Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã
Chương 77: Kẻ ác đền mạng
Phù Hiên Vân Vọng
13/05/2021
"Nghĩa là sao?". Tuy rằng cảm thấy điều này là không thể nào thế nhưng Lạc Tử Phong vẫn ôm ấp một tia hi vọng, rõ ràng lúc nãy ở đây nhiều người nhìn thấy, nghe được không phải sao?
Trương thần y nghe vậy quả thật muốn đánh Lạc Tử Phong một cái, nhưng nhìn đối phương bây giờ suy yếu vì mất máu quá nhiều, cũng không đành lòng. "Tiểu Thi Kiều có phải đã lâu rồi không đọc sách thuốc mà sư phụ đưa không, đến nỗi đã quên mất sự tồn tại của Vong Ưu hương?
"Vong Ưu hương?". Lạc Tử Phong cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát, đột nhiên một hương thơm truyền vào mũi, mùi hương này.... Nàng chợt hỏi: "Chính là mùi hương có thể khiến con người ta quên đi một đoạn kí ức ngắn đó sao?".
"Xem ra vẫn còn nhớ một ít, nếu để sư phụ phát hiện con hoang phế y thuật thì phải phạt con một phen mới được!". Trương thần y cố ý nói như vậy là muốn bầu không khí nặng nề bây giờ có thể dễ chịu một chút.
"Tử Phong nhất định không dám quên, chỉ là mùi hương này thực sự quá giống Long Diên hương, Tử Phong nhất thời không phát hiện ra mà thôi", Lạc Tử Phong cười đáp.
"Tử Phong sao?". Trương thần y có chút cô đơn nói: "Có phải sau này sư phụ không thể gọi con là Tiểu Thi Kiều nữa không?".
Lạc Tử Phong nghe vậy vội vã lắc đầu nói: "Không không không, sư phụ người muốn gọi gì thì cứ gọi, Tử Phong.... không, Thi Kiều không để ý đâu".
"Chuyện này không thể được, sư phụ vẫn nên đổi lại gọi con là Tử Phong đi, dù sao thân phận của con....".
"Bây giờ đến lượt người, Cố Hi Hoằng, không đúng, hẳn là Trầm Ngạo Phong mới đúng!".
Bây giờ người trong phủ Công chúa đã chạy trốn gần hết, giọng nói lanh lảnh của Cảnh Dung không có chút cản trở nào đi thẳng vào tai người đang ngồi dưới đất. Lạc Tử Phong sắc mặt đại biến, giãy giụa muốn đứng dậy, Tương Vương thấy không ổn liền một chưởng đánh vào gáy Lạc Tử Phong, người kia ngay lập tức ngất đi.
"Ngươi làm cái gì vậy?!". Trương thần y thấy thế không rõ, quát lớn.
Tương Vương nghe vậy cũng không hề trả lời, mắt cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm Cảnh Dung, hắn không đánh ngất Lạc Tử Phong thì phải làm sao giờ? Không nói bây giờ Cảnh Dung không thể đến gần, chỉ vết thương trên vai Lạc Tử Phong bây giờ không thể chịu thêm kích động nữa, hắn làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Vừa nãy trong lúc hỗn loạn hắn nghe lời Cảnh Dung nói, tựa hồ chuyện Lạc Tử Phong bị thương mấy lần đều liên quan đến Cố Hi Hoằng, Trầm Ngạo Phong sao? Tương Vương liếc mắt nhìn Cảnh Thái đế vừa đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn thấy trên mặt đối phương không hề có tia khiếp sợ nào, vì vậy, hắn ta cũng đã sớm biết rồi sao? Sớm biết âm mưu cất giấu bên trong?
Cố Hi Hoằng bị Cảnh Dung gọi tên thật thì sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, nhìn về phía Cảnh Thái đế, nhưng lại thấy bộ dáng đối phương như đã sớm biết rõ. Thì ra là vậy, cho đến nay hắn vẫn luôn là một con khỉ nhảy nhót diễn xiếc cho người ta xem sao? Hắn giơ tay lên chỉ, nói: "Đám vô dụng các ngươi, không giết nàng thì giết Hoàng thượng cho ta, nhanh! Ai có thể lấy đầu Hoàng thượng xuống ta liền phong hắn làm Hộ quốc Đại tướng quân!".
Nhưng mà, không một ai nghe lời Cố Hi Hoằng, không đúng, hẳn là không một ai có động tác gì vì lời nói của Trầm Ngạo Phong. Cũng không đúng, không thể nói bọn họ không có động tác gì, chí ít lúc Cảnh Dung đi đến bọn họ đều muốn làm chút gì đó không phải sao?
"Trầm Ngạo Phong, làm sao vậy? Rất sợ hãi sao? Ngươi cảm thấy trong lúc chính bản thân ngươi còn lo không xong thì những Ngự lâm quân này sẽ nghe lời người sao? Hay là nói ngươi chỉ muốn cứu vãn hai người kia mà thôi?". Nói rồi, khóe miệng Cảnh Dung cong lên: "Nếu là ý sau thì ta có thể thỏa mãn nguyện vọng này của người".
Nói rồi, Cảnh Dung phất tay lên, sau đó hai nữ tử ăn mặc sa hoa liền bị ám vệ của Cảnh Dung trói gô kéo vào.
"Mẫu phi, Hoàng muội, Cảnh Dung ngươi ác ma này, ngươi định làm gì Mẫu phi và Hoàng muội ta? Không sai, con gấu đen kia là ta dẫn đến, Tuyết Ly công chúa cũng là ta ám sát, ngay cả vết thương trên người Lạc Tử Phong cũng do ta tạo thành, ngươi muốn báo thù thì cứ hướng lên người ta, bắt trói nữ nhân hài tử thì có gì hay ho?!".
Đối mặt với Trầm Ngạo Phong "chính nghĩa dào dạt" chỉ trích, Cảnh Dung nghe xong quả thực muốn cười đến chết.
"Ngươi chỉ là một tên thế thân mạo danh Hoàng tử Thanh Lam quốc, vọng tưởng cướp giang sơn của người khác mà cũng có tư cách nói những lời này sao? Chuyện đến nước này ngươi còn không chịu tháo gỡ mặt nạ giả trang đó xuống sao? Mẫu phi? Hoàng muội? Ngươi nhìn các nàng cho kĩ, các nàng đến tột cùng là ai!". Cảnh Dung ra lệnh một tiếng, ám vệ liền xuống tay, một lát sau liền tháo xuống mặt nạ da người của hai người kia xuống. Đối mặt với hai gương mặt hoàn toàn xa lạ, con ngươi Trầm Ngạo Phong đột nhiên phóng to, gào thét với Cảnh Dung: "Cảnh Dung đồ yêu nữ độc ác này, ngươi giấu Mẫu phi và Hoàng muội của ta ở đâu? Các nàng là ai?".
"Thật đáng thương a, Trầm Ngạo Phong, Mẫu phi của ngươi chỉ là một cung nữ thấp hèn, không có cách nào mẫu bằng tử quý (mẹ sang nhờ con), mà Hoàng muội đáng thương của ngươi cũng đãm sớm bị người ta hại chết trong hậu cung ăn tươi nuốt sống kia. Nếu không phải ngươi còn chút giá trị lợi dụng thì Phụ hoàng của ngươi sao lại nhọc lòng tìm người đến đóng giả Mẫu phi cùng Hoàng muội của ngươi đây? Hay cho quân bài tráo đổi Hoàng tử, bản cung không khỏi sinh lòng thán phục Phụ hoàng ngươi nha, hết chiêu này lại đến chiêu khác, cũng chỉ có người ngu xuẩn như ngươi mới không nhận ra người thân yêu quý nhất của mình. Cũng đúng thôi, loại người như ngươi sao có thể thấu hiểu tình thân, không nhận ra cũng đúng, không phải sao?". Cảnh Dung không chút lưu tình tàn nhẫn mở ra sự thật đẫm máu trước mắt Trầm Ngạo Phong, sự thật tàn khốc đã tan nát, là niềm tin duy nhất chống đỡ nội tâm của hắn.
"Ngươi yêu nữ này, ta mới không tin lời ngươi nói, Phụ hoàng đã đồng ý với ta, sẽ bảo vệ tốt cho Mẫu phi và Hoàng muội, hắn tuyệt đối sẽ không nuốt lời, càng sẽ không dùng hai kẻ lừa đảo này đến lừa ta, tuyệt đối sẽ không!". Trầm Ngạo Phong một bên lắc đầu một bên không chịu nổi mà lui người về sau, đột nhiên hắn như bắt được tia hi vọng bên bờ vực hiện thực tan vỡ, nắm chặt lấy trường thương trong tay, đây là của một Ngự lâm quân trong lúc vội vàng chạy trốn đã vứt lại. "Yêu nữ ngươi đi chết đi, chuyện của Mẫu phi và Hoàng muội ta sẽ đích thân hỏi Phụ hoàng ta, ta tuyệt đối sẽ không tin nửa chữ ngươi nói!".
Lúc nói Trầm Ngạo Phong cũng cầm trường thương mạnh mẽ xông về phía Cảnh Dung, mà một người không chỉ có võ nghệ cao cường mà còn là thân kinh bách chiến như hắn dễ dàng tìm được vị trí trái tim. Với độc độ này thì với thân thủ của Cảnh Dung không thể nào tránh kịp, mặc kệ là người hay yêu thì khi trái tim bị trực tiếp phá hỏng thì sẽ không còn cơ hội sống sót. Nghĩ như vậy khiến nụ cười trên môi hắn càng lớn hơn, hắn xưa nay chỉ cười ôn hòa yếu ớt giờ phút này lại cười đến khoa trương như vậy, trước đây là công tử khiêm nhường, hình tượng hoàng tộc hoa mỹ cuối cùng cũng bị hắn tự tay đập nát.
Một kích này của Trầm Ngạo Phong hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Cảnh Dung, đợi đến khi nàng phản ứng lại thì đầu thương đã xuyên qua hỏa diễm, áp sát người nàng. Nhưng mà, Cảnh Dung chung quy cũng chỉ bật cười, mặc kệ tốc độ của ngươi nhanh bao nhiêu thì cũng không bao giờ thắng nổi tốc độ ăn mòn của hỏa diễm, đầu thương còn chưa tiếp xúc được hỉ phục tân nương trên người nàng thì đã hóa thành tro bụi. Ngọn lửa cũng theo trường thương lan đến hai tay Trầm Ngạo Phong, hắn ngay cả thời gian vứt trường thương cũng không có thì hai tay đã bị đốt cháy. Có lẽ, nếu không phải người bị hỏa diễm này thiêu đốt thì sẽ không hiểu nổi được nó, mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng cảm giác nóng cháy bị phóng to vô hạn trong đại não khiến người ta có đau đớn cũng không thể nào phát ra tiếng, giống như Thạch Vân Phi lúc nãy, Trầm Ngạo Phong bây giờ đau đến một chữ cũng không thốt nổi, chỉ có thể miễn cưỡng để cho đau đớn này lan tỏa toàn thân, không tìm được cách thức phát tiết nào.
"Đây là ngươi tự tìm đường chết....". Nụ cười trên mặt Cảnh Dung dần lớn hơn, chịu không nổi rồi sao? Cảm giác nghẹt thở không tên trong ngực là gì vậy? Cảnh Dung đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, tay đè lên ngực, cảm giác như có vật nặng đè ép lên lồng ngực dần lan tỏa, sau đó yếu hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi cứ thế mà phun ra. Nhưng vào lúc này, chuyện kì lạ lại phát sinh lần nữa, ngọn lửa đỏ như máu đang bao quanh Cảnh Dung lấy tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường biến mất, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng xuyên qua ngực Cảnh Dung, biến mất không còn tăm hơi. Cảnh Dung có thể cảm giác được ánh sáng cảm nhận được từ đôi mắt cũng mất đi ngay lúc đó, sau đó, cả thế giới như rơi vào hắc ám của đêm tối dài đằng đẵng.
"Cảnh Dung, Cảnh Dung.....".
Sau khi Cảnh Dung khôi phục bình thường thì Cảnh Thái đế là người đầu tiên chạy đến bên cạnh nâng nàng dậy.
"Phụ hoàng sao? Sao người lại không bỏ chạy như những đại thần, Hoàng huynh Hoàng tỷ vậy? Lẽ nào người không sợ sao? Mẫu thân không giống như ta vậy mà người còn không thèm gặp bà lần cuối, bây giờ đối mặt với người bị gọi là yêu quái như ta, sao người lại không chạy trốn?". Cảnh Dung có chút uể oải tựa đầu lên vai Cảnh Thái đế, đây chính là cảm giác có phụ thân, kiên định tin cậy như vậy...."
"Chuyện của Kiều Dung, trẫm rất xin lỗi.....". Cảnh Thái đế cố gắng đỡ thân mình mềm nhũn của Cảnh Dung, trong mắt không biết từ lúc nào mà đã đong đầy nước mắt. "Trẫm sai rồi, lúc trước sau khi nghe được tin đồn Tĩnh quốc cố ý lan truyền, đúng là trẫm có ý định lạnh nhạt hai mẹ con, thế nhưng đó chỉ là muốn bảo vệ Kiều Dung và con mà thôi. Vốn định chờ sau khi phong ba trôi qua thì sẽ bồi thường cho hai mẹ con, ai ngờ Kiều Dung nàng.... Lúc đó trẫm vô cùng tự trách, trẫm căn bản không biết đến lúc chết Kiều Dung cũng muốn gặp mặt tạm biệt tên nam nhân vô dụng như ta, trẫm còn cho rằng, trên cõi đời này người mà Kiều Dung không muốn nhìn thấy nhất không ai khác ngoài trẫm....".
"Quả nhiên giống như những gì ta suy đoán, Phụ hoàng, người thật ngốc, mẫu thân cũng vậy, hai người đều đại ngốc....". Dừng một chút, Cảnh Dung lại nói: "Chỉ là, tại sao lại không thắp đèn? Là mọi người chạy trốn hết rồi sao? Tối quá a Phụ hoàng....". Cảnh Dung nằm trên vai Cảnh Thái đế có chút sợ sệt nắm chặt vạt áo của hắn, tựa hồ như chỉ có vậy mới có thể tiêu tan tâm tình sợ hãi từ nội tâm của mình.
Trương thần y nghe vậy quả thật muốn đánh Lạc Tử Phong một cái, nhưng nhìn đối phương bây giờ suy yếu vì mất máu quá nhiều, cũng không đành lòng. "Tiểu Thi Kiều có phải đã lâu rồi không đọc sách thuốc mà sư phụ đưa không, đến nỗi đã quên mất sự tồn tại của Vong Ưu hương?
"Vong Ưu hương?". Lạc Tử Phong cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát, đột nhiên một hương thơm truyền vào mũi, mùi hương này.... Nàng chợt hỏi: "Chính là mùi hương có thể khiến con người ta quên đi một đoạn kí ức ngắn đó sao?".
"Xem ra vẫn còn nhớ một ít, nếu để sư phụ phát hiện con hoang phế y thuật thì phải phạt con một phen mới được!". Trương thần y cố ý nói như vậy là muốn bầu không khí nặng nề bây giờ có thể dễ chịu một chút.
"Tử Phong nhất định không dám quên, chỉ là mùi hương này thực sự quá giống Long Diên hương, Tử Phong nhất thời không phát hiện ra mà thôi", Lạc Tử Phong cười đáp.
"Tử Phong sao?". Trương thần y có chút cô đơn nói: "Có phải sau này sư phụ không thể gọi con là Tiểu Thi Kiều nữa không?".
Lạc Tử Phong nghe vậy vội vã lắc đầu nói: "Không không không, sư phụ người muốn gọi gì thì cứ gọi, Tử Phong.... không, Thi Kiều không để ý đâu".
"Chuyện này không thể được, sư phụ vẫn nên đổi lại gọi con là Tử Phong đi, dù sao thân phận của con....".
"Bây giờ đến lượt người, Cố Hi Hoằng, không đúng, hẳn là Trầm Ngạo Phong mới đúng!".
Bây giờ người trong phủ Công chúa đã chạy trốn gần hết, giọng nói lanh lảnh của Cảnh Dung không có chút cản trở nào đi thẳng vào tai người đang ngồi dưới đất. Lạc Tử Phong sắc mặt đại biến, giãy giụa muốn đứng dậy, Tương Vương thấy không ổn liền một chưởng đánh vào gáy Lạc Tử Phong, người kia ngay lập tức ngất đi.
"Ngươi làm cái gì vậy?!". Trương thần y thấy thế không rõ, quát lớn.
Tương Vương nghe vậy cũng không hề trả lời, mắt cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm Cảnh Dung, hắn không đánh ngất Lạc Tử Phong thì phải làm sao giờ? Không nói bây giờ Cảnh Dung không thể đến gần, chỉ vết thương trên vai Lạc Tử Phong bây giờ không thể chịu thêm kích động nữa, hắn làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Vừa nãy trong lúc hỗn loạn hắn nghe lời Cảnh Dung nói, tựa hồ chuyện Lạc Tử Phong bị thương mấy lần đều liên quan đến Cố Hi Hoằng, Trầm Ngạo Phong sao? Tương Vương liếc mắt nhìn Cảnh Thái đế vừa đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn thấy trên mặt đối phương không hề có tia khiếp sợ nào, vì vậy, hắn ta cũng đã sớm biết rồi sao? Sớm biết âm mưu cất giấu bên trong?
Cố Hi Hoằng bị Cảnh Dung gọi tên thật thì sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, nhìn về phía Cảnh Thái đế, nhưng lại thấy bộ dáng đối phương như đã sớm biết rõ. Thì ra là vậy, cho đến nay hắn vẫn luôn là một con khỉ nhảy nhót diễn xiếc cho người ta xem sao? Hắn giơ tay lên chỉ, nói: "Đám vô dụng các ngươi, không giết nàng thì giết Hoàng thượng cho ta, nhanh! Ai có thể lấy đầu Hoàng thượng xuống ta liền phong hắn làm Hộ quốc Đại tướng quân!".
Nhưng mà, không một ai nghe lời Cố Hi Hoằng, không đúng, hẳn là không một ai có động tác gì vì lời nói của Trầm Ngạo Phong. Cũng không đúng, không thể nói bọn họ không có động tác gì, chí ít lúc Cảnh Dung đi đến bọn họ đều muốn làm chút gì đó không phải sao?
"Trầm Ngạo Phong, làm sao vậy? Rất sợ hãi sao? Ngươi cảm thấy trong lúc chính bản thân ngươi còn lo không xong thì những Ngự lâm quân này sẽ nghe lời người sao? Hay là nói ngươi chỉ muốn cứu vãn hai người kia mà thôi?". Nói rồi, khóe miệng Cảnh Dung cong lên: "Nếu là ý sau thì ta có thể thỏa mãn nguyện vọng này của người".
Nói rồi, Cảnh Dung phất tay lên, sau đó hai nữ tử ăn mặc sa hoa liền bị ám vệ của Cảnh Dung trói gô kéo vào.
"Mẫu phi, Hoàng muội, Cảnh Dung ngươi ác ma này, ngươi định làm gì Mẫu phi và Hoàng muội ta? Không sai, con gấu đen kia là ta dẫn đến, Tuyết Ly công chúa cũng là ta ám sát, ngay cả vết thương trên người Lạc Tử Phong cũng do ta tạo thành, ngươi muốn báo thù thì cứ hướng lên người ta, bắt trói nữ nhân hài tử thì có gì hay ho?!".
Đối mặt với Trầm Ngạo Phong "chính nghĩa dào dạt" chỉ trích, Cảnh Dung nghe xong quả thực muốn cười đến chết.
"Ngươi chỉ là một tên thế thân mạo danh Hoàng tử Thanh Lam quốc, vọng tưởng cướp giang sơn của người khác mà cũng có tư cách nói những lời này sao? Chuyện đến nước này ngươi còn không chịu tháo gỡ mặt nạ giả trang đó xuống sao? Mẫu phi? Hoàng muội? Ngươi nhìn các nàng cho kĩ, các nàng đến tột cùng là ai!". Cảnh Dung ra lệnh một tiếng, ám vệ liền xuống tay, một lát sau liền tháo xuống mặt nạ da người của hai người kia xuống. Đối mặt với hai gương mặt hoàn toàn xa lạ, con ngươi Trầm Ngạo Phong đột nhiên phóng to, gào thét với Cảnh Dung: "Cảnh Dung đồ yêu nữ độc ác này, ngươi giấu Mẫu phi và Hoàng muội của ta ở đâu? Các nàng là ai?".
"Thật đáng thương a, Trầm Ngạo Phong, Mẫu phi của ngươi chỉ là một cung nữ thấp hèn, không có cách nào mẫu bằng tử quý (mẹ sang nhờ con), mà Hoàng muội đáng thương của ngươi cũng đãm sớm bị người ta hại chết trong hậu cung ăn tươi nuốt sống kia. Nếu không phải ngươi còn chút giá trị lợi dụng thì Phụ hoàng của ngươi sao lại nhọc lòng tìm người đến đóng giả Mẫu phi cùng Hoàng muội của ngươi đây? Hay cho quân bài tráo đổi Hoàng tử, bản cung không khỏi sinh lòng thán phục Phụ hoàng ngươi nha, hết chiêu này lại đến chiêu khác, cũng chỉ có người ngu xuẩn như ngươi mới không nhận ra người thân yêu quý nhất của mình. Cũng đúng thôi, loại người như ngươi sao có thể thấu hiểu tình thân, không nhận ra cũng đúng, không phải sao?". Cảnh Dung không chút lưu tình tàn nhẫn mở ra sự thật đẫm máu trước mắt Trầm Ngạo Phong, sự thật tàn khốc đã tan nát, là niềm tin duy nhất chống đỡ nội tâm của hắn.
"Ngươi yêu nữ này, ta mới không tin lời ngươi nói, Phụ hoàng đã đồng ý với ta, sẽ bảo vệ tốt cho Mẫu phi và Hoàng muội, hắn tuyệt đối sẽ không nuốt lời, càng sẽ không dùng hai kẻ lừa đảo này đến lừa ta, tuyệt đối sẽ không!". Trầm Ngạo Phong một bên lắc đầu một bên không chịu nổi mà lui người về sau, đột nhiên hắn như bắt được tia hi vọng bên bờ vực hiện thực tan vỡ, nắm chặt lấy trường thương trong tay, đây là của một Ngự lâm quân trong lúc vội vàng chạy trốn đã vứt lại. "Yêu nữ ngươi đi chết đi, chuyện của Mẫu phi và Hoàng muội ta sẽ đích thân hỏi Phụ hoàng ta, ta tuyệt đối sẽ không tin nửa chữ ngươi nói!".
Lúc nói Trầm Ngạo Phong cũng cầm trường thương mạnh mẽ xông về phía Cảnh Dung, mà một người không chỉ có võ nghệ cao cường mà còn là thân kinh bách chiến như hắn dễ dàng tìm được vị trí trái tim. Với độc độ này thì với thân thủ của Cảnh Dung không thể nào tránh kịp, mặc kệ là người hay yêu thì khi trái tim bị trực tiếp phá hỏng thì sẽ không còn cơ hội sống sót. Nghĩ như vậy khiến nụ cười trên môi hắn càng lớn hơn, hắn xưa nay chỉ cười ôn hòa yếu ớt giờ phút này lại cười đến khoa trương như vậy, trước đây là công tử khiêm nhường, hình tượng hoàng tộc hoa mỹ cuối cùng cũng bị hắn tự tay đập nát.
Một kích này của Trầm Ngạo Phong hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Cảnh Dung, đợi đến khi nàng phản ứng lại thì đầu thương đã xuyên qua hỏa diễm, áp sát người nàng. Nhưng mà, Cảnh Dung chung quy cũng chỉ bật cười, mặc kệ tốc độ của ngươi nhanh bao nhiêu thì cũng không bao giờ thắng nổi tốc độ ăn mòn của hỏa diễm, đầu thương còn chưa tiếp xúc được hỉ phục tân nương trên người nàng thì đã hóa thành tro bụi. Ngọn lửa cũng theo trường thương lan đến hai tay Trầm Ngạo Phong, hắn ngay cả thời gian vứt trường thương cũng không có thì hai tay đã bị đốt cháy. Có lẽ, nếu không phải người bị hỏa diễm này thiêu đốt thì sẽ không hiểu nổi được nó, mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng cảm giác nóng cháy bị phóng to vô hạn trong đại não khiến người ta có đau đớn cũng không thể nào phát ra tiếng, giống như Thạch Vân Phi lúc nãy, Trầm Ngạo Phong bây giờ đau đến một chữ cũng không thốt nổi, chỉ có thể miễn cưỡng để cho đau đớn này lan tỏa toàn thân, không tìm được cách thức phát tiết nào.
"Đây là ngươi tự tìm đường chết....". Nụ cười trên mặt Cảnh Dung dần lớn hơn, chịu không nổi rồi sao? Cảm giác nghẹt thở không tên trong ngực là gì vậy? Cảnh Dung đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, tay đè lên ngực, cảm giác như có vật nặng đè ép lên lồng ngực dần lan tỏa, sau đó yếu hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi cứ thế mà phun ra. Nhưng vào lúc này, chuyện kì lạ lại phát sinh lần nữa, ngọn lửa đỏ như máu đang bao quanh Cảnh Dung lấy tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường biến mất, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng xuyên qua ngực Cảnh Dung, biến mất không còn tăm hơi. Cảnh Dung có thể cảm giác được ánh sáng cảm nhận được từ đôi mắt cũng mất đi ngay lúc đó, sau đó, cả thế giới như rơi vào hắc ám của đêm tối dài đằng đẵng.
"Cảnh Dung, Cảnh Dung.....".
Sau khi Cảnh Dung khôi phục bình thường thì Cảnh Thái đế là người đầu tiên chạy đến bên cạnh nâng nàng dậy.
"Phụ hoàng sao? Sao người lại không bỏ chạy như những đại thần, Hoàng huynh Hoàng tỷ vậy? Lẽ nào người không sợ sao? Mẫu thân không giống như ta vậy mà người còn không thèm gặp bà lần cuối, bây giờ đối mặt với người bị gọi là yêu quái như ta, sao người lại không chạy trốn?". Cảnh Dung có chút uể oải tựa đầu lên vai Cảnh Thái đế, đây chính là cảm giác có phụ thân, kiên định tin cậy như vậy...."
"Chuyện của Kiều Dung, trẫm rất xin lỗi.....". Cảnh Thái đế cố gắng đỡ thân mình mềm nhũn của Cảnh Dung, trong mắt không biết từ lúc nào mà đã đong đầy nước mắt. "Trẫm sai rồi, lúc trước sau khi nghe được tin đồn Tĩnh quốc cố ý lan truyền, đúng là trẫm có ý định lạnh nhạt hai mẹ con, thế nhưng đó chỉ là muốn bảo vệ Kiều Dung và con mà thôi. Vốn định chờ sau khi phong ba trôi qua thì sẽ bồi thường cho hai mẹ con, ai ngờ Kiều Dung nàng.... Lúc đó trẫm vô cùng tự trách, trẫm căn bản không biết đến lúc chết Kiều Dung cũng muốn gặp mặt tạm biệt tên nam nhân vô dụng như ta, trẫm còn cho rằng, trên cõi đời này người mà Kiều Dung không muốn nhìn thấy nhất không ai khác ngoài trẫm....".
"Quả nhiên giống như những gì ta suy đoán, Phụ hoàng, người thật ngốc, mẫu thân cũng vậy, hai người đều đại ngốc....". Dừng một chút, Cảnh Dung lại nói: "Chỉ là, tại sao lại không thắp đèn? Là mọi người chạy trốn hết rồi sao? Tối quá a Phụ hoàng....". Cảnh Dung nằm trên vai Cảnh Thái đế có chút sợ sệt nắm chặt vạt áo của hắn, tựa hồ như chỉ có vậy mới có thể tiêu tan tâm tình sợ hãi từ nội tâm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.