Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã
Chương 16: Chuyện ở Tương Vương phủ
Phù Hiên Vân Vọng
13/05/2021
Tiểu viện Tương Vương chuẩn bị cho Lạc Tử Phong chính là Lâm Nguyệt cư trước đây của Tư Cẩm quận chúa. Có điều đã tháo bảng tên xuống, nghĩ đến sau này sẽ là nơi ở của nam tử, cho nên không để tên như vậy nữa. Tất cả trang trí bên trong cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ lấy đi một ít đồ nữ hồng trong lầu các, so với Lâm Nguyệt cư hơn hai mươi năm trước Tư Cẩm quận chúa sinh sống cũng không có quá nhiều khác biệt.
"Ngoại công, người nói nơi này chính là chỗ trước đây mẫu thân đã ở sao?". Nói muốn nghỉ ngơi chỉ là cái cớ thôi, bây giờ được dẫn đến nơi mẫu thân mình từng trưởng thành, Lạc Tử Phong liền khôi phục tinh thần.
Tương Vương nghe vậy liền gật đầu, vừa lúc nãy khi tiến vào sân trước thì hình ảnh chiếc xích đu đã đập vào mi mắt hắn. Trong lúc hoảng hốt như nhìn thấy tiểu nữ của mình đang ở trên đó, vui vẻ cười đùa.
Đột nhiên, Tương Vương phát hiện trên mặt mình có thứ gì đó nhè nhẹ vuốt lên, thu hồi ánh mắt thì nhìn thấy một gương mặt đau cực kì giống Tư Cẩm đang đau lòng nhìn mình.
"Cẩm nhi....", không chút do dự gọi ra cái tên nhớ nhung trong lòng, nhưng mà lại nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên một tia ẩn nhẫn thống khổ.... Cẩm nhi làm sao vậy?
"Ngoại công, con không phải là mẫu thân", thiếu niên một thân nam trang xanh nhạt trước mặt vẫn cố né biểu tình bi thương, nhẹ giọng an ủi: "Ngoại công đừng khóc, mẫu thân nhìn thấy cũng sẽ thương tâm". Bao nhiêu lần mình nhớ nhung dâng trào, Lạc Tử Phong đều dùng câu nói này mãnh liệt ép nước mặt trở lại, người chết cũng đã chết rồi, người sống vẫn phải sống tiếp, tương lai còn ở trước mắt, vì sao phải đem thời gian và nước mắt đặt lên quá khứ? Không bằng ôm ấp kì vọng, tươi cười đối mặt với hiện thực và tương lai, như vậy, những người ở trên trời cũng sẽ an tâm.
Đúng rồi, Tương Vương sực nhớ ra người trước mắt không phải là Tư Cẩm, mà là huyết mạch duy nhất của Tư Cẩm. Chỉ là, thì ra lúc nãy mình rơi lệ sao? Đúng rồi, ba năm trước sau khi biết dược tin tức Tư Cẩm đã chết, sau đó mình đến được nơi Tư Cẩm từng sinh sống, trong lòng ngoại trừ hoang vu thì càng thêm hối hận. Hối hận lúc trước không đủ thông cảm cho nữ nhi của mình, càng thêm tức giận bản thân không phát hiện tất cả mọi chuyện là do người khác ti mỉ an bày. Nhưng mà, trên đời này không có thuốc hối hận. Hắn tự nhận trong cuộc đời đã bỏ qua nhiều thứ, nhưng mà chuyện này đã trở thành nỗi đau đớn không thể bù đắp. Cho dù là hắn, hay là Tư Cẩm, còn có Lạc Tri Thu và trên dưới Lạc gia, mọi ngươi suốt hai mươi năm nay đều sống trong thống khổ.
Lạc Tử Phong thấy lời an ủi của mình không kéo được Tương Vương ra khỏi bi thương mà còn khiến đối phương rơi vào thế giới của mình, bỏ quên nàng để chìm đắm bên trong thương tâm. Nam nhi từng chinh chiến trên sa trường bây giờ đã ở tuổi xế chiều, thô bạo lẫm liệt trên người đã trút bỏ, bây giờ Tương Vương không còn là Chiến thần khiến người trên chiến trường sợ mất mật nữa, mà chỉ là một người phụ thân đáng thương nhung nhớ nữ nhi mà thôi. Bi thương như vậy, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ tâm tình lúc trước của mẫu thân, khi mà mình bị nhiễm ôn dịch, người kia hết lòng liều lĩnh tính mạng chăm sóc mình. Nếu như mình chết đi, sợ là mẫu thân cũng sẽ bi thương như vậy, dựa theo tính tình của người kia, sợ là sẽ tình nguyện có kết cục như bây giờ đi..
"Ngoại công, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà đi thôi", nói rồi, Lạc Tử Phong liền đỡ cánh tay phải của Tương Vương, dẫn người tiến vào đại sảnh.
Mãi cho đến khi ngồi lên ghế thì ánh mắt tan rã của Tương Vương mới dần có tiêu cự, không nghĩ mình lại thất thố như vậy, nét mặt già nua đỏ lên, để tất cả hạ nhân trong đại sảnh lui ra, chỉ để lại chút mẫn cảm cho hai ông cháu.
"Tử Phong, đến kể cho ngoại công nghe một chút chuyện của các con ở trấn Thanh Hà đi. Ta nghĩ muốn bù đắp lại những năm tháng đã mất kia".
Điều chỉnh tâm tình xong rồi? Lạc Tử Phong khẽ mỉm cười, liền êm tai tỉ mỉ kể lại chuyện của mười năm trước, mà kết quả của hồi ức là khiến hai ông cháu ôm nhau khóc ròng cả một buổi chiều, mãi đến khi hạ nhân đến đây dò hỏi có dùng bữa tối hay không thì hai người mới chịu dừng lại. Tuy nói cả buổi chiều đều chìm trong bi thương thế nhưng lại khiến hai ông cháu có tâm tình giống nhau càng thêm siết chặt mối quan hệ. Dù sao bọn họ cũng cùng thương nhớ một người, dù sao bọn họ cũng là những thân nhân thân cận nhất.
Tính toán thời gian, Lạc Tử Phong đã đến kinh thành, ở trong Trương Vương phủ được ba ngày. Trong ba ngày ngày, ngoại trừ mỗi ngày chạy đến viện của Tương Vương để thỉnh an ra thì nàng đều ở lại Lâm Nguyệt cư khắc bảng tên. Tuy Tương Vương đã từng biểu thị nên đổi tên của viện này nhưng nàng lại không nghe theo, thậm chí còn tự mình làm một tấm biển tên cho Lâm Nguyệt cư. Bây giờ bảng tên của viện là do chính ta Lạc Tử Phong làm.
Kỳ thực không phải là Lạc Tử Phong không nghĩ ra cách đi giải sầu, vào ngày thứ hai đến Tương Vương phủ nàng cũng từng muốn mang theo người hầu ra đường lớn kinh thành dạo một chút, cũng muốn đến phủ Thừa tướng thăm người thân của mình. Nhưng mà kết quả là còn chưa đi đến cổng lớn của phủ thì dã bị những quan to quý nhân ồn ào đến chúc mừng phủ Tương Vương dọa đến mức quay về Lâm Nguyệt cư. Nàng biết tuy Tương Vương mang họ Vương nhưng lại chưởng quả một phần ba binh quyền của vương triều Thanh Lam. Lần này Tương Vương có người kế vị, mọi người tất nhiên là chen chúc nhau đến lôi kéo quan hệ. Mà Lạc Tử Phong không chỉ là ngoại tôn duy nhất của Tương Vương mà còn là trưởng tôn của Thừa tướng, một người đứng đầu quan văn, một người đứng đầu quan võ, cho nên Tương Vương Thế tử nàng bây giờ chính là bảo bối nóng bỏng tay của kinh thành.
Vì để ứng phó những quan lại đến đây, Tương Vương mấy ngày qua đều bận tối tăm mặt mũi, thật vất vả mới đoàn tụ với ngoại tôn vậy mà thậm chí đến cả thời gian trao đổi tình cảm cũng không có. Liên tiếp hai ngày, ngay cả võ tướng như Vương gia đây cũng chịu không nổi cho nên liền thẳng thừng trực tiếp cáo ốm, đóng cửa không tiếp khách, chình mình chạy đến Lâm Nguyệt cư cùng Lạc Tử Phong thấy sang bắt quàng làm họ. Cũng đúng, đám quan lại không có nhãn lực này, hắn đây còn chưa có chỗ tốt, bọn họ liền muốn đến lợi dụng sơ hở? Cửa cũng không có đâu!
Tương Vương vừa đến liền nhìn thấy Lạc Tử Phong đang miễn cưỡng nằm trên ghế dựa hưởng thụ chút nắng ấm hiếm hoi của những ngày xuân lanh giá. Có chút bất mãn bĩu môi, tên gấu con này, đem một thân xương già của hắn đẩy ra ngoài chống đỡ những kẻ khó chơi kia, còn mình thì trốn trong sân sưởi nắng.
"Khụ khụ.....", mình đến cũng không phát hiện ra, Tương Vương không thể làm gì khác là tự lên tiếng nhắc nhở.
"Ngoại công, sao người lại đến đây?". Lạc Tử Phong bật một cái liền nhảy xuống khỏi ghế dựa, đứng thẳng người, vốn là còn có nửa câu sau "người không phải đi xã giao với những quan viên kia à" bị nàng mạnh mẽ nuốt trở lại. Huhu, mẫu thân ơi, vẻ mặt của ngoại công thật đáng sợ....
Tương Vương không trả lời, tự tiếu phi tiếu đi đến đằng sau Lạc Tử Phong, từ phía sau nàng thoáng dùng sức đẩy một chưởng liền đẩy người kia ra xa, còn mình thì nhân cơ hội nằm xuống ghế, học dáng vẻ híp mắt hưởng thụ của Lạc Tử Phong nắm ngắm cảnh xuân.
Thấy chỗ nằm của mình bị người cướp mất, Lạc Tử Phong chỉ bất đắc dĩ ngồi xuống ghế đá một bên, trong lòng còn đang suy nghĩ làm sao Tương Vương thoát được đám cao bôi da chó kia. Mình cũng cần phải học một hai chiêu, cảm giác bị quấn chân thật sự rất đáng sợ.
"Tử Phong luyện võ với ai vậy?".
Lạc Tử Phong còn đang suy nghĩ lúc này mà Tương Vươn có thể chạy đến chỗ nàng là chuyện khó mà tin nổi, nhưng không ngờ được Tương Vương lại hỏi ra một vấn đề như vậy.
"A? Luyện võ?", Lạc Tử Phong nghi hoặc lắc đầu, "Tôn nhi chưa từng luyện võ".
Chưa từng luyện võ? Vậy cũng kì lạ, một chưởng lúc của hắn đánh lên người Lạc Tử Phong tuy nói là không có mấy phần sức mạnh thế nhưng nếu là người không có nội lực thì sẽ có chút đau nhức. Nhưng mà vẻ mặt của Lạc Tử Phong rõ ràng không có bất cứ cảm giác gì. Kỳ thực Tương Vương cũng không có ý định thăm dò, chỉ là phản ứng cùng với thân thủ linh hoạt của Lạc Tử Phong khiến hăn nghi ngờ mà thôi. Hơn nữa theo lý thuyết hài tử này lớn lên cùng Tư Cẩm và Lạc Tri Thu, tháng ngày nghèo khó, căn bản không có cách nào học võ. Mà dựa theo phản ứng của hài tử này cũng xác thực không có luyện võ, vậy thì nên giải thích về việc tại sao nàng lại không có chút cảm giác gì thế nào đây?
"Không đúng, nếu nói đến luyện võ thì trước đây lúc ở trấn Thanh Hà nghe người ta nói luyện võ có thể cường thân kiện thể, nếu là như vậy thì hẳn là tôn nhi có từng học qua. Lúc tôn nhi học y thuật của một thần y, trước khi chia tay thần y có cho tôn nhi một quyển sách thuốc, bên trong có ghi chép một số phương pháp dưỡng sinh kiện thể, tôn nhi liền chiếu theo nó mỗi ngày luyện tập. Lúc đầu không cảm thấy gì nhưng lâu dần thì liền có hiệu quả. Nói ví dụ như trước đây nghiên cứu y thuật đến khuya thì sẽ thấy rất mệt, nhưng sau khi luyện xong những phương pháp dưỡn g sinh kia thì không cảm thấy mệt như vậy nữa. Còn có lúc lên núi hải thảo dược thì bước chân cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều....". Những cảm nhận kì lạ như vậy quá nhiều, nhìn dáng vẻ Tương Vương có chút nghi ngờ thì Lạc Tử Phong liền dừng kể, trực tiếp chạy về phòng mình, lấy sách thuốc từ trong bọc hành lí, sau đó như một trận gió chạy về sân, đưa sách cho Tương Vương xem. Như vậy liền có thể nhìn ra những phương pháp dưỡng sinh này đến tột cùng là võ học pháp môn gì.
Tiếp nhận sách thuốc Lạc Tử Phong đưa cho, Tương Vương qua loa nhìn một chút nội dung liên quan đến y dược, sau đó lật đến mặt sau nhìn thứ được nàng gọi là phương pháp dưỡng sinh. Cẩn thận nhìn qua một lần, Tương Vương cũng đã rõ ràng, "Tuy nói không biết đây là bí kíp nhà ai thế nhưng cũng chỉ là một chút tâm pháp nội công bình thường, đặc biệt chú trọng phương diện nội công, dưỡng khí kiện thể cũng không tệ. Nói đi nói lại, sau này chờ bản vương trăm tuổi, Tử Phong con cũng phải kế thừa tước vị của bản vương, nếu có kẻ địch đến xâm phạm con thậm chí cần phải ra chinh chiến sa trường. Vì lẽ đó, Tử Phong con có muốn theo ngoại công luyện võ hay không?".
"Luyện võ sao?", Lạc Tử Phong nghiêng đầu suy nghĩ một lát, tính ra gần đây cũng không có chuyện gì làm, luyện võ giết thời gian cũng là một lựa chọn tốt, hơi do dự một chút liền đồng ý.
""Như vậy chúng ta học cưỡi ngựa bắn cung đi, qua một tháng nữa chính là đại hội xuân săn mỗi năm của hoàng gia, đến lúc đó cũng đừng để ngoại công mất mặt nha".
"......", Lạc Tử Phong yên lặng thầm nghĩ, lại bị hãm hại rồi. Người hoàng gia, mặc kệ có phải chính thống hay không thì mọi người ai cũng yêu thích đào hầm chờ người khác nhảy vào.
"Ngoại công, người nói nơi này chính là chỗ trước đây mẫu thân đã ở sao?". Nói muốn nghỉ ngơi chỉ là cái cớ thôi, bây giờ được dẫn đến nơi mẫu thân mình từng trưởng thành, Lạc Tử Phong liền khôi phục tinh thần.
Tương Vương nghe vậy liền gật đầu, vừa lúc nãy khi tiến vào sân trước thì hình ảnh chiếc xích đu đã đập vào mi mắt hắn. Trong lúc hoảng hốt như nhìn thấy tiểu nữ của mình đang ở trên đó, vui vẻ cười đùa.
Đột nhiên, Tương Vương phát hiện trên mặt mình có thứ gì đó nhè nhẹ vuốt lên, thu hồi ánh mắt thì nhìn thấy một gương mặt đau cực kì giống Tư Cẩm đang đau lòng nhìn mình.
"Cẩm nhi....", không chút do dự gọi ra cái tên nhớ nhung trong lòng, nhưng mà lại nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên một tia ẩn nhẫn thống khổ.... Cẩm nhi làm sao vậy?
"Ngoại công, con không phải là mẫu thân", thiếu niên một thân nam trang xanh nhạt trước mặt vẫn cố né biểu tình bi thương, nhẹ giọng an ủi: "Ngoại công đừng khóc, mẫu thân nhìn thấy cũng sẽ thương tâm". Bao nhiêu lần mình nhớ nhung dâng trào, Lạc Tử Phong đều dùng câu nói này mãnh liệt ép nước mặt trở lại, người chết cũng đã chết rồi, người sống vẫn phải sống tiếp, tương lai còn ở trước mắt, vì sao phải đem thời gian và nước mắt đặt lên quá khứ? Không bằng ôm ấp kì vọng, tươi cười đối mặt với hiện thực và tương lai, như vậy, những người ở trên trời cũng sẽ an tâm.
Đúng rồi, Tương Vương sực nhớ ra người trước mắt không phải là Tư Cẩm, mà là huyết mạch duy nhất của Tư Cẩm. Chỉ là, thì ra lúc nãy mình rơi lệ sao? Đúng rồi, ba năm trước sau khi biết dược tin tức Tư Cẩm đã chết, sau đó mình đến được nơi Tư Cẩm từng sinh sống, trong lòng ngoại trừ hoang vu thì càng thêm hối hận. Hối hận lúc trước không đủ thông cảm cho nữ nhi của mình, càng thêm tức giận bản thân không phát hiện tất cả mọi chuyện là do người khác ti mỉ an bày. Nhưng mà, trên đời này không có thuốc hối hận. Hắn tự nhận trong cuộc đời đã bỏ qua nhiều thứ, nhưng mà chuyện này đã trở thành nỗi đau đớn không thể bù đắp. Cho dù là hắn, hay là Tư Cẩm, còn có Lạc Tri Thu và trên dưới Lạc gia, mọi ngươi suốt hai mươi năm nay đều sống trong thống khổ.
Lạc Tử Phong thấy lời an ủi của mình không kéo được Tương Vương ra khỏi bi thương mà còn khiến đối phương rơi vào thế giới của mình, bỏ quên nàng để chìm đắm bên trong thương tâm. Nam nhi từng chinh chiến trên sa trường bây giờ đã ở tuổi xế chiều, thô bạo lẫm liệt trên người đã trút bỏ, bây giờ Tương Vương không còn là Chiến thần khiến người trên chiến trường sợ mất mật nữa, mà chỉ là một người phụ thân đáng thương nhung nhớ nữ nhi mà thôi. Bi thương như vậy, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ tâm tình lúc trước của mẫu thân, khi mà mình bị nhiễm ôn dịch, người kia hết lòng liều lĩnh tính mạng chăm sóc mình. Nếu như mình chết đi, sợ là mẫu thân cũng sẽ bi thương như vậy, dựa theo tính tình của người kia, sợ là sẽ tình nguyện có kết cục như bây giờ đi..
"Ngoại công, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà đi thôi", nói rồi, Lạc Tử Phong liền đỡ cánh tay phải của Tương Vương, dẫn người tiến vào đại sảnh.
Mãi cho đến khi ngồi lên ghế thì ánh mắt tan rã của Tương Vương mới dần có tiêu cự, không nghĩ mình lại thất thố như vậy, nét mặt già nua đỏ lên, để tất cả hạ nhân trong đại sảnh lui ra, chỉ để lại chút mẫn cảm cho hai ông cháu.
"Tử Phong, đến kể cho ngoại công nghe một chút chuyện của các con ở trấn Thanh Hà đi. Ta nghĩ muốn bù đắp lại những năm tháng đã mất kia".
Điều chỉnh tâm tình xong rồi? Lạc Tử Phong khẽ mỉm cười, liền êm tai tỉ mỉ kể lại chuyện của mười năm trước, mà kết quả của hồi ức là khiến hai ông cháu ôm nhau khóc ròng cả một buổi chiều, mãi đến khi hạ nhân đến đây dò hỏi có dùng bữa tối hay không thì hai người mới chịu dừng lại. Tuy nói cả buổi chiều đều chìm trong bi thương thế nhưng lại khiến hai ông cháu có tâm tình giống nhau càng thêm siết chặt mối quan hệ. Dù sao bọn họ cũng cùng thương nhớ một người, dù sao bọn họ cũng là những thân nhân thân cận nhất.
Tính toán thời gian, Lạc Tử Phong đã đến kinh thành, ở trong Trương Vương phủ được ba ngày. Trong ba ngày ngày, ngoại trừ mỗi ngày chạy đến viện của Tương Vương để thỉnh an ra thì nàng đều ở lại Lâm Nguyệt cư khắc bảng tên. Tuy Tương Vương đã từng biểu thị nên đổi tên của viện này nhưng nàng lại không nghe theo, thậm chí còn tự mình làm một tấm biển tên cho Lâm Nguyệt cư. Bây giờ bảng tên của viện là do chính ta Lạc Tử Phong làm.
Kỳ thực không phải là Lạc Tử Phong không nghĩ ra cách đi giải sầu, vào ngày thứ hai đến Tương Vương phủ nàng cũng từng muốn mang theo người hầu ra đường lớn kinh thành dạo một chút, cũng muốn đến phủ Thừa tướng thăm người thân của mình. Nhưng mà kết quả là còn chưa đi đến cổng lớn của phủ thì dã bị những quan to quý nhân ồn ào đến chúc mừng phủ Tương Vương dọa đến mức quay về Lâm Nguyệt cư. Nàng biết tuy Tương Vương mang họ Vương nhưng lại chưởng quả một phần ba binh quyền của vương triều Thanh Lam. Lần này Tương Vương có người kế vị, mọi người tất nhiên là chen chúc nhau đến lôi kéo quan hệ. Mà Lạc Tử Phong không chỉ là ngoại tôn duy nhất của Tương Vương mà còn là trưởng tôn của Thừa tướng, một người đứng đầu quan văn, một người đứng đầu quan võ, cho nên Tương Vương Thế tử nàng bây giờ chính là bảo bối nóng bỏng tay của kinh thành.
Vì để ứng phó những quan lại đến đây, Tương Vương mấy ngày qua đều bận tối tăm mặt mũi, thật vất vả mới đoàn tụ với ngoại tôn vậy mà thậm chí đến cả thời gian trao đổi tình cảm cũng không có. Liên tiếp hai ngày, ngay cả võ tướng như Vương gia đây cũng chịu không nổi cho nên liền thẳng thừng trực tiếp cáo ốm, đóng cửa không tiếp khách, chình mình chạy đến Lâm Nguyệt cư cùng Lạc Tử Phong thấy sang bắt quàng làm họ. Cũng đúng, đám quan lại không có nhãn lực này, hắn đây còn chưa có chỗ tốt, bọn họ liền muốn đến lợi dụng sơ hở? Cửa cũng không có đâu!
Tương Vương vừa đến liền nhìn thấy Lạc Tử Phong đang miễn cưỡng nằm trên ghế dựa hưởng thụ chút nắng ấm hiếm hoi của những ngày xuân lanh giá. Có chút bất mãn bĩu môi, tên gấu con này, đem một thân xương già của hắn đẩy ra ngoài chống đỡ những kẻ khó chơi kia, còn mình thì trốn trong sân sưởi nắng.
"Khụ khụ.....", mình đến cũng không phát hiện ra, Tương Vương không thể làm gì khác là tự lên tiếng nhắc nhở.
"Ngoại công, sao người lại đến đây?". Lạc Tử Phong bật một cái liền nhảy xuống khỏi ghế dựa, đứng thẳng người, vốn là còn có nửa câu sau "người không phải đi xã giao với những quan viên kia à" bị nàng mạnh mẽ nuốt trở lại. Huhu, mẫu thân ơi, vẻ mặt của ngoại công thật đáng sợ....
Tương Vương không trả lời, tự tiếu phi tiếu đi đến đằng sau Lạc Tử Phong, từ phía sau nàng thoáng dùng sức đẩy một chưởng liền đẩy người kia ra xa, còn mình thì nhân cơ hội nằm xuống ghế, học dáng vẻ híp mắt hưởng thụ của Lạc Tử Phong nắm ngắm cảnh xuân.
Thấy chỗ nằm của mình bị người cướp mất, Lạc Tử Phong chỉ bất đắc dĩ ngồi xuống ghế đá một bên, trong lòng còn đang suy nghĩ làm sao Tương Vương thoát được đám cao bôi da chó kia. Mình cũng cần phải học một hai chiêu, cảm giác bị quấn chân thật sự rất đáng sợ.
"Tử Phong luyện võ với ai vậy?".
Lạc Tử Phong còn đang suy nghĩ lúc này mà Tương Vươn có thể chạy đến chỗ nàng là chuyện khó mà tin nổi, nhưng không ngờ được Tương Vương lại hỏi ra một vấn đề như vậy.
"A? Luyện võ?", Lạc Tử Phong nghi hoặc lắc đầu, "Tôn nhi chưa từng luyện võ".
Chưa từng luyện võ? Vậy cũng kì lạ, một chưởng lúc của hắn đánh lên người Lạc Tử Phong tuy nói là không có mấy phần sức mạnh thế nhưng nếu là người không có nội lực thì sẽ có chút đau nhức. Nhưng mà vẻ mặt của Lạc Tử Phong rõ ràng không có bất cứ cảm giác gì. Kỳ thực Tương Vương cũng không có ý định thăm dò, chỉ là phản ứng cùng với thân thủ linh hoạt của Lạc Tử Phong khiến hăn nghi ngờ mà thôi. Hơn nữa theo lý thuyết hài tử này lớn lên cùng Tư Cẩm và Lạc Tri Thu, tháng ngày nghèo khó, căn bản không có cách nào học võ. Mà dựa theo phản ứng của hài tử này cũng xác thực không có luyện võ, vậy thì nên giải thích về việc tại sao nàng lại không có chút cảm giác gì thế nào đây?
"Không đúng, nếu nói đến luyện võ thì trước đây lúc ở trấn Thanh Hà nghe người ta nói luyện võ có thể cường thân kiện thể, nếu là như vậy thì hẳn là tôn nhi có từng học qua. Lúc tôn nhi học y thuật của một thần y, trước khi chia tay thần y có cho tôn nhi một quyển sách thuốc, bên trong có ghi chép một số phương pháp dưỡng sinh kiện thể, tôn nhi liền chiếu theo nó mỗi ngày luyện tập. Lúc đầu không cảm thấy gì nhưng lâu dần thì liền có hiệu quả. Nói ví dụ như trước đây nghiên cứu y thuật đến khuya thì sẽ thấy rất mệt, nhưng sau khi luyện xong những phương pháp dưỡn g sinh kia thì không cảm thấy mệt như vậy nữa. Còn có lúc lên núi hải thảo dược thì bước chân cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều....". Những cảm nhận kì lạ như vậy quá nhiều, nhìn dáng vẻ Tương Vương có chút nghi ngờ thì Lạc Tử Phong liền dừng kể, trực tiếp chạy về phòng mình, lấy sách thuốc từ trong bọc hành lí, sau đó như một trận gió chạy về sân, đưa sách cho Tương Vương xem. Như vậy liền có thể nhìn ra những phương pháp dưỡng sinh này đến tột cùng là võ học pháp môn gì.
Tiếp nhận sách thuốc Lạc Tử Phong đưa cho, Tương Vương qua loa nhìn một chút nội dung liên quan đến y dược, sau đó lật đến mặt sau nhìn thứ được nàng gọi là phương pháp dưỡng sinh. Cẩn thận nhìn qua một lần, Tương Vương cũng đã rõ ràng, "Tuy nói không biết đây là bí kíp nhà ai thế nhưng cũng chỉ là một chút tâm pháp nội công bình thường, đặc biệt chú trọng phương diện nội công, dưỡng khí kiện thể cũng không tệ. Nói đi nói lại, sau này chờ bản vương trăm tuổi, Tử Phong con cũng phải kế thừa tước vị của bản vương, nếu có kẻ địch đến xâm phạm con thậm chí cần phải ra chinh chiến sa trường. Vì lẽ đó, Tử Phong con có muốn theo ngoại công luyện võ hay không?".
"Luyện võ sao?", Lạc Tử Phong nghiêng đầu suy nghĩ một lát, tính ra gần đây cũng không có chuyện gì làm, luyện võ giết thời gian cũng là một lựa chọn tốt, hơi do dự một chút liền đồng ý.
""Như vậy chúng ta học cưỡi ngựa bắn cung đi, qua một tháng nữa chính là đại hội xuân săn mỗi năm của hoàng gia, đến lúc đó cũng đừng để ngoại công mất mặt nha".
"......", Lạc Tử Phong yên lặng thầm nghĩ, lại bị hãm hại rồi. Người hoàng gia, mặc kệ có phải chính thống hay không thì mọi người ai cũng yêu thích đào hầm chờ người khác nhảy vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.