Chương 53: Thẳng thắn (1)
Tuyết Mặc
12/10/2021
Lâm Tưởng vừa mới biết Cố Thành trọng sinh, nội tâm vô cùng hỗn loạn,
còn đang không biết nên phải đối mặt với anh như thế nào thì đã lại xảy
ra chuyện này, sự chú ý ngay lập tức bị thay đổi.
Cô biết chuyện nào quan trọng hơn nên chỉ có thể buông vấn đề của mình và Cố Thành xuống trước để xem xem Đỗ Hân sẽ xử lý chuyện tai tiếng này như thế nào.
Đỗ Hân gọi một cuộc điện thoại tới bảo Lâm Tưởng trước mắt cứ tránh lộ diện trực tiếp ở đầu sóng ngọn gió trong hai ngày tới. Lúc này khẳng định ở phim trường bên cạnh sẽ có rất nhiều paparazzi nghe được tin tức mà đến. Sau đó lại yêu cầu Cố Thành nhanh chóng quay trở về, đã không giúp được gì rồi lại còn gây thêm phiền phức!
Nhưng hiện tại Cố Thành làm sao có thể trở về được chứ, thực sự không được, làm như vậy có khác nào gián tiếp công khai chứ, mà chả nhẽ Cố Thành anh lại không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình sao?
Nhưng lần này Lâm Tưởng lại không giữ anh ở lại, trong lòng cô có khúc mắc nên khi đối mặt với Cố Thành cảm thấy không được tự nhiên, cho nên liền thuận nước đẩy thuyền bảo anh trở về.
Lúc nào Cố Thành mới phát hiện cảm xúc của Lâm Tưởng không tốt vì vậy càng không muốn rời đi.
Bởi vì không thể đi ra ngoài hai người chỉ có thể cùng nhau ở lại trong phòng khách sạn, mắt lớn trừng mắt bé.
Cố Thành cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, cũng phát hiện ra là chính mình đã quá lạc quan mà sơ ý không chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Lâm Tưởng. Khi ở quán cà phê thái độ của cô đã lãnh đạm đi rất nhiều. Tối hôm qua cũng không có ở trên giường vận động bởi vì cô nói mình mệt, nhưng từ trước đến nay mặc kệ là như thế nào thì cô cũng không dễ dàng kêu mệt.
Nghĩ đến đây Cố Thành không khỏi trở nên căng thẳng.
Tuy rằng Lâm Tưởng xin phép nghỉ nhưng vẫn ôm kịch bản nghiêm túc đọc, bộ dáng rất an an tĩnh tĩnh ngoan ngoãn. Nhưng mà mắt lại rũ mi xuống mơ hồ hiện ra một chút xa cách.
Cái này làm cho Cố Thành nhớ tới kiếp trước, khi hai người bọn họ ở chung một chỗ nhưng lại không hề nói chuyện với nhau, Lâm Tưởng luôn bày ra bộ dáng mình chưa làm xong việc, phần lớn thời gian đều tập trung xem kịch bản, thi thoảng lên mạng xem tin nhắn fan gửi tới, thi thoảng lại xem tin tức, nhưng quan trọng chính là sẽ không phân một chút sự chú ý nào cho anh hết.
Bọn họ lúc nào cũng ở trong trạng thái lạnh nhạt.
Ngay từ đầu Cố Thành cảm thấy vấn đề này không lớn, vợ anh an tĩnh như vậy cũng tốt, anh đi làm ở bên ngoài đã đủ bực bội rồi, trở về có thể được nghỉ ngơi trong không gian yên tĩnh, cũng khá tốt.
Sau đó nếu như anh muốn nói một câu với cô cũng phải cân nhắc rất lâu mới nói ra được. Lúc này anh mới tỉnh ngộ, hình thức ở chung của bọn họ như vậy kỳ thật có chút không đúng cho lắm. Hai người là vợ chồng hẳn là phải tùy ý thoải mái mới đúng chứ.
Nhưng đến thời điểm anh muốn vãn hồi lại mọi thứ thì anh đã mất đi toàn bộ.
Nghĩ đến đây anh cảm thấy trái tim truyền tới một trận đau đớn vô cùng. Đời này anh tuyệt đối không thể để tình trạng đó lại tái hiện một lần nữa.
Lâm Tưởng khoanh chân ngồi ở đầu giường, quyển kịch bản để ở trên đùi, tầm mắt dừng ở một trang kịch bản một lúc lâu cũng không lật trang khác. Cô biết Cố Thành bên cạnh đang nằm nghiêng nhìn cô, nhưng cô không muốn ngẩng đầu lên đối diện với anh. Ngày hôm qua khi ở quán cà phê đã quyết định sẽ không vạch trần chuyện anh giấu giếm, nhưng mà sau khi trở về khách sạn, trong lòng cô càng nghĩ càng thấy ủy khuất.
Kiếp trước bọn họ chưa từng yêu nhau, ai lo chuyện của người nấy, nếu có gặp chuyện khó khăn thì cơ bản cũng đều tự mình giải quyết. Nhưng mà đời này bọn họ đã yêu nhau, là hai người yêu nhau chẳng lẽ không nên đối mặt với nhau nói chuyện thẳng thắn một chút sao?
Nếu anh đã sớm biết cô là trọng sinh, vậy vì sao lại không nói rõ ràng với cô mà lại lựa chọn giấu giếm chứ?
Bởi vì ý niệm này mà ít nhiều cô cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng cô lại không thể trách cứ gì anh cả, bởi vì chuyện mình trọng sinh lúc trước cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thắng thắn nói với anh.
Cố Thành thấy khuôn mặt cô càng ngày càng nhăn lại liền ngồi dậy, đem cô ôm vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Có phải em đang tức giận có đúng không, em không muốn để ý tới anh?”
Lâm Tưởng ôm kịch bản, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Em không có.”
Cố Thành không buông tha, nói: “Em có.”
Lâm Tưởng nhấp nhấp môi, dứt khoát không thể hé răng.
Cố Thành không thể chịu nổi sự lạnh nhạt này, dùng chóp mũi ma sát lên mặt cô, dò hỏi: “Thầy Lâm Bảo Chấn nói cái gì với em?”
Nghe được câu hỏi của anh, lúc này Lâm Tưởng mới đem tầm mắt rời khỏi kịch bản, giương mắt nhìn anh nói: “Thầy ấy nói đã quen biết anh từ trước khi giải thường Kim Hoa diễn ra rồi.”
“Như vậy thì sao?”
Lâm Tưởng gật đầu, làm bộ lơ đãng mà nói: “Khi đó chúng ta còn chưa quen biết nhau.”
Cố Thành nhìn cô hơi rung rung lông mi cùng trốn tránh ánh mắt của mình thì không khỏi có chút đau lòng. Người phụ nữ này kỳ thật là muốn hỏi chuyện khác, nhưng lại đang tự tại áp lức cho chính mình, bộ dáng này thoạt nhìn trông thật là đáng thương mà.
Anh nhịn không được hôn lên mí mắt cô một cái, nói ra từng cô từng chữ: “Không bảo phải là chúng ta đã quen biết nhau từ đời trước rồi sao?”
Lâm Tưởng ngẩng đầu, hai mắt trừng to, trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc.
“Anh…” Cô muốn nói cái gì đó nhưng một lúc lâu cũng không biết nên nói gì, vì vậy hỏi: “Anh không tiếp tục giấu em nữa sao?”
Cố Thành cười khổ, nói: “Không phải em cũng gạt anh sao?”
“….” Cái này có được tính là người làm chuyện xấu lại còn đi cáo trạng trước không? Lâm Tưởng thở sâu, nói: “Lúc trước em cũng không biết anh cũng rơi vào tình huống giống em.”
Cố Thành nói: “Anh cũng chỉ mới phát hiện ra em cũng vậy.”
“Vậy sao lúc anh biết thì lại không lập tức nói cho em biết?” Đã nói ra đề tài này rồi thì Lâm Tưởng cũng không hề muốn khách khí với anh nữa, vội vàng đem nghi vấn trong lòng mình ra hỏi cho rõ ràng.
“Ngẫm lại…..” Cố Thành có chút do dự, đột nhiên cảm thấy có chút thiếu tự tin, “Đời trước quan hệ của chúng ta căng thẳng như vậy, anh không dám tùy tiện thẳng thắn cùng em. Hơn nữa anh muốn nhìn xem đến khi nào thì em có thể phát hiện ra.”
Lâm Tưởng nhè nhẹ nói: “Còn muốn giống như trước đâu vợ chồng tương kính như tân sao?”
Cố Thành đánh nhẹ cô một cái như là trừng phạt, nói: “Là vợ chồng ân ái ngọt ngào.”
Lâm Tưởng đem đầu dựa vào ngực anh, giương mắt nhìn sườn mặt anh, cuộc sống hôn nhân trong mười năm trước đây như hiện rõ ràng trước mắt. Lúc ấy cho rằng mình sẽ mãi chìm đắm trong đó khó có thể thoát ra được. Nhưng hôm nay quay đầu nhìn lại những chuyện cũ lại giống như dĩ vãng tan theo mây khói, cuối cùng cũng chỉ lưu lại một tiếng thở dài mà thôi.
“Thời điểm xảy ra tai nạn giao thông anh đã nghĩ gì, lúc đó rất đau có đúng không?” Một màn kia vẫn luôn ám ảnh cô, hiện giờ đương sự đang có mặt tại đây, rốt cuộc cô cũng có thể hỏi cho rõ ràng minh bạch.
Cố Thành lắc đầu, cười nói: “Quên rồi, giống như chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt vậy đó. Lúc ấy chỉ muốn che chở cho em, nhưng mà hiện tại nghĩ lại cuối cùng vẫn là anh không thể bảo vệ được em.”
Hiện giờ hồi tưởng lại một màn máu me kia vẫn còn khiến cô sợ hãi, “Em cảm thấy thực sự là may mắn mà, chúng ta đều còn sống, chỉ là thay đổi một số chuyện mà thôi.”
Cố Thành cúi đầu hung hang hôn cô, đầu lưỡi càn quét kịch liệt trong miệng cô, thẳng đến khi sắp hít thở không nổi nữa mới buông cô ra, chỉ nghe thấy giọng nói khan đặc của anh: “Có khả năng em không biết, anh yêu em, vẫn luôn yêu em.”
Lâm Tưởng giật mình, “Đời trước cũng vậy sao?”
Cố Thành kiên định gật đầu, “Cũng vậy.”
“Nhưng mà…..” Lúc ấy quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn lạnh nhạt, nếu như anh yêu cô như anh nói thì vì sao lại không nói cho cô biết chứ?
Cố Thành vuốt ve tay cô, thấp giọng nói: “Có thể ngay từ đầu thì không có, nhưng sau này dần dần đã bị em hấp dẫn, thẳng đến lúc yêu em luôn. Anh cũng không thể nói rõ cụ thể là vào lúc nào, thời gian mười năm dài như vậy cũng đủ để cho nhiều kỳ tích có thể xảy ra.” Nói tới đây anh bất đắc dĩ mà cười cười, nói: “Đáng tiếc là vẫn chưa thể khiến cho em yêu anh.”
Lâm Tưởng nỗ lực nhớ lại tình hình ngay lúc đó, nhưng thực sự là không thể nhớ được điểm gì đặc biệt. Trong ấn tượng của cô Cố Thành luôn là người cao cao tại thượng, lãnh đạm xa cách, căn bản là không thể phát hiện ra được tình cảm của anh có thay đổi.
Lâm Tưởng nói: “Thực xin lỗi, lúc trước em cho rằng anh lấy em chỉ vì lợi ích, em không nghĩ tới là anh sẽ thích em.”
Cố Thành cười cười, “Chỉ có thể nói là lúc ấy anh vẫn chưa đủ nỗ lực cho nên một lần nữa gặp lại em, anh chính là dùng hết tất cả thủ đoạn để có được người.”
Lúc này khóe miệng Lâm Tưởng mới khẽ cười nói: “Cho nên bây giờ anh đã thành công chiếm được em rồi đó.”
“Chẳng lẽ không phải là em chiếm được anh trước sao?” Anh chớp chớp mắt giả ngu.
Hai người bắt đầu đại hội lôi lại chuyện cũ! “Không biết là ai, lần đầu tiên gặp mặt đã nắm tay cọ cọ vào lòng bàn tay em ha.”
Hai người nói xong đều cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ người nào chìm đắm trong tình yêu cũng đều trở nên ấu trĩ như vậy sao?
Cố Thành ôm đại bảo bối của anh vào lòng, nói: “Mặc kệ như thế nào thì hiện tại em cũng là của anh rồi, cả thân và tâm đều thuộc về anh.”
“Đúng vậy, tất cả đều là của anh, cho nên anh phải hảo hảo mà yêu quý có biết không? Bằng không em sẽ tùy thời đều có thể thu hồi lại đó.”
Giữa hai người không còn bí mật nữa khiến cho tình cảm phẳng phất như lại bay lên thêm vài bậc thang nữa, ôm chặt lấy nhau nói mấy lời âu yếm yêu thương, đến nỗi scandal của bọn họ trên mạng cũng đã sớm bị họ vứt ra sau đầu rồi.
Bị bọn họ vứt ra sau đầu nhưng còn có Đỗ Hân.
Quản lý Đỗ sốt ruột muốn bốc hỏa mà gọi điện thoại cho Lâm Tưởng, cô không nghe máy, lại gọi điện cho Cố Thành, anh cũng không nghe, hai người như là đã thống nhất trước với nhau, cùng nhau chơi trò mất tích!
Cuối cùng cô đành phải gọi điện thoại cho Nhạc Tiểu Kỳ, “Cố tổng có phải là tính toán sẽ không quay về thành phố S đúng không?”
Nhạc Tiểu Kỳ đau thương bị đẩy là làm lá chắn, vô tội mà nói: “Em… Em không biết.”
“Không biết!?” Thiếu chút nữa là Đỗ Hân đã ném vỡ điện thoại rồi, nổi giận đùng đùng mà quát: “Cái gì cũng nói là không biết! Vậy thì em có thể biết được cái gì chứ!?”
Nhạc Tiểu Kỳ thiếu chút là đã bị dạo cho phát khóc, “Em….. Em thực sự không biết! Ngày hôm qua sau khi bảo em đến đoàn làm phim xin nghỉ hai ngày, thì chị Lâm Tưởng liền nhốt mình ở trong phòng, đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài!”
“Nhốt mình ở trong phòng sao? Vậy Cố tổng đâu?”
“Cố tổng cũng ở trong phòng.” Hai người cư nhiên nhốt mình ở trong phòng hai ngày, cũng không biết có cảm thấy buồn chán không nữa.
“…..” Trong nháy mắt Đỗ Hân bị làm cho tức đến bật cười, thầm nghĩ hai người này ở bên nhau chỉ có biết gây họa thêm cho cô mà thôi!
“Tiểu Kỳ, bây giờ em đi tới đoàn làm phim trả nghỉ phép cho Lâm Tưởng, nói với họ buổi chiều cô ấy có thể quay trở lại làm việc. Sau đó đi tới thông báo cho Lâm Tưởng, nếu gọi mà họ không mở cửa thì kêu người trực tiếp lấy khóa dự phòng mở cửa đi vào!”
“…..” Thực sự cảm thấy việc Đỗ tỷ bảo cô đi làm vô cùng nguy hiểm, “Đỗ tỷ, nếu không chờ thêm một chút nữa được không?”
Đỗ Hân nói với giọng tràn đầy sự chân thật đáng tin: “Cứ làm như chị phân phó đi, nếu còn tiếp tục chờ đợi nữa thì họ có thể chế tạo ra được đứa nhỏ luôn rồi đấy!”
Nhạc Tiểu Kỳ:……
Dường như cô vừa nghe được chuyện không được thuần khiết cho lắm….
Cô biết chuyện nào quan trọng hơn nên chỉ có thể buông vấn đề của mình và Cố Thành xuống trước để xem xem Đỗ Hân sẽ xử lý chuyện tai tiếng này như thế nào.
Đỗ Hân gọi một cuộc điện thoại tới bảo Lâm Tưởng trước mắt cứ tránh lộ diện trực tiếp ở đầu sóng ngọn gió trong hai ngày tới. Lúc này khẳng định ở phim trường bên cạnh sẽ có rất nhiều paparazzi nghe được tin tức mà đến. Sau đó lại yêu cầu Cố Thành nhanh chóng quay trở về, đã không giúp được gì rồi lại còn gây thêm phiền phức!
Nhưng hiện tại Cố Thành làm sao có thể trở về được chứ, thực sự không được, làm như vậy có khác nào gián tiếp công khai chứ, mà chả nhẽ Cố Thành anh lại không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình sao?
Nhưng lần này Lâm Tưởng lại không giữ anh ở lại, trong lòng cô có khúc mắc nên khi đối mặt với Cố Thành cảm thấy không được tự nhiên, cho nên liền thuận nước đẩy thuyền bảo anh trở về.
Lúc nào Cố Thành mới phát hiện cảm xúc của Lâm Tưởng không tốt vì vậy càng không muốn rời đi.
Bởi vì không thể đi ra ngoài hai người chỉ có thể cùng nhau ở lại trong phòng khách sạn, mắt lớn trừng mắt bé.
Cố Thành cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, cũng phát hiện ra là chính mình đã quá lạc quan mà sơ ý không chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Lâm Tưởng. Khi ở quán cà phê thái độ của cô đã lãnh đạm đi rất nhiều. Tối hôm qua cũng không có ở trên giường vận động bởi vì cô nói mình mệt, nhưng từ trước đến nay mặc kệ là như thế nào thì cô cũng không dễ dàng kêu mệt.
Nghĩ đến đây Cố Thành không khỏi trở nên căng thẳng.
Tuy rằng Lâm Tưởng xin phép nghỉ nhưng vẫn ôm kịch bản nghiêm túc đọc, bộ dáng rất an an tĩnh tĩnh ngoan ngoãn. Nhưng mà mắt lại rũ mi xuống mơ hồ hiện ra một chút xa cách.
Cái này làm cho Cố Thành nhớ tới kiếp trước, khi hai người bọn họ ở chung một chỗ nhưng lại không hề nói chuyện với nhau, Lâm Tưởng luôn bày ra bộ dáng mình chưa làm xong việc, phần lớn thời gian đều tập trung xem kịch bản, thi thoảng lên mạng xem tin nhắn fan gửi tới, thi thoảng lại xem tin tức, nhưng quan trọng chính là sẽ không phân một chút sự chú ý nào cho anh hết.
Bọn họ lúc nào cũng ở trong trạng thái lạnh nhạt.
Ngay từ đầu Cố Thành cảm thấy vấn đề này không lớn, vợ anh an tĩnh như vậy cũng tốt, anh đi làm ở bên ngoài đã đủ bực bội rồi, trở về có thể được nghỉ ngơi trong không gian yên tĩnh, cũng khá tốt.
Sau đó nếu như anh muốn nói một câu với cô cũng phải cân nhắc rất lâu mới nói ra được. Lúc này anh mới tỉnh ngộ, hình thức ở chung của bọn họ như vậy kỳ thật có chút không đúng cho lắm. Hai người là vợ chồng hẳn là phải tùy ý thoải mái mới đúng chứ.
Nhưng đến thời điểm anh muốn vãn hồi lại mọi thứ thì anh đã mất đi toàn bộ.
Nghĩ đến đây anh cảm thấy trái tim truyền tới một trận đau đớn vô cùng. Đời này anh tuyệt đối không thể để tình trạng đó lại tái hiện một lần nữa.
Lâm Tưởng khoanh chân ngồi ở đầu giường, quyển kịch bản để ở trên đùi, tầm mắt dừng ở một trang kịch bản một lúc lâu cũng không lật trang khác. Cô biết Cố Thành bên cạnh đang nằm nghiêng nhìn cô, nhưng cô không muốn ngẩng đầu lên đối diện với anh. Ngày hôm qua khi ở quán cà phê đã quyết định sẽ không vạch trần chuyện anh giấu giếm, nhưng mà sau khi trở về khách sạn, trong lòng cô càng nghĩ càng thấy ủy khuất.
Kiếp trước bọn họ chưa từng yêu nhau, ai lo chuyện của người nấy, nếu có gặp chuyện khó khăn thì cơ bản cũng đều tự mình giải quyết. Nhưng mà đời này bọn họ đã yêu nhau, là hai người yêu nhau chẳng lẽ không nên đối mặt với nhau nói chuyện thẳng thắn một chút sao?
Nếu anh đã sớm biết cô là trọng sinh, vậy vì sao lại không nói rõ ràng với cô mà lại lựa chọn giấu giếm chứ?
Bởi vì ý niệm này mà ít nhiều cô cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng cô lại không thể trách cứ gì anh cả, bởi vì chuyện mình trọng sinh lúc trước cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thắng thắn nói với anh.
Cố Thành thấy khuôn mặt cô càng ngày càng nhăn lại liền ngồi dậy, đem cô ôm vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Có phải em đang tức giận có đúng không, em không muốn để ý tới anh?”
Lâm Tưởng ôm kịch bản, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Em không có.”
Cố Thành không buông tha, nói: “Em có.”
Lâm Tưởng nhấp nhấp môi, dứt khoát không thể hé răng.
Cố Thành không thể chịu nổi sự lạnh nhạt này, dùng chóp mũi ma sát lên mặt cô, dò hỏi: “Thầy Lâm Bảo Chấn nói cái gì với em?”
Nghe được câu hỏi của anh, lúc này Lâm Tưởng mới đem tầm mắt rời khỏi kịch bản, giương mắt nhìn anh nói: “Thầy ấy nói đã quen biết anh từ trước khi giải thường Kim Hoa diễn ra rồi.”
“Như vậy thì sao?”
Lâm Tưởng gật đầu, làm bộ lơ đãng mà nói: “Khi đó chúng ta còn chưa quen biết nhau.”
Cố Thành nhìn cô hơi rung rung lông mi cùng trốn tránh ánh mắt của mình thì không khỏi có chút đau lòng. Người phụ nữ này kỳ thật là muốn hỏi chuyện khác, nhưng lại đang tự tại áp lức cho chính mình, bộ dáng này thoạt nhìn trông thật là đáng thương mà.
Anh nhịn không được hôn lên mí mắt cô một cái, nói ra từng cô từng chữ: “Không bảo phải là chúng ta đã quen biết nhau từ đời trước rồi sao?”
Lâm Tưởng ngẩng đầu, hai mắt trừng to, trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc.
“Anh…” Cô muốn nói cái gì đó nhưng một lúc lâu cũng không biết nên nói gì, vì vậy hỏi: “Anh không tiếp tục giấu em nữa sao?”
Cố Thành cười khổ, nói: “Không phải em cũng gạt anh sao?”
“….” Cái này có được tính là người làm chuyện xấu lại còn đi cáo trạng trước không? Lâm Tưởng thở sâu, nói: “Lúc trước em cũng không biết anh cũng rơi vào tình huống giống em.”
Cố Thành nói: “Anh cũng chỉ mới phát hiện ra em cũng vậy.”
“Vậy sao lúc anh biết thì lại không lập tức nói cho em biết?” Đã nói ra đề tài này rồi thì Lâm Tưởng cũng không hề muốn khách khí với anh nữa, vội vàng đem nghi vấn trong lòng mình ra hỏi cho rõ ràng.
“Ngẫm lại…..” Cố Thành có chút do dự, đột nhiên cảm thấy có chút thiếu tự tin, “Đời trước quan hệ của chúng ta căng thẳng như vậy, anh không dám tùy tiện thẳng thắn cùng em. Hơn nữa anh muốn nhìn xem đến khi nào thì em có thể phát hiện ra.”
Lâm Tưởng nhè nhẹ nói: “Còn muốn giống như trước đâu vợ chồng tương kính như tân sao?”
Cố Thành đánh nhẹ cô một cái như là trừng phạt, nói: “Là vợ chồng ân ái ngọt ngào.”
Lâm Tưởng đem đầu dựa vào ngực anh, giương mắt nhìn sườn mặt anh, cuộc sống hôn nhân trong mười năm trước đây như hiện rõ ràng trước mắt. Lúc ấy cho rằng mình sẽ mãi chìm đắm trong đó khó có thể thoát ra được. Nhưng hôm nay quay đầu nhìn lại những chuyện cũ lại giống như dĩ vãng tan theo mây khói, cuối cùng cũng chỉ lưu lại một tiếng thở dài mà thôi.
“Thời điểm xảy ra tai nạn giao thông anh đã nghĩ gì, lúc đó rất đau có đúng không?” Một màn kia vẫn luôn ám ảnh cô, hiện giờ đương sự đang có mặt tại đây, rốt cuộc cô cũng có thể hỏi cho rõ ràng minh bạch.
Cố Thành lắc đầu, cười nói: “Quên rồi, giống như chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt vậy đó. Lúc ấy chỉ muốn che chở cho em, nhưng mà hiện tại nghĩ lại cuối cùng vẫn là anh không thể bảo vệ được em.”
Hiện giờ hồi tưởng lại một màn máu me kia vẫn còn khiến cô sợ hãi, “Em cảm thấy thực sự là may mắn mà, chúng ta đều còn sống, chỉ là thay đổi một số chuyện mà thôi.”
Cố Thành cúi đầu hung hang hôn cô, đầu lưỡi càn quét kịch liệt trong miệng cô, thẳng đến khi sắp hít thở không nổi nữa mới buông cô ra, chỉ nghe thấy giọng nói khan đặc của anh: “Có khả năng em không biết, anh yêu em, vẫn luôn yêu em.”
Lâm Tưởng giật mình, “Đời trước cũng vậy sao?”
Cố Thành kiên định gật đầu, “Cũng vậy.”
“Nhưng mà…..” Lúc ấy quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn lạnh nhạt, nếu như anh yêu cô như anh nói thì vì sao lại không nói cho cô biết chứ?
Cố Thành vuốt ve tay cô, thấp giọng nói: “Có thể ngay từ đầu thì không có, nhưng sau này dần dần đã bị em hấp dẫn, thẳng đến lúc yêu em luôn. Anh cũng không thể nói rõ cụ thể là vào lúc nào, thời gian mười năm dài như vậy cũng đủ để cho nhiều kỳ tích có thể xảy ra.” Nói tới đây anh bất đắc dĩ mà cười cười, nói: “Đáng tiếc là vẫn chưa thể khiến cho em yêu anh.”
Lâm Tưởng nỗ lực nhớ lại tình hình ngay lúc đó, nhưng thực sự là không thể nhớ được điểm gì đặc biệt. Trong ấn tượng của cô Cố Thành luôn là người cao cao tại thượng, lãnh đạm xa cách, căn bản là không thể phát hiện ra được tình cảm của anh có thay đổi.
Lâm Tưởng nói: “Thực xin lỗi, lúc trước em cho rằng anh lấy em chỉ vì lợi ích, em không nghĩ tới là anh sẽ thích em.”
Cố Thành cười cười, “Chỉ có thể nói là lúc ấy anh vẫn chưa đủ nỗ lực cho nên một lần nữa gặp lại em, anh chính là dùng hết tất cả thủ đoạn để có được người.”
Lúc này khóe miệng Lâm Tưởng mới khẽ cười nói: “Cho nên bây giờ anh đã thành công chiếm được em rồi đó.”
“Chẳng lẽ không phải là em chiếm được anh trước sao?” Anh chớp chớp mắt giả ngu.
Hai người bắt đầu đại hội lôi lại chuyện cũ! “Không biết là ai, lần đầu tiên gặp mặt đã nắm tay cọ cọ vào lòng bàn tay em ha.”
Hai người nói xong đều cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ người nào chìm đắm trong tình yêu cũng đều trở nên ấu trĩ như vậy sao?
Cố Thành ôm đại bảo bối của anh vào lòng, nói: “Mặc kệ như thế nào thì hiện tại em cũng là của anh rồi, cả thân và tâm đều thuộc về anh.”
“Đúng vậy, tất cả đều là của anh, cho nên anh phải hảo hảo mà yêu quý có biết không? Bằng không em sẽ tùy thời đều có thể thu hồi lại đó.”
Giữa hai người không còn bí mật nữa khiến cho tình cảm phẳng phất như lại bay lên thêm vài bậc thang nữa, ôm chặt lấy nhau nói mấy lời âu yếm yêu thương, đến nỗi scandal của bọn họ trên mạng cũng đã sớm bị họ vứt ra sau đầu rồi.
Bị bọn họ vứt ra sau đầu nhưng còn có Đỗ Hân.
Quản lý Đỗ sốt ruột muốn bốc hỏa mà gọi điện thoại cho Lâm Tưởng, cô không nghe máy, lại gọi điện cho Cố Thành, anh cũng không nghe, hai người như là đã thống nhất trước với nhau, cùng nhau chơi trò mất tích!
Cuối cùng cô đành phải gọi điện thoại cho Nhạc Tiểu Kỳ, “Cố tổng có phải là tính toán sẽ không quay về thành phố S đúng không?”
Nhạc Tiểu Kỳ đau thương bị đẩy là làm lá chắn, vô tội mà nói: “Em… Em không biết.”
“Không biết!?” Thiếu chút nữa là Đỗ Hân đã ném vỡ điện thoại rồi, nổi giận đùng đùng mà quát: “Cái gì cũng nói là không biết! Vậy thì em có thể biết được cái gì chứ!?”
Nhạc Tiểu Kỳ thiếu chút là đã bị dạo cho phát khóc, “Em….. Em thực sự không biết! Ngày hôm qua sau khi bảo em đến đoàn làm phim xin nghỉ hai ngày, thì chị Lâm Tưởng liền nhốt mình ở trong phòng, đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài!”
“Nhốt mình ở trong phòng sao? Vậy Cố tổng đâu?”
“Cố tổng cũng ở trong phòng.” Hai người cư nhiên nhốt mình ở trong phòng hai ngày, cũng không biết có cảm thấy buồn chán không nữa.
“…..” Trong nháy mắt Đỗ Hân bị làm cho tức đến bật cười, thầm nghĩ hai người này ở bên nhau chỉ có biết gây họa thêm cho cô mà thôi!
“Tiểu Kỳ, bây giờ em đi tới đoàn làm phim trả nghỉ phép cho Lâm Tưởng, nói với họ buổi chiều cô ấy có thể quay trở lại làm việc. Sau đó đi tới thông báo cho Lâm Tưởng, nếu gọi mà họ không mở cửa thì kêu người trực tiếp lấy khóa dự phòng mở cửa đi vào!”
“…..” Thực sự cảm thấy việc Đỗ tỷ bảo cô đi làm vô cùng nguy hiểm, “Đỗ tỷ, nếu không chờ thêm một chút nữa được không?”
Đỗ Hân nói với giọng tràn đầy sự chân thật đáng tin: “Cứ làm như chị phân phó đi, nếu còn tiếp tục chờ đợi nữa thì họ có thể chế tạo ra được đứa nhỏ luôn rồi đấy!”
Nhạc Tiểu Kỳ:……
Dường như cô vừa nghe được chuyện không được thuần khiết cho lắm….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.