Chương 64: Trình diễn cảnh hôn
Tiêu Đường Đông Qua
11/09/2024
Các cậu vẫn còn đang chơi à?
“A, Tô Thiên Vương!” Phương Đại Đồng cũng cảm thấy có chút hơi muộn rồi, “Chúng tôi sắp thu bài rồi!”
“Ồ.” Tô Trăn ngồi ở bên cạnh Dung Phi, “Tôi sợ Dung Phi chơi quên mất thời gian nên cố ý tới đây kêu cậu ấy về đi ngủ.”
Lý do của Tô Trăn rất chính đáng. Cho dù Dung Phi muốn tức giận, cậu cũng không thể làm được trò gì trước mặt Phương Đại Đồng.
Đi thôi, đừng làm phiền giấc ngủ của Đại Đồng. Cậu ta còn phải chuẩn bị dụng cụ chụp ảnh cho ngày mai nữa.
Xem này, đây lại là một lý do chính đáng khác nữa rồi.
Mà từ khi bước vào, Tô Trăn đã nhìn thấy những bộ quần áo của Dung Phi được để tùy ỳ trên giường. Anh như thể không đoán được suy nghĩ của Dung Phi, cực kỳ tự nhiên đưa tay cầm những bộ quần áo đó đi về phía cửa, “Đi thôi nào, Dung Phi.”
Vốn dĩ Dung Phi ban đầu nghĩ rằng mình chỉ cần nán lại chỗ Phương Đại Đồng, tối nay sẽ không phải đối mặt với Tô Trăn.
Mà hiện tại bây giờ, cậu chỉ có thể đi theo phía sau Tô Trăn, quay đầu nhìn chằm chằm vào Phương Đại Đồng tắt đèn.
Hai người đi một mạch không nói gì, đi vào phòng.
Tô Trăn đem quần áo của Dung Phi đặt lại vào vali như cũ, kết quả thật là dở khóc dở cười.
Em đâu phải là trẻ con, căn bản em không cần anh đến tìm em.
“Nhưng nếu anh không đến tìm em, em liền căn bản sẽ chẳng bao giờ về phòng ngủ đâu.”
Dung Phi dứt khoát không tắm rửa, cứ thế nằm lên giường, còn có thể duỗi thẳng cả hai tay hai chân, chiếm hết một nửa giường.
Tô Trăn nằm ở bên giường, trên mặt mỉm cười, rõ ràng chỉ cần nghiêng người liền sẽ ngã xuống, nhưng anh tựa hồ lại không hề để ý tới “sự ngang ngược” của Dung Phi.
“Em đã sẵn sàng cho cảnh tình cảm với Lạc Băng vào ngày mai chưa?”
Dung Phi không trả lời anh, thay vào đó cậu nhắm mắt lại với vẻ mặt “Em đã ngủ rồi, đừng làm phiền tới em.”
Tô Trăn đưa tay nhéo má cậu, “Rốt cuộc em tức giận với anh vì điều gì? Em thật sự trông rất giống một đứa trẻ.”
Dung Phi bỗng xoay người lại, nhường một nửa giường cho Tô Trăn, mà Tô Trăn cũng chớp lấy cơ hội này để áp sát.
Dung Phi biết bản thân mình đã xong đời rồi. Một mặt, cậu luôn tỏ ra vụng về, cứng nhắc, đến mức bạn bè với Tô Trăn cũng khó mà giữ được. Mặt khác, cậu không biết phải đối mặt với Tô Trăn như thế nào nữa.
Đêm ở ngoại ô, yên tĩnh đến lạ thường. Điều này cũng khiến cho Dung Phi nghe rõ hơn tiếng thở của Tô Trăn.
Tay của Tô Trăn vươn ra, ôm lấy Dung Phi từ phía sau.
Tim đập thình thịch, Dung Phi không suy nghĩ gì mà vứt tay của Tô Trăn xuống.
Đừng có đến quấy rầy em nữa!
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, cánh tay của Tô Trăn lại đặt lên, Dung Phi lại đẩy nó ra.
Mà Tô Trăn lại một lần nữa kiên trì ôm lấy cậu.
Dung Phi bốc lửa, xoay người lại nhìn đối phương, nhưng không dự đoán được đối phương cũng đang trợn tròn mắt nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau không nói câu lời, Dung Phi đang định quay người lại thì Tô Trăn đã nắm lấy vai cậu, chậm rãi nói: “Em có thể đừng làm vậy với anh nữa được không?”
Chỉ là một câu hỏi thôi, lòng Dung Phi thực sự mềm lòng rồi. Cậu ghét điều đó, không phải là Tô Trăn, mà là chính bản thân cậu.
Ngủ thôi, mai còn phải quay phim.
Dung Phi nhắm mắt lại, cậu biết Tô Trân vẫn đang nhìn mình.
Thời gian cứ như thế giằng co, Dung Phi chỉ mong trời mau sáng. Nhưng khi bình minh đến, cậu cảm thấy vô cùng buồn bã khi phát hiện chính mình lại bị ôm chặt trong lồng ngực của Tô Trăn. Mái tóc của Tô Trăn cọ vào gáy Dung Phi, anh nhẹ nhàng ôm lấy eo Dung Phi từ phía sau, hơi thở phả vào trên lưng cậu.
Dung Phi nháy mắt, nhận ra mọi chuyện sau đó, vội vàng nhảy khỏi giường, nhanh chóng thay quần áo, đánh răng rửa mặt. Cậu không nói một lời nào cả với Tô Trăn, rồi rời khỏi phòng.
Cậu là đàn ông! Là đàn ông đấy, có hiểu không! Đừng nghĩ rằng anh thân với cậu thì có thể như miếng keo dán vậy mà suốt ngày ôm cậu! Cậu không phải là gối ôm!
Trong lòng Dung Phi vô cùng sốt ruột…
Cho đến khi cậu rời đi, Tô Trăn mới từ từ mở mắt, nhìn vào căn phòng trống rỗng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Dung Phi đến trường quay chưa được bao lâu thì Lạc Băng cũng đến, cô ấy mặc bộ váy màu đỏ. Thông thường, người ta mặc màu đỏ thường tạo cảm giác chói mắt và quá sặc sỡ, rất ít người có thể mặc màu đỏ như Lạc Băng toát ra khí chất cao ngạo và thanh lịch.
Gỡ kính râm xuống, Lạc Băng ngồi vào ghế và ra hiệu cho chuyên viên trang điểm có thể bắt đầu hóa trang cho cô ấy.
Nhìn thấy vẻ bình tĩnh của cô ấy, lòng Dung Phi lại bắt đầu lo lắng, đó là nữ hoàng của Tinh Diệu mà, hôm nay cậu lại phải hôn cô ấy? Cậu nên hôn cô ấy như thế nào?
Dung Phi đột nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng, đây là lần đầu tiên trong hai ngày qua cậu cảm thấy hối hận vì đã làm căng với Tô Trăn, nếu không Dung Phi hoàn toàn có thể nhờ Tô Trăn chỉ điểm đường đi nước bước.
Lúc này, Tô Trăn cũng mặc một chiếc áo sơ mi giản dị và quần jean đi đến bên cạnh đạo diễn. Trọng tâm của ngày hôm nay là Dung Phi và Lạc Băng, Tô Trăn chỉ đến đóng vai phụ thôi.
Tuy nhiên, nhân vật đến góp vui này khiến áp lực của Dung Phi tăng gấp đôi. Nếu cậu diễn tệ, bị Lạc Băng tát một cái, cậu có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Tô Trăn…
Hơn mười phút sau, bộ trang phục của Lạc Băng hoàn toàn hóa thành vai diễn Phùng Y, cô bước đến trước mặt Dung Phi, vỗ nhẹ vào vai cậu: “Dung thiếu, xin hãy tập trung vào tôi một chút, tôi không muốn cảnh hôn sẽ quay đi quay lại mười lăm sáu lần, như thế miệng tôi sẽ sưng lên.”
Những lời nói nửa đùa nửa thật như vậy ở trong tai Dung Phi nghe giống như một lời đe dọa.
“Ha ha…”, Dung Phi cười gượng gạo, “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trời biết làm sao cậu có thể cố gắng hết sức? Trong ký ức của Dung Phi, cậu chưa từng hôn ai cả! Mặc dù khi đọc kịch bản, cậu đã xem rất nhiều phim để học hỏi cho vai diễn này, nhưng mỗi lần cậu đều cảm thấy ngưỡng mộ thật lòng trước diễn xuất đầy cảm xúc của các diễn viên nam thanh nữ tú, nhưng khi đến lượt mình, cậu lại trở nên lúng túng.
Trong vở kịch này, Phùng Y và người đàn ông giàu có bao nuôi cô ấy đã cãi nhau kịch liệt và rời khỏi biệt thự lạnh lẽo đó. Sau đó, Mạc Tiểu Bắc tìm thấy cô ấy, hai người ngồi uống một cốc cà phê pha sẵn rẻ tiền bên đường, Phùng Y đã khóc nức nở và hối hận.
“Tôi không nên cãi nhau với ông ta… Tôi quá mất lý trí…” Nước mắt của Lạc Băng lặng lẽ tuôn rơi, cô không có những cơn điên loạn của một người phụ nữ bị bỏ rơi khác. Nhưng chính sự kìm nén đó lại mới là sự chua xót thực sự.
“Chết tiệt! Cô mất lý trí ở đâu thế? Ông ta dùng bình hoa ném vào người cô!” Dung Phi tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, nếu người đàn ông đó đứng trước mặt cậu, chẳng ai nghi ngờ Dung Phi, trong vai diễn Mạc Tiểu Bắc, sẽ lao tới túm cổ áo ông ta mà đánh cho một trận tơi tả.
“Tôi chắc chắn không tỉnh táo! Làm sao tôi có thể mong đợi tình yêu từ ông ta? Giữa chúng tôi chưa bao giờ có tình yêu! Nhưng tôi vẫn phải sống… Làm sao tôi sống nếu không có ông ta?” Lạc Băng đứng dậy, như thể đã lấy hết can đảm, loại can đảm này càng làm nổi bật sự yếu đuối của nhân vật Phùng Y, “Tôi sẽ đi xin lỗi ông ta… Nói với ông ta rằng tôi xin lỗi, cầu xin ông ta tha thứ cho tôi… Có lẽ ông ta chỉ tát tôi hai cái, rồi tất cả mọi chuyện sẽ qua đi nhanh thôi…”
Dung Phi nắm chặt lấy cô, cơn giận dữ trong nháy mắt bị ép xuống bên dưới, chỉ còn lại giọng điệu cao vút, “Cô nói gì vậy? Không có ông ta thì cô sẽ làm sao? Phùng Y, cô bị cụt tay cụt chân hay mắt mù tai điếc à? Trên đời này có biết bao nhiêu người, không có người đàn ông đói thì chẳng lẽ họ đều không sống tốt à?”
“Vậy thì tôi còn gì nữa? Điều mà một người phụ nữ luôn mong muốn nhất là một người đàn ông… Liệu một người phụ nữ như tôi còn ai muốn nữa không?” Lạc Băng lộ vẻ tuyệt vọng.
“Ông ta đã dùng tiền thanh xuân của cô…” Dung Phi lắc đầu cười lạnh, nhưng điều đó không khiến người ta cảm thấy cậu đang mỉa mai Phùng Y mà càng là trân trọng và bất lực, “Cho nên cô vẫn muốn để cho ông ta phá hỏng tất cả những gì mà cô đang có?
“Vậy tôi còn lại cái gì? Hy vọng của một người phụ nữ luôn là một người đàn ông… Có ai muốn loại đàn bà như tôi không?” Lạc Băng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đạo diễn và phó đạo diễn ngồi trước màn hình, phó đạo diễn liên tục gật đầu, “Ừm, bầu không khí được tạo ra rất tốt. Sự yếu đuối, chết lặng, thiếu tự tin và hoang mang của Phùng Y…Lạc Băng diễn rất tuyệt. Dung Thiếu cũng không tệ, trong phân cảnh này, cậu ấy rất đàn ông.”
Tuy nhiên, phân cảnh kế tiếp mới là trọng điểm.
Theo kịch bản, khi Phùng Y lộ ra vẻ mặt như thể tất cả mọi thứ đều đã sụp đổ, Mạc Tiểu Bắc lẽ ra phải nắm lấy Phùng Y và hôn cô ấy. Nhưng Dung Phi lại dừng lại, mắt nhìn vào môi của Lạc Băng, cứng đờ không biết phải tiến lại gần như thế nào.
“Cắt!” Đạo diễn hét lớn, “Dung Phi! Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy!”
Dung Phi hít một hơi thật sâu, quả nhiên bản thân mình bị kẹt lại ở đây.
Dù sao bầu không khí trước đó đã được xây dựng quá tốt, giờ đột ngột kết thúc, có thể tưởng tượng đạo diễn tức giận đến mức nào.
Lạc Băng đưa tay ra, trợ lý liền bước lên đưa cho cô khăn giấy, lau đi những giọt nước mắt trên mặt, chuyên viên trang điểm tranh thủ thời gian chỉnh trang lại.
“Tôi nói này Dung Thiếu, trước kia cậu từng trải qua biết bao nhiêu bông hoa. Có phải khi nhìn thấy tôi, một người phụ nữ già nua, tàn phai, cậu không còn hứng thú muốn thân mật với tôi nữa phải không?”
Không… không phải… Tôi chỉ chưa nhập vai hoàn toàn thôi… Là lỗi của tôi…
Nếu bản thân chưa hoàn toàn nhập vai, thay vì suy nghĩ làm sao để hôn Lạc Băng, thì mọi thứ sau đó sẽ diễn ra một cách tự nhiên như nước chảy thành sông.
“Có lẽ Dung Thiếu và Lạc Băng lần đầu hợp tác đã có cảnh thân mật như vậy, cậu ấy ngại đấy.” Phó đạo diễn vội vàng hòa giải, “Hãy thử lại đi, cảnh hôn cũng thường phải quay nhiều lần mới chọn được góc máy đẹp.”
Đạo diễn gật đầu, ra hiệu quay lại: “Lạc Băng, cô đọc lại lời thoại trước cảnh hôn một lần nữa! Dung Phi! Cậu chưa từng hôn ai bao giờ à? Chưa từng hôn mạnh một cô gái nào à? Cứ theo kiểu đó mà diễn! Đừng có ở đây mà đóng vai thanh niên ngoan ngoãn, ngây thơ! Cậu không phải là Trần Thiển Phong đâu!”
Nghe tiếng hô hào ầm ĩ như vậy, Dung Phi càng thêm lúng túng. Những chuyện hào hùng của Dung thiếu, cậu thực sự chưa bao giờ tham gia!
Được rồi, được rồi, chuẩn bị tinh thần thôi!
Trước mắt là Lạc Băng trong vai Phùng Y! Lạc Băng là nữ thần trong lòng biết bao nhiêu người đàn ông, mà cậu lại còn ngần ngại gì nữa khi có cơ hội hôn cô ấy! Nếu Long Triển Vân và Vệ Tử Hành mà biết chắc chắn sẽ cười cho tới mức nổ cúc áo sơ mi!
“……Liệu còn ai muốn một người phụ nữ như tôi nữa không?” Nét mặt của Lạc Băng khiến người ta muốn ôm cô vào lòng hơn bao giờ hết.
Chính vào lúc này, Dung Phi đột ngột kéo cô lại, nụ hôn rơi xuống môi cô trong tích tắc, sức lực quá mạnh khiến cả hai choáng váng.
Dung Phi buông tay Lạc Băng ra, lùi lại phía sau vài bước và che miệng mình lại. Mà Lạc Băng chỉ vào Dung Phi, đầu ngón tay run rẩy, mắt ứa lệ.
Đạo diễn dựa lưng vào ghế, hai tay ôm đầu, lộ vẻ mặt bất đắc dĩ. Rõ ràng Dung Phi không biết hôn, không phải giả vờ cũng không phải ngại ngùng.
“Dung Phi! Cần tôi tìm ai dạy cậu cách hôn môi không?” Trần Tư Nhạc có chút nổi điên. Anh ta là kiểu đạo diễn đòi hỏi sự tinh tế cả trong diễn xuất lẫn hành động, dù có thể dùng kỹ thuật thay thế, dùng cách đơn giản hơn như hôn nhẹ để qua cảnh này, nhưng sức bùng nổ của cảm xúc sẽ biến mất, khán giả cũng không thể bị cuốn hút bởi đoạn tình cảm này. Điều này giống như một ngọn núi lửa đã chờ đợi bùng nổ từ lâu, nhưng đến phút cuối cùng lại không thể phun trào.
“Chỉ có hai lần mà thôi… Nếu không thì tìm ai đó làm mẫu cho Dung thiếu xem thử đi.” Phó đạo diễn vội vàng dập lửa, “Dung thiếu cũng là lần đầu tiên đóng cảnh hôn trước ống kính, không biết cách điều chỉnh nhịp độ và góc máy cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, trước khi quay cảnh này, chúng ta cũng chưa trao đổi kỹ với cậu ấy, anh thấy đấy… chuyện này…
Trần Tư Nhạc có vẻ như đã bình tĩnh trở lại, nhưng Lạc Băng bên cạnh lại hét lên: “Bao giờ Dung thiếu học được cách hôn trước ống kính thì hãy đến tìm tôi! Trước đó, phiền cậu thông báo cho tôi biết những lịch trình tiếp theo đi!”
Phó đạo diễn định bước lên hòa giải, nhưng Trần Tư Nhạc đã trực tiếp đứng dậy, “Tô Trăn!”
Trên toàn bị phim trường, ngoài Dung Phi ra thì chỉ có Trần Tư Nhạc là người dám gọi thẳng tên của Tô Trăn.
“Anh muốn tôi giúp Dung Phi một tay sao?” Tô Trăn thong thả tiến lại, có vẻ như anh đã nhìn thấy Dung Phi bị bẽ mặt rồi.
Nghe đến đây, Dung Phi đột nhiên trở nên căng thẳng. Phong cách trình diễn hôn môi của Tô Trăn rất đa dạng, từ dịu dàng đến cường thế áp bức, từ mạnh mẽ đến tàn nhẫn, đều khiến tim người xem đập nhanh. Nếu Dung Phi muốn học Tô Trăn, e rằng chỉ bừa theo bắt chước.
“Cậu đi chỉ cho cậu ấy xem thử đi! Để cậu ấy cảm nhận thật kỹ nụ hôn nên được trao như thế nào!”
Mọi người đều vây quanh, thì thầm bàn tán, không dám nói lớn tiếng, bởi vì Trần Tư Nhạc vẫn đang ở bờ vực bùng nổ bên cạnh.
“Đạo diễn, anh chắc chắn muốn để Dung Phi đóng cảnh diễn này à?” Tô Trăn nhíu mày.
“Không sai! Hãy để cậu ấy có thể cho tôi nếm trải một cách trọn vẹn!” Trần Tư Nhạc ném kịch bản xuống và ngồi trở lại trước màn hình.
“Được rồi.” Tô Trăn đưa tay cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, khẽ xoay cổ, động tác bình thường ấy lại toát ra vẻ quyến rũ. gợi cảm chết người.
Khẽ nấc một tiếng, Dung Phi nuốt nước miếng, bước sang một bên, nhường chỗ sáng nhất cho Tô Trăn và Lạc Băng.
Tô Trăn thong thả đi đến, những người khác đều mở to mắt, những người ở hàng sau thì ngóng dài cổ ra xem.
Nhưng Tô Trăn lại không đi về phía Lạc Băng mà đi đến trước mặt Dung Phi.
“Sao vậy?” Dung Phi dùng ánh mắt để thăm hỏi đối phương.
Ai biết được, trong khoảnh khắc ấy, Tô Trăn đưa tay kéo gáy Dung Phi về phía mình, đột ngột hôn lên môi Dung Phi.
Toàn bộ phim trường chìm vào tĩnh lặng sau tiếng xì xào đồng thanh đầy tiếc nuối.
Dung Phi mở to mắt, tầm mắt chỉ nhìn thấy hàng mi rũ xuống của Tô Trăn.
Lưỡi của anh điên cuồng len vào kẽ môi của Dung Phi, đảo điên quấy rối, phá vỡ mọi khả năng suy nghĩ của Dung Phi.
Dung Phi yếu ớt lùi từng bước một, cho đến khi bàn tay của Tô Trăn vòng ra sau lưng giữ chặt lấy lưng cậu.
Dung Phi bị ép ngửa đầu lên, cậu thậm chí không nhận thức được lực hút của đôi môi đang hút máu từ môi cậu bởi nụ hôn của Tô Trăn!
“Ưm… ưm…” Dung Phi cảm nhận được sự chiếm hữu, thậm chí là sự nôn nóng và bất lực trong nụ hôn ấy, cùng với áp lực muốn đối phương chấp nhận.
“A, Tô Thiên Vương!” Phương Đại Đồng cũng cảm thấy có chút hơi muộn rồi, “Chúng tôi sắp thu bài rồi!”
“Ồ.” Tô Trăn ngồi ở bên cạnh Dung Phi, “Tôi sợ Dung Phi chơi quên mất thời gian nên cố ý tới đây kêu cậu ấy về đi ngủ.”
Lý do của Tô Trăn rất chính đáng. Cho dù Dung Phi muốn tức giận, cậu cũng không thể làm được trò gì trước mặt Phương Đại Đồng.
Đi thôi, đừng làm phiền giấc ngủ của Đại Đồng. Cậu ta còn phải chuẩn bị dụng cụ chụp ảnh cho ngày mai nữa.
Xem này, đây lại là một lý do chính đáng khác nữa rồi.
Mà từ khi bước vào, Tô Trăn đã nhìn thấy những bộ quần áo của Dung Phi được để tùy ỳ trên giường. Anh như thể không đoán được suy nghĩ của Dung Phi, cực kỳ tự nhiên đưa tay cầm những bộ quần áo đó đi về phía cửa, “Đi thôi nào, Dung Phi.”
Vốn dĩ Dung Phi ban đầu nghĩ rằng mình chỉ cần nán lại chỗ Phương Đại Đồng, tối nay sẽ không phải đối mặt với Tô Trăn.
Mà hiện tại bây giờ, cậu chỉ có thể đi theo phía sau Tô Trăn, quay đầu nhìn chằm chằm vào Phương Đại Đồng tắt đèn.
Hai người đi một mạch không nói gì, đi vào phòng.
Tô Trăn đem quần áo của Dung Phi đặt lại vào vali như cũ, kết quả thật là dở khóc dở cười.
Em đâu phải là trẻ con, căn bản em không cần anh đến tìm em.
“Nhưng nếu anh không đến tìm em, em liền căn bản sẽ chẳng bao giờ về phòng ngủ đâu.”
Dung Phi dứt khoát không tắm rửa, cứ thế nằm lên giường, còn có thể duỗi thẳng cả hai tay hai chân, chiếm hết một nửa giường.
Tô Trăn nằm ở bên giường, trên mặt mỉm cười, rõ ràng chỉ cần nghiêng người liền sẽ ngã xuống, nhưng anh tựa hồ lại không hề để ý tới “sự ngang ngược” của Dung Phi.
“Em đã sẵn sàng cho cảnh tình cảm với Lạc Băng vào ngày mai chưa?”
Dung Phi không trả lời anh, thay vào đó cậu nhắm mắt lại với vẻ mặt “Em đã ngủ rồi, đừng làm phiền tới em.”
Tô Trăn đưa tay nhéo má cậu, “Rốt cuộc em tức giận với anh vì điều gì? Em thật sự trông rất giống một đứa trẻ.”
Dung Phi bỗng xoay người lại, nhường một nửa giường cho Tô Trăn, mà Tô Trăn cũng chớp lấy cơ hội này để áp sát.
Dung Phi biết bản thân mình đã xong đời rồi. Một mặt, cậu luôn tỏ ra vụng về, cứng nhắc, đến mức bạn bè với Tô Trăn cũng khó mà giữ được. Mặt khác, cậu không biết phải đối mặt với Tô Trăn như thế nào nữa.
Đêm ở ngoại ô, yên tĩnh đến lạ thường. Điều này cũng khiến cho Dung Phi nghe rõ hơn tiếng thở của Tô Trăn.
Tay của Tô Trăn vươn ra, ôm lấy Dung Phi từ phía sau.
Tim đập thình thịch, Dung Phi không suy nghĩ gì mà vứt tay của Tô Trăn xuống.
Đừng có đến quấy rầy em nữa!
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, cánh tay của Tô Trăn lại đặt lên, Dung Phi lại đẩy nó ra.
Mà Tô Trăn lại một lần nữa kiên trì ôm lấy cậu.
Dung Phi bốc lửa, xoay người lại nhìn đối phương, nhưng không dự đoán được đối phương cũng đang trợn tròn mắt nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau không nói câu lời, Dung Phi đang định quay người lại thì Tô Trăn đã nắm lấy vai cậu, chậm rãi nói: “Em có thể đừng làm vậy với anh nữa được không?”
Chỉ là một câu hỏi thôi, lòng Dung Phi thực sự mềm lòng rồi. Cậu ghét điều đó, không phải là Tô Trăn, mà là chính bản thân cậu.
Ngủ thôi, mai còn phải quay phim.
Dung Phi nhắm mắt lại, cậu biết Tô Trân vẫn đang nhìn mình.
Thời gian cứ như thế giằng co, Dung Phi chỉ mong trời mau sáng. Nhưng khi bình minh đến, cậu cảm thấy vô cùng buồn bã khi phát hiện chính mình lại bị ôm chặt trong lồng ngực của Tô Trăn. Mái tóc của Tô Trăn cọ vào gáy Dung Phi, anh nhẹ nhàng ôm lấy eo Dung Phi từ phía sau, hơi thở phả vào trên lưng cậu.
Dung Phi nháy mắt, nhận ra mọi chuyện sau đó, vội vàng nhảy khỏi giường, nhanh chóng thay quần áo, đánh răng rửa mặt. Cậu không nói một lời nào cả với Tô Trăn, rồi rời khỏi phòng.
Cậu là đàn ông! Là đàn ông đấy, có hiểu không! Đừng nghĩ rằng anh thân với cậu thì có thể như miếng keo dán vậy mà suốt ngày ôm cậu! Cậu không phải là gối ôm!
Trong lòng Dung Phi vô cùng sốt ruột…
Cho đến khi cậu rời đi, Tô Trăn mới từ từ mở mắt, nhìn vào căn phòng trống rỗng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Dung Phi đến trường quay chưa được bao lâu thì Lạc Băng cũng đến, cô ấy mặc bộ váy màu đỏ. Thông thường, người ta mặc màu đỏ thường tạo cảm giác chói mắt và quá sặc sỡ, rất ít người có thể mặc màu đỏ như Lạc Băng toát ra khí chất cao ngạo và thanh lịch.
Gỡ kính râm xuống, Lạc Băng ngồi vào ghế và ra hiệu cho chuyên viên trang điểm có thể bắt đầu hóa trang cho cô ấy.
Nhìn thấy vẻ bình tĩnh của cô ấy, lòng Dung Phi lại bắt đầu lo lắng, đó là nữ hoàng của Tinh Diệu mà, hôm nay cậu lại phải hôn cô ấy? Cậu nên hôn cô ấy như thế nào?
Dung Phi đột nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng, đây là lần đầu tiên trong hai ngày qua cậu cảm thấy hối hận vì đã làm căng với Tô Trăn, nếu không Dung Phi hoàn toàn có thể nhờ Tô Trăn chỉ điểm đường đi nước bước.
Lúc này, Tô Trăn cũng mặc một chiếc áo sơ mi giản dị và quần jean đi đến bên cạnh đạo diễn. Trọng tâm của ngày hôm nay là Dung Phi và Lạc Băng, Tô Trăn chỉ đến đóng vai phụ thôi.
Tuy nhiên, nhân vật đến góp vui này khiến áp lực của Dung Phi tăng gấp đôi. Nếu cậu diễn tệ, bị Lạc Băng tát một cái, cậu có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Tô Trăn…
Hơn mười phút sau, bộ trang phục của Lạc Băng hoàn toàn hóa thành vai diễn Phùng Y, cô bước đến trước mặt Dung Phi, vỗ nhẹ vào vai cậu: “Dung thiếu, xin hãy tập trung vào tôi một chút, tôi không muốn cảnh hôn sẽ quay đi quay lại mười lăm sáu lần, như thế miệng tôi sẽ sưng lên.”
Những lời nói nửa đùa nửa thật như vậy ở trong tai Dung Phi nghe giống như một lời đe dọa.
“Ha ha…”, Dung Phi cười gượng gạo, “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trời biết làm sao cậu có thể cố gắng hết sức? Trong ký ức của Dung Phi, cậu chưa từng hôn ai cả! Mặc dù khi đọc kịch bản, cậu đã xem rất nhiều phim để học hỏi cho vai diễn này, nhưng mỗi lần cậu đều cảm thấy ngưỡng mộ thật lòng trước diễn xuất đầy cảm xúc của các diễn viên nam thanh nữ tú, nhưng khi đến lượt mình, cậu lại trở nên lúng túng.
Trong vở kịch này, Phùng Y và người đàn ông giàu có bao nuôi cô ấy đã cãi nhau kịch liệt và rời khỏi biệt thự lạnh lẽo đó. Sau đó, Mạc Tiểu Bắc tìm thấy cô ấy, hai người ngồi uống một cốc cà phê pha sẵn rẻ tiền bên đường, Phùng Y đã khóc nức nở và hối hận.
“Tôi không nên cãi nhau với ông ta… Tôi quá mất lý trí…” Nước mắt của Lạc Băng lặng lẽ tuôn rơi, cô không có những cơn điên loạn của một người phụ nữ bị bỏ rơi khác. Nhưng chính sự kìm nén đó lại mới là sự chua xót thực sự.
“Chết tiệt! Cô mất lý trí ở đâu thế? Ông ta dùng bình hoa ném vào người cô!” Dung Phi tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, nếu người đàn ông đó đứng trước mặt cậu, chẳng ai nghi ngờ Dung Phi, trong vai diễn Mạc Tiểu Bắc, sẽ lao tới túm cổ áo ông ta mà đánh cho một trận tơi tả.
“Tôi chắc chắn không tỉnh táo! Làm sao tôi có thể mong đợi tình yêu từ ông ta? Giữa chúng tôi chưa bao giờ có tình yêu! Nhưng tôi vẫn phải sống… Làm sao tôi sống nếu không có ông ta?” Lạc Băng đứng dậy, như thể đã lấy hết can đảm, loại can đảm này càng làm nổi bật sự yếu đuối của nhân vật Phùng Y, “Tôi sẽ đi xin lỗi ông ta… Nói với ông ta rằng tôi xin lỗi, cầu xin ông ta tha thứ cho tôi… Có lẽ ông ta chỉ tát tôi hai cái, rồi tất cả mọi chuyện sẽ qua đi nhanh thôi…”
Dung Phi nắm chặt lấy cô, cơn giận dữ trong nháy mắt bị ép xuống bên dưới, chỉ còn lại giọng điệu cao vút, “Cô nói gì vậy? Không có ông ta thì cô sẽ làm sao? Phùng Y, cô bị cụt tay cụt chân hay mắt mù tai điếc à? Trên đời này có biết bao nhiêu người, không có người đàn ông đói thì chẳng lẽ họ đều không sống tốt à?”
“Vậy thì tôi còn gì nữa? Điều mà một người phụ nữ luôn mong muốn nhất là một người đàn ông… Liệu một người phụ nữ như tôi còn ai muốn nữa không?” Lạc Băng lộ vẻ tuyệt vọng.
“Ông ta đã dùng tiền thanh xuân của cô…” Dung Phi lắc đầu cười lạnh, nhưng điều đó không khiến người ta cảm thấy cậu đang mỉa mai Phùng Y mà càng là trân trọng và bất lực, “Cho nên cô vẫn muốn để cho ông ta phá hỏng tất cả những gì mà cô đang có?
“Vậy tôi còn lại cái gì? Hy vọng của một người phụ nữ luôn là một người đàn ông… Có ai muốn loại đàn bà như tôi không?” Lạc Băng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đạo diễn và phó đạo diễn ngồi trước màn hình, phó đạo diễn liên tục gật đầu, “Ừm, bầu không khí được tạo ra rất tốt. Sự yếu đuối, chết lặng, thiếu tự tin và hoang mang của Phùng Y…Lạc Băng diễn rất tuyệt. Dung Thiếu cũng không tệ, trong phân cảnh này, cậu ấy rất đàn ông.”
Tuy nhiên, phân cảnh kế tiếp mới là trọng điểm.
Theo kịch bản, khi Phùng Y lộ ra vẻ mặt như thể tất cả mọi thứ đều đã sụp đổ, Mạc Tiểu Bắc lẽ ra phải nắm lấy Phùng Y và hôn cô ấy. Nhưng Dung Phi lại dừng lại, mắt nhìn vào môi của Lạc Băng, cứng đờ không biết phải tiến lại gần như thế nào.
“Cắt!” Đạo diễn hét lớn, “Dung Phi! Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy!”
Dung Phi hít một hơi thật sâu, quả nhiên bản thân mình bị kẹt lại ở đây.
Dù sao bầu không khí trước đó đã được xây dựng quá tốt, giờ đột ngột kết thúc, có thể tưởng tượng đạo diễn tức giận đến mức nào.
Lạc Băng đưa tay ra, trợ lý liền bước lên đưa cho cô khăn giấy, lau đi những giọt nước mắt trên mặt, chuyên viên trang điểm tranh thủ thời gian chỉnh trang lại.
“Tôi nói này Dung Thiếu, trước kia cậu từng trải qua biết bao nhiêu bông hoa. Có phải khi nhìn thấy tôi, một người phụ nữ già nua, tàn phai, cậu không còn hứng thú muốn thân mật với tôi nữa phải không?”
Không… không phải… Tôi chỉ chưa nhập vai hoàn toàn thôi… Là lỗi của tôi…
Nếu bản thân chưa hoàn toàn nhập vai, thay vì suy nghĩ làm sao để hôn Lạc Băng, thì mọi thứ sau đó sẽ diễn ra một cách tự nhiên như nước chảy thành sông.
“Có lẽ Dung Thiếu và Lạc Băng lần đầu hợp tác đã có cảnh thân mật như vậy, cậu ấy ngại đấy.” Phó đạo diễn vội vàng hòa giải, “Hãy thử lại đi, cảnh hôn cũng thường phải quay nhiều lần mới chọn được góc máy đẹp.”
Đạo diễn gật đầu, ra hiệu quay lại: “Lạc Băng, cô đọc lại lời thoại trước cảnh hôn một lần nữa! Dung Phi! Cậu chưa từng hôn ai bao giờ à? Chưa từng hôn mạnh một cô gái nào à? Cứ theo kiểu đó mà diễn! Đừng có ở đây mà đóng vai thanh niên ngoan ngoãn, ngây thơ! Cậu không phải là Trần Thiển Phong đâu!”
Nghe tiếng hô hào ầm ĩ như vậy, Dung Phi càng thêm lúng túng. Những chuyện hào hùng của Dung thiếu, cậu thực sự chưa bao giờ tham gia!
Được rồi, được rồi, chuẩn bị tinh thần thôi!
Trước mắt là Lạc Băng trong vai Phùng Y! Lạc Băng là nữ thần trong lòng biết bao nhiêu người đàn ông, mà cậu lại còn ngần ngại gì nữa khi có cơ hội hôn cô ấy! Nếu Long Triển Vân và Vệ Tử Hành mà biết chắc chắn sẽ cười cho tới mức nổ cúc áo sơ mi!
“……Liệu còn ai muốn một người phụ nữ như tôi nữa không?” Nét mặt của Lạc Băng khiến người ta muốn ôm cô vào lòng hơn bao giờ hết.
Chính vào lúc này, Dung Phi đột ngột kéo cô lại, nụ hôn rơi xuống môi cô trong tích tắc, sức lực quá mạnh khiến cả hai choáng váng.
Dung Phi buông tay Lạc Băng ra, lùi lại phía sau vài bước và che miệng mình lại. Mà Lạc Băng chỉ vào Dung Phi, đầu ngón tay run rẩy, mắt ứa lệ.
Đạo diễn dựa lưng vào ghế, hai tay ôm đầu, lộ vẻ mặt bất đắc dĩ. Rõ ràng Dung Phi không biết hôn, không phải giả vờ cũng không phải ngại ngùng.
“Dung Phi! Cần tôi tìm ai dạy cậu cách hôn môi không?” Trần Tư Nhạc có chút nổi điên. Anh ta là kiểu đạo diễn đòi hỏi sự tinh tế cả trong diễn xuất lẫn hành động, dù có thể dùng kỹ thuật thay thế, dùng cách đơn giản hơn như hôn nhẹ để qua cảnh này, nhưng sức bùng nổ của cảm xúc sẽ biến mất, khán giả cũng không thể bị cuốn hút bởi đoạn tình cảm này. Điều này giống như một ngọn núi lửa đã chờ đợi bùng nổ từ lâu, nhưng đến phút cuối cùng lại không thể phun trào.
“Chỉ có hai lần mà thôi… Nếu không thì tìm ai đó làm mẫu cho Dung thiếu xem thử đi.” Phó đạo diễn vội vàng dập lửa, “Dung thiếu cũng là lần đầu tiên đóng cảnh hôn trước ống kính, không biết cách điều chỉnh nhịp độ và góc máy cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, trước khi quay cảnh này, chúng ta cũng chưa trao đổi kỹ với cậu ấy, anh thấy đấy… chuyện này…
Trần Tư Nhạc có vẻ như đã bình tĩnh trở lại, nhưng Lạc Băng bên cạnh lại hét lên: “Bao giờ Dung thiếu học được cách hôn trước ống kính thì hãy đến tìm tôi! Trước đó, phiền cậu thông báo cho tôi biết những lịch trình tiếp theo đi!”
Phó đạo diễn định bước lên hòa giải, nhưng Trần Tư Nhạc đã trực tiếp đứng dậy, “Tô Trăn!”
Trên toàn bị phim trường, ngoài Dung Phi ra thì chỉ có Trần Tư Nhạc là người dám gọi thẳng tên của Tô Trăn.
“Anh muốn tôi giúp Dung Phi một tay sao?” Tô Trăn thong thả tiến lại, có vẻ như anh đã nhìn thấy Dung Phi bị bẽ mặt rồi.
Nghe đến đây, Dung Phi đột nhiên trở nên căng thẳng. Phong cách trình diễn hôn môi của Tô Trăn rất đa dạng, từ dịu dàng đến cường thế áp bức, từ mạnh mẽ đến tàn nhẫn, đều khiến tim người xem đập nhanh. Nếu Dung Phi muốn học Tô Trăn, e rằng chỉ bừa theo bắt chước.
“Cậu đi chỉ cho cậu ấy xem thử đi! Để cậu ấy cảm nhận thật kỹ nụ hôn nên được trao như thế nào!”
Mọi người đều vây quanh, thì thầm bàn tán, không dám nói lớn tiếng, bởi vì Trần Tư Nhạc vẫn đang ở bờ vực bùng nổ bên cạnh.
“Đạo diễn, anh chắc chắn muốn để Dung Phi đóng cảnh diễn này à?” Tô Trăn nhíu mày.
“Không sai! Hãy để cậu ấy có thể cho tôi nếm trải một cách trọn vẹn!” Trần Tư Nhạc ném kịch bản xuống và ngồi trở lại trước màn hình.
“Được rồi.” Tô Trăn đưa tay cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, khẽ xoay cổ, động tác bình thường ấy lại toát ra vẻ quyến rũ. gợi cảm chết người.
Khẽ nấc một tiếng, Dung Phi nuốt nước miếng, bước sang một bên, nhường chỗ sáng nhất cho Tô Trăn và Lạc Băng.
Tô Trăn thong thả đi đến, những người khác đều mở to mắt, những người ở hàng sau thì ngóng dài cổ ra xem.
Nhưng Tô Trăn lại không đi về phía Lạc Băng mà đi đến trước mặt Dung Phi.
“Sao vậy?” Dung Phi dùng ánh mắt để thăm hỏi đối phương.
Ai biết được, trong khoảnh khắc ấy, Tô Trăn đưa tay kéo gáy Dung Phi về phía mình, đột ngột hôn lên môi Dung Phi.
Toàn bộ phim trường chìm vào tĩnh lặng sau tiếng xì xào đồng thanh đầy tiếc nuối.
Dung Phi mở to mắt, tầm mắt chỉ nhìn thấy hàng mi rũ xuống của Tô Trăn.
Lưỡi của anh điên cuồng len vào kẽ môi của Dung Phi, đảo điên quấy rối, phá vỡ mọi khả năng suy nghĩ của Dung Phi.
Dung Phi yếu ớt lùi từng bước một, cho đến khi bàn tay của Tô Trăn vòng ra sau lưng giữ chặt lấy lưng cậu.
Dung Phi bị ép ngửa đầu lên, cậu thậm chí không nhận thức được lực hút của đôi môi đang hút máu từ môi cậu bởi nụ hôn của Tô Trăn!
“Ưm… ưm…” Dung Phi cảm nhận được sự chiếm hữu, thậm chí là sự nôn nóng và bất lực trong nụ hôn ấy, cùng với áp lực muốn đối phương chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.