Trọng Sinh Chi Diệp Thanh

Chương 13: Thời Uý phiền muộn bởi những gì đã nhìn thấy

Tâm Ngữ Phong

28/06/2024

Tác giả: Tâm Ngữ Phong

Edit: Thiên Chân Vô Tà

Diệp Thanh và Thời Úy đều là sinh viên xuất sắc, sinh hoạt ban đêm lúc này tựa hồ đều trở nên phá lệ đơn điệu, hai người một người nghiêm túc đọc sách ôn tập tư liệu, một người chui đầu vào trên máy tính xử lý công việc, tương giao giữa hai người buồn tẻ nhạt nhẽo, đối với những người khác mà nói lại muôn màu muôn vẻ.

Tối hôm nay Hoàng Kha Duệ mời những người khác cùng đi ra bên ngoài ăn cơm ca hát, ngay cả Lưu Văn Tuấn cũng đi.

Chỉ có Diệp Thanh và Thời Úy không đi, Diệp Thanh đơn thuần chỉ là không muốn đi, còn Thời Úy lại có việc đi ra ngoài, cho nên lúc này ký túc xá chỉ còn lại một mình Diệp Thanh.

Trong phòng vệ sinh phát ra tiếng nước vòi hoa sen tí tách, dòng nước ấm áp chảy xuống làn da giống như dương chi bạch ngọc của Diệp Thanh, hơi nóng làm làn da tuyết trắng của cậu nhiễm một tầng hồng nhạt, cậu lấy khăn lông lau khô thân thể, tùy tay sờ trên giá mới phát hiện quên lấy quần lót, liền lấy khăn tắm đơn giản quấn quanh một chút, chuẩn bị đi ra ngoài lấy một chiếc quần lót sạch.

Mà lúc này Thời Úy ra ngoài lấy tư liệu mới vừa trở lại ký túc xá đã nghe thấy âm thanh mở cửa phòng tắm, cậu ta ngẩng đầu nhìn sang, vừa lúc thấy Diệp Thanh quấn một cái khăn tắm từ trong đi ra.

Lúc này toàn thân Diệp Thanh chỉ quấn quanh một cái khăn tắm ngang hông, cả người lộ ra làn da tuyết trắng tinh tế, pha một chút hồng nhạt mê người.

Dưới cổ thon dài có một đôi xương bướm hình dạng duyên dáng, đường cong mê người, phần thân trên ửng đỏ, xuống chút nữa chính là vòng eo thon nhỏ tinh tế, một nét gợi cảm của nàng tiên cá hoàn toàn ở trong khăn tắm, lộ ra đôi chân đẹp thon dài không tì vết.

Hai người gần như đồng thời sửng sốt, Thời Úy không ngờ Diệp Thanh sẽ chỉ quấn khăn tắm ra tới, mà Diệp Thanh cũng không nghĩ tới Thời Úy giờ phút này lại ở trong ký túc xá.

Sửng sốt một chút, sau đó Diệp Thanh lẳng lặng đi tới giường của mình, tìm ra quần lót từ trong ngăn tủ liền trở về phòng vệ sinh, mặc quần áo xong mới ra ngoài.

Còn lúc này Thời Úy nhìn tư liệu trong tay mới vừa mang về, lại căn bản không thể nhập tâm tập trung vào tư liệu.

Cảnh tượng giật mình vừa rồi, thân thể Diệp Thanh mê người khiến người khác kinh ngạc cảm thán, giờ phút này không ngừng xuất hiện trong đầu cậu ta, xương bướm duyên dáng kia, còn có ửng hồng quyến rũ mê người, eo nhỏ chân dài bọc khăn tắm, giờ phút này đều quẩn quanh trong đầu cậu ta không chịu tan đi.

Thời Úy cau mày vô cùng ảo não, cậu ta tự nhận bản thân luôn tự chủ hơn người, không phải loại người sẽ dễ dàng bị bề ngoài của người khác làm cho mê hoặc, nhưng lại không có chút tác dụng khi đối mặt với Diệp Thanh, tóm lại tâm trí bị kéo đi không thể giải thích được.

Loại cảm giác này làm cậu ta có chút vô pháp khống chế, lúc cùng Đinh Vũ Thần ở bên nhau bình tĩnh khống chế toàn cục hoàn toàn khác, cái này làm cho cậu ta cảm thấy trong lòng mình tựa hồ cất giấu một mặt dã thú, vẫn luôn che giấu dướp vẻ bình tĩnh bên ngoài.

Nhắm mắt lại, Thời Úy cố gắng tự chủ kiệt lực vứt bỏ hình ảnh trong đầu, ánh mắt lại lần nữa đặt trên tư liệu trong tay, sau một hồi mày nhíu chặt mới dần dần thả lỏng xuống.

Cẩn thận phân tích kiểm tra các loại văn kiện, Thời Úy bận rộn tới 12 giờ tối mới làm xong công việc trên tay, có chút mệt mỏi tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng xuất hiện một chiếc giường trắng tinh mềm mại, cậu ta đè một người dịu dàng ở dưới thân, giữ lấy đôi chân thon dài mê người làm chuyện thân mật khăng khít nhất, người dưới thân phát ra âm thanh dễ nghe lại mê người làm cậu ta dục vọng điên cuồng, cậu ta cuồng nhiệt giống như một dã thú, lại vui sướng như bay ở trên mây, cho đến khi người dưới thân không nhịn được khóc lên, cậu ta mới dời khỏi người đang khóc thút thít, lại thấy được một gương mặt tinh mỹ như họa hết sức quen thuộc với cậu ta.



Thời Úy la lên một tiếng, uổng phí từ trong mộng bừng tỉnh, cậu ta khiếp sợ xoay người ngồi dậy, vừa kinh ngạc lại khó có thể tiếp thu cảm giác biến hóa ở dưới thân, cậu ta cau mày rời giường đi vào phòng vệ sinh rửa sạch, lúc trở về nhìn thoáng qua Diệp Thanh nằm trên giường bên cạnh vẫn còn đang ngủ say.

Lúc này dưới ánh trăng có chút mông lung, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy đối phương kia không quạnh quẽ giống như ban ngày, hình dáng mơ cồ có hơi chút nhu hòa.

Tiếp tục trở lại trên giường mình, trong lòng Thời Úy có hơi chút bực bội, loại chuyện này trước kia chưa bao giờ xảy ra, cậu ta không ngờ chính mình chỉ bởi vì ban ngày ngẫu nhiên nhìn thoáng qua thân thể Diệp Thanh, buổi tối lại mơ thấy loại giấc mơ này.

Loại cảm giác mất khống chế này làm cậu ta vô cùng bực bội cùng không thể tưởng tượng. Thời Úy luôn đối đãi với tình cảm cùng bất kỳ chuyện gì đều chủ trương một lòng một dạ đến già, không cho phép bản thân như vậy, như thế này quả thực là phản bội tinh thần đối với Đinh Vũ Thần cũng là khinh nhờn Diệp Thanh.

Trái tim cùng thân thể cho nhau vi phạm, ý chí đi hướng một cái mạc danh con đường chạy thiên, chuyện này làm cho cậu ta cơ hồ thức trắng đêm.

Thời Úy trong lòng phiền loạn dứt khoát không ngủ, đứng dậy ngồi trước máy tính, mở máy tínhtrong đêm đen bận rộn, chỉ cần liều mạng làm việc cậu ta sẽ có thể ném bực bội trong đầu qua một bên.

Sáng sớm bình minh tươi đẹp chiếu vào ký túc xá, Diệp Thanh tỉnh lại từ trên giường bước xuống dưới, lúc này Hoàng Kha Duệ và Lưu Văn Tuấn còn đang ngủ say, cậu lập tức nhìn sang Thời Úy mặc quần áo đơn bạc ghé vào trên bàn, một bên máy tính còn mở ra, cánh tay ép xuống một ít tư liệu và văn kiện.

Hiện tại thời tiết đã có chút lạnh, Diệp Thanh lo lắng Thời Úy như vậy sẽ bị cảm, nên tìm áo khoác của Thời Úy nhẹ nhàng khoác lên người cho cậu ta.

Nhưng không ngờ động tác của cậu nhẹ như vậy cũng có thể làm Thời Úy bừng tỉnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Thanh đột nhiên có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi, đánh thức cậu, tôi thấy cậu nằm đó cũng không mặc quần áo nhiều chút, sợ cậu bị cảm nên khoác thêm chiếc áo cho cậu".

"Cảm ơn!"

Thời Úy thấy trong ánh mắt đen nhánh như mực của Diệp Thanh hiện lên một ít câu nệ, lông mi nhỏ dài cong vút khẽ chớp, trong lòng đột nhiên có chút mềm mại cùng vui sướng.

Mình đang suy nghĩ gì vậy? Thời Úy bị cảm thụ của chính mình làm cho cả người chấn động, trong phút chốc nhíu mày lạnh nhạt đứng dậy, tầm mắt tránh khỏi Diệp Thanh đi tới phòng vệ sinh.

Diệp Thanh nhìn bộ dáng Thời Úy lạnh nhạt cũng không nghĩ nhiều, trải qua một đoạn thời gian ở chung, cậu phát hiện Thời Úy tựa hồ chính là loại tính cách này, mặt ngoài có vẻ rất lãnh khốc nhưng nội tâm lại không như vậy.

Rửa mặt xong, Diệp Thanh và Hoàng Kha Duệ chuẩn bị cùng tới nhà ăn để ăn bữa sáng, mà Lưu Văn Tuấn da mặt dày vẫn luôn quấn lấy Thời Úy, muốn cùng đối phương đi ăn cơm.

Thời Úy đối với loại người nịnh bợ như Lưu Văn Tuấn rất phản cảm, trực tiếp lạnh nhạt nói với Lưu Văn Tuấn: "Chính cậu tự mình đi ăn là được, đừng mỗi lần đều đi theo tôi!".

Lưu Văn Tuấn không ngờ Thời Úy lại trực tiếp cự tuyệt hắn như vậy, đỏ mặt lên, cả người đều xấu hổ không thôi, hắn tốn nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy muốn tạo lập quan hệ với Thời Úy, nhưng mà hết thảy lại đều không có tác dụng.

Thời Úy đối với hắn và đối với Hoàng Kha Duệ cùng Diệp Thanh đều không công bằng, cuối cùng Lưu Văn Tuấn chỉ có thể xám xịt tự mình ra ngoài ăn bữa sáng, hắn cũng không để ý tới Diệp Thanh và Hoàng Kha Duệ, bởi vì hắn cảm thấy hai người kia giờ phút này chắc chắn đang chê cười hắn, cũng khinh thường ở chung với loại người hắn cho là gia cảnh bình thường.

Chờ Lưu Văn Tuấn đi rồi, Hoàng Kha Duệ lập tức làm mặt quỷ với Diệp Thanh, trải qua khoảng thời gian ở chung này, Hoàng Kha Duệ cũng thấy rõ tính cách thích trèo cao dẫm thấp của Lưu Văn Tuấn, tự nhiên cũng không muốn chơi chung với loại người này.

Diệp Thanh có chút buồn cười nhìn Hoàng Kha Duệ, xoay người hỏi Thời Úy: "Cậu muốn cùng đi ăn cơm không?".



Hoàng Kha Duệ cũng phụ họa nói với Thời Úy: "Đúng vậy, Thời Úy, muốn cùng đi không?".

Thời Úy ánh mắt vô biểu tình nhìn lướt qua Diệp Thanh, từ chối: "Không cần, các cậu đi trước đi, tôi chờ một chút rồi đi!".

"Ừ, vậy hai bọn tôi đi đây!"

"Ừ!"

Hai người mới vừa đi ra khỏi ký túc xá, nghênh diện một người đi tới ngăn cản Diệp Thanh, diện mạo đối phương soái khí gương mặt tươi cười như ánh mặt trời, nhìn Diệp Thanh đưa bữa sáng trong tay ra nói: "Diệp Thanh, tôi mua bữa sáng cho em".

Diệp Thanh nhìn người trước mắt nhíu mày hồi tưởng một chút, ngay lập tức nhận ra người này là Lý Đạc Nghị hai ngày trước thổ lộ với mình.

Cậu cho rằng lần trước bản thân đã nói lời từ chối, người này chắc là nghe hiểu cũng từ bỏ, không ngờ đối phương lại còn đến đưa bữa sáng cho mình.

Cậu nhìn bữa sáng trong tay đối phương nói: "Xin lỗi, cảm ơn ý tốt của cậu, tôi hiện tại đang chuẩn bị cùng bằng hữu đi ăn bữa sáng, bữa sáng này cậu vẫn nên giữ lại tự mình ăn đi, về sau cũng đừng tặng cho tôi, cảm ơn!".

Lý Đạc Nghị trong mắt hiện lên một mạt thất vọng, lại gượng cười gật đầu nói: "Tôi sẽ không miễn cưỡng em, nếu em không muốn vậy quên đi, nhưng mà về sau tôi vẫn sẽ tiếp tục đưa bữa sáng cho em, em nhận hay không là chuyện của em, tôi có làm hay không là chuyện của tôi", nói xong hắn liền cười rời đi.

"Chà, mị lực thật lớn!", Hoàng Kha Duệ chọc chọc bả vai Diệp Thanh, cảm khái nói: "Tôi không ngờ còn có nam sinh thổ lộ với cậu đâu, tấm tắc!".

Diệp Thanh có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Hoàng Kha Duệ: "Đi thôi, đi ăn bữa sáng!"......

Thời gian thoáng cái đã tới thứ bảy, tuần này Đinh Vũ Thần vẫn theo lẽ thường tới ký túc xá tìm Thời Úy, thế nhưng cùng Lưu Văn Tuấn hàn huyên, hai người thậm chí nói chuyện cũng không tệ lắm.

Đinh Vũ Thần còn đáp ứng lần sau sẽ mang cho Lưu Văn Tuấn một đôi giày chơi bóng bản giới hạn, lập tức chọc Lưu Văn Tuấn vô cùng vui mừng, vẫn luôn thân thiện vây quanh Đinh Vũ Thần, hai người không chỉ thêm WeChat còn để lại phương thức liên hệ cho nhau.

Chờ đến lúc Thời Úy bận xong cùng Đinh Vũ Thần ra ngoài, thời điểm hai người ngồi trên xe, cậu ta nói với Đinh Vũ Thần: "Lưu Văn Tuấn kia nhân phẩm không tốt, cậu không cần kết thân với hắn".

Lúc này là lần đầu tiên Đinh Vũ Thần gặp mặt Thời Úy sau lần không cẩn thận làm chuyện khác người đó, trong lòng hắn hiện tại có chút chột dạ cùng sợ hãi, hắn lấy lòng nắm tay Thời Úy, năm ngón tay giao triền, làm nũng nói: "Tôi chỉ là muốn giao lưu với bạn cùng phòng của cậu mà thôi, lần sau tôi sẽ không nói nhiều với hắn".

"Được!", Thời Úy thấy Đinh Vũ Thần lúc này biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, xoa đầu đối phương cong môi cười một chút.

Đinh Vũ Thần tất nhiên không phải thật tâm muốn giao hảo với Lưu Văn Tuấn, chính là trong lòng hắn hoảng, tóm lại cảm thấy Diệp Thanh là uy hiếp rất lớn, hơn nữa chuyện chính hắn đã làm sai không muốn để Thời Úy biết, cho nên muốn tìm người ở bên cạnh Thời Úy, tùy thời hiểu biết động thái của Thời Úy và Diệp Thanh, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng......

Tác giả có lời muốn nói: Hy vọng các vị các bảo bảo ủng hộ nhiều hơn một chút, hoan nghênh để lại bình luận!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Diệp Thanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook