Chương 33: Quay về kinh
Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
04/05/2021
Kết cục Lạc gia rơi đài, là trong dự kiện, cũng là chuyện sớm muộn.
Hắn cưỡi ngựa đi ngang qua phủ thừa tướng, nhìn thấy quan binh vây xung quanh Lạc gia, già già trẻ trẻ ở Lạc gia một người lại một người bị áp giải ra ngoài, Lạc Thừa Nam đi đầu tiên, phía sau là Lạc Ngọc.
Lạc Ngọc ngẩng đầu thẳng lưng, một thân thanh quý, giống như tiểu thiếu gia đã từng bướng bỉnh không kìm chế được. Quan binh đầu lĩnh cố ý làm khó dễ, một gậy đập vào trên thắt lưng của hắn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, rồi sau đó lập tức đuổi kịp Lạc Thừa Nam.
Quan binh đầu lịnh lại hạ xuống hai gậy, thật mạnh đánh vào trên cẳng chân hắn, hắn vẫn không có dừng bước, khập khiễng đi tới. Đi tới chỗ rẽ, hắn đột nhiên quay đầu, giật mình nhìn về phía Hàn Đông Lâm.
Cặp mắt phượng hẹp dài kia vô thần, bên trong tràn ngập tơ máu, giống như đang nhìn cũng không giống như đang nhìn hắn, chỉ trong một cái chớp mắt, liền thu trở về.
Trên cửa lớn màu đỏ thắm dán giầy niêm phong, liền không còn mở ra nữa.
Vài năm sau, tân đế kệ vị, hắn niệm tình Lạc Tây, nên tốt bụng với Lạc Ngọc, hướng tân đế cầu xin, xin đặc xá cho hắn. Chuyện khe núi Hàn Nguyên, chẳng qua là thủ đoạn tranh đoạt hoàng quyền, Lạc gia chính là một quân cờ trong đó, hiện giờ thiên hạ thái bình, tân đế đã thu nhận quyền lực ở trong triều, Lạc gia suy tàn đã không gây nổi sóng gió, đặc xá một người ăn chơi quần là áo lụa cũng không có gì.
Gặp lại Lạc Ngọc, là hắn mang theo thành chỉ đi Võ Lăng, người này gầy đến đáng sợ, da mặt xanh trắng không có sức sống.
“Hàn tướng quân, từ biệt nhiều năm, biệt lại vô dạng.” Lạc Ngọc tùy ý phủi phủi áo choàng, nghĩ cũng không nghĩ quỳ xuống, đơn giản hành lễ tại chỗ.
Hắn cưỡi trên con ngựa cao to, quần áo bay phần phật, không biết vì sao, trong cổ họng bị buồn bực lấp kín, hắn xuống ngựa, tuyên đọc thành chỉ.
Lạc Ngọc cúi đầu khấu tạ với hắn, cúi đầu nâng tay tiếp chỉ. Hắn trịnh trọng đem thành chỉ đặt lên tay, dừng một chút, mới hỏi nói: “Ngươi quay về kinh không?”
“Quay về.”
Trở về kinh, hắn đem người sắp xếp ở đại trạch ngoài phủ tướng quân.
Ban đêm, trước cửa sổ, trong nhuyễn tháp, trên giường gỗ, nơi chốn đều là dầu vết dâm mĩ, Lạc Ngọc vô lực quấn lấy eo hắn, hai tay che mắt, chỉ lộ ra cằm gầy yếu trơn bóng.
Hắn giật mình, cúi người hôn hôn sườn mặt Lạc Ngọc, lại nếm được tất cả hương vị mặn chát, hắn bắt buộc Lạc Ngọc lấy tay ra, bức hắn nhìn chính mình.
“Hàn Đông Lâm…..” Người này chậm rãi tới gần hắn, lấy lòng ở bên miệng hắn liếm liếm, vươn lưỡi hồng linh hoạt, một chút tiền vào trong miệng hắn, “Ngươi hôn nhẹ ta…..” Người này nghẹn ngào nói, giơ tay gắt gao ôm hắn.
Hắn vuốt ve lưng Lạc Ngọc, nhẹ nhàng vỗ, hắn nghĩ muốn an ủi hai câu, nhưng lại không mở miệng được, chỉ có thể hôn đáp lại.
..
Kết thúc, hai người ôm nhau ngủ, Hàn Đông Lâm nhìn hắn ngủ, tâm cũng yên ổn một lát.
Chính là Lạc Ngọc cũng không phải là người yên ổn với năm tháng, dã tâm hắn mười phần, muốn càng nhiều hơn.
Hàn Đông Lâm không cho được, liền tự thỉnh đi thủ biên, nghĩ có lẽ có thể chặt đứt.
Khi hắn cưỡi ngựa rời khỏi kinh thành, Lạc Ngọc đuổi tới cửa thành chặn lại, cưỡi ngựa đến trước đội ngũ, ánh mắt hồng hồng chất vấn: “Hàn Đông Lâm, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy? ngươi thật muốn đi?”
Tướng sĩ đồng hành ngăn Lạc Ngọc lại, hắn nhấc dây cương, kéo roi, con giưa giơ bốn chân chạy nhanh, hắn nghe thấy tiếng Lạc Ngọc nổi điên kêu to, gọi đến hắn run sợ, tay nắm dây cương đến run rẩy.
Ai có thể nghĩ tới, một tai họa như vậy, lại bị bệnh mà lìa đời. Khi thiếu niên, Lạc Ngọc kiềm chế hắn: “Ngươi nghĩ lại cho nương ngươi, nghĩ lại cho Hàn gia ngươi.”
Chính là, nương hắn sống tới trăm tuổi không lo, khi Hàn Đông Lâm trở lại, người này đã được chôn dưới lớp đất vàng.
Hắn đi Võ Lăng, theo A Lương đi bái tế Lạc Ngọc, A Lương chỉ vào một khối đất bằng phẳng dưới cây đa già nói: “Tướng quân, chính là ở đây.”
Lạc gia gây nhiều thù hằn, người đã chết, cũng chỉ có thể trộm mai táng, để ngựa bị kẻ thù hủy mộ.
Hắn đứng ở dưới cây đa già, cũng không biết nên làm cái gì. Hắn hẳn là nên hận Lạc Ngọc, có lẽ là người chết như đèn tắt, ân oan đã tan thành mây khói, hắn cũng không hận, hắn cảm thấy Lạc Ngọc thật đáng thương, cả đời cầu mà không được.
Kỳ thật hắn cũng đáng thương, bị người ta đùa giỡn, còn mất tim, người đã chết mới nhìn rõ, lại có ích gì đây?
Hắn hối hận, hắn không nên tiến cung thỉnh chỉ, không nên làm cho Lạc Ngọc trở về nơi thị phi này.
Nếu Lạc Ngọc vẫn ở Võ Lăng, có thể bây giờ vẫn còn sống tốt.
…
Tới gần hoàng hôn, Lạc Ngọc nghĩ Hàn Đông Lâm đã đi rồi, mới từ bên ngoài quay về dịch quán, hắn vốn định hôm nay sẽ đi, nhưng nghĩ lại, vẫn quyết định sáng sớm ngày mai lại đi.
Trở về phòng, bên trong trống rỗng, hành lí để trên cái giá đương nhiên không thấy.
Hắn cũng không ăn uống gì, cơm cũng chưa ăn, kêu một thùng nước ấm tắm rửa, biên quan chính là như vậy, ban ngày nóng buổi tối lạnh, chênh lệch nhiệt độ rất lớn.
Hắn đóng lại suy nghĩ, hai tay khoát lên thành dục dũng, ngửa đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa ngủ nửa tỉnh, trên vai bỗng dưng chợt lạnh, hắn cả kinh, đột nhiên đứng lên…..
……
Ngày hôm sau, gây sức ép một đêm hai người mặt trời lên cao mới rời giường, Hàn Đông Lâm lấy tới một chậu nước ấm thay Lạc Ngọc rửa mặt chải đầu, chờ chuẩn bị xong, đã là buổi trưa.
Ăn cơm xong, Hàn Đông Lâm đưa Lạc Ngọc đến biên giới Hà Nguyên, lần này đi Tái Bắc, có lẽ trong ba năm năm cũng không có cơ hội quay về kinh, ở vùng hoang dã, hai người liền lập tức ôn tồn một phen, suýt chút nữa là lửa cháy lan đồng cỏ.
Ly biệt luôn luôn khó tách rời, Lạc Ngọc nói không nên lời xúc động ở trong lòng, ghìm dây cương, cúi đầu nói câu: “Đi đây.”
Hàn Đông Lâm cũng không nói, hơi hơi gật đầu.
Roi ngựa giơ lên, thân hình lửa đỏ kia liền chạy xa dần, cuối cùng biến mất ở nơi giao nhau giữa cát vàng đại mạc cùng không trung xanh thẳm.
Từ trong miệng Hàn Đông Lâm, Lạc Ngọc đại khái biết được đích xác chuyện ở khe núi Hà Nguyên, năm đó Văn Tuyên đế bệnh nặng, lại kiêng kị Lạc gia quyền thế quá lớn, do đó mượn tay Triệu Thiên Dận, làm suy yếu thế lực Lạc gia.
Khi đó phó soái trong quân đội Trần Tề Thụy là thuộc đảng của Triệu Thiên Dận, thiết kế Lạc Tây, tạo tin giả Hà Nguyên rơi vào tay giặc, người Hồ đã tàn sát hàng loạt dân trong thành, cho nên Lạc Tây mới hạ lệnh chia binh làm hai đường, một đường đi tắt qua khe núi Hà Nguyên, một đường theo sự dẫn dắt của Trần Tề Thụy theo đường cũ xuất phát.
Bên trong khe núi Hà Nguyên vốn không có người hồ mai phục, thân tín liên quan của Lạc Tây bị Trần Tề Thụy mưu sát, càng buồn cười chính là, cái gọi là mười vạn tinh binh kì thật không tới năm vạn, Trần Tề Thụy chỉ biết lý luận suông, hắn mang binh chính là mang theo những tướng sĩ này đi chịu chết.
Hơn nữa, thế công của người hồ mãnh liệt, mà ở Tái Bắc khi Lạc Tây tiến vào khe núi Hà Nguyên đã bị thất thủ.
Sau khi chiến sự kết thúc, bọn người Trần Tề Thụy chết hết rồi, Văn Tuyên đế cố ý đả kích Lạc gia, liền đem tất cả tội danh đổ lên trên người Lạc Tây, dục gia chi tội, Lạc gia bị đánh trở tay không kịp, nhanh chóng suy tàn.
Gần vua như gần cọp, không gì hơn cái này.
Lạc gia suy tàn, phe phái Triệu Thiên Phụng nguyên khí đại thương, dần dần yếu thế, nhưng Triệu Thiên Dận cũng bị Văn Tuyên đế kiềm chế.
Ai từng nghĩ trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, cuối cùng ngồi lên vị trí hoàng đế lại là tiểu tử Triệu Thiên Hằng này.
Rời đi Hà Nguyên, Hàn Đông Lâm đêm một khối lệnh bài không chữ giao cho Lạc Ngọc, nói sau khi quay về kinh sẽ có người đến lấy.
Nhưng Lạc Ngọc lại không nghĩ tới người tới lại là Tô Minh Trác vài năm trước bị biếm, thì ra hắn tu sửa Động Lưu Huyền có công nên được phục quan chức, trạng nguyên lang tuấn mĩ kia đã không còn thanh cao, trở nên lòng dạ thâm trầm, bộ dạng hắn khách khách khí khí chuyện trò vui vẻ, quả thực làm cho Lạc Ngọc thấy mà thụ sủng nhược kinh.
Thời điểm chạng vạng, Tô Minh Trác rời phủ thừa tướng, ngược lại đi phủ Bắc Trấn.
Cách ngày, Lục Tiện được phá cách đề bạt lên làm cẩm y vệ thiên hộ.
Quả thực ý vị sâu xa.
Hắn cưỡi ngựa đi ngang qua phủ thừa tướng, nhìn thấy quan binh vây xung quanh Lạc gia, già già trẻ trẻ ở Lạc gia một người lại một người bị áp giải ra ngoài, Lạc Thừa Nam đi đầu tiên, phía sau là Lạc Ngọc.
Lạc Ngọc ngẩng đầu thẳng lưng, một thân thanh quý, giống như tiểu thiếu gia đã từng bướng bỉnh không kìm chế được. Quan binh đầu lĩnh cố ý làm khó dễ, một gậy đập vào trên thắt lưng của hắn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, rồi sau đó lập tức đuổi kịp Lạc Thừa Nam.
Quan binh đầu lịnh lại hạ xuống hai gậy, thật mạnh đánh vào trên cẳng chân hắn, hắn vẫn không có dừng bước, khập khiễng đi tới. Đi tới chỗ rẽ, hắn đột nhiên quay đầu, giật mình nhìn về phía Hàn Đông Lâm.
Cặp mắt phượng hẹp dài kia vô thần, bên trong tràn ngập tơ máu, giống như đang nhìn cũng không giống như đang nhìn hắn, chỉ trong một cái chớp mắt, liền thu trở về.
Trên cửa lớn màu đỏ thắm dán giầy niêm phong, liền không còn mở ra nữa.
Vài năm sau, tân đế kệ vị, hắn niệm tình Lạc Tây, nên tốt bụng với Lạc Ngọc, hướng tân đế cầu xin, xin đặc xá cho hắn. Chuyện khe núi Hàn Nguyên, chẳng qua là thủ đoạn tranh đoạt hoàng quyền, Lạc gia chính là một quân cờ trong đó, hiện giờ thiên hạ thái bình, tân đế đã thu nhận quyền lực ở trong triều, Lạc gia suy tàn đã không gây nổi sóng gió, đặc xá một người ăn chơi quần là áo lụa cũng không có gì.
Gặp lại Lạc Ngọc, là hắn mang theo thành chỉ đi Võ Lăng, người này gầy đến đáng sợ, da mặt xanh trắng không có sức sống.
“Hàn tướng quân, từ biệt nhiều năm, biệt lại vô dạng.” Lạc Ngọc tùy ý phủi phủi áo choàng, nghĩ cũng không nghĩ quỳ xuống, đơn giản hành lễ tại chỗ.
Hắn cưỡi trên con ngựa cao to, quần áo bay phần phật, không biết vì sao, trong cổ họng bị buồn bực lấp kín, hắn xuống ngựa, tuyên đọc thành chỉ.
Lạc Ngọc cúi đầu khấu tạ với hắn, cúi đầu nâng tay tiếp chỉ. Hắn trịnh trọng đem thành chỉ đặt lên tay, dừng một chút, mới hỏi nói: “Ngươi quay về kinh không?”
“Quay về.”
Trở về kinh, hắn đem người sắp xếp ở đại trạch ngoài phủ tướng quân.
Ban đêm, trước cửa sổ, trong nhuyễn tháp, trên giường gỗ, nơi chốn đều là dầu vết dâm mĩ, Lạc Ngọc vô lực quấn lấy eo hắn, hai tay che mắt, chỉ lộ ra cằm gầy yếu trơn bóng.
Hắn giật mình, cúi người hôn hôn sườn mặt Lạc Ngọc, lại nếm được tất cả hương vị mặn chát, hắn bắt buộc Lạc Ngọc lấy tay ra, bức hắn nhìn chính mình.
“Hàn Đông Lâm…..” Người này chậm rãi tới gần hắn, lấy lòng ở bên miệng hắn liếm liếm, vươn lưỡi hồng linh hoạt, một chút tiền vào trong miệng hắn, “Ngươi hôn nhẹ ta…..” Người này nghẹn ngào nói, giơ tay gắt gao ôm hắn.
Hắn vuốt ve lưng Lạc Ngọc, nhẹ nhàng vỗ, hắn nghĩ muốn an ủi hai câu, nhưng lại không mở miệng được, chỉ có thể hôn đáp lại.
..
Kết thúc, hai người ôm nhau ngủ, Hàn Đông Lâm nhìn hắn ngủ, tâm cũng yên ổn một lát.
Chính là Lạc Ngọc cũng không phải là người yên ổn với năm tháng, dã tâm hắn mười phần, muốn càng nhiều hơn.
Hàn Đông Lâm không cho được, liền tự thỉnh đi thủ biên, nghĩ có lẽ có thể chặt đứt.
Khi hắn cưỡi ngựa rời khỏi kinh thành, Lạc Ngọc đuổi tới cửa thành chặn lại, cưỡi ngựa đến trước đội ngũ, ánh mắt hồng hồng chất vấn: “Hàn Đông Lâm, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy? ngươi thật muốn đi?”
Tướng sĩ đồng hành ngăn Lạc Ngọc lại, hắn nhấc dây cương, kéo roi, con giưa giơ bốn chân chạy nhanh, hắn nghe thấy tiếng Lạc Ngọc nổi điên kêu to, gọi đến hắn run sợ, tay nắm dây cương đến run rẩy.
Ai có thể nghĩ tới, một tai họa như vậy, lại bị bệnh mà lìa đời. Khi thiếu niên, Lạc Ngọc kiềm chế hắn: “Ngươi nghĩ lại cho nương ngươi, nghĩ lại cho Hàn gia ngươi.”
Chính là, nương hắn sống tới trăm tuổi không lo, khi Hàn Đông Lâm trở lại, người này đã được chôn dưới lớp đất vàng.
Hắn đi Võ Lăng, theo A Lương đi bái tế Lạc Ngọc, A Lương chỉ vào một khối đất bằng phẳng dưới cây đa già nói: “Tướng quân, chính là ở đây.”
Lạc gia gây nhiều thù hằn, người đã chết, cũng chỉ có thể trộm mai táng, để ngựa bị kẻ thù hủy mộ.
Hắn đứng ở dưới cây đa già, cũng không biết nên làm cái gì. Hắn hẳn là nên hận Lạc Ngọc, có lẽ là người chết như đèn tắt, ân oan đã tan thành mây khói, hắn cũng không hận, hắn cảm thấy Lạc Ngọc thật đáng thương, cả đời cầu mà không được.
Kỳ thật hắn cũng đáng thương, bị người ta đùa giỡn, còn mất tim, người đã chết mới nhìn rõ, lại có ích gì đây?
Hắn hối hận, hắn không nên tiến cung thỉnh chỉ, không nên làm cho Lạc Ngọc trở về nơi thị phi này.
Nếu Lạc Ngọc vẫn ở Võ Lăng, có thể bây giờ vẫn còn sống tốt.
…
Tới gần hoàng hôn, Lạc Ngọc nghĩ Hàn Đông Lâm đã đi rồi, mới từ bên ngoài quay về dịch quán, hắn vốn định hôm nay sẽ đi, nhưng nghĩ lại, vẫn quyết định sáng sớm ngày mai lại đi.
Trở về phòng, bên trong trống rỗng, hành lí để trên cái giá đương nhiên không thấy.
Hắn cũng không ăn uống gì, cơm cũng chưa ăn, kêu một thùng nước ấm tắm rửa, biên quan chính là như vậy, ban ngày nóng buổi tối lạnh, chênh lệch nhiệt độ rất lớn.
Hắn đóng lại suy nghĩ, hai tay khoát lên thành dục dũng, ngửa đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa ngủ nửa tỉnh, trên vai bỗng dưng chợt lạnh, hắn cả kinh, đột nhiên đứng lên…..
……
Ngày hôm sau, gây sức ép một đêm hai người mặt trời lên cao mới rời giường, Hàn Đông Lâm lấy tới một chậu nước ấm thay Lạc Ngọc rửa mặt chải đầu, chờ chuẩn bị xong, đã là buổi trưa.
Ăn cơm xong, Hàn Đông Lâm đưa Lạc Ngọc đến biên giới Hà Nguyên, lần này đi Tái Bắc, có lẽ trong ba năm năm cũng không có cơ hội quay về kinh, ở vùng hoang dã, hai người liền lập tức ôn tồn một phen, suýt chút nữa là lửa cháy lan đồng cỏ.
Ly biệt luôn luôn khó tách rời, Lạc Ngọc nói không nên lời xúc động ở trong lòng, ghìm dây cương, cúi đầu nói câu: “Đi đây.”
Hàn Đông Lâm cũng không nói, hơi hơi gật đầu.
Roi ngựa giơ lên, thân hình lửa đỏ kia liền chạy xa dần, cuối cùng biến mất ở nơi giao nhau giữa cát vàng đại mạc cùng không trung xanh thẳm.
Từ trong miệng Hàn Đông Lâm, Lạc Ngọc đại khái biết được đích xác chuyện ở khe núi Hà Nguyên, năm đó Văn Tuyên đế bệnh nặng, lại kiêng kị Lạc gia quyền thế quá lớn, do đó mượn tay Triệu Thiên Dận, làm suy yếu thế lực Lạc gia.
Khi đó phó soái trong quân đội Trần Tề Thụy là thuộc đảng của Triệu Thiên Dận, thiết kế Lạc Tây, tạo tin giả Hà Nguyên rơi vào tay giặc, người Hồ đã tàn sát hàng loạt dân trong thành, cho nên Lạc Tây mới hạ lệnh chia binh làm hai đường, một đường đi tắt qua khe núi Hà Nguyên, một đường theo sự dẫn dắt của Trần Tề Thụy theo đường cũ xuất phát.
Bên trong khe núi Hà Nguyên vốn không có người hồ mai phục, thân tín liên quan của Lạc Tây bị Trần Tề Thụy mưu sát, càng buồn cười chính là, cái gọi là mười vạn tinh binh kì thật không tới năm vạn, Trần Tề Thụy chỉ biết lý luận suông, hắn mang binh chính là mang theo những tướng sĩ này đi chịu chết.
Hơn nữa, thế công của người hồ mãnh liệt, mà ở Tái Bắc khi Lạc Tây tiến vào khe núi Hà Nguyên đã bị thất thủ.
Sau khi chiến sự kết thúc, bọn người Trần Tề Thụy chết hết rồi, Văn Tuyên đế cố ý đả kích Lạc gia, liền đem tất cả tội danh đổ lên trên người Lạc Tây, dục gia chi tội, Lạc gia bị đánh trở tay không kịp, nhanh chóng suy tàn.
Gần vua như gần cọp, không gì hơn cái này.
Lạc gia suy tàn, phe phái Triệu Thiên Phụng nguyên khí đại thương, dần dần yếu thế, nhưng Triệu Thiên Dận cũng bị Văn Tuyên đế kiềm chế.
Ai từng nghĩ trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, cuối cùng ngồi lên vị trí hoàng đế lại là tiểu tử Triệu Thiên Hằng này.
Rời đi Hà Nguyên, Hàn Đông Lâm đêm một khối lệnh bài không chữ giao cho Lạc Ngọc, nói sau khi quay về kinh sẽ có người đến lấy.
Nhưng Lạc Ngọc lại không nghĩ tới người tới lại là Tô Minh Trác vài năm trước bị biếm, thì ra hắn tu sửa Động Lưu Huyền có công nên được phục quan chức, trạng nguyên lang tuấn mĩ kia đã không còn thanh cao, trở nên lòng dạ thâm trầm, bộ dạng hắn khách khách khí khí chuyện trò vui vẻ, quả thực làm cho Lạc Ngọc thấy mà thụ sủng nhược kinh.
Thời điểm chạng vạng, Tô Minh Trác rời phủ thừa tướng, ngược lại đi phủ Bắc Trấn.
Cách ngày, Lục Tiện được phá cách đề bạt lên làm cẩm y vệ thiên hộ.
Quả thực ý vị sâu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.