Chương 44: Đột nhiên nhận được lời tỏ tình, cậu nên đồng ý không?
Tâm Ngữ Phong
28/06/2024
Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Bất ngờ bị hôn môi làm Diệp Thanh kinh ngạc đến trợn to hai mắt, môi mỏng của Thời Úy lúc này đang khẽ cắn lên môi cậu, khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau dường như có một loại dòng điện xẹt qua, làm cậu không nhịn được có chút đắm chìm vào trong đó.
Mãi đến một lúc sau, Diệp Thanh phục hồi lại tinh thần nhưng không đẩy Thời Úy ra, tại giờ khắc đó cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nghiêm túc trải nghiệm cảm giác được Thời Úy hôn môi.
Cảm giác ngọt ngào tốt đẹp từ hai đôi môi tiếp giáp làm Diệp Thanh cảm nhận được một loại hấp dẫn xưa nay chưa từng có, toàn thân tê dại muốn tiếp tục cùng đối phương hôn môi, cũng muốn đáp lại đối phương, để cho đối phương cũng vì chính mình mà muốn ngừng cũng không được.
Cho đến giờ phút này Diệp Thanh mới phát hiện, có lẽ chính mình đã thích Thời Úy từ lâu, mà điều khiến cậu càng may mắn hơn chính là, đúng lúc cậu rốt cuộc phát hiện chính mình thích đối phương thì đối phương vừa vặn cũng thích chính mình.
Trong khoảnh khắc này cậu có loại xúc động muốn đáp lại đối phương, cậu hé cánh môi non mềm hôn lên Thời Úy, thật cẩn thận vươn đầu lưỡi mê người ra, thử thăm dò lướt nhẹ lên môi mỏng của đối phương.
Cảm nhận được Diệp Thanh đáp lại, Thời Úy nhất thời sửng sốt, ánh mắt nóng bỏng thâm trầm nhìn về phía cậu, thấy lông mi cậu khẽ run giống như cánh bướm không chịu nổi sức nặng, đôi mắt nhắm nghiêm túc đáp lại chính mình, yết hầu Thời Úy nhất thời lăn lộn, hô hấp càng nặng, không chút do dự dùng sức hôn lấy Diệp Thanh, môi lưỡi dịu dàng lại bá đạo cùng đối phương nhảy múa.
Diệp Thanh không ngờ chính mình nhất thời đáp lại, lại khiến Thời Úy trở nên bá đạo như thế, hôn đến vừa mạnh mẽ lại vừa cuồng nhiệt, so với bộ dáng lạnh lùng ưu nhã ngày thường như hai người khác nhau, lập tức khiến toàn thân Diệp Thanh tê dại, có chút không thở nổi, không nhịn được thở phì phò rên rỉ ra tiếng.
Không biết qua bao lâu, Thời Úy rốt cuộc ngừng lại, cậu ta cười vô cùng thỏa mãn, xoa nhẹ đầu Diệp Thanh một chút, ôm cái người đã sớm mềm nhũn cả người ngồi lên trên đùi.
Diệp Thanh đỏ mặt có chút ngượng ngùng nhìn về phía khoang điều khiển của máy bay trực thăng, hai người ở đó mắt nhìn thẳng, căn bản không chút để ý đến hành động thân mật vừa rồi của bọn họ, hành vi chức nghiệp đáng kinh ngạc.
Thời Úy nâng gương mặt đang đỏ ứng của Diệp Thanh lên, nhìn về phía cậu vừa nghiêm túc lại thâm tình, nói ra những lời cậu ta vẫn luôn kìm nén từ lâu: "Diệp Thanh, tôi thích cậu, có lẽ ở thời điểm mà chính bản thân tôi còn chưa phát giác ra, tôi đã thích cậu rồi".
"Thật sự thích cậu quá nhiều, nó sắp đầy tràn ra, tôi càng nguyện ý nói đây là yêu", Thời Úy dịu dàng nhìn chăm chú vào cậu, "Tôi yêu cậu, Thanh Thanh, cậu nguyện ý làm nửa kia của cuộc đời tôi, trở thành người yêu duy nhất trong suốt quãng đời còn lại của tôi không?".
Gương mặt Diệp Thanh đỏ bừng, tim đập đến rất nhanh, cậu không ngờ Thời Úy sẽ đột nhiên thổ lộ, hôm nay cậu không chỉ hôn môi cùng Thời Úy, còn bị cậu ta tỏ tình.
"Tôi......"
Trong lòng Diệp Thanh vui sướng mà nóng bỏng, không thể phủ nhận, cậu cũng thích Thời Úy, cậu động tâm, nhịp tim đập nhanh cùng cảm xúc vui mừng lúc này chính là minh chứng tốt nhất.
Nhưng mà, cậu đột nhiên nhớ tới kiếp trước chính mình bị cô phụ, kiếp trước cậu cũng từng động tâm như vậy, nhưng cuối cùng chỉ nhận được thương tổn.
Cậu do dự......
Mình nên chấp nhận sao? Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn Thời Úy, trong mắt đối phương chất chứa mong chờ sâu đậm cùng tình yêu mãnh liệt, ánh mắt nhìn cậu dịu dàng như vậy.
Cậu ấy sẽ đối xử với mình giống như Quý Hiên sao?
Sẽ không! Diệp Thanh bỗng nhiên tin tưởng, Thời Úy và Quý Hiên là hai con người khác biệt, bọn họ khác nhau như thế, bọn họ có tư duy khác nhau.
Cậu nghĩ, mình nên tin tưởng cậu ấy, cho chính mình một cơ hội được hạnh phúc.
"Tôi nguyện ý!"
Diệp Thanh nhìn về phía Thời Úy, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười kiên định, đưa ra câu trả lời của mình.
Nội tâm căng thẳng của Thời Úy trong nháy mắt tràn ngập vui mừng kinh ngạc, cậu ta cúi đầu ôm lấy gương mặt Diệp Thanh, rốt cuộc không nhịn được lại lần nữa cúi đầu hôn lên môi.
Cảm ơn cậu cũng thích tôi, không có gì làm cho tôi ngạc nhiên vui mừng hơn giờ khắc này......
Chờ tới khi hai người tách ra, trên mặt Diệp Thanh nổi lên đỏ ửng nhìn về phía Thời Úy, nhẹ giọng nói: "Thả tôi xuống dưới đi, như vậy sẽ đè nặng cậu".
"Không sao! Chút trọng lượng này không tính là gì"
Thời Úy vẫn không buông Diệp Thanh ra, cậu ta lấy thức ăn nước uống đưa cho cậu, cẩn thận phủ thêm quần áo cho cậu.
Sau khi Diệp Thanh ăn xong, rốt cuộc đầu không còn hôn mê như vậy nữa, trên người cũng ấm áp lên, chỉ là ngực và toàn thân đều có chút bị va chạm nên rất đau, cậu không nhịn được ôm ngực ho khan một tiếng.
Thời Úy thấy thế vội vàng nói với phi công phòng điều khiển: "Lập tức xuất phát tới bệnh viện Văn Tuyên".
"Vâng"
Người điều khiển lên tiếng đáp lại sau đó lập tức khởi động máy bay, chạy hướng tới bệnh viện Văn Tuyên.
Thời Úy nhẹ nhàng vén áo Diệp Thanh lên, phát hiện trên làn da vốn dĩ giống như dương chi bạch ngọc của Diệp Thanh hiện đầy vết bầm tím đáng sợ, ngay lập tức nhíu mày căng thẳng lại đau lòng vạn phần: "Ngoan! Nhịn một chút, rất nhanh tôi liền đưa cậu tới bệnh viện!".
"Tôi không sao..."
Diệp Thanh cười an ủi Thời Úy một chút, sắc mặt có chút mỏi mệt, Thời Úy để đầu cậu dựa vào lòng ngực rộng lớn của mình: "Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, rất nhanh sẽ đến!".
"Ừ!", Diệp Thanh gật đầu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong nháy mắt hình như nhớ tới gì đó lại mở ra, nhíu mày nói với Thời Úy: "Dưới vực sâu còn có Kiều Na, cô ta và tôi cùng nhau ngã xuống, hiện tại cũng không biết thế nào".
Thời Úy sớm đã nhận ra có gì đó không đúng, hỏi cậu: "Sao cậu và Kiều Na lại cùng nhau ngã xuống?".
Diệp Thanh thở dài, cảm thấy bản thân có chút xúi quẩy, vô duyên vô cớ cũng không biết như thế nào chọc phải người phụ nữ ác độc như vậy, thành thật bàn giao với Thời Úy, nói: "Đêm qua cô ta tới tìm tôi, nói cậu đi tìm Lâm Uyển, đúng lúc tôi gọi điện thoại cho cậu nhưng không gọi được, quýnh lên liền đi tìm cậu."
"Kiều Na nói muốn đi cùng tôi, bị tôi cự tuyệt, nhưng không ngờ cô ta lại lén đi theo tôi, sau khi bị tôi phát hiện còn ăn vạ bên người tôi không chịu đi, còn bị trẹo chân, tôi chỉ có thể dìu cô ta đi tìm cậu".
"Sau đó lúc tôi đi đến gần vách đá này phát hiện không có đường đi, muốn mang cô ta đi sang hướng khác, nào ngờ cô ta lại đẩy tôi xuống".
Nói tới đây, Diệp Thanh nhớ tới chính mình trong lúc hoảng loạn theo bản năng bắt được vạt áo của đối phương, kéo theo đối phương rơi xuống vực sâu, không biết là nên đồng cảm hay nên cười nhạo đối phương.
Cậu tiếp tục nói với Thời Úy: "Thời điểm tôi ngã xuống quá hoảng hốt nên đã lập tức nắm lấy quần áo của cô ta, cô ta cứ thế xúi quẩy theo tôi rơi xuống cùng nhau".
Nói xong, biểu cảm trên mặt Diệp Thanh phức tạp: "Cậu nói xem đây có tính là cô ta tự làm tự chịu không? Hơn nữa, buổi tối tôi nghe động tĩnh kia của cô ta, chắc chắn cô ta ngã còn thảm hơn cả tôi!".
"Đáng đời!", Thời Úy nghe xong cả người toát ra khí lạnh, nói với Diệp Thanh: "Tôi đặc biệt dặn dò Kiều Na và Lý Ngọc Đình đừng đi quấy rầy cậu, không ngờ Kiều Na không chỉ đi đánh thức cậu, còn làm ra chuyện ác độc như vậy với cậu, không cần lo cho cô ta, chuyện này tôi sẽ sắp xếp, cậu an tâm ngủ một chút!".
Diệp Thanh cũng đau đớn khắc sâu trước hành động của Kiều Na, rốt cuộc nếu không phải chính mình mạng lớn, bây giờ chắc là cậu đã không còn ở trên thế giới này.
Nghe Thời Úy nói vậy, cậu yên tâm gật đầu, dựa vào lòng Thời Úy nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời Úy dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Thanh một chút, lấy điện thoại ra gọi cho thầy Chu, sau khi điện thoại chuyển được, Thời Úy báo với thầy Chu: "Em đã tìm được Diệp Thanh rồi, hơn nữa bây giờ em phải dẫn cậu ấy tới bệnh viện kiểm tra tình trạng thân thể trước đã".
Thầy Chu nghe thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Tìm được ở đâu? Hiện tại thế nào?".
"Ở dưới vách núi phía đông cuối khu rừng, em lần theo dấu vết Diệp Thanh lưu lại tìm tới, hiện tại cậu ấy rất an toàn, nhưng thân thể bị thương, một tháng gần nhất khả năng cũng chưa thể đi học".
"Trời ạ! Như thế nào lại rớt xuống dưới vách núi?", Thầy Chu nhất thời bị kinh sợ, "Vậy làm sao em cứu em ấy đi lên được? Em yên tâm đi, việc xin nghỉ cứ để thầy lo, em an tâm dẫn em ấy dưỡng thương đi, chăm sóc em ấy cho tốt!".
"Vâng, cảm ơn thầy", Thời Úy giải thích: "Sau khi phát hiện ra cậu ấy, em cho người lái máy bay trực thăng tới đó, hiện tại cậu ấy và em đang ở trên máy bay trực thăng".
Thầy Chu là một nam thanh niên bình thường vừa qua tuổi 30, nghe đến đó không nhịn được hơi tặc lưỡi: "Máy bay trực thăng? Nhà em?".
"Vâng"
Nghe giọng Thời Úy vô cùng đạm nhiên không chút biến hóa, thầy Chu không nhịn được cảm khái, không ngờ Thời Úy lại là con cháu hào môn có máy bay trực thăng, loại chuyện khiến người thường kinh ngạc này đối với đối phương mà nói dường như chỉ bình phàm giống như hôm nay uống một ngụm trà vậy.
"Đúng rồi, các em nhìn thấy Kiều Na không?"
Thời Úy nghe được câu hỏi của thầy Chu, trực tiếp nói cho đối phương biết: "Cô ấy và Diệp Thanh cùng nhau ngã xuống vách núi, hiện tại còn ở bên dưới vách núi, bây giờ thầy có thể liên hệ nhân viên cứu hỏa đến cứu viện".
"Cái gì?", Thầy Chu chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình thiếu chút nữa bị dọa sợ tới mức nhảy ra ngoài, "Như thế nào Kiều Na cũng ngã xuống, đây đều là chuyện gì vậy? Thật là không để người khác bớt lo!".
Thầy Chu vô cùng sốt ruột, nghĩ đến Thời Úy chỉ cứu một mình Diệp Thanh, nhất thời nhíu mày hỏi: "Em đã có máy bay trực thăng vì sao không cứu luôn cả Kiều Na?".
Thời Úy nghe thấy vậy giọng lạnh băng nói: "Xin lỗi thầy, em không có nhu cầu cứu một người cố ý hãm hại bạn học khác, còn đẩy bạn học xuống vách núi, ngoài ra máy bay trực thăng của em cũng không chứa nổi cô ta".
"Hả? Đây lại là chuyện gì chứ?", Lượng tin tức trong lời của Thời Úy quá lớn, người cố ý hãm hại bạn học, đẩy bạn học xuống vách núi mà cậu ta nói chính là Kiều Na?
"Thầy, em không có thời gian nói chuyện với thầy nữa, chờ có thời gian em lại giải thích cho thầy, nếu thầy lo lắng cho an toàn của Kiều Na thì thầy mau liên hệ với đội cứu hỏa đi".
".....", Thầy Chu nhìn điện thoại đã bị Thời Úy cúp máy, nhíu mày thật sâu: "Đây đều gọi là chuyện gì chứ? Một lần cắm trại tốt lành, loạn thành như vậy, ôi!".....
____________________________
Editor có lời muốn nói: Sắp ngọt sâu răng rồi
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Bất ngờ bị hôn môi làm Diệp Thanh kinh ngạc đến trợn to hai mắt, môi mỏng của Thời Úy lúc này đang khẽ cắn lên môi cậu, khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau dường như có một loại dòng điện xẹt qua, làm cậu không nhịn được có chút đắm chìm vào trong đó.
Mãi đến một lúc sau, Diệp Thanh phục hồi lại tinh thần nhưng không đẩy Thời Úy ra, tại giờ khắc đó cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nghiêm túc trải nghiệm cảm giác được Thời Úy hôn môi.
Cảm giác ngọt ngào tốt đẹp từ hai đôi môi tiếp giáp làm Diệp Thanh cảm nhận được một loại hấp dẫn xưa nay chưa từng có, toàn thân tê dại muốn tiếp tục cùng đối phương hôn môi, cũng muốn đáp lại đối phương, để cho đối phương cũng vì chính mình mà muốn ngừng cũng không được.
Cho đến giờ phút này Diệp Thanh mới phát hiện, có lẽ chính mình đã thích Thời Úy từ lâu, mà điều khiến cậu càng may mắn hơn chính là, đúng lúc cậu rốt cuộc phát hiện chính mình thích đối phương thì đối phương vừa vặn cũng thích chính mình.
Trong khoảnh khắc này cậu có loại xúc động muốn đáp lại đối phương, cậu hé cánh môi non mềm hôn lên Thời Úy, thật cẩn thận vươn đầu lưỡi mê người ra, thử thăm dò lướt nhẹ lên môi mỏng của đối phương.
Cảm nhận được Diệp Thanh đáp lại, Thời Úy nhất thời sửng sốt, ánh mắt nóng bỏng thâm trầm nhìn về phía cậu, thấy lông mi cậu khẽ run giống như cánh bướm không chịu nổi sức nặng, đôi mắt nhắm nghiêm túc đáp lại chính mình, yết hầu Thời Úy nhất thời lăn lộn, hô hấp càng nặng, không chút do dự dùng sức hôn lấy Diệp Thanh, môi lưỡi dịu dàng lại bá đạo cùng đối phương nhảy múa.
Diệp Thanh không ngờ chính mình nhất thời đáp lại, lại khiến Thời Úy trở nên bá đạo như thế, hôn đến vừa mạnh mẽ lại vừa cuồng nhiệt, so với bộ dáng lạnh lùng ưu nhã ngày thường như hai người khác nhau, lập tức khiến toàn thân Diệp Thanh tê dại, có chút không thở nổi, không nhịn được thở phì phò rên rỉ ra tiếng.
Không biết qua bao lâu, Thời Úy rốt cuộc ngừng lại, cậu ta cười vô cùng thỏa mãn, xoa nhẹ đầu Diệp Thanh một chút, ôm cái người đã sớm mềm nhũn cả người ngồi lên trên đùi.
Diệp Thanh đỏ mặt có chút ngượng ngùng nhìn về phía khoang điều khiển của máy bay trực thăng, hai người ở đó mắt nhìn thẳng, căn bản không chút để ý đến hành động thân mật vừa rồi của bọn họ, hành vi chức nghiệp đáng kinh ngạc.
Thời Úy nâng gương mặt đang đỏ ứng của Diệp Thanh lên, nhìn về phía cậu vừa nghiêm túc lại thâm tình, nói ra những lời cậu ta vẫn luôn kìm nén từ lâu: "Diệp Thanh, tôi thích cậu, có lẽ ở thời điểm mà chính bản thân tôi còn chưa phát giác ra, tôi đã thích cậu rồi".
"Thật sự thích cậu quá nhiều, nó sắp đầy tràn ra, tôi càng nguyện ý nói đây là yêu", Thời Úy dịu dàng nhìn chăm chú vào cậu, "Tôi yêu cậu, Thanh Thanh, cậu nguyện ý làm nửa kia của cuộc đời tôi, trở thành người yêu duy nhất trong suốt quãng đời còn lại của tôi không?".
Gương mặt Diệp Thanh đỏ bừng, tim đập đến rất nhanh, cậu không ngờ Thời Úy sẽ đột nhiên thổ lộ, hôm nay cậu không chỉ hôn môi cùng Thời Úy, còn bị cậu ta tỏ tình.
"Tôi......"
Trong lòng Diệp Thanh vui sướng mà nóng bỏng, không thể phủ nhận, cậu cũng thích Thời Úy, cậu động tâm, nhịp tim đập nhanh cùng cảm xúc vui mừng lúc này chính là minh chứng tốt nhất.
Nhưng mà, cậu đột nhiên nhớ tới kiếp trước chính mình bị cô phụ, kiếp trước cậu cũng từng động tâm như vậy, nhưng cuối cùng chỉ nhận được thương tổn.
Cậu do dự......
Mình nên chấp nhận sao? Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn Thời Úy, trong mắt đối phương chất chứa mong chờ sâu đậm cùng tình yêu mãnh liệt, ánh mắt nhìn cậu dịu dàng như vậy.
Cậu ấy sẽ đối xử với mình giống như Quý Hiên sao?
Sẽ không! Diệp Thanh bỗng nhiên tin tưởng, Thời Úy và Quý Hiên là hai con người khác biệt, bọn họ khác nhau như thế, bọn họ có tư duy khác nhau.
Cậu nghĩ, mình nên tin tưởng cậu ấy, cho chính mình một cơ hội được hạnh phúc.
"Tôi nguyện ý!"
Diệp Thanh nhìn về phía Thời Úy, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười kiên định, đưa ra câu trả lời của mình.
Nội tâm căng thẳng của Thời Úy trong nháy mắt tràn ngập vui mừng kinh ngạc, cậu ta cúi đầu ôm lấy gương mặt Diệp Thanh, rốt cuộc không nhịn được lại lần nữa cúi đầu hôn lên môi.
Cảm ơn cậu cũng thích tôi, không có gì làm cho tôi ngạc nhiên vui mừng hơn giờ khắc này......
Chờ tới khi hai người tách ra, trên mặt Diệp Thanh nổi lên đỏ ửng nhìn về phía Thời Úy, nhẹ giọng nói: "Thả tôi xuống dưới đi, như vậy sẽ đè nặng cậu".
"Không sao! Chút trọng lượng này không tính là gì"
Thời Úy vẫn không buông Diệp Thanh ra, cậu ta lấy thức ăn nước uống đưa cho cậu, cẩn thận phủ thêm quần áo cho cậu.
Sau khi Diệp Thanh ăn xong, rốt cuộc đầu không còn hôn mê như vậy nữa, trên người cũng ấm áp lên, chỉ là ngực và toàn thân đều có chút bị va chạm nên rất đau, cậu không nhịn được ôm ngực ho khan một tiếng.
Thời Úy thấy thế vội vàng nói với phi công phòng điều khiển: "Lập tức xuất phát tới bệnh viện Văn Tuyên".
"Vâng"
Người điều khiển lên tiếng đáp lại sau đó lập tức khởi động máy bay, chạy hướng tới bệnh viện Văn Tuyên.
Thời Úy nhẹ nhàng vén áo Diệp Thanh lên, phát hiện trên làn da vốn dĩ giống như dương chi bạch ngọc của Diệp Thanh hiện đầy vết bầm tím đáng sợ, ngay lập tức nhíu mày căng thẳng lại đau lòng vạn phần: "Ngoan! Nhịn một chút, rất nhanh tôi liền đưa cậu tới bệnh viện!".
"Tôi không sao..."
Diệp Thanh cười an ủi Thời Úy một chút, sắc mặt có chút mỏi mệt, Thời Úy để đầu cậu dựa vào lòng ngực rộng lớn của mình: "Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, rất nhanh sẽ đến!".
"Ừ!", Diệp Thanh gật đầu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong nháy mắt hình như nhớ tới gì đó lại mở ra, nhíu mày nói với Thời Úy: "Dưới vực sâu còn có Kiều Na, cô ta và tôi cùng nhau ngã xuống, hiện tại cũng không biết thế nào".
Thời Úy sớm đã nhận ra có gì đó không đúng, hỏi cậu: "Sao cậu và Kiều Na lại cùng nhau ngã xuống?".
Diệp Thanh thở dài, cảm thấy bản thân có chút xúi quẩy, vô duyên vô cớ cũng không biết như thế nào chọc phải người phụ nữ ác độc như vậy, thành thật bàn giao với Thời Úy, nói: "Đêm qua cô ta tới tìm tôi, nói cậu đi tìm Lâm Uyển, đúng lúc tôi gọi điện thoại cho cậu nhưng không gọi được, quýnh lên liền đi tìm cậu."
"Kiều Na nói muốn đi cùng tôi, bị tôi cự tuyệt, nhưng không ngờ cô ta lại lén đi theo tôi, sau khi bị tôi phát hiện còn ăn vạ bên người tôi không chịu đi, còn bị trẹo chân, tôi chỉ có thể dìu cô ta đi tìm cậu".
"Sau đó lúc tôi đi đến gần vách đá này phát hiện không có đường đi, muốn mang cô ta đi sang hướng khác, nào ngờ cô ta lại đẩy tôi xuống".
Nói tới đây, Diệp Thanh nhớ tới chính mình trong lúc hoảng loạn theo bản năng bắt được vạt áo của đối phương, kéo theo đối phương rơi xuống vực sâu, không biết là nên đồng cảm hay nên cười nhạo đối phương.
Cậu tiếp tục nói với Thời Úy: "Thời điểm tôi ngã xuống quá hoảng hốt nên đã lập tức nắm lấy quần áo của cô ta, cô ta cứ thế xúi quẩy theo tôi rơi xuống cùng nhau".
Nói xong, biểu cảm trên mặt Diệp Thanh phức tạp: "Cậu nói xem đây có tính là cô ta tự làm tự chịu không? Hơn nữa, buổi tối tôi nghe động tĩnh kia của cô ta, chắc chắn cô ta ngã còn thảm hơn cả tôi!".
"Đáng đời!", Thời Úy nghe xong cả người toát ra khí lạnh, nói với Diệp Thanh: "Tôi đặc biệt dặn dò Kiều Na và Lý Ngọc Đình đừng đi quấy rầy cậu, không ngờ Kiều Na không chỉ đi đánh thức cậu, còn làm ra chuyện ác độc như vậy với cậu, không cần lo cho cô ta, chuyện này tôi sẽ sắp xếp, cậu an tâm ngủ một chút!".
Diệp Thanh cũng đau đớn khắc sâu trước hành động của Kiều Na, rốt cuộc nếu không phải chính mình mạng lớn, bây giờ chắc là cậu đã không còn ở trên thế giới này.
Nghe Thời Úy nói vậy, cậu yên tâm gật đầu, dựa vào lòng Thời Úy nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời Úy dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Thanh một chút, lấy điện thoại ra gọi cho thầy Chu, sau khi điện thoại chuyển được, Thời Úy báo với thầy Chu: "Em đã tìm được Diệp Thanh rồi, hơn nữa bây giờ em phải dẫn cậu ấy tới bệnh viện kiểm tra tình trạng thân thể trước đã".
Thầy Chu nghe thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Tìm được ở đâu? Hiện tại thế nào?".
"Ở dưới vách núi phía đông cuối khu rừng, em lần theo dấu vết Diệp Thanh lưu lại tìm tới, hiện tại cậu ấy rất an toàn, nhưng thân thể bị thương, một tháng gần nhất khả năng cũng chưa thể đi học".
"Trời ạ! Như thế nào lại rớt xuống dưới vách núi?", Thầy Chu nhất thời bị kinh sợ, "Vậy làm sao em cứu em ấy đi lên được? Em yên tâm đi, việc xin nghỉ cứ để thầy lo, em an tâm dẫn em ấy dưỡng thương đi, chăm sóc em ấy cho tốt!".
"Vâng, cảm ơn thầy", Thời Úy giải thích: "Sau khi phát hiện ra cậu ấy, em cho người lái máy bay trực thăng tới đó, hiện tại cậu ấy và em đang ở trên máy bay trực thăng".
Thầy Chu là một nam thanh niên bình thường vừa qua tuổi 30, nghe đến đó không nhịn được hơi tặc lưỡi: "Máy bay trực thăng? Nhà em?".
"Vâng"
Nghe giọng Thời Úy vô cùng đạm nhiên không chút biến hóa, thầy Chu không nhịn được cảm khái, không ngờ Thời Úy lại là con cháu hào môn có máy bay trực thăng, loại chuyện khiến người thường kinh ngạc này đối với đối phương mà nói dường như chỉ bình phàm giống như hôm nay uống một ngụm trà vậy.
"Đúng rồi, các em nhìn thấy Kiều Na không?"
Thời Úy nghe được câu hỏi của thầy Chu, trực tiếp nói cho đối phương biết: "Cô ấy và Diệp Thanh cùng nhau ngã xuống vách núi, hiện tại còn ở bên dưới vách núi, bây giờ thầy có thể liên hệ nhân viên cứu hỏa đến cứu viện".
"Cái gì?", Thầy Chu chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình thiếu chút nữa bị dọa sợ tới mức nhảy ra ngoài, "Như thế nào Kiều Na cũng ngã xuống, đây đều là chuyện gì vậy? Thật là không để người khác bớt lo!".
Thầy Chu vô cùng sốt ruột, nghĩ đến Thời Úy chỉ cứu một mình Diệp Thanh, nhất thời nhíu mày hỏi: "Em đã có máy bay trực thăng vì sao không cứu luôn cả Kiều Na?".
Thời Úy nghe thấy vậy giọng lạnh băng nói: "Xin lỗi thầy, em không có nhu cầu cứu một người cố ý hãm hại bạn học khác, còn đẩy bạn học xuống vách núi, ngoài ra máy bay trực thăng của em cũng không chứa nổi cô ta".
"Hả? Đây lại là chuyện gì chứ?", Lượng tin tức trong lời của Thời Úy quá lớn, người cố ý hãm hại bạn học, đẩy bạn học xuống vách núi mà cậu ta nói chính là Kiều Na?
"Thầy, em không có thời gian nói chuyện với thầy nữa, chờ có thời gian em lại giải thích cho thầy, nếu thầy lo lắng cho an toàn của Kiều Na thì thầy mau liên hệ với đội cứu hỏa đi".
".....", Thầy Chu nhìn điện thoại đã bị Thời Úy cúp máy, nhíu mày thật sâu: "Đây đều gọi là chuyện gì chứ? Một lần cắm trại tốt lành, loạn thành như vậy, ôi!".....
____________________________
Editor có lời muốn nói: Sắp ngọt sâu răng rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.