Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường
Chương 7: Sâu xa
Vân Quá Thị Phi
10/10/2020
Thành Ôn nhìn thấy nụ cười của Tưởng Mục Thăng, nhất thời đầu thình thịch, cậu không nghĩ đến Du Tịnh Dao ở trong này.
Du Tịnh San biết tiến lui hơn Du Tịnh Dao, dù sao nhiều ngần ấy năm cô ở Du gia, cũng chỉ là nha đầu sai sử, chưa bao giờ dám xem trọng mình.
Du Tịnh San nhanh chóng giữ chặt Du Tịnh Dao, cười nói: "Chị, em thấy Nhị gia tới bàn chuyện làm ăn mà, chúng ta nghe hát đi, lát nữa lại nói chuyện với Nhị gia sau."
Du Tịnh Dao vừa nghe lời của cô, tựa hồ là bị đả kích, nói với Du Tịnh San: "Thành Ôn không phải tới tìm chị sao? Sao lại bàn chuyện làm ăn?"
Du Tịnh San cười gượng một chút, nhìn nhìn Thành Ôn bất động thanh sắc, trong lòng cũng thấy kỳ quái, đây cũng không phải là Nhị gia mà cô biết. Trước kia Nhị gia yêu chị mình đến chết đi sống lại, dù cô ta một lòng nhớ Tam gia ở ngoài Tuyền Giang, Nhị gia cũng không quan tâm, hận không thể đến Du gia ở rể, chỉ cần cô ta đồng ý liếc cậu một cái.
Mà hiện tại thì khác, Nhị gia cũng không biết có phải là bị đả kích ở hôn lễ hay không, có lẽ là thông suốt, biết Du Tịnh Dao căn bản là không quan tâm cậu.
Du Tịnh San nhìn Thành Ôn thờ ơ, đành phải cười gượng nói với Du Tịnh Dao: "Chị cả, chúng ta ngồi một lát, ông chủ Kiều nói hôm nay cô nương Nguyễn Dục về xướng khúc mà, chị không phải thích cô ấy hát nhất sao."
Tưởng Mục Thăng từ khi vào trà phường chính là vẻ mặt xem kịch vui. Trước khi hắn đến Tuyền Giang cũng hỏi thăm một chút, Tuyền Giang có ba nhà giàu. Đừng nhìn một trấn nhỏ, nhưng ngũ tạng câu toàn, ông chủ Kiều Kiều Quan Niên của trà phường này là người quen đã lâu, làm ăn ở Tuyền Giang rất tốt.
Tưởng Mục Thăng nhiều ít cũng đã được nghe nói chuyện Du gia. Du gia nổi danh nhất là có một đệ nhất mỹ nhân ở trấn Tuyền Giang, mỹ nhân này đương nhiên là Du Tịnh Dao. Kỳ thật Du Tịnh Dao không phải quá đẹp, chỉ cần không phải xấu điên, trấn Tuyền Giang nhiều ít cho cho Du lão gia tử mặt mũi. Du Tịnh Dao được khen đến thiên hạ vô song cũng là theo lý thường phải làm.
Nhưng Tưởng Mục Thăng nghe được nhiều nhất, vẫn là tính tình được nuông chiều của Du đại tiểu thư, trò khôi hài ngày kết hôn có thể nói truyền dư luận xôn xao.
Tưởng Mục Thăng đi qua, cười nói với Du Tịnh Dao: "Đây không phải là Du gia tiểu thư sao, Tưởng mỗ mới tới Tuyền Giang, chưa kịp tới nhà bái phỏng, không nghĩ tới lại gặp ở đây."
Du Tịnh Dao cũng không ngốc, vừa nghe hai chữ "Tưởng mỗ", ánh mắt nháy mắt sáng. Nàng hai ngày này nghe cha mình nói không ngừng bên tai ông chủ Tưởng lợi hại thế nào, ông chủ Tưởng thanh niên tài giỏi ra sao, cô không nghĩ tới sẽ gặp gỡ như vậy.
Hai con mắt Du Tịnh Dao nhìn chằm chằm Tưởng Mục Thăng đánh giá từ trên xuống dưới, tựa hồ cũng quên thất lễ, có chút kích động.
Tưởng Mục Thăng vẫn là lần đầu nhìn thấy tiểu thư khuê các nhìn chằm chằm đàn ông như vậy, nhịn không được cười một tiếng, dễ tính nói: "Du tiểu thư, có phải trên người của tôi có gì không ổn không?"
Trong ánh mắt Du Tịnh Dao tràn đầy khát khao, trừng to mắt, vứt Thành Ôn qua sau đầu, nói với Tưởng Mục Thăng: "Anh... Anh là ông chủ Tưởng từ trong kinh thành tới?"
Tưởng Mục Thăng gật gật đầu, ánh mắt Du Tịnh Dao càng trần trụi. Du Tịnh San vội vàng kéo tay áo cô, Du Tịnh Dao mới thu hồi ánh mắt của mình, nhất thời xấu hổ đến má đỏ bừng, thì thào lẩm bẩm: "Cha nói quả nhiên không sai... Quả nhiên người bên ngoài không so được..."
Tưởng Mục Thăng thấy cô ta lẩm bẩm, bản thân cũng không đặt Du gia vào mắt, lúc này càng có chút khinh thường. Nhưng Tưởng Mục Thăng những năm gần đây tu dưỡng không lộ ra gì, chỉ trên mặt treo tươi cười, nói: "Du tiểu thư, Tưởng mỗ và Nhị gia có chuyện cần nói, không biết Du tiểu thư có thể cho Tưởng mỗ mượn Nhị gia ít lâu không?"
Du Tịnh Dao nghe hắn nói hữu lễ, trái tim thiếu nữ nhất thời không còn trên người Thành Hạo, lòng đều là Tưởng Mục Thăng, vội vàng gật đầu, nói chuyện cũng nhỏ giọng mềm mại, "Đương nhiên được, ông chủ Tưởng xin cứ tự nhiên."
Du Tịnh San vội vàng đỡ Du Tịnh Dao đầy mặt cảnh xuân trở lại ngồi xuống trước bàn.
Tưởng Mục Thăng lúc này mới đi đến bên người Thành Ôn, nở nụ cười một tiếng, "Thế nào Nhị gia, luyến tiếc Du tiểu thư?"
Thành Ôn cười khẽ một tiếng, "Ông chủ Tưởng không chỉ nói chuyện làm ăn lợi hại, đối đãi cô nương gia, cũng là cao thủ."
Tưởng Mục Thăng đi vào trong, ra hiệu mời, trêu ghẹo: "Như thế nào đây, giống như Nhị gia đang ghen vậy. Nhị gia vẫn không bỏ xuống được một phụ nữ như vậy?"
Thành Ôn nâng bước đi vào trong, cười khẽ, "Ông chủ Tưởng nói đùa."
Hỏa kế dẫn hai người vào phòng trên lầu, đi đến thang lầu, chợt nghe trên lầu hai có người gõ lan can hai tiếng. Tưởng Mục Thăng cùng Thành Ôn ngẩng đầu nhìn lại, bên cạnh lan can lầu hai là một công tử, trên mặt người nọ treo ý cười, trên tay còn cầm cây quạt, vừa dùng phiến quạt gõ gõ lan can.
Người nọ nâng nâng tay, tựa hồ là đang chào hỏi họ, lớn tiếng cười nói: "Đã lâu không gặp."
Tưởng Mục Thăng ngẩng đầu trả lời: "Kiều gia, việc buôn bán tháng trước, nghe nói Tiểu Bắc đắc tội chú? Tôi cho cậu ấy chịu tội với chú."
Thanh niên đi theo sau Tưởng Mục Thăng vẻ mặt lạnh lùng, nghe Tưởng Mục Thăng nói "chịu tội", mặt nháy mắt đen lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người trên lầu hai một cái.
Thành Ôn tuy rằng không biết hắn, nhưng vừa nghe hai chữ "Kiều gia", biết hắn tất nhiên là ông chủ Cổ Tích trà phường, Kiều Quan Niên, không phải thì ai còn ở trà phường không hề kiêng kị như vậy.
Mọi người lên lầu, Kiều Quan Niên chậm rì rì đi đến, "Tôi nghe nói ông chủ Tưởng muốn tới, cố ý để lại phòng cho anh, tầm nhìn tốt, vừa lúc có thể thấy cô nương xướng khúc."
Kiều Quan Niên tự mình dẫn đường, hỏa kế đẩy cửa phòng ra. Trong phòng rất gọn gàng, bố trí lịch sự tao nhã, bên trong ba mặt là tường, một mặt là cửa sổ lớn, vừa lúc có thể nhìn đến quang cảnh lầu một, tầm nhìn xuống lầu hát rất tốt.
Hỏa kế đưa tới nước trà và điểm tâm, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài. Nguyên Bắc đứng, theo bổn phận cũng không ngồi xuống, Kiều Quan Niên cũng chưa có ý đi.
Hắn đi trong phòng một vòng, hất vạt áo ngồi xuống, dùng cây quạt chống bàn, nghiêng đầu cười nói với Nguyên Bắc: "Tiểu Bắc, tôi nghe nói cậu ở tại sơn trang ngoại ô? Vậy không tiện lắm, tới nhà của tôi ở không?"
Nguyên Bắc không nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu tình, lúc này không nhìn hắn, chỉ làm như không nghe thấy không nhìn thấy.
Ngược lại Tưởng Mục Thăng mỉm cười, "Kiều gia thích Tiểu Bắc như vậy, vậy đi theo chú cũng được."
Kiều Quan Niên lắc đầu nói: "Tiểu Bắc là công thần nòng cốt theo ông chủ Tưởng giành chính quyền, tôi nào dám muốn. Lần trước chẳng qua là uống trà nói chuyện phiếm, lại bị tặng một quyền, đau cả tháng."
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Nếu thật sự là uống trà nói chuyện phiếm, Kiều gia cũng không đến nỗi đau da..."
Hắn nói xong, hơi chút nghiêng đầu, Nguyên Bắc thấy biết là Tưởng Mục Thăng có sai bảo, tiến lên một bước khom lưng xuống.
Tưởng Mục Thăng nói: "Chú đi theo Kiều gia uống uống trà trò chuyện ở lầu một."
Nguyên Bắc đờ mặt một chút, chỉ dừng lại trong nháy mắt, lập tức gật đầu nói: "Vâng."
Kiều Quan Niên lập tức nở nụ cười, đứng dậy đi ra ngoài, phất tay nói: "Cũng được, tôi đi xuống lầu, có việc thì gọi tiểu nhị."
Tưởng Mục Thăng tiếp lời nói: "Tất nhiên, sẽ không khách khí với Kiều gia... Nhưng Kiều gia, cẩn thận chút, Tiểu Bắc tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng trong khung là tính tình nóng nảy, uống trà nói chuyện phiếm không có gì, đừng lại để bị thương."
Kiều Quan Niên không nói chuyện, đi ra ngoài, Nguyên Bắc cũng đi theo ra, chợt nghe Kiều Quan Niên cười một tiếng, "Bao che cho con."
Kiều Quan Niên đùa giỡn xong đi ra ngoài, phòng lập tức an tĩnh lại. Tưởng Mục Thăng tự mình thay Thành Ôn rót trà, "Để Nhị gia chê cười rồi."
Thành Ôn khách khí nói: "Là để ông chủ Tưởng tiêu pha mới đúng, Cổ Tích trà phường là chỗ tốt nhất Tuyền Giang."
Tưởng Mục Thăng nghe xong cười nói: "Lời này để Kiều gia nghe mới hợp lí."
Thành Ôn thấy Tưởng Mục Thăng vẫn luôn vờn quanh mình, tuy rằng thoạt nhìn là khách sáo, nhưng một chút cũng không có cảm giác tiến vào chủ đề, căn bản không giống như là nói chuyện làm ăn, vì thế nói: "Ông chủ Tưởng hẹn tôi tới đây, là bàn chuyện làm ăn?"
Tưởng Mục Thăng sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Nhị gia thật đúng là thẳng thắn."
Hắn dừng một chút, lập tức ngẩng đầu hai mắt nhìn Thành Ôn, nói: "Nhị gia muốn buôn bán với tôi?"
"Ông chủ Tưởng thật sự là biết đùa, đừng nói là người Tuyền Giang, thiên hạ nào có người không muốn buôn bán với ông chủ Tưởng. Dù là bồi bản cũng có mặt mũi, không phải sao? Còn nữa, việc buôn bán của ông chủ Tưởng, cũng chưa bao giờ lỗ, không phải sao?"
"Đúng thật là quá khen."
Tưởng Mục Thăng tựa hồ là nói giỡn, một chút cũng không có cái giá đại nhân vật, ánh mắt thủy chung nhìn thẳng Thành Ôn, "Nếu Nhị gia muốn buôn bán với tôi..."
Hắn nói xong, đột nhiên dừng lại, tay phải đặt trên bàn, đẩy về phía trước, lập tức nâng lên, trước mặt Thành Ôn rõ ràng nhiều thêm một cái ngọc bội, hai cái ngọc bội quả thực giống nhau như đúc.
Thành Ôn nhìn thoáng qua ngọc bội, theo bản năng nhìn ngọc bội ở thắt lưng mình, giương mắt thấy Tưởng Mục Thăng cười khẽ với mình.
Tưởng Mục Thăng lạnh nhạt nói: "Khả năng Nhị gia không nhớ rõ, bởi vì quá lâu rồi. Ngọc bội trên thắt lưng Nhị gia kia, là Tưởng mỗ năm đó lưu cho Nhị gia. Tưởng mỗ nói rồi, chờ mình phát đạt sẽ đến báo đáp Nhị gia... Chỉ cần lời cậu nói, tôi đều có thể làm được."
Thành Ôn nhìn ánh mắt hắn, trong lòng đột nhiên mãnh liệt nhảy một chút.
Thành Ôn đã sớm đoán được nguyên chủ thân thể này và Tưởng Mục Thăng có chút sâu xa, hóa ra là chuyện báo ân.
Thành Ôn ngồi trong xe ngựa, tháo ngọc bội xuống, nắm trong lòng bàn tay dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, nhắm mắt lại, hơi hơi đung đưa theo xe ngựa lay động.
Này vốn không phải là của mình, lại bị mình nhặt được, cũng không biết có phải may mắn hay không, hay là ông trời thương mình đời trước rơi vào thảm cảnh.
Làm một thương nhân, Thành Ôn cũng biết, không có gì là chắc chắn. Bày trận như hành quân, binh bất yếm trá, làm ăn chưa từng có cái gì là thiện lương, đó chỉ là một cơ hội.
Thành Ôn xuống xe, Mai Ngọc thấy cậu trở lại, nhanh chóng rót chén trà, vừa muốn cười hỏi Nhị gia làm ăn thế nào, lại thấy thắt lưng cậu thiếu cái gì, nhất thời mở to hai mắt nhìn, cả kinh nói: "Nhị gia, ngọc bội của ngài đâu rồi? Rơi rồi?"
Thành Ôn thấy cô cả kinh, giang hai tay, ngọc bội ra là cởi ra không đeo lại.
Mai Ngọc nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Nhị gia ngài làm sợ nô tỳ. Nhị gia không phải đương gia, trong nhà đều bị phu nhân cầm giữ, em cũng không có tiền đi đặt mua đồ vật đắt đỏ gì. Cái ngọc bội này cũng lâu rồi, vẫn là năm đó Tam gia ghét bỏ ngọc bội kia không tốt, Nhị gia nhặt về. không phải thì với cái tình chi li của phu nhân, sao có thể cho Nhị gia..."
Mai Ngọc còn nói liên miên, nhưng Thành Ôn lại hoàn toàn không nghe lọt,trong lòng cậu lập tức hốt hoảng...
Du Tịnh San biết tiến lui hơn Du Tịnh Dao, dù sao nhiều ngần ấy năm cô ở Du gia, cũng chỉ là nha đầu sai sử, chưa bao giờ dám xem trọng mình.
Du Tịnh San nhanh chóng giữ chặt Du Tịnh Dao, cười nói: "Chị, em thấy Nhị gia tới bàn chuyện làm ăn mà, chúng ta nghe hát đi, lát nữa lại nói chuyện với Nhị gia sau."
Du Tịnh Dao vừa nghe lời của cô, tựa hồ là bị đả kích, nói với Du Tịnh San: "Thành Ôn không phải tới tìm chị sao? Sao lại bàn chuyện làm ăn?"
Du Tịnh San cười gượng một chút, nhìn nhìn Thành Ôn bất động thanh sắc, trong lòng cũng thấy kỳ quái, đây cũng không phải là Nhị gia mà cô biết. Trước kia Nhị gia yêu chị mình đến chết đi sống lại, dù cô ta một lòng nhớ Tam gia ở ngoài Tuyền Giang, Nhị gia cũng không quan tâm, hận không thể đến Du gia ở rể, chỉ cần cô ta đồng ý liếc cậu một cái.
Mà hiện tại thì khác, Nhị gia cũng không biết có phải là bị đả kích ở hôn lễ hay không, có lẽ là thông suốt, biết Du Tịnh Dao căn bản là không quan tâm cậu.
Du Tịnh San nhìn Thành Ôn thờ ơ, đành phải cười gượng nói với Du Tịnh Dao: "Chị cả, chúng ta ngồi một lát, ông chủ Kiều nói hôm nay cô nương Nguyễn Dục về xướng khúc mà, chị không phải thích cô ấy hát nhất sao."
Tưởng Mục Thăng từ khi vào trà phường chính là vẻ mặt xem kịch vui. Trước khi hắn đến Tuyền Giang cũng hỏi thăm một chút, Tuyền Giang có ba nhà giàu. Đừng nhìn một trấn nhỏ, nhưng ngũ tạng câu toàn, ông chủ Kiều Kiều Quan Niên của trà phường này là người quen đã lâu, làm ăn ở Tuyền Giang rất tốt.
Tưởng Mục Thăng nhiều ít cũng đã được nghe nói chuyện Du gia. Du gia nổi danh nhất là có một đệ nhất mỹ nhân ở trấn Tuyền Giang, mỹ nhân này đương nhiên là Du Tịnh Dao. Kỳ thật Du Tịnh Dao không phải quá đẹp, chỉ cần không phải xấu điên, trấn Tuyền Giang nhiều ít cho cho Du lão gia tử mặt mũi. Du Tịnh Dao được khen đến thiên hạ vô song cũng là theo lý thường phải làm.
Nhưng Tưởng Mục Thăng nghe được nhiều nhất, vẫn là tính tình được nuông chiều của Du đại tiểu thư, trò khôi hài ngày kết hôn có thể nói truyền dư luận xôn xao.
Tưởng Mục Thăng đi qua, cười nói với Du Tịnh Dao: "Đây không phải là Du gia tiểu thư sao, Tưởng mỗ mới tới Tuyền Giang, chưa kịp tới nhà bái phỏng, không nghĩ tới lại gặp ở đây."
Du Tịnh Dao cũng không ngốc, vừa nghe hai chữ "Tưởng mỗ", ánh mắt nháy mắt sáng. Nàng hai ngày này nghe cha mình nói không ngừng bên tai ông chủ Tưởng lợi hại thế nào, ông chủ Tưởng thanh niên tài giỏi ra sao, cô không nghĩ tới sẽ gặp gỡ như vậy.
Hai con mắt Du Tịnh Dao nhìn chằm chằm Tưởng Mục Thăng đánh giá từ trên xuống dưới, tựa hồ cũng quên thất lễ, có chút kích động.
Tưởng Mục Thăng vẫn là lần đầu nhìn thấy tiểu thư khuê các nhìn chằm chằm đàn ông như vậy, nhịn không được cười một tiếng, dễ tính nói: "Du tiểu thư, có phải trên người của tôi có gì không ổn không?"
Trong ánh mắt Du Tịnh Dao tràn đầy khát khao, trừng to mắt, vứt Thành Ôn qua sau đầu, nói với Tưởng Mục Thăng: "Anh... Anh là ông chủ Tưởng từ trong kinh thành tới?"
Tưởng Mục Thăng gật gật đầu, ánh mắt Du Tịnh Dao càng trần trụi. Du Tịnh San vội vàng kéo tay áo cô, Du Tịnh Dao mới thu hồi ánh mắt của mình, nhất thời xấu hổ đến má đỏ bừng, thì thào lẩm bẩm: "Cha nói quả nhiên không sai... Quả nhiên người bên ngoài không so được..."
Tưởng Mục Thăng thấy cô ta lẩm bẩm, bản thân cũng không đặt Du gia vào mắt, lúc này càng có chút khinh thường. Nhưng Tưởng Mục Thăng những năm gần đây tu dưỡng không lộ ra gì, chỉ trên mặt treo tươi cười, nói: "Du tiểu thư, Tưởng mỗ và Nhị gia có chuyện cần nói, không biết Du tiểu thư có thể cho Tưởng mỗ mượn Nhị gia ít lâu không?"
Du Tịnh Dao nghe hắn nói hữu lễ, trái tim thiếu nữ nhất thời không còn trên người Thành Hạo, lòng đều là Tưởng Mục Thăng, vội vàng gật đầu, nói chuyện cũng nhỏ giọng mềm mại, "Đương nhiên được, ông chủ Tưởng xin cứ tự nhiên."
Du Tịnh San vội vàng đỡ Du Tịnh Dao đầy mặt cảnh xuân trở lại ngồi xuống trước bàn.
Tưởng Mục Thăng lúc này mới đi đến bên người Thành Ôn, nở nụ cười một tiếng, "Thế nào Nhị gia, luyến tiếc Du tiểu thư?"
Thành Ôn cười khẽ một tiếng, "Ông chủ Tưởng không chỉ nói chuyện làm ăn lợi hại, đối đãi cô nương gia, cũng là cao thủ."
Tưởng Mục Thăng đi vào trong, ra hiệu mời, trêu ghẹo: "Như thế nào đây, giống như Nhị gia đang ghen vậy. Nhị gia vẫn không bỏ xuống được một phụ nữ như vậy?"
Thành Ôn nâng bước đi vào trong, cười khẽ, "Ông chủ Tưởng nói đùa."
Hỏa kế dẫn hai người vào phòng trên lầu, đi đến thang lầu, chợt nghe trên lầu hai có người gõ lan can hai tiếng. Tưởng Mục Thăng cùng Thành Ôn ngẩng đầu nhìn lại, bên cạnh lan can lầu hai là một công tử, trên mặt người nọ treo ý cười, trên tay còn cầm cây quạt, vừa dùng phiến quạt gõ gõ lan can.
Người nọ nâng nâng tay, tựa hồ là đang chào hỏi họ, lớn tiếng cười nói: "Đã lâu không gặp."
Tưởng Mục Thăng ngẩng đầu trả lời: "Kiều gia, việc buôn bán tháng trước, nghe nói Tiểu Bắc đắc tội chú? Tôi cho cậu ấy chịu tội với chú."
Thanh niên đi theo sau Tưởng Mục Thăng vẻ mặt lạnh lùng, nghe Tưởng Mục Thăng nói "chịu tội", mặt nháy mắt đen lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người trên lầu hai một cái.
Thành Ôn tuy rằng không biết hắn, nhưng vừa nghe hai chữ "Kiều gia", biết hắn tất nhiên là ông chủ Cổ Tích trà phường, Kiều Quan Niên, không phải thì ai còn ở trà phường không hề kiêng kị như vậy.
Mọi người lên lầu, Kiều Quan Niên chậm rì rì đi đến, "Tôi nghe nói ông chủ Tưởng muốn tới, cố ý để lại phòng cho anh, tầm nhìn tốt, vừa lúc có thể thấy cô nương xướng khúc."
Kiều Quan Niên tự mình dẫn đường, hỏa kế đẩy cửa phòng ra. Trong phòng rất gọn gàng, bố trí lịch sự tao nhã, bên trong ba mặt là tường, một mặt là cửa sổ lớn, vừa lúc có thể nhìn đến quang cảnh lầu một, tầm nhìn xuống lầu hát rất tốt.
Hỏa kế đưa tới nước trà và điểm tâm, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài. Nguyên Bắc đứng, theo bổn phận cũng không ngồi xuống, Kiều Quan Niên cũng chưa có ý đi.
Hắn đi trong phòng một vòng, hất vạt áo ngồi xuống, dùng cây quạt chống bàn, nghiêng đầu cười nói với Nguyên Bắc: "Tiểu Bắc, tôi nghe nói cậu ở tại sơn trang ngoại ô? Vậy không tiện lắm, tới nhà của tôi ở không?"
Nguyên Bắc không nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu tình, lúc này không nhìn hắn, chỉ làm như không nghe thấy không nhìn thấy.
Ngược lại Tưởng Mục Thăng mỉm cười, "Kiều gia thích Tiểu Bắc như vậy, vậy đi theo chú cũng được."
Kiều Quan Niên lắc đầu nói: "Tiểu Bắc là công thần nòng cốt theo ông chủ Tưởng giành chính quyền, tôi nào dám muốn. Lần trước chẳng qua là uống trà nói chuyện phiếm, lại bị tặng một quyền, đau cả tháng."
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Nếu thật sự là uống trà nói chuyện phiếm, Kiều gia cũng không đến nỗi đau da..."
Hắn nói xong, hơi chút nghiêng đầu, Nguyên Bắc thấy biết là Tưởng Mục Thăng có sai bảo, tiến lên một bước khom lưng xuống.
Tưởng Mục Thăng nói: "Chú đi theo Kiều gia uống uống trà trò chuyện ở lầu một."
Nguyên Bắc đờ mặt một chút, chỉ dừng lại trong nháy mắt, lập tức gật đầu nói: "Vâng."
Kiều Quan Niên lập tức nở nụ cười, đứng dậy đi ra ngoài, phất tay nói: "Cũng được, tôi đi xuống lầu, có việc thì gọi tiểu nhị."
Tưởng Mục Thăng tiếp lời nói: "Tất nhiên, sẽ không khách khí với Kiều gia... Nhưng Kiều gia, cẩn thận chút, Tiểu Bắc tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng trong khung là tính tình nóng nảy, uống trà nói chuyện phiếm không có gì, đừng lại để bị thương."
Kiều Quan Niên không nói chuyện, đi ra ngoài, Nguyên Bắc cũng đi theo ra, chợt nghe Kiều Quan Niên cười một tiếng, "Bao che cho con."
Kiều Quan Niên đùa giỡn xong đi ra ngoài, phòng lập tức an tĩnh lại. Tưởng Mục Thăng tự mình thay Thành Ôn rót trà, "Để Nhị gia chê cười rồi."
Thành Ôn khách khí nói: "Là để ông chủ Tưởng tiêu pha mới đúng, Cổ Tích trà phường là chỗ tốt nhất Tuyền Giang."
Tưởng Mục Thăng nghe xong cười nói: "Lời này để Kiều gia nghe mới hợp lí."
Thành Ôn thấy Tưởng Mục Thăng vẫn luôn vờn quanh mình, tuy rằng thoạt nhìn là khách sáo, nhưng một chút cũng không có cảm giác tiến vào chủ đề, căn bản không giống như là nói chuyện làm ăn, vì thế nói: "Ông chủ Tưởng hẹn tôi tới đây, là bàn chuyện làm ăn?"
Tưởng Mục Thăng sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Nhị gia thật đúng là thẳng thắn."
Hắn dừng một chút, lập tức ngẩng đầu hai mắt nhìn Thành Ôn, nói: "Nhị gia muốn buôn bán với tôi?"
"Ông chủ Tưởng thật sự là biết đùa, đừng nói là người Tuyền Giang, thiên hạ nào có người không muốn buôn bán với ông chủ Tưởng. Dù là bồi bản cũng có mặt mũi, không phải sao? Còn nữa, việc buôn bán của ông chủ Tưởng, cũng chưa bao giờ lỗ, không phải sao?"
"Đúng thật là quá khen."
Tưởng Mục Thăng tựa hồ là nói giỡn, một chút cũng không có cái giá đại nhân vật, ánh mắt thủy chung nhìn thẳng Thành Ôn, "Nếu Nhị gia muốn buôn bán với tôi..."
Hắn nói xong, đột nhiên dừng lại, tay phải đặt trên bàn, đẩy về phía trước, lập tức nâng lên, trước mặt Thành Ôn rõ ràng nhiều thêm một cái ngọc bội, hai cái ngọc bội quả thực giống nhau như đúc.
Thành Ôn nhìn thoáng qua ngọc bội, theo bản năng nhìn ngọc bội ở thắt lưng mình, giương mắt thấy Tưởng Mục Thăng cười khẽ với mình.
Tưởng Mục Thăng lạnh nhạt nói: "Khả năng Nhị gia không nhớ rõ, bởi vì quá lâu rồi. Ngọc bội trên thắt lưng Nhị gia kia, là Tưởng mỗ năm đó lưu cho Nhị gia. Tưởng mỗ nói rồi, chờ mình phát đạt sẽ đến báo đáp Nhị gia... Chỉ cần lời cậu nói, tôi đều có thể làm được."
Thành Ôn nhìn ánh mắt hắn, trong lòng đột nhiên mãnh liệt nhảy một chút.
Thành Ôn đã sớm đoán được nguyên chủ thân thể này và Tưởng Mục Thăng có chút sâu xa, hóa ra là chuyện báo ân.
Thành Ôn ngồi trong xe ngựa, tháo ngọc bội xuống, nắm trong lòng bàn tay dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, nhắm mắt lại, hơi hơi đung đưa theo xe ngựa lay động.
Này vốn không phải là của mình, lại bị mình nhặt được, cũng không biết có phải may mắn hay không, hay là ông trời thương mình đời trước rơi vào thảm cảnh.
Làm một thương nhân, Thành Ôn cũng biết, không có gì là chắc chắn. Bày trận như hành quân, binh bất yếm trá, làm ăn chưa từng có cái gì là thiện lương, đó chỉ là một cơ hội.
Thành Ôn xuống xe, Mai Ngọc thấy cậu trở lại, nhanh chóng rót chén trà, vừa muốn cười hỏi Nhị gia làm ăn thế nào, lại thấy thắt lưng cậu thiếu cái gì, nhất thời mở to hai mắt nhìn, cả kinh nói: "Nhị gia, ngọc bội của ngài đâu rồi? Rơi rồi?"
Thành Ôn thấy cô cả kinh, giang hai tay, ngọc bội ra là cởi ra không đeo lại.
Mai Ngọc nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Nhị gia ngài làm sợ nô tỳ. Nhị gia không phải đương gia, trong nhà đều bị phu nhân cầm giữ, em cũng không có tiền đi đặt mua đồ vật đắt đỏ gì. Cái ngọc bội này cũng lâu rồi, vẫn là năm đó Tam gia ghét bỏ ngọc bội kia không tốt, Nhị gia nhặt về. không phải thì với cái tình chi li của phu nhân, sao có thể cho Nhị gia..."
Mai Ngọc còn nói liên miên, nhưng Thành Ôn lại hoàn toàn không nghe lọt,trong lòng cậu lập tức hốt hoảng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.