Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã
Chương 7: Phụ thân ngã bệnh
Phù Hiên Vân Vọng
13/05/2021
Một năm, khoảng cách từ lúc Trương thần y rời đi đã được một năm, y thuật của Lạc Thi Kiều cũng tiến bộ vượt bậc, đặc biệt là ở chứng bệnh thân thể yếu bẩm sinh này, mà thời gian hạn định cũng càng lúc càng gần.
Lạc Tri Thu rõ ràng cảm giác được từ sau khi qua năm mới, Lạc Thi Kiều thường xuyên luôn là dáng vẻ hồn vía lên mây. Tình trạng này ngày càng nghiêm trọng, mỗi khi nhìn thấy Lạc Thi Kiều hai mắt đờ đẫn thì một cảm giác vô lực sâu sắc khiến hắn cảm thấy đau đầu. Đúng vậy, hắn không đủ tâm lí, nữ nhi ngày càng lớn, tâm tư cũng ngày càng khó đoán, nếu Cẩm nhi vẫn còn sống thì có thể sẽ đoán ra chút gì đó. Đổi lại là hắn thì chỉ biết thở dài. Nói đi nói lại, Cẩm nhi cũng đi được hai năm rồi, trong hai năm này hai cha con làm sao vượt qua, người kia ở trên trời nhìn thấy rất rõ ràng. Cẩm nhi, nàng có nhìn thấy không? Ta vẫn luôn chăm sóc rất tốt nữ nhi của chúng ta, sau này cũng sẽ như vậy.
"Cha, nghĩ gì vậy, cháo cũng đã nguội rồi", Lạc Thi Kiều hồi thần thì nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Lạc Tri Thu. Rõ ràng mới qua hai năm mà Lạc Tri Thu còn tráng niên đã sớm có tóc bạc, kiếp trước sao lại không chú ý đến chuyện này vậy? Mất đi người cha chí yêu mới là thống khổ nhất.
Tâm tư bị tiếng gọi của Lạc Thi Kiều gọi về, ý thức được mình đang lãng phí thức ăn thì Lạc Tri Thu không thể làm gì hơn là cười ha ha nói: "Chỉ là đang nghĩ đến bài giảng hôm nay nên mới nhập thần như vậy thôi". Nói rồi, Lạc Tri Thu bưng chén cháo đã nguội lạnh, nếm thử một miếng, ai ngờ cháo còn chưa vào miệng thì đã bị Lạc Thi Kiều giật lại.
"Kiều....", Lạc Tri Thu một mặt bất đắc dĩ nhìn Lạc Thi Kiều, "Cha còn chưa ăn no, sao con lại lấy đi?".
Cầm chén cháo trong tay, Lạc Thi Kiều liền đen mặt, "Cũng đã nguội thế này, sao có thể ăn nữa? Con xuống bếp múc thêm một chén, cho dù không no thì cũng không thể uống cháo nguội vào trời đông như vậy. Luôn không biết chú ý thân thể của chính mình....".
"Được rồi, được rồi, cha biết sai rồi, làm phiền Kiều nhi giúp vi phụ xuống bếp lấy một chén cháo nóng lên đây. Như vậy có thể chứ?", hai năm qua đi, đối với chuyển biến của nữ nhi Lạc Tri Thu đã quá quen thuộc. Lúc này mà hắn không ngăn lại thì không biết còn lải nhải đến khi bắt đầu bài giảng, từng có mấy lần nhận giáo huấn thê thảm nên lần này hắn lựa chọn đánh gãy lời nói của nữ nhi. Hắn cũng không muốn chuyện làm đầu tiên sau khi lên lớp không phải là giảng bài mà là đi xin lỗi tiểu tổ tông này.
Lạc Thi Kiều lắc đầu một cái, quay người đi, ẩn nhẫn không phát giận. Hai năm qua, nàng vẫn luôn vô cùng chú ý ăn uống sinh hoạt thường ngày của Lạc Tri Thu, thậm chí thử dùng một ít đồ bổ thay cho thuốc, mục đích là muốn điều dưỡng thân thể của hắn cho tốt, nhưng mà người trong cuộc thì sao? Thường thường không xem chuyện thân thể mình là chuyện quan trọng, cố tình nàng lại không thể tức giận, càng không thể giải thích điều gì. Nếu không chẳng lẽ phải bảo nàng dùng vẻ mặt nghiêm túc nói cho Lạc Tri Thu biết sự thật tàn khốc rằng hắn mắc chứng thân thể yếu bẩm sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng sao? Không, nàng không làm được, cho dù đối phương không phải cha mình, là một người không liên quan thì nàng cũng không thể làm thế. Hành vi tùy ý phán án tử hình cho người khác như vậy, không phải chỉ có những tham quan coi mạng người như cỏ rác mới có thể làm thôi sao? Nàng chỉ là một dân nữ phổ thông mà thôi, một dân nữ đã từng bại bởi vinh hoa phú quý, bại bởi một công chúa đương triều mà thôi.
Có lẽ chịu ảnh hưởng của Lạc Thi Kiều mà suốt hai năm qua, sự coi trọng của Lạc Tri Thu dành cho Thạch Vân Phi cũng dần ít đi. Các môn sinh cũng rất ít khi thấy hình ảnh Lạc Tri Thu cùng Thạch Vân Phi đứng một chỗ thảo luận vấn đề, thay vào đó bên cạnh Lạc Tri Thu luôn có một vị tiểu công tử nhỏ tuổi. Có người nói đây là nhi tử của Lạc Tri Thu, dù sao Lạc Tri Thu cũng rất ít khi đề cập đến việc nhà trên lớp học. Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, những người có giao hảo với hắn đều chưa từng đến làm khách trong nhà hắn, mọi người chỉ biết Lạc Tri Thu có một thê tử đã chết vào trận ôn dịch hai năm trước, hài tử may mắn còn sống, đây là toàn bộ vấn đề cá nhân mà mọi người biết được của Lạc Tri Thu. Còn xuất thân lai lịch của hắn, phóng mắt khắp trấn Thanh Hà, cũng không ai nói được nguyên cớ, mọi người chỉ biết mười ba năm trước phu thê Lạc Tri Thu xuất hiện ở trấn nhỏ này, sau đó liền định cư ở đây, mãi cho đến bây giờ.
Những chuyện này đều là do Lạc Thi Kiều thu thập ở lớp học suốt hai năm qua, mà người trong cuộc như nàng dĩ nhiên không biết chút gì. Có điều bây giờ nghĩ kĩ lại một chút, bất kể là cha hay mẫu thân đã mất thì tuy ở trước mặt nàng luôn dùng giọng địa phương, nhưng nghe thế nào cũng khác với những người xung quanh. Càng đáng nghi hơn chính là nhà bọn họ giống như bị cô lập với thế giới bên ngoài vậy, không có bằng hữu thân thích, những nhà khác ngày lễ tết sẽ có người thân đến thăm, chỉ có nhà nàng là không giống. Nàng chưa từng thấy bất cứ thân thích của cha hay mẫu thân đến đây. Trong chuyện này rốt cuộc cất giấu bí mật gì mà đến nay nàng vẫn chưa thể biết đây?
Lạc Thi Kiều ngồi trong lớp học, bên tai là tiếng giảng bài dõng dạc của Lạc Tri Thu, nhưng trong lòng cứ tuôn trào nghi vấn. Mãi đến khi tiếng ồn ào truyền vào tai, tiếp theo chính là một trận rối loạn.
Lạc Thi Kiều lập tức đẩy những môn sinh đang vây quanh Lạc Tri Thu ra một bên, đập vào đáy mắt chính là Lạc Tri Thu che ngực, môi phát tím, mi tâm nhíu chặt chứng tỏ chủ nhân đang vô cùng thống khổ. Sao lại như vậy? Một chút chuẩn bị cũng chưa có.... Lạc Tri Thu nhớ đến di thể kiếp trước của Lạc Tri Thu thì tâm tình tan vỡ biến mất, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại. Đúng vậy, phải tỉnh táo, như vậy tiếp theo là.... Đúng rồi, mình đã sớm chuẩn bị kĩ hòm thuốc rồi.
Ngay sau đó Lạc Thi Kiều dưới con mắt mọi người lấy ra hòm thuốc mình giấu ở lớp học từ một năm trước, lại một lần nữa đẩy đám môn sinh tản ra. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí cần thiết nhưng hai tay vẫn khó lòng kiềm chế run rẩy, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, nàng thật sự có thể làm được sao? Lạc Thi Kiều lắc đầu một cái, vứt đi suy nghĩ không tự tin vừa rồi, sư phụ đã từng nói một câu, nếu như ngay cả bản thân cũng không tin tưởng thì thế gian này quá đáng thương. Không sai, sư phụ nói không sao, nàng không thể hoài nghi, càng không có thời gian đi hoài nghi.
Kiên định ý chí, Lạc Thi Kiều cuối cùng cũng coi như đình chỉ đôi tay lạnh lẽo run rẩy, giờ phút này, vẻ mặt của nàng trấn định, cấp tốc lấy túi kim châm trong hòm thuốc, giải thoát Lạc Tri Thu khỏi thống khổ và cái chết. Trước hết cần khống chế tâm mạch, một khi tâm mạch suy kiệt, như vậy dù có thần tiên hạ phàm thì cũng bó tay hoàn toàn.
"Kiều.....", Lạc Tri Thu bị thống khổ hành hạ đến thần trí không rõ mà quên mất nơi này là lớp học, Lạc Thi Kiều vẫn lấy thân phận Lạc Tử Phong để đến lớp. Hắn chỉ muốn thừa dịp mình còn chút hơi thở để nói chuyện chưa kịp nói, như vậy nữ nhi của hắn mới không phải sống khổ sở sau khi mất cả cha lẫn mẹ. Đã sớm ngờ đến sẽ có một ngày thế này, nhưng không đoán được sẽ đến sớm như thế, còn muốn đợi đến ngày tận mắt nhìn Kiều nhi thành thân, xem ra đây đã là hi vọng xa vời rồi. Cũng may, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên chuyện khác, căn bản không ai nghe ra Lạc Tri Thu xưng hô có chỗ không đúng.
Nhìn ánh mắt cùng đôi môi nhấp mở của Lạc Tri Thu, Lạc Thi Kiều lập tức để ý đến, đây là muốn nói di ngôn sao? Không, nàng không cần nghe thứ di ngôn lâm chung đó, bởi vì nàng tuyệt đối sẽ không để Lạc Tri Thu chết như vậy, chết ở trước mặt nàng. Nếu thật sự phải như vậy, thế thì cố gắng khổ cực suốt hai năm qua của nàng đều là uổng phí hết sao?
"Cha, đừng nói, người sẽ không chết, con nhất định đoạt lại người từ trong tay Diêm Vương".
Không ai ngờ được tiểu công tử như đúc ra từ ngọc này có thể nói ra lời nói kinh hãi như vậy. Còn có thuật châm cứu điêu luyện kia, thì ra người vẫn luôn đi học cùng bọn họ lại là một cao thủ y thuật sao?
Lạc Thi Kiều không cho mình bất cứ cơ hội do dự nào, hầu như lúc luyện tập thường ngày, không mang theo chần chừ liền đâm ngân châm bảo vệ những đại huyệt của Lạc Tri Thu. Tiếp theo cần phải giảm bớt thống khổ, cách thức tốt nhất là khiến bệnh nhân tạm thời mất đi tri giác, thế nhưng làm vậy cũng mang theo nguy hiểm rất lớn. Mà thí nghiệm như thế, nàng cũng chưa từng làm thử, bởi vì nàng không dám đánh cuộc. Vẫn chưa biết được ngày về của sư phụ, nàng nhất định phải giữ lại tính mạng của mình. Mà hôm nay, nàng đã không còn đường lui.
Cha, Kiều nhi liền đánh cược một lần này đi, rất nguy hiểm phải không?
Nhìn sắc mặt ngày càng trắng xám của Lạc Tri Thu, gương mặt cũng ngày càng vặn vẹo, một tia lo lắng cuối cùng trong lòng Lạc Thi Kiều cũng theo gió biến mất. Cha, đừng sợ, nhất định sẽ thành công, nhất định.
Rốt cuộc, sau khi Lạc Thi Kiều thu về ngâm châm cuối cùng, Lạc Tri Thu đã rơi vào hôn mê bất tỉnh. Hơi thở vững vàng mạnh mẽ chứng tỏ nguy cơ đã biến mất. Cả người nàng co quắp ngã trên mặ đất, sự tập trung cùng căng thẳng cao độ nháy mắt được phóng thích, tinh thần phải chịu đựng dằn vặt trước nay chưa từng có, bây giờ Lạc Thi Kiều chỉ muốn ngủ một giấc. Thế nhưng nàng không thể, cố gắng ngồi dậy, nhìn những môn sinh chung quanh vẫn chưa hết khiếp sợ, Lạc Thi Kiều cuối cùng cũng lộ ra một tia mỉm cười. Tuy rằng những người này có chút vướng bận, thế nhưng, cha, những môn sinh này thật sự rất quan tâm người, căng thẳng vì người.
Tuy rằng đã qua xuân nhưng mà giá lạnh vẫn chưa biến mất, vì không thể để Lạc Tri Thu tiếp tục nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, Lạc Thi Kiều không thể làm gì khác ngoài vô lực dùng sức vỗ tay một cái, tỉnh táo những người vẫn còn đang ngơ ngác. "Hôm nay gia phụ có bệnh trong người, bài giảng kết thúc sớm. Không biết có ai có thể trợ giúp tại hạ đỡ gia phụ về nhà không? Tại hạ vô cùng cảm kích".
Lạc Thi Kiều vừa dứt lời liền cảm thấy một luồng gió mạnh mẽ kéo đến từ bốn phương tám hướng, sau đó.... Một đống người chen nhau muốn tự tay đỡ Lạc Tri Thu mình tôn kính khỏi sàn nhà lạnh băng. Nhìn tình cảnh hỗn loạn như vậy, Lạc Thi Kiều kinh ngạc há to miệng, mặc dù nàng rất cảm động thế nhưng vẫn cảm thấy dưới sự hỗn loạn này cha mình sẽ bị đám môn sinh này ngũ mã phanh thây mất.
Lạc Tri Thu rõ ràng cảm giác được từ sau khi qua năm mới, Lạc Thi Kiều thường xuyên luôn là dáng vẻ hồn vía lên mây. Tình trạng này ngày càng nghiêm trọng, mỗi khi nhìn thấy Lạc Thi Kiều hai mắt đờ đẫn thì một cảm giác vô lực sâu sắc khiến hắn cảm thấy đau đầu. Đúng vậy, hắn không đủ tâm lí, nữ nhi ngày càng lớn, tâm tư cũng ngày càng khó đoán, nếu Cẩm nhi vẫn còn sống thì có thể sẽ đoán ra chút gì đó. Đổi lại là hắn thì chỉ biết thở dài. Nói đi nói lại, Cẩm nhi cũng đi được hai năm rồi, trong hai năm này hai cha con làm sao vượt qua, người kia ở trên trời nhìn thấy rất rõ ràng. Cẩm nhi, nàng có nhìn thấy không? Ta vẫn luôn chăm sóc rất tốt nữ nhi của chúng ta, sau này cũng sẽ như vậy.
"Cha, nghĩ gì vậy, cháo cũng đã nguội rồi", Lạc Thi Kiều hồi thần thì nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Lạc Tri Thu. Rõ ràng mới qua hai năm mà Lạc Tri Thu còn tráng niên đã sớm có tóc bạc, kiếp trước sao lại không chú ý đến chuyện này vậy? Mất đi người cha chí yêu mới là thống khổ nhất.
Tâm tư bị tiếng gọi của Lạc Thi Kiều gọi về, ý thức được mình đang lãng phí thức ăn thì Lạc Tri Thu không thể làm gì hơn là cười ha ha nói: "Chỉ là đang nghĩ đến bài giảng hôm nay nên mới nhập thần như vậy thôi". Nói rồi, Lạc Tri Thu bưng chén cháo đã nguội lạnh, nếm thử một miếng, ai ngờ cháo còn chưa vào miệng thì đã bị Lạc Thi Kiều giật lại.
"Kiều....", Lạc Tri Thu một mặt bất đắc dĩ nhìn Lạc Thi Kiều, "Cha còn chưa ăn no, sao con lại lấy đi?".
Cầm chén cháo trong tay, Lạc Thi Kiều liền đen mặt, "Cũng đã nguội thế này, sao có thể ăn nữa? Con xuống bếp múc thêm một chén, cho dù không no thì cũng không thể uống cháo nguội vào trời đông như vậy. Luôn không biết chú ý thân thể của chính mình....".
"Được rồi, được rồi, cha biết sai rồi, làm phiền Kiều nhi giúp vi phụ xuống bếp lấy một chén cháo nóng lên đây. Như vậy có thể chứ?", hai năm qua đi, đối với chuyển biến của nữ nhi Lạc Tri Thu đã quá quen thuộc. Lúc này mà hắn không ngăn lại thì không biết còn lải nhải đến khi bắt đầu bài giảng, từng có mấy lần nhận giáo huấn thê thảm nên lần này hắn lựa chọn đánh gãy lời nói của nữ nhi. Hắn cũng không muốn chuyện làm đầu tiên sau khi lên lớp không phải là giảng bài mà là đi xin lỗi tiểu tổ tông này.
Lạc Thi Kiều lắc đầu một cái, quay người đi, ẩn nhẫn không phát giận. Hai năm qua, nàng vẫn luôn vô cùng chú ý ăn uống sinh hoạt thường ngày của Lạc Tri Thu, thậm chí thử dùng một ít đồ bổ thay cho thuốc, mục đích là muốn điều dưỡng thân thể của hắn cho tốt, nhưng mà người trong cuộc thì sao? Thường thường không xem chuyện thân thể mình là chuyện quan trọng, cố tình nàng lại không thể tức giận, càng không thể giải thích điều gì. Nếu không chẳng lẽ phải bảo nàng dùng vẻ mặt nghiêm túc nói cho Lạc Tri Thu biết sự thật tàn khốc rằng hắn mắc chứng thân thể yếu bẩm sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng sao? Không, nàng không làm được, cho dù đối phương không phải cha mình, là một người không liên quan thì nàng cũng không thể làm thế. Hành vi tùy ý phán án tử hình cho người khác như vậy, không phải chỉ có những tham quan coi mạng người như cỏ rác mới có thể làm thôi sao? Nàng chỉ là một dân nữ phổ thông mà thôi, một dân nữ đã từng bại bởi vinh hoa phú quý, bại bởi một công chúa đương triều mà thôi.
Có lẽ chịu ảnh hưởng của Lạc Thi Kiều mà suốt hai năm qua, sự coi trọng của Lạc Tri Thu dành cho Thạch Vân Phi cũng dần ít đi. Các môn sinh cũng rất ít khi thấy hình ảnh Lạc Tri Thu cùng Thạch Vân Phi đứng một chỗ thảo luận vấn đề, thay vào đó bên cạnh Lạc Tri Thu luôn có một vị tiểu công tử nhỏ tuổi. Có người nói đây là nhi tử của Lạc Tri Thu, dù sao Lạc Tri Thu cũng rất ít khi đề cập đến việc nhà trên lớp học. Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, những người có giao hảo với hắn đều chưa từng đến làm khách trong nhà hắn, mọi người chỉ biết Lạc Tri Thu có một thê tử đã chết vào trận ôn dịch hai năm trước, hài tử may mắn còn sống, đây là toàn bộ vấn đề cá nhân mà mọi người biết được của Lạc Tri Thu. Còn xuất thân lai lịch của hắn, phóng mắt khắp trấn Thanh Hà, cũng không ai nói được nguyên cớ, mọi người chỉ biết mười ba năm trước phu thê Lạc Tri Thu xuất hiện ở trấn nhỏ này, sau đó liền định cư ở đây, mãi cho đến bây giờ.
Những chuyện này đều là do Lạc Thi Kiều thu thập ở lớp học suốt hai năm qua, mà người trong cuộc như nàng dĩ nhiên không biết chút gì. Có điều bây giờ nghĩ kĩ lại một chút, bất kể là cha hay mẫu thân đã mất thì tuy ở trước mặt nàng luôn dùng giọng địa phương, nhưng nghe thế nào cũng khác với những người xung quanh. Càng đáng nghi hơn chính là nhà bọn họ giống như bị cô lập với thế giới bên ngoài vậy, không có bằng hữu thân thích, những nhà khác ngày lễ tết sẽ có người thân đến thăm, chỉ có nhà nàng là không giống. Nàng chưa từng thấy bất cứ thân thích của cha hay mẫu thân đến đây. Trong chuyện này rốt cuộc cất giấu bí mật gì mà đến nay nàng vẫn chưa thể biết đây?
Lạc Thi Kiều ngồi trong lớp học, bên tai là tiếng giảng bài dõng dạc của Lạc Tri Thu, nhưng trong lòng cứ tuôn trào nghi vấn. Mãi đến khi tiếng ồn ào truyền vào tai, tiếp theo chính là một trận rối loạn.
Lạc Thi Kiều lập tức đẩy những môn sinh đang vây quanh Lạc Tri Thu ra một bên, đập vào đáy mắt chính là Lạc Tri Thu che ngực, môi phát tím, mi tâm nhíu chặt chứng tỏ chủ nhân đang vô cùng thống khổ. Sao lại như vậy? Một chút chuẩn bị cũng chưa có.... Lạc Tri Thu nhớ đến di thể kiếp trước của Lạc Tri Thu thì tâm tình tan vỡ biến mất, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại. Đúng vậy, phải tỉnh táo, như vậy tiếp theo là.... Đúng rồi, mình đã sớm chuẩn bị kĩ hòm thuốc rồi.
Ngay sau đó Lạc Thi Kiều dưới con mắt mọi người lấy ra hòm thuốc mình giấu ở lớp học từ một năm trước, lại một lần nữa đẩy đám môn sinh tản ra. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí cần thiết nhưng hai tay vẫn khó lòng kiềm chế run rẩy, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, nàng thật sự có thể làm được sao? Lạc Thi Kiều lắc đầu một cái, vứt đi suy nghĩ không tự tin vừa rồi, sư phụ đã từng nói một câu, nếu như ngay cả bản thân cũng không tin tưởng thì thế gian này quá đáng thương. Không sai, sư phụ nói không sao, nàng không thể hoài nghi, càng không có thời gian đi hoài nghi.
Kiên định ý chí, Lạc Thi Kiều cuối cùng cũng coi như đình chỉ đôi tay lạnh lẽo run rẩy, giờ phút này, vẻ mặt của nàng trấn định, cấp tốc lấy túi kim châm trong hòm thuốc, giải thoát Lạc Tri Thu khỏi thống khổ và cái chết. Trước hết cần khống chế tâm mạch, một khi tâm mạch suy kiệt, như vậy dù có thần tiên hạ phàm thì cũng bó tay hoàn toàn.
"Kiều.....", Lạc Tri Thu bị thống khổ hành hạ đến thần trí không rõ mà quên mất nơi này là lớp học, Lạc Thi Kiều vẫn lấy thân phận Lạc Tử Phong để đến lớp. Hắn chỉ muốn thừa dịp mình còn chút hơi thở để nói chuyện chưa kịp nói, như vậy nữ nhi của hắn mới không phải sống khổ sở sau khi mất cả cha lẫn mẹ. Đã sớm ngờ đến sẽ có một ngày thế này, nhưng không đoán được sẽ đến sớm như thế, còn muốn đợi đến ngày tận mắt nhìn Kiều nhi thành thân, xem ra đây đã là hi vọng xa vời rồi. Cũng may, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên chuyện khác, căn bản không ai nghe ra Lạc Tri Thu xưng hô có chỗ không đúng.
Nhìn ánh mắt cùng đôi môi nhấp mở của Lạc Tri Thu, Lạc Thi Kiều lập tức để ý đến, đây là muốn nói di ngôn sao? Không, nàng không cần nghe thứ di ngôn lâm chung đó, bởi vì nàng tuyệt đối sẽ không để Lạc Tri Thu chết như vậy, chết ở trước mặt nàng. Nếu thật sự phải như vậy, thế thì cố gắng khổ cực suốt hai năm qua của nàng đều là uổng phí hết sao?
"Cha, đừng nói, người sẽ không chết, con nhất định đoạt lại người từ trong tay Diêm Vương".
Không ai ngờ được tiểu công tử như đúc ra từ ngọc này có thể nói ra lời nói kinh hãi như vậy. Còn có thuật châm cứu điêu luyện kia, thì ra người vẫn luôn đi học cùng bọn họ lại là một cao thủ y thuật sao?
Lạc Thi Kiều không cho mình bất cứ cơ hội do dự nào, hầu như lúc luyện tập thường ngày, không mang theo chần chừ liền đâm ngân châm bảo vệ những đại huyệt của Lạc Tri Thu. Tiếp theo cần phải giảm bớt thống khổ, cách thức tốt nhất là khiến bệnh nhân tạm thời mất đi tri giác, thế nhưng làm vậy cũng mang theo nguy hiểm rất lớn. Mà thí nghiệm như thế, nàng cũng chưa từng làm thử, bởi vì nàng không dám đánh cuộc. Vẫn chưa biết được ngày về của sư phụ, nàng nhất định phải giữ lại tính mạng của mình. Mà hôm nay, nàng đã không còn đường lui.
Cha, Kiều nhi liền đánh cược một lần này đi, rất nguy hiểm phải không?
Nhìn sắc mặt ngày càng trắng xám của Lạc Tri Thu, gương mặt cũng ngày càng vặn vẹo, một tia lo lắng cuối cùng trong lòng Lạc Thi Kiều cũng theo gió biến mất. Cha, đừng sợ, nhất định sẽ thành công, nhất định.
Rốt cuộc, sau khi Lạc Thi Kiều thu về ngâm châm cuối cùng, Lạc Tri Thu đã rơi vào hôn mê bất tỉnh. Hơi thở vững vàng mạnh mẽ chứng tỏ nguy cơ đã biến mất. Cả người nàng co quắp ngã trên mặ đất, sự tập trung cùng căng thẳng cao độ nháy mắt được phóng thích, tinh thần phải chịu đựng dằn vặt trước nay chưa từng có, bây giờ Lạc Thi Kiều chỉ muốn ngủ một giấc. Thế nhưng nàng không thể, cố gắng ngồi dậy, nhìn những môn sinh chung quanh vẫn chưa hết khiếp sợ, Lạc Thi Kiều cuối cùng cũng lộ ra một tia mỉm cười. Tuy rằng những người này có chút vướng bận, thế nhưng, cha, những môn sinh này thật sự rất quan tâm người, căng thẳng vì người.
Tuy rằng đã qua xuân nhưng mà giá lạnh vẫn chưa biến mất, vì không thể để Lạc Tri Thu tiếp tục nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, Lạc Thi Kiều không thể làm gì khác ngoài vô lực dùng sức vỗ tay một cái, tỉnh táo những người vẫn còn đang ngơ ngác. "Hôm nay gia phụ có bệnh trong người, bài giảng kết thúc sớm. Không biết có ai có thể trợ giúp tại hạ đỡ gia phụ về nhà không? Tại hạ vô cùng cảm kích".
Lạc Thi Kiều vừa dứt lời liền cảm thấy một luồng gió mạnh mẽ kéo đến từ bốn phương tám hướng, sau đó.... Một đống người chen nhau muốn tự tay đỡ Lạc Tri Thu mình tôn kính khỏi sàn nhà lạnh băng. Nhìn tình cảnh hỗn loạn như vậy, Lạc Thi Kiều kinh ngạc há to miệng, mặc dù nàng rất cảm động thế nhưng vẫn cảm thấy dưới sự hỗn loạn này cha mình sẽ bị đám môn sinh này ngũ mã phanh thây mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.