Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm
Chương 4: Làm bài kiểm tra như nào đây?
Tựu Tương
18/07/2021
Bỏ qua sự 'Anh không sợ' của Bách Dĩ Phàm trước đã, là người thì ai cũng có 'tam gấp', giữa tiết truy bài đầu giờ và tiết kiểm tra tiếng anh kế đó không được nghỉ. Lúc này, Bách Dĩ Phàm nhanh chân phi đến WC, căn bản không để ý mọi người đang nói gì.
Lúc cậu thoả mãn đi ra khỏi WC thì rất nhiều người mới chạy như điên đến.
WC náo nhiệt, tiếng người huyên náo, người ra kẻ vào, tình cờ có giáo viên đi qua mà học sinh cũng không né kịp.
Bách Dĩ Phàm nhất thời sục sôi 'chí lớn': Ông đây nhanh hơn bọn mi!!!
Sau đó, thầy Triệu ra khỏi lớp mang theo bài kiểm tra, vẻ mặt đầy khó chịu. Khi nhìn thấy Bách Dĩ Phàm không nhịn được hừ lạnh: "Qua đây!"
Câu kia nói như nào nhỉ? Vui quá hoá buồn a, bạn trẻ.
Cảm giác lúc nãy khinh bỉ mọi người cũng thu lại, hơn nữa cậu còn đi muộn, liền theo mông thầy Triệu vào văn phòng.
Văn phòng của khối 9 rất rộng rãi, giáo viên văn toán anh dùng chung, mỗi môn một góc. Tổ tiếng anh nằm trong cùng, Bách Dĩ Phàm đi sau thầy Triệu đi vào thì phải lướt qua chỗ của các giáo viên khác.
Có người ngẩng đầu lên nhìn thấy Bách Dĩ Phàm liền lộ ra vẻ mặt thấu hiểu.
Người khác nhìn cậu, cậu cũng nhìn mọi người, hồi ức tràn về, cậu vẫn nhận ra vài giáo viên. Trong đó có giáo viên dạy văn dạy cậu hai năm đầu cấp 2 rồi đến lớp 9 là người khác dạy, còn có thầy dạy sinh ngồi một bên nữa.
Bách Dĩ Phàm theo bản năng cười với thầy cô mà mình nhớ, hoàn toàn không để ý mặt của thầy Triệu đang tái đi.
Dù sao thì bên trong cũng không phải cậu của ngày trước liền thả lỏng.
"Sao em dám làm vậy!"
Đi tới một bàn làm việc gần cửa sổ, thầy Triệu bỗng quay đầu, vỗ bàn một phát đầy khí phác, vài lọn tóc rơi ra, rủ xuống trán. Trông giống tóc của Duẫn Tương Kiệt ghê.
Bách Dĩ Phàm: ... Nước bọt của thầy bắn hơi xa đó...
Bách Dĩ Phàm với thầy sinh đều giật bắn mình, Bách Dĩ Phàm thậm chí còn hơi lảo đảo. Những người còn lại rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, hiển nhiên văn phòng đã quen với bộ dáng dạy bảo học sinh của Triệu Cường Phú rồi.
"Gia đình gọi điện đến xin nghỉ cho em thì em có thể trắng trợn không coi ai ra gì hả?"
Không chờ Bách Dĩ Phàm chuẩn bị tinh thần thì thầy Triệu đã nã đạn: "Bây giờ chỉ còn cách kì thi vào 10 có 3 tháng thôi vậy mà em vẫn lười biếng như thế! Các bạn trong lớp đều chăm chỉ ôn tập, chỉ có mình em không nghe giảng, bài tập thì không làm. Thầy cũng không hy vọng em có thể đỗ cấp 3 mà nhắm một mắt mở một mắt cho em. Nhưng không có nghĩa là em được voi đòi tiên! Em cứ thế này thì đến bằng tốt nghiệp cấp 2 cũng đừng mong lấy được!"
"Có mỗi một bài kiểm tra mà điền vào chỗ trống không làm. Dù cho mắt có mờ cũng phải làm được một hai câu chứ!" Thầy Triệu mở bài kiểm tra của Bách Dĩ Phàm ra "Rầm Rầm Rầm!" vỗ lên mặt đầu tiên trắng tinh, vô cùng đau lòng.
Bách Dĩ Phàm: Thầy cũng đừng kích động thế chứ.
Bài kiểm tra tiếng anh có bốn trang, trang đầu tiên là bài nghe, trang thứ hai là điền vào chỗ trống, cả hai ở tờ đầu tiên; trang thứ ba là đọc hiểu.
Thầy Triệu mở ra, đem bài thi của cậu thành khăn tay mà vung: "Nhìn xem đi, em có mù cũng làm được vài câu chứ!"
Không khéo là trang thứ hai của Bách Dĩ Phàm đã điền adbdc, còn có cadbc. Nhưng thầy Triệu lại không thấy, hàng vạn con ngựa vẫn chạy như điên, rít gào không thôi.
Bách Dĩ Phàm thấy thầy Triệu khá giống Mã Cảnh Đào.
Thầy Triệu không nhìn hết mà vẫn tiếp tục lật trang khác: "Đến trang tiếp theo cũng là trắc nghiệm, em không mù đến mức không viết đươc chứ!"
Bài đọc điền vào chỗ trống cũng đã điền đủ.
Thầy Triệu lậy sang trang cuối cùng: "Bài viết cũng....."
Rốt cuộc cũng nghẹn.
Sự tồn tại của bài viết quá mạnh mẽ là thầy Triệu nhìn đống chữ kín giấy kia mà sắc mặt biến hoá vi diệu. Lật lại trong đầu tiên, họ tên đúng là "Bách Dĩ Phàm"...
Lúc này không khéo lại có vài giáo viên nhìn thấy bài kiểm tra của Bách Dĩ Phàm đầy chữ nhưng mọi người tốt bụng không nói gì.
Đến giờ Bách Dĩ Phàm mới phản bác: "Đề đọc hiểu điền chỗ trống em cũng làm."
Môi thầy Triệu run lên, lật bài kiểm tra nhìn lướt qua nhưng vẫn cố nói: "Em viết chữ hay vẽ bùa thế hả!"
Thật ra thì chữ viết rất đẹp mỗi tội viết hơi díu.
Lúc này cửa văn phòng mở ra, có một giáo viên đi vào. Dĩ nhiên, lúc người này mới đi vào thì không ai phát hiện đến tận khi vị này nói: "Ai da, chữ viết đẹp ghê."
Thầy ơi, thầy có cần trung thực như vậy không!
Mọi người đều quay ra nhìn, người nói là một thầy giáo trung tuổi, đeo kính kiểu cũ che mất nửa khuôn mặt. Là thầy Sa dạy toán.
Lúc này, Bách Dĩ Phàm lục lại trong trí nhớ về thầy Sa. Vị này là báu vật của trường, nhiều năm chỉ dạy lớp 9. Ấn tượng lớn nhất của cậu về vị thầy giáo này là tiết toán cuối cùng năm lớp 9, vị này đã viết lên bảng 'Bình tĩnh tự tin kiên nghị. Chăm chỉ, thân thiện, trung thực.' có người nói, đây là lời khen thầy dành cho tất cả những học sinh tốt nghiệp.
Thầy Sa tuy dạy tự nhiên nhưng có vài phần cảm tình với bên văn nhân, hình như còn là một fan cuồng của thư pháp. Không chỉ tâm đắc với thư pháp của Trung Quốc mà còn có chút nghiên cứu với thư pháp của các nước khác.
Bách Dĩ Phàm nói tiếp: "Thầy Sa, thầy xem thử đi."
Thầy sa không nói gì, đẩy đẩy gọng kính, vui mừng nói: "Bản chữ in tiêu chuẩn?"
"Vâng." Bách Dĩ Phàm thành thật đáp.
Truy về nguồn gốc thì chữ in tiếng anh tiêu chuẩn còn chính thông hơn so với tiếng Trung tiêu chuẩn.
Bách Dĩ Phàm coi như là một kỳ hoa vì cậu đã bắt ép bản thân làm chuyện gì cũng đến tận cùng. Thời đại học, lúc thi tiếng anh cấp sáu, Bách Dĩ Phàm tuy đã thi xong, về sau cũng không chạm đến tài liệu tiếng anh nữa nhưng vẫn luyện vài kiểu chữ tiếng anh quy chuẩn. Bản chữ in tiêu chuẩn tiếng anh này cũng là thành quả từ lần đó.
"Không tồi, không tồi. Tự luyện cũng tốt đó. Viết bằng bút mực cũng ra dáng ghê." Thầy Sa khen không dứt, lại thiện ý nhắc nhở: "Bài kiểm tra cũng không nên dùng kiểu chữ đẹp như này. Mấy giáo viên khác không hiểu được đâu, không biết về thư pháp thì sẽ cho rằng trò đang vẽ bùa quỷ."
Thầy Sa, thầy đừng như vậy mà...
Thầy Triệu vô tội nằm cũng dính đạn đến mặt cũng tái đi rồi. Bất quá cũng không thể trách mọi người được, thầy Sa có tiếng tốt, cũng không phải cố ý đâm chọt người khác, chẳng qua là thừa dịp liền nói một câu này thôi.
"Lần sau em sẽ đổi thành bản chữ nghiêng ạ." Bách Dĩ Phàm tiếp thu ý tốt của thầy Sa.
Thầy Sa như phát hiện ra châu lục mới: "Chữ nghiêng cũng được, tinh tế lắm! Trò còn viết được kiểu chữ nào nữa không?"
Giấy bút đều có sẵn, Bách Dĩ Phàm còn muốn viết thêm kiểu Gothic và vài kiểu chữ Viên khác.
Nhưng nhìn qua thấy thầy Triệu bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung mặt thì cậu lại nói: "Cũng không học kĩ quá ạ. Em chỉ dùng bút bi đồ lại 'Lan Đình Tập Tự' với 'Thánh Giáo Tự' thôi ạ."
"Không tồi, không tồi." Thầy Sa lại càng vui mừng, cười híp mắt, vỗ vỗ vai cậu: "Chữ viết đẹp như vậy, học toán nhất định cũng sẽ học tốt!"
Bách Dĩ Phàm:... Hơi bị liên quan nha thầy~
Dù sao Bách Dĩ Phàm cũng thấy mình được cổ vũ.
Thầy Triệu vô tình bị cho ra rìa, đứng bên cạnh làm phông nền tôn lên vẻ hoà ái thân thiết của thầy Sa, sắc mặt lại càng thêm tái.
Chuông vào học đã cứu vớt mọi người.
"Đi học đi." Thầy Triệu có chút loạn, giờ không muốn nhìn thấy cậu nhưng không nhịn được mà nói: "Chữ viết cũng đẹp, tiếng anh lại càng phải học tốt hơn."
Bách Dĩ Phàm:...
Sao cùng một lời nói mà chỉ thay đổi người nói đã làm người ta thấy không giống nhau đến như
Dù sao Bách Dĩ Phàm cũng đã nghĩ đến, lý do vì sao mình học lớp 9 lại bê bét như vậy.
Đại khái là 'nhị' học sinh gặp 'nhị' chủ nhiệm thì tai hoạ là không thể tránh khỏi rồi. Thời kỳ này của thiếu nhiên, một chút tâm tình cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới quan. Trên lớp, Triệu Cường Phú không thích nhất là Bách Dĩ Phàm, cả hai như bát tự không hợp. Bi kịch lại càng bị đẩy lên.
Bách Dĩ Phàm học lên lớp 9 ghét Triệu Cường Phú thì ghét lây sang toàn bộ trường học.
Bách Dĩ Phàm quay lại lớp, kéo ghế ngồi xuống, vô cùng cảm khái.
Loại hình không bạo lực cũng không hợp tác này làm thành tích đi xuống nhưng không trở ngại người ta nhận lương đều đều, lại hại bản thân không làm gì được đối thủ, không có chút thành tựu nào. Rốt cuộc trước kia mình đã nghĩ cái khỉ gì vậy?
Tiết sau là tiết toán, Bách Dĩ Phàm sau khi kiểm điểm lại bản thân thì lôi sách toán trong cặp ra ôn lại. Mở một trang. Bị sét đánh cái rầm, máu me đầy mặt, trong đầu chỉ có hai chữ xoay xoay: "Thiên thư!" (aka sách trời)
Đã vào tiết được 3 phút mà thầy Sa vẫn chưa thấy đâu, Bách Dĩ Phàm cũng không còn quá kinh sợ nữa. Trong lớp nói chuyện ầm ầm, Trình Dật Hạo ngồi ở hàng ba bất đắc dĩ phải đi ra rồi nhanh chóng quay lại.
"Mọi người trước tiên tự học đã, thầy Sa sẽ vào lớp bây giờ." Nói xong, Trình Dật Hạo nhìn Bách Dĩ Phàm bằng ánh mắt kì quái. Bách Dĩ Phàm mới nhớ ra Trình Dật Hạo là cán bộ môn toán.
Lại qua 10 phút, tiếng nói chuyện trong lớp càng lúc càng lớn thì thầy Sa mới ung dung mang giáo án cùng một tách trà đi vào.
"Lên lớp."
"Cả lớp đứng!" Trình Dật Hạo uể oải hô.
"Được rồi, ngồi xuống đi, tiết này chúng ta làm bài kiểm tra." Thầy Sa nâng kính cười đến vui vẻ.
Bách Dĩ Phàm nhìn chằm chằm bài kiểm tra, vẫn thấy run rẩy. Mà thầy Sa cứ lòng vòng xung quanh Bách Dĩ Phàm đã 18 vòng rồi, cứ nhấn mạnh là 'Chữ đẹp thì toán nhất định giỏi'.
"Mặc kệ bài kiểm tra gì đó, đều là có điểm trình bày. Thầy giáo chấm bài nhìn thấy chữ đẹp thì tâm tình cũng sẽ tốt. Trong bài thi toán, có vài bạn làm đúng nhưng viết chữ như giun bò thành một đống là không nên. Có vài bạn viết chữ tiếng anh đẹp như hoa đào thì ấn tượng tốt, điểm sẽ cao hơn một chút. Muốn điểm thấp cũng khó a."
Bách Dĩ Phàm thấy áp lực như núi.
Hết giờ học, trong loa phát thanh vang lên 'Hành khúc vận động viên', thứ Hai có buổi chào cờ, mọi người đều mặc đồng phục đi xếp hàng, thầy Sa gọi Bách Dĩ Phàm lại.
"Bách Dĩ Phàm này, chữ viết rất đẹp nhưng không làm bài tập thì thật không tốt, không làm bài kiểm tra cũng không ổn." Thầy Sa nói: "Không chỉ môn toán, các môn khác cũng vậy, đặc biệt là môn anh. Thành tích lúc mới lên lớp 9 của em không tồi, tháng sau có bài thi thử lần hai (QT là nhị khuông 二模 nhưng bạn không hiểu nên dịch bừa), em nhất định phải ở trong 20 người đứng đầu đó."
Lớp 9/12 tổng cộng có 62 học sinh. Bách Dĩ Phàm muốn ngẩng đầu hỏi trời xanh, bao giờ mới đến lượt mình đầu thai.
"Cố mà học đi. Thầy Triệu của trò không tin em sẽ làm được nhưng thầy đã đánh cuộc với thầy Triệu rồi." Thầy Sa nhẹ nhàng thả ra câu nữa: "Nếu như thua thì bộ mặt già này không biết để đâu nữa nha."
Bách Dĩ Phàm:...
Thầy à, thầy có thể tiết lộ tiền cược là bao nhiêu không?
*^*^*^*
Duẫn Tương Kiệt: Cái chỏm nhọn nhọn đó. Hình như ông này đi tù vì buôn ma tuý rồi.
Chữ bạn Phàm viết trong bài kiểm tra hơi bị xoắn nuôn:
Chữ nghiêng:
Chữ Gothic:
Chữ Viên là kiểu chữ viết tay kiểu bình thường đó:
'Lan Đình Tập Tự' là tác phẩm của Vương Hy Chi:
Còn 'Thánh Giáo Tự' mình chỉ tìm được là tên mà mọi người đặt cho Vương Hy Chi
Bạn Phàm hơi bị giỏi nuôn~~~ hồi sau sẽ rõ~~~
Lúc cậu thoả mãn đi ra khỏi WC thì rất nhiều người mới chạy như điên đến.
WC náo nhiệt, tiếng người huyên náo, người ra kẻ vào, tình cờ có giáo viên đi qua mà học sinh cũng không né kịp.
Bách Dĩ Phàm nhất thời sục sôi 'chí lớn': Ông đây nhanh hơn bọn mi!!!
Sau đó, thầy Triệu ra khỏi lớp mang theo bài kiểm tra, vẻ mặt đầy khó chịu. Khi nhìn thấy Bách Dĩ Phàm không nhịn được hừ lạnh: "Qua đây!"
Câu kia nói như nào nhỉ? Vui quá hoá buồn a, bạn trẻ.
Cảm giác lúc nãy khinh bỉ mọi người cũng thu lại, hơn nữa cậu còn đi muộn, liền theo mông thầy Triệu vào văn phòng.
Văn phòng của khối 9 rất rộng rãi, giáo viên văn toán anh dùng chung, mỗi môn một góc. Tổ tiếng anh nằm trong cùng, Bách Dĩ Phàm đi sau thầy Triệu đi vào thì phải lướt qua chỗ của các giáo viên khác.
Có người ngẩng đầu lên nhìn thấy Bách Dĩ Phàm liền lộ ra vẻ mặt thấu hiểu.
Người khác nhìn cậu, cậu cũng nhìn mọi người, hồi ức tràn về, cậu vẫn nhận ra vài giáo viên. Trong đó có giáo viên dạy văn dạy cậu hai năm đầu cấp 2 rồi đến lớp 9 là người khác dạy, còn có thầy dạy sinh ngồi một bên nữa.
Bách Dĩ Phàm theo bản năng cười với thầy cô mà mình nhớ, hoàn toàn không để ý mặt của thầy Triệu đang tái đi.
Dù sao thì bên trong cũng không phải cậu của ngày trước liền thả lỏng.
"Sao em dám làm vậy!"
Đi tới một bàn làm việc gần cửa sổ, thầy Triệu bỗng quay đầu, vỗ bàn một phát đầy khí phác, vài lọn tóc rơi ra, rủ xuống trán. Trông giống tóc của Duẫn Tương Kiệt ghê.
Bách Dĩ Phàm: ... Nước bọt của thầy bắn hơi xa đó...
Bách Dĩ Phàm với thầy sinh đều giật bắn mình, Bách Dĩ Phàm thậm chí còn hơi lảo đảo. Những người còn lại rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, hiển nhiên văn phòng đã quen với bộ dáng dạy bảo học sinh của Triệu Cường Phú rồi.
"Gia đình gọi điện đến xin nghỉ cho em thì em có thể trắng trợn không coi ai ra gì hả?"
Không chờ Bách Dĩ Phàm chuẩn bị tinh thần thì thầy Triệu đã nã đạn: "Bây giờ chỉ còn cách kì thi vào 10 có 3 tháng thôi vậy mà em vẫn lười biếng như thế! Các bạn trong lớp đều chăm chỉ ôn tập, chỉ có mình em không nghe giảng, bài tập thì không làm. Thầy cũng không hy vọng em có thể đỗ cấp 3 mà nhắm một mắt mở một mắt cho em. Nhưng không có nghĩa là em được voi đòi tiên! Em cứ thế này thì đến bằng tốt nghiệp cấp 2 cũng đừng mong lấy được!"
"Có mỗi một bài kiểm tra mà điền vào chỗ trống không làm. Dù cho mắt có mờ cũng phải làm được một hai câu chứ!" Thầy Triệu mở bài kiểm tra của Bách Dĩ Phàm ra "Rầm Rầm Rầm!" vỗ lên mặt đầu tiên trắng tinh, vô cùng đau lòng.
Bách Dĩ Phàm: Thầy cũng đừng kích động thế chứ.
Bài kiểm tra tiếng anh có bốn trang, trang đầu tiên là bài nghe, trang thứ hai là điền vào chỗ trống, cả hai ở tờ đầu tiên; trang thứ ba là đọc hiểu.
Thầy Triệu mở ra, đem bài thi của cậu thành khăn tay mà vung: "Nhìn xem đi, em có mù cũng làm được vài câu chứ!"
Không khéo là trang thứ hai của Bách Dĩ Phàm đã điền adbdc, còn có cadbc. Nhưng thầy Triệu lại không thấy, hàng vạn con ngựa vẫn chạy như điên, rít gào không thôi.
Bách Dĩ Phàm thấy thầy Triệu khá giống Mã Cảnh Đào.
Thầy Triệu không nhìn hết mà vẫn tiếp tục lật trang khác: "Đến trang tiếp theo cũng là trắc nghiệm, em không mù đến mức không viết đươc chứ!"
Bài đọc điền vào chỗ trống cũng đã điền đủ.
Thầy Triệu lậy sang trang cuối cùng: "Bài viết cũng....."
Rốt cuộc cũng nghẹn.
Sự tồn tại của bài viết quá mạnh mẽ là thầy Triệu nhìn đống chữ kín giấy kia mà sắc mặt biến hoá vi diệu. Lật lại trong đầu tiên, họ tên đúng là "Bách Dĩ Phàm"...
Lúc này không khéo lại có vài giáo viên nhìn thấy bài kiểm tra của Bách Dĩ Phàm đầy chữ nhưng mọi người tốt bụng không nói gì.
Đến giờ Bách Dĩ Phàm mới phản bác: "Đề đọc hiểu điền chỗ trống em cũng làm."
Môi thầy Triệu run lên, lật bài kiểm tra nhìn lướt qua nhưng vẫn cố nói: "Em viết chữ hay vẽ bùa thế hả!"
Thật ra thì chữ viết rất đẹp mỗi tội viết hơi díu.
Lúc này cửa văn phòng mở ra, có một giáo viên đi vào. Dĩ nhiên, lúc người này mới đi vào thì không ai phát hiện đến tận khi vị này nói: "Ai da, chữ viết đẹp ghê."
Thầy ơi, thầy có cần trung thực như vậy không!
Mọi người đều quay ra nhìn, người nói là một thầy giáo trung tuổi, đeo kính kiểu cũ che mất nửa khuôn mặt. Là thầy Sa dạy toán.
Lúc này, Bách Dĩ Phàm lục lại trong trí nhớ về thầy Sa. Vị này là báu vật của trường, nhiều năm chỉ dạy lớp 9. Ấn tượng lớn nhất của cậu về vị thầy giáo này là tiết toán cuối cùng năm lớp 9, vị này đã viết lên bảng 'Bình tĩnh tự tin kiên nghị. Chăm chỉ, thân thiện, trung thực.' có người nói, đây là lời khen thầy dành cho tất cả những học sinh tốt nghiệp.
Thầy Sa tuy dạy tự nhiên nhưng có vài phần cảm tình với bên văn nhân, hình như còn là một fan cuồng của thư pháp. Không chỉ tâm đắc với thư pháp của Trung Quốc mà còn có chút nghiên cứu với thư pháp của các nước khác.
Bách Dĩ Phàm nói tiếp: "Thầy Sa, thầy xem thử đi."
Thầy sa không nói gì, đẩy đẩy gọng kính, vui mừng nói: "Bản chữ in tiêu chuẩn?"
"Vâng." Bách Dĩ Phàm thành thật đáp.
Truy về nguồn gốc thì chữ in tiếng anh tiêu chuẩn còn chính thông hơn so với tiếng Trung tiêu chuẩn.
Bách Dĩ Phàm coi như là một kỳ hoa vì cậu đã bắt ép bản thân làm chuyện gì cũng đến tận cùng. Thời đại học, lúc thi tiếng anh cấp sáu, Bách Dĩ Phàm tuy đã thi xong, về sau cũng không chạm đến tài liệu tiếng anh nữa nhưng vẫn luyện vài kiểu chữ tiếng anh quy chuẩn. Bản chữ in tiêu chuẩn tiếng anh này cũng là thành quả từ lần đó.
"Không tồi, không tồi. Tự luyện cũng tốt đó. Viết bằng bút mực cũng ra dáng ghê." Thầy Sa khen không dứt, lại thiện ý nhắc nhở: "Bài kiểm tra cũng không nên dùng kiểu chữ đẹp như này. Mấy giáo viên khác không hiểu được đâu, không biết về thư pháp thì sẽ cho rằng trò đang vẽ bùa quỷ."
Thầy Sa, thầy đừng như vậy mà...
Thầy Triệu vô tội nằm cũng dính đạn đến mặt cũng tái đi rồi. Bất quá cũng không thể trách mọi người được, thầy Sa có tiếng tốt, cũng không phải cố ý đâm chọt người khác, chẳng qua là thừa dịp liền nói một câu này thôi.
"Lần sau em sẽ đổi thành bản chữ nghiêng ạ." Bách Dĩ Phàm tiếp thu ý tốt của thầy Sa.
Thầy Sa như phát hiện ra châu lục mới: "Chữ nghiêng cũng được, tinh tế lắm! Trò còn viết được kiểu chữ nào nữa không?"
Giấy bút đều có sẵn, Bách Dĩ Phàm còn muốn viết thêm kiểu Gothic và vài kiểu chữ Viên khác.
Nhưng nhìn qua thấy thầy Triệu bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung mặt thì cậu lại nói: "Cũng không học kĩ quá ạ. Em chỉ dùng bút bi đồ lại 'Lan Đình Tập Tự' với 'Thánh Giáo Tự' thôi ạ."
"Không tồi, không tồi." Thầy Sa lại càng vui mừng, cười híp mắt, vỗ vỗ vai cậu: "Chữ viết đẹp như vậy, học toán nhất định cũng sẽ học tốt!"
Bách Dĩ Phàm:... Hơi bị liên quan nha thầy~
Dù sao Bách Dĩ Phàm cũng thấy mình được cổ vũ.
Thầy Triệu vô tình bị cho ra rìa, đứng bên cạnh làm phông nền tôn lên vẻ hoà ái thân thiết của thầy Sa, sắc mặt lại càng thêm tái.
Chuông vào học đã cứu vớt mọi người.
"Đi học đi." Thầy Triệu có chút loạn, giờ không muốn nhìn thấy cậu nhưng không nhịn được mà nói: "Chữ viết cũng đẹp, tiếng anh lại càng phải học tốt hơn."
Bách Dĩ Phàm:...
Sao cùng một lời nói mà chỉ thay đổi người nói đã làm người ta thấy không giống nhau đến như
Dù sao Bách Dĩ Phàm cũng đã nghĩ đến, lý do vì sao mình học lớp 9 lại bê bét như vậy.
Đại khái là 'nhị' học sinh gặp 'nhị' chủ nhiệm thì tai hoạ là không thể tránh khỏi rồi. Thời kỳ này của thiếu nhiên, một chút tâm tình cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới quan. Trên lớp, Triệu Cường Phú không thích nhất là Bách Dĩ Phàm, cả hai như bát tự không hợp. Bi kịch lại càng bị đẩy lên.
Bách Dĩ Phàm học lên lớp 9 ghét Triệu Cường Phú thì ghét lây sang toàn bộ trường học.
Bách Dĩ Phàm quay lại lớp, kéo ghế ngồi xuống, vô cùng cảm khái.
Loại hình không bạo lực cũng không hợp tác này làm thành tích đi xuống nhưng không trở ngại người ta nhận lương đều đều, lại hại bản thân không làm gì được đối thủ, không có chút thành tựu nào. Rốt cuộc trước kia mình đã nghĩ cái khỉ gì vậy?
Tiết sau là tiết toán, Bách Dĩ Phàm sau khi kiểm điểm lại bản thân thì lôi sách toán trong cặp ra ôn lại. Mở một trang. Bị sét đánh cái rầm, máu me đầy mặt, trong đầu chỉ có hai chữ xoay xoay: "Thiên thư!" (aka sách trời)
Đã vào tiết được 3 phút mà thầy Sa vẫn chưa thấy đâu, Bách Dĩ Phàm cũng không còn quá kinh sợ nữa. Trong lớp nói chuyện ầm ầm, Trình Dật Hạo ngồi ở hàng ba bất đắc dĩ phải đi ra rồi nhanh chóng quay lại.
"Mọi người trước tiên tự học đã, thầy Sa sẽ vào lớp bây giờ." Nói xong, Trình Dật Hạo nhìn Bách Dĩ Phàm bằng ánh mắt kì quái. Bách Dĩ Phàm mới nhớ ra Trình Dật Hạo là cán bộ môn toán.
Lại qua 10 phút, tiếng nói chuyện trong lớp càng lúc càng lớn thì thầy Sa mới ung dung mang giáo án cùng một tách trà đi vào.
"Lên lớp."
"Cả lớp đứng!" Trình Dật Hạo uể oải hô.
"Được rồi, ngồi xuống đi, tiết này chúng ta làm bài kiểm tra." Thầy Sa nâng kính cười đến vui vẻ.
Bách Dĩ Phàm nhìn chằm chằm bài kiểm tra, vẫn thấy run rẩy. Mà thầy Sa cứ lòng vòng xung quanh Bách Dĩ Phàm đã 18 vòng rồi, cứ nhấn mạnh là 'Chữ đẹp thì toán nhất định giỏi'.
"Mặc kệ bài kiểm tra gì đó, đều là có điểm trình bày. Thầy giáo chấm bài nhìn thấy chữ đẹp thì tâm tình cũng sẽ tốt. Trong bài thi toán, có vài bạn làm đúng nhưng viết chữ như giun bò thành một đống là không nên. Có vài bạn viết chữ tiếng anh đẹp như hoa đào thì ấn tượng tốt, điểm sẽ cao hơn một chút. Muốn điểm thấp cũng khó a."
Bách Dĩ Phàm thấy áp lực như núi.
Hết giờ học, trong loa phát thanh vang lên 'Hành khúc vận động viên', thứ Hai có buổi chào cờ, mọi người đều mặc đồng phục đi xếp hàng, thầy Sa gọi Bách Dĩ Phàm lại.
"Bách Dĩ Phàm này, chữ viết rất đẹp nhưng không làm bài tập thì thật không tốt, không làm bài kiểm tra cũng không ổn." Thầy Sa nói: "Không chỉ môn toán, các môn khác cũng vậy, đặc biệt là môn anh. Thành tích lúc mới lên lớp 9 của em không tồi, tháng sau có bài thi thử lần hai (QT là nhị khuông 二模 nhưng bạn không hiểu nên dịch bừa), em nhất định phải ở trong 20 người đứng đầu đó."
Lớp 9/12 tổng cộng có 62 học sinh. Bách Dĩ Phàm muốn ngẩng đầu hỏi trời xanh, bao giờ mới đến lượt mình đầu thai.
"Cố mà học đi. Thầy Triệu của trò không tin em sẽ làm được nhưng thầy đã đánh cuộc với thầy Triệu rồi." Thầy Sa nhẹ nhàng thả ra câu nữa: "Nếu như thua thì bộ mặt già này không biết để đâu nữa nha."
Bách Dĩ Phàm:...
Thầy à, thầy có thể tiết lộ tiền cược là bao nhiêu không?
*^*^*^*
Duẫn Tương Kiệt: Cái chỏm nhọn nhọn đó. Hình như ông này đi tù vì buôn ma tuý rồi.
Chữ bạn Phàm viết trong bài kiểm tra hơi bị xoắn nuôn:
Chữ nghiêng:
Chữ Gothic:
Chữ Viên là kiểu chữ viết tay kiểu bình thường đó:
'Lan Đình Tập Tự' là tác phẩm của Vương Hy Chi:
Còn 'Thánh Giáo Tự' mình chỉ tìm được là tên mà mọi người đặt cho Vương Hy Chi
Bạn Phàm hơi bị giỏi nuôn~~~ hồi sau sẽ rõ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.