Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 45: Nụ hôn đầu tiên

Phù Hiên Vân Vọng

13/05/2021

Từ cổng hoàng cung đi ra chính là thành Bắc phồn hoa nhất kinh thành, mặc dù vừa mới sáng sớm nhưng trên đường đã tụ tập rất nhiều tiểu thương cùng cửa hàng. Nhìn dòng người chen lấn bên cạnh, trên mặt Cảnh Dung hiện ra tia sợ hãi khác thường, tay phải theo bản năng nắm lấy ống tay áo Lạc Tử Phong, kéo chặt giống như đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

"Cảnh Dung?", động tác lớn như vậy, Lạc Tử Phong muốn không phát hiện cũng rất khó.

Cảnh Dung bị gọi tên sắc mặt trắng bệch, quay đầu đi, không muốn để Lạc Tử Phong nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình bây giờ. Rõ ràng khi đáp ứng đi ra ngoài đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, tại sao, tại sao vẫn vô dụng như vậy? Vừa nghĩ đến vẻ mặt cùng sự tránh né của những người xung quanh khi nhìn thấy màu sắc trong đôi mắt của mình thì nàng có loại kích động muốn biến mất mãi mãi. Đặc biệt là lúc này Lạc Tử Phong còn ở bên cạnh nàng, tùy hứng của nàng khiến người này phải cùng nàng nhận lấy ánh mắt soi mói của những người xung quanh.

"Thực xin lỗi....", một lát sau, Cảnh Dung mới nói ra ba chữ này. Xin lỗi, xin lỗi vì khiến ngươi chịu liên lụy, xin lỗi, vì ta không có cách nào tiếp tục được nữa.

"Tại sao phải xin lỗi nha". Lạc Tử Phong đi đến trước mặt Cảnh Dung, hai tay nâng mặt đối phương, nhìn thấy đôi hồng mâu đầy nước, dáng vẻ lê hoa đái vũ kia thì trái tim không khỏi thắt chặt. "Rõ ràng là đôi mắt xinh đẹp như vậy, dùng để rơi lệ thì quá đáng tiếc". Nói rồi, Lạc Tử Phong liền cúi người, hạ xuống một nụ hôn cực nhẹ lên mí mắt Cảnh Dung, một cái lướt qua, khiến người ta hoài nghi tính chân thực của nụ hôn này. Tay trái không biết khi nào đã nắm lấy bàn tay phải đang níu áo mình của Cảnh Dung, tay phải móc khăn gấm, lau sạch nước mắt trên mặt giai nhân, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu: "Cảnh Dung không khóc mới là đẹp nhất".

"Đây là trên đường lớn....", Cảnh Dung trừng hờn dỗi Lạc Tử Phong một cái, sao có thể ở trên đường lớn hôn nàng như vậy. Lướt qua thân mình Lạc Tử Phong, nàng bước nhanh về phía trước, nhưng bàn tay phải nắm tay người kia vẫn không buông ra. Đa tạ ngươi, Tử Phong, đã cho ta dũng khí.

Lạc Tử Phong bị kéo tay rời khỏi khu thành náo nhiệt thì ngơ ngác nhìn Cảnh Dung đằng trước mình, nàng chỉ thấy được lỗ tai cùng một góc gương mặt hơi nhiễm một tầng sắc hồng của đối phương. Nàng vừa làm cái gì vậy? Mãi đến khi bốn phía không còn ồn ào, chỉ còn sót lại hai người họ trong một con hẻm nhỏ thì Lạc Tử Phong mới chợt tỉnh ngộ những gì nàng vừa làm. Vừa nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của Cảnh Dung thì liền không nhịn được mà hôn lên, hai gò má tức thì ửng đỏ, sao nàng lại có thể làm ra hành vi tầm thường như thế, cho dù là kiếp trước thì cũng không hề có cử chỉ thân mật với Thạch Vân Phi. Bây giờ đổi lại là Cảnh Dung thì liền có thể tự nhiên như vậy, quả nhiên, đây là sự khác biệt của tình bạn và tình yêu sao?

Đi thẳng một mạch, Cảnh Dung đột nhiên ngừng lại, Lạc Tử Phong không ý thức được đối phương đã dừng lại vẫn cứ đi về trước, một hồi liền đem giai nhân ôm đầy cõi lòng.

"Ngươi cái đăng đồ tử, hôm nay khinh bạc ta còn chưa đủ sao?". Tuy ngoài miệng oán giận như vậy, thế nhưng hai tay Cảnh Dung vẫn hết sức tự nhiên ôm lấy cổ Lạc Tử Phong, chống đỡ thân mình vì bị đối phương đụng phải mà lảo đảo.

"Ta... xin lỗi, vừa nãy đang suy nghĩ chuyện khác, không chú ý tới nàng đã dừng lại.....". Trong lúc cuống quýt Lạc Tử Phong liền ôm lấy eo nhỏ của Cảnh Dung, theo bản năng kéo người này hướng về ngực mình để bảo vệ, không nghĩ tới bị đối phương cho là cử chỉ khinh bạc. Quả nhiên vẫn không được sao? Ở trong mắt đối phương, mình là nam nhân, còn là nam nhân sắp thành phu quân tương lai của nàng, cử chỉ thân mật như vậy rất dễ gây hiểu lầm. Tuy rằng Cảnh Dung có vẻ không chán ghét, cũng không để ý, thế nhưng nút thắt này vẫn không thể tháo ra được. Nếu có một ngày Cảnh Dung biết được nàng kì thực là nữ tử thì sẽ thế nào? Lần đầu tiên Lạc Tử Phong cảm thấy sợ hãi bị người khác vạch trần thân phận, mối quan hệ thật vất vả mới duy trì được sẽ bị chân tướng phá vỡ. Vì vậy, nàng cần phải càng liều mạng bảo vệ bí mật này, mãi đến khi nó không thể tạo ra uy hiếp với mối quan hệ của hai nàng thì mới thôi.

Thấy Lạc Tử Phong thật sự hoảng hốt rồi, Cảnh Dung cũng không oán giận nữa, nhẹ buông hai tay thoát khỏi ôm ấp của đối phương. Rời khỏi sự ấm áp đó quả nhiên sẽ lạnh lẽo như vậy.

"Nơi này chính là chỗ Tử Phong chế tạo trâm cài cho ta đi?". Cố gắng làm lơ cảm thụ thân thể mình, Cảnh Dung nghiêng đầu, chỉ về phía một cửa hàng có chút cũ kĩ.

"Nơi này....", Lạc Tử Phong gật đầu, trong lúc vô tình lại đi đến chỗ này rồi sao?



"Xem ra ta đoán không sai". Dừng một chút, Cảnh Dung nói: "Tay nghề chế tạo của sư phụ cửa hàng này không tồi, không phân cao thấp so với trâm cài do Thượng Y Cục làm, không biết những trang sức khác sẽ như thế nào nhỉ".

Lạc Tử Phong đề nghị: "Nếu không... đi vào xem thử?".

Cảnh Dung cười đáp: "Tốt".

Rõ ràng là bản thân nàng ấy muốn đi lại làm như nàng muốn đi, Lạc Tử Phong có chút bất đắc dĩ đi theo Cảnh Dung tiến vào cửa hàng, ai bảo hôm nay nàng bị người ta nói thành đăng đồ tử chứ.

Đi vào cửa hàng, Cảnh Dung liền bị đủ loại trang sức đa dạng trong này làm kinh ngạc, thứ chưa gặp, thứ từng thấy đều có, còn có người ngồi ở bàn chưởng quầy đang mài ngọc thạch kia cũng có chút quen mắt....

Chưửong quầy nhận ra có người tiến vào, hơi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người vào cửa chính là Lạc Tử Phong: "Lạc công tử lại đến rồi? Trâm cài lần trước chế tạo ở chỗ lão thân có làm người trong lòng vừa ý không?".

"Đại tẩu.....", Lạc Tử Phong có chút bất đắc dĩ hướng ánh mắt cầu cứu về phía Cảnh Dung, ai ngờ đối phương lại trả về một câu: "Vừa ý, trâm cài Lạc lang đưa cho ta sao lại không thích được".

"Cảnh Dung, nàng cũng trêu ghẹo ta!". Lạc lang cái gì, quang mang trong mắt Lạc Tử Phong nháy mắt tối sầm xuống, nàng không phải "lang" gì đó, vì vậy nhất định sẽ khiến Cảnh Dung thất vọng đi.

"Vị này chính là người trong lòng của Lạc công tử?". Chưởng quầy buông khối ngọc thạch đang được đánh bóng xuống, nhìn về hướng Cảnh Dung, nụ cười trên mặt nháy mắt hóa thành ngạc nhiên: "Tiểu công chúa....".

So với khiếp sợ của đối phương, Cảnh Dung chỉ hờ hững: "Vừa mới thấy liền cảm thấy bóng người chưởng quầy quen thuộc, hóa ra là Lan ma ma, thì ra ma ma chưa trở về Tĩnh quốc sao?".

"Đại tẩu, Cảnh Dung, hai người quen nhau?", Lạc Tử Phong thấy chưởng quầy gọi một tiếng Tiểu công chúa, Cảnh Dung một câu Lan ma ma, thật sự không hiểu gì.

Cảnh Dung gật đầu: "Lan ma ma là tỳ nữ hồi môn năm đó theo mẫu thân từ Tĩnh quốc sang hòa thân, hơn năm năm trước vì qua tuổi hai mươi lăm nên đã được xuất cung". Hướng về Lạc Tử Phong giải thích xong, Cảnh Dung lại nhìn Lan ma ma,: "Lan ma ma, có thể nói với bản cung một chút, vì sao năm năm rồi mà vẫn chưa quay về, không chỉ như vậy, ngươi còn ở hẻm nhỏ trong kinh thành mở một cửa hàng chế tạo trang sức như vậy. Tĩnh quốc không phải là cố thổ ngươi mơ ước nhất sao?".

Đối mặt với nghi vấn của Cảnh Dung, Lan ma ma nhất thời im lặng, không biết nên trả lời như thế nào.

"Bản cung hiểu rồi". Nhìn vẻ mặt không có gì để nói của Lan ma ma, Cảnh Dung liền hiểu ra. Không trả lời là bởi vì chưa bao giờ nghĩ rằng có thể gặp nàng ở chỗ này sao? Khóe miệng kéo lên độ cong xem thường, xoay người liền kéo Lạc Tử Phong rời đi.



"Sau này không cho phép đến cửa hàng đó nữa, biết không?", đi rất xa rồi Cảnh Dung mới lạnh lùng lên tiếng, rõ ràng là dặn dò Lạc Tử Phong.

"Được, có thể....". Cảnh Dung nói tất nhiên nàng sẽ nghe theo, như trước đây nàng ấy bảo nàng cách xa Tứ hoàng tử một chút, nàng nghe lời, dù sao Tứ hoàng tử là người muốn đem Cảnh Dung đi làm công chúa hòa thân thì cũng không phải người tốt lành gì. Bây giờ bảo nàng đừng tiếp tục đến cửa hàng này nữa, nàng cũng sẽ nghe lời, thế nhưng lại muốn biết nguyên nhân, nhưng mà tại sao còn chưa để nàng nói hết thì đối phương đã che miệng của nàng lại rồi?

Môi Lạc Tử Phong bây giờ đang cảm nhận được cảm xúc mềm mại đến choáng váng đầu óc. Thế nhưng choáng chưa được bao lâu thì liền có giọng nói truyền vào tai nàng: "Chúng ta bị theo dõi, bắt đầu từ lúc ra khỏi cửa tiệm kia. Lan ma ma là mật thám Tĩnh quốc phái đến, sau này đừng đến chỗ đó nữa, chỉ cần chúng ta không làm ra hành động bất thường thì sẽ không có vấn đề gì".

Vừa dứt lời thì hai mảnh ấp áp trên môi nàng liền biến mất, từng trận thất lạc xông lên trong lòng, Lạc Tử Phong nghe lời gật đầu, không có đầu óc đi suy nghĩ sự thần kì khi có thể nghe được lời của đối phương thông qua hôn môi như vậy, trong đầu chỉ còn lại vài chữ "Cảnh Dung lại hôn mình". Tuy rằng thời gian rất ngắn, ngắn đến nàng còn chưa kịp tinh tế thưởng thức thì đã kết thúc, thế nhưng, Cảnh Dung hôn mình a!!! Cả người Lạc Tử Phong có chút ngây ngốc ngơ ngác mặc kệ mấy chữ này oanh tạc đầu mình, hoàn toàn không phát hiện hai gò má đã ửng đỏ của Cảnh Dung.

Vốn cho là hai canh giờ sẽ rất dài, nhưng dưới bầu không khí ám muội của hai người thì trôi qua rất nhanh, trong chốc lát liền đến giờ cử hành quan lễ của La Khải Văn. Lạc Tử Phong đã tìm hiểu vị trí của Văn Khúc các một ngày trước đó liền lôi kéo Cảnh Dung đi nhanh về hướng Văn Khúc các, cuối cùng xem như đến Văn Khúc các ngay lúc trước khi bắt đầu một chút.

"Tử Phong ngươi khiến ta chờ thật lâu", vừa mới đến cửa, La Khải Văn liền tiến lên tiếp đón. Cảnh Dung liếc mắt liền thấy đối phương muốn chạm đến vai Lạc Tử Phong thì thoáng dùng sức kéo Lạc Tử Phong về sau một chút, hoàn mỹ tránh khỏi hai tay La Khải Văn.

La Khải Văn một đòn không trúng có chút lúng túng nở nụ cười, nói với Lạc Tử Phong: "Đây chính là Cảnh Dung công chúa?".

Lạc Tử Phong gật đầu.

"Vi thần....", La Khải Văn vừa muốn hành lễ thì bị Cảnh Dung bảo dừng, "Hôm nay Cảnh Dung không lấy thân phận Công chúa tham gia quan lễ của La đại nhân mà là lấy thân phận vị hôn thê của Tử Phong. Nếu La đại nhân là hảo hữu của Tử Phong thì mấy thứ hư lễ này có thể miễn liền miễn đi".

"Vâng, vâng, vâng". La Khải Văn xoay người dẫn đường lau lau mồ hôi vốn không hề có, luôn cảm thấy khí tràng của công chúa thật mạnh mẽ, hơn nữa hắn rõ ràng cảm nhận được địch ý trong mắt đối phương, rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau a.

- -------

Tác giả có lời muốn nói: Xem đến đây chắc độc giả đã biết chút gì rồi chứ? Khụ khụ, ta không nói gì, ta không nói Công chúa đã sớm biết Lạc Tử Phong là....

Lời editor: ghen rồi chứ gì, chưa chi mà đã lấy thân phận hôn thê ra dằn mặt người ta rồi =))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook