Trọng Sinh Chi Độc Sủng Nam Thê

Chương 47:

Tử Sắc Thâm Uyên

23/11/2022

“Quan phủ cũng đã làm người tới điều tra, chỉ là nhà kho bị thiêu hủy quá nghiêm trọng, bọn họ tạm thời cũng điều tra không ra cái gì.” Điền thị càng nói đầu lại càng cảm thấy đau.

“Bọn họ không phải là không nghiêm túc điều tra đi, mẫu thân hay là ngươi cho ta một ít ngân lượng, ta đi tìm Nghiêm thiếu ra mặt hỗ trợ giải quyết, nói không chừng còn có thể làm cho bọn hắn để bụng chút, mau chóng tìm được thủ phạm.” Tề Tranh đề nghị nói.

Điền thị lại lắc lắc tay, “Nghiêm Vũ Thành người này nơi nào là dễ như vậy nhờ vả hắn. Hiện giờ trong phủ còn dư lại bạc, đều phải cố gắng mà tiết kiệm dùng, hiện tại việc quan trọng chính là chạy nhanh đi nha môn đem thôn trang cùng cửa hàng khế đất tất cả đều làm lại.”

Muốn tranh thủ trước khi trượng phu còn chưa có hạ triều trở về, mà làm nhi tử trước đem giấy tờ làm cho xong, chờ đến khế đất tới rồi nàng trong tay, Tề Minh Văn muốn lấy lại là phải đến tìm nàng thương lượng.

Hiện tại trong phủ có vài cái tiểu thiếp, Tề phủ lúc sau chi tiêu khẳng định là càng ngày càng túng thiếu, nàng phải cho chính mình cùng nhi tử để dành một chút đồ vật.

“Mẫu thân nói đúng, ta sẽ ngay lập tức đi nha môn một chuyến, bất quá muốn cho những người đó làm việc nhanh nhẹn chút, ngân lượng vẫn là không thể thiếu.” Tề Tranh có chút khó xử mà nhìn nàng nói.

Điền thị cũng biết cái này quy củ, làm Lưu ma ma đến chính mình tư khố cầm chút ngân lượng ra tới đưa cho Tề Tranh. Nàng vốn dĩ chỉ có điểm này một chút của hồi môn, lúc trước vì giữ được mặt mũi, còn cấp hôn lễ của Tề Nguyệt bỏ vào một ít, dư lại đều là để dùng ở chuyện quan trọng.

Chỉ là chờ đến Tề Tranh tới rồi nha môn, tiền cũng đưa ra, quan hệ cũng chuẩn bị tốt, lại bị nha môn người báo cho những cái đó điền trang cùng cửa hàng, tất cả đều là đăng ký ở Lâm gia danh nghĩa, còn phải làm Lâm gia lão gia viết xuống mua bán khế ước mới được.

Lúc này Tề Tranh sắc mặt hoàn toàn là khó coi, lại không thể hướng người của nha môn mà phát hỏa. Liền nổi giận đùng đùng mà quay đầu chạy đến Lâm phủ, kết quả lại bị Lâm Tuấn Hào dùng các loại lý do mà đuổi đi trở về.

“Người của Lâm gia là nói như thế nào?” Điền thị nhìn thấy nhi tử tay không mà về, nàng đôi mày liễu được vẽ đến tinh xảo, suýt chút nữa mà bị nàng nhăn lại dính ở bên nhau.

“Lâm Tuấn Hào cùng ta nói, Lâm gia lão gia đã đi ra ngoài nói chuyện làm ăn, phải chờ hắn trở về mới được.” Tề Tranh vừa nghĩ đến Lâm Tuấn Hào kia gương mặt gian xảo, lại làm bộ như không có gì, làm cho hắn cảm giác giống như là một quyền đánh vào trên bông vậy, trong lòng liền nghẹn khuất đến lợi hại.

Điền thị lúc này sao còn không biết, Lâm gia đây là ở kéo dài thời gian, tức giận đến cả người phát run, “Quả nhiên là cái kia tiểu tiện nhân đang giở trò quỷ.”

--------------------------------------------------------------------------------------

“Vi thần cùng với phu nhân Tề Nguyệt, tham kiến Hoàng Thượng, tạ Hoàng Thượng long ân.”



Khánh Khang Đế vừa mới hạ triều, liền nhìn thấy hai ngươi đang đứng chờ ở ngoài cửa Ngự thư phòng, trên mặt thoải mái mà cười nói, “Miễn lễ, hãy bình thân.” Lục Cận Xung cùng Tề Nguyệt cùng nhau tạ ơn mà đứng dậy, Khánh Khang Đế đánh giá trước mắt hai người, thấy Vĩnh An Bá trưởng tử mi thanh mục tú, cử chỉ đoan trang, lúc này mới vừa lòng mà cười.

“Các ngươi hai người sao lại tới sớm như vậy, cùng trẫm vào đi.”

Lục Cận Xung nói một tiếng “Vâng”, cùng Tề Nguyệt ở phía sau mà đi theo vào Ngự Thư Phòng.

Khánh Khang Đế ở trên long sàng ngồi xuống, đôi mắt lại nhìn về phía Tề Nguyệt, trên mặt tươi cười lại nhiều vài phần thâm ý, “Tề bá phủ trưởng tử nhưng thật ra không phải người tầm thường, nếu không phải là gã cho Cận Xung, ngươi nhất định sẽ là người được trẫm chọn làm thế tử Bá phủ. Hiện tại mọi chuyện đã định, trẫm cũng không muốn bạc đãi ngươi, ngươi nếu muốn cái gì đều có thể nói với trẫm.”

Nghe thấy Hoàng Thượng đặc biệt chủ động mà hướng hắn hỏi chuyện, Tề Nguyệt vội vàng hành lễ trả lời, “Hoàng Thượng quá khen, hạ thần cảm thấy thẹn với sự mong đợi của người, nên không dám nhận. Lúc trước được Hoàng thượng cho phép vào cung cùng thiếu tướng quân gặp nhau, hạ thần cũng đã rất là vinh hạnh, việc hôn nhân này đối với hạ thần mà nói đã rất là mỹ mãn, không dám lại cầu xin thêm cái gì.”

Lần trước bị triệu vào cung khi, Tề Nguyệt cũng không có cơ hội mà nhìn thấy Hoàng Thượng, hắn đây vẫn là lần đầu tiên diện thánh, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương. Chỉ là hắn ngoài mặt đã quen giữ được bình tĩnh, lúc này mới không có bị người phát hiện thôi.

Khánh Khang Đế nghe được hắn trả lời, trên mặt biểu tình lúc này mới hơi thả lỏng, lời nói cũng từ thâm trầm biến thành trêu chọc, “Nga, thật sự là như vậy sao?”

“Hạ thần trước kia liền thường nghe người ta nói về thiếu tướng quân, trong lòng đã sớm ngưỡng mộ từ lâu, cho nên lúc phụ thân dò hỏi khi, hạ thần cũng chưa từng có do dự liền đáp ứng rồi, cũng may là thiếu tướng quân không có đối thần chán ghét, vẫn luôn đối xử với thần rất tốt.” Tề Nguyệt thanh âm ôn nhuận, ngữ điệu nhẹ nhàng nói.

Thân là một người nam nhân, trong lòng lại lén đối với một người nam nhân khác yêu thích, loại này lời nói từ Tề Nguyệt trong miệng nói ra, lại là như vậy tự nhiên nhẹ nhàng, cũng sẽ không làm người khác nghe thấy được mà khó chịu.

Nhưng Lục Cận Xung trong lòng cảm xúc lại là rất trầm trọng, vì không muốn để cho Hoàng Thượng nghi ngờ, Tề Nguyệt thế nhưng lại làm chính mình trở nên thấp hèn trước mặt người khác.

Khánh Khang Đế nghe xong, nhưng thật ra nhớ tới thu săn khi, hai người này liền thường xuyên ở bên cạnh nhau mà xem một đám tiểu hài tử chơi đá cầu, tức khắc tin tưởng vài phần, “Vậy ngươi không nghĩ đến sẽ trở thành thế tử sao?”

“Bẩm Hoàng Thượng, tước vị là do tổ tiên giành vinh quang mà đổi lấy được, truyền lại cho Tề gia con cháu là vì muốn chúng ta nhớ rõ tổ tông tài đức cùng hoàng ân mênh mông to lớn, hạ thần đã sớm mà khắc ghi trong lòng, có trở thành hay không thế tử cũng không có gì khác biệt.” Tề Nguyệt khiêm tốn trả lời nói.

Hoàng Thượng thấy hắn trả lời bình tĩnh thong dong, nhưng thật ra đối hắn cái này bá phủ trưởng tử có chút tán thưởng, “Đừng quỳ, ban ngồi.”

“Tạ Hoàng Thượng.” Tề Nguyệt biết đã qua được cái này trạm, trong lòng lén lút mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lục Cận Xung nhìn thấy Tề Nguyệt quỳ lâu như vậy, đã sớm mà đau lòng không thôi, lúc này cũng đi duỗi tay mà dắt lấy Tề Nguyệt một phen.



Khánh Khang Đế đem hai người động tác hỗ trợ qua lại mà xem ở trong mắt, như vậy thân mật cử chỉ không giống như là làm bộ, cười trêu ghẹo, “Ngươi nhưng thật ra biết đau lòng người khác.”

“Làm Hoàng Thượng chê cười.” Lục Cận Xung nhìn Tề Nguyệt liếc mắt một cái, mới có chút ngượng ngùng cười nói.

Khánh Khang Đế thở dài, khó được mà thật lòng nói ra một câu lời nói, “May mắn các ngươi không có oán hận trẫm, vừa rồi trẫm lời nói như cũ là có hiệu lực, sau này nếu là nghĩ ra được muốn cái gì cứ việc cùng trẫm nói, trẫm nhất định sẽ không bạc đãi hai người các ngươi.”

“Hoàng Thượng nói quá lời, Tề Nguyệt là người rất tốt, việc hôn nhân này có lẽ chính là ông trời an bài cho hạ thần lương duyên đi.” Lục Cận Xung nói lời này khi, nhưng thật ra là lời nói phát ra từ tận đáy lòng.

Khánh Khang Đế nghe xong lời này, lúc này trong lòng mới cảm thấy thoải mái chút, lại nghĩ đến đêm qua, vốn dĩ là muốn mang Tuệ phi đi uống rượu mừng, kết quả bởi vì Trân quý phi thân thể không tốt, mà làm nàng bỏ lỡ đệ đệ hôn lễ, trong lòng cảm thấy rất là thua thiệt nàng.

“Hôm qua trẫm có việc nên thất hứa, làm Tuệ phi cũng không thể đi Lục phủ mà tham dự hai người các ngươi hôn lễ, đợi lát nữa ra Ngự thư phòng, các ngươi hai người cũng nên đi một chuyến Chiêu Hoa Cung, cùng các ngươi trưởng tỷ vui vẻ mà gặp mặt, cũng làm nàng thấy một lần chính mình em dâu.”

Nghe được Hoàng Thượng thế nhưng cho phép, làm hắn đi hậu cung cùng trưởng tỷ gặp nhau, Lục Cận Xung trong lòng rất là kinh ngạc, vội vàng đứng dậy tạ ơn.

Tề Nguyệt thấy hắn được như ước nguyện, trong mắt cũng nhiều vài phần ý cười.

Lúc sau hai người lại cùng Hoàng Thượng ở Ngự Thư Phòng tán gẫu một hồi, cũng không có nói đến việc triều chính, chỉ là nhắc tới biên cương một ít chuyện vui, cũng xem như là cùng nhau tán gẫu việc nhà.

Thẳng đến Lục Cận Xung hai người chuẩn bị rời đi khi, Khánh Khang Đế mới đột nhiên nói một câu, “Đêm qua Vĩnh An Bá phủ bị hoả hoạn, các ngươi có biết không?”

Lục Cận Xung nghe được lời này khi, trong lòng liền hiểu rõ, Hoàng Thượng đây là vẫn còn hoài nghi hắn, hoặc là nói hoài nghi Tề Nguyệt, cho nên vừa rồi một hồi nói chuyện cũng chỉ là muốn thử, cũng may mà Tề Nguyệt trả lời không có gì sao sót.

Lục Cận Xung cùng Tề Nguyệt liếc nhau, sau đó mới mở miệng nói, “Bẩm Hoàng Thượng, vi thần sáng nay cấp cha mẹ kính trà xong liền trực tiếp vào cung, còn chưa có nghe đến tin tức, không biết nhạc phụ cùng nhạc mẫu hiện giờ như thế nào?”

Khánh Khang Đế nhìn không ra hai người suy nghĩ, lúc này mới lắc lắc tay, “Hẳn là không có gì đáng ngại.”

Từ Ngự Thư Phòng ra tới, liền có cung nhân đứng đợi sẵn mà dẫn bọn họ đi đến Chiêu Hoa cung. Lục Cận Xung cùng Tề Nguyệt hai người một đường đi không hề nói chuyện, ai cũng đều không có nhắc tới bá phủ hoả hoạn sự tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Độc Sủng Nam Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook