữa khóc lên, gào lớn về phía đối phương: "Cậu buông tôi ra đi! Huhu...".
Nghị thấy hắn khóc chỉ nhướn mày cũng không buông hắn ra, hắn ta cảm thấy người trước mặt chẳng qua là ngoài miệng nói không cần, trong lòng lại không nghĩ như vậy, vì vậy hắn ta chỉ cười khẽ, không buông đối phương ra.
Nghị không hổ là cao thủ tình trường, hắn kinh nghiệm phong phú đa dạng làm cho Đinh Vũ Thần ban đầu hoảng sợ cuối cùng lại biến thành run rẩy thét chói tai.
Ma xui quỷ khiến, Đinh Vũ Thần thế mà lại dần mất đi phản kháng, còn cảm giác được thoải mái trước đây chưa từng có, thậm chí chủ động phối hợp với đối phương.
"A a ~"
Nghị thấy thế ánh nhìn trào phúng thoáng qua Đinh Vũ Thần dưới thân, cười khinh bỉ nói: "Đây chẳng phải rất có cảm giác sao? Thật là giả vờ! A ~".
Đinh Vũ Thần bị hắn giễu cợt, trong lòng vừa oán giận xấu hổ, lại cảm thấy kích thích hưởng thụ, hắn biết hành vi bây giờ của hắn là không đúng, lẽ ra hắn phải ra sức phản kháng nhưng giờ phút này thân thể hắn lại không nhịn được đã trầm luân vào đó.
Lúc hắn và Thời Úy ở bên nhau, hai người bọn họ đôi khi sẽ có khoảnh khắc thân mật, chỉ là Thời Úy đối với chuyện này dường như không quá ham thích, mỗi lần đều giống như làm cho có lệ.
Tuy rằng ở trong lòng hắn dáng người Thời Úy vô cùng hoàn mỹ, so với người đang ở trên người hắn lúc này đẹp hơn trăm ngàn lần, nhưng nề hà Thời Úy lúc cùng hắn ở bên nhau biểu hiện không quá ham muốn, đối mặt với việc này cũng có chút quạnh quẽ giống như tính cách của cậu ta.
Còn Nghị dù sao cũng là người tình trường lão luyện, nhiều kinh nghiệm phong phú đa dạng, cũng biểu hiện nhiệt tình như lửa đối với hắn, trong khoảng thời gian ngắn khiến hắn sung sướng có chút trầm mê trong đó.
Đêm dài đằng đẵng, hai người bọn họ ở trong phòng lại sắc xuân qua mau, cho đến đêm tối mờ mịt, hai người xa lạ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ......
Ngày thứ hai, Đinh Vũ Thần ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh lại, hắn hoảng hốt bò dậy nhìn chung quanh chỉ thấy người tên Nghị kia giờ phút này không còn ở trong phòng, hiển nhiên đã đi trước, lúc này hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn một chút, bây giờ đã là 12 giờ trưa, Đinh Vũ Thần ngồi ở trên giường nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, nhất thời tim đập như trống, vừa sợ hãi lại không thể tưởng tượng nổi.
Giờ khắc này hắn nhớ tới Thời Úy, nếu chuyện này bị Thời Úy biết, giữa hai người bọn họ nhất định sẽ xong chuyện, Thời Úy ưu tú kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chấp nhận bạn trai cậu ta làm loại chuyện này sau lưng cậu ta.
Thời Úy đối đãi với chuyện tình cảm luôn rất có nguyên tắc, mà chuyện này rõ ràng đã phá vỡ nguyên tắc của đối phương.
Đinh Vũ Thần nhớ tới ngày hôm qua bản thân hắn đã mơ hồ phối hợp với người kia, trong lòng không khỏi vừa hổ thẹn đồng thời cũng tủi thân, nhất thời gào khóc trong bất lực lại sợ hãi......
Trong ký túc xá yên tĩnh, một trận tiếng chuông điện thoại trong trẻo đột nhiên vang lên, Diệp Thanh cầm điện thoại trên bàn lên nhìn, màn hình hiển thị là "Cố Kính Tích".
Lúc này, vẻ mặt Diệp Thanh có chút kinh ngạc, ánh mắt cậu phức tạp nhìn dãy số trên màn hình điện thoại vang lên một lần lại một lần, mới bừng tỉnh nghe điện thoại: "Alo!".
"Diệp Thanh"
"Ừ!"
"Cậu và Quý Hiên là chuyện như thế nào? Cậu có biết thời gian này cậu ta sắp phát điên rồi không!"
"Tôi..."
Diệp Thanh nghe Cố Kính Tích nói xong, trong lòng chấn động, nói nửa chừng lại dừng lại, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói với cậu ta: "Kính Tích, tôi và cậu ta đã chia tay, chuyện của cậu ta sau này không liên quan gì tới tôi nữa, nhờ các cậu chăm sóc tốt cho cậu ta".
"Làm sao có thể mặc kệ chuyện của cậu? Cậu ta là vì cậu mới như vậy!"
Cố Kính Tích quả nhiên gầm lên một trận: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Hai người các cậu chẳng phải vẫn luôn rất tốt sao? Bây giờ tôi mới biết, thì ra Diệp Thanh cậu lại tàn nhẫn như vậy!".
Đúng vậy, tôi rất tàn nhẫn, nhưng không tàn nhẫn bằng Quý Hiên kiếp trước! Diệp Thanh không nhịn được cắn môi dưới, môi bị cắn hiện ra một vệt đỏ tươi.
"Nói chuyện đi! Tại sao không nói lời nào?"
"Tôi đã nói rồi!"
"Cậu..."
Ở bên kia điện thoại, Cố Kính Tích tức giận: "Tôi không ngờ cậu tuyệt tình như vậy, cậu có biết lần trước Quý Hiên vì vớt chiếc vòng cổ kia thiếu chút nữa chết đuối ở trong hồ, sau đó được người ta vớt lên lại bị bệnh nặng, hiện tại còn đang ở bệnh viện chưa khỏi!".
"Sao có thể!"
Diệp Thanh sửng sốt, không nhịn được truy vấn: "Bây giờ cậu ta thế nào rồi?".
Nghe thấy Diệp Thanh hình như cũng có chút lo lắng cho Quý Hiên, Cố Kính Tích giảm bớt lửa giận: "Cậu ta không muốn ăn, tâm tình không tốt tinh thần đặc biệt sa sút, trông như muốn chết, nếu cậu không muốn cậu ta chết, thì tới bệnh viện thăm cậu ta đi!".
"Tôi...", Diệp Thanh thật sự không muốn đi, nhưng cậu nghĩ đến Cố Kính Tích nói bộ dáng cậu ta nửa chết nửa sống, cậu lại có chút do dự.
Một lát sau cậu quyết định đích thân đi thăm Quý Hiên một chút, lần trước Quý Hiên nhảy vào trong hồ, đau khổ tìm kiếm chuỗi vòng cổ bị cậu ném đi, nội tâm Diệp Thanh cũng có chút xúc động, tuy rằng không thể tha thứ cho đối phương, nhưng cũng không hận đối phương như lúc đầu, dẫu sao dù Diệp Thanh hận Quý Hiên kiếp trước tổn thương cậu thì đó cũng là chuyện của kiếp trước.
Cho dù kiếp trước Quý Hiên tổn thương cậu rất sâu, nhưng cũng không phải đầu sỏ gây tội tạo thành cái chết của cậu, tuy rằng giữa hai người có hiểu lầm cũng có tổn thương, nhưng cũng chỉ có thể xem như khúc mắc trong tình cảm.
Nhưng cho dù Diệp Thanh đã không còn hận Quý Hiên tới như vậy thì cũng không thể không so đo hiềm khích trước đây cùng đối phương ở bên nhau.
"Ở bệnh viện nào?"
"Bệnh viện Đệ Nhất"
Cố Kính Tích thấy Diệp Thanh đồng ý đi thăm Quý Hiên, lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: "Cậu đợi tôi ở cổng trường một lát, tôi lái xe tới đón cậu!".
"Được".....
Diệp Thanh thu dọn mọi thứ xong mới đi ra trước cổng trường. Một lát sau, một chiếc xe màu lam phong cách thể thao dừng ở trước mặt cậu, Diệp Thanh kéo cửa xe ra ngồi vào, ánh mắt phức tạp nghiêm túc nhìn thoáng qua Cố Kính Tích.
"Thắt dây an toàn đi"
Cố Kính Tích thấy Diệp Thanh vẫn ngơ ngác nhìn mình, mất tự nhiên kéo dây an toàn cài giúp Diệp Thanh, tới gần có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Diệp Thanh khiến cho ánh mắt cậu ta có chút né tránh.
Diệp Thanh nhìn Cố Kính Tích ở trước mặt vô cùng tươi tắn, nhất thời nhớ tới kiếp trước, một người vốn nên náo nhiệt phi phàm, kết quả lại biến thành ác mộng tiệc sinh nhật trong đời cậu.
Khi đó trong buổi tiệc sinh nhật 25 tuổi của Quý Hiên, cậu và Cố Kính Tích đều quen biết Diêu Hâm đã lâu cho nên không hề đề phòng.
Hai người bị Diêu Hâm dễ dàng đắc thủ hạ thuốc mê, cũng chế tạo ra cảnh tượng hai người ngoại tình sau đó đưa Quý Hiên tới bắt gian.
Cậu còn nhớ trước đây, Cố Kính Tích từng chén từng chén uống đến say xỉn, chân thành chúc phúc cho cậu và Quý Hiên: "Chúc cậu và Diệp Thanh vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau".
Nhưng hiện thực thường tàn khốc, quan hệ giữa ba người bọn họ, bất luận là tình bạn hay tình yêu đều bị phá nát vào buổi tối hôm đó!
______________________
Editor có lời muốn nói: Bạn trai của bạn cùng phòng xuất quỹ rồi thì ngày cặp chính đến với nhau không còn xa nữa. Mong bà con đi qua để lại chút gì đó...
Edit: Thiên Chân Vô Tà
Đây là lần đầu tiên Đinh Vũ Thần tới những nơi như thế này, mọi thứ xung quanh đều làm hắn cảm thấy vừa mới lạ lại vừa kích thích.
Ngoại hình Đinh Vũ Thần tương đối thanh tú sạch sẽ, tuy rằng không tính là làm người kinh diễm, nhưng cũng cho người ta cảm giác trong thanh tú có mang chút thanh thuần, trong khoảng thời gian ngắn đã hấp dẫn rất nhiều người đến gần hắn làm quen.
Hắn vừa uống rượu, vừa từ chối người khác, trong lòng có chút đắc ý cùng kích thích: có nhiều người muốn tiếp cận mình như vậy, chẳng phải chứng minh chính mình cũng rất có mị lực?
Đinh Vũ Thần nghĩ tới Thời Úy đến một cuộc điện thoại cũng chưa gọi cho hắn, đột nhiên lại có chút tức giận, uống liên tục mấy ly rượu.
Lúc này một người đàn ông ăn mặc thời thượng, diện mạo đẹp trai tỏa sáng ngồi xuống bên cạnh Đinh Vũ Thần, Đinh Vũ Thần nhìn hắn, người này thoạt nhìn tuổi không lớn, chắc khoảng 22-23, lớn lên tuy không tuấn mỹ bằng Thời Úy, nhưng cũng tính là soái khí, cao chừng 1m87, vóc người cũng rèn luyện tương đối ra dáng.
Người này ngồi xuống sau đó nâng chén rượu lên uống một ngụm, gò má cười có chút gợi cảm: "Tiểu soái ca, cậu chắc còn học đại học nhỉ?".
Đinh Vũ Thần thấy hắn cũng khá đẹp trai vì vậy không vội đuổi hắn đi, cũng uống một ngụm rượu cười nói: "Sao cậu biết?".
"Cậu nói xem?", Người này ghé sát vào bên tai Đinh Vũ Thần, ái muội thổi một hơi.
Đinh Vũ Thần cả người mềm nhũn, sắc mặt đỏ lên, không được tự nhiên nói: "Cậu đừng dựa gần như vậy!".
"Haha, cậu thật thú vị!"
"Hừ!"
Người kia thấy Đinh Vũ Thần uống hết rượu, gọi phục vụ mang lên một chai rượu vang đỏ, rót một ly cho Đinh Vũ Thần hỏi: "Cậu tên gì?"
Đinh Vũ Thần tất nhiên sẽ không ngốc đến nỗi tự báo họ tên ở những chỗ như thế này, chỉ nói: "Cậu có thể gọi tôi là Thần, cậu thì sao?".
Người kia cười khẽ: "Vậy cậu cứ gọi tôi là Nghị đi!". Truyện Hài Hước
Nghị có lẽ là một cao thủ tình trường, đối phó với người có chút đơn thuần, lại có chút thanh cao như Đinh Vũ Thần thì có thể bút thành văn, nói chuyện dí dỏm hài hước thỉnh thoảng trêu chọc Đinh Vũ Thần cười to, bất tri bất giác chuốc Đinh Vũ Thần say đến choáng váng bất tỉnh nhân sự.
Nhìn Đinh Vũ Thần ngã vào trong lòng mình, Nghị cong khóe miệng, trực tiếp nửa đỡ nửa ôm hắn ra khỏi quán bar, gọi một chiếc xe đi tới khách sạn......
Đinh Vũ Thần tỉnh lại với một loạt cảm giác kỳ lạ cùng lay động dữ dội, hắn mơ mơ màng màng mở mắt nhìn, chỉ thấy người đàn ông tên Nghị trước đó mới vừa quen biết ở quán bar đang đè ở trên người mình làm chuyện thân mật mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm.
"A! Cậu... Buông tôi ra!"
Đinh Vũ Thần thiếu chút nữa bị dọa tới choáng váng, lập tức hoảng hốt thất thố kêu lên.
"Tên kia, cậu tỉnh?"
Ánh đèn chiếu lên thân thể không mảnh áo che thân của hai người, Nghị căn bản không chút để ý đến lời nói của Đinh Vũ Thần, vẫn làm theo ý mình.
"Mau thả tôi ra!"
Tình huống trước mắt đã hoàn toàn mất khống chế, Đinh Vũ Thần thật sự không ngờ tới chuyện sẽ phát triển thành như vậy, hắn đột nhiên nhớ tới bạn trai chính quy của mình - Thời Úy, nếu chuyện này bị Thời Úy phát hiện thì phải làm sao đây?
Ngay lập tức sợ tới mức thiếu chút nữa khóc lên, gào lớn về phía đối phương: "Cậu buông tôi ra đi! Huhu...".
Nghị thấy hắn khóc chỉ nhướn mày cũng không buông hắn ra, hắn ta cảm thấy người trước mặt chẳng qua là ngoài miệng nói không cần, trong lòng lại không nghĩ như vậy, vì vậy hắn ta chỉ cười khẽ, không buông đối phương ra.
Nghị không hổ là cao thủ tình trường, hắn kinh nghiệm phong phú đa dạng làm cho Đinh Vũ Thần ban đầu hoảng sợ cuối cùng lại biến thành run rẩy thét chói tai.
Ma xui quỷ khiến, Đinh Vũ Thần thế mà lại dần mất đi phản kháng, còn cảm giác được thoải mái trước đây chưa từng có, thậm chí chủ động phối hợp với đối phương.
"A a ~"
Nghị thấy thế ánh nhìn trào phúng thoáng qua Đinh Vũ Thần dưới thân, cười khinh bỉ nói: "Đây chẳng phải rất có cảm giác sao? Thật là giả vờ! A ~".
Đinh Vũ Thần bị hắn giễu cợt, trong lòng vừa oán giận xấu hổ, lại cảm thấy kích thích hưởng thụ, hắn biết hành vi bây giờ của hắn là không đúng, lẽ ra hắn phải ra sức phản kháng nhưng giờ phút này thân thể hắn lại không nhịn được đã trầm luân vào đó.
Lúc hắn và Thời Úy ở bên nhau, hai người bọn họ đôi khi sẽ có khoảnh khắc thân mật, chỉ là Thời Úy đối với chuyện này dường như không quá ham thích, mỗi lần đều giống như làm cho có lệ.
Tuy rằng ở trong lòng hắn dáng người Thời Úy vô cùng hoàn mỹ, so với người đang ở trên người hắn lúc này đẹp hơn trăm ngàn lần, nhưng nề hà Thời Úy lúc cùng hắn ở bên nhau biểu hiện không quá ham muốn, đối mặt với việc này cũng có chút quạnh quẽ giống như tính cách của cậu ta.
Còn Nghị dù sao cũng là người tình trường lão luyện, nhiều kinh nghiệm phong phú đa dạng, cũng biểu hiện nhiệt tình như lửa đối với hắn, trong khoảng thời gian ngắn khiến hắn sung sướng có chút trầm mê trong đó.
Đêm dài đằng đẵng, hai người bọn họ ở trong phòng lại sắc xuân qua mau, cho đến đêm tối mờ mịt, hai người xa lạ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ......
Ngày thứ hai, Đinh Vũ Thần ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh lại, hắn hoảng hốt bò dậy nhìn chung quanh chỉ thấy người tên Nghị kia giờ phút này không còn ở trong phòng, hiển nhiên đã đi trước, lúc này hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn một chút, bây giờ đã là 12 giờ trưa, Đinh Vũ Thần ngồi ở trên giường nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, nhất thời tim đập như trống, vừa sợ hãi lại không thể tưởng tượng nổi.
Giờ khắc này hắn nhớ tới Thời Úy, nếu chuyện này bị Thời Úy biết, giữa hai người bọn họ nhất định sẽ xong chuyện, Thời Úy ưu tú kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chấp nhận bạn trai cậu ta làm loại chuyện này sau lưng cậu ta.
Thời Úy đối đãi với chuyện tình cảm luôn rất có nguyên tắc, mà chuyện này rõ ràng đã phá vỡ nguyên tắc của đối phương.
Đinh Vũ Thần nhớ tới ngày hôm qua bản thân hắn đã mơ hồ phối hợp với người kia, trong lòng không khỏi vừa hổ thẹn đồng thời cũng tủi thân, nhất thời gào khóc trong bất lực lại sợ hãi......
Trong ký túc xá yên tĩnh, một trận tiếng chuông điện thoại trong trẻo đột nhiên vang lên, Diệp Thanh cầm điện thoại trên bàn lên nhìn, màn hình hiển thị là "Cố Kính Tích".
Lúc này, vẻ mặt Diệp Thanh có chút kinh ngạc, ánh mắt cậu phức tạp nhìn dãy số trên màn hình điện thoại vang lên một lần lại một lần, mới bừng tỉnh nghe điện thoại: "Alo!".
"Diệp Thanh"
"Ừ!"
"Cậu và Quý Hiên là chuyện như thế nào? Cậu có biết thời gian này cậu ta sắp phát điên rồi không!"
"Tôi..."
Diệp Thanh nghe Cố Kính Tích nói xong, trong lòng chấn động, nói nửa chừng lại dừng lại, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói với cậu ta: "Kính Tích, tôi và cậu ta đã chia tay, chuyện của cậu ta sau này không liên quan gì tới tôi nữa, nhờ các cậu chăm sóc tốt cho cậu ta".
"Làm sao có thể mặc kệ chuyện của cậu? Cậu ta là vì cậu mới như vậy!"
Cố Kính Tích quả nhiên gầm lên một trận: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Hai người các cậu chẳng phải vẫn luôn rất tốt sao? Bây giờ tôi mới biết, thì ra Diệp Thanh cậu lại tàn nhẫn như vậy!".
Đúng vậy, tôi rất tàn nhẫn, nhưng không tàn nhẫn bằng Quý Hiên kiếp trước! Diệp Thanh không nhịn được cắn môi dưới, môi bị cắn hiện ra một vệt đỏ tươi.
"Nói chuyện đi! Tại sao không nói lời nào?"
"Tôi đã nói rồi!"
"Cậu..."
Ở bên kia điện thoại, Cố Kính Tích tức giận: "Tôi không ngờ cậu tuyệt tình như vậy, cậu có biết lần trước Quý Hiên vì vớt chiếc vòng cổ kia thiếu chút nữa chết đuối ở trong hồ, sau đó được người ta vớt lên lại bị bệnh nặng, hiện tại còn đang ở bệnh viện chưa khỏi!".
"Sao có thể!"
Diệp Thanh sửng sốt, không nhịn được truy vấn: "Bây giờ cậu ta thế nào rồi?".
Nghe thấy Diệp Thanh hình như cũng có chút lo lắng cho Quý Hiên, Cố Kính Tích giảm bớt lửa giận: "Cậu ta không muốn ăn, tâm tình không tốt tinh thần đặc biệt sa sút, trông như muốn chết, nếu cậu không muốn cậu ta chết, thì tới bệnh viện thăm cậu ta đi!".
"Tôi...", Diệp Thanh thật sự không muốn đi, nhưng cậu nghĩ đến Cố Kính Tích nói bộ dáng cậu ta nửa chết nửa sống, cậu lại có chút do dự.
Một lát sau cậu quyết định đích thân đi thăm Quý Hiên một chút, lần trước Quý Hiên nhảy vào trong hồ, đau khổ tìm kiếm chuỗi vòng cổ bị cậu ném đi, nội tâm Diệp Thanh cũng có chút xúc động, tuy rằng không thể tha thứ cho đối phương, nhưng cũng không hận đối phương như lúc đầu, dẫu sao dù Diệp Thanh hận Quý Hiên kiếp trước tổn thương cậu thì đó cũng là chuyện của kiếp trước.
Cho dù kiếp trước Quý Hiên tổn thương cậu rất sâu, nhưng cũng không phải đầu sỏ gây tội tạo thành cái chết của cậu, tuy rằng giữa hai người có hiểu lầm cũng có tổn thương, nhưng cũng chỉ có thể xem như khúc mắc trong tình cảm.
Nhưng cho dù Diệp Thanh đã không còn hận Quý Hiên tới như vậy thì cũng không thể không so đo hiềm khích trước đây cùng đối phương ở bên nhau.
"Ở bệnh viện nào?"
"Bệnh viện Đệ Nhất"
Cố Kính Tích thấy Diệp Thanh đồng ý đi thăm Quý Hiên, lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: "Cậu đợi tôi ở cổng trường một lát, tôi lái xe tới đón cậu!".
"Được".....
Diệp Thanh thu dọn mọi thứ xong mới đi ra trước cổng trường. Một lát sau, một chiếc xe màu lam phong cách thể thao dừng ở trước mặt cậu, Diệp Thanh kéo cửa xe ra ngồi vào, ánh mắt phức tạp nghiêm túc nhìn thoáng qua Cố Kính Tích.
"Thắt dây an toàn đi"
Cố Kính Tích thấy Diệp Thanh vẫn ngơ ngác nhìn mình, mất tự nhiên kéo dây an toàn cài giúp Diệp Thanh, tới gần có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Diệp Thanh khiến cho ánh mắt cậu ta có chút né tránh.
Diệp Thanh nhìn Cố Kính Tích ở trước mặt vô cùng tươi tắn, nhất thời nhớ tới kiếp trước, một người vốn nên náo nhiệt phi phàm, kết quả lại biến thành ác mộng tiệc sinh nhật trong đời cậu.
Khi đó trong buổi tiệc sinh nhật 25 tuổi của Quý Hiên, cậu và Cố Kính Tích đều quen biết Diêu Hâm đã lâu cho nên không hề đề phòng.
Hai người bị Diêu Hâm dễ dàng đắc thủ hạ thuốc mê, cũng chế tạo ra cảnh tượng hai người ngoại tình sau đó đưa Quý Hiên tới bắt gian.
Cậu còn nhớ trước đây, Cố Kính Tích từng chén từng chén uống đến say xỉn, chân thành chúc phúc cho cậu và Quý Hiên: "Chúc cậu và Diệp Thanh vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau".
Nhưng hiện thực thường tàn khốc, quan hệ giữa ba người bọn họ, bất luận là tình bạn hay tình yêu đều bị phá nát vào buổi tối hôm đó!
______________________
Editor có lời muốn nói: Bạn trai của bạn cùng phòng xuất quỹ rồi thì ngày cặp chính đến với nhau không còn xa nữa. Mong bà con đi qua để lại chút gì đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.