Chương 41: Leo lên đỉnh núi. Thời Úy âm thầm trêu chọc
Tâm Ngữ Phong
28/06/2024
Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Chiếc xe lắc lư xuất phát tiến về phía trước, hầu hết các bạn học trên xe buổi sáng không ngủ đủ đều mệt rã rời dựa vào ghế nghỉ ngơi, Diệp Thanh cũng không nhịn được nhắm hai mắt lại.
Chiếc xe thỉnh thoảng lắc lư làm Diệp Thanh không cách nào yên ổn đi vào giấc ngủ, Thời Úy nhẹ nhàng để đầu Diệp Thanh dựa lên vai mình: "Ngủ đi!".
"Được", Diệp Thanh ngẩng đầu khẽ mỉm cười với Thời Úy, nhắm mắt lại an tâm đi ngủ.
Điều hòa trên xe mở rất đầy đủ, sợ Diệp Thanh ngủ rồi sẽ lạnh, Thời Úy lấy áo khoác của mình cẩn thận đắp lên người Diệp Thanh.
Lâm Uyển ở phía sau vẫn luôn yên lặng chú ý hai người, lại lần nữa cảm thấy bị hai người nhét một tô cẩu lương một cách khó hiểu, vẫn biết quan hệ giữa hai nam thần rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này, nam thần băng sơn Thời Úy lại dịu dàng với Diệp Thanh như vậy, quả thực so với ngày thường như hai người khác nhau.
Thời điểm đối xử với bọn họ tuy rằng không tính là mưa rền gió dữ, nhưng cũng coi là cao ngạo thanh lãnh cao quý đẹp trai lạnh lùng, khiến người khác không dám tùy tiện tiếp xúc.
Xem ra không phải nam thần không dịu dàng, chỉ là sự dịu dàng của cậu ta keo kiệt với người khác, chỉ dành cho một mình Diệp Thanh.
......
10 giờ sáng, mọi người rốt cuộc cũng tới chân núi, thầy Chu giáo viên phụ đạo điểm danh sỹ số lại lần nữa, dẫn đội ngũ xuất phát đi lên đỉnh núi.
Lúc ban đầu mọi người còn rất hưng phấn, nhưng leo được khoản một giờ tất cả đều hưng phấn đều tan thành mây khói, bởi vì tập thể đông người, thầy Chu sợ mọi người phân tán nghỉ ngơi sẽ lạc đoàn, vì vậy thực hiện chế độ nghỉ ngơi tập thể, mỗi lần leo 20 phút sẽ nghỉ ngơi 5 phút.
Cho dù như thế, không ít những bạn học ngày thường ít vận động vẫn không ngừng than khổ, mồ hôi chảy đầy lưng, mặt đỏ bừng.
Ngày thường Diệp Thanh cũng vận động chạy bộ theo Thời Úy, hơn nữa mỗi tuần đều tới CLB võ thuật để luyện tập, cho nên cảm giác còn đủ thể lực, leo đến đỉnh núi không có vấn đề gì.
Hai người Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh cũng mồ hôi đầm đìa, nhưng cũng khỏe hơn so với các bạn học khác không ít.
Chỉ có Thời Úy vẫn vân đạm phong khinh, như đang tản bộ trong sân.
Đường núi ở đây vốn dĩ rất dễ dàng đối với cậu ta, huống chi thầy giáo còn cho 20 phút nghỉ ngơi một lần, đối với cậu ta mà nói lại càng đơn giản.
Thể lực của đa số nữ sinh yếu hơn nhiều so với nam sinh, mọi người cũng đều quan tâm những nữ sinh khác nhiều hơn một chút.
Những bạn học mệt đến không xong kia nhìn dáng vẻ Thời Úy nhẹ nhàng như thế, quả thực kinh vi thiên nhân* (kinh ngạc, thán phục khả năng, trình độ của một người nào đó).
Kiều Vĩnh Bằng ngày thường ở trong lớp tính cách sôi nổi khác thường còn có chút hài hước, ghé vào bên cạnh Diệp Thanh, lặng lẽ kéo tay áo Diệp Thanh.
Diệp Thanh nghi hoặc quay đầu lại, hỏi: "Làm sao vậy?".
Kiều Vĩnh Bằng thấy Thời Úy ở bên cạnh lạnh mặt nhìn chằm chằm chính mình, đột nhiên cảm thấy có chút rét lạnh vô cớ, xoa xoa cánh tay nhỏ giọng tiến đến bên cạnh Diệp Thanh hỏi cậu: "Cậu xác định Thời Úy cùng một chủng loại với chúng ta sao? Cậu ta leo núi lâu như vậy, như thế nào đến hơi thở cũng không thấy thở ra?".
Không khí nhất thời yên tĩnh, Diệp Thanh bị những lời của Kiều Vĩnh Bằng làm cho chấn động, nghiêng đầu nhìn Thời Úy, phát hiện Thời Úy đang nhìn Kiều Vĩnh Bằng với vẻ mặt lạnh băng.
Kiều Vĩnh Bằng đã tự giác hạ thấp giọng, nhưng Thời Úy vốn dĩ đứng ở bên cạnh Diệp Thanh, lại thêm giọng của Kiều Vĩnh Bằng quá lớn, cho nên dĩ nhiên nghe rất rõ ràng lời Kiều Vĩnh Bằng đã nói.
Thời Úy nhìn về phía Kiều Vĩnh Bằng với ánh mắt lạnh băng, kéo Diệp Thanh ra để cho hai người giữ khoảng cách, cúi đầu nói với Kiều Vĩnh Bằng: "Làm sao? Cậu hâm mộ thể chất của tôi? Không bằng chờ kỳ nghỉ tới tôi giúp cậu một phen, đưa cậu tới quân doanh trải nghiệm một chút, đến lúc đó cậu cũng có thể có thể chất giống như tôi".
"Ha ha ~ ha ha ~ vậy thì không cần", Lén nghị luận băng sơn nam thần còn bị cậu ta nghe thấy, Kiều - da mặt dày - Vĩnh Bằng hiếm khi cũng có chút ngượng ngùng, nam thần chỉ nói mấy câu đơn giản, hắn lại cảm thấy càng lạnh hơn, có chút không chống đỡ nổi, ảo não cụp đuôi bỏ chạy.
Sau khi đi xa còn nhỏ giọng cảm thán: "Thời Úy như thế nào còn giống cái máy điều hòa hình người chứ, bây giờ mình đều không nóng như trước nữa".
.....
Thời điểm hơn 12 giờ gần tới 1 giờ, mọi người rốt cuộc bước lên đỉnh núi, gió ở độ cao trên đỉnh núi cũng lớn, ngược lại không phải quá nóng.
Không ít sinh viên đứng ở trên đỉnh núi vui vẻ hò hét về phía ngọn núi đối diện, không khí trên đỉnh núi tươi mát mây mù lượn lờ, bên kia chính là vách đá nguy hiểm, nhưng mà phần vách đá có rào chắn bằng sắt ngăn cản, để phòng ngừa có người không cẩn thận té xuống.
Dưới sự chỉ đạo của thầy giáo và ban cán sự, mọi người đều rất có chừng mực, sẽ không đi tới nơi đặc biệt nguy hiểm.
Đứng ở trên đỉnh núi cao, khiến cho người ta có loại cảm nhận đang đứng ở nơi cao tuyệt đỉnh và nhìn những ngọn núi nhỏ, mọi người đều vô cùng hưng phấn, rối rít cảm khái trước đó leo núi lâu đến mệt lả như vậy cũng đáng giá.
Diệp Thanh và Thời Úy sóng vai ngồi cùng nhau, thưởng thức ngọn núi cùng biển mây phía xa, cảm thụ được sức hấp dẫn của thiên nhiên, tâm tình trở nên thả lỏng.
Mà Thời Úy ở bên cạnh dành toàn bộ lực chú ý đều dừng lại ở trên người Diệp Thanh, cảnh sắc xung quanh dù đẹp đến mấy cũng không bằng một phần của người bên cạnh.
Mặt mày người bên cạnh như tranh vẽ, lông mi như bướm, mắt như sao, cánh môi màu hoa hồng tươi đẹp ướt át, làm ánh mắt cậu ta nhìn rất lâu không cách nào dời đi.
Lúc này trong lòng Thời Úy dâng lên một tia xúc động, muốn biểu lộ toàn bộ sự yêu thích của chính mình với cậu, ánh mắt cậu ta thâm trầm lướt qua gương mặt Diệp Thanh, một lát sau vẫn không mở miệng, không bằng, chờ thêm một chút đi!
.....
Khoảng 3 giờ chiều, thầy giáo dẫn theo mọi người đi tìm vị trí cắm trại. Ở giữa sườn núi, địa thế tương đối bằng phẳng khí hậu cũng không lạnh như trên đỉnh núi, mọi người sôi nổi dựng lều trại xong, sau đó nghỉ ngơi tại chỗ.
Mỗi gian lều trại đều là hai người ở, Thời Úy và Diệp Thanh ở cùng nhau, hai người Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh ở cùng nhau.
Đại đa số sinh viên đều là lần đầu tiên cắm trại ở trên núi, đều có vẻ đặc biệt hưng phấn. Sau khi trời tối, thậm chí có một số bạn học còn tụ tập kể chuyện ma, muốn hù dọa các bạn học nữ nhát gan, bị giáo viên phụ đạo răn dạy một hồi sau đó mới cười phá lên rồi giải tán.
Lúc hơn 9 giờ tối, mọi người đều vào lều trại chuẩn bị ngủ, chỉ có một vài bạn học còn nói chuyện phiếm ở bên ngoài.
Diệp Thanh cũng chuẩn bị nghỉ ngơi lúc 9 giờ hơn, cậu nằm xuống một lát sau Thời Úy cũng nằm xuống, thân thể ấm áp của đối phương tới gần cậu, làm trong lòng cậu nhất thời căng thẳng một cách khó hiểu.
Cách lâu như vậy, đây là lần thứ hai Thời Úy và Diệp Thanh dựa gần tới như thế, bởi vì vấn đề không gian, hai người nghiêng mình kề sát cùng nhau.
Thời Úy quay đầu nhìn Diệp Thanh một chút, quả nhiên thấy một tia đỏ ửng trên mặt cậu, nhất thời có chút không nhịn được mà bật cười, duỗi tay xoa tóc cậu, khẽ cười nói: "Ngủ đi!".
"Ừ, cậu cũng mau ngủ đi!", Diệp Thanh dịch ra bên ngoài một chút, nhưng căn bản không xê dịch chút nào, ngược lại giống như đang dựa gần cọ cọ Thời Úy, trong lòng nhất thời một trận lúng túng, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.
Thời Úy bị Diệp Thanh cọ, trong lòng đầy khô nóng, không nhịn được thở ra một hơi bên tai cậu, tiếng nói trầm thấp: "Đừng lộn xộn!".
"Ầm" một tiếng, Diệp Thanh chỉ cảm thấy mạch máu dâng trào trong nháy mắt, vành tai bị Thời Úy thổi khí dường như không còn là của mình, một luồng tê dại theo lỗ tai truyền khắp toàn thân, cả người tê dại.
Diệp Thanh thiếu chút nữa kêu lên, tai vẫn luôn là bộ phận mẫn cảm của cậu, nhưng ngày thường chính cậu chạm vào cũng không có phản ứng lớn như vậy, không biết tại sao bị Thời Úy tới gần một chút liền mẫn cảm như thế, làm hại cậu thiếu chút nữa mất hết thể diện.
Phản ứng thân thể khiến Diệp Thanh hận không thể tìm cái lỗ trốn vào, vội vàng lật người đưa lưng về phía Thời Úy, dùng chăn che kín gương mặt đỏ ửng của mình lại.
Thời Úy thấy Diệp Thanh bị mình trêu chọc đến ngượng ngùng như vậy, nhìn với vẻ đầy thú vị, cười kéo chăn trên đầu cậu xuống, giọng ấm áp nói: "Đừng làm bản thân khó chịu".
"Ừ ừ!", Diệp Thanh tùy tiện đáp hai tiếng, nhắm mắt lại nỗ lực để bản thân bình tĩnh lại.
Sau một lúc căng thẳng đến khó hiểu, thời điểm gần 12 giờ, Diệp Thanh rốt cuộc ngủ say rồi. Thời Úy ở bên cạnh mở to mắt, cẩn thận đắp kín chăn cho Diệp Thanh, ôm cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên đỉnh đầu cậu mới nhắm mắt lại.
Dưới bóng đêm, doanh địa có mấy ánh đèn, chung quanh một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã an nhiên ngủ say.
Nhưng lúc hơn 2 giờ rạng sáng, bên ngoài lều trại của hai người Diệp Thanh đột nhiên truyền đến tiếng thấp giọng nói chuyện, Thời Úy lập tức mở mắt, nhìn thoáng qua Diệp Thanh vẫn đang ngủ say trong lòng mình, cậu ta nhẹ nhàng từ từ đứng dậy, không làm kinh động đến cậu, kéo khóa lều trại đi ra ngoài.
Hai nữ sinh đứng ở bên ngoài lều trại chính là Lý Ngọc Đình và Kiều Na học cùng lớp với Thời Úy, tướng mạo của Lý Ngọc Đình thanh tú bình thương, còn tướng mạo Kiều Na tương đối điềm mỹ, là hoa hậu trong lòng nam sinh lớp bọn họ.
Hai người vừa thấy Thời Úy đi ra, lập tức vui mừng không thôi, Lý Ngọc Đình vội vàng nói: "Lớp trưởng, không thấy Lâm Uyển nữa!".
Thời Úy quay đầu lại nhìn thoáng qua lều trại, nhíu mày nhìn về phía hai người, thấp giọng nói: "Nói nhỏ thôi, sang bên này nói chuyện", nói xong đi đến nơi cách khá xa lều trại.
Hai người đuổi theo sau, Thời Úy hỏi Lý Ngọc Đình: "Có chuyện gì vậy?".
Lý Ngọc Đình nôn nóng nói: "Lâm Uyển muốn đi vệ sinh, tìm Kiều Na đi cùng, Kiều Na mệt quá nên không đi, tới nửa đêm Kiều Na tỉnh ngủ phát hiện Lâm Uyển còn chưa trở về, cho nên mới tới tìm tôi".
"Các cậu nói cho thầy Chu chưa?"
Hai người nhìn nhau, lắc đầu nói: "Còn chưa, tôi sợ thầy Chu mắng chúng tôi, cho nên tới tìm lớp trưởng trước".
Thời Úy nhìn về phía hai người, hỏi: "Mấy giờ cô ấy đi ra ngoài?"
Kiều Na ngẩng đầu nhìn Thời Úy, vẻ mặt ẩn hiện chút thẹn thùng, thấp giọng nói: "Lúc hơn 12 giờ đi ra ngoài".
Thời Úy nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại một chút, mày nhíu lại, hơn 12 giờ đi ra ngoài, hiện tại đã hơn 2 giờ sáng, đi vệ sinh tất nhiên không dùng đến nhiều thời gian như vậy, xem ra Lâm Uyển không phải lạc đường thì chính là gặp phải nguy hiểm.
Cậu ta cúi đầu nói với hai người: "Hai người các cậu đi về trước đi, ở lại bên trong lều trại, bây giờ tôi đi tìm cô ấy".
Nói xong nhìn thoáng qua lều trại của Diệp Thanh ở phía xa, đặc biệt dặn dò: "Chuyện này không cần nói cho Diệp Thanh, cũng đừng để cho cậu ấy đi ra ngoài tìm người, biết không?".
"Đã biết", Hai người đồng thời gật đầu, vẻ mặt Kiều Na lại có một tia tức giận không dễ phát hiện.
Lý Ngọc Đình lo lắng nói: "Vậy lớp trưởng, cậu đi tìm cô ấy không sao chứ? Có muốn chúng tôi hỗ trợ tìm kiếm không? Hoặc là đánh thức các bạn khác cùng nhau tìm?".
"Không cần!", Thời Úy lắc đầu: "Buổi tối trong núi quá tối, rất khó phân biệt phương hướng, nơi nguy hiểm cũng rất nhiều, nếu mọi người đều đi tìm, ngược lại có thể sẽ càng khiến nhiều người không an toàn, nếu trước khi trời sáng tôi còn chưa trở về, sau khi trời sáng cậu lại dẫn theo thầy giáo và bạn học cùng đi tìm".
"Được", Lý Ngọc Đình nghiêm túc gật đầu, "Lớp trưởng, cậu chú ý an toàn, có chuyện gì gọi điện thoại cho chúng tôi".
Kiều Na ở một bên nhìn Thời Úy ánh mắt sáng rực, thẹn thùng nói: "Lớp trưởng, tôi nguyện ý đi tìm cùng cậu, cậu dẫn tôi đi cùng đi".
Thời Úy nhìn thoáng qua Kiều Na, cự tuyệt không chút do dự: "Không cần".
Vẻ mặt Kiều Na nhất thời thất vọng đầy mất mát, Lý Ngọc Đình ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Kiều Na lập tức nhíu mày, cái loại tích cách yếu ớt mỏng manh như Kiều Na đi theo Thời Úy cũng không biết là đi hỗ trợ tìm người hay là đi thêm loạn, hơn nữa cô biết Kiều Na thích Thời Úy, lúc này tất nhiên rất muốn mượn cơ hội tìm người để tiếp cận Thời Úy.
Lý Ngọc Đình kéo tay Kiều Na nói: "Trở về đi, chúng ta cũng đừng ở đây thêm loạn".
"Cậu buông tôi ra, cái gì gọi là thêm loạn, tôi chỉ muốn hỗ trợ tìm người mà thôi?"
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Chiếc xe lắc lư xuất phát tiến về phía trước, hầu hết các bạn học trên xe buổi sáng không ngủ đủ đều mệt rã rời dựa vào ghế nghỉ ngơi, Diệp Thanh cũng không nhịn được nhắm hai mắt lại.
Chiếc xe thỉnh thoảng lắc lư làm Diệp Thanh không cách nào yên ổn đi vào giấc ngủ, Thời Úy nhẹ nhàng để đầu Diệp Thanh dựa lên vai mình: "Ngủ đi!".
"Được", Diệp Thanh ngẩng đầu khẽ mỉm cười với Thời Úy, nhắm mắt lại an tâm đi ngủ.
Điều hòa trên xe mở rất đầy đủ, sợ Diệp Thanh ngủ rồi sẽ lạnh, Thời Úy lấy áo khoác của mình cẩn thận đắp lên người Diệp Thanh.
Lâm Uyển ở phía sau vẫn luôn yên lặng chú ý hai người, lại lần nữa cảm thấy bị hai người nhét một tô cẩu lương một cách khó hiểu, vẫn biết quan hệ giữa hai nam thần rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này, nam thần băng sơn Thời Úy lại dịu dàng với Diệp Thanh như vậy, quả thực so với ngày thường như hai người khác nhau.
Thời điểm đối xử với bọn họ tuy rằng không tính là mưa rền gió dữ, nhưng cũng coi là cao ngạo thanh lãnh cao quý đẹp trai lạnh lùng, khiến người khác không dám tùy tiện tiếp xúc.
Xem ra không phải nam thần không dịu dàng, chỉ là sự dịu dàng của cậu ta keo kiệt với người khác, chỉ dành cho một mình Diệp Thanh.
......
10 giờ sáng, mọi người rốt cuộc cũng tới chân núi, thầy Chu giáo viên phụ đạo điểm danh sỹ số lại lần nữa, dẫn đội ngũ xuất phát đi lên đỉnh núi.
Lúc ban đầu mọi người còn rất hưng phấn, nhưng leo được khoản một giờ tất cả đều hưng phấn đều tan thành mây khói, bởi vì tập thể đông người, thầy Chu sợ mọi người phân tán nghỉ ngơi sẽ lạc đoàn, vì vậy thực hiện chế độ nghỉ ngơi tập thể, mỗi lần leo 20 phút sẽ nghỉ ngơi 5 phút.
Cho dù như thế, không ít những bạn học ngày thường ít vận động vẫn không ngừng than khổ, mồ hôi chảy đầy lưng, mặt đỏ bừng.
Ngày thường Diệp Thanh cũng vận động chạy bộ theo Thời Úy, hơn nữa mỗi tuần đều tới CLB võ thuật để luyện tập, cho nên cảm giác còn đủ thể lực, leo đến đỉnh núi không có vấn đề gì.
Hai người Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh cũng mồ hôi đầm đìa, nhưng cũng khỏe hơn so với các bạn học khác không ít.
Chỉ có Thời Úy vẫn vân đạm phong khinh, như đang tản bộ trong sân.
Đường núi ở đây vốn dĩ rất dễ dàng đối với cậu ta, huống chi thầy giáo còn cho 20 phút nghỉ ngơi một lần, đối với cậu ta mà nói lại càng đơn giản.
Thể lực của đa số nữ sinh yếu hơn nhiều so với nam sinh, mọi người cũng đều quan tâm những nữ sinh khác nhiều hơn một chút.
Những bạn học mệt đến không xong kia nhìn dáng vẻ Thời Úy nhẹ nhàng như thế, quả thực kinh vi thiên nhân* (kinh ngạc, thán phục khả năng, trình độ của một người nào đó).
Kiều Vĩnh Bằng ngày thường ở trong lớp tính cách sôi nổi khác thường còn có chút hài hước, ghé vào bên cạnh Diệp Thanh, lặng lẽ kéo tay áo Diệp Thanh.
Diệp Thanh nghi hoặc quay đầu lại, hỏi: "Làm sao vậy?".
Kiều Vĩnh Bằng thấy Thời Úy ở bên cạnh lạnh mặt nhìn chằm chằm chính mình, đột nhiên cảm thấy có chút rét lạnh vô cớ, xoa xoa cánh tay nhỏ giọng tiến đến bên cạnh Diệp Thanh hỏi cậu: "Cậu xác định Thời Úy cùng một chủng loại với chúng ta sao? Cậu ta leo núi lâu như vậy, như thế nào đến hơi thở cũng không thấy thở ra?".
Không khí nhất thời yên tĩnh, Diệp Thanh bị những lời của Kiều Vĩnh Bằng làm cho chấn động, nghiêng đầu nhìn Thời Úy, phát hiện Thời Úy đang nhìn Kiều Vĩnh Bằng với vẻ mặt lạnh băng.
Kiều Vĩnh Bằng đã tự giác hạ thấp giọng, nhưng Thời Úy vốn dĩ đứng ở bên cạnh Diệp Thanh, lại thêm giọng của Kiều Vĩnh Bằng quá lớn, cho nên dĩ nhiên nghe rất rõ ràng lời Kiều Vĩnh Bằng đã nói.
Thời Úy nhìn về phía Kiều Vĩnh Bằng với ánh mắt lạnh băng, kéo Diệp Thanh ra để cho hai người giữ khoảng cách, cúi đầu nói với Kiều Vĩnh Bằng: "Làm sao? Cậu hâm mộ thể chất của tôi? Không bằng chờ kỳ nghỉ tới tôi giúp cậu một phen, đưa cậu tới quân doanh trải nghiệm một chút, đến lúc đó cậu cũng có thể có thể chất giống như tôi".
"Ha ha ~ ha ha ~ vậy thì không cần", Lén nghị luận băng sơn nam thần còn bị cậu ta nghe thấy, Kiều - da mặt dày - Vĩnh Bằng hiếm khi cũng có chút ngượng ngùng, nam thần chỉ nói mấy câu đơn giản, hắn lại cảm thấy càng lạnh hơn, có chút không chống đỡ nổi, ảo não cụp đuôi bỏ chạy.
Sau khi đi xa còn nhỏ giọng cảm thán: "Thời Úy như thế nào còn giống cái máy điều hòa hình người chứ, bây giờ mình đều không nóng như trước nữa".
.....
Thời điểm hơn 12 giờ gần tới 1 giờ, mọi người rốt cuộc bước lên đỉnh núi, gió ở độ cao trên đỉnh núi cũng lớn, ngược lại không phải quá nóng.
Không ít sinh viên đứng ở trên đỉnh núi vui vẻ hò hét về phía ngọn núi đối diện, không khí trên đỉnh núi tươi mát mây mù lượn lờ, bên kia chính là vách đá nguy hiểm, nhưng mà phần vách đá có rào chắn bằng sắt ngăn cản, để phòng ngừa có người không cẩn thận té xuống.
Dưới sự chỉ đạo của thầy giáo và ban cán sự, mọi người đều rất có chừng mực, sẽ không đi tới nơi đặc biệt nguy hiểm.
Đứng ở trên đỉnh núi cao, khiến cho người ta có loại cảm nhận đang đứng ở nơi cao tuyệt đỉnh và nhìn những ngọn núi nhỏ, mọi người đều vô cùng hưng phấn, rối rít cảm khái trước đó leo núi lâu đến mệt lả như vậy cũng đáng giá.
Diệp Thanh và Thời Úy sóng vai ngồi cùng nhau, thưởng thức ngọn núi cùng biển mây phía xa, cảm thụ được sức hấp dẫn của thiên nhiên, tâm tình trở nên thả lỏng.
Mà Thời Úy ở bên cạnh dành toàn bộ lực chú ý đều dừng lại ở trên người Diệp Thanh, cảnh sắc xung quanh dù đẹp đến mấy cũng không bằng một phần của người bên cạnh.
Mặt mày người bên cạnh như tranh vẽ, lông mi như bướm, mắt như sao, cánh môi màu hoa hồng tươi đẹp ướt át, làm ánh mắt cậu ta nhìn rất lâu không cách nào dời đi.
Lúc này trong lòng Thời Úy dâng lên một tia xúc động, muốn biểu lộ toàn bộ sự yêu thích của chính mình với cậu, ánh mắt cậu ta thâm trầm lướt qua gương mặt Diệp Thanh, một lát sau vẫn không mở miệng, không bằng, chờ thêm một chút đi!
.....
Khoảng 3 giờ chiều, thầy giáo dẫn theo mọi người đi tìm vị trí cắm trại. Ở giữa sườn núi, địa thế tương đối bằng phẳng khí hậu cũng không lạnh như trên đỉnh núi, mọi người sôi nổi dựng lều trại xong, sau đó nghỉ ngơi tại chỗ.
Mỗi gian lều trại đều là hai người ở, Thời Úy và Diệp Thanh ở cùng nhau, hai người Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh ở cùng nhau.
Đại đa số sinh viên đều là lần đầu tiên cắm trại ở trên núi, đều có vẻ đặc biệt hưng phấn. Sau khi trời tối, thậm chí có một số bạn học còn tụ tập kể chuyện ma, muốn hù dọa các bạn học nữ nhát gan, bị giáo viên phụ đạo răn dạy một hồi sau đó mới cười phá lên rồi giải tán.
Lúc hơn 9 giờ tối, mọi người đều vào lều trại chuẩn bị ngủ, chỉ có một vài bạn học còn nói chuyện phiếm ở bên ngoài.
Diệp Thanh cũng chuẩn bị nghỉ ngơi lúc 9 giờ hơn, cậu nằm xuống một lát sau Thời Úy cũng nằm xuống, thân thể ấm áp của đối phương tới gần cậu, làm trong lòng cậu nhất thời căng thẳng một cách khó hiểu.
Cách lâu như vậy, đây là lần thứ hai Thời Úy và Diệp Thanh dựa gần tới như thế, bởi vì vấn đề không gian, hai người nghiêng mình kề sát cùng nhau.
Thời Úy quay đầu nhìn Diệp Thanh một chút, quả nhiên thấy một tia đỏ ửng trên mặt cậu, nhất thời có chút không nhịn được mà bật cười, duỗi tay xoa tóc cậu, khẽ cười nói: "Ngủ đi!".
"Ừ, cậu cũng mau ngủ đi!", Diệp Thanh dịch ra bên ngoài một chút, nhưng căn bản không xê dịch chút nào, ngược lại giống như đang dựa gần cọ cọ Thời Úy, trong lòng nhất thời một trận lúng túng, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.
Thời Úy bị Diệp Thanh cọ, trong lòng đầy khô nóng, không nhịn được thở ra một hơi bên tai cậu, tiếng nói trầm thấp: "Đừng lộn xộn!".
"Ầm" một tiếng, Diệp Thanh chỉ cảm thấy mạch máu dâng trào trong nháy mắt, vành tai bị Thời Úy thổi khí dường như không còn là của mình, một luồng tê dại theo lỗ tai truyền khắp toàn thân, cả người tê dại.
Diệp Thanh thiếu chút nữa kêu lên, tai vẫn luôn là bộ phận mẫn cảm của cậu, nhưng ngày thường chính cậu chạm vào cũng không có phản ứng lớn như vậy, không biết tại sao bị Thời Úy tới gần một chút liền mẫn cảm như thế, làm hại cậu thiếu chút nữa mất hết thể diện.
Phản ứng thân thể khiến Diệp Thanh hận không thể tìm cái lỗ trốn vào, vội vàng lật người đưa lưng về phía Thời Úy, dùng chăn che kín gương mặt đỏ ửng của mình lại.
Thời Úy thấy Diệp Thanh bị mình trêu chọc đến ngượng ngùng như vậy, nhìn với vẻ đầy thú vị, cười kéo chăn trên đầu cậu xuống, giọng ấm áp nói: "Đừng làm bản thân khó chịu".
"Ừ ừ!", Diệp Thanh tùy tiện đáp hai tiếng, nhắm mắt lại nỗ lực để bản thân bình tĩnh lại.
Sau một lúc căng thẳng đến khó hiểu, thời điểm gần 12 giờ, Diệp Thanh rốt cuộc ngủ say rồi. Thời Úy ở bên cạnh mở to mắt, cẩn thận đắp kín chăn cho Diệp Thanh, ôm cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên đỉnh đầu cậu mới nhắm mắt lại.
Dưới bóng đêm, doanh địa có mấy ánh đèn, chung quanh một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã an nhiên ngủ say.
Nhưng lúc hơn 2 giờ rạng sáng, bên ngoài lều trại của hai người Diệp Thanh đột nhiên truyền đến tiếng thấp giọng nói chuyện, Thời Úy lập tức mở mắt, nhìn thoáng qua Diệp Thanh vẫn đang ngủ say trong lòng mình, cậu ta nhẹ nhàng từ từ đứng dậy, không làm kinh động đến cậu, kéo khóa lều trại đi ra ngoài.
Hai nữ sinh đứng ở bên ngoài lều trại chính là Lý Ngọc Đình và Kiều Na học cùng lớp với Thời Úy, tướng mạo của Lý Ngọc Đình thanh tú bình thương, còn tướng mạo Kiều Na tương đối điềm mỹ, là hoa hậu trong lòng nam sinh lớp bọn họ.
Hai người vừa thấy Thời Úy đi ra, lập tức vui mừng không thôi, Lý Ngọc Đình vội vàng nói: "Lớp trưởng, không thấy Lâm Uyển nữa!".
Thời Úy quay đầu lại nhìn thoáng qua lều trại, nhíu mày nhìn về phía hai người, thấp giọng nói: "Nói nhỏ thôi, sang bên này nói chuyện", nói xong đi đến nơi cách khá xa lều trại.
Hai người đuổi theo sau, Thời Úy hỏi Lý Ngọc Đình: "Có chuyện gì vậy?".
Lý Ngọc Đình nôn nóng nói: "Lâm Uyển muốn đi vệ sinh, tìm Kiều Na đi cùng, Kiều Na mệt quá nên không đi, tới nửa đêm Kiều Na tỉnh ngủ phát hiện Lâm Uyển còn chưa trở về, cho nên mới tới tìm tôi".
"Các cậu nói cho thầy Chu chưa?"
Hai người nhìn nhau, lắc đầu nói: "Còn chưa, tôi sợ thầy Chu mắng chúng tôi, cho nên tới tìm lớp trưởng trước".
Thời Úy nhìn về phía hai người, hỏi: "Mấy giờ cô ấy đi ra ngoài?"
Kiều Na ngẩng đầu nhìn Thời Úy, vẻ mặt ẩn hiện chút thẹn thùng, thấp giọng nói: "Lúc hơn 12 giờ đi ra ngoài".
Thời Úy nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại một chút, mày nhíu lại, hơn 12 giờ đi ra ngoài, hiện tại đã hơn 2 giờ sáng, đi vệ sinh tất nhiên không dùng đến nhiều thời gian như vậy, xem ra Lâm Uyển không phải lạc đường thì chính là gặp phải nguy hiểm.
Cậu ta cúi đầu nói với hai người: "Hai người các cậu đi về trước đi, ở lại bên trong lều trại, bây giờ tôi đi tìm cô ấy".
Nói xong nhìn thoáng qua lều trại của Diệp Thanh ở phía xa, đặc biệt dặn dò: "Chuyện này không cần nói cho Diệp Thanh, cũng đừng để cho cậu ấy đi ra ngoài tìm người, biết không?".
"Đã biết", Hai người đồng thời gật đầu, vẻ mặt Kiều Na lại có một tia tức giận không dễ phát hiện.
Lý Ngọc Đình lo lắng nói: "Vậy lớp trưởng, cậu đi tìm cô ấy không sao chứ? Có muốn chúng tôi hỗ trợ tìm kiếm không? Hoặc là đánh thức các bạn khác cùng nhau tìm?".
"Không cần!", Thời Úy lắc đầu: "Buổi tối trong núi quá tối, rất khó phân biệt phương hướng, nơi nguy hiểm cũng rất nhiều, nếu mọi người đều đi tìm, ngược lại có thể sẽ càng khiến nhiều người không an toàn, nếu trước khi trời sáng tôi còn chưa trở về, sau khi trời sáng cậu lại dẫn theo thầy giáo và bạn học cùng đi tìm".
"Được", Lý Ngọc Đình nghiêm túc gật đầu, "Lớp trưởng, cậu chú ý an toàn, có chuyện gì gọi điện thoại cho chúng tôi".
Kiều Na ở một bên nhìn Thời Úy ánh mắt sáng rực, thẹn thùng nói: "Lớp trưởng, tôi nguyện ý đi tìm cùng cậu, cậu dẫn tôi đi cùng đi".
Thời Úy nhìn thoáng qua Kiều Na, cự tuyệt không chút do dự: "Không cần".
Vẻ mặt Kiều Na nhất thời thất vọng đầy mất mát, Lý Ngọc Đình ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Kiều Na lập tức nhíu mày, cái loại tích cách yếu ớt mỏng manh như Kiều Na đi theo Thời Úy cũng không biết là đi hỗ trợ tìm người hay là đi thêm loạn, hơn nữa cô biết Kiều Na thích Thời Úy, lúc này tất nhiên rất muốn mượn cơ hội tìm người để tiếp cận Thời Úy.
Lý Ngọc Đình kéo tay Kiều Na nói: "Trở về đi, chúng ta cũng đừng ở đây thêm loạn".
"Cậu buông tôi ra, cái gì gọi là thêm loạn, tôi chỉ muốn hỗ trợ tìm người mà thôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.