Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã
Chương 93: Cao nhân trên đảo
Phù Hiên Vân Vọng
13/05/2021
"Cố Trạch Thiên đã ban ngọc bội Phượng Hoàng cho hai người này. Người mất một cánh tay này là đồ nhi của ta, gọi là Lạc Tử Phong, người còn lại là tiểu nữ nhi của Cố Trạch Thiên, Cảnh Dung công chúa. Nếu như ngươi và Tế ti chưa khởi hành vậy thì đại hội võ lâm năm nay không cần đi nữa, chuẩn bị một cánh tay trái hoàn hảo cho đồ nhi của ta, rồi lại chuẩn bị một số chuyện quan trọng cho nghi thức". Cố Trạch Ngọc vừa giới thiệu Lạc Tử Phong và Cảnh Dung, vừa nói rõ ràng mục đích chuyến đi lần này của bọn họ.
"Đúng rồi, Tử Phong, Cảnh Dung, còn chưa giới thiệu người này với hai con, vị này chính là thợ thủ công của bộ tộc chúng ta, Tạ Ky tiên sinh, cánh tay của Tử Phong phải dựa vào tuyệt kĩ độc môn của Tạ Ky tiên sinh a". Xoay người, Cố Trạch Ngọc giới thiệu người trước mặt cho Lạc Tử Phong biết.
"Cảnh Dung, chúng ta đã gặp được một trong những cao nhân mà sư phụ nói, là Tạ Ky tiên sinh, người nói độc môn tuyệt kĩ của hắn có thể tạo một cánh tay trái càng linh hoạt hơn xưa cho ta". Lạc Tử Phong yên lặng viết những lời này lên bàn tay của Cảnh Dung.
"Là Tạ Ky tiên sinh sao?". Sau khi Cảnh Dung biết người này có thể chữa khỏi cánh tay cho Lạc Tử Phong thì người mấy ngày nay luôn trầm mặc với người ngoài là nàng bây giờ liền mở miệng nói chuyện. "Tay trái của phu quân nhà ta phải làm phiền Tạ Ky tiên sinh tốn nhiều tâm sức rồi, không biết Tạ Ky tiên sinh cần bao lâu mới có thể làm ra một cánh tay trái hoàn hảo cho phu quân?".
"Phu quân?". Tạ Ky nghe Cảnh Dung gọi nữ tử đứng bên cạnh là phu quân thì cảm thấy khá hứng thú, lông mày hơi nhíu, quay đầu nói với Cố Trạch Ngọc: "Tộc trưởng, hai nữ tử ngươi dẫn về cũng thật đặc sắc a".
"Khụ khụ.... Vậy sao? Ta cũng cảm thấy vậy". Cố Trạch Ngọc có chút lúng túng đáp một tiếng.
"Cảnh Dung, tại sao....". Lạc Tử Phong không rõ, viết lên lòng bàn tay của Cảnh Dung.
"Tử Phong vốn là phu quân của ta mà, không phải sao? Bây giờ ta không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì, nên sẽ không bao giờ cảm nhận được ánh mắt khác thường của người khác.... Hay là Tử Phong chịu không được những phiền toái do lời của ta mang đến cho ngươi?".
Tiếp nhận câu trả lời rất nhỏ của Cảnh Dung, Lạc Tử Phong mau chóng giải thích: "Cảnh Dung, ta không có ý đó, nàng có thể nói như vậy ta rất vui, ánh mắt cùng lời nói của người ngoài đều không liên quan đến ta, vừa rồi là ta kinh ngạc quá thôi, thật sự không có ý khác".
"Như vậy là được rồi!". Cảnh Dung viết lên lòng bàn tay Lạc Tử Phong lời này, sau đó liền nắm lấy tay phải của nàng, dường như muốn tuyên cáo quyền sở hữu của mình.
Cuối cùng Lạc Tử Phong cũng cảm nhận được lo lắng và bất an của Cảnh Dung, cũng rõ ràng dụng ý lời lúc nãy của Cảnh Dung, nàng ấy là sợ nàng bị người lạ trên đảo này cướp đi, vì vậy đã sớm một bước muốn tuyên bố với những ai muốn tiếp cận nàng rằng nàng đã là hoa có chủ. Nghĩ thông suốt điểm này thì Lạc Tử Phong có chút dạt dào đắc ý, ánh mắt nhìn xung quanh, tinh thần cũng phấn chấn lên, phảng phất như đang nói "Thê tử nhà ta chính là người yêu phu quân như vậy đó". Loại biểu hiện này khiến cho Cố Trạch Ngọc đứng một bên có kích động muốn đập chết người này, cũng may một người khác xuất hiện đúng lúc cho nên đã kiềm chế được lửa giận bởi vì nhìn thấy màn tú ân ái đau mắt này của Cố Trạch Ngọc. Cố Trạch Ngọc giật mình nhìn nữ tử xuất hiện trước mắt mình, kinh ngạc nói: "Tế ti đại nhân, sao ngươi lại....".
Tạ Ky thấy thế liền chen miệng nói: "Không phải ta vừa mới nói rồi sao? Ta đến đây kiểm tra thuyền buồm, dự định sáng ngày mai xuất phát, Tế ti đại nhân cũng đi với ta, tất nhiên cũng đến đây để kiểm tra rồi".
Bị lời của Tạ Ky trào phúng vì mình lo lắng khiến Cố Trạch Ngọc giận mà không dám nói gì, ai bảo hắn lúc hắn giới thiệu Tạ Ky lại nói là "thợ thủ công" chứ?
Nhìn dáng vẻ ăn quả đắng của Cố Trạch Ngọc, trong lòng Tạ Ky liền tiểu nhân đắc chí cười lớn, ai bảo lúc ngươi giới thiệu ta không thêm hai từ "cao cấp" vào làm gì, bây giờ như vậy là đáng đời!
Cố Trạch Ngọc căm tức nhìn Tạ Ky đem toàn bộ tâm tư viết lên mặt, cho nên mới nói nha, không phải chỉ bớt đi hai chữ thôi sao? Có cần phải như vậy không?
"Được rồi được rồi, hai người các ngươi a, vẫn như trước, bao nhiêu năm rồi mà còn không biết giữ uy nghiêm trước mặt tiểu bối sao? Còn ngươi, Cố Trạch Ngọc, thân là tộc trưởng một tộc lẽ nào không biết bản thân đại diện cho tộc nhân của mình sao? Chẳng trách đến một thợ thủ công trong tộc cũng có thể ức hiếp được ngươi!". Vị Tế ti đại nhân cao lãnh không chút lưu tình đem hai vị lão nam nhân gộp tuổi lại cũng hơn 120 tuổi này quở trách một trận.
Lạc Tử Phong là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể nói chuyện như thế với Cố Trạch Ngọc, lúc này không khỏi tò mò nhìn vị Tế ti đại nhân này vài lần. Một đầu tóc trắng rất dễ đoán ra tuổi tác, cho nên nói luận về lai lịch ắt hẳn cao hơn những người ở đây, nhưng mà nhìn dung mạo thì không khác mấy cô nương trẻ tuổi là mấy, nhưng mà tướng mạo như vậy tuyệt đối không tầm thường hơn nữ tử trẻ tuổi chút nào, quả nhiên không hổ là Tế ti đại nhân a, cao nhân hạc phát đồng nhan * a".
* hạc phát đồng nhan: già nhưng mặt mày vẫn hồng hào, già nhưng tráng kiện. Ám chỉ Tế ti tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn rất đẹp.
"Cảnh Dung, một cao nhân nữa đã xuất hiện, chính là Tế ti đại nhân mà sư phụ nói, là một lão nhân hạc phát đồng nhan a, hơn nữa còn là nữ, nhìn rất nghiêm khắc, mới mở miệng đã phê bình Tạ tiên sinh và sư phụ không còn mặt mũi rồi!".
Sức quan sát của Tế ti đại nhân rất cao, vừa mới đến nàng đã nhìn thấy hai người Lạc Tử Phong và Cảnh Dung dùng phương thức khác thường để nói chuyện, nhìn kĩ hơn một chút thì nàng mới nhìn ra manh mối. Một cô nương trong này đã mất cánh tay trái, vết chém dọc theo đầu vai, nhìn vô cùng gọn gẽ, xem ra là bị lưỡi đao sắc bén chém mạnh gây thương tích. Một nữ tử khác thì hai mắt tiêu thất vô hồn, chắc là bị mù, mà người mù thì bình thường sẽ theo bản năng nghiêng người về phía phát ra âm thanh, thế nhưng nữ tử này không có biểu hiện như vậy, cho nên liền có thể suy đoán người này không chỉ bị mù mà hai tai cũng đã không nghe được.... Nhìn xuống một chút, ngọc bội hai người mang bên hông không phải là song bội Phượng Hoàng mà nhiều năm trước nàng và Cố Trạch Ngọc làm thất lạc ở Trung Nguyên sao?
"Trạch Ngọc, hai người này là?". Tế ti đại nhân phê bình xong thì mới lên tiếng dò hỏi Cố Trạch Ngọc.
"Vừa nãy Tế ti đại nhân không nghe thấy sao?". Sau khi nhận được cái gật đầu của Tế ti, Cố Trạch Ngọc có chút bất đắc dĩ lặp lại lời giới thiệu một lần nữa, cuối cùng còn bồi thêm một câu: "Chuyện chính là như vậy, bây giờ Cảnh Dung chịu phản phệ rất mạnh, bây giờ bắt đầu chuẩn bị thì mười lăm tháng giêng có thể tiến hành nghi thức không?".
Tế ti đại nhân cẩn thận tính toán một chút, "Bây giờ là sơ thất tháng mười hai, cách rằm tháng giêng hơn một tháng nữa, chuẩn bị cũng mất có ba ngày thôi, chuyện này không vội. Chỉ là không biết Tạ tiên sinh có có kịp hay không, người tham gia nghi thức nhất định phải có thân thể hoàn chỉnh, vì vậy mong rằng cánh tay trái này Tạ tiên sinh có thể làm xong càng sớm càng tốt!".
"A? Nói đến nói lui, kết quả quyền quyết định vẫn nằm ở chỗ ta sao?". Tạ Ky mặt vô tội chỉ chỉ mũi mình, thấy Tế ti đại nhân và Cố Trạch Ngọc đều gật đầu thì mới nhận mệnh cúi đầu, uể oải nói: "Biết rồi, ta sẽ mau chóng chế tạo cánh tay cho Lạc cô nương".
"Đúng rồi, Lạc cô nương, ta nhìn mặt ngươi có chút quen, không biết có phải ngươi quen biết Tư Cẩm quận chúa và Lạc Tri Thu hay không?". Tế ti đại nhân nói.
"Tế ti đại nhân cũng quen biết tiên phụ và tiên mẫu* sao?". Lạc Tử Phong nghi ngờ hỏi.
* Tiên phụ, tiên mẫu: là cách gọi dành cho cha mẹ đã mất.
"Tiên phụ, tiên mẫu?". Tế ti đại nhân nghe vậy thì vẻ mặt nhất thời bi thương, "Hóa ra là con gái của cố nhân, có điều hai người đó đều đã mất rồi sao? Quả nhiên thế sự chuyển dời, cũng chỉ còn sót lại mỗi mình ta thôi ư?".
"Đúng vậy, mẫu thân từ trần đã tám năm, ngay cả cha tính toán thời gian thì cũng đã gần một năm". Lạc Tử Phong cúi đầu, có chút rầu rĩ nói: "Làm con gái vốn nên tận đạo hiếu, thế nhưng chưa hết hiếu kì ba năm ta đã cưới thê, quả nhiên là con gái bất hiếu!".
"Chưa hết hiếu kì đã cưới thê?". Tế ti đưa ánh mắt tìm tòi nhìn về Cảnh Dung đứng bên cạnh, hiểu ý nói: "Nếu như ngươi có một thê tử mỹ lệ như hoa thế này Lạc huynh đệ ở dưới suối vàng còn cao hứng không kịp, sao có thể trách ngươi được".
"Chuyện đó, ta mới không phải vì sợ Cảnh Dung bị người khác đoạt đi mà không hoãn lại hôn kì, tình huống khi đó đặc biệt, nếu không sớm quyết định thì sẽ có người ở bên trong làm khó dễ....". Đến lúc đó nếu có người tìm cơ hội mang Cảnh Dung đến Hung Nô hòa thân thì nàng không có cách nào cứu nữa, nói cái gì, làm cái gì cũng không còn kịp nữa, không phải sao? Được rồi, nói cho cùng thì cũng là nàng sợ thê tử mỹ lệ như hoa bị người khác cướp đi mất.
"Được rồi, nếu cố nhân đã qua đời thì chúng ta không cần nói nhiều đến làm gì. Tạ tiên sinh, còn không đến kho sưu tập bé nhỏ của ngươi, vì Lạc cô nương đo ni đóng giày một cánh tay trái đi?". Nói rồi, Tế ti đại nhân liền dự định rời đi.
"A? Còn phải đo ni đóng giày? Tùy tiện tìm một cái trong kho ra tu bổ một chút là được rồi....". Tạ Ky nghe vậy bất mãn lầm bầm.
"Tạ tiên sinh, ngươi nói cái gì?". Tế ti đại nhân nghe vậy nhất thời dừng bước, nở nụ cười về phía Tạ Ky, "Tạ tiên sinh, lời ngươi vừa nói ta nghe không rõ, có thể lặp lại lần nữa hay không?".
"Không không không, Tế ti đại nhân vẫn nên trở về đi thôi, tuy rằng nghi thức chỉ cần ba ngày chuẩn bị nhưng vẫn có nhiều công đoạn kì công, hơn nữa Tế ti đại nhân công vụ bận rộn, Tạ mỗ không trì hoãn thời gian của ngài nữa, ta sẽ vì Lạc cô nương mà bỏ chút công sức vậy". Nhìn Tế ti đại nhân xưa nay nghiêm túc thận trọng lộ ra nụ cười nhiếp lòng người, Tạ Ky nếu không tùy cơ ứng biến vậy thì quá không thức thời rồi.
"Như vậy rất tốt!". Tế ti đại nhân thấy thế thì thu lại nụ cười, hừ lạnh một tiếng liền rời khỏi.
"Haha, ở trước mặt Tế ti đại nhân ăn quả đắng, lão dối trá như ngươi cũng có ngày hôm nay!". Cố Trạch Ngọc một mặt nhìn trò hay đứng bên cạnh chọc ghẹo Tạ Ky.
"Quỷ lão đầu ngươi cũng không khá hơn chút nào, người vừa nãy bị giáo huấn thảm hơn cũng không phải là ta!". Tạ Ky đỏ mặt trút giận với Cố Trạch Ngọc, xong rồi mới đi về phía Lạc Tử Phong nói: Lạc cô nương, ta vì ngươi mà bỏ chút công sức đi!". Nói rồi liền lấy thước dây bên người mình ra.
"Đúng rồi, Tử Phong, Cảnh Dung, còn chưa giới thiệu người này với hai con, vị này chính là thợ thủ công của bộ tộc chúng ta, Tạ Ky tiên sinh, cánh tay của Tử Phong phải dựa vào tuyệt kĩ độc môn của Tạ Ky tiên sinh a". Xoay người, Cố Trạch Ngọc giới thiệu người trước mặt cho Lạc Tử Phong biết.
"Cảnh Dung, chúng ta đã gặp được một trong những cao nhân mà sư phụ nói, là Tạ Ky tiên sinh, người nói độc môn tuyệt kĩ của hắn có thể tạo một cánh tay trái càng linh hoạt hơn xưa cho ta". Lạc Tử Phong yên lặng viết những lời này lên bàn tay của Cảnh Dung.
"Là Tạ Ky tiên sinh sao?". Sau khi Cảnh Dung biết người này có thể chữa khỏi cánh tay cho Lạc Tử Phong thì người mấy ngày nay luôn trầm mặc với người ngoài là nàng bây giờ liền mở miệng nói chuyện. "Tay trái của phu quân nhà ta phải làm phiền Tạ Ky tiên sinh tốn nhiều tâm sức rồi, không biết Tạ Ky tiên sinh cần bao lâu mới có thể làm ra một cánh tay trái hoàn hảo cho phu quân?".
"Phu quân?". Tạ Ky nghe Cảnh Dung gọi nữ tử đứng bên cạnh là phu quân thì cảm thấy khá hứng thú, lông mày hơi nhíu, quay đầu nói với Cố Trạch Ngọc: "Tộc trưởng, hai nữ tử ngươi dẫn về cũng thật đặc sắc a".
"Khụ khụ.... Vậy sao? Ta cũng cảm thấy vậy". Cố Trạch Ngọc có chút lúng túng đáp một tiếng.
"Cảnh Dung, tại sao....". Lạc Tử Phong không rõ, viết lên lòng bàn tay của Cảnh Dung.
"Tử Phong vốn là phu quân của ta mà, không phải sao? Bây giờ ta không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì, nên sẽ không bao giờ cảm nhận được ánh mắt khác thường của người khác.... Hay là Tử Phong chịu không được những phiền toái do lời của ta mang đến cho ngươi?".
Tiếp nhận câu trả lời rất nhỏ của Cảnh Dung, Lạc Tử Phong mau chóng giải thích: "Cảnh Dung, ta không có ý đó, nàng có thể nói như vậy ta rất vui, ánh mắt cùng lời nói của người ngoài đều không liên quan đến ta, vừa rồi là ta kinh ngạc quá thôi, thật sự không có ý khác".
"Như vậy là được rồi!". Cảnh Dung viết lên lòng bàn tay Lạc Tử Phong lời này, sau đó liền nắm lấy tay phải của nàng, dường như muốn tuyên cáo quyền sở hữu của mình.
Cuối cùng Lạc Tử Phong cũng cảm nhận được lo lắng và bất an của Cảnh Dung, cũng rõ ràng dụng ý lời lúc nãy của Cảnh Dung, nàng ấy là sợ nàng bị người lạ trên đảo này cướp đi, vì vậy đã sớm một bước muốn tuyên bố với những ai muốn tiếp cận nàng rằng nàng đã là hoa có chủ. Nghĩ thông suốt điểm này thì Lạc Tử Phong có chút dạt dào đắc ý, ánh mắt nhìn xung quanh, tinh thần cũng phấn chấn lên, phảng phất như đang nói "Thê tử nhà ta chính là người yêu phu quân như vậy đó". Loại biểu hiện này khiến cho Cố Trạch Ngọc đứng một bên có kích động muốn đập chết người này, cũng may một người khác xuất hiện đúng lúc cho nên đã kiềm chế được lửa giận bởi vì nhìn thấy màn tú ân ái đau mắt này của Cố Trạch Ngọc. Cố Trạch Ngọc giật mình nhìn nữ tử xuất hiện trước mắt mình, kinh ngạc nói: "Tế ti đại nhân, sao ngươi lại....".
Tạ Ky thấy thế liền chen miệng nói: "Không phải ta vừa mới nói rồi sao? Ta đến đây kiểm tra thuyền buồm, dự định sáng ngày mai xuất phát, Tế ti đại nhân cũng đi với ta, tất nhiên cũng đến đây để kiểm tra rồi".
Bị lời của Tạ Ky trào phúng vì mình lo lắng khiến Cố Trạch Ngọc giận mà không dám nói gì, ai bảo hắn lúc hắn giới thiệu Tạ Ky lại nói là "thợ thủ công" chứ?
Nhìn dáng vẻ ăn quả đắng của Cố Trạch Ngọc, trong lòng Tạ Ky liền tiểu nhân đắc chí cười lớn, ai bảo lúc ngươi giới thiệu ta không thêm hai từ "cao cấp" vào làm gì, bây giờ như vậy là đáng đời!
Cố Trạch Ngọc căm tức nhìn Tạ Ky đem toàn bộ tâm tư viết lên mặt, cho nên mới nói nha, không phải chỉ bớt đi hai chữ thôi sao? Có cần phải như vậy không?
"Được rồi được rồi, hai người các ngươi a, vẫn như trước, bao nhiêu năm rồi mà còn không biết giữ uy nghiêm trước mặt tiểu bối sao? Còn ngươi, Cố Trạch Ngọc, thân là tộc trưởng một tộc lẽ nào không biết bản thân đại diện cho tộc nhân của mình sao? Chẳng trách đến một thợ thủ công trong tộc cũng có thể ức hiếp được ngươi!". Vị Tế ti đại nhân cao lãnh không chút lưu tình đem hai vị lão nam nhân gộp tuổi lại cũng hơn 120 tuổi này quở trách một trận.
Lạc Tử Phong là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể nói chuyện như thế với Cố Trạch Ngọc, lúc này không khỏi tò mò nhìn vị Tế ti đại nhân này vài lần. Một đầu tóc trắng rất dễ đoán ra tuổi tác, cho nên nói luận về lai lịch ắt hẳn cao hơn những người ở đây, nhưng mà nhìn dung mạo thì không khác mấy cô nương trẻ tuổi là mấy, nhưng mà tướng mạo như vậy tuyệt đối không tầm thường hơn nữ tử trẻ tuổi chút nào, quả nhiên không hổ là Tế ti đại nhân a, cao nhân hạc phát đồng nhan * a".
* hạc phát đồng nhan: già nhưng mặt mày vẫn hồng hào, già nhưng tráng kiện. Ám chỉ Tế ti tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn rất đẹp.
"Cảnh Dung, một cao nhân nữa đã xuất hiện, chính là Tế ti đại nhân mà sư phụ nói, là một lão nhân hạc phát đồng nhan a, hơn nữa còn là nữ, nhìn rất nghiêm khắc, mới mở miệng đã phê bình Tạ tiên sinh và sư phụ không còn mặt mũi rồi!".
Sức quan sát của Tế ti đại nhân rất cao, vừa mới đến nàng đã nhìn thấy hai người Lạc Tử Phong và Cảnh Dung dùng phương thức khác thường để nói chuyện, nhìn kĩ hơn một chút thì nàng mới nhìn ra manh mối. Một cô nương trong này đã mất cánh tay trái, vết chém dọc theo đầu vai, nhìn vô cùng gọn gẽ, xem ra là bị lưỡi đao sắc bén chém mạnh gây thương tích. Một nữ tử khác thì hai mắt tiêu thất vô hồn, chắc là bị mù, mà người mù thì bình thường sẽ theo bản năng nghiêng người về phía phát ra âm thanh, thế nhưng nữ tử này không có biểu hiện như vậy, cho nên liền có thể suy đoán người này không chỉ bị mù mà hai tai cũng đã không nghe được.... Nhìn xuống một chút, ngọc bội hai người mang bên hông không phải là song bội Phượng Hoàng mà nhiều năm trước nàng và Cố Trạch Ngọc làm thất lạc ở Trung Nguyên sao?
"Trạch Ngọc, hai người này là?". Tế ti đại nhân phê bình xong thì mới lên tiếng dò hỏi Cố Trạch Ngọc.
"Vừa nãy Tế ti đại nhân không nghe thấy sao?". Sau khi nhận được cái gật đầu của Tế ti, Cố Trạch Ngọc có chút bất đắc dĩ lặp lại lời giới thiệu một lần nữa, cuối cùng còn bồi thêm một câu: "Chuyện chính là như vậy, bây giờ Cảnh Dung chịu phản phệ rất mạnh, bây giờ bắt đầu chuẩn bị thì mười lăm tháng giêng có thể tiến hành nghi thức không?".
Tế ti đại nhân cẩn thận tính toán một chút, "Bây giờ là sơ thất tháng mười hai, cách rằm tháng giêng hơn một tháng nữa, chuẩn bị cũng mất có ba ngày thôi, chuyện này không vội. Chỉ là không biết Tạ tiên sinh có có kịp hay không, người tham gia nghi thức nhất định phải có thân thể hoàn chỉnh, vì vậy mong rằng cánh tay trái này Tạ tiên sinh có thể làm xong càng sớm càng tốt!".
"A? Nói đến nói lui, kết quả quyền quyết định vẫn nằm ở chỗ ta sao?". Tạ Ky mặt vô tội chỉ chỉ mũi mình, thấy Tế ti đại nhân và Cố Trạch Ngọc đều gật đầu thì mới nhận mệnh cúi đầu, uể oải nói: "Biết rồi, ta sẽ mau chóng chế tạo cánh tay cho Lạc cô nương".
"Đúng rồi, Lạc cô nương, ta nhìn mặt ngươi có chút quen, không biết có phải ngươi quen biết Tư Cẩm quận chúa và Lạc Tri Thu hay không?". Tế ti đại nhân nói.
"Tế ti đại nhân cũng quen biết tiên phụ và tiên mẫu* sao?". Lạc Tử Phong nghi ngờ hỏi.
* Tiên phụ, tiên mẫu: là cách gọi dành cho cha mẹ đã mất.
"Tiên phụ, tiên mẫu?". Tế ti đại nhân nghe vậy thì vẻ mặt nhất thời bi thương, "Hóa ra là con gái của cố nhân, có điều hai người đó đều đã mất rồi sao? Quả nhiên thế sự chuyển dời, cũng chỉ còn sót lại mỗi mình ta thôi ư?".
"Đúng vậy, mẫu thân từ trần đã tám năm, ngay cả cha tính toán thời gian thì cũng đã gần một năm". Lạc Tử Phong cúi đầu, có chút rầu rĩ nói: "Làm con gái vốn nên tận đạo hiếu, thế nhưng chưa hết hiếu kì ba năm ta đã cưới thê, quả nhiên là con gái bất hiếu!".
"Chưa hết hiếu kì đã cưới thê?". Tế ti đưa ánh mắt tìm tòi nhìn về Cảnh Dung đứng bên cạnh, hiểu ý nói: "Nếu như ngươi có một thê tử mỹ lệ như hoa thế này Lạc huynh đệ ở dưới suối vàng còn cao hứng không kịp, sao có thể trách ngươi được".
"Chuyện đó, ta mới không phải vì sợ Cảnh Dung bị người khác đoạt đi mà không hoãn lại hôn kì, tình huống khi đó đặc biệt, nếu không sớm quyết định thì sẽ có người ở bên trong làm khó dễ....". Đến lúc đó nếu có người tìm cơ hội mang Cảnh Dung đến Hung Nô hòa thân thì nàng không có cách nào cứu nữa, nói cái gì, làm cái gì cũng không còn kịp nữa, không phải sao? Được rồi, nói cho cùng thì cũng là nàng sợ thê tử mỹ lệ như hoa bị người khác cướp đi mất.
"Được rồi, nếu cố nhân đã qua đời thì chúng ta không cần nói nhiều đến làm gì. Tạ tiên sinh, còn không đến kho sưu tập bé nhỏ của ngươi, vì Lạc cô nương đo ni đóng giày một cánh tay trái đi?". Nói rồi, Tế ti đại nhân liền dự định rời đi.
"A? Còn phải đo ni đóng giày? Tùy tiện tìm một cái trong kho ra tu bổ một chút là được rồi....". Tạ Ky nghe vậy bất mãn lầm bầm.
"Tạ tiên sinh, ngươi nói cái gì?". Tế ti đại nhân nghe vậy nhất thời dừng bước, nở nụ cười về phía Tạ Ky, "Tạ tiên sinh, lời ngươi vừa nói ta nghe không rõ, có thể lặp lại lần nữa hay không?".
"Không không không, Tế ti đại nhân vẫn nên trở về đi thôi, tuy rằng nghi thức chỉ cần ba ngày chuẩn bị nhưng vẫn có nhiều công đoạn kì công, hơn nữa Tế ti đại nhân công vụ bận rộn, Tạ mỗ không trì hoãn thời gian của ngài nữa, ta sẽ vì Lạc cô nương mà bỏ chút công sức vậy". Nhìn Tế ti đại nhân xưa nay nghiêm túc thận trọng lộ ra nụ cười nhiếp lòng người, Tạ Ky nếu không tùy cơ ứng biến vậy thì quá không thức thời rồi.
"Như vậy rất tốt!". Tế ti đại nhân thấy thế thì thu lại nụ cười, hừ lạnh một tiếng liền rời khỏi.
"Haha, ở trước mặt Tế ti đại nhân ăn quả đắng, lão dối trá như ngươi cũng có ngày hôm nay!". Cố Trạch Ngọc một mặt nhìn trò hay đứng bên cạnh chọc ghẹo Tạ Ky.
"Quỷ lão đầu ngươi cũng không khá hơn chút nào, người vừa nãy bị giáo huấn thảm hơn cũng không phải là ta!". Tạ Ky đỏ mặt trút giận với Cố Trạch Ngọc, xong rồi mới đi về phía Lạc Tử Phong nói: Lạc cô nương, ta vì ngươi mà bỏ chút công sức đi!". Nói rồi liền lấy thước dây bên người mình ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.