Chương 65: Quá độ
Lý Tùng Nho
09/01/2017
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [65] Quá Độ
******
“Tiểu Nguyên, con không có gì muốn nói với mẹ sao?”
Dưới lầu, Hạ Nguyên đưa Liễu Giai rời đi. Liễu Giai không lập tức đi mà lôi kéo Hạ Nguyên hỏi vấn đề này. Bà chính là muốn hỏi tới chuyện Hạ Nguyên muốn xuất ngoại. Chuyện này Liễu Giai cùng Hạ Chí Phi đều bị giấu kín, nếu không phải gần nhất Hạ Nguyên đã hoàn tất toàn bộ thủ tục, giáo viên hướng dẫn gọi điện tới thì Liễu Giai cũng không biết Hạ Nguyên vẫn luôn âm thầm sắp xếp chuyện này.
Giọng giáo viên hướng dẫn đầy tiếc nuối, Hạ Nguyên theo ông đã được hai năm, ông đang chuẩn bị đề cử Hạ Nguyên tham gia một hạng mục quốc gia, không ngờ ngay lúc này Hạ Nguyên lại đột ngột muốn xuất ngoại, hết thảy cố gắng trước đó đều bỏ phí. Vả lại với bối cảnh của mình, Hạ Nguyên ở lại trong nước hoàn toàn có thể phát triển rất tốt, căn bản không cần xuất ngoại làm gì, giáo viên hướng dẫn cảm thấy lựa chọn của Hạ Nguyên là đang đi đường vòng. Trong điện thoại Liễu Giai không nói gì, sau khi cúp máy thì lập tức tới tìm Hàn Linh. Hạ Nguyên trước đó chưa từng có ý niệm xuất ngoại, phản ứng đầu tiên là Hàn Linh đứng sau xúi giục.
Đối với Hàn Linh, tình cảm của Liễu Giai khá phức tạp. Lúc Hạ Nguyên chào đời, đứa con gái Hạ Tuyết mới sinh của bà cùng Hạ Chí Phi cũng vừa nhiễm bệnh qua đời. Hơn nữa sau khi sinh Hạ Tuyết thì thân thể bị tổn hại, về sau không bao giờ có thể sinh con được nữa. Hạ nãi nãi đưa ra đề nghị thu dưỡng Hạ Nguyên, Liễu Giai nghĩ nghĩ liền đồng ý. Khi đó Hàn Linh điên điên khùng khùng, suýt chút nữa đã bỏ Hạ Nguyên đói chết, Liễu Giai nghĩ Hàn Linh điên rồi, trừ bỏ phái người chiếu cố thì cũng không mấy để ý, thẳng tới vài năm sau Hàn Linh tới Hải thành tìm được Hạ Nguyên.
Lần đó Liễu Giai cùng Hạ Chí Phi cũng không rõ tình hình lắm. Tuy Hạ Nguyên đã trễ rồi vẫn chưa về nhà, nhưng Hạ Chí Thành đã gọi điện báo nên bọn họ cũng yên tâm. Nhưng cũng chính là lần đó, Trì Hân Vân đã xảy ra chuyện. Liễu Giai cũng từng nghĩ Trì Hân Vân gặp chuyện không may có liên quan tới Hàn Linh, nhưng Hạ Nguyên cái gì cũng không nói, Hạ gia lại thực bình tĩnh, ý niệm này chỉ xuất hiện thoáng qua, sau đó Liễu Giai cũng không nghĩ nhiều.
Lúc Hàn Linh lần thứ hai tìm tới thì không còn dáng vẻ điên khùng như trước, vô luận là đối xử hay cử chỉ nói năng đều hệt như người bình thường. Xuất phát từ đồng cảm hoặc tâm lý càng phức tạp hơn, quan trọng là khi đó Hạ Nguyên đã biết quan hệ mờ ám của Hàn Linh cùng Hạ Chí Thành, Liễu Giai cam chịu chuyện Hàn Linh tiếp cận Hạ Nguyên, hơn nữa còn cùng Hàn Linh liên hợp thành lập công ty.
Vài năm hợp tác, chỉ cần không đề cập tới chuyện Hạ gia thì Hàn Linh có thể xem là người bình thường, nhưng hễ liên lụy tới Hạ Nguyên hoặc Hạ gia, lập tức không chịu nói lý. Liễu Giai từ đồng tình ban đầu đã trở thành chán ghét, nhưng bà cùng Hàn Linh đã dây dưa quá sâu, không phải nhất thời có thể tách ra, hơn nữa trung gian còn có Hạ Nguyên.
Đối mặt với câu hỏi của Liễu Giai, Hạ Nguyên trầm mặc không nói. Anh không giải thích, mà cũng không biết nên giải thích thế nào. Chuyện thủ tục xong xuôi anh đã sớm biết, nhưng trước kia vui sướng cỡ nào thì hiện giờ lại châm chọc cỡ ấy. Anh không gặp được Hạ Trạch, cho dù gặp thì Hạ Trạch cũng sẽ không cùng anh xuất ngoại, hết thảy những thứ này còn ý nghĩa gì?
Bộ dáng suy sụp của Hạ Nguyên dừng trong mắt Liễu Giai, bà khẽ thở dài không bức bách nữa, giọng điệu thỏa hiệp: “Tiểu Nguyên, con định lúc nào đi?”
Hạ Nguyên trong lòng đau xót, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Giai.
Liễu Giai cười cười, đưa tay giúp Hạ Nguyên chỉnh lý lại quần áo, nhẹ giọng nói: “Tuy mẹ cùng ba con đều cảm thấy con không cần phải xuất ngoại du học, nhưng nếu con muốn đi cũng tốt. Sức khỏe mẹ cùng ba con cũng không tệ, con không cần lo lắng. Mấy năm nay ba mẹ đã tích một ít tiền, sau này con không làm gì cũng đủ ăn đủ mặc.”
“Mẫu thân, con…”
“Được rồi, con ra ngoài cũng lâu rồi, mau trở lại đi.” Liễu Giai đánh gãy lời Hạ Nguyên, không nghe anh giải thích đã lái xe rời khỏi tiểu khu.
Liễu Giai càng tỏ ra thấu tình đạt lý thì Hạ Nguyên lại càng áy náy, nhất là lúc quay lại phòng, nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Hàn Linh. Cơn mệt mỏi nồng đậm hệt thủy triều từ xương cốt trào ra, Hạ Nguyên không muốn nói câu nào với Hàn Linh, lướt qua bà ta chui vào phòng. Hàn Linh bị hành động của Hạ Nguyên chọc giận, bắt đầu phát điên mà không ngừng gõ cửa. Hạ Nguyên tiện tai kéo áo che lên mặt, không chỉ ánh sáng mà tựa hồ ngăn cách cả Hàn Linh ra ngoài cuộc sống của mình.
Hạ Trạch thi đại học được hai ngày thì Hải thành cũng bắt đầu thay đổi bất ngờ.
Cứ việc sau lưng có Tôn Đức Nguyên làm chỗ dựa vững chắc, nhưng dưới những chứng cớ vô cùng xác thực kia, Trần Huy vẫn bị lập chuyên án điều tra. Ngay lúc Hạ Trạch thi môn ngoại ngữ cuối cùng, Trần Huy đã bị cảnh sát tới nhà áp giải, còn bắt cả Quách Hoa Đình khi đó đang ở cùng ông ta.
Việc Trần Huy bị bắt cũng không tính là bí mật, tin tức này có thể nói là chấn động cả giới giải trí. Nhất thời tiêu đề về Quách Hoa Đình tràn ngập ở khắp các diễn đàn, nhưng vô luận mọi người nói gì thì Trần Huy là kim chủ Quách Hoa Đình đã là sự thật không thể nghi ngờ.
Hạ Trạch vừa rời khỏi phòng thi liền nhận được điện thoại của Bạch Hiểu Tề, đối phương nóng lòng muốn chia sẻ tin bát quái này. Sau khi cúp điện thoại, Hạ Trạch lập tức lên mạng xem tin tức. Trần Huy bị bắt nằm trong dự kiến, nhưng Quách Hoa Đình cũng bị dính vào thì đúng là làm người ta bất ngờ. Chỉ mới hai ngày không lên mạng mà cậu đã có cảm giác không bắt kịp thời đại.
“Đi thôi, đừng xem nữa.”
Trì Dĩ Hoành xoay tai lái đậu xe lại, tùy tay giật lấy điện thoại trong tay Hạ Trạch, lúc lái xe anh không muốn Hạ Trạch xem di động hay chơi game.
Hạ Trạch đang hưng trí thì bị đánh gảy, thừa dịp Trì Dĩ Hoành không chút ý liền nghiêm mặt lén trừng mắt. Bên sườn mặt Trì Dĩ Hoành giống như mọc thêm một con mắt, đúng lúc quay đầu bắt gặp ánh nhìn của Hạ Trạch.
Hạ Trạch sửng sốt, nhanh trí chuyển đề tài: “Quách Hoa Đình sao lại bị dính vào vụ này?”
Trì Dĩ Hoành tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Hạ Trạch một cái, giải thích: “Là Mặc Ngự động tay một chút.”
Hạ Trạch khó hiểu.
Trì Dĩ Hoành nói: “Lần trước Quách Hoa Đình định bụng tìm phóng viên tung tin bôi xấu Lạc Duy, không ngờ mới ra bản thảo đã bị Mặc Chính gạt bỏ. Quách Hoa Đình muốn lôi Mặc Chính xuống nước, Mặc Chính sao có thể tha thứ. Chuyện bất quá chỉ là thuận theo mà thôi. Qua vài ngày nữa điều tra rõ thì Quách Hoa Đình phỏng chừng sẽ được thả ra, bất quá không còn cơ hội đứng trong giới giải trí nữa.”
Trì Dĩ Hoành vừa nói vậy, Hạ Trạch ngẫm lại thì quả thực có một đoạn thời gian không thấy tin về Quách Hoa Đình. Phỏng chừng trước đó đã bị Mặc Ngự ngăn chặn, không biết Quách Hoa Đình đã làm gì chọc Mặc Ngự giận tới vậy.
Nếu nhắc tới Quách Hoa Đình, Hạ Trạch liền dứt khoát chuyển đề tài tới Trần Huy: “Trần Huy lần này hoàn toàn kết thúc rồi đi?”
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu. Lần này Hạ Chí Thành ra tay khá ngoan chuẩn, lại thêm số chứng cớ Mặc Ngự cung cấp, Trần Huy đời này chỉ sợ phải sống trong tù. Bất quá Hạ Chí Thành muốn kéo theo cả Tôn Đức Nguyên thì phỏng chừng hơi khó, phải xem Trần Huy có chịu mở miệng hay không.
“Thế em ra ngoài còn cần mang theo vệ sĩ không?” Hạ Trạch quan tâm hỏi.
Trì Dĩ Hoành từ chối cho ý kiến, nhướng mi nói: “Ra ngoài? Em định đi đâu?”
Trước lúc thi đại học Hạ Trạch, còn có Mã Thiên Lỗi bị Bạch Hiểu Tề dụ dỗ đáp ứng sau khi thi xong sẽ đi chơi vài ngày, Hạ Trạch đang định trả lời thì đột nhiên phản ứng, nhanh chóng nói: “Không đi đâu hết, ở nhà bồi cữu cữu, còn có anh họ nữa.”
Trì Dĩ Hoành rõ ràng bị đáp án này lấy lòng, khen ngợi xoa tóc Hạ Trạch, cười nói: “Muốn đi chơi cũng được, bất quá phải mang Thường Phi theo. Trần Huy tuy đã bị bắt nhưng thế cục có lẽ còn hỗn loạn một thời gian nữa.”
Tôn Đức Nguyên khẳng định sẽ không làm ngơ để Trần Huy ngồi tù như vậy, ai biết Trần Huy có kéo ông ra hay không. Vả lại Trần Huy vẫn còn một đám đàn em ở bên ngoài, khẳng định cũng đang nghĩ cách cứu Trần Huy ra. Tuy việc này không liên quan gì tới Hạ Trạch, nhưng để an toàn, Trì Dĩ Hoành vẫn quyết định nên thận trọng một chút, để Thường Phi theo sát Hạ Trạch.
Theo tin tức Trì Dĩ Hoành thu được, đám đàn em Trần Huy đanh giận chó đánh mèo lên Chu gia, mấy ngày này không ít lần tìm Chu gia gây phiền toái. Ngay cả Chu Tử Xương hôm qua rời khỏi nhà đi thi suýt chút nữa đã bị người ta chặn đánh trên đường tới trường thi. Trì Dĩ Hoành tuy chán ghét Trần Huy, nhưng đối với hành động gây rối Chu gia vẫn khá thích thú. Nhất là qua vài ngày nữa sẽ có kết quả đấu thầu lần hai, đám đàn em Trần Huy hiển nhiên đã giúp đỡ anh cùng Lý Minh Hiên không ít.
Hạ Trạch nghe thấy phải mang theo Thường Phi thì mất hứng lắc đầu: “Quên đi, cứ chờ xong chuyện này rồi tính.” Cậu thì thực có đi hay không cũng không sao, vừa lúc còn phải thi chuyên ngành, chờ thi xong hết rồi cùng đám Bạch Hiểu Tề đi chơi.
Hạ Trạch một đường tâm tình không tệ, vốn Trầm Hi cùng lão K hẹn đêm nay cùng ăn bữa cơm, thuận tiện chúc mừng cậu thi xong, nhưng Hạ Trạch liền dời qua ngày mai. Hai ngày thi này, cữu cữu vẫn luôn ở bên cạnh đốc thúc cỗ vũ, giờ thi xong, Hạ Trạch muốn cùng cữu cữu cùng anh họ ăn một bữa cơm gia đình.
Chính là Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành thực không ngờ khi về tới nhà lại thấy Hạ Tư Tuệ, cô út của Hạ Trạch.
Bắt đầu từ lần trước chọc Hạ nãi nãi tức tới nhập viện, Hạ Trạch chưa từng gặp lại Hạ Tư Tuệ. Lúc tỉnh táo lại, Hạ Trạch kì thực cũng hiểu được cô út tuy che giấu một số việc như bản chất vẫn hi vọng cậu có thể sống thực vui vẻ. Hạ Tư Tuệ khác với Hạ Nguyên, không làm cậu khó chịu. Sau chuyện đó Hạ Trạch từng nghĩ tới chuyện liên lạc với cô út, bất quá bận rộn chuyện thi cử nên dời lại sau.
So với Hạ Trạch ngoài ý muốn, Hạ Tư Tuệ thấm thỏm nhiều hơn.
Khoảng thời gian này Hạ Tư Tuệ luôn tự kiểm điểm bản thân, cứ như mặc kệ Hạ Trạch lớn thế nào thì trong tiềm thức Hạ Tư Tuệ vẫn xem cậu là đứa nhỏ lúc Trì Hân Vân qua đời, đứa nhỏ mà ngay cả nói chuyện cũng chưa rành. Hạ Tư Tuệ chưa bao giờ nhìn thẳng vào sự thật Hạ Trạch đã lớn, cũng chưa bao giờ xem Hạ Trạch là một người có địa vị ngang hàng mà đối đãi.
Hạ Tư Tuệ hiểu ra rất nhiều điều thì trong lòng lại càng tự trách. Hạ Tư Tuệ muốn nói xin lỗi Hạ Trạch, nhưng chuyện mẫu thân cùng chuyện bên đoàn nhạc ập tới cùng một lúc làm cô không sao rút được thời gian tới tìm Hạ Trạch. Cuối cùng mượn cớ trở về nước một lần nữa, Hạ Tư Tuệ sau khi tới bệnh viện thăm mẫu thân, ngay cả hành lý còn chưa lấy đã trực tiếp chạy tới Trì gia.
___________
Hoàn
******
“Tiểu Nguyên, con không có gì muốn nói với mẹ sao?”
Dưới lầu, Hạ Nguyên đưa Liễu Giai rời đi. Liễu Giai không lập tức đi mà lôi kéo Hạ Nguyên hỏi vấn đề này. Bà chính là muốn hỏi tới chuyện Hạ Nguyên muốn xuất ngoại. Chuyện này Liễu Giai cùng Hạ Chí Phi đều bị giấu kín, nếu không phải gần nhất Hạ Nguyên đã hoàn tất toàn bộ thủ tục, giáo viên hướng dẫn gọi điện tới thì Liễu Giai cũng không biết Hạ Nguyên vẫn luôn âm thầm sắp xếp chuyện này.
Giọng giáo viên hướng dẫn đầy tiếc nuối, Hạ Nguyên theo ông đã được hai năm, ông đang chuẩn bị đề cử Hạ Nguyên tham gia một hạng mục quốc gia, không ngờ ngay lúc này Hạ Nguyên lại đột ngột muốn xuất ngoại, hết thảy cố gắng trước đó đều bỏ phí. Vả lại với bối cảnh của mình, Hạ Nguyên ở lại trong nước hoàn toàn có thể phát triển rất tốt, căn bản không cần xuất ngoại làm gì, giáo viên hướng dẫn cảm thấy lựa chọn của Hạ Nguyên là đang đi đường vòng. Trong điện thoại Liễu Giai không nói gì, sau khi cúp máy thì lập tức tới tìm Hàn Linh. Hạ Nguyên trước đó chưa từng có ý niệm xuất ngoại, phản ứng đầu tiên là Hàn Linh đứng sau xúi giục.
Đối với Hàn Linh, tình cảm của Liễu Giai khá phức tạp. Lúc Hạ Nguyên chào đời, đứa con gái Hạ Tuyết mới sinh của bà cùng Hạ Chí Phi cũng vừa nhiễm bệnh qua đời. Hơn nữa sau khi sinh Hạ Tuyết thì thân thể bị tổn hại, về sau không bao giờ có thể sinh con được nữa. Hạ nãi nãi đưa ra đề nghị thu dưỡng Hạ Nguyên, Liễu Giai nghĩ nghĩ liền đồng ý. Khi đó Hàn Linh điên điên khùng khùng, suýt chút nữa đã bỏ Hạ Nguyên đói chết, Liễu Giai nghĩ Hàn Linh điên rồi, trừ bỏ phái người chiếu cố thì cũng không mấy để ý, thẳng tới vài năm sau Hàn Linh tới Hải thành tìm được Hạ Nguyên.
Lần đó Liễu Giai cùng Hạ Chí Phi cũng không rõ tình hình lắm. Tuy Hạ Nguyên đã trễ rồi vẫn chưa về nhà, nhưng Hạ Chí Thành đã gọi điện báo nên bọn họ cũng yên tâm. Nhưng cũng chính là lần đó, Trì Hân Vân đã xảy ra chuyện. Liễu Giai cũng từng nghĩ Trì Hân Vân gặp chuyện không may có liên quan tới Hàn Linh, nhưng Hạ Nguyên cái gì cũng không nói, Hạ gia lại thực bình tĩnh, ý niệm này chỉ xuất hiện thoáng qua, sau đó Liễu Giai cũng không nghĩ nhiều.
Lúc Hàn Linh lần thứ hai tìm tới thì không còn dáng vẻ điên khùng như trước, vô luận là đối xử hay cử chỉ nói năng đều hệt như người bình thường. Xuất phát từ đồng cảm hoặc tâm lý càng phức tạp hơn, quan trọng là khi đó Hạ Nguyên đã biết quan hệ mờ ám của Hàn Linh cùng Hạ Chí Thành, Liễu Giai cam chịu chuyện Hàn Linh tiếp cận Hạ Nguyên, hơn nữa còn cùng Hàn Linh liên hợp thành lập công ty.
Vài năm hợp tác, chỉ cần không đề cập tới chuyện Hạ gia thì Hàn Linh có thể xem là người bình thường, nhưng hễ liên lụy tới Hạ Nguyên hoặc Hạ gia, lập tức không chịu nói lý. Liễu Giai từ đồng tình ban đầu đã trở thành chán ghét, nhưng bà cùng Hàn Linh đã dây dưa quá sâu, không phải nhất thời có thể tách ra, hơn nữa trung gian còn có Hạ Nguyên.
Đối mặt với câu hỏi của Liễu Giai, Hạ Nguyên trầm mặc không nói. Anh không giải thích, mà cũng không biết nên giải thích thế nào. Chuyện thủ tục xong xuôi anh đã sớm biết, nhưng trước kia vui sướng cỡ nào thì hiện giờ lại châm chọc cỡ ấy. Anh không gặp được Hạ Trạch, cho dù gặp thì Hạ Trạch cũng sẽ không cùng anh xuất ngoại, hết thảy những thứ này còn ý nghĩa gì?
Bộ dáng suy sụp của Hạ Nguyên dừng trong mắt Liễu Giai, bà khẽ thở dài không bức bách nữa, giọng điệu thỏa hiệp: “Tiểu Nguyên, con định lúc nào đi?”
Hạ Nguyên trong lòng đau xót, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Giai.
Liễu Giai cười cười, đưa tay giúp Hạ Nguyên chỉnh lý lại quần áo, nhẹ giọng nói: “Tuy mẹ cùng ba con đều cảm thấy con không cần phải xuất ngoại du học, nhưng nếu con muốn đi cũng tốt. Sức khỏe mẹ cùng ba con cũng không tệ, con không cần lo lắng. Mấy năm nay ba mẹ đã tích một ít tiền, sau này con không làm gì cũng đủ ăn đủ mặc.”
“Mẫu thân, con…”
“Được rồi, con ra ngoài cũng lâu rồi, mau trở lại đi.” Liễu Giai đánh gãy lời Hạ Nguyên, không nghe anh giải thích đã lái xe rời khỏi tiểu khu.
Liễu Giai càng tỏ ra thấu tình đạt lý thì Hạ Nguyên lại càng áy náy, nhất là lúc quay lại phòng, nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Hàn Linh. Cơn mệt mỏi nồng đậm hệt thủy triều từ xương cốt trào ra, Hạ Nguyên không muốn nói câu nào với Hàn Linh, lướt qua bà ta chui vào phòng. Hàn Linh bị hành động của Hạ Nguyên chọc giận, bắt đầu phát điên mà không ngừng gõ cửa. Hạ Nguyên tiện tai kéo áo che lên mặt, không chỉ ánh sáng mà tựa hồ ngăn cách cả Hàn Linh ra ngoài cuộc sống của mình.
Hạ Trạch thi đại học được hai ngày thì Hải thành cũng bắt đầu thay đổi bất ngờ.
Cứ việc sau lưng có Tôn Đức Nguyên làm chỗ dựa vững chắc, nhưng dưới những chứng cớ vô cùng xác thực kia, Trần Huy vẫn bị lập chuyên án điều tra. Ngay lúc Hạ Trạch thi môn ngoại ngữ cuối cùng, Trần Huy đã bị cảnh sát tới nhà áp giải, còn bắt cả Quách Hoa Đình khi đó đang ở cùng ông ta.
Việc Trần Huy bị bắt cũng không tính là bí mật, tin tức này có thể nói là chấn động cả giới giải trí. Nhất thời tiêu đề về Quách Hoa Đình tràn ngập ở khắp các diễn đàn, nhưng vô luận mọi người nói gì thì Trần Huy là kim chủ Quách Hoa Đình đã là sự thật không thể nghi ngờ.
Hạ Trạch vừa rời khỏi phòng thi liền nhận được điện thoại của Bạch Hiểu Tề, đối phương nóng lòng muốn chia sẻ tin bát quái này. Sau khi cúp điện thoại, Hạ Trạch lập tức lên mạng xem tin tức. Trần Huy bị bắt nằm trong dự kiến, nhưng Quách Hoa Đình cũng bị dính vào thì đúng là làm người ta bất ngờ. Chỉ mới hai ngày không lên mạng mà cậu đã có cảm giác không bắt kịp thời đại.
“Đi thôi, đừng xem nữa.”
Trì Dĩ Hoành xoay tai lái đậu xe lại, tùy tay giật lấy điện thoại trong tay Hạ Trạch, lúc lái xe anh không muốn Hạ Trạch xem di động hay chơi game.
Hạ Trạch đang hưng trí thì bị đánh gảy, thừa dịp Trì Dĩ Hoành không chút ý liền nghiêm mặt lén trừng mắt. Bên sườn mặt Trì Dĩ Hoành giống như mọc thêm một con mắt, đúng lúc quay đầu bắt gặp ánh nhìn của Hạ Trạch.
Hạ Trạch sửng sốt, nhanh trí chuyển đề tài: “Quách Hoa Đình sao lại bị dính vào vụ này?”
Trì Dĩ Hoành tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Hạ Trạch một cái, giải thích: “Là Mặc Ngự động tay một chút.”
Hạ Trạch khó hiểu.
Trì Dĩ Hoành nói: “Lần trước Quách Hoa Đình định bụng tìm phóng viên tung tin bôi xấu Lạc Duy, không ngờ mới ra bản thảo đã bị Mặc Chính gạt bỏ. Quách Hoa Đình muốn lôi Mặc Chính xuống nước, Mặc Chính sao có thể tha thứ. Chuyện bất quá chỉ là thuận theo mà thôi. Qua vài ngày nữa điều tra rõ thì Quách Hoa Đình phỏng chừng sẽ được thả ra, bất quá không còn cơ hội đứng trong giới giải trí nữa.”
Trì Dĩ Hoành vừa nói vậy, Hạ Trạch ngẫm lại thì quả thực có một đoạn thời gian không thấy tin về Quách Hoa Đình. Phỏng chừng trước đó đã bị Mặc Ngự ngăn chặn, không biết Quách Hoa Đình đã làm gì chọc Mặc Ngự giận tới vậy.
Nếu nhắc tới Quách Hoa Đình, Hạ Trạch liền dứt khoát chuyển đề tài tới Trần Huy: “Trần Huy lần này hoàn toàn kết thúc rồi đi?”
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu. Lần này Hạ Chí Thành ra tay khá ngoan chuẩn, lại thêm số chứng cớ Mặc Ngự cung cấp, Trần Huy đời này chỉ sợ phải sống trong tù. Bất quá Hạ Chí Thành muốn kéo theo cả Tôn Đức Nguyên thì phỏng chừng hơi khó, phải xem Trần Huy có chịu mở miệng hay không.
“Thế em ra ngoài còn cần mang theo vệ sĩ không?” Hạ Trạch quan tâm hỏi.
Trì Dĩ Hoành từ chối cho ý kiến, nhướng mi nói: “Ra ngoài? Em định đi đâu?”
Trước lúc thi đại học Hạ Trạch, còn có Mã Thiên Lỗi bị Bạch Hiểu Tề dụ dỗ đáp ứng sau khi thi xong sẽ đi chơi vài ngày, Hạ Trạch đang định trả lời thì đột nhiên phản ứng, nhanh chóng nói: “Không đi đâu hết, ở nhà bồi cữu cữu, còn có anh họ nữa.”
Trì Dĩ Hoành rõ ràng bị đáp án này lấy lòng, khen ngợi xoa tóc Hạ Trạch, cười nói: “Muốn đi chơi cũng được, bất quá phải mang Thường Phi theo. Trần Huy tuy đã bị bắt nhưng thế cục có lẽ còn hỗn loạn một thời gian nữa.”
Tôn Đức Nguyên khẳng định sẽ không làm ngơ để Trần Huy ngồi tù như vậy, ai biết Trần Huy có kéo ông ra hay không. Vả lại Trần Huy vẫn còn một đám đàn em ở bên ngoài, khẳng định cũng đang nghĩ cách cứu Trần Huy ra. Tuy việc này không liên quan gì tới Hạ Trạch, nhưng để an toàn, Trì Dĩ Hoành vẫn quyết định nên thận trọng một chút, để Thường Phi theo sát Hạ Trạch.
Theo tin tức Trì Dĩ Hoành thu được, đám đàn em Trần Huy đanh giận chó đánh mèo lên Chu gia, mấy ngày này không ít lần tìm Chu gia gây phiền toái. Ngay cả Chu Tử Xương hôm qua rời khỏi nhà đi thi suýt chút nữa đã bị người ta chặn đánh trên đường tới trường thi. Trì Dĩ Hoành tuy chán ghét Trần Huy, nhưng đối với hành động gây rối Chu gia vẫn khá thích thú. Nhất là qua vài ngày nữa sẽ có kết quả đấu thầu lần hai, đám đàn em Trần Huy hiển nhiên đã giúp đỡ anh cùng Lý Minh Hiên không ít.
Hạ Trạch nghe thấy phải mang theo Thường Phi thì mất hứng lắc đầu: “Quên đi, cứ chờ xong chuyện này rồi tính.” Cậu thì thực có đi hay không cũng không sao, vừa lúc còn phải thi chuyên ngành, chờ thi xong hết rồi cùng đám Bạch Hiểu Tề đi chơi.
Hạ Trạch một đường tâm tình không tệ, vốn Trầm Hi cùng lão K hẹn đêm nay cùng ăn bữa cơm, thuận tiện chúc mừng cậu thi xong, nhưng Hạ Trạch liền dời qua ngày mai. Hai ngày thi này, cữu cữu vẫn luôn ở bên cạnh đốc thúc cỗ vũ, giờ thi xong, Hạ Trạch muốn cùng cữu cữu cùng anh họ ăn một bữa cơm gia đình.
Chính là Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành thực không ngờ khi về tới nhà lại thấy Hạ Tư Tuệ, cô út của Hạ Trạch.
Bắt đầu từ lần trước chọc Hạ nãi nãi tức tới nhập viện, Hạ Trạch chưa từng gặp lại Hạ Tư Tuệ. Lúc tỉnh táo lại, Hạ Trạch kì thực cũng hiểu được cô út tuy che giấu một số việc như bản chất vẫn hi vọng cậu có thể sống thực vui vẻ. Hạ Tư Tuệ khác với Hạ Nguyên, không làm cậu khó chịu. Sau chuyện đó Hạ Trạch từng nghĩ tới chuyện liên lạc với cô út, bất quá bận rộn chuyện thi cử nên dời lại sau.
So với Hạ Trạch ngoài ý muốn, Hạ Tư Tuệ thấm thỏm nhiều hơn.
Khoảng thời gian này Hạ Tư Tuệ luôn tự kiểm điểm bản thân, cứ như mặc kệ Hạ Trạch lớn thế nào thì trong tiềm thức Hạ Tư Tuệ vẫn xem cậu là đứa nhỏ lúc Trì Hân Vân qua đời, đứa nhỏ mà ngay cả nói chuyện cũng chưa rành. Hạ Tư Tuệ chưa bao giờ nhìn thẳng vào sự thật Hạ Trạch đã lớn, cũng chưa bao giờ xem Hạ Trạch là một người có địa vị ngang hàng mà đối đãi.
Hạ Tư Tuệ hiểu ra rất nhiều điều thì trong lòng lại càng tự trách. Hạ Tư Tuệ muốn nói xin lỗi Hạ Trạch, nhưng chuyện mẫu thân cùng chuyện bên đoàn nhạc ập tới cùng một lúc làm cô không sao rút được thời gian tới tìm Hạ Trạch. Cuối cùng mượn cớ trở về nước một lần nữa, Hạ Tư Tuệ sau khi tới bệnh viện thăm mẫu thân, ngay cả hành lý còn chưa lấy đã trực tiếp chạy tới Trì gia.
___________
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.