Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã
Chương 10: Cảnh Dung công chúa
Phù Hiên Vân Vọng
13/05/2021
Lúc những tia nắng sớm đầu tiên trong ngày lọt vào tẩm cung, nữ hài sở hữu gương mặt xinh đẹp thế gian không lời nào miêu tả hết vẫn còn đang ngủ trên giường đột nhiên bừng tỉnh. Sau đó, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ kinh ngạc thốt lên một tiếng, đôi con ngươi mĩ lệ như thế, mặc dù là màu đỏ hiếm thấy nhưng không khiến người ta có cảm giác bị đè nén như tưởng tượng. Mà chỉ là nhàn nhạt kể ra sự khác biệt của bản thân với tất cả mọi người trên thế gian mà thôi.
Không giống như vẻ lạnh lẽo nhất quán trước nay, chủ nhân của đôi mắt này tựa hò vẫn có chút mông lung, nơi này, là nơi nào? Nhưng mà nghi vấn chỉ tồn tại trong nháy mắt, muốn xác nhận có một cách vô cùng đơn giản.
"Thanh Nhi", giọng nói của nữ hài tử như thanh lãnh như dòng suối nhỏ rót vào con sông lớn, rõ ràng chỉ hai chữ đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy còn dễ nghe hơn tiếng sao trúc. Nhưng mà nữ hài phát ra tiếng gọi nhăn lại đôi mày thanh tú, nàng đang đợi người mình gọi xuất hiện.
Người tên Thanh Nhi cũng không mất quá nhiều thời gian xuất hiện trước mặt nữ hài này, một thân xiêm y tì nữ to lớn khoác trên dáng người nho nhỏ này nhìn có vẻ hơi buồn cười, thế nhưng sự chú ý không đặt trên chuyện này. Bởi vì nữ hài trên giường đang chờ đợi, mà vị thiếu nữ đang quỳ bên dưới cũng cực kì thấp thỏm.
"Công chúa điện hạ có gì phân phó?", giọng nói của tiểu tì nữ nhỏ như muỗi kêu, có vẻ hơi sợ hãi. Đây là ngày thứ hai nàng đến nơi này làm việc, cho nên mới có biểu hiện như vậy. Mới rạng sáng ngày thứ hai mà đã bị đối phương gọi đến, đối phương lại là Cảnh Dung công chúa trong lời đồn, nàng cảm nhận được hai chân của mình đang run rẩy, ngay cả tiếng nói phát ra cũng mang theo độ rung không tự nhiên.
Nhìn tỳ nữ vừa mới đến hầu hạ ở tẩm cung của mình nhưng vẫn là dáng dấp trong kí ức, một tia nghi ngờ hiếm hoi trong lòng nữ hài liền biến mất, thay vào đó là giọng nói nhẹ như mây gió thường ngày. "Bản cung tỉnh rồi, đã chuẩn bị nước rửa mặt xong chưa?".
Nàng làm sao sẽ quên đây là tẩm cung nàng sinh hoạt nhiều năm, đây là ông trời ban cho nàng chuyện đáng buồn cười nhất thiên hạ.
"Vâng", Thanh Nhi đã sớm được dặn dò thời gian công chúa thức dậy tất nhiên là đã sớm chuẩn bị kĩ càng tất cả. Bây giờ nhận được phân phó liền tự nhiên khom người lui xuống bố trí mọi chuyện thỏa đáng. Chỉ có điều, vị công chúa này không hoàn toàn giống với người trong lời đồn?
Cảnh Dung không để ý nhiều đến tỳ nữ mới đến này, nàng biết, tiểu tỳ nữ này hẳn là đang nhớ đến những lời đồn đại kia. Thực đáng buồn cười, nàng mới có chín tuổi cư nhiên đã xuất hiện tin đồn, nói chính xác thì tin đồn đã có từ lúc nàng mới được sinh ra. Ngay từ khoảnh khắc mở to đôi mắt đó, bởi vì đôi con ngươi màu đỏ khác người này.
Tẩm ướt khăn mặt lên lau mặt, làm biến mất nụ cười tự giễu kia, chỉ chốc lát sau gương mặt mang ý cười lại xuất hiện lần nữa, ôn hòa mà đoan trang. Nhưng mà đôi con ngươi màu đỏ trước sau vẫn không hề mang theo ý cười.
"Được rồi", Cảnh Dung rửa mặt xong xuôi liền đi đến thư phòng của mình, bắt đầu một ngày mới của nàng. Thanh Nhi đứng một bên hầu hạ chủ nhân lần đầu tiên cảm thấy vui mừng khi được phái đến Như Nguyệt trai. Cảnh Dung công chúa là một hài tử vô cùng yên tĩnh, khác biệt với những Hoàng tử Công chúa khác, mới có chín tuổi mà đã lớn không giống một đứa nhỏ, hết thảy đều không khác nhiều so với lời đồn. Đương nhiên, cũng bao gồm cả đôi mắt kia. Bởi vì Cảnh Dung công chúa rất yên tĩnh cho nên Thanh Nhi không cần giống như những tỳ nữ đi theo hầu hạ những tiểu Công chúa, Hoàng tử khác, thường phải lo lắng chạy theo chủ nhân, sợ chủ nhân làm chuyện gì sai mà bị trách phạt. Nhưng mà, nàng vẫn không có cách nào hoàn toàn yên lòng được.
Canh giờ này hẳn là lúc nên đi vấn an Hoàng thượng, Hoàng hậu, nhưng mà Cảnh Dung công chúa lại không có chút ý tứ nào muốn đi. Đôi hồng mâu giờ khắc này đặc biệt chăm chú, thế giới trong sách đặc sắc hơn bên ngoài sao? Thanh Nhi không biết chữ chỉ có thể đứng một bên tưởng tượng, nhưng chưa vì chuyện vấn an mà quấy rầy Cảnh Dung, bởi vì cả hoàng cung này ai cũng biết vị Công chúa trong lời đồn này không cần thỉnh an bất cứ người nào. Còn nguyên nhân, trong lòng mọi người đều rõ.
Lúc này Cảnh Dung đặc biệt nghiêm túc, nhưng mà không phải bởi vì nội dung trong sách. Nàng đang suy nghĩ đến tất cả những thứ bây giờ và tương lai cần đối mặt, quả nhiên vẫn sẽ rất đau đầu. Vận mệnh của nàng cũng nên bi thương giống mẫu phi, bị xem là lễ vật đóng gói tặng đến cho quốc gia khác. Nói là tặng không bằng nói là ném một cái phiền phức ra ngoài. Xác thực mà nói trong con mắt của người trong cung, Cảnh Dung nàng luôn là một phiền phức, tùy thời lúc nào cũng cần phải vứt bỏ.
Tuy nói là suy nghĩ nhưng còn chưa đến độ phải nát óc, Cảnh Dung biết rất rõ bây giờ mình nên làm gì. Nhận điểm tâm của mình, xong bữa sáng chính là đến một ít lớp học mà một Công chúa của vương triều Thanh Lam cần phải học. Một người như nàng đây cần phải học những thứ dành cho Công chúa đó sao? Thật không biết nam nhân kia nghĩ gì, rõ ràng một bộ không muốn tiếp cận, tại sao lại còn muốn làm ra chuyện vớ vẩn như vậy?
Sau một ngày, Thanh Nhi đã biết được một vấn đề, nàng hoàn toàn chỉ là vật trang trí, ngoại trừ những lúc bưng trà rót nước thì Công chúa căn bản không cần một tỳ nữ như nàng ở bên. Thật sự có chút thất bại cùng thất lạc. Thất lạc? Thanh Nhi nhanh chóng vì tâm tình này của mình mà cảm thấy giật mình, nàng lại thấy thất lạc vì Công chúa không sử dụng mình? Phát hiện như vậy khiến nàng giật mình, càng khiến nàng hoảng sợ hơn. Nàng biết rõ nguyên nhân khiến loại tâm tình này xuất hiện, nàng đã bắt đầu quan tâm chủ nhân của mình, đây là cảm nhận sau một ngày hầu hạ Cảnh Dung. Vốn cho rằng loại tâm tình cả đời sẽ không xuất hiện nhưng lại bởi vì ở cùng đối phương một ngày mà đã phát sinh, đây thực sự là chuyện cười trào phúng lớn nhất của nàng. Nếu để người khác biết, chỉ sợ là cười đến rụng răng đi. Nàng cũng không thể xem đối phương là chủ nhân chân chính của mình được, một nhân vật như vậy sao có thể để nàng dựa vào được?
Tựa hồ cảm nhận được nội tâm xoắn xuýt của Thanh Nhi, Cảnh Dung làm như vô ý đem ánh mắt chuyển dời lên người nàng, chỉ chốc lát liền dời đi. Thật vất vả mới đến Ngự hoa viên đi dạo, hà tất gì phải để ý đến những chuyện vô vị như thế? Nhìn quanh một vòng, Cảnh Dung nhìn thấy thứ mình muốn thấy nhất, cây phong đỏ. Hôm nay đến đây chính là vì muốn nhìn thấy cây phong đỏ trong Ngự hoa viên. Nhớ đến mẫu phi cũng là vào mùa lá phong đỏ mà rời bỏ nhân thế, chỉ để lại một mình nàng trên thế gian này. Nhưng mà nàng cũng không chán ghét mùa lá phong đỏ này như vậy, ngược lại đối với nơi này sinh ra nhớ nhung tha thiết. Ba năm qua, mỗi khi đến tiết trời này nàng lại đến Ngự hoa viên một chuyến, phảng phất vấn an lão bằng hữu khiến cho tâm tình nàng có thể vui vẻ ung dung trong nhất thời. Bởi vì nàng có thể nhìn thấy màu đỏ như trong đôi mắt của mình. Mọi người có thể không có chuyện gì thưởng thức màu sắc này, cầm trong tay một mảnh lá phong, Cảnh Dung có chút ước ao đố kị lẩm bẩm trong lòng. Đến khi nào thì nàng mới có thể tìm được người sẽ thưởng thức màu sắc trong đôi mắt của nàng đây?
Đáy lòng Cảnh Dung vọng ra tiếng thở dài, tại sao lại còn có vọng tưởng như vậy. Từng có lúc nữ nhân kia không phải cũng đã từng nói mình rốt cuộc cũng đã tìm thấy người có thể thưởng thức màu sắc đôi mắt mình rồi hay sao? Nhưng mà, kết quả thế nào? Hồi tưởng lại phong đỏ phiêu linh trong hoàng hôn, nhàn nhạt lãnh đạm càng khiến đôi hồng mâu của Cảnh Dung thêm mờ ảo. Mẫu phi, thực sự vì người cảm thấy không đáng a.
"Là Cảnh Dung sao?", một giọng nam chất phác vang lên sau lưng Cảnh Dung, giọng nói như vậy, dù không quay đầu nàng cũng biết là ai đã đến.
"Tham kiến phụ hoàng/ Hoàng thượng", Cảnh Dung cùng Thanh Nhi đồng thời phúc thân hành lễ với người vừa xuất hiện. Không giống như Thanh Nhi kinh ngạc, Cảnh Dung ngược lại giống như đã quen, căn bản mỗi năm nàng đều ở chỗ này nhìn thấy bóng người màu vàng kia. Có lúc đối phương sẽ chủ động tiến lên chào hỏi, có lúc lại yên lặng rời đi, lần này là sao đây? Ngược lại nói cho nàng, hết thảy đều không có gì khác biệt.
Cảnh Dung cúi đầu, không nhìn đến biểu tình của phụ thân mình, dưới cái nhìn của nàng, lá phong đỏ rơi trên mặt đất còn đáng cho nàng đi quan tâm hơn. Mà Thanh Nhi thì không như vậy, chưa bao giờ nghĩ đến hầu hạ bên Cảnh Dung sẽ gặp được Hoàng thượng, giờ phút này nàng đang ở trong khiếp sợ rất lớn, lẽ nào nguyên nhân Công chúa muốn đến Ngự hoa viên là đây sao? Thì ra vị Công chúa này cũng không giống như lời đồn rằng không thích tranh sủng, chỉ là nàng chưa bao giờ ở trước mặt mọi người tranh sủng mà thôi. Vào mùa trăm hoa héo tàn lại đến Ngự hoa viên ngắm cảnh, sở thích như vậy đúng là mọi người không ai có được.Thanh Nhi thỉnh thoảng để ý sắc mặt của Hoàng thượng, nhưng mà đế vương chung quy vẫn là đế vương, Thanh Nhi gì cũng không nhìn ra, ngoại trừ viền mắt tựa hồ đã phiếm hồng kia. Bởi vì thương cảm sao? Nàng cũng không ngờ một đế vương lại có thể mang thương cảm về mùa thu như vậy. Còn nguyên nhân thật sự bên trong thì sợ rằng chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng nhất.
"Mẫu phi của con khi còn sống rất thích đến chỗ này xem lá phong", tựa hồ Hoàng thượng nhớ đến chuyện gì đó, khóe miệng hiện lên ý cười ấm áp không nên thuộc về đế vương. Cảm giác được điều này Thanh Nhi lắc đầu một cái, này nhất định là ảo giác, nàng thế nào lại có cảm giác ý tứ của Hoàng thượng là nhớ đến mẫu thân đã từ trần của Cảnh Dung công chúa đây? Một phi tử như vậy Hoàng thượng thật sự sẽ để trong lòng sao?
Cảnh Dung gật đầu, "Nhi thân cũng rất thích".
"Thật sao?", Hoàng thượng có chút lúng túng cười cười, rõ ràng là đến nói chuyện cùng Cảnh Dung, tại sao mới nói có một câu lại có cảm giác không thể nói tiếp được nữa đây?
"Phụ hoàng cũng thích lá phong nơi này sao?". Nói ra lời này, Cảnh Dung đã ngẩng đầu lên, một mặt ngây thơ nhìn về phía Cảnh Thái đế, dường như chỉ là một hài tử bình thường mừng rỡ khi phát hiện cha mình có sở thích giống như mình. Điều này khiến Thanh Nhi giật mình không thôi, trái lại Cảnh Thái đế lại cảm thấy không có gì không thích hợp, phảng phất như dáng vẻ đó của Cảnh Dung rất bình thường.
"Ừ, đúng vậy".
Sau đó Thanh Nhi lại nghe xong hai cha con này nói chuyện gần nửa canh giờ. Có sự khác biệt với cha con bình thường, cũng có sự khác biệt giữa quân thần, là một loại quan hệ vi diệu khó có thể diễn tả bằng lời nói. Tựa hồ như bằng hữu tâm giao, thế nhưng thiếu đi một chút tự nhiên, có thêm một chút cứng ngắc, có điều, cảm giác vẫn rất tốt. Rốt cuộc chuyện nhìn thấy tận mắt không giống như lời đồn, tựa hồ Hoàng thượng cũng không phải không yêu thích vị Công chúa này như đồn đại.
- ------
Chơi bời liên tiếp mấy ngày, để mọi người chờ lâu rồi:)). Xin lỗi a~~
Không giống như vẻ lạnh lẽo nhất quán trước nay, chủ nhân của đôi mắt này tựa hò vẫn có chút mông lung, nơi này, là nơi nào? Nhưng mà nghi vấn chỉ tồn tại trong nháy mắt, muốn xác nhận có một cách vô cùng đơn giản.
"Thanh Nhi", giọng nói của nữ hài tử như thanh lãnh như dòng suối nhỏ rót vào con sông lớn, rõ ràng chỉ hai chữ đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy còn dễ nghe hơn tiếng sao trúc. Nhưng mà nữ hài phát ra tiếng gọi nhăn lại đôi mày thanh tú, nàng đang đợi người mình gọi xuất hiện.
Người tên Thanh Nhi cũng không mất quá nhiều thời gian xuất hiện trước mặt nữ hài này, một thân xiêm y tì nữ to lớn khoác trên dáng người nho nhỏ này nhìn có vẻ hơi buồn cười, thế nhưng sự chú ý không đặt trên chuyện này. Bởi vì nữ hài trên giường đang chờ đợi, mà vị thiếu nữ đang quỳ bên dưới cũng cực kì thấp thỏm.
"Công chúa điện hạ có gì phân phó?", giọng nói của tiểu tì nữ nhỏ như muỗi kêu, có vẻ hơi sợ hãi. Đây là ngày thứ hai nàng đến nơi này làm việc, cho nên mới có biểu hiện như vậy. Mới rạng sáng ngày thứ hai mà đã bị đối phương gọi đến, đối phương lại là Cảnh Dung công chúa trong lời đồn, nàng cảm nhận được hai chân của mình đang run rẩy, ngay cả tiếng nói phát ra cũng mang theo độ rung không tự nhiên.
Nhìn tỳ nữ vừa mới đến hầu hạ ở tẩm cung của mình nhưng vẫn là dáng dấp trong kí ức, một tia nghi ngờ hiếm hoi trong lòng nữ hài liền biến mất, thay vào đó là giọng nói nhẹ như mây gió thường ngày. "Bản cung tỉnh rồi, đã chuẩn bị nước rửa mặt xong chưa?".
Nàng làm sao sẽ quên đây là tẩm cung nàng sinh hoạt nhiều năm, đây là ông trời ban cho nàng chuyện đáng buồn cười nhất thiên hạ.
"Vâng", Thanh Nhi đã sớm được dặn dò thời gian công chúa thức dậy tất nhiên là đã sớm chuẩn bị kĩ càng tất cả. Bây giờ nhận được phân phó liền tự nhiên khom người lui xuống bố trí mọi chuyện thỏa đáng. Chỉ có điều, vị công chúa này không hoàn toàn giống với người trong lời đồn?
Cảnh Dung không để ý nhiều đến tỳ nữ mới đến này, nàng biết, tiểu tỳ nữ này hẳn là đang nhớ đến những lời đồn đại kia. Thực đáng buồn cười, nàng mới có chín tuổi cư nhiên đã xuất hiện tin đồn, nói chính xác thì tin đồn đã có từ lúc nàng mới được sinh ra. Ngay từ khoảnh khắc mở to đôi mắt đó, bởi vì đôi con ngươi màu đỏ khác người này.
Tẩm ướt khăn mặt lên lau mặt, làm biến mất nụ cười tự giễu kia, chỉ chốc lát sau gương mặt mang ý cười lại xuất hiện lần nữa, ôn hòa mà đoan trang. Nhưng mà đôi con ngươi màu đỏ trước sau vẫn không hề mang theo ý cười.
"Được rồi", Cảnh Dung rửa mặt xong xuôi liền đi đến thư phòng của mình, bắt đầu một ngày mới của nàng. Thanh Nhi đứng một bên hầu hạ chủ nhân lần đầu tiên cảm thấy vui mừng khi được phái đến Như Nguyệt trai. Cảnh Dung công chúa là một hài tử vô cùng yên tĩnh, khác biệt với những Hoàng tử Công chúa khác, mới có chín tuổi mà đã lớn không giống một đứa nhỏ, hết thảy đều không khác nhiều so với lời đồn. Đương nhiên, cũng bao gồm cả đôi mắt kia. Bởi vì Cảnh Dung công chúa rất yên tĩnh cho nên Thanh Nhi không cần giống như những tỳ nữ đi theo hầu hạ những tiểu Công chúa, Hoàng tử khác, thường phải lo lắng chạy theo chủ nhân, sợ chủ nhân làm chuyện gì sai mà bị trách phạt. Nhưng mà, nàng vẫn không có cách nào hoàn toàn yên lòng được.
Canh giờ này hẳn là lúc nên đi vấn an Hoàng thượng, Hoàng hậu, nhưng mà Cảnh Dung công chúa lại không có chút ý tứ nào muốn đi. Đôi hồng mâu giờ khắc này đặc biệt chăm chú, thế giới trong sách đặc sắc hơn bên ngoài sao? Thanh Nhi không biết chữ chỉ có thể đứng một bên tưởng tượng, nhưng chưa vì chuyện vấn an mà quấy rầy Cảnh Dung, bởi vì cả hoàng cung này ai cũng biết vị Công chúa trong lời đồn này không cần thỉnh an bất cứ người nào. Còn nguyên nhân, trong lòng mọi người đều rõ.
Lúc này Cảnh Dung đặc biệt nghiêm túc, nhưng mà không phải bởi vì nội dung trong sách. Nàng đang suy nghĩ đến tất cả những thứ bây giờ và tương lai cần đối mặt, quả nhiên vẫn sẽ rất đau đầu. Vận mệnh của nàng cũng nên bi thương giống mẫu phi, bị xem là lễ vật đóng gói tặng đến cho quốc gia khác. Nói là tặng không bằng nói là ném một cái phiền phức ra ngoài. Xác thực mà nói trong con mắt của người trong cung, Cảnh Dung nàng luôn là một phiền phức, tùy thời lúc nào cũng cần phải vứt bỏ.
Tuy nói là suy nghĩ nhưng còn chưa đến độ phải nát óc, Cảnh Dung biết rất rõ bây giờ mình nên làm gì. Nhận điểm tâm của mình, xong bữa sáng chính là đến một ít lớp học mà một Công chúa của vương triều Thanh Lam cần phải học. Một người như nàng đây cần phải học những thứ dành cho Công chúa đó sao? Thật không biết nam nhân kia nghĩ gì, rõ ràng một bộ không muốn tiếp cận, tại sao lại còn muốn làm ra chuyện vớ vẩn như vậy?
Sau một ngày, Thanh Nhi đã biết được một vấn đề, nàng hoàn toàn chỉ là vật trang trí, ngoại trừ những lúc bưng trà rót nước thì Công chúa căn bản không cần một tỳ nữ như nàng ở bên. Thật sự có chút thất bại cùng thất lạc. Thất lạc? Thanh Nhi nhanh chóng vì tâm tình này của mình mà cảm thấy giật mình, nàng lại thấy thất lạc vì Công chúa không sử dụng mình? Phát hiện như vậy khiến nàng giật mình, càng khiến nàng hoảng sợ hơn. Nàng biết rõ nguyên nhân khiến loại tâm tình này xuất hiện, nàng đã bắt đầu quan tâm chủ nhân của mình, đây là cảm nhận sau một ngày hầu hạ Cảnh Dung. Vốn cho rằng loại tâm tình cả đời sẽ không xuất hiện nhưng lại bởi vì ở cùng đối phương một ngày mà đã phát sinh, đây thực sự là chuyện cười trào phúng lớn nhất của nàng. Nếu để người khác biết, chỉ sợ là cười đến rụng răng đi. Nàng cũng không thể xem đối phương là chủ nhân chân chính của mình được, một nhân vật như vậy sao có thể để nàng dựa vào được?
Tựa hồ cảm nhận được nội tâm xoắn xuýt của Thanh Nhi, Cảnh Dung làm như vô ý đem ánh mắt chuyển dời lên người nàng, chỉ chốc lát liền dời đi. Thật vất vả mới đến Ngự hoa viên đi dạo, hà tất gì phải để ý đến những chuyện vô vị như thế? Nhìn quanh một vòng, Cảnh Dung nhìn thấy thứ mình muốn thấy nhất, cây phong đỏ. Hôm nay đến đây chính là vì muốn nhìn thấy cây phong đỏ trong Ngự hoa viên. Nhớ đến mẫu phi cũng là vào mùa lá phong đỏ mà rời bỏ nhân thế, chỉ để lại một mình nàng trên thế gian này. Nhưng mà nàng cũng không chán ghét mùa lá phong đỏ này như vậy, ngược lại đối với nơi này sinh ra nhớ nhung tha thiết. Ba năm qua, mỗi khi đến tiết trời này nàng lại đến Ngự hoa viên một chuyến, phảng phất vấn an lão bằng hữu khiến cho tâm tình nàng có thể vui vẻ ung dung trong nhất thời. Bởi vì nàng có thể nhìn thấy màu đỏ như trong đôi mắt của mình. Mọi người có thể không có chuyện gì thưởng thức màu sắc này, cầm trong tay một mảnh lá phong, Cảnh Dung có chút ước ao đố kị lẩm bẩm trong lòng. Đến khi nào thì nàng mới có thể tìm được người sẽ thưởng thức màu sắc trong đôi mắt của nàng đây?
Đáy lòng Cảnh Dung vọng ra tiếng thở dài, tại sao lại còn có vọng tưởng như vậy. Từng có lúc nữ nhân kia không phải cũng đã từng nói mình rốt cuộc cũng đã tìm thấy người có thể thưởng thức màu sắc đôi mắt mình rồi hay sao? Nhưng mà, kết quả thế nào? Hồi tưởng lại phong đỏ phiêu linh trong hoàng hôn, nhàn nhạt lãnh đạm càng khiến đôi hồng mâu của Cảnh Dung thêm mờ ảo. Mẫu phi, thực sự vì người cảm thấy không đáng a.
"Là Cảnh Dung sao?", một giọng nam chất phác vang lên sau lưng Cảnh Dung, giọng nói như vậy, dù không quay đầu nàng cũng biết là ai đã đến.
"Tham kiến phụ hoàng/ Hoàng thượng", Cảnh Dung cùng Thanh Nhi đồng thời phúc thân hành lễ với người vừa xuất hiện. Không giống như Thanh Nhi kinh ngạc, Cảnh Dung ngược lại giống như đã quen, căn bản mỗi năm nàng đều ở chỗ này nhìn thấy bóng người màu vàng kia. Có lúc đối phương sẽ chủ động tiến lên chào hỏi, có lúc lại yên lặng rời đi, lần này là sao đây? Ngược lại nói cho nàng, hết thảy đều không có gì khác biệt.
Cảnh Dung cúi đầu, không nhìn đến biểu tình của phụ thân mình, dưới cái nhìn của nàng, lá phong đỏ rơi trên mặt đất còn đáng cho nàng đi quan tâm hơn. Mà Thanh Nhi thì không như vậy, chưa bao giờ nghĩ đến hầu hạ bên Cảnh Dung sẽ gặp được Hoàng thượng, giờ phút này nàng đang ở trong khiếp sợ rất lớn, lẽ nào nguyên nhân Công chúa muốn đến Ngự hoa viên là đây sao? Thì ra vị Công chúa này cũng không giống như lời đồn rằng không thích tranh sủng, chỉ là nàng chưa bao giờ ở trước mặt mọi người tranh sủng mà thôi. Vào mùa trăm hoa héo tàn lại đến Ngự hoa viên ngắm cảnh, sở thích như vậy đúng là mọi người không ai có được.Thanh Nhi thỉnh thoảng để ý sắc mặt của Hoàng thượng, nhưng mà đế vương chung quy vẫn là đế vương, Thanh Nhi gì cũng không nhìn ra, ngoại trừ viền mắt tựa hồ đã phiếm hồng kia. Bởi vì thương cảm sao? Nàng cũng không ngờ một đế vương lại có thể mang thương cảm về mùa thu như vậy. Còn nguyên nhân thật sự bên trong thì sợ rằng chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng nhất.
"Mẫu phi của con khi còn sống rất thích đến chỗ này xem lá phong", tựa hồ Hoàng thượng nhớ đến chuyện gì đó, khóe miệng hiện lên ý cười ấm áp không nên thuộc về đế vương. Cảm giác được điều này Thanh Nhi lắc đầu một cái, này nhất định là ảo giác, nàng thế nào lại có cảm giác ý tứ của Hoàng thượng là nhớ đến mẫu thân đã từ trần của Cảnh Dung công chúa đây? Một phi tử như vậy Hoàng thượng thật sự sẽ để trong lòng sao?
Cảnh Dung gật đầu, "Nhi thân cũng rất thích".
"Thật sao?", Hoàng thượng có chút lúng túng cười cười, rõ ràng là đến nói chuyện cùng Cảnh Dung, tại sao mới nói có một câu lại có cảm giác không thể nói tiếp được nữa đây?
"Phụ hoàng cũng thích lá phong nơi này sao?". Nói ra lời này, Cảnh Dung đã ngẩng đầu lên, một mặt ngây thơ nhìn về phía Cảnh Thái đế, dường như chỉ là một hài tử bình thường mừng rỡ khi phát hiện cha mình có sở thích giống như mình. Điều này khiến Thanh Nhi giật mình không thôi, trái lại Cảnh Thái đế lại cảm thấy không có gì không thích hợp, phảng phất như dáng vẻ đó của Cảnh Dung rất bình thường.
"Ừ, đúng vậy".
Sau đó Thanh Nhi lại nghe xong hai cha con này nói chuyện gần nửa canh giờ. Có sự khác biệt với cha con bình thường, cũng có sự khác biệt giữa quân thần, là một loại quan hệ vi diệu khó có thể diễn tả bằng lời nói. Tựa hồ như bằng hữu tâm giao, thế nhưng thiếu đi một chút tự nhiên, có thêm một chút cứng ngắc, có điều, cảm giác vẫn rất tốt. Rốt cuộc chuyện nhìn thấy tận mắt không giống như lời đồn, tựa hồ Hoàng thượng cũng không phải không yêu thích vị Công chúa này như đồn đại.
- ------
Chơi bời liên tiếp mấy ngày, để mọi người chờ lâu rồi:)). Xin lỗi a~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.