Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 48: Sứ giả lại đến

Phù Hiên Vân Vọng

13/05/2021

Hết tuần hưu, ngày điểm danh đã thiếu mất một người - La Khải Văn. Lạc Tử Phong không biết tại sao hắn không đến, thế nhưng đoán chừng là trong nhà có việc, bằng không sao lại không đến phủ nha làm việc được.

Qua giờ điểm danh không bao lâu, Thượng thư Lễ bộ Lý Thanh Nham vừa mới hạ triều đã vô cùng lo lắng về phủ nha, ồn ào muốn tìm La Khải Văn. Lạc Tử Phong thấy dáng vẻ muốn phát hỏa của Lý Thanh Nham, mà người trong phủ nha ai cũng im lặng cuối đầu làm chuyện của mình, suy nghĩ một hồi, Lạc Tử Phong quyết định tự mình làm chim đầu đàn, đi đến nói với Lý Thanh Nham hôm nay La Khải Văn không đến phủ nha làm việc.

Lý Thanh Nham nghe vậy nhưng lại "ồ" lên một tiếng, sau đó lẩm bẩm nói: "Buổi triều hôm nay cũng không thấy La đại nhân đến, chẳng lẽ La gia xảy ra chuyện gì?".

Thấy Lý Thanh Nham không muốn tìm La Khải Văn nữa, Lạc Tử Phong mới yên tâm trở về làm tiếp chuyện của mình. Hình như đúng là La gia xảy ra chuyện gì đó, sau khi tan tầm vẫn nên đến La phủ xem thử. Nghĩ như vậy, nàng liền cầm tấu chương bắt đầu phê duyệt, nhưng mà còn chưa xem hết một bản tấu chương thì đã thấy La Khải Văn một thân thường phục, gương mặt tiểu tụy xuất hiện bên trong phủ nha, trong tay hình như còn mang theo một lá thư trình, đi thẳng đến tìm Lý Thanh Nham.

Hai người La Khải Văn và Lý Thanh Nham đều nhỏ giọng nói chuyện, Lạc Tử Phong không nghe ra bọn họ bàn luận chuyện gì, thế nhưng mơ hồ có thể phát hiện hai người lúc nói chuyện trên mặt đều lộ ra biểu tình khó xử. Còn chưa chờ Lạc Tử Phong nghĩ ra hai người này khó xử chuyện gì thì La Khải Văn đã đi về phía nàng.

"Tử Phong, ngươi theo ta ra đây một chút". Nhìn Cố Hi Hoằng cách đó không xa vẫn đang tập trung xử lý công vụ, La Khải Văn nắm chặt nắm đấm, quay về hướng Lạc Tử Phong nói ra câu này.

Lạc Tử Phong nghe vậy thì liếc mắt nhìn Lý Thanh Nham, thấy đối phương gật đầu với mình thì nàng liền yên tâm cùng La Khải Văn đi đến một góc nhỏ trong phủ nha. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của La Khải Văn, nàng có chút không yên tâm hỏi: "Khải Văn, xảy ra chuyện gì sao?".

La Khải Văn cười khổ lắc đầu một cái, nói: "Chắc Tử Phong cũng biết gia phụ bây giờ đang đảm trách việc biên soạn sách sử, hôm qua mặc dù là tuần hưu nhưng ông cũng không hề nghỉ ngơi, mệt nhọc quá sức lâu ngày khiến ông lao lực, hôm qua thân thể chịu không nổi đã hôn mê. Lúc đó có mời lang trung về khám, hắn nói tình hình không lạc quan lắm, sáng nay ta cố ý đến Thái y viện mời ngự y qua khám cho cha ta, kết quả ngự y cũng nói tình huống đáng lo, cho nên ta liền vội vàng viết thư xin nghỉ phép đến, mấy ngày ngày sợ là ta không thể tới nha phủ được'.

"Như vậy a, Khải Văn, bây giờ tình trạng của lệnh tôn sao rồi? Chờ lát nữa tan tầm ta có thể đến La phủ vấn an hay không? Đừng nhìn bộ dạng ta thế này, từ nhỏ ta đã học y dược cùng một một thần y, chứng bệnh thông thường không thể làm khó được ta....".

Lạc Tử Phong còn chưa nói xong, La Khải Văn liền lấy làm áy náy nói tiếp: "Tử Phong, ta xác thực có việc muốn nhờ, nhưng không phải là chuyện này. Gia phụ đã có ngự y, ngươi không cần lo lắng, vừa nãy ta đến chỗ Lý đại nhân đưa thư nghỉ phép đã biết được một tin. Nhóm sứ giả thứ hai của Hung Nô sắp đến, vài ngày nữa là đến kinh thành, nhưng mà tình cảnh của ta bây giờ ngươi cũng biết, chuyện liên quan đến việc nghị hòa với Hung Nô, ai cũng không muốn tiếp nhận...".

"Ý của ngươi là muốn để cho ta tiếp nhận chuyện này?", Lạc Tử Phong có chút chần chờ nhìn đống tấu chương chất thành núi trên bàn mình, "Nhưng mà ta còn nhiều chuyện phải xử lý....".

"Chuyện đó ta đã nói với Thượng thư đại nhân, hắn nói hắn có thể tìm người hoàn thành giúp ngươi, chỉ là chuyện tiếp đón sứ giả Hung Nô lần này không có người nào nguyện ý giúp ta". La Khải Văn hờ hững nói, nhưng mà dễ dàng nghe ra bất đắc dĩ trong đó, hắn mới đến Lễ bộ không lâu, ngoại trừ Lạc Tử Phong thì không có ai dám liều lĩnh nhận lấy chuyện nguy hiểm lần này.

"Nếu như nói công vụ của ta có người thay ta giải quyết thì ta giúp ngươi đón tiếp sứ giả Hung Nô cũng không phải chuyện gì khó. Yên tâm về nhà chăm sóc lệnh tôn, chỉ là chuyện quá gấp, ta không có thời gian đến quý phủ vấn an, nhanh nhất cũng phải chờ sứ giả Hung Nô rời đi thì mới có thể". Lạc Tử Phong vỗ vỗ vai La Khải Văn, rất thoải mái nhận chuyện mà nhìn từ hướng nào cũng thấy vô cùng vướng tay vướng chân này.

"Ta.... Đại ân không có lời nào nói hết, Tử Phong, đợi đến lúc thân thể gia phụ chuyển biến tốt, ta sẽ đến Vương phủ bái phỏng, tỏ lòng biết ơn". La Khải Văn không ngờ Lạc Tử Phong lại đáp ứng nhanh như vậy, trong lúc nhất thời nói năng có chút lộn xộn, hổ thẹn trong mắt cũng tăng lên, "Xin lỗi a Tử Phong, thật sự làm phiền ngươi, có người nói lần này sứ giả Hung Nô đến là vì chuyện hòa thân. Việc có liên quan đến Cảnh Dung công chúa, vốn không đến phiền ngươi, nhưng mà bây giờ ta cũng hữu tâm vô lực, trong nhà có gia phụ lâm bệnh, ta thực sự không có cách nào an bài công tác đón tiếp sứ giả....".

Lạc Tử Phong không hiểu tại sao La Khải Văn lại khách sáo với nàng như vậy, chỉ là hơi mỉm cười nói: "Chúng không không phải là hảo bằng hữu sao? Vì huynh đệ không tiếc cả mạng sống cũng không quá đáng, huống chi chỉ là chuyện nhỏ như tiếp đón sứ giả Hung Nô này".

Lạc Tử Phong gật đầu nói: "Đã như vậy thì ta liền đi nói với Thượng thư đại nhân giao chuyện này cho ngươi phụ trách. Sứ giả Hung Nô còn khoảng ba ngày nữa sẽ đến kinh thành, nói cách khác ngươi có thời gian ba ngày để làm quen với sự vụ Thanh sử ty cùng với phong tục tập quán người Hung Nô. Về thời gian thì có chút gấp, thế nhưng đối với Tử Phong hẳn là đủ đi?".



"Tất nhiên là đủ, Khải Văn ngươi vẫn nên hồi phủ chăm sóc lệnh tôn đi, chỗ Thượng thư đại nhân để ta tự đi nói rõ".

La Khải Văn nghe vậy cũng gật đầu, vội vội vàng vàng rời khỏi phủ nha Lễ bộ đi về nhà.

Nhìn thấy La Khải Văn đi rồi Lạc Tử Phong liền đi đến trước mặt Lý Thanh Nham: "Thượng thư đại nhân, vừa nãy hạ quan đã thương lượng qua với La đại nhân, chuyện tiếp đón sứ giả Hung Nô lần này cứ tạm thời chuyển giao cho hạ quan xử lý".

Lý Thanh Nham nghe vậy cũng chỉ gật đầu: "Nếu Lạc đại nhân đã nói vậy thì bản quan cũng yên lòng, tất cả công vụ của ngươi cứ giao cho bản quan đi, bản quan tự mình xử lý".

"Vậy hạ quan đa tạ Thượng thư đại nhân". Nói rồi, Lạc Tử Phong liền chắp tay hơi khom người với Lý Thanh Nham.

Lý Thanh Nham thấy vậy liền vội vàng đứng lên đỡ Lạc Tử Phong dậy: "Lạc đại nhân không cần như vậy, ngươi tiếp nhận chuyện tiếp đón sứ giả Hung Nô ta cảm ơn còn không kịp, bây giờ ngươi lại đến đa tạ bản quan, này thật đúng là làm người khác ngại ngùng".

"Vậy chúng ta liền cùng thối lui một bước đi, hạ quan giúp Thượng thư đại nhân giải quyết một nan đề, Thượng thư đại nhân giúp hạ quan xử lý công vụ, vậy liền hòa nhau, ai cũng không nợ ai, được không?", Lạc Tử Phong nói.

Lý Thanh Nham nghe vậy gật đầu nói: "Được, hòa nhau, Lạc đại nhân, đây là một ít tư liệu liên quan đến Thanh sử ty, ngươi lấy về nghiên cứu một chút, nhưng điển tịch phong tục của Hung Nô có ở thư các Lễ bộ, bản quan không cần dẫn ngươi đi nữa".

"Vậy hạ quan bây giờ liền qua đó", nói rồi, Lạc Tử Phong liền xoay người rời đi.

"Đợi đã....". Lý Thanh Nham trái lo phải nghĩ vẫn thấy không yên lòng liền gọi Lạc Tử Phong lại.

Lạc Tử Phong nghe tiếng lập tức quay đầu hỏi: "Thượng thư đại nhân còn chuyện gì cần dặn dò?".

"Cũng không thể nói là dặn dò, Lạc đại nhân, lần này sứ giả Hung Nô đến đây sợ là "lai giả bất thiện", ngươi phải cẩn thận". Lý Thanh Nham bo bo giữ mình ở quan trường mấy chục năm mới leo lên được vị trí này, việc nào giao đến trên người Lạc Tử Phong hắn liền không cần quan tâm đến nữa. Thế nhưng vẫn nhịn không được nói ra những lời này, là không đành lòng để chuyện này phá hủy tiền đồ của một người tốt như vậy sao? Có lẽ là vậy. Con đường quan trường của hắn đi cực khổ như vậy, hắn không hi vọng con đường to lớn của Lạc Tử Phong phải vì một chuyện tạp nham như vậy mà phải giống như hắn, dù sao nếu năm đó không có Lạc thừa tướng nhìn ra tài hoa của hắn thì bây giờ có lẽ hắn vẫn chỉ là một Tri châu, mãi mãi không có ngày thành danh.

Lạc Tử Phong nghe vậy thì ngạc nhiên, thế nhưng ngữ khí lập tức đầy cảm kích chân thành: "Đa tạ!".

Nàng làm sao không biết chuyện này không phải dễ dàng tiếp nhận như vậy, nhưng mà phụ thân La Khải Văn dĩ nhiên bệnh liệt giường, chẳng lẽ muốn nàng thờ ơ lạnh nhạt, nhìn đối phương lo lắng hai bên, bận đến sứt đầu mẻ trán sao? Nếu có thể vươn tay cứu giúp, như vậy nàng sẽ tận lực, dù sao La Khải Văn không chỉ đơn thuần là đồng liêu Lễ bộ mà còn là bằng hữu nàng nhận định. Còn chuyện tiếp đón sứ giả Hung Nô, chỉ cần nàng an bài tốt trong vòng ba ngày, vậy thì liền không có vấn đề gì lớn. Cũng xem như đây là cơ hội rèn luyện tốt, nếu nàng có thể xử lý ổn thỏa chuyện này thì có phải có thể nói khoảng cách để trở thành người có thể bảo vệ Cảnh Dung đã gần hơn một bước hay không?

Cảnh Dung.... Nhớ đến Cảnh Dung, chuyện ngày hôm qua không ngừng tái hiện trong đầu Lạc Tử Phong. Nàng ấy lúc đầu vì sợ hãi người lạ mà bất lực rơi lệ, nàng ấy yêu thích chọc ghẹo mình, nàng ấy hôn mình ba lần, còn có nụ hôn cuối cùng kia, ý nghĩa của nó đợi một thời gian nữa nàng tiến cung hỏi Cảnh Dung cho rõ. Trong lòng Lạc Tử Phong xẹt qua từng dòng nước ấm áp, địa vị của Cảnh Dung trong lòng nàng tựa hồ đã không thể dùng hai chữ bằng hữu để hình dung. Tình cảm rõ ràng nồng đậm hơn tình bạn đó rốt cuộc là thứ gì, trái tim từng bị người đời tổn thương lại còn có thể đập vì người khác sao? Hơn nữa, còn là Cảnh Dung công chúa cũng là nữ tử.....

Ba ngày sau Lạc Tử Phong vô cùng bận bịu, vội vàng làm quen với chuyện của Thanh sử ty, vội vàng làm quen với thói quen của Hung Nô, còn phải về phủ vội vàng lĩnh giáo một ít tri thức hành quân đánh trận với Tương Vương. Bởi vì sau một phen tìm hiểu, nàng càng cảm thấy chuyện vương triều Thanh Lam bị đánh bại bởi Hung Nô là chuyện vô cùng vô lý. Chế độ xã hội của Hung Nô rõ ràng thua vương triều Thanh Lam mấy trăm năm, những bộ tộc có quan hệ với vương triều Thanh Lam từ lúc lập quốc cách đây mấy trăm năm đều đã bị loại bỏ. Như vậy nguyên nhân thất bại không phải nằm ở vương triều Thanh Lam hay Hung Nô mà là thuộc về quân đội. Không có binh lính thân thể cường tráng chính là nhược điểm của vương triều Thanh Lam, hơn nữa còn không có tướng lĩnh có tài chiến thuật, bất luận là khai chiến bao nhiêu lần thì tướng sĩ có tố chất thân thể quá kém so với người Hung Nô thì đều thất bại thảm hại.

Sau ba ngày, căn cứ theo tin báo từ dịch trạm, sứ đoàn Hung Nô sẽ đến ngoại thành vào giờ Tỵ. Lạc Tử Phong biết được tin này liền dẫn thị vệ ra cổng thành nghênh tiếp, nhưng mà đợi mãi đến giờ Thân vẫn không thấy bóng người Hung Nô nào. Lạc Tử Phong còn đang suy nghĩ nếu người Hung Nô không đến đúng giờ thì mình phải làm sao thì đoàn người Hung Nô đã xuất hiện ngay một khắc trước khi đóng cổng thành.



"Cung nghênh Tuyết Ly công chúa!". Khi biết sứ giả dẫn đoàn lần này là một công chúa, Lạc Tử Phong cũng vô cùng khiếp sợ. Thì ra ở Hung Nô nữ tử cũng có thể đại diện cho một bộ tộc đi nghị hòa với nước khác sao? Chuyện này đúng là không có ghi chép trên sách, có điều cũng đúng, những cuốn sách kia đa phần đều do nam nhân biên soạn, chuyện như vậy trong mắt bọn họ là không hợp lễ giáo, đương nhiên sẽ không viết ra, để tránh nữ tử vương triều Thanh Lam cũng học theo chuyện hoang đường này. Hoang đường sao? Lạc Tử Phong cũng không biết, thuở nhỏ nàng đọc sách thánh hiền, tất nhiên cũng đã bị những tư tưởng lễ giáo này ràng buộc. Bây giờ càng đi sâu vào Lễ bộ, nữ tử tựa hồ chỉ có thể ở khuê phòng giúp chồng dạy con, nếu có nữ tử nào không để ý lễ giáo xuất đầu lộ diện, vậy nhất định sẽ bị thế nhân chế nhạo, còn bị nói thành hoang đường. Như vậy nàng thì sao? Nam nhi chứa đựng một thân hồng nhan.... Nếu thật sự bị người ta phát hiện thân phận nữ tử, từ hoang đường này cũng sẽ bị chụp lên đầu nàng đi, huống chi nàng còn sắp lấy thân phận nữ tử cưới Công chúa điện hạ cao quý của vương triều Thanh Lam làm thê tử. Đến lúc đó, cho dù là ngoại công thì cũng sợ không thể bảo vệ được nàng.

Tập trung suy nghĩ, Lạc Tử Phong còn chưa phát hiện sứ giả Hung Nô đã gần đến trước mặt, không, phải nói là Tuyết Ly công chúa dẫn đầu đoàn sứ giả không để ý sự tồn tại của nàng mà đi thẳng vào thành.

"Tuyết Ly công chúa?". Lạc Tử Phong không biết đối phương làm sao vậy, liền như một trận gió nhanh chóng đuổi theo: "Tuyết Ly công chúa, hạ quan là người phụ trách tiếp đón Công chúa lần này, sao Công chúa không chờ chúng ta cùng đi?".

Nhìn gần một chút, Lạc Tử Phong mới phát hiện Tuyết Ly công chúa này không nhỏ nhắn giống như nữ tử của vương triều Thanh Lam. Thân cao cùng dáng người gầy gò không thua gì nàng, gương mặt góc cạnh sắc sảo càng có vẻ sắc bén hơn người, nữ tử như vậy thì phóng mắt toàn vương triều Thanh Lam sợ là không thể tìm ra người có khí thế tương đương.

"Người phụ trách tiếp đón chúng ta? Ngươi chính là Tương Vương Thế tử Lạc Tử Phong đoạt đi Vương hậu tương lai của thảo nguyên chúng ta?". Hai ngày trước Tuyết Ly công chúa đã nhận được tin báo từ dịch trạm vương triều Thanh Lam, biết rằng người đón tiếp bọn họ chính là Lạc Tử Phong, bây giờ nhìn thấy người thật, nàng chỉ khinh bỉ hừ một tiếng. "Lời Đạt Ba nói quả nhiên không thể tin được, dũng sĩ tay không giết gấu? Ta xem đây là bạch diện thư sinh (thư sinh mặt trắng) tay trói gà không chặt mới đúng".

Lạc Tử Phong tất nhiên nghe ta địch ý với mình từ phía Tuyết Ly công chúa, Vương hậu tương lai của thảo nguyên? Buồn cười, Cảnh Dung lúc nào là của thảo nguyên các ngươi, Cảnh Dung tương lai vẫn là Cảnh Dung, bên cạnh chỉ có thêm một Phò mã tên Lạc Tử Phong mà thôi.

"Lời của sứ giả Ba Đạt nói có thật hay không cũng không đến phiên hạ quan phán xét, thế nhưng hạ quan có đoạt Vương hậu tương lai của thảo nguyên các ngươi hay không cũng không đến phiên Công chúa bình luận. Cảnh Dung công chúa sinh ra là Công chúa của vương triều Thanh Lam ta, về điểm này, hi vọng Công chúa ngươi không nên nói sai". Lạc Tử Phong không biết vị sứ giả tiền nhậm Ba Đạt lúc quay về đã nói gì với vị Tuyết Ly công chúa này, thế nhưng Cảnh Dung có thế nào thì cũng không phải là Vương hậu tương lai của thảo nguyên. Xem ra Vương tử Hung Nô lần trước Cảnh Dung nhắc đến không phải là không hề tồn tại, tự nhiên bịa đặt ra, nếu không thì muội muội đối phương đã không tìm đến cửa. Lạc Tử Phong cũng mặc kệ đối phương có thân phận ra sao, lời nên nói nàng cứ nói, cho dù có Hoàng thượng ở đây nàng cũng sẽ nói như vậy. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến mặt mũi của vương triều Thanh Lam, bất luận kẻ nào cũng sẽ không trách cứ lời giải thích lúc này của nàng.

"A, Thế tử không những không như ta tưởng tượng mà còn đặc sắc hơn, có được cái miệng sắc sảo, lúc trước hẳn là dùng lời nói giết chết gấu đen đi". Lời này của Tuyết Ly công chúa vừa nói ra thì đám thị vệ Hung Nô liền cười lớn, bọn họ đã sớm nghe Ba Đạt đại nhân hình dung về tên nam tử Trung Nguyên này, dũng sĩ có thể tay không giết gấu tất nhiên sẽ khiến người tôn kính, chỉ là sau khi gặp mặt bọn họ mới phát hiện, đây cũng quá không hợp lý đi, chỉ một thân thể nhỏ bé như vậy, không bị gấu đen dọa nhất là tốt lắm rồi.

Lạc Tử Phong nghe vậy cũng chỉ cười cười không lưu tâm: "Công chúa, lúc này hạ quan không phải là Tương Vương Thế tử mà là người tiếp đón sứ thần. Còn lúc trước hạ quan làm thế nào dùng miệng giết chết gấu đen thì có vẻ không hề liên quan đến mục đích đến đây lần này của Công chúa".

"Ngươi đã nói đến vậy thì xác thực chuyện ngươi làm sao giết chết gấu đen không hề có bất kì liên quan nào đến mục đích ta đến đây lần này. Vương hậu tương lai của thảo nguyên chúng ta đã bị ngươi đoạt đi, ta thân làm muội muội cũng nên thay ca ca đoạt lại, không phải sao?". Nói rồi, Tuyết Ly công chúa liền phóng ánh mắt khiêu khích đến Lạc Tử Phong, "Thế nào, Lạc đại nhân có tiếp nhận khiêu chiến của ta hay không?".

Lại là câu này, liên tiếp nghe người này đem Cảnh Dung nói thành Vương hậu tương lai của thảo nguyên, Lạc Tử Phong rốt cuộc cũng không cách nào duy trì ý cười ôn hòa trên mặt nữa, đối với khiêu chiến của Tuyết Ly công chúa, nàng chỉ nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Tuyết Ly công chúa đây là ý gì? Chẳng lẽ đem Cảnh Dung công chúa ra xem như là chiến lợi phẩm, người thắng sẽ có được sao?".

"Ngươi!", Tuyết Ly không ngờ Lạc Tử Phong sẽ châm biếm như vậy, rõ ràng nàng không phải ý đó, nói như vậy có khác nào nàng không tôn trọng Hoàng tẩu tương lai của mình.

Thấy Tuyết Ly chỉ hô một tiếng " ngươi" rồi không nói lời nào nữa, ý cười ôn hòa lại xuất hiện trên mặt Lạc Tử Phong: "Tuyết Ly công chúa, sắc trời đã tối, trước tiên theo hạ quan đến dịch trạm nghỉ ngơi thôi".

Tuyết Ly công chúa nghe vậy thì nhíu mày: "Đúng vậy, vốn là định đến lúc giờ Tỵ, nhưng mà ven đường tiêu tốn nhiều thời gian thưởng thức phong cảnh, để Lạc đại nhân chờ lâu cũng thật không tiện". Vừa nghĩ đến tối nay khiến Lạc Tử Phong không duyên cớ đừng chờ ở cổng thành một ngày, tâm tình Tuyết Ly liền khoan khoái, ngay cả phiền muộn lúc nãy cũng biến mất sạch sành sanh.

"Không có gì không tiện, trước khi Tuyết Ly công chúa quay về Hung Nô, chiêu đã Công chúa chính là chuyện nằm trong phận sự của hạ quan. Đúng là Công chúa vì thưởng thức phong cảnh mà tốn nhiều thời gian, không thông báo thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến mục đích lần này của Công chúa, dù sao thì thời gian cũng có hạn".

Còn chưa đắc ý được mấy lần thì Tuyết Ly nghe vậy đã lảo đảo suýt chút nữa ngã chổng vó, người này thật sự rất đáng ghét, không cần hắn nhắc nhở nàng cũng biết thời gian có hạn được không? Nếu như không thể bàn xong chuyện hòa thân trước khi hai người này thành thân thì tất cả liền không còn ý nghĩa gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook