Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường
Chương 18: Bánh mì nướng mật ong + nước ô mai ướp lạnh
Vân Quá Thị Phi
28/10/2020
Phượng Nhạn Bình trừng đôi mắt to, Thành Ôn vừa lúc đâm vào nỗi đau của bà ta.
Phượng Nhạn Bình tuy rằng gia thế tốt, xuất thân cao hơn mẹ của Thành Nhị gia rất nhiều, dòng dõi thư hương, gia đình cũng coi như là có chút danh tiếng, nhưng vô luận xuất thân Phượng Nhạn Bình cao quý như thế nào, không phải nguyên phối vẫn như cũ là vết nhơ cả đời không thể phai mờ.
Sau khi Phượng Nhạn Bình gả đến đây, chưa từng chịu uất ức, tuy rằng trước đó Thành lão gia nạp tiểu thiếp, nhưng vợ bé này không có lễ tiết, xằng bậy với người khác, bị phát hiện rồi thắt cổ tự sát.
Sau đó, Thành lão gia không tái giá vợ bé nữa, Phượng Nhạn Bình thành phu nhân Thành gia, không người nào dám lên mặt.
Thành Ôn trước kia vẫn luôn yếu đuối, chỉ cần Phượng Nhạn Bình trừng mắt, bánh bao mềm này sẽ sợ tới mức rắm cũng không dám thả. Phượng Nhạn Bình không biết Thành Ôn thay đổi ruột, còn tưởng rằng Thành Ôn trước kia yếu đuối là giả vờ, tức thì giận sôi.
Nhưng Phượng Nhạn Bình lại không phản bác được, đây là rõ ràng sự thật, cả đời bà ta phải thấp đầu hơn người chết.
Phượng Nhạn Bình hung hăng trừng mắt nhìn Thành Ôn một cái, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Mày chờ đấy, đừng để cho tao quơ được nhược điểm!"
Dứt lời bà ta quay đầu bước đi.
Mai Ngọc lúc này mới tỉnh mộng, kinh ngạc nhìn Thành Ôn, nói: "Nhị gia, ngài quá lợi hại rồi, còn đuổi được phu nhân đi!"
Thành Ôn quay đầu lại nhìn vẻ mặt cô chật vật, khóe miệng lại treo tươi cười, nhịn không được nở nụ cười, nói: "Nhanh đi sửa soạn lại đi."
Mai Ngọc lúc này mới xấu hổ, xoa xoa nước mắt.
Phượng Nhạn Bình sau cũng không tới ầm ĩ nữa, dù sao hiện tại Thành Hạo cũng không được sủng ái, Phượng Nhạn Bình sợ Thành lão gia thật sự giao hết gia nghiệp cho Thành Ôn mất.
Nhưng qua mấy ngày, Thành gia lại bắt đầu nổi sóng. Cây rụng tiền của Kiều gia gần tới kỳ chuộc, Thành gia lão gia có ý chuộc thân cho Nguyễn Dục cô nương rất nhanh truyền ra, Thành phu nhân tất nhiên có nghe nói.
Thành Hạo vừa nghe, phản ứng đầu tiên là đi trấn an mẫu thân mình, vạn nhất mẫu thân mình lại bắt đầu hét lớn huyên náo, đây chẳng phải là làm phiền mình sao.
Thành Hạo đến chỗ Thành phu nhân, Thành phu nhân đang ném đồ, giống y như lần trước, hạ nhân cũng không dám đến gần, không ai dám thở mạnh một tiếng.
Thành Hạo đi vào, Thành phu nhân vừa mắng vừa ném đồ cuối cùng xuống đất, hung hăng thở hổn hển, "Nguyễn Dục con điếm này! Đê tiện! Nó cũng xứng vào cửa Thành gia à!"
Thành Hạo nhanh chóng đi qua, giữ chặt Thành phu nhân, nói: "Mẹ! Mẹ đừng nổi giận nữa. Mẹ ngẫm lại xem, lần trước cha đã giận mẹ, nếu mẹ lại làm cha giận, chẳng phải là cũng có thành kiến với mẹ hay sao, vậy thì tiện cho thằng Thành Ôn kia! Hiện tại đại môn nhà giàu nào không có mấy vợ bé, cho dù có vợ bé, đó cũng là cái nữ tử phong trần, không lên mặt bàn được, phu nhân đương gia Thành gia vẫn là mẹ! Sao mẹ không hiểu được chứ!"
Phượng Nhạn Bình túm cánh tay Thành Hạo, nói: "Mẹ nuốt không trôi cơn tức này! Nguyễn Dục nó là một con điếm không sạch sẽ, Thành Ôn nương cái thứ đó ngồi lên đầu mẹ. Nguyễn Dục là cái thá gì, muốn ngồi lên đầu mẹ làm mưa làm gió!"
Thành Hạo vỗ vỗ lưng Thành phu nhân, đè thấp giọng, nhỏ giọng nói: "Đừng gấp, dù nữ tử phong trần kia mê hoặc được cha, nếu cũng giống vợ bé trước kia, không lễ tiết, không sạch sẽ, cha cũng sẽ không tha cho cô ta! Đến lúc đó chúng ta lại đẩy cô ta một phen, mẹ còn sầu cái gì nữa... Hiện tại quan trọng nhất là đối phó Thành Ôn. Thành Ôn thằng kia, ỷ vào có thể làm ăn với ông chủ Tưởng đã cho là hay."
Phượng Nhạn Bình nhìn Thành Hạo cười âm ngoan, chẳng biết tại sao run rẩy. Bà ta còn nhớ rõ lúc vợ bé kia chết, người cũng sợ, nhưng cũng là chính cô ta làm, ai bảo cô ta không kiểm điểm hành vi của mình.
Thành phu nhân suy nghĩ một chút, nói: "Muốn đối phó Thành Ôn như thế nào? Lão gia hiện tại đã thiên vị nó."
Thành Hạo lại mỉm cười, trong ánh mắt hiện lên một tia không có hảo ý, nói: "Con đã có cách rồi, mẹ đừng quan tâm. Người biết càng ít, càng dễ làm. Con cam đoan, có thể làm cho nó cả đời cũng không ngóc đầu lên làm người được! Càng miễn bàn đoạt gia sản với chúng ta, Thành Ôn đừng mơ được một phần!"
Thành phu nhân nghe hắn nói nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại vui vẻ, lại sợ hãi, run lên, lại nắm cánh tay Thành Hạo, vỗ nói: "Cho nó biết lợi hại, nhưng mà... Nhưng con cũng đừng hại mạng người, quá dọa người đấy."
Thành Hạo cười lạnh nói: "Mạng người? Làm ra mạng người còn phải vào tù, con cũng không ngu như vậy đâu! Con có cách hay hơn..."Hắn nói xong, đột nhiên chuyển đề tài, như cũ chưa nói cách của mình là gì, "Mẹ, hiện tại mẹ phải trấn an cha đi, đừng để cha giận. Mẹ phải tỏ ra rộng lượng hiền lành, giúp đỡ cha xem xét vợ bé."
Thành phu nhân nuốt không trôi cơn tức này, chẳng qua nghĩ lại, quả thật khó giải quyết Thành Ôn hơn so với một nữ tử phong trần. Nữ tử phong trần dù lợi hại có thể nhảy ra cái gì, mà Thành Ôn là một thằng đàn ông. Đại thiếu gia Thành gia chết sớm, Thành Ôn lớn nhất, vạn nhất thật sự kế thừa gia nghiệp, đến lúc đó mình khóc cũng không có chỗ khóc.
Mai Ngọc bưng trà ngon vừa mới pha vào, nói với Thành Ôn: "Nhị gia, ngài nói có kỳ quái hay không, phu nhân bên kia thế nhưng một chút động tĩnh cũng không có. Lão gia muốn cưới Nguyễn Dục cô nương làm vợ bé, hận không thể toàn bộ trấn Tuyền Giang cũng biết, phu nhân lại không giận!"
Thành Ôn nở nụ cười, không quá để bụng, chậm rãi nói: "Em coi bà ta làm Thành phu nhân thế nào? Ngã một lần, khôn hơn một chút, còn có thể khóc lóc om đập đồ chắc? Lại đập đồ nữa, chẳng có gì tốt, chỉ có thể làm cho người khác càng thêm ghét bỏ thôi."
"Vậy thì làm thế nào?"
Thành Ôn nghe Mai Ngọc hỏi như vậy, đột nhiên bật cười, tựa hồ cảm thấy rất thú vị, lắc đầu nói: "Bà ta không chọc tôi, tôi cũng không muốn trêu chọc bà ta..."
Dù sao Thành Ôn cũng không muốn dựa vào Thành gia sống sót, cậu phải có sản nghiệp của riêng mình mới được, cũng không muốn tranh gia sản gì với Thành Hạo. Cũng chỉ là Thành gia ở Tuyền Giang thôi, mắt Thành Ôn chưa thiển cận đến vậy.
Mai Ngọc nghe xong mím miệng, tựa hồ cảm thấy chỉ có hung hăng vả mặt Thành phu nhân và Thành Hạo mới đủ đã nghiền. Hạ nhân như Mai Ngọc này, vẫn luôn đi theo Thành Nhị gia gặp cảnh khốn cùng, chủ tử cũng là bánh bao mềm, hạ nhân cũng chỉ có thể làm bánh bao mềm theo, trước kia bị bắt nạt không ít.
Cho nên ở trong lòng Mai Ngọc, cũng rất muốn trị Thành phu nhân cùng Tam gia, nhưng kỳ thật giống như bây giờ cũng không bị người bắt nạt, dù bị người bắt nạt, chủ tử cũng có thể đứng ra nói chuyện, đã rất tốt.
Mai Ngọc thăm dò nhìn thoáng qua Thành Ôn viết gì, nói: "Nhị gia, ngài viết cái gì thế? Chẳng lẽ là món ăn?"
Thành Ôn gật đầu nói: "Ông chủ Tưởng làm việc rất nhanh, dược thiện phường đã thành hình rồi, tôi cũng phải xử lí mấy việc này trước khi khai trương chứ?"
Khi nói chuyện, Thường Hàm Tam gõ gõ cửa đi tới, treo ý cười, cũng mặc kệ mồ hôi trên trán, vô cùng lo lắng nói: "Nhị gia, đồ ngài muốn đã mua xong hết rồi! Ông chủ Tưởng đúng là tài ba, nhân mạch cũng đầy đủ hết, những đồ Tây ngài muốn đã mua xong hết rồi."
"Xong rồi?"
Thành Ôn đứng dậy, Thường Hàm Tam gật đầu nói: "Xong rồi, tất cả đều đặt ở phòng bếp, Nhị gia đi xem không?"
"Đi chứ."
Thành Ôn nói một câu, ra phòng, đi tới bếp.
Đầu bếp Thành gia cơ bản đều là người bản địa Tuyền Giang, chưa thấy qua đồ Tây, không biết Thường quản sự lấy tới mấy thứ này để làm gì.
Thành Ôn đi qua, thấy trên bàn có đủ loại gia vị cùng nguyên liệu nấu ăn. Tuy rằng đời trước mấy thứ này rất nhiều thứ có thể mua được ở siêu thị, nhưng mà trong thời đại này, muốn mua được đồ Tây này, còn phải có nhân mạch mới được.
Thành Ôn vừa vặn đang liệt kê đồ ăn ở dược thiện phường, trừ một ít dược thiện thông thường, Thành Ôn còn định bán ít đồ ăn mới mẻ, tỷ như bánh ngọt, sữa chua...
Thành Ôn nhìn nguyên liệu nấu ăn, suy nghĩ một chút, chuẩn bị động thủ làm một cái đơn giản nhất xem trước.
Mai Ngọc cũng rất ngạc nhiên, đi theo lại đây, nhìn thấy Nhị gia đã xắn tay áo, cổ tay tinh tế cùng cánh tay trông rất đẹp mắt, cho dù là lúc nấu ăn cũng đẹp hơn người thường nhiều.
Mai Ngọc thấy cậu cầm đồ mình chưa từng thấy, hỏi: "Nhị gia, đây là cái gì ạ?"
Thành Ôn thoạt nhìn tâm tình không tồi, nói: "Bánh mì, từng thấy chưa?"
Mai Ngọc nghe mà nhăn mày, nói: "Đồ Tây, nô tỳ nào đã thấy bao giờ, chỉ nghe qua."
Bánh mì là hình vuông thô sơ, không cắt miếng, Thành Ôn cắt một miếng, chuẩn bị làm một cái bánh mì nướng mật ong rất đơn giản.
Thành Ôn cắt miếng bánh mì, bên trong cắt thành miếng vuông, mỡ bò đặt ở trong bát ngâm nước, rót mật vào, quệt một lớp mật ong lên bánh mì.
Bởi vì không có lò nướng, cho nên bánh mì đặt trên lửa, yêu cầu nắm giữ lửa đúng chỗ.
Thừa dịp nướng bánh mì, Thành Ôn định pha nước ô mai, nước ô mai nhẹ nhàng khoan khoái ăn cùng bánh mì nướng mật ong mới tốt.
Thành Ôn đặt ô mai, sơn tra, hoa quế, cam thảo rửa qua, sau đó dùng băng gạc bọc lại, đặt ở trong nồi nấu lửa to. Bánh mì nướng mật ong đã nướng ra mùi, mùi mỡ bò, hỗn hợp mật, hơn nữa tất cả mọi người là lần đầu tiên ngửi được mùi bánh mì nướng, cảm thấy đồ ăn mới mẻ này mê người.
Kỹ thuật cắt của Thành Ôn rất tốt, bánh mì chỉnh tề quy luật, tạo hình bánh mì nướng mật ong thập phần mỹ quan, hơn nữa nắm giữ lửa vừa vặn, nướng thành màu vàng, càng làm cho người thèm ăn, làm mọi người trông mong nhìn thẳng.
Thành Ôn hít một hơi, ngửi mùi bánh mì nướng mật ong, nghĩ coi như là thành công, nướng xong đặt quả hạch lên, đặt lên hai miếng hoa quả mùi thơm ngát làm đẹp, chờ nước ô mai xong, ướp lạnh, đưa bánh mì nướng mật ong cho Tưởng Mục Thăng nếm thử.
Chỉ tiếc không có kem ly, bánh mì nướng mật ong có một miếng kem ly, hương vị mới là ngon nhất.
Phượng Nhạn Bình tuy rằng gia thế tốt, xuất thân cao hơn mẹ của Thành Nhị gia rất nhiều, dòng dõi thư hương, gia đình cũng coi như là có chút danh tiếng, nhưng vô luận xuất thân Phượng Nhạn Bình cao quý như thế nào, không phải nguyên phối vẫn như cũ là vết nhơ cả đời không thể phai mờ.
Sau khi Phượng Nhạn Bình gả đến đây, chưa từng chịu uất ức, tuy rằng trước đó Thành lão gia nạp tiểu thiếp, nhưng vợ bé này không có lễ tiết, xằng bậy với người khác, bị phát hiện rồi thắt cổ tự sát.
Sau đó, Thành lão gia không tái giá vợ bé nữa, Phượng Nhạn Bình thành phu nhân Thành gia, không người nào dám lên mặt.
Thành Ôn trước kia vẫn luôn yếu đuối, chỉ cần Phượng Nhạn Bình trừng mắt, bánh bao mềm này sẽ sợ tới mức rắm cũng không dám thả. Phượng Nhạn Bình không biết Thành Ôn thay đổi ruột, còn tưởng rằng Thành Ôn trước kia yếu đuối là giả vờ, tức thì giận sôi.
Nhưng Phượng Nhạn Bình lại không phản bác được, đây là rõ ràng sự thật, cả đời bà ta phải thấp đầu hơn người chết.
Phượng Nhạn Bình hung hăng trừng mắt nhìn Thành Ôn một cái, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Mày chờ đấy, đừng để cho tao quơ được nhược điểm!"
Dứt lời bà ta quay đầu bước đi.
Mai Ngọc lúc này mới tỉnh mộng, kinh ngạc nhìn Thành Ôn, nói: "Nhị gia, ngài quá lợi hại rồi, còn đuổi được phu nhân đi!"
Thành Ôn quay đầu lại nhìn vẻ mặt cô chật vật, khóe miệng lại treo tươi cười, nhịn không được nở nụ cười, nói: "Nhanh đi sửa soạn lại đi."
Mai Ngọc lúc này mới xấu hổ, xoa xoa nước mắt.
Phượng Nhạn Bình sau cũng không tới ầm ĩ nữa, dù sao hiện tại Thành Hạo cũng không được sủng ái, Phượng Nhạn Bình sợ Thành lão gia thật sự giao hết gia nghiệp cho Thành Ôn mất.
Nhưng qua mấy ngày, Thành gia lại bắt đầu nổi sóng. Cây rụng tiền của Kiều gia gần tới kỳ chuộc, Thành gia lão gia có ý chuộc thân cho Nguyễn Dục cô nương rất nhanh truyền ra, Thành phu nhân tất nhiên có nghe nói.
Thành Hạo vừa nghe, phản ứng đầu tiên là đi trấn an mẫu thân mình, vạn nhất mẫu thân mình lại bắt đầu hét lớn huyên náo, đây chẳng phải là làm phiền mình sao.
Thành Hạo đến chỗ Thành phu nhân, Thành phu nhân đang ném đồ, giống y như lần trước, hạ nhân cũng không dám đến gần, không ai dám thở mạnh một tiếng.
Thành Hạo đi vào, Thành phu nhân vừa mắng vừa ném đồ cuối cùng xuống đất, hung hăng thở hổn hển, "Nguyễn Dục con điếm này! Đê tiện! Nó cũng xứng vào cửa Thành gia à!"
Thành Hạo nhanh chóng đi qua, giữ chặt Thành phu nhân, nói: "Mẹ! Mẹ đừng nổi giận nữa. Mẹ ngẫm lại xem, lần trước cha đã giận mẹ, nếu mẹ lại làm cha giận, chẳng phải là cũng có thành kiến với mẹ hay sao, vậy thì tiện cho thằng Thành Ôn kia! Hiện tại đại môn nhà giàu nào không có mấy vợ bé, cho dù có vợ bé, đó cũng là cái nữ tử phong trần, không lên mặt bàn được, phu nhân đương gia Thành gia vẫn là mẹ! Sao mẹ không hiểu được chứ!"
Phượng Nhạn Bình túm cánh tay Thành Hạo, nói: "Mẹ nuốt không trôi cơn tức này! Nguyễn Dục nó là một con điếm không sạch sẽ, Thành Ôn nương cái thứ đó ngồi lên đầu mẹ. Nguyễn Dục là cái thá gì, muốn ngồi lên đầu mẹ làm mưa làm gió!"
Thành Hạo vỗ vỗ lưng Thành phu nhân, đè thấp giọng, nhỏ giọng nói: "Đừng gấp, dù nữ tử phong trần kia mê hoặc được cha, nếu cũng giống vợ bé trước kia, không lễ tiết, không sạch sẽ, cha cũng sẽ không tha cho cô ta! Đến lúc đó chúng ta lại đẩy cô ta một phen, mẹ còn sầu cái gì nữa... Hiện tại quan trọng nhất là đối phó Thành Ôn. Thành Ôn thằng kia, ỷ vào có thể làm ăn với ông chủ Tưởng đã cho là hay."
Phượng Nhạn Bình nhìn Thành Hạo cười âm ngoan, chẳng biết tại sao run rẩy. Bà ta còn nhớ rõ lúc vợ bé kia chết, người cũng sợ, nhưng cũng là chính cô ta làm, ai bảo cô ta không kiểm điểm hành vi của mình.
Thành phu nhân suy nghĩ một chút, nói: "Muốn đối phó Thành Ôn như thế nào? Lão gia hiện tại đã thiên vị nó."
Thành Hạo lại mỉm cười, trong ánh mắt hiện lên một tia không có hảo ý, nói: "Con đã có cách rồi, mẹ đừng quan tâm. Người biết càng ít, càng dễ làm. Con cam đoan, có thể làm cho nó cả đời cũng không ngóc đầu lên làm người được! Càng miễn bàn đoạt gia sản với chúng ta, Thành Ôn đừng mơ được một phần!"
Thành phu nhân nghe hắn nói nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại vui vẻ, lại sợ hãi, run lên, lại nắm cánh tay Thành Hạo, vỗ nói: "Cho nó biết lợi hại, nhưng mà... Nhưng con cũng đừng hại mạng người, quá dọa người đấy."
Thành Hạo cười lạnh nói: "Mạng người? Làm ra mạng người còn phải vào tù, con cũng không ngu như vậy đâu! Con có cách hay hơn..."Hắn nói xong, đột nhiên chuyển đề tài, như cũ chưa nói cách của mình là gì, "Mẹ, hiện tại mẹ phải trấn an cha đi, đừng để cha giận. Mẹ phải tỏ ra rộng lượng hiền lành, giúp đỡ cha xem xét vợ bé."
Thành phu nhân nuốt không trôi cơn tức này, chẳng qua nghĩ lại, quả thật khó giải quyết Thành Ôn hơn so với một nữ tử phong trần. Nữ tử phong trần dù lợi hại có thể nhảy ra cái gì, mà Thành Ôn là một thằng đàn ông. Đại thiếu gia Thành gia chết sớm, Thành Ôn lớn nhất, vạn nhất thật sự kế thừa gia nghiệp, đến lúc đó mình khóc cũng không có chỗ khóc.
Mai Ngọc bưng trà ngon vừa mới pha vào, nói với Thành Ôn: "Nhị gia, ngài nói có kỳ quái hay không, phu nhân bên kia thế nhưng một chút động tĩnh cũng không có. Lão gia muốn cưới Nguyễn Dục cô nương làm vợ bé, hận không thể toàn bộ trấn Tuyền Giang cũng biết, phu nhân lại không giận!"
Thành Ôn nở nụ cười, không quá để bụng, chậm rãi nói: "Em coi bà ta làm Thành phu nhân thế nào? Ngã một lần, khôn hơn một chút, còn có thể khóc lóc om đập đồ chắc? Lại đập đồ nữa, chẳng có gì tốt, chỉ có thể làm cho người khác càng thêm ghét bỏ thôi."
"Vậy thì làm thế nào?"
Thành Ôn nghe Mai Ngọc hỏi như vậy, đột nhiên bật cười, tựa hồ cảm thấy rất thú vị, lắc đầu nói: "Bà ta không chọc tôi, tôi cũng không muốn trêu chọc bà ta..."
Dù sao Thành Ôn cũng không muốn dựa vào Thành gia sống sót, cậu phải có sản nghiệp của riêng mình mới được, cũng không muốn tranh gia sản gì với Thành Hạo. Cũng chỉ là Thành gia ở Tuyền Giang thôi, mắt Thành Ôn chưa thiển cận đến vậy.
Mai Ngọc nghe xong mím miệng, tựa hồ cảm thấy chỉ có hung hăng vả mặt Thành phu nhân và Thành Hạo mới đủ đã nghiền. Hạ nhân như Mai Ngọc này, vẫn luôn đi theo Thành Nhị gia gặp cảnh khốn cùng, chủ tử cũng là bánh bao mềm, hạ nhân cũng chỉ có thể làm bánh bao mềm theo, trước kia bị bắt nạt không ít.
Cho nên ở trong lòng Mai Ngọc, cũng rất muốn trị Thành phu nhân cùng Tam gia, nhưng kỳ thật giống như bây giờ cũng không bị người bắt nạt, dù bị người bắt nạt, chủ tử cũng có thể đứng ra nói chuyện, đã rất tốt.
Mai Ngọc thăm dò nhìn thoáng qua Thành Ôn viết gì, nói: "Nhị gia, ngài viết cái gì thế? Chẳng lẽ là món ăn?"
Thành Ôn gật đầu nói: "Ông chủ Tưởng làm việc rất nhanh, dược thiện phường đã thành hình rồi, tôi cũng phải xử lí mấy việc này trước khi khai trương chứ?"
Khi nói chuyện, Thường Hàm Tam gõ gõ cửa đi tới, treo ý cười, cũng mặc kệ mồ hôi trên trán, vô cùng lo lắng nói: "Nhị gia, đồ ngài muốn đã mua xong hết rồi! Ông chủ Tưởng đúng là tài ba, nhân mạch cũng đầy đủ hết, những đồ Tây ngài muốn đã mua xong hết rồi."
"Xong rồi?"
Thành Ôn đứng dậy, Thường Hàm Tam gật đầu nói: "Xong rồi, tất cả đều đặt ở phòng bếp, Nhị gia đi xem không?"
"Đi chứ."
Thành Ôn nói một câu, ra phòng, đi tới bếp.
Đầu bếp Thành gia cơ bản đều là người bản địa Tuyền Giang, chưa thấy qua đồ Tây, không biết Thường quản sự lấy tới mấy thứ này để làm gì.
Thành Ôn đi qua, thấy trên bàn có đủ loại gia vị cùng nguyên liệu nấu ăn. Tuy rằng đời trước mấy thứ này rất nhiều thứ có thể mua được ở siêu thị, nhưng mà trong thời đại này, muốn mua được đồ Tây này, còn phải có nhân mạch mới được.
Thành Ôn vừa vặn đang liệt kê đồ ăn ở dược thiện phường, trừ một ít dược thiện thông thường, Thành Ôn còn định bán ít đồ ăn mới mẻ, tỷ như bánh ngọt, sữa chua...
Thành Ôn nhìn nguyên liệu nấu ăn, suy nghĩ một chút, chuẩn bị động thủ làm một cái đơn giản nhất xem trước.
Mai Ngọc cũng rất ngạc nhiên, đi theo lại đây, nhìn thấy Nhị gia đã xắn tay áo, cổ tay tinh tế cùng cánh tay trông rất đẹp mắt, cho dù là lúc nấu ăn cũng đẹp hơn người thường nhiều.
Mai Ngọc thấy cậu cầm đồ mình chưa từng thấy, hỏi: "Nhị gia, đây là cái gì ạ?"
Thành Ôn thoạt nhìn tâm tình không tồi, nói: "Bánh mì, từng thấy chưa?"
Mai Ngọc nghe mà nhăn mày, nói: "Đồ Tây, nô tỳ nào đã thấy bao giờ, chỉ nghe qua."
Bánh mì là hình vuông thô sơ, không cắt miếng, Thành Ôn cắt một miếng, chuẩn bị làm một cái bánh mì nướng mật ong rất đơn giản.
Thành Ôn cắt miếng bánh mì, bên trong cắt thành miếng vuông, mỡ bò đặt ở trong bát ngâm nước, rót mật vào, quệt một lớp mật ong lên bánh mì.
Bởi vì không có lò nướng, cho nên bánh mì đặt trên lửa, yêu cầu nắm giữ lửa đúng chỗ.
Thừa dịp nướng bánh mì, Thành Ôn định pha nước ô mai, nước ô mai nhẹ nhàng khoan khoái ăn cùng bánh mì nướng mật ong mới tốt.
Thành Ôn đặt ô mai, sơn tra, hoa quế, cam thảo rửa qua, sau đó dùng băng gạc bọc lại, đặt ở trong nồi nấu lửa to. Bánh mì nướng mật ong đã nướng ra mùi, mùi mỡ bò, hỗn hợp mật, hơn nữa tất cả mọi người là lần đầu tiên ngửi được mùi bánh mì nướng, cảm thấy đồ ăn mới mẻ này mê người.
Kỹ thuật cắt của Thành Ôn rất tốt, bánh mì chỉnh tề quy luật, tạo hình bánh mì nướng mật ong thập phần mỹ quan, hơn nữa nắm giữ lửa vừa vặn, nướng thành màu vàng, càng làm cho người thèm ăn, làm mọi người trông mong nhìn thẳng.
Thành Ôn hít một hơi, ngửi mùi bánh mì nướng mật ong, nghĩ coi như là thành công, nướng xong đặt quả hạch lên, đặt lên hai miếng hoa quả mùi thơm ngát làm đẹp, chờ nước ô mai xong, ướp lạnh, đưa bánh mì nướng mật ong cho Tưởng Mục Thăng nếm thử.
Chỉ tiếc không có kem ly, bánh mì nướng mật ong có một miếng kem ly, hương vị mới là ngon nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.