Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã
Chương 66: Bước vào vòng xoáy
Phù Hiên Vân Vọng
13/05/2021
"Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc Hoàng thượng triệu kiến ta?". Nghe đến đây Tương Vương cũng đã đoán được mục đích của Cảnh Thái đế, thế nhưng có một số chuyện cần phải do bên nhờ vả mở miệng mới được, bằng không thì sẽ từ chủ động biến thành bị động, rõ ràng là được người ta nhờ vả mà lại rơi xuống thế chủ động nhận trọng trách. Chuyện này cũng không thể nói Tương Vương không đủ phúc hậu, tình nghĩa huynh đệ suốt mấy chục năm đã bị tổn hại, dù sao cũng không thể để một đế vương ăn nói khép nép như vậy, huống chi chuyện có liên quan đến ngọc bội Phượng Hoàng. Bây giờ ngọc bội Phượng Hoàng đã nằm trong tay Lạc Tử Phong và Cảnh Dung, hắn không thể không làm, mà còn là phải làm hết sức bộ xương già này.
"Lão ca, ngươi cũng thật là.....". Cảnh Thái đế bị làm khó dễ khẽ lắc đầu, trái lo phải nghĩ cuối cùng cũng vẫn thở dài, lúc này mới nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
"Lão ca, trẫm có định để hai hài tử Tử Phong và Cảnh Dung biến mất một thời gian, để cho hai đứa chúng nó đến giang hồ tìm hiểu tin tức người kia....".
"Chuyện này Hoàng thượng đừng nên nghĩ đến thì hơn, nếu nói Cảnh Dung thì ra không nói làm gì, con gái của ngươi, ngươi không đau lòng thì ta cũng hết cách. Thế nhưng Tử Phong thì không được, nó là thật vất vả mới tìm về được, bây giờ muốn nó cùng Cảnh Dung một mình đi tìm một người vốn không hề tồn tại, thế lực trong giang hồ cao thủ như mây, nguy hiểm tầng tầng, nói thế nào ta cũng không đồng ý". Tương Vương vô cùng thẳng thắng từ chối đề nghị, ánh mắt nhìn Cảnh Thái đế cũng lạnh như hầm băng: "Đôi ngọc bội Phượng Hoàng kia quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn cả hổ thẹn với Kiều Dung ở trong lòng ngươi? Quan trọng hơn cả Cảnh Dung mà ngươi luôn miệng nói phải bảo vệ thật tốt? Đều nói đế vương vô tình, hành động mấy năm nay của ngươi cũng đã chứng minh rõ ràng điều này, thực sự được lĩnh giáo rồi a".
Mỉa mai của Tương Vương tất nhiên Cảnh Thái đế nghe không dễ chịu gì, hơn nữa hắn cũng biết mình mạo hiểm, thế nhưng không thể không làm như thế, hắn bất đắc dĩ phải nói ra sự thật: "Bụi thiên thạch đã không còn, lão ca nên biết rõ đây là vật gì, bụi thiên thạch bây giờ chính là do tổ tiên lưu lại, thế nhưng đã qua mấy trăm năm. Ngày hôm qua chút bụi thiên thạch cuối cùng đã bị cháu trai của trẫm dùng hết, nếu như không có bụi thiên thạch thì giang sơn Cố gia nguy rồi, lời nguyền rủa vẫn dây dưa với vương triều Thanh Lam chúng ta sẽ phá hủy mảnh sông núi vĩ đại này. Nếu không phải chuyện quá khẩn cấp trẫm cũng sẽ không đùa giỡn với tính mệnh của Cảnh Dung".
"Cái gì?! Ngươi nói bụi thiên thạch đã hết rồi?". Tương Vương nghe vậy cũng trợn to mắt, ngữ khí cực kì kinh ngạc, hắn lắc lắc đầu nói: "Không đúng, không đúng, lần trước ta còn hỏi Ngô viện thủ của Thái y viện, hắn nói bụi thiên thạch tuy còn ít nhưng vẫn đủ dùng sáu mươi năm nữa, làm sao đột nhiên lại hết cơ chứ? Hoàng thượng, ngươi không cần gạt ta".
"Ngô thái y? Đó là do trẫm đã căn dặn để hắn lừa gạt những người dò hỏi hắn, không tin thì ngươi cứ đi hỏi hắn.....", nói đến đây, ánh mắt Cảnh Thái đế đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp: "Đúng rồi, trẫm quên mất, Ngô thái y chết rồi, cúc cung tận tụy với Cố thị hơn mười năm, cuối cùng lại chết trong tay người Cố thị ta....".
Tương Vương nghe vậy thì hết sức kinh ngạc: "Hoàng thượng đều biết hết rồi?".
Cảnh Thái đế gật đầu, trên mặt không hiểu là vui hay buồn: "Trẫm đều biết, Cảnh Dung động chân tình với thân nữ tử của Tử Phong, hơn nữa còn vì thế mà không tiếc giết Ngô thái y diệt khẩu. Mạng lưới tình báo của trẫm tuy không thể so với năm đó, thế nhưng chuyện nhỏ này vẫn có thể biết được".
"Vậy ngươi.....". Tương Vương lúc này không còn khí thế như ban đầu, trong lòng không khỏi hoảng sợ, Cảnh Thái đế đã biết được thân phận của Lạc Tử Phong, cũng không biết lúc nào sẽ giáng tội, phải làm sao mới được đây?
Cảnh Thái đế phất phất tay, một mặt uể oải nói: "Chuyện này trẫm đã cân nhắc hơn một tháng nay, lúc vừa mới biết xác thực là vô cùng khiếp sợ, cũng vô cùng tức giận, thật muốn lập tức lôi Lạc Tử Phong đang dưỡng thương trên giường ra chém đầu thị chúng. Thế nhưng ám vệ trẫm phái đi trở về nói rằng Cảnh Dung mỗi ngày cực nhọc, không thể nghỉ ngơi yên ổn để chăm sóc người kia, trẫm đột nhiên tỉnh ngộ, đó là hạnh phúc mà Cảnh Dung nhận định a. Nữ nhi của trẫm, trẫm quá hiểu rõ, một khi động tâm chính là chết cũng không quay đầu, trẫm cũng từng rối rắm, cũng từng bàng hoàng, nhưng cuối cùng lại bại bởi hình bóng Kiều Dung trong lòng trẫm. Trẫm đã tự tay đập nát hạnh phúc của nữ nhân trẫm yêu nhất, chẳng lẽ còn muốn khiến con gái của mình thống khổ cả đời, thậm chí hận mình cả đời sao? Tuy rằng trẫm biết bởi vì chuyện của Kiều Dung mà Cảnh Dung vẫn luôn trách trẫm, thế nhưng rồi cũng có một ngày nó sẽ hiểu. Thế nhưng nếu trẫm giết Lạc Tử Phong thì sợ rằng đến lúc đó cũng phải tổ chức cả quốc tang, Cảnh Dung có thể làm được, mà trẫm cũng không có cách nào lảng tránh, đáng thương không? Hôm qua khi nhận được tin tức của ngọc bội Phượng Hoàng trẫm liền đưa ra quyết định này, để cho chúng nó đồng thời biến mất, vừa nãy nói tạm thời chỉ là lừa gạt lão ca mà thôi. Trẫm dự định để cho Tử Phong và Cảnh Dung biến mất khỏi thế gian này, chỉ có như thế, chúng nó mới có thể không kiêng dè thân phận mà sống. Bây giờ triều cục bất ổn, không cần trẫm nói thì lão ca cũng đã rõ ràng đúng không? Lần này Tuyết Ly công chúa bị ám sát, tuy không không chắc là chuyện tốt lành gì thế nhưng cũng để trẫm thu một ít tình báo. Haha, mười lăm năm, trẫm đều không hề phát hiện, cũng may bây giờ hắn đã bại lộ. Dư luận gần đây đều nhắm vào một mình Cảnh Dung, thế nhưng nếu trẫm thật sự trị tội Cảnh Dung thì khoảng cách với ngày trị tội Tử Phong cũng không bao xa, kết cục như thế, cho dù là trâzm hai lão ca ngươi cũng không muốn nhìn thấy. Vì vậy, biện pháp tốt nhất chính là để Cảnh Dung và Tử Phong cùng biến mất, triệt để biến mất".
Cảnh Thái đế nói một tràng dài như vậy, Tương Vương rốt cuộc cũng nặng nề gật đầu, xem như nhận lời đối phương, mà hắn cũng bị chuyện này làm cho lo lắng. "Như vậy lúc nào biến mất mới thỏa đáng?". . Đam Mỹ Hài
Tương Vương rốt cuộc cũng chấp nhận đề nghị của mình, Cảnh Thái đế thở phào một hơi, nói ra kế hoạch của mình: "Nhất định phải sau khi có người vạch trần thân phận nữ tử của Tử Phong".
"A, quả nhiên mưu kế của Hoàng thượng vẫn không thua kém năm đó, chỉ là không biết đối thủ lần này là ai, ta còn có thể khỏe mạnh mà nhìn thấy người này cuối cùng bị ngươi làm sao mà đùa đến chết nha". Nhìn dáng vẻ đã tính toán kĩ lưỡng của Cảnh Thái đế, lo lắng trong lòng Tương Vương cũng tan đi phân nửa, ngược lại còn "lo lắng" cho người không may bị bại lộ kia. Bọn chúng làm sao có thể so với Hoàng đế, đặc biệt là bàn về bãn lĩnh âm mưu quỷ kế với tài diễn kịch của người này.
"Phật viết, không thể nói, không thể nói". Lời còn chưa ra khỏi miệng thì Cảnh Thái đế đã kéo Tương Vương vẻ mặt khó chịu ngồi xuống đánh cờ, mà Trần công công biến mất hồi lâu cũng không biết xông ra từ lúc nào, thay Hoàng đế và Tương Vương rót hai chén trà xuân cực phẩm mà Giang Nam cống nạp lên năm nay.
Mà một bên khác, Cố Hi Hoằng không biết mình dĩ nhiên đã bị bại lộ còn đang trốn trong phòng của mình biết thư liên lạc với Hung Nô. Bởi vì nửa tháng trước có tin truyền đến nói rằng Đại hãn Hung Nô đã qua đời, Vương tử duy nhất lên ngôi, mà người kia vẫn luôn ái mộ Cảnh Dung, trước nay chưa lập gia đình. Đây xác thực là thời cơ tốt cho bọn họ hợp tác, chỉ cần thời cơ thích hợp đến, hắn liền có thể thuận lợi tiếp nhận ngôi vị hoàng đế trong tay Cảnh Thái đế, sau đó không đánh mà thắng, mở rộng bản đồ Tĩnh quốc.
Mười tám tháng sáu năm Vĩnh Nguyên ba mươi lăm, Lạc Tử Phong lành bệnh, tiếp nhận ý chỉ của Hoàng thượng, khôi phục chức Lễ bộ Thị lang, một lần nữa làm việc ở phủ nha Lễ bộ.
Ngày hôm đó Lạc Tử Phong cũng giống như ngày thường, giờ Mão thức dậy, thế nhưng chỗ cần đến chính là Huyền Vũ môn xa hơn so với Lễ bộ. Nàng sớm đã giác ngộ được mình cần phải trưởng thành liền bắt đầu tính toán tham gia triều sớm. Có thể chân chính tham gia vào bên trong chính trị thì mới có thể nhìn thấu huyền cơ trong đó, tự mình trải nghiệm sẽ càng hữu dụng hơn việc ngồi nghe Tương Vương cùng Lạc thừa tướng truyền dạy kinh nghiệm. Dù sao chuyện trên giấy cũng quá nông cạn, muốn biết việc gì thì cần phải đi học hỏi.
Đối với việc Lạc Tử Phong vừa khỏi bệnh đã đến Huyền Vũ môn, chúng đại thần ai nấy đang đứng chờ mở cửa cung cũng vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt hiếu kì truyền đến từ bốn phía, mà Lạc Tử Phong cũng tự động đứng cùng hàng với Lạc thừa tướng, cho tất cả mọi người thấy được nàng không thuộc về bất kì phe cánh nào, nhưng vô hình chung lại khiến cho mọi người nổi lên tâm tư muốn lôi kéo.
Ở trong biển người mênh mông tìm một lúc, nàng liền nhìn thấy La Khải Văn và La Lập Thành, cũng giống như nàng, La Khải Văn cũng quy củ đứng sau lưng La Lập Thành, thế nhưng ánh mắt cũng thi thoảng nhìn về đám người, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy nàng. Trong khoảnh khắc khi tầm mắt đối đầu nhau, La Khải Văn liền kinh ngạc, tập tức lúng túng dời ánh mắt, cúi đầu không dám nhìn loạn nữa.
Nói thật, lâm triều cũng không phải đại sự gì, bây giờ Thanh Lam quốc đang trong giai đoạn cực thịnh, dân giàu nước mạnh. Lạc Tử Phong trước đây ở một vùng hẻo lánh tất nhiên biết được những chuyện này là thật, bởi vì ngay cả một trấn nhỏ nơi biên cảnh mà bách tính vẫn có thể ăn no mặc ấm, đây không phải là chứng minh cho thành công lớn nhất của Cảnh Thái đế sao? Có điều kiếp trước khi Cố Hi Hoằng thượng vị, thuế vụ đã khiến cho cuộc sống mọi người lâm vào túng quẫn, quả nhiên Cố Hi Hoằng không phải là sự lựa chọn tốt nhất sao? Nghĩ đến đây, Lạc Tử Phong theo bản năng liếc mắt nhìn Cố Hi Hoằng đứng cạnh mình, đối phương bây giờ đang tập trung tinh thần nghe Thượng thư Công bộ lên tiếng, hoàn toàn nhìn không ra là người sau khi lên làm Hoàng đế liền hà khắc về chính trị. Có chút bất đắc dĩ âm thầm lắc đầu, quả nhiên năng lực chưa đủ, chỉ biết đánh giá bên ngoài, đến khi nào nàng mới được như Cảnh Dung, Tương Vương và Lạc thừa tướng, có thể liếc mắt liền nhìn thấu một người đây? Thời gian không còn nhiều, nàng chỉ còn hai tháng để trưởng thành, khoảng thời gian này nàng vẫn nên đi nhiều xem nhiều một chút, một người dù thế nào thì cũng không thể luôn luôn đeo mặt nạ, cũng sẽ có lúc buông lỏng, mà thời khắc đó chính là chỗ mấu chốt nàng muốn học tập.
"Lão ca, ngươi cũng thật là.....". Cảnh Thái đế bị làm khó dễ khẽ lắc đầu, trái lo phải nghĩ cuối cùng cũng vẫn thở dài, lúc này mới nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
"Lão ca, trẫm có định để hai hài tử Tử Phong và Cảnh Dung biến mất một thời gian, để cho hai đứa chúng nó đến giang hồ tìm hiểu tin tức người kia....".
"Chuyện này Hoàng thượng đừng nên nghĩ đến thì hơn, nếu nói Cảnh Dung thì ra không nói làm gì, con gái của ngươi, ngươi không đau lòng thì ta cũng hết cách. Thế nhưng Tử Phong thì không được, nó là thật vất vả mới tìm về được, bây giờ muốn nó cùng Cảnh Dung một mình đi tìm một người vốn không hề tồn tại, thế lực trong giang hồ cao thủ như mây, nguy hiểm tầng tầng, nói thế nào ta cũng không đồng ý". Tương Vương vô cùng thẳng thắng từ chối đề nghị, ánh mắt nhìn Cảnh Thái đế cũng lạnh như hầm băng: "Đôi ngọc bội Phượng Hoàng kia quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn cả hổ thẹn với Kiều Dung ở trong lòng ngươi? Quan trọng hơn cả Cảnh Dung mà ngươi luôn miệng nói phải bảo vệ thật tốt? Đều nói đế vương vô tình, hành động mấy năm nay của ngươi cũng đã chứng minh rõ ràng điều này, thực sự được lĩnh giáo rồi a".
Mỉa mai của Tương Vương tất nhiên Cảnh Thái đế nghe không dễ chịu gì, hơn nữa hắn cũng biết mình mạo hiểm, thế nhưng không thể không làm như thế, hắn bất đắc dĩ phải nói ra sự thật: "Bụi thiên thạch đã không còn, lão ca nên biết rõ đây là vật gì, bụi thiên thạch bây giờ chính là do tổ tiên lưu lại, thế nhưng đã qua mấy trăm năm. Ngày hôm qua chút bụi thiên thạch cuối cùng đã bị cháu trai của trẫm dùng hết, nếu như không có bụi thiên thạch thì giang sơn Cố gia nguy rồi, lời nguyền rủa vẫn dây dưa với vương triều Thanh Lam chúng ta sẽ phá hủy mảnh sông núi vĩ đại này. Nếu không phải chuyện quá khẩn cấp trẫm cũng sẽ không đùa giỡn với tính mệnh của Cảnh Dung".
"Cái gì?! Ngươi nói bụi thiên thạch đã hết rồi?". Tương Vương nghe vậy cũng trợn to mắt, ngữ khí cực kì kinh ngạc, hắn lắc lắc đầu nói: "Không đúng, không đúng, lần trước ta còn hỏi Ngô viện thủ của Thái y viện, hắn nói bụi thiên thạch tuy còn ít nhưng vẫn đủ dùng sáu mươi năm nữa, làm sao đột nhiên lại hết cơ chứ? Hoàng thượng, ngươi không cần gạt ta".
"Ngô thái y? Đó là do trẫm đã căn dặn để hắn lừa gạt những người dò hỏi hắn, không tin thì ngươi cứ đi hỏi hắn.....", nói đến đây, ánh mắt Cảnh Thái đế đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp: "Đúng rồi, trẫm quên mất, Ngô thái y chết rồi, cúc cung tận tụy với Cố thị hơn mười năm, cuối cùng lại chết trong tay người Cố thị ta....".
Tương Vương nghe vậy thì hết sức kinh ngạc: "Hoàng thượng đều biết hết rồi?".
Cảnh Thái đế gật đầu, trên mặt không hiểu là vui hay buồn: "Trẫm đều biết, Cảnh Dung động chân tình với thân nữ tử của Tử Phong, hơn nữa còn vì thế mà không tiếc giết Ngô thái y diệt khẩu. Mạng lưới tình báo của trẫm tuy không thể so với năm đó, thế nhưng chuyện nhỏ này vẫn có thể biết được".
"Vậy ngươi.....". Tương Vương lúc này không còn khí thế như ban đầu, trong lòng không khỏi hoảng sợ, Cảnh Thái đế đã biết được thân phận của Lạc Tử Phong, cũng không biết lúc nào sẽ giáng tội, phải làm sao mới được đây?
Cảnh Thái đế phất phất tay, một mặt uể oải nói: "Chuyện này trẫm đã cân nhắc hơn một tháng nay, lúc vừa mới biết xác thực là vô cùng khiếp sợ, cũng vô cùng tức giận, thật muốn lập tức lôi Lạc Tử Phong đang dưỡng thương trên giường ra chém đầu thị chúng. Thế nhưng ám vệ trẫm phái đi trở về nói rằng Cảnh Dung mỗi ngày cực nhọc, không thể nghỉ ngơi yên ổn để chăm sóc người kia, trẫm đột nhiên tỉnh ngộ, đó là hạnh phúc mà Cảnh Dung nhận định a. Nữ nhi của trẫm, trẫm quá hiểu rõ, một khi động tâm chính là chết cũng không quay đầu, trẫm cũng từng rối rắm, cũng từng bàng hoàng, nhưng cuối cùng lại bại bởi hình bóng Kiều Dung trong lòng trẫm. Trẫm đã tự tay đập nát hạnh phúc của nữ nhân trẫm yêu nhất, chẳng lẽ còn muốn khiến con gái của mình thống khổ cả đời, thậm chí hận mình cả đời sao? Tuy rằng trẫm biết bởi vì chuyện của Kiều Dung mà Cảnh Dung vẫn luôn trách trẫm, thế nhưng rồi cũng có một ngày nó sẽ hiểu. Thế nhưng nếu trẫm giết Lạc Tử Phong thì sợ rằng đến lúc đó cũng phải tổ chức cả quốc tang, Cảnh Dung có thể làm được, mà trẫm cũng không có cách nào lảng tránh, đáng thương không? Hôm qua khi nhận được tin tức của ngọc bội Phượng Hoàng trẫm liền đưa ra quyết định này, để cho chúng nó đồng thời biến mất, vừa nãy nói tạm thời chỉ là lừa gạt lão ca mà thôi. Trẫm dự định để cho Tử Phong và Cảnh Dung biến mất khỏi thế gian này, chỉ có như thế, chúng nó mới có thể không kiêng dè thân phận mà sống. Bây giờ triều cục bất ổn, không cần trẫm nói thì lão ca cũng đã rõ ràng đúng không? Lần này Tuyết Ly công chúa bị ám sát, tuy không không chắc là chuyện tốt lành gì thế nhưng cũng để trẫm thu một ít tình báo. Haha, mười lăm năm, trẫm đều không hề phát hiện, cũng may bây giờ hắn đã bại lộ. Dư luận gần đây đều nhắm vào một mình Cảnh Dung, thế nhưng nếu trẫm thật sự trị tội Cảnh Dung thì khoảng cách với ngày trị tội Tử Phong cũng không bao xa, kết cục như thế, cho dù là trâzm hai lão ca ngươi cũng không muốn nhìn thấy. Vì vậy, biện pháp tốt nhất chính là để Cảnh Dung và Tử Phong cùng biến mất, triệt để biến mất".
Cảnh Thái đế nói một tràng dài như vậy, Tương Vương rốt cuộc cũng nặng nề gật đầu, xem như nhận lời đối phương, mà hắn cũng bị chuyện này làm cho lo lắng. "Như vậy lúc nào biến mất mới thỏa đáng?". . Đam Mỹ Hài
Tương Vương rốt cuộc cũng chấp nhận đề nghị của mình, Cảnh Thái đế thở phào một hơi, nói ra kế hoạch của mình: "Nhất định phải sau khi có người vạch trần thân phận nữ tử của Tử Phong".
"A, quả nhiên mưu kế của Hoàng thượng vẫn không thua kém năm đó, chỉ là không biết đối thủ lần này là ai, ta còn có thể khỏe mạnh mà nhìn thấy người này cuối cùng bị ngươi làm sao mà đùa đến chết nha". Nhìn dáng vẻ đã tính toán kĩ lưỡng của Cảnh Thái đế, lo lắng trong lòng Tương Vương cũng tan đi phân nửa, ngược lại còn "lo lắng" cho người không may bị bại lộ kia. Bọn chúng làm sao có thể so với Hoàng đế, đặc biệt là bàn về bãn lĩnh âm mưu quỷ kế với tài diễn kịch của người này.
"Phật viết, không thể nói, không thể nói". Lời còn chưa ra khỏi miệng thì Cảnh Thái đế đã kéo Tương Vương vẻ mặt khó chịu ngồi xuống đánh cờ, mà Trần công công biến mất hồi lâu cũng không biết xông ra từ lúc nào, thay Hoàng đế và Tương Vương rót hai chén trà xuân cực phẩm mà Giang Nam cống nạp lên năm nay.
Mà một bên khác, Cố Hi Hoằng không biết mình dĩ nhiên đã bị bại lộ còn đang trốn trong phòng của mình biết thư liên lạc với Hung Nô. Bởi vì nửa tháng trước có tin truyền đến nói rằng Đại hãn Hung Nô đã qua đời, Vương tử duy nhất lên ngôi, mà người kia vẫn luôn ái mộ Cảnh Dung, trước nay chưa lập gia đình. Đây xác thực là thời cơ tốt cho bọn họ hợp tác, chỉ cần thời cơ thích hợp đến, hắn liền có thể thuận lợi tiếp nhận ngôi vị hoàng đế trong tay Cảnh Thái đế, sau đó không đánh mà thắng, mở rộng bản đồ Tĩnh quốc.
Mười tám tháng sáu năm Vĩnh Nguyên ba mươi lăm, Lạc Tử Phong lành bệnh, tiếp nhận ý chỉ của Hoàng thượng, khôi phục chức Lễ bộ Thị lang, một lần nữa làm việc ở phủ nha Lễ bộ.
Ngày hôm đó Lạc Tử Phong cũng giống như ngày thường, giờ Mão thức dậy, thế nhưng chỗ cần đến chính là Huyền Vũ môn xa hơn so với Lễ bộ. Nàng sớm đã giác ngộ được mình cần phải trưởng thành liền bắt đầu tính toán tham gia triều sớm. Có thể chân chính tham gia vào bên trong chính trị thì mới có thể nhìn thấu huyền cơ trong đó, tự mình trải nghiệm sẽ càng hữu dụng hơn việc ngồi nghe Tương Vương cùng Lạc thừa tướng truyền dạy kinh nghiệm. Dù sao chuyện trên giấy cũng quá nông cạn, muốn biết việc gì thì cần phải đi học hỏi.
Đối với việc Lạc Tử Phong vừa khỏi bệnh đã đến Huyền Vũ môn, chúng đại thần ai nấy đang đứng chờ mở cửa cung cũng vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt hiếu kì truyền đến từ bốn phía, mà Lạc Tử Phong cũng tự động đứng cùng hàng với Lạc thừa tướng, cho tất cả mọi người thấy được nàng không thuộc về bất kì phe cánh nào, nhưng vô hình chung lại khiến cho mọi người nổi lên tâm tư muốn lôi kéo.
Ở trong biển người mênh mông tìm một lúc, nàng liền nhìn thấy La Khải Văn và La Lập Thành, cũng giống như nàng, La Khải Văn cũng quy củ đứng sau lưng La Lập Thành, thế nhưng ánh mắt cũng thi thoảng nhìn về đám người, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy nàng. Trong khoảnh khắc khi tầm mắt đối đầu nhau, La Khải Văn liền kinh ngạc, tập tức lúng túng dời ánh mắt, cúi đầu không dám nhìn loạn nữa.
Nói thật, lâm triều cũng không phải đại sự gì, bây giờ Thanh Lam quốc đang trong giai đoạn cực thịnh, dân giàu nước mạnh. Lạc Tử Phong trước đây ở một vùng hẻo lánh tất nhiên biết được những chuyện này là thật, bởi vì ngay cả một trấn nhỏ nơi biên cảnh mà bách tính vẫn có thể ăn no mặc ấm, đây không phải là chứng minh cho thành công lớn nhất của Cảnh Thái đế sao? Có điều kiếp trước khi Cố Hi Hoằng thượng vị, thuế vụ đã khiến cho cuộc sống mọi người lâm vào túng quẫn, quả nhiên Cố Hi Hoằng không phải là sự lựa chọn tốt nhất sao? Nghĩ đến đây, Lạc Tử Phong theo bản năng liếc mắt nhìn Cố Hi Hoằng đứng cạnh mình, đối phương bây giờ đang tập trung tinh thần nghe Thượng thư Công bộ lên tiếng, hoàn toàn nhìn không ra là người sau khi lên làm Hoàng đế liền hà khắc về chính trị. Có chút bất đắc dĩ âm thầm lắc đầu, quả nhiên năng lực chưa đủ, chỉ biết đánh giá bên ngoài, đến khi nào nàng mới được như Cảnh Dung, Tương Vương và Lạc thừa tướng, có thể liếc mắt liền nhìn thấu một người đây? Thời gian không còn nhiều, nàng chỉ còn hai tháng để trưởng thành, khoảng thời gian này nàng vẫn nên đi nhiều xem nhiều một chút, một người dù thế nào thì cũng không thể luôn luôn đeo mặt nạ, cũng sẽ có lúc buông lỏng, mà thời khắc đó chính là chỗ mấu chốt nàng muốn học tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.