Chương 21: Nói chuyện với nhau
Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
04/05/2021
Tắm rửa xong thay đổi quần áo, hắn uống nửa chén trà gừng, sắc trời cũng đã tối muộn, lại thêm bị gây sức ép từ trưa tới giờ, cuối cùng buồn ngủ không chịu được, dựa vào ghế ngủ một lát.
A Lương nhẹ chân nhẹ tay đắp cho hắn một cái thảm lông, đem chén trà bưng đi.
Tiến vào lều trại bên cạnh đưa trà, bên trong, Lạc Ngọc cùng Lạc Tây đang ngồi đối diện nhau, nói chuyện trong chốc lát.
“Bên Võ Lăng, cha muốn giúp đỡ vận chuyển hàng hóa, đến lúc đó Vương thúc sẽ cùng đi với ngươi.” Lạc Tây cân nhắc nói, quê quán của Lạc gia ở Võ Lăng, ở bên kia có nhiều sản nghiệp, hằng năm từ tháng bảy đến giữa tháng tám, bên kia sẽ tặng một đám dược liệu cùng hương liệu quý báu nhập kinh, nhưng đường xá xa xôi, nếu đi đường thủy, sợ là sẽ gặp cướp bóc, cho nên cũng sẽ mời tiêu cục địa phương áp tiêu.
Ý tứ Lạc Thừa Nam, muốn cho Lạc Ngọc rèn luyện một chút, đối với đứa con không nên thân này, hắn dĩ nhân có sắp xếp.
Việc này kiếp trước Lạc Ngọc đã làm nhiều lần, đường cùng cách thức đều quen thuộc, chuyện dễ dàng.
“Đầu tháng bảy đi?” hắn hỏi.
“Trung tuần*, nhóm hàng hóa đầu tiên tiêu cục sẽ áp giải, ngươi cùng Vương thúc sẽ áp giải những thứ còn lại.”
*từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.
Lạc Ngọc thật ra lại ngớ ra một lúc, hàng hóa thường là cùng nhau áp giải, lúc này tại sao lại tách ra? Nhưng hắn không có hỏi, nhìn chằm chằm trà trong tay, cầm nắp chén trà, nhẹ nhàng quét đi bọt nước nổi lên, trả lời: “Được.”
Lặng im một lát, cả hai đều không nói chuyện.
Lạc Tây nhìn hắn uống ngụm trà, suy nghĩ một lúc,có ý nói; “Chờ ngươi trở về, kinh đô bên này hẳn là đã định rồi.”
Mười lăng tháng tám, đại điển sắc phong thái tử.
Hai vị hoàng tử tranh đầu gay gắt, tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, kinh đô nhìn như gió êm sóng lặng, kỳ thực gợn sóng cuồn cuộn, Lạc Thừa Nam đem Lạc Ngọc tống ra khỏi kinh, là bảo vệ hắn, cũng là phòng ngừa gây ra nhiễu loạn gì, một bước sai, sẽ sai toàn bộ, cẩn thận là trên hết.
“Cha…. Đứng ở bên ai?”
Cho dù là theo kết quả đời trước, hay là dựa vào tình thế trước mắt, là Triệu Thiên Phụng không thể nghi ngờ.
Lạc Tây ngừng một chút, bình tĩnh nhìn hắn: “Nói cẩn thận.”
Mọi người chung quanh đều hiểu biết, mỗi cử động tiếng nói của ngươi, có lẽ ngày sau có thể rơi vào tay người khác.
Lạc Ngọc không để ý lắm, cúi đầu nói: “Chương gia ngầm giở thủ đoạn, hoàng thượng chẳng qua là nhắm một con mắt mở một con mắt, án quan ngân giả, liên lụy rất nhiều người, chính là tạm thời gác lại một bên, nhà Chương thượng thư phụng lệnh ai làm việc….”
“Chương gia, Vân gia, còn có Tô thị lang bị thương hôm nay, ca không ngại điều tra một chút,” Lạc Ngọc để sát vào, gằn từng tiếng chậm rãi nói, “Vũng nước đục này, không tránh được.”
Hoàng đế đang lúc tráng niên, mặc dù lại như thế nào lập thái tử, chỉ cần một ngày thở gấp, thì hắn sẽ nắm quyền lực một ngày, tiểu đánh tiểu nháo hắn có thể làm như không thấy, nhưng kết bè kết cánh, nhiễu loạn triều chính, uy hiếp đến địa vị của hắn, vậy có thể không nhất định như vậy.
Kết cục của hai nhà Chương Vân, đơn giản chính là phe thái tử quá mạnh, muốn dạy dỗ một chút.
Gần vua như gần cọp, hơi có chút vô ý, sẽ gặp tai ương, chuyện kiếp trước của Lac gia rốt cuộc ai là chủ mưu còn chưa biết, nhưng nhất định có quan hệ với triều đình.
Nhóm quyền thần kết bè kết đảng, đơn giản là vì lợi ích, vì đường làm quan bằng phẳng, thế cục triều đình phức tạp, muốn chỉ lo thân mình đã khó lại càng khó, đây là một thùng nhuộm lớn, người bên trong khó tránh khỏi sẽ bị nhiễm màu sắc.
Lạc Ngọc không phản đối Lạc gia tham dự trong đó, nhưng bây giờ còn chưa tới thời điểm ấy, nếu là trước đây, hắn khẳng định sẽ ủng hộ Lạc gia đứng về phía Triệu Thiên Phụng, nhưng hôm nay, mỗi bước đi đều phải suy nghĩ thực kỹ.
Văn Tuyên đế băng hà là Tuyên Trì năm thứ ba mươi bảy, nhưng mà, Lạc gia đã gặp chuyện không may trước một năm, hắn đã tưởng tượng qua vô số khả năng, lúc ấy Lạc gia như mặt trời ban trưa, quyền cao nhiếp chủ, có lẽ Văn Tuyên đế muốn trải đường cho thái tử nên gây ra, có lẽ thái tử đăng cơ đã là số trời đã định, nhịn không được nên đem Lạc gia trừ khử trước, có lẽ nhị hoàng tử hoặc Lục hoàng tử muốn ra một kích cuối cùng, vì muốn lật đổ thái tử mà thiết kế hãm hại….
Nhưng rốt cuộc vì sao, không thể nào biết được.
Lạc Tây không nói tiếp, uống một hớp trà, hồi lâu, mới trả lời: “Ta sẽ nói chi tiết với cha.”
Ở trong triều đình, thân bất do kỉ, rất nhiều chuyện không đơn giản như vậy.
“Chuyện của Tô Minh Trác….” Hắn chần chờ nói, “Không được dính vào.” Hắn nghe nói chuyện trên núi, liền thuận tiện giác ngộ Lạc Ngọc, người này quả thật là một vị quan tốt, đồng tình với dân chúng, ưu quốc ưu dân, nhưng có lời đồn, người này thích long dương, lại cùng nhị hoàng tử quan hệ thân mật, không thích hợp kết giao.
“Hiểu được.” Lạc Ngọc nói, “Vệ úy tự biên kia nói như thế nào?”
“Cũng được, Trần đại nhân cũng trợ giúp ta rất nhiều.”
“Nghe nói lần trước, Trầm tướng quân cố ý hướng thành thượng thỉnh cấu muốn ngươi.” Hắn nhớ rõ, sau khi đại điển sắc phong chấm dứt, Lạc Tây sẽ đi theo Trầm tướng quân vào quân doanh, Trầm tướng quân hai tháng sau sẽ trở về Tái Bắc, hắn luôn luôn vừa ý Lạc Tây.
“Nào có dễ dàng như vậy.”
Việc này Lạc Thừa Nam ở giữa giao thiệp không ít, nhưng tác dụng cực kỳ bé.
Cũng là do hoàng đế không chịu thả người, ít nhất trước khi Lạc gia lùi bước thì sẽ không. Từ xưa đế vương đã trời sinh tính tình ngờ vực vô căn cứ, kiêng kị quyền thần, lúc này nếu không phải có Chương gia, Lạc gia nhất định sẽ gặp tai ương.
“Chuyện này cũng chỉ sớm hay muộn mà thôi.” Lạc Ngọc mỉm cười nói.
Lạc Tây có hứng trí nhìn hắn: “Ngươi thật ra hiểu nhiều lắm, cùng học hỏi từ tiểu công tử Hàn gia kia đi?”
Cổ họng Lạc Ngọc nhúc nhích một chút, không dự đoán được hắn sẽ nói như vậy.
“Ta biết ngươi cùng hắn qua lại rất tốt, còn thay hắn ra mặt đánh Chương Duyên.” Lạc Tây cười đùa nói, việc này, không cần hỏi thăm cũng hiểu được, hắn làm ca ca, vẫn là tận tâm hết sức, “Tiểu tử kia…. Cũng đáng để kết giao.”
Trong quân doanh, Lạc Tây đối với Hàn Đông Lâm có nhiều dìu dắt, hắn xưa nay luyến tiếc người tài, đối với người này rất là coi trọng, đúng là vì phần ân tình này, sau này Hàn Đông Lâm mới hoàn thành nguyện vọng của hắn, tận lực che chở Lạc Ngọc.
Lại đến một lần nữa, dù chưa có thâm giao gì, nhưng có nguyên do là Hàn tướng quân, Lạc Tây đối với Hàn Đông Lâm vẫn thích như cũ.
Lạc Ngọc không giải thích, hắn không nói nhiều, trong lòng có điểm tâm sự này, nói với Lạc Tây cũng không thông.
Thấy hắn không đáp, Lạc Tây lại nói: “Haiz, chính là đáng tiếc….”
Nói một nửa, hắn khó khăn ngừng lại, không có nói tiếp.
Lạc Ngọc biết hắn muốn nói gì, chỉ là đáng tiếc Hàn tướng quân ra đi sớm, nếu không, lúc này Hàn Đông Lâm đương nhiên là được sủng ái muôn phần, thiên chi kiêu tử, không đến mức rơi vào bộ dạng lụi bại như vậy.
“Hàn tướng quân vì nước hy sinh thân mình, cả đời chính chiến oai phong trên chiến trường, cũng coi như là chết có ý nghĩa.” Lạc Ngọc nói.
Nghe vậy, Lạc Tây cũng cười khẽ một tiếng, buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lạc Ngọc cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, trong đầu hắn bỗng dưng thoáng hiện ra cái gì, nhưng lại giống như phù dung sớm nở tối tàn, không kịp bắt lầy nó.
…..
Hàn Đông Lâm tỉnh, ngồi ngủ thật sự là chịu tội, cả người chua xót, tay chân lạnh lẽo giống như là ngâm ở trong nước lạnh. Hắn đứng lên, giật giật cánh tay đau nhức, đột nhiên phát hiện sau lưng có tầm mắt đang nhìn mình chằm chằm.
“Tỉnh.” Lạc Ngọc từ từ nói, không biết hắn trở về khi nào, còn thuận đường lầy một mân điểm tâm lại đây.
Lúc trước ầm ĩ mâu thuẫn không vui, dần dần cũng tan biến, chính là tâm tình quấy phá, lại vì thể diện. Lạc Ngọc đã mở miệng trước, những phiền muộn ứ đọng ở trong lòng hắn nhiều ngày đã không còn, không lý do gì thư thái hơn rất nhiều, giống như là khách đường xa cuối cùng cũng giỡ được gánh nặng ở trên vai, có thể thoải mái mà đi.
A Lương nhẹ chân nhẹ tay đắp cho hắn một cái thảm lông, đem chén trà bưng đi.
Tiến vào lều trại bên cạnh đưa trà, bên trong, Lạc Ngọc cùng Lạc Tây đang ngồi đối diện nhau, nói chuyện trong chốc lát.
“Bên Võ Lăng, cha muốn giúp đỡ vận chuyển hàng hóa, đến lúc đó Vương thúc sẽ cùng đi với ngươi.” Lạc Tây cân nhắc nói, quê quán của Lạc gia ở Võ Lăng, ở bên kia có nhiều sản nghiệp, hằng năm từ tháng bảy đến giữa tháng tám, bên kia sẽ tặng một đám dược liệu cùng hương liệu quý báu nhập kinh, nhưng đường xá xa xôi, nếu đi đường thủy, sợ là sẽ gặp cướp bóc, cho nên cũng sẽ mời tiêu cục địa phương áp tiêu.
Ý tứ Lạc Thừa Nam, muốn cho Lạc Ngọc rèn luyện một chút, đối với đứa con không nên thân này, hắn dĩ nhân có sắp xếp.
Việc này kiếp trước Lạc Ngọc đã làm nhiều lần, đường cùng cách thức đều quen thuộc, chuyện dễ dàng.
“Đầu tháng bảy đi?” hắn hỏi.
“Trung tuần*, nhóm hàng hóa đầu tiên tiêu cục sẽ áp giải, ngươi cùng Vương thúc sẽ áp giải những thứ còn lại.”
*từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.
Lạc Ngọc thật ra lại ngớ ra một lúc, hàng hóa thường là cùng nhau áp giải, lúc này tại sao lại tách ra? Nhưng hắn không có hỏi, nhìn chằm chằm trà trong tay, cầm nắp chén trà, nhẹ nhàng quét đi bọt nước nổi lên, trả lời: “Được.”
Lặng im một lát, cả hai đều không nói chuyện.
Lạc Tây nhìn hắn uống ngụm trà, suy nghĩ một lúc,có ý nói; “Chờ ngươi trở về, kinh đô bên này hẳn là đã định rồi.”
Mười lăng tháng tám, đại điển sắc phong thái tử.
Hai vị hoàng tử tranh đầu gay gắt, tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, kinh đô nhìn như gió êm sóng lặng, kỳ thực gợn sóng cuồn cuộn, Lạc Thừa Nam đem Lạc Ngọc tống ra khỏi kinh, là bảo vệ hắn, cũng là phòng ngừa gây ra nhiễu loạn gì, một bước sai, sẽ sai toàn bộ, cẩn thận là trên hết.
“Cha…. Đứng ở bên ai?”
Cho dù là theo kết quả đời trước, hay là dựa vào tình thế trước mắt, là Triệu Thiên Phụng không thể nghi ngờ.
Lạc Tây ngừng một chút, bình tĩnh nhìn hắn: “Nói cẩn thận.”
Mọi người chung quanh đều hiểu biết, mỗi cử động tiếng nói của ngươi, có lẽ ngày sau có thể rơi vào tay người khác.
Lạc Ngọc không để ý lắm, cúi đầu nói: “Chương gia ngầm giở thủ đoạn, hoàng thượng chẳng qua là nhắm một con mắt mở một con mắt, án quan ngân giả, liên lụy rất nhiều người, chính là tạm thời gác lại một bên, nhà Chương thượng thư phụng lệnh ai làm việc….”
“Chương gia, Vân gia, còn có Tô thị lang bị thương hôm nay, ca không ngại điều tra một chút,” Lạc Ngọc để sát vào, gằn từng tiếng chậm rãi nói, “Vũng nước đục này, không tránh được.”
Hoàng đế đang lúc tráng niên, mặc dù lại như thế nào lập thái tử, chỉ cần một ngày thở gấp, thì hắn sẽ nắm quyền lực một ngày, tiểu đánh tiểu nháo hắn có thể làm như không thấy, nhưng kết bè kết cánh, nhiễu loạn triều chính, uy hiếp đến địa vị của hắn, vậy có thể không nhất định như vậy.
Kết cục của hai nhà Chương Vân, đơn giản chính là phe thái tử quá mạnh, muốn dạy dỗ một chút.
Gần vua như gần cọp, hơi có chút vô ý, sẽ gặp tai ương, chuyện kiếp trước của Lac gia rốt cuộc ai là chủ mưu còn chưa biết, nhưng nhất định có quan hệ với triều đình.
Nhóm quyền thần kết bè kết đảng, đơn giản là vì lợi ích, vì đường làm quan bằng phẳng, thế cục triều đình phức tạp, muốn chỉ lo thân mình đã khó lại càng khó, đây là một thùng nhuộm lớn, người bên trong khó tránh khỏi sẽ bị nhiễm màu sắc.
Lạc Ngọc không phản đối Lạc gia tham dự trong đó, nhưng bây giờ còn chưa tới thời điểm ấy, nếu là trước đây, hắn khẳng định sẽ ủng hộ Lạc gia đứng về phía Triệu Thiên Phụng, nhưng hôm nay, mỗi bước đi đều phải suy nghĩ thực kỹ.
Văn Tuyên đế băng hà là Tuyên Trì năm thứ ba mươi bảy, nhưng mà, Lạc gia đã gặp chuyện không may trước một năm, hắn đã tưởng tượng qua vô số khả năng, lúc ấy Lạc gia như mặt trời ban trưa, quyền cao nhiếp chủ, có lẽ Văn Tuyên đế muốn trải đường cho thái tử nên gây ra, có lẽ thái tử đăng cơ đã là số trời đã định, nhịn không được nên đem Lạc gia trừ khử trước, có lẽ nhị hoàng tử hoặc Lục hoàng tử muốn ra một kích cuối cùng, vì muốn lật đổ thái tử mà thiết kế hãm hại….
Nhưng rốt cuộc vì sao, không thể nào biết được.
Lạc Tây không nói tiếp, uống một hớp trà, hồi lâu, mới trả lời: “Ta sẽ nói chi tiết với cha.”
Ở trong triều đình, thân bất do kỉ, rất nhiều chuyện không đơn giản như vậy.
“Chuyện của Tô Minh Trác….” Hắn chần chờ nói, “Không được dính vào.” Hắn nghe nói chuyện trên núi, liền thuận tiện giác ngộ Lạc Ngọc, người này quả thật là một vị quan tốt, đồng tình với dân chúng, ưu quốc ưu dân, nhưng có lời đồn, người này thích long dương, lại cùng nhị hoàng tử quan hệ thân mật, không thích hợp kết giao.
“Hiểu được.” Lạc Ngọc nói, “Vệ úy tự biên kia nói như thế nào?”
“Cũng được, Trần đại nhân cũng trợ giúp ta rất nhiều.”
“Nghe nói lần trước, Trầm tướng quân cố ý hướng thành thượng thỉnh cấu muốn ngươi.” Hắn nhớ rõ, sau khi đại điển sắc phong chấm dứt, Lạc Tây sẽ đi theo Trầm tướng quân vào quân doanh, Trầm tướng quân hai tháng sau sẽ trở về Tái Bắc, hắn luôn luôn vừa ý Lạc Tây.
“Nào có dễ dàng như vậy.”
Việc này Lạc Thừa Nam ở giữa giao thiệp không ít, nhưng tác dụng cực kỳ bé.
Cũng là do hoàng đế không chịu thả người, ít nhất trước khi Lạc gia lùi bước thì sẽ không. Từ xưa đế vương đã trời sinh tính tình ngờ vực vô căn cứ, kiêng kị quyền thần, lúc này nếu không phải có Chương gia, Lạc gia nhất định sẽ gặp tai ương.
“Chuyện này cũng chỉ sớm hay muộn mà thôi.” Lạc Ngọc mỉm cười nói.
Lạc Tây có hứng trí nhìn hắn: “Ngươi thật ra hiểu nhiều lắm, cùng học hỏi từ tiểu công tử Hàn gia kia đi?”
Cổ họng Lạc Ngọc nhúc nhích một chút, không dự đoán được hắn sẽ nói như vậy.
“Ta biết ngươi cùng hắn qua lại rất tốt, còn thay hắn ra mặt đánh Chương Duyên.” Lạc Tây cười đùa nói, việc này, không cần hỏi thăm cũng hiểu được, hắn làm ca ca, vẫn là tận tâm hết sức, “Tiểu tử kia…. Cũng đáng để kết giao.”
Trong quân doanh, Lạc Tây đối với Hàn Đông Lâm có nhiều dìu dắt, hắn xưa nay luyến tiếc người tài, đối với người này rất là coi trọng, đúng là vì phần ân tình này, sau này Hàn Đông Lâm mới hoàn thành nguyện vọng của hắn, tận lực che chở Lạc Ngọc.
Lại đến một lần nữa, dù chưa có thâm giao gì, nhưng có nguyên do là Hàn tướng quân, Lạc Tây đối với Hàn Đông Lâm vẫn thích như cũ.
Lạc Ngọc không giải thích, hắn không nói nhiều, trong lòng có điểm tâm sự này, nói với Lạc Tây cũng không thông.
Thấy hắn không đáp, Lạc Tây lại nói: “Haiz, chính là đáng tiếc….”
Nói một nửa, hắn khó khăn ngừng lại, không có nói tiếp.
Lạc Ngọc biết hắn muốn nói gì, chỉ là đáng tiếc Hàn tướng quân ra đi sớm, nếu không, lúc này Hàn Đông Lâm đương nhiên là được sủng ái muôn phần, thiên chi kiêu tử, không đến mức rơi vào bộ dạng lụi bại như vậy.
“Hàn tướng quân vì nước hy sinh thân mình, cả đời chính chiến oai phong trên chiến trường, cũng coi như là chết có ý nghĩa.” Lạc Ngọc nói.
Nghe vậy, Lạc Tây cũng cười khẽ một tiếng, buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lạc Ngọc cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, trong đầu hắn bỗng dưng thoáng hiện ra cái gì, nhưng lại giống như phù dung sớm nở tối tàn, không kịp bắt lầy nó.
…..
Hàn Đông Lâm tỉnh, ngồi ngủ thật sự là chịu tội, cả người chua xót, tay chân lạnh lẽo giống như là ngâm ở trong nước lạnh. Hắn đứng lên, giật giật cánh tay đau nhức, đột nhiên phát hiện sau lưng có tầm mắt đang nhìn mình chằm chằm.
“Tỉnh.” Lạc Ngọc từ từ nói, không biết hắn trở về khi nào, còn thuận đường lầy một mân điểm tâm lại đây.
Lúc trước ầm ĩ mâu thuẫn không vui, dần dần cũng tan biến, chính là tâm tình quấy phá, lại vì thể diện. Lạc Ngọc đã mở miệng trước, những phiền muộn ứ đọng ở trong lòng hắn nhiều ngày đã không còn, không lý do gì thư thái hơn rất nhiều, giống như là khách đường xa cuối cùng cũng giỡ được gánh nặng ở trên vai, có thể thoải mái mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.