Chương 47: Bó hoa lan rơi xuống đất, ký ức kiếp trước của Quý Hiên
Tâm Ngữ Phong
28/06/2024
Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Từ sau khi Thời Úy thích Diệp Thanh, Thời mẹ chung quy vẫn cảm thấy có chút bất ngờ đối với chuyển biến của con trai mình.
Bởi vì ngày thường Thời Úy luôn luôn bình tĩnh tự chủ, cho dù lúc cùng Đinh Vũ Thần ở bên nhau cũng là như thế. Cho đến khi Diệp Thanh xuất hiện, phá vỡ sự lạnh nhạt của Thời Úy, để cho bà biết được thì ra con trai nhà mình còn có thời điểm dịu dàng như vậy, xúc động như vậy.
Ngày hôm qua, lúc Thời Úy nói với bà rằng cậu ta cùng Diệp Thanh ở bên nhau, bà có thể cảm nhận được con trai mình tràn đầy vui sướng cùng hạnh phúc.
Cả đời có thể gặp được một người mà mình thích như vậy cũng không dễ dàng gì, chỉ cần con trai bà vui vẻ ở bên Diệp Thanh, bà sẽ ủng hộ bọn họ ở bên nhau......
Khoảng 6 giờ tối, Thời Úy xách theo đồ ăn do chính mình làm đi vào phòng bệnh của Diệp Thanh, Diệp Thanh thấy cậu ta tới có chút ngạc nhiên vui mừng: "Cậu trở lại rồi!".
"Ừ!", Thời Úy đặt đồ xuống, đi qua sờ sờ đầu Diệp Thanh, nhìn gương mặt đẹp đẽ của cậu, có một loại cảm giác tiểu kiều thê ở nhà đợi trượng phu tan tầm, không nhịn được ôm cậu vào lòng, đặt xuống một nụ hôn thật sâu trên môi cậu.
Diệp Thanh bị cậu ta hôn đến thở hổn hển, nhắm mắt lại, có chút chìm đắm vào trong đó.
Một lát sau hai người mới tách ra, Thời Úy nhìn Diệp Thanh bị cậu ta hôn đến môi đỏ kiều diễm ướt át cùng mặt mày ửng đỏ, ánh mắt càng thêm thâm trầm, cong môi cười nói bên tai Diệp Thanh: "Thanh Thanh, dáng vẻ cậu thật đáng yêu!".
Gò má Diệp Thanh nhất thời nóng lên, rất ngượng ngùng, bất mãn nói: "Người khác đều khen ngọc thụ lâm phong*, tôi đây là soái ( là đẹp trai đó), chỗ nào là đáng yêu!".
(*) ngọc thụ lâm phong: chỉ người có phong độ, phong lưu phóng khoáng
Thời Úy buồn cười xoa đầu cậu, dỗ dành: "Được được được, cậu soái nhất, còn hơn cả Phan An, phong lưu hào phóng!".
Diệp Thanh đương nhiên biết Thời Úy là đang dỗ dành mình, nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ tán đồng, giương khóe miệng nở nụ cười.
Thời Úy khẽ hôn lên má Diệp Thanh một cái: "Được rồi, mau đi ăn cơm đi!".
Lúc ăn cơm, Diệp Thanh rõ ràng cảm giác được tay thủ nghệ nấu cơm hôm nay không giống như ngày hôm qua, liền hỏi: "Cơm hôm nay là ai làm?".
"Làm sao vậy?"
Thời Úy buông đũa, có chút nghiêm túc, hỏi cậu: "Cậu cảm thấy đồ ăn hôm nay thế nào?".
"Ăn rất ngon!", Diệp Thanh đối hôm nay đồ ăn cấp cho khẳng định: "Đồ ăn hôm nay xào không tồi đó, ăn rất ngon!".
"Thật không?"
"Thật!"
Thời Úy thấy cậu ăn thơm ngọt, khóe miệng không nhịn được giương lên mỉm cười: "Đồ ăn hôm nay là tôi xào!".
"Hả? Thật sao?"
"Đúng vậy!"
Nhận được khẳng định từ Thời Úy, Diệp Thanh có chút giật mình: "Không ngờ hôm qua cậu mới nói có cơ hội phải nấu cơm cho tôi, hôm nay đã làm những thứ này cho tôi ăn".
Làm cho Diệp Thanh trong lòng vô cùng ấm áp cùng an tâm, có loại cảm giác hạnh phúc bỗng nhiên xuất hiện, Thời Úy nghiêm túc với cậu, làm cậu vừa cảm động lại thỏa mãn, cậu không nhịn được tiến lại gần chủ động hôn nhẹ lên môi Thời Úy: "Cảm ơn, tôi rất thích cơm cậu làm".
Thời Úy tất nhiên sẽ không từ bỏ phúc lợi dâng tới cửa, cúi đầu hôn lên môi Diệp Thanh nắm giữ quyền chủ động, "Chỉ cần cậu thích, sau này tôi đều làm cho cậu!".
Trong phòng bệnh trắng tinh lúc này tràn đầy bầu không khí ấm áp ngọt ngào, mà lúc này Diệp Thanh đang đưa lưng về phía ngoài cửa, đắm chìm trong nụ hôn của Thời Uý, cũng không phát hiện ra Quý Hiên đứng ở ngoài cánh cửa hơi mở rộng, hai mắt đỏ bừng, toàn thân cô đơn.
Một bó hoa lan trắng tinh rơi xuống mặt đất, từng nụ hoa đáng yêu bị rơi nát, tựa như trái tim Quý Hiên lúc này, vỡ nát đến không thành hình thành dạng.
Hắn tự ngược dùng cặp mắt đỏ bừng nhìn hai người khẽ hôn nhau, người đã từng thuộc về hắn giờ phút này đang bị người khác ôm trong ngực khẽ hôn, vẻ mặt của cậu vừa ngọt ngào lại tốt đẹp, chỉ là rốt cuộc cũng không thuộc về hắn, mà là thuộc về một người khác.
Hai tay thon dài của hắn nắm chặt, dùng sức đến móng tay đâm sâu vào da thịt, nhìn biểu cảm hạnh phúc trên mặt Diệp Thanh, một lát sau hắn dần dần thả lỏng tay, một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống từ lòng bàn tay, cực kỳ giống giọt nước mắt hắn còn chưa rơi xuống.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, vẻ mặt Quý Hiên bừng tỉnh giống như mất hồn rời khỏi nơi này.
Trong phòng bệnh, Thời Uý ôm lấy Diệp Thanh hôn môi, ánh mắt lạnh băng nhìn thoáng qua hướng cửa phòng, nhìn về phía người trong lòng ngực mà mặt không đổi sắc, dịu dàng làm sâu hơn nụ hôn này.
Đây là báu vật đời này cậu ta đã nhận định, mặc kệ là ai, đã từng có quan hệ gì với Diệp Thanh, cậu ta đều không cho phép người khác mơ ước.
Diệp Thanh ở trong phòng bệnh lại hoàn toàn không phát giác chút nào, không hề biết Quý Hiên đã từng tới......
Mà bên kia, Quý Hiên thất hồn lạc phách đi trên đường, tựa như cái xác không hồn, lại như thể một người đã không còn trái tim, mà trái tim kia của hắn đã đánh rơi ở trên người Diệp Thanh từ lâu, rốt cuộc không thể tìm lại được, trong lòng trống vắng.
Mọi người qua đường đều thì thầm to nhỏ về hắn, hắn lại mắt điếc tai ngơ, có cô gái trẻ tò mò hỏi bạn mình: "Người kia làm sao vậy? Cậu ta trông đẹp trai như vậy, sao nhìn như người mất hồn vậy nhỉ?".
"Có lẽ là thất tình đi..."
"Nhưng mà hắn đẹp như vậy, sao có thể thất tình... A...Nguy hiểm..."
Theo tiếng thét chói tai vang lên của cô gái trẻ, Quý Hiên cảm giác bản thân hình như bị một chiếc xe đâm bay đi xa, đại não nổ vang một cú, ý thức dần dần mơ hồ, trước khi hôn mê, giọt nước mắt cố kìm nén kia cuối cùng cũng rơi xuống.
Trước kia người khác đều nói hắn là người không có nước mắt, thì ra hắn cũng sẽ khóc, hắn không phải không có nước mắt, mà là không ai có thể khiến hắn rơi lệ, chỉ cậu có thể......
......
Quý Hiên hình như đã mơ một giấc mơ, xung quanh hắn là từng mảnh sương mù trắng xoá, hắn đi trong lớp sương mù, không biết qua bao lâu, trong mộng hắn rốt cuộc xuyên qua tầng sương mù, sau lớp sương mù hắn lại thấy được một người khác giống hệt mình......
Trong mộng hắn nhìn thấy người giống mình ôm Diệp Thanh trong lòng, bá đạo hôn lên môi cậu, mà Diệp Thanh đáp lại người kia vừa có chút e lệ lại vừa hạnh phúc.
Sau đó người kia đưa cho Diệp Thanh một bó hoa lan trắng tinh, Diệp Thanh duỗi tay tiếp nhận, cười hôn một cái lên má người kia.
Người giống hắn lấy ra một chiếc nhẫn bạc, quỳ một gối xuống đất, giơ lên, trên mặt nở nụ cười chờ mong.
Quý Hiên nhìn cảnh tượng trước mắt vừa hâm mộ lại hơi lo lắng, Diệp Thanh chắc chắn sẽ không nhận đi, dù sao...Trong hiện thực cậu ấy chán ghét mình như vậy, muốn rời xa mình.
Nhưng mà điều làm hắn không ngờ được chính là, trong mơ Diệp Thanh không chỉ nhận lấy chiếc nhẫn trong tay người giống hắn, mà còn đem một chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ sớm mang lên ngón tay người kia.
Một lát sau, hai người trao nhẫn ngọt ngào ôm nhau.
Quý Hiên ở một bên hâm mộ không thôi, nếu đây là một giấc mơ đẹp, vậy thì xin cho hắn không cần tỉnh lại nữa.
Nhưng mà đây hình như cũng không phải một giấc mơ đẹp, những chuyện xảy ra tiếp theo đều khiến Quý Hiên vừa phẫn nộ lại vừa không cách nào tin nổi, hắn không thể tin được, trong mộng người giống mình lại làm ra những chuyện thương tổn Diệp Thanh sâu sắc.
Trong giấc mộng, thời gian lặng lẽ lưu chuyển, đi tới một bữa tiệc sinh nhật xa hoa náo nhiệt.
Hắn nhìn thấy Cố Kính Tích nâng ly rượu lên chúc phúc người giống hắn và Diệp Thanh, còn người kia cười vỗ vai Cố Kính Tích, nói với cậu ta rằng bọn họ vĩnh viễn là huynh đệ tốt.
Phía xa có mấy người đi tới nói gì đó với người kia, sau đó mấy người cùng nhau cười to, người kia rời khỏi Diệp Thanh đi tới nơi khác.
Giờ khắc này, Quý Hiên đứng ở một bên nhìn toàn cảnh có chút bất an không thể giải thích, dường như có chuyện không tốt sắp xảy ra.
Một lát sau, hắn nhìn thấy Diêu Hâm bưng một ly rượu đưa cho Diệp Thanh, trong miệng nói những lời chúc phúc thích hợp nhất, nhưng trong mắt lại hiện lên ý lạnh.
"Đừng uống!"
Quý Hiên không nhịn được muốn vung tay gạt rớt ly rượu trong tay Diệp Thanh, nhưng cái gì cũng không đụng tới.
Hắn nhìn Diệp Thanh uống rượu xong, không bao lâu một chàng thanh niên đi tới nói với Diệp Thanh: "Quý thiếu trước đó uống cùng người khác quá nhiều, bây giờ đang nghỉ ngơi ở phòng trên lầu hai, anh ta bảo tôi dẫn cậu qua đó tìm anh ta".
"Không, A Thanh! Hắn nói dối!"
Quý Hiên nhìn thấy người giống mình cũng không ở phòng nghỉ, mà lại bị mấy người bạn khác gọi vào một chỗ khác.
Mắt thấy Diệp Thanh không hề nghi ngờ gì mà cùng người thanh niên đi về phía phòng nghỉ lầu hai, Quý Hiên vội vàng chạy tới bên cạnh người giống mình, gọi người kia qua không khí: "Bây giờ Diệp Thanh gặp nguy hiểm, mau đi cứu cậu ấy!".
Nhưng mà hắn chẳng qua là một người đứng xem, sự tồn tại của hắn dường như chỉ là không khí, hắn không cách nào thay đổi mọi thứ trong giấc mơ này.
Những chuyện xảy ra tiếp theo đều giống như một cơn ác mộng, mọi thứ cũng trở nên dần dần mất khống chế.
Hắn nhìn thấy Diệp Thanh đi theo người thanh niên lên lầu hai, còn chưa tới cửa thì thân thể đã lảo đảo mềm mại ngã xuống.
Mà người thanh niên tiếp được thân thể Diệp Thanh trước khi ngã xuống, hài lòng nở nụ cười, mở cửa một gian phòng nghỉ, Cố Kính Tích lại bỗng nhiên nằm ở trên giường lớn trong phòng nghỉ, trạng thái lúc này rõ ràng cũng giống như Diệp Thanh, đều ở trong trạng thái hôn mê.
Người thanh niên đặt Diệp Thanh ở trên giường, bắt đầu động thủ đi cởi quần áo trên người Diệp Thanh. Cái này làm cho Quý Hiên ở một bên hết sức tức giận, nếu là ở hiện thực, hắn nhất định sẽ chặt tay người này.
Lúc thân thể Diệp Thanh hoàn toàn bày ra như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, trong mắt người thanh niên hiện lên kinh diễm và lòng tham, cuối cùng chỉ dám vội vàng vuốt ve gương mặt Diệp Thanh một chút.
Người thanh niên đẩy Diệp Thanh đang khỏa thân vào trong lòng Cố Kính Tích cũng đang khỏa thân, đem cánh tay Cố Kính Tích đặt ở trên người Diệp Thanh, lại kéo chăn đắp đến eo hai người.
Dáng vẻ của hai người trên giường lúc này, cho dù là ai nhìn vào đều sẽ cho rằng hai người mới vừa làm chuyện kia xong.
Hắn ta muốn làm gì? Quý Hiên nhíu mày nhìn người thanh niên bố trí mọi thứ xong sau đó lặng lẽ rời đi, trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành.
Quả nhiên, một lát sau ngoài cửa truyền đến một loạt âm thanh ầm ĩ, hắn thấy người giống mình mặt đầy lạnh lẽo đẩy cửa tiến vào.
Khi nhìn thấy hai người nằm trên giường, sắc mặt người giống hắn lập tức xanh mét, giận tím mặt, mọi người đi theo phía sau đều câm như hến.
Lúc này Diêu Hâm đột nhiên tiến lên một bước, bưng bình trà trên bàn hắt về phía hai người trên giường.
Một tiếng thét vang lên, Diệp Thanh nằm trên giường bừng tỉnh trong nháy mắt, mà Cố Kính Tích chóng mặt choáng váng đầu óc, trong mắt hiện lên mờ mịt, hiển nhiên Cố Kính Tích hình như bị hạ thuốc khá nặng, lúc này không chỉ đầu óc choáng váng, hành động cũng chưa khôi phục lại.
"Đừng làm sai chuyện, mày nhìn thấy đều không phải sự thật!"
Quý Hiên thấy người giống mình gần như lâm vào cuồng bạo, vào giờ khắc này hắn điên cuồng muốn ngăn cản người kia, "Đừng tổn thương cậu ấy, bằng không đời này mày đều sẽ hối hận!".
Người kia cũng không thể nghe thấy lời nói của hắn, người kia giống như con sư tử cuồng bạo, phẫn nộ khiến người kia hoàn toàn mất đi lý trí, bàn tay to lớn bắt lấy Diệp Thanh đàng mờ mịt thất thố ném tới trên tường.
Hắn nhìn thấy Diệp Thanh bị ném rơi từ trên tường ngã xuống, đau đớn ôm ngực, mắt rưng rưng khó khăn muốn tìm ga trải giường bọc bản thân lại.
Nhưng mà người kia vẫn chưa dừng tay, cũng không chút cố kỵ mặt mũi Diệp Thanh, một cái tát rơi trên mặt Diệp Thanh, suýt nữa đem cậu tát bay ra ngoài.
"Dừng tay!", Quý Hiên bị hành động của người kia làm cho tức giận đến cả người phát run, nếu có thể, giờ khắc này hắn thật sự muốn giết cái người giống mình trong mộng này.
Nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, hắn nhìn thấy người kia xoay người hung hăng đấm vào mặt Cố Kính Tích, đánh đến đối phương phát ra tiếng kêu rên đau đớn.
Người kia như thể muốn mạng của đối phương, từng cú từng cú nện ở trên người Cố Kính Tích. Cố Kính Tích vốn đã bị thuốc ảnh hưởng, thân thể yếu ớt không đủ sức phản kháng, trong miệng phun ra một ngụm lớn máu đỏ tươi.
Mà lúc này Diệp Thanh ở bên cạnh đột nhiên nhào qua che chở trên người Cố Kính Tích, thay cậu ta chắn cú đấm hung ác.
Người ngày xưa luyến tiếc không nỡ thương tổn giờ phút này trên trán, khóe miệng toàn bộ sớm đã tràn đầy máu tươi, ngẩng đầu nhìn người kia với ánh mắt cầu xin: "Đừng đánh, cậu nghe tôi giải thích... Chúng tôi thật sự không làm gì cả!".
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: (╥﹏╥) liền hỏi các ngươi, Quý Hiên đời trước tra hay không tra? T﹏T
Editor có lời muốn nói: Đoán xem Quý Hiên nhận ra lỗi lầm rồi sẽ thế nào (o_o)
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Từ sau khi Thời Úy thích Diệp Thanh, Thời mẹ chung quy vẫn cảm thấy có chút bất ngờ đối với chuyển biến của con trai mình.
Bởi vì ngày thường Thời Úy luôn luôn bình tĩnh tự chủ, cho dù lúc cùng Đinh Vũ Thần ở bên nhau cũng là như thế. Cho đến khi Diệp Thanh xuất hiện, phá vỡ sự lạnh nhạt của Thời Úy, để cho bà biết được thì ra con trai nhà mình còn có thời điểm dịu dàng như vậy, xúc động như vậy.
Ngày hôm qua, lúc Thời Úy nói với bà rằng cậu ta cùng Diệp Thanh ở bên nhau, bà có thể cảm nhận được con trai mình tràn đầy vui sướng cùng hạnh phúc.
Cả đời có thể gặp được một người mà mình thích như vậy cũng không dễ dàng gì, chỉ cần con trai bà vui vẻ ở bên Diệp Thanh, bà sẽ ủng hộ bọn họ ở bên nhau......
Khoảng 6 giờ tối, Thời Úy xách theo đồ ăn do chính mình làm đi vào phòng bệnh của Diệp Thanh, Diệp Thanh thấy cậu ta tới có chút ngạc nhiên vui mừng: "Cậu trở lại rồi!".
"Ừ!", Thời Úy đặt đồ xuống, đi qua sờ sờ đầu Diệp Thanh, nhìn gương mặt đẹp đẽ của cậu, có một loại cảm giác tiểu kiều thê ở nhà đợi trượng phu tan tầm, không nhịn được ôm cậu vào lòng, đặt xuống một nụ hôn thật sâu trên môi cậu.
Diệp Thanh bị cậu ta hôn đến thở hổn hển, nhắm mắt lại, có chút chìm đắm vào trong đó.
Một lát sau hai người mới tách ra, Thời Úy nhìn Diệp Thanh bị cậu ta hôn đến môi đỏ kiều diễm ướt át cùng mặt mày ửng đỏ, ánh mắt càng thêm thâm trầm, cong môi cười nói bên tai Diệp Thanh: "Thanh Thanh, dáng vẻ cậu thật đáng yêu!".
Gò má Diệp Thanh nhất thời nóng lên, rất ngượng ngùng, bất mãn nói: "Người khác đều khen ngọc thụ lâm phong*, tôi đây là soái ( là đẹp trai đó), chỗ nào là đáng yêu!".
(*) ngọc thụ lâm phong: chỉ người có phong độ, phong lưu phóng khoáng
Thời Úy buồn cười xoa đầu cậu, dỗ dành: "Được được được, cậu soái nhất, còn hơn cả Phan An, phong lưu hào phóng!".
Diệp Thanh đương nhiên biết Thời Úy là đang dỗ dành mình, nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ tán đồng, giương khóe miệng nở nụ cười.
Thời Úy khẽ hôn lên má Diệp Thanh một cái: "Được rồi, mau đi ăn cơm đi!".
Lúc ăn cơm, Diệp Thanh rõ ràng cảm giác được tay thủ nghệ nấu cơm hôm nay không giống như ngày hôm qua, liền hỏi: "Cơm hôm nay là ai làm?".
"Làm sao vậy?"
Thời Úy buông đũa, có chút nghiêm túc, hỏi cậu: "Cậu cảm thấy đồ ăn hôm nay thế nào?".
"Ăn rất ngon!", Diệp Thanh đối hôm nay đồ ăn cấp cho khẳng định: "Đồ ăn hôm nay xào không tồi đó, ăn rất ngon!".
"Thật không?"
"Thật!"
Thời Úy thấy cậu ăn thơm ngọt, khóe miệng không nhịn được giương lên mỉm cười: "Đồ ăn hôm nay là tôi xào!".
"Hả? Thật sao?"
"Đúng vậy!"
Nhận được khẳng định từ Thời Úy, Diệp Thanh có chút giật mình: "Không ngờ hôm qua cậu mới nói có cơ hội phải nấu cơm cho tôi, hôm nay đã làm những thứ này cho tôi ăn".
Làm cho Diệp Thanh trong lòng vô cùng ấm áp cùng an tâm, có loại cảm giác hạnh phúc bỗng nhiên xuất hiện, Thời Úy nghiêm túc với cậu, làm cậu vừa cảm động lại thỏa mãn, cậu không nhịn được tiến lại gần chủ động hôn nhẹ lên môi Thời Úy: "Cảm ơn, tôi rất thích cơm cậu làm".
Thời Úy tất nhiên sẽ không từ bỏ phúc lợi dâng tới cửa, cúi đầu hôn lên môi Diệp Thanh nắm giữ quyền chủ động, "Chỉ cần cậu thích, sau này tôi đều làm cho cậu!".
Trong phòng bệnh trắng tinh lúc này tràn đầy bầu không khí ấm áp ngọt ngào, mà lúc này Diệp Thanh đang đưa lưng về phía ngoài cửa, đắm chìm trong nụ hôn của Thời Uý, cũng không phát hiện ra Quý Hiên đứng ở ngoài cánh cửa hơi mở rộng, hai mắt đỏ bừng, toàn thân cô đơn.
Một bó hoa lan trắng tinh rơi xuống mặt đất, từng nụ hoa đáng yêu bị rơi nát, tựa như trái tim Quý Hiên lúc này, vỡ nát đến không thành hình thành dạng.
Hắn tự ngược dùng cặp mắt đỏ bừng nhìn hai người khẽ hôn nhau, người đã từng thuộc về hắn giờ phút này đang bị người khác ôm trong ngực khẽ hôn, vẻ mặt của cậu vừa ngọt ngào lại tốt đẹp, chỉ là rốt cuộc cũng không thuộc về hắn, mà là thuộc về một người khác.
Hai tay thon dài của hắn nắm chặt, dùng sức đến móng tay đâm sâu vào da thịt, nhìn biểu cảm hạnh phúc trên mặt Diệp Thanh, một lát sau hắn dần dần thả lỏng tay, một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống từ lòng bàn tay, cực kỳ giống giọt nước mắt hắn còn chưa rơi xuống.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, vẻ mặt Quý Hiên bừng tỉnh giống như mất hồn rời khỏi nơi này.
Trong phòng bệnh, Thời Uý ôm lấy Diệp Thanh hôn môi, ánh mắt lạnh băng nhìn thoáng qua hướng cửa phòng, nhìn về phía người trong lòng ngực mà mặt không đổi sắc, dịu dàng làm sâu hơn nụ hôn này.
Đây là báu vật đời này cậu ta đã nhận định, mặc kệ là ai, đã từng có quan hệ gì với Diệp Thanh, cậu ta đều không cho phép người khác mơ ước.
Diệp Thanh ở trong phòng bệnh lại hoàn toàn không phát giác chút nào, không hề biết Quý Hiên đã từng tới......
Mà bên kia, Quý Hiên thất hồn lạc phách đi trên đường, tựa như cái xác không hồn, lại như thể một người đã không còn trái tim, mà trái tim kia của hắn đã đánh rơi ở trên người Diệp Thanh từ lâu, rốt cuộc không thể tìm lại được, trong lòng trống vắng.
Mọi người qua đường đều thì thầm to nhỏ về hắn, hắn lại mắt điếc tai ngơ, có cô gái trẻ tò mò hỏi bạn mình: "Người kia làm sao vậy? Cậu ta trông đẹp trai như vậy, sao nhìn như người mất hồn vậy nhỉ?".
"Có lẽ là thất tình đi..."
"Nhưng mà hắn đẹp như vậy, sao có thể thất tình... A...Nguy hiểm..."
Theo tiếng thét chói tai vang lên của cô gái trẻ, Quý Hiên cảm giác bản thân hình như bị một chiếc xe đâm bay đi xa, đại não nổ vang một cú, ý thức dần dần mơ hồ, trước khi hôn mê, giọt nước mắt cố kìm nén kia cuối cùng cũng rơi xuống.
Trước kia người khác đều nói hắn là người không có nước mắt, thì ra hắn cũng sẽ khóc, hắn không phải không có nước mắt, mà là không ai có thể khiến hắn rơi lệ, chỉ cậu có thể......
......
Quý Hiên hình như đã mơ một giấc mơ, xung quanh hắn là từng mảnh sương mù trắng xoá, hắn đi trong lớp sương mù, không biết qua bao lâu, trong mộng hắn rốt cuộc xuyên qua tầng sương mù, sau lớp sương mù hắn lại thấy được một người khác giống hệt mình......
Trong mộng hắn nhìn thấy người giống mình ôm Diệp Thanh trong lòng, bá đạo hôn lên môi cậu, mà Diệp Thanh đáp lại người kia vừa có chút e lệ lại vừa hạnh phúc.
Sau đó người kia đưa cho Diệp Thanh một bó hoa lan trắng tinh, Diệp Thanh duỗi tay tiếp nhận, cười hôn một cái lên má người kia.
Người giống hắn lấy ra một chiếc nhẫn bạc, quỳ một gối xuống đất, giơ lên, trên mặt nở nụ cười chờ mong.
Quý Hiên nhìn cảnh tượng trước mắt vừa hâm mộ lại hơi lo lắng, Diệp Thanh chắc chắn sẽ không nhận đi, dù sao...Trong hiện thực cậu ấy chán ghét mình như vậy, muốn rời xa mình.
Nhưng mà điều làm hắn không ngờ được chính là, trong mơ Diệp Thanh không chỉ nhận lấy chiếc nhẫn trong tay người giống hắn, mà còn đem một chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ sớm mang lên ngón tay người kia.
Một lát sau, hai người trao nhẫn ngọt ngào ôm nhau.
Quý Hiên ở một bên hâm mộ không thôi, nếu đây là một giấc mơ đẹp, vậy thì xin cho hắn không cần tỉnh lại nữa.
Nhưng mà đây hình như cũng không phải một giấc mơ đẹp, những chuyện xảy ra tiếp theo đều khiến Quý Hiên vừa phẫn nộ lại vừa không cách nào tin nổi, hắn không thể tin được, trong mộng người giống mình lại làm ra những chuyện thương tổn Diệp Thanh sâu sắc.
Trong giấc mộng, thời gian lặng lẽ lưu chuyển, đi tới một bữa tiệc sinh nhật xa hoa náo nhiệt.
Hắn nhìn thấy Cố Kính Tích nâng ly rượu lên chúc phúc người giống hắn và Diệp Thanh, còn người kia cười vỗ vai Cố Kính Tích, nói với cậu ta rằng bọn họ vĩnh viễn là huynh đệ tốt.
Phía xa có mấy người đi tới nói gì đó với người kia, sau đó mấy người cùng nhau cười to, người kia rời khỏi Diệp Thanh đi tới nơi khác.
Giờ khắc này, Quý Hiên đứng ở một bên nhìn toàn cảnh có chút bất an không thể giải thích, dường như có chuyện không tốt sắp xảy ra.
Một lát sau, hắn nhìn thấy Diêu Hâm bưng một ly rượu đưa cho Diệp Thanh, trong miệng nói những lời chúc phúc thích hợp nhất, nhưng trong mắt lại hiện lên ý lạnh.
"Đừng uống!"
Quý Hiên không nhịn được muốn vung tay gạt rớt ly rượu trong tay Diệp Thanh, nhưng cái gì cũng không đụng tới.
Hắn nhìn Diệp Thanh uống rượu xong, không bao lâu một chàng thanh niên đi tới nói với Diệp Thanh: "Quý thiếu trước đó uống cùng người khác quá nhiều, bây giờ đang nghỉ ngơi ở phòng trên lầu hai, anh ta bảo tôi dẫn cậu qua đó tìm anh ta".
"Không, A Thanh! Hắn nói dối!"
Quý Hiên nhìn thấy người giống mình cũng không ở phòng nghỉ, mà lại bị mấy người bạn khác gọi vào một chỗ khác.
Mắt thấy Diệp Thanh không hề nghi ngờ gì mà cùng người thanh niên đi về phía phòng nghỉ lầu hai, Quý Hiên vội vàng chạy tới bên cạnh người giống mình, gọi người kia qua không khí: "Bây giờ Diệp Thanh gặp nguy hiểm, mau đi cứu cậu ấy!".
Nhưng mà hắn chẳng qua là một người đứng xem, sự tồn tại của hắn dường như chỉ là không khí, hắn không cách nào thay đổi mọi thứ trong giấc mơ này.
Những chuyện xảy ra tiếp theo đều giống như một cơn ác mộng, mọi thứ cũng trở nên dần dần mất khống chế.
Hắn nhìn thấy Diệp Thanh đi theo người thanh niên lên lầu hai, còn chưa tới cửa thì thân thể đã lảo đảo mềm mại ngã xuống.
Mà người thanh niên tiếp được thân thể Diệp Thanh trước khi ngã xuống, hài lòng nở nụ cười, mở cửa một gian phòng nghỉ, Cố Kính Tích lại bỗng nhiên nằm ở trên giường lớn trong phòng nghỉ, trạng thái lúc này rõ ràng cũng giống như Diệp Thanh, đều ở trong trạng thái hôn mê.
Người thanh niên đặt Diệp Thanh ở trên giường, bắt đầu động thủ đi cởi quần áo trên người Diệp Thanh. Cái này làm cho Quý Hiên ở một bên hết sức tức giận, nếu là ở hiện thực, hắn nhất định sẽ chặt tay người này.
Lúc thân thể Diệp Thanh hoàn toàn bày ra như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, trong mắt người thanh niên hiện lên kinh diễm và lòng tham, cuối cùng chỉ dám vội vàng vuốt ve gương mặt Diệp Thanh một chút.
Người thanh niên đẩy Diệp Thanh đang khỏa thân vào trong lòng Cố Kính Tích cũng đang khỏa thân, đem cánh tay Cố Kính Tích đặt ở trên người Diệp Thanh, lại kéo chăn đắp đến eo hai người.
Dáng vẻ của hai người trên giường lúc này, cho dù là ai nhìn vào đều sẽ cho rằng hai người mới vừa làm chuyện kia xong.
Hắn ta muốn làm gì? Quý Hiên nhíu mày nhìn người thanh niên bố trí mọi thứ xong sau đó lặng lẽ rời đi, trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành.
Quả nhiên, một lát sau ngoài cửa truyền đến một loạt âm thanh ầm ĩ, hắn thấy người giống mình mặt đầy lạnh lẽo đẩy cửa tiến vào.
Khi nhìn thấy hai người nằm trên giường, sắc mặt người giống hắn lập tức xanh mét, giận tím mặt, mọi người đi theo phía sau đều câm như hến.
Lúc này Diêu Hâm đột nhiên tiến lên một bước, bưng bình trà trên bàn hắt về phía hai người trên giường.
Một tiếng thét vang lên, Diệp Thanh nằm trên giường bừng tỉnh trong nháy mắt, mà Cố Kính Tích chóng mặt choáng váng đầu óc, trong mắt hiện lên mờ mịt, hiển nhiên Cố Kính Tích hình như bị hạ thuốc khá nặng, lúc này không chỉ đầu óc choáng váng, hành động cũng chưa khôi phục lại.
"Đừng làm sai chuyện, mày nhìn thấy đều không phải sự thật!"
Quý Hiên thấy người giống mình gần như lâm vào cuồng bạo, vào giờ khắc này hắn điên cuồng muốn ngăn cản người kia, "Đừng tổn thương cậu ấy, bằng không đời này mày đều sẽ hối hận!".
Người kia cũng không thể nghe thấy lời nói của hắn, người kia giống như con sư tử cuồng bạo, phẫn nộ khiến người kia hoàn toàn mất đi lý trí, bàn tay to lớn bắt lấy Diệp Thanh đàng mờ mịt thất thố ném tới trên tường.
Hắn nhìn thấy Diệp Thanh bị ném rơi từ trên tường ngã xuống, đau đớn ôm ngực, mắt rưng rưng khó khăn muốn tìm ga trải giường bọc bản thân lại.
Nhưng mà người kia vẫn chưa dừng tay, cũng không chút cố kỵ mặt mũi Diệp Thanh, một cái tát rơi trên mặt Diệp Thanh, suýt nữa đem cậu tát bay ra ngoài.
"Dừng tay!", Quý Hiên bị hành động của người kia làm cho tức giận đến cả người phát run, nếu có thể, giờ khắc này hắn thật sự muốn giết cái người giống mình trong mộng này.
Nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, hắn nhìn thấy người kia xoay người hung hăng đấm vào mặt Cố Kính Tích, đánh đến đối phương phát ra tiếng kêu rên đau đớn.
Người kia như thể muốn mạng của đối phương, từng cú từng cú nện ở trên người Cố Kính Tích. Cố Kính Tích vốn đã bị thuốc ảnh hưởng, thân thể yếu ớt không đủ sức phản kháng, trong miệng phun ra một ngụm lớn máu đỏ tươi.
Mà lúc này Diệp Thanh ở bên cạnh đột nhiên nhào qua che chở trên người Cố Kính Tích, thay cậu ta chắn cú đấm hung ác.
Người ngày xưa luyến tiếc không nỡ thương tổn giờ phút này trên trán, khóe miệng toàn bộ sớm đã tràn đầy máu tươi, ngẩng đầu nhìn người kia với ánh mắt cầu xin: "Đừng đánh, cậu nghe tôi giải thích... Chúng tôi thật sự không làm gì cả!".
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: (╥﹏╥) liền hỏi các ngươi, Quý Hiên đời trước tra hay không tra? T﹏T
Editor có lời muốn nói: Đoán xem Quý Hiên nhận ra lỗi lầm rồi sẽ thế nào (o_o)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.