Chương 49: Đinh Vũ Thần dây dưa hết lần này đến lần khác
Tâm Ngữ Phong
28/06/2024
Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Hơn nửa tháng trôi qua, thân thể Diệp Thanh đã hoàn toàn bình phục, lại lần nữa trở lại trường học, cậu đã được đông đảo người yêu thích mình hoan nghênh, các bạn trong lớp lại càng reo hò vui mừng, để cho Diệp Thanh trọn vẹn cảm nhận được sức sống nhiệt tình dào dạt nơi vườn trường.
Buổi chiều lên lớp xong, sau khi trở lại ký túc xá, Diệp Thanh cũng được Hoàng Kha Duệ nhiệt tình hoan nghênh, cậu ta mạnh mẽ nhào qua muốn ôm Diệp Thanh, còn chưa ôm lấy đã bị Thời Úy đứng bên cạnh Diệp Thanh ngăn cản, thấp giọng nói: "Ôm thì không cần".
Hoàng Kha Duệ ngốc lăng hỏi Thời Úy: "Tại sao?"
Thời Úy dùng một bàn tay ôm lấy bả vai Diệp Thanh, vô cùng chiếm hữu nói: "Bây giờ cậu ấy là người của tôi, cậu ôm cậu ấy tôi sẽ ghen!".
Hoàng Kha Duệ nhất thời kinh ngạc há hốc miệng: "Các cậu ở bên nhau?".
"Đúng vậy!", Diệp Thanh cười gật đầu, có chút ngượng ngùng.
"Chúc mừng!", Hoàng Kha Duệ cười chúc mừng hai người: "Thật tốt quá, các cậu cuối cùng cũng ở bên nhau, chúc mừng hai người!".
"Cảm ơn!"
Hoàng Kha Duệ nhìn hai người cảnh đẹp ý vui trước mắt, nói với Thời Úy: "Thời Úy, cậu cũng hũ dấm quá lớn đi? Ôm một chút cũng không được sao?".
Thời Úy cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Thanh, cong môi cười khẽ: "Xin lỗi, không được!".
"Chà chà!", Hoàng Kha Duệ táp lưỡi, không ngờ Thời Úy lại có tính chiếm hữu mạnh như vậy.
Buổi tối Hoàng Kha Duệ gọi Lương Tinh, bốn người cùng đi ra ngoài ăn cơm như thường lệ, mới ra cổng trường bọn họ liền phát hiện có một bóng người thân hình gầy ốm lén lút đi theo bọn họ.
Diệp Thanh ghé sát bên tai Thời Úy nhẹ giọng hỏi cậu ta: "Phía sau là ai vậy? Đã đi theo chúng ta cả một quãng đường rồi".
Thời Úy quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy một người đội mũ đeo khẩu trang, đem chính mình che kín mít, nhíu mày xoa nhẹ đầu Diệp Thanh nói: "Đừng để ý hắn!".
Nhìn thân hình thật ra Thời Úy đã đoán ra người này là Đinh Vũ Thần, trên chân hắn còn mang đôi giày thể thao màu trắng mà trước kia cậu ta mua cho hắn, chỉ là vì không muốn phá hỏng tâm trạng của Diệp Thanh, cậu ta lười để ý cũng không nói toạc ra.
Hoàng Kha Duệ ở bên cạnh cười nói với hai người: "Nói không chừng là một trong số những người thích hai cậu, lén lút đi theo các cậu, không dám tỏ tình!".
Lương Tinh lắc đầu: "Vậy thì không chắc!".
Bốn người tìm được một quán ăn món Quảng Đông mà bọn họ thường xuyên tới, quán cơm này có quang cảnh tươi đẹp sạch sẽ, thức ăn có thanh đạm cũng có khẩu vị nặng, trên cơ bản đều có thể chiều theo khẩu vị của bốn người, hơn nữa hương vị còn rất ngon, cho nên bọn họ vẫn hay tới nơi này ăn cơm.
Tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Diệp Thanh và Thời Úy song song ngồi cùng nhau, Thời Úy giúp Diệp Thanh lau sạch dụng cụ, rót trà, thỉnh thoảng gắp cho cậu một chút thức ăn mà cậu thích.
Lương Tinh ngồi đối diện hai người, nhìn Thời Úy cho dù mang bao tay giúp Diệp Thanh lột tôm vẫn có vẻ cao quý ưu nhã, tấm tắc cảm khái: "Ai u, cơm tôi còn chưa ăn no, đã bị hai người đút cẩu lương no rồi!".
Diệp Thanh nhất thời bật cười: "Vậy cậu nhanh đi tìm một người, cũng ân ái trước mặt chúng tôi một chút đi!".
"Không ai nhìn trúng tôi a!", Nói đến đây Lương Tinh đẩy mắt kính, mặt ủ mày ê nói: "Cô gái tôi thích cũng có đối tượng rồi, không ai có thể nhìn trúng tôi, nếu tôi lớn lên có một nửa sắc đẹp của hai người, vậy thì cũng không đến mức độc thân đến bây giờ".
Hoàng Kha Duệ ngồi bên cạnh đồng cảm như bản thân mình cũng thế, nói: "Đúng vậy, tôi cũng vậy!", Nói xong nâng ly trà lên chạm vào ly trà của Lương Tinh một cái: "Nào, huynh đệ! Hai ta cụng một ly".
Lương Tinh nghe vậy hào phóng bưng trà lên uống một hơi cạn sạch, uống trà mà ra khí thế uống rượu: "Cạn!".
Diệp Thanh nhìn hai người bật cười không thôi, Thời Úy thấy cậu cười vui vẻ, dịu dàng sờ đầu cậu, gắp cho cậu một khối xương sườn kho mà cậu thích ăn.
Diệp Thanh cười cũng gắp một khối xương sườn cho Thời Úy, Thời Úy khẽ cong môi mỏng, ôm lấy bả vai Diệp Thanh, hơi cúi đầu hôn lên trán cậu một cái.
Ở phía sau hai người, trên bàn ăn cách đó không xa, Đinh Vũ Thần đội mũ đeo khẩu trang, đôi mắt gần như nứt ra nhìn Thời Úy và Diệp Thanh tú ân ái như không có chuyện gì, hận không thể xông lên hắt nước trà trên bàn lên người Diệp Thanh.
Nhưng mà hắn không dám, Thời Úy đã cảnh cáo hắn không được xuất hiện ở trước mặt cậu ta nữa, hắn không dám khiêu khích Thời Úy quyền uy, bởi vì hắn khắc sâu rõ ràng, Thời Úy nhìn bề ngoài như lạnh nhạt, thật ra cũng ẩn giấu hung ác bá đạo, ngày thường Thời Úy lạnh nhạt ưu nhã, nhưng khi có chuyện chạm đến tơ hồng của cậu ta, cậu ta sẽ không chút lưu tình.
Nhưng không làm chút gì đó, lúc này Đinh Vũ Thần lại vô cùng không cam lòng, vì vậy chỉ có thể hung hãn trợn mắt nhìn hai người, thấy Thời Úy dịu dàng cưng chiều Diệp Thanh xưa nay chưa từng có, Đinh Vũ Thần tức giận đến mức thiếu chút nữa cắn nát hàm răng.
Cho dù trước kia hai người ở bên nhau, Thời Úy trước nay chưa từng dịu dàng cưng chiều hắn như vậy, từng màn trước mắt đều khiến hắn vạn phần đố kỵ, cũng khiến hắn không cách nào chấp nhận.
Trên bàn ăn, Thời Úy thấy Diệp Thanh đã ăn gần xong, dịu dàng nói với cậu: "Tôi đi vệ sinh một lát".
"Ừ, đi đi!", Diệp Thanh khẽ gật đầu.
Thời Úy xoa nhẹ đầu tóc Diệp Thanh một chút, đứng dậy mục tiêu quãng đường lại không phải tới phòng vệ sinh, mà là dừng lại trước mặt Đinh Vũ Thần đang cúi đầu muốn che giấu sự tồn tại của chính mình, ánh mắt cậu ta lạnh nhạt nhìn hắn, trực tiếp bỏ lại một câu: "Đi theo tôi!", Nói xong xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Đinh Vũ Thần ban đầu có chút kinh hoảng, tiếp theo trên mặt hiện lên vui mừng cùng chờ mong, vội vàng đuổi theo bước chân Thời Úy.
Thời Úy ngừng lại ở trên hành lang tương đối yên tĩnh bên ngoài phòng vệ sinh, lạnh nhạt nhìn về phía Đinh Vũ Thần: "Cậu muốn làm gì?".
"Tôi... Tôi không muốn làm gì cả!", Đinh Vũ Thần biện bạch: "Tôi chỉ là muốn nhìn cậu một chút!".
"Phải không?"
Vẻ mặt Thời Úy lạnh lùng không chút biểu cảm, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu như cậu muốn làm gì đó với Diệp Thanh, đừng trách tôi đối với cậu không khách khí, bằng không...Tôi sẽ khiến cậu hối hận sinh ra ở trên thế giới này!".
"Cậu... Sao cậu lại có thể vô tình như vậy!", Đinh Vũ Thần nghe thấy vậy tràn đầy không thể tin nổi, chất vấn: "Chúng ta ít nhất cũng ở từng bên nhau, làm sao cậu có thể không chút nể tình như vậy!".
Thời Úy nhíu mày nhìn về phía hắn: "Bây giờ tôi không có hứng thú nói tình cảm với một người xuất quỹ, còn bị tôi bắt tại trận".
Cậu ta nói xong dừng một chút mới nói tiếp: "Huống chi, tôi đã sớm cảnh cáo cậu đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa, đây là một làn cuối cùng!".
Đinh Vũ Thần nghe vậy hốc mắt đỏ bừng, khóc lóc nói: "Tôi đã nói tôi không phải cố ý, tôi chỉ là rơi bào bẫy của người khác!".
"Tôi không có hứng thú nghe cậu nói những thứ này, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, cậu nhớ cho kỹ!"
Thời Úy căn bản không có hứng thú đứng đây xem Đinh Vũ Thần khóc lóc thảm thiết, lạnh nhạt xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Đinh Vũ Thần thấy thế vội vàng tiến lên kéo lấy cánh tay Thời Úy, lớn tiếng chất vấn: "Bây giờ cậu và Diệp Thanh ở bên nhau phải không? Cho nên bây giờ đến nhìn cũng không muốn nhìn tôi một cái phải không?".
"Chuyện này không liên quan đến cậu ấy", Thời Úy vung tay hất tay Đinh Vũ Thần ra, "Quả thật tôi và cậu ấy ở bên nhau, nhưng cho dù tôi không ở bên cậu ấy, cũng không có hứng thú nhìn cậu".
"Cậu như thế nào vô tình như vậy, chẳng lẽ trước kia cậu chưa từng yêu tôi sao?"
Đinh Vũ Thần bị thái độ đối đãi như người xa lạ của Thời Úy kích thích đến, nói không lựa lời: "Nhất định là cậu bị hắn câu dẫn đúng không, tôi biết mà! Trước kia tôi đã nhìn ra hai người không đúng rồi, cậu đã sớm trộm cùng hắn ở bên nhau sau lưng tôi đúng hay không?".
Thời Úy nhíu chặt mày, sắc mặt như sương, ánh mắt lạnh như băng thờ ơ nhìn Đinh Vũ Thần, khiến hắn có chút không rét mà run.
"Đừng nghĩ người khác cũng đều quá phận giống như bản thân cậu, quả thật tôi chưa từng thích cậu, lúc trước đồng ý cùng cậu ở bên nhau, bất quá là cảm thấy ở chung cùng cậu coi như hài hòa, đồng ý cùng cậu ở bên nhau cũng không sao cả mà thôi."
Lần đầu tiên Thời Úy nói ra những lời này cho Đinh Vũ Thần, cậu ta đã từng không hiểu cái gì là tình yêu, đối mặt với sự theo đuổi của Đinh Vũ Thần, vừa không phản cảm cũng chưa từng có vui sướng, đồng ý hắn quả thật là bởi vì hai người làm bạn ngồi cùng bàn ba năm, liên tục chung đụng coi như hài hòa, cho đến khi cậu ta gặp được Diệp Thanh, cậu ta mới biết được cái gì là yêu thích thật sự.
"Cái gì? Không thể nào? Cậu gạt tôi..."
Đinh Vũ Thần nghe Thời Úy nói như vậy hết sức thương tâm, không thể tin tưởng nói: "Sao có thể chứ, cậu rất tốt với tôi mà, sao có thể không yêu tôi?".
"Phải, tôi đối xử với cậu quả thật không tồi, thế nhưng đó chỉ là xuất phát từ trách nhiệm, đáng tiếc cậu cũng không đáng giá để tôi đi đối đãi thật tốt"
"Không, tôi không tin!"
Đinh Vũ Thần kích động lại lần nữa xông về phía Thời Úy, muốn ôm lấy cậu ta, nhưng lại bị Thời Úy lập tức nắm lấy cổ tay, đang chuẩn bị hất ra, liền nghe được giọng kinh ngạc của Diệp Thanh truyền đến: "Hai người đang làm gì vậy?".
Thời Úy quay đầu lại nhìn thấy Diệp Thanh đứng cách hai người không xa, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Sợ cậu hiểu lầm, Thời Úy vội vàng dùng sức vung tay, Đinh Vũ Thần lập tức bị té ngã trên mặt đất, mặt đầy vẻ không thể tin nổi và phẫn nộ.
"Sao cậu lại tới đây?", Thời Úy nhanh chóng đi đến bên cạnh Diệp Thanh, nắm lấy một bàn tay cậu nhéo một cái.
"Tôi thấy cậu nửa ngày rồi mà chưa trở lại, tới đây xem thử!", Diệp Thanh nhìn về phía Đinh Vũ Thần ngã ngồi trên mặt đất, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Thời Úy nhéo tay mình, trong lòng dường như dâng lên một chút ghen tuông, lông mày dài hơi nhíu lại, hỏi cậu ta: "Sao cậu lại ở cùng Đinh Vũ Thần?".
Thời Úy nhìn thấy rõ vẻ ghen tuông trên mặt Diệp Thanh, nhất thời không nhịn được mà bật cười, môi mỏng nhẹ cong giơ tay xoa xoa đầu Diệp Thanh, dỗ dành nói: "Ngoan, đừng nóng giận, hắn chính là người hôm nay vẫn luôn đi theo chúng ta, tôi thấy hắn suốt đường đi theo chúng ta đến đây, liền kêu hắn tới để hắn về sau không xuất hiện nữa".
"Thì ra người vẫn luôn đi theo chúng ta là Đinh Vũ Thần?", Diệp Thanh được Thời Úy dỗ dành một phen, ghen tuông dần tiêu tan.
Đinh Vũ Thần ở một bên thấy bầu không khí giữa hai người ngọt ngào như thế, ánh mắt đầy dịu dàng khi Thời Úy nói chuyện cùng Diệp Thanh, hắn càng chưa bao giờ thấy qua, nhất thời đố kỵ đến sắp phát điên, không nhịn được giận dữ hét về phía Diệp Thanh: "Diệp Thanh, tên tiện nhân câu dẫn bạn trai tao, mày nhặt đồ thừa của tao rất đắc ý phải không?".
"Bốp!" Một tiếng giòn vang, gương mặt Đinh Vũ Thần bị ăn một bạt tai rất mạnh.
Thời Úy hơi bất ngờ nhìn về phía Diệp Thanh, kéo bàn tay cậu qua nhẹ nhàng xoa một chút, đau lòng nói: "Đánh có bị đau không? Loại hoạt động tốn thể lực này sau này để tôi làm là được rồi, không cần tự mình động thủ".
Diệp Thanh vốn dĩ nghe những lời Đinh Vũ Thần nói có chút phẫn nộ, nhất thời lại dở khóc dở cười, nhìn thoáng qua Thời Úy đáp: "Không đau, hắn nói cậu là đồ thừa của hắn, cái này làm cho tôi rất tức giận, rõ ràng là hắn phẩm đức không tốt, lúc trước xuất quỹ bị cậu đá, còn không biết xấu hổ nói cậu là đồ thừa hắn không cần, hắn xứng sao?".
"Không xứng, không xứng!", Thời Úy vội vàng nghiêm túc gật đầu, kéo Diệp Thanh vào trong lòng hôn lên gương mặt cậu, dỗ dành: "Đừng nóng giận, không cần phải để ý đến hắn".
Diệp Thanh sớm đã không tức giận như vậy, bị Thời Úy hôn đến có chút đỏ mặt, quay đầu nhìn về phía Đinh Vũ Thần đang tức giận trừng mắt nhìn cậu, nói: "Cậu nên tìm gương soi một chút, nhìn lại bản thân mình xem, lại nhìn Thời Úy một chút, cậu nói những lời này sẽ không tự thấy xấu hổ, sẽ không đỏ mặt sao?".
"Tên tiện nhân này, mày cũng dám đánh tao!"
Đinh Vũ Thần căn bản không nghĩ tới Diệp Thanh sẽ chủ động đánh mình, dù sao trước kia hắn từng đánh Diệp Thanh một bạt tai, khi đó Diệp Thanh cũng không đánh trả, lúc này Diệp Thanh không chỉ đánh hắn, lời nói còn châm chọc hắn trông rất khó coi, cái này khiến cho hắn nhất thời tức giận đến mức gần như mất đi lý trí, giơ cao tay lên liền muốn đánh về phía Diệp Thanh.
Đáng tiếc bàn tay của hắn còn chưa chạm đến gương mặt Diệp Thanh, đã bị Thời Úy dùng sức nắm lấy một phen, Thời Úy nhìn Đinh Vũ Thần với sắc mặt lạnh băng, trong mắt chất chứa tức giận: "Ai cho phép cậu đánh cậu ấy!".
"Đừng ép tôi động thủ!" Thời Úy nhíu mày nhìn hắn, như thể đang nhìn một người chết: "Không nhớ những gì tôi đã nói sao? Đừng làm tôi mất kiên nhẫn, tôi không rảnh chơi này đó với cậu, nếu còn có lần sau, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là 'biết thế đã chẳng làm'!".
"Huhu...Sao cậu lại có thể đối xử với tôi như vậy?", Đinh Vũ Thần ngồi dưới đất, gò má sưng lên thật cao, đủ để thấy một cái tát này của Thời Úy thật sự không chút lưu tình, ngay lập tức ngã xuống đất oa oa khóc rống lên.
Thời Úy cũng không thèm nhìn Đinh Vũ Thần trên sàn, dắt tay Diệp Thanh dịu dàng nói: "Đi thôi, chúng ta trở về!".
"Ừ!", Diệp Thanh nhìn thoáng qua Đinh Vũ Thần, trong lòng không có chút thương hại nào, nếu lúc trước chính hắn không hiểu được quý trọng đã làm chuyện sai trái, cần gì phải khổ thân níu kéo nữa, cuồng loạn đánh mất giới hạn làm người như thế.....
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Hơn nửa tháng trôi qua, thân thể Diệp Thanh đã hoàn toàn bình phục, lại lần nữa trở lại trường học, cậu đã được đông đảo người yêu thích mình hoan nghênh, các bạn trong lớp lại càng reo hò vui mừng, để cho Diệp Thanh trọn vẹn cảm nhận được sức sống nhiệt tình dào dạt nơi vườn trường.
Buổi chiều lên lớp xong, sau khi trở lại ký túc xá, Diệp Thanh cũng được Hoàng Kha Duệ nhiệt tình hoan nghênh, cậu ta mạnh mẽ nhào qua muốn ôm Diệp Thanh, còn chưa ôm lấy đã bị Thời Úy đứng bên cạnh Diệp Thanh ngăn cản, thấp giọng nói: "Ôm thì không cần".
Hoàng Kha Duệ ngốc lăng hỏi Thời Úy: "Tại sao?"
Thời Úy dùng một bàn tay ôm lấy bả vai Diệp Thanh, vô cùng chiếm hữu nói: "Bây giờ cậu ấy là người của tôi, cậu ôm cậu ấy tôi sẽ ghen!".
Hoàng Kha Duệ nhất thời kinh ngạc há hốc miệng: "Các cậu ở bên nhau?".
"Đúng vậy!", Diệp Thanh cười gật đầu, có chút ngượng ngùng.
"Chúc mừng!", Hoàng Kha Duệ cười chúc mừng hai người: "Thật tốt quá, các cậu cuối cùng cũng ở bên nhau, chúc mừng hai người!".
"Cảm ơn!"
Hoàng Kha Duệ nhìn hai người cảnh đẹp ý vui trước mắt, nói với Thời Úy: "Thời Úy, cậu cũng hũ dấm quá lớn đi? Ôm một chút cũng không được sao?".
Thời Úy cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Thanh, cong môi cười khẽ: "Xin lỗi, không được!".
"Chà chà!", Hoàng Kha Duệ táp lưỡi, không ngờ Thời Úy lại có tính chiếm hữu mạnh như vậy.
Buổi tối Hoàng Kha Duệ gọi Lương Tinh, bốn người cùng đi ra ngoài ăn cơm như thường lệ, mới ra cổng trường bọn họ liền phát hiện có một bóng người thân hình gầy ốm lén lút đi theo bọn họ.
Diệp Thanh ghé sát bên tai Thời Úy nhẹ giọng hỏi cậu ta: "Phía sau là ai vậy? Đã đi theo chúng ta cả một quãng đường rồi".
Thời Úy quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy một người đội mũ đeo khẩu trang, đem chính mình che kín mít, nhíu mày xoa nhẹ đầu Diệp Thanh nói: "Đừng để ý hắn!".
Nhìn thân hình thật ra Thời Úy đã đoán ra người này là Đinh Vũ Thần, trên chân hắn còn mang đôi giày thể thao màu trắng mà trước kia cậu ta mua cho hắn, chỉ là vì không muốn phá hỏng tâm trạng của Diệp Thanh, cậu ta lười để ý cũng không nói toạc ra.
Hoàng Kha Duệ ở bên cạnh cười nói với hai người: "Nói không chừng là một trong số những người thích hai cậu, lén lút đi theo các cậu, không dám tỏ tình!".
Lương Tinh lắc đầu: "Vậy thì không chắc!".
Bốn người tìm được một quán ăn món Quảng Đông mà bọn họ thường xuyên tới, quán cơm này có quang cảnh tươi đẹp sạch sẽ, thức ăn có thanh đạm cũng có khẩu vị nặng, trên cơ bản đều có thể chiều theo khẩu vị của bốn người, hơn nữa hương vị còn rất ngon, cho nên bọn họ vẫn hay tới nơi này ăn cơm.
Tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Diệp Thanh và Thời Úy song song ngồi cùng nhau, Thời Úy giúp Diệp Thanh lau sạch dụng cụ, rót trà, thỉnh thoảng gắp cho cậu một chút thức ăn mà cậu thích.
Lương Tinh ngồi đối diện hai người, nhìn Thời Úy cho dù mang bao tay giúp Diệp Thanh lột tôm vẫn có vẻ cao quý ưu nhã, tấm tắc cảm khái: "Ai u, cơm tôi còn chưa ăn no, đã bị hai người đút cẩu lương no rồi!".
Diệp Thanh nhất thời bật cười: "Vậy cậu nhanh đi tìm một người, cũng ân ái trước mặt chúng tôi một chút đi!".
"Không ai nhìn trúng tôi a!", Nói đến đây Lương Tinh đẩy mắt kính, mặt ủ mày ê nói: "Cô gái tôi thích cũng có đối tượng rồi, không ai có thể nhìn trúng tôi, nếu tôi lớn lên có một nửa sắc đẹp của hai người, vậy thì cũng không đến mức độc thân đến bây giờ".
Hoàng Kha Duệ ngồi bên cạnh đồng cảm như bản thân mình cũng thế, nói: "Đúng vậy, tôi cũng vậy!", Nói xong nâng ly trà lên chạm vào ly trà của Lương Tinh một cái: "Nào, huynh đệ! Hai ta cụng một ly".
Lương Tinh nghe vậy hào phóng bưng trà lên uống một hơi cạn sạch, uống trà mà ra khí thế uống rượu: "Cạn!".
Diệp Thanh nhìn hai người bật cười không thôi, Thời Úy thấy cậu cười vui vẻ, dịu dàng sờ đầu cậu, gắp cho cậu một khối xương sườn kho mà cậu thích ăn.
Diệp Thanh cười cũng gắp một khối xương sườn cho Thời Úy, Thời Úy khẽ cong môi mỏng, ôm lấy bả vai Diệp Thanh, hơi cúi đầu hôn lên trán cậu một cái.
Ở phía sau hai người, trên bàn ăn cách đó không xa, Đinh Vũ Thần đội mũ đeo khẩu trang, đôi mắt gần như nứt ra nhìn Thời Úy và Diệp Thanh tú ân ái như không có chuyện gì, hận không thể xông lên hắt nước trà trên bàn lên người Diệp Thanh.
Nhưng mà hắn không dám, Thời Úy đã cảnh cáo hắn không được xuất hiện ở trước mặt cậu ta nữa, hắn không dám khiêu khích Thời Úy quyền uy, bởi vì hắn khắc sâu rõ ràng, Thời Úy nhìn bề ngoài như lạnh nhạt, thật ra cũng ẩn giấu hung ác bá đạo, ngày thường Thời Úy lạnh nhạt ưu nhã, nhưng khi có chuyện chạm đến tơ hồng của cậu ta, cậu ta sẽ không chút lưu tình.
Nhưng không làm chút gì đó, lúc này Đinh Vũ Thần lại vô cùng không cam lòng, vì vậy chỉ có thể hung hãn trợn mắt nhìn hai người, thấy Thời Úy dịu dàng cưng chiều Diệp Thanh xưa nay chưa từng có, Đinh Vũ Thần tức giận đến mức thiếu chút nữa cắn nát hàm răng.
Cho dù trước kia hai người ở bên nhau, Thời Úy trước nay chưa từng dịu dàng cưng chiều hắn như vậy, từng màn trước mắt đều khiến hắn vạn phần đố kỵ, cũng khiến hắn không cách nào chấp nhận.
Trên bàn ăn, Thời Úy thấy Diệp Thanh đã ăn gần xong, dịu dàng nói với cậu: "Tôi đi vệ sinh một lát".
"Ừ, đi đi!", Diệp Thanh khẽ gật đầu.
Thời Úy xoa nhẹ đầu tóc Diệp Thanh một chút, đứng dậy mục tiêu quãng đường lại không phải tới phòng vệ sinh, mà là dừng lại trước mặt Đinh Vũ Thần đang cúi đầu muốn che giấu sự tồn tại của chính mình, ánh mắt cậu ta lạnh nhạt nhìn hắn, trực tiếp bỏ lại một câu: "Đi theo tôi!", Nói xong xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Đinh Vũ Thần ban đầu có chút kinh hoảng, tiếp theo trên mặt hiện lên vui mừng cùng chờ mong, vội vàng đuổi theo bước chân Thời Úy.
Thời Úy ngừng lại ở trên hành lang tương đối yên tĩnh bên ngoài phòng vệ sinh, lạnh nhạt nhìn về phía Đinh Vũ Thần: "Cậu muốn làm gì?".
"Tôi... Tôi không muốn làm gì cả!", Đinh Vũ Thần biện bạch: "Tôi chỉ là muốn nhìn cậu một chút!".
"Phải không?"
Vẻ mặt Thời Úy lạnh lùng không chút biểu cảm, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu như cậu muốn làm gì đó với Diệp Thanh, đừng trách tôi đối với cậu không khách khí, bằng không...Tôi sẽ khiến cậu hối hận sinh ra ở trên thế giới này!".
"Cậu... Sao cậu lại có thể vô tình như vậy!", Đinh Vũ Thần nghe thấy vậy tràn đầy không thể tin nổi, chất vấn: "Chúng ta ít nhất cũng ở từng bên nhau, làm sao cậu có thể không chút nể tình như vậy!".
Thời Úy nhíu mày nhìn về phía hắn: "Bây giờ tôi không có hứng thú nói tình cảm với một người xuất quỹ, còn bị tôi bắt tại trận".
Cậu ta nói xong dừng một chút mới nói tiếp: "Huống chi, tôi đã sớm cảnh cáo cậu đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa, đây là một làn cuối cùng!".
Đinh Vũ Thần nghe vậy hốc mắt đỏ bừng, khóc lóc nói: "Tôi đã nói tôi không phải cố ý, tôi chỉ là rơi bào bẫy của người khác!".
"Tôi không có hứng thú nghe cậu nói những thứ này, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, cậu nhớ cho kỹ!"
Thời Úy căn bản không có hứng thú đứng đây xem Đinh Vũ Thần khóc lóc thảm thiết, lạnh nhạt xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Đinh Vũ Thần thấy thế vội vàng tiến lên kéo lấy cánh tay Thời Úy, lớn tiếng chất vấn: "Bây giờ cậu và Diệp Thanh ở bên nhau phải không? Cho nên bây giờ đến nhìn cũng không muốn nhìn tôi một cái phải không?".
"Chuyện này không liên quan đến cậu ấy", Thời Úy vung tay hất tay Đinh Vũ Thần ra, "Quả thật tôi và cậu ấy ở bên nhau, nhưng cho dù tôi không ở bên cậu ấy, cũng không có hứng thú nhìn cậu".
"Cậu như thế nào vô tình như vậy, chẳng lẽ trước kia cậu chưa từng yêu tôi sao?"
Đinh Vũ Thần bị thái độ đối đãi như người xa lạ của Thời Úy kích thích đến, nói không lựa lời: "Nhất định là cậu bị hắn câu dẫn đúng không, tôi biết mà! Trước kia tôi đã nhìn ra hai người không đúng rồi, cậu đã sớm trộm cùng hắn ở bên nhau sau lưng tôi đúng hay không?".
Thời Úy nhíu chặt mày, sắc mặt như sương, ánh mắt lạnh như băng thờ ơ nhìn Đinh Vũ Thần, khiến hắn có chút không rét mà run.
"Đừng nghĩ người khác cũng đều quá phận giống như bản thân cậu, quả thật tôi chưa từng thích cậu, lúc trước đồng ý cùng cậu ở bên nhau, bất quá là cảm thấy ở chung cùng cậu coi như hài hòa, đồng ý cùng cậu ở bên nhau cũng không sao cả mà thôi."
Lần đầu tiên Thời Úy nói ra những lời này cho Đinh Vũ Thần, cậu ta đã từng không hiểu cái gì là tình yêu, đối mặt với sự theo đuổi của Đinh Vũ Thần, vừa không phản cảm cũng chưa từng có vui sướng, đồng ý hắn quả thật là bởi vì hai người làm bạn ngồi cùng bàn ba năm, liên tục chung đụng coi như hài hòa, cho đến khi cậu ta gặp được Diệp Thanh, cậu ta mới biết được cái gì là yêu thích thật sự.
"Cái gì? Không thể nào? Cậu gạt tôi..."
Đinh Vũ Thần nghe Thời Úy nói như vậy hết sức thương tâm, không thể tin tưởng nói: "Sao có thể chứ, cậu rất tốt với tôi mà, sao có thể không yêu tôi?".
"Phải, tôi đối xử với cậu quả thật không tồi, thế nhưng đó chỉ là xuất phát từ trách nhiệm, đáng tiếc cậu cũng không đáng giá để tôi đi đối đãi thật tốt"
"Không, tôi không tin!"
Đinh Vũ Thần kích động lại lần nữa xông về phía Thời Úy, muốn ôm lấy cậu ta, nhưng lại bị Thời Úy lập tức nắm lấy cổ tay, đang chuẩn bị hất ra, liền nghe được giọng kinh ngạc của Diệp Thanh truyền đến: "Hai người đang làm gì vậy?".
Thời Úy quay đầu lại nhìn thấy Diệp Thanh đứng cách hai người không xa, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Sợ cậu hiểu lầm, Thời Úy vội vàng dùng sức vung tay, Đinh Vũ Thần lập tức bị té ngã trên mặt đất, mặt đầy vẻ không thể tin nổi và phẫn nộ.
"Sao cậu lại tới đây?", Thời Úy nhanh chóng đi đến bên cạnh Diệp Thanh, nắm lấy một bàn tay cậu nhéo một cái.
"Tôi thấy cậu nửa ngày rồi mà chưa trở lại, tới đây xem thử!", Diệp Thanh nhìn về phía Đinh Vũ Thần ngã ngồi trên mặt đất, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Thời Úy nhéo tay mình, trong lòng dường như dâng lên một chút ghen tuông, lông mày dài hơi nhíu lại, hỏi cậu ta: "Sao cậu lại ở cùng Đinh Vũ Thần?".
Thời Úy nhìn thấy rõ vẻ ghen tuông trên mặt Diệp Thanh, nhất thời không nhịn được mà bật cười, môi mỏng nhẹ cong giơ tay xoa xoa đầu Diệp Thanh, dỗ dành nói: "Ngoan, đừng nóng giận, hắn chính là người hôm nay vẫn luôn đi theo chúng ta, tôi thấy hắn suốt đường đi theo chúng ta đến đây, liền kêu hắn tới để hắn về sau không xuất hiện nữa".
"Thì ra người vẫn luôn đi theo chúng ta là Đinh Vũ Thần?", Diệp Thanh được Thời Úy dỗ dành một phen, ghen tuông dần tiêu tan.
Đinh Vũ Thần ở một bên thấy bầu không khí giữa hai người ngọt ngào như thế, ánh mắt đầy dịu dàng khi Thời Úy nói chuyện cùng Diệp Thanh, hắn càng chưa bao giờ thấy qua, nhất thời đố kỵ đến sắp phát điên, không nhịn được giận dữ hét về phía Diệp Thanh: "Diệp Thanh, tên tiện nhân câu dẫn bạn trai tao, mày nhặt đồ thừa của tao rất đắc ý phải không?".
"Bốp!" Một tiếng giòn vang, gương mặt Đinh Vũ Thần bị ăn một bạt tai rất mạnh.
Thời Úy hơi bất ngờ nhìn về phía Diệp Thanh, kéo bàn tay cậu qua nhẹ nhàng xoa một chút, đau lòng nói: "Đánh có bị đau không? Loại hoạt động tốn thể lực này sau này để tôi làm là được rồi, không cần tự mình động thủ".
Diệp Thanh vốn dĩ nghe những lời Đinh Vũ Thần nói có chút phẫn nộ, nhất thời lại dở khóc dở cười, nhìn thoáng qua Thời Úy đáp: "Không đau, hắn nói cậu là đồ thừa của hắn, cái này làm cho tôi rất tức giận, rõ ràng là hắn phẩm đức không tốt, lúc trước xuất quỹ bị cậu đá, còn không biết xấu hổ nói cậu là đồ thừa hắn không cần, hắn xứng sao?".
"Không xứng, không xứng!", Thời Úy vội vàng nghiêm túc gật đầu, kéo Diệp Thanh vào trong lòng hôn lên gương mặt cậu, dỗ dành: "Đừng nóng giận, không cần phải để ý đến hắn".
Diệp Thanh sớm đã không tức giận như vậy, bị Thời Úy hôn đến có chút đỏ mặt, quay đầu nhìn về phía Đinh Vũ Thần đang tức giận trừng mắt nhìn cậu, nói: "Cậu nên tìm gương soi một chút, nhìn lại bản thân mình xem, lại nhìn Thời Úy một chút, cậu nói những lời này sẽ không tự thấy xấu hổ, sẽ không đỏ mặt sao?".
"Tên tiện nhân này, mày cũng dám đánh tao!"
Đinh Vũ Thần căn bản không nghĩ tới Diệp Thanh sẽ chủ động đánh mình, dù sao trước kia hắn từng đánh Diệp Thanh một bạt tai, khi đó Diệp Thanh cũng không đánh trả, lúc này Diệp Thanh không chỉ đánh hắn, lời nói còn châm chọc hắn trông rất khó coi, cái này khiến cho hắn nhất thời tức giận đến mức gần như mất đi lý trí, giơ cao tay lên liền muốn đánh về phía Diệp Thanh.
Đáng tiếc bàn tay của hắn còn chưa chạm đến gương mặt Diệp Thanh, đã bị Thời Úy dùng sức nắm lấy một phen, Thời Úy nhìn Đinh Vũ Thần với sắc mặt lạnh băng, trong mắt chất chứa tức giận: "Ai cho phép cậu đánh cậu ấy!".
"Đừng ép tôi động thủ!" Thời Úy nhíu mày nhìn hắn, như thể đang nhìn một người chết: "Không nhớ những gì tôi đã nói sao? Đừng làm tôi mất kiên nhẫn, tôi không rảnh chơi này đó với cậu, nếu còn có lần sau, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là 'biết thế đã chẳng làm'!".
"Huhu...Sao cậu lại có thể đối xử với tôi như vậy?", Đinh Vũ Thần ngồi dưới đất, gò má sưng lên thật cao, đủ để thấy một cái tát này của Thời Úy thật sự không chút lưu tình, ngay lập tức ngã xuống đất oa oa khóc rống lên.
Thời Úy cũng không thèm nhìn Đinh Vũ Thần trên sàn, dắt tay Diệp Thanh dịu dàng nói: "Đi thôi, chúng ta trở về!".
"Ừ!", Diệp Thanh nhìn thoáng qua Đinh Vũ Thần, trong lòng không có chút thương hại nào, nếu lúc trước chính hắn không hiểu được quý trọng đã làm chuyện sai trái, cần gì phải khổ thân níu kéo nữa, cuồng loạn đánh mất giới hạn làm người như thế.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.