Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi
Chương 97: Sáng tối
Lệ Tiêu
01/08/2020
Chuyện đương nhiên không đơn giản như vậy.
Hôm đó khi nàng cầu hoàng đế tra Nguyễn gia, đối với Nhàn Phi quả thực có nghi vấn trong lòng, nghĩ thế nào cũng thấy nếu Nhàn Phi không đem chuyện này nói ra, Sở thị căn bản không thể biết được.
Vì vậy nàng muốn hoàng đế tra Nguyễn gia là thật, căn bản không phải do "Nhàn Phi nương nương vì để thần thiếp yên lòng nên mới nhấc lên yêu cầu này".
Vốn chỉ muốn tra một chút, cũng không định nói với ai. Nếu quả là Nhàn Phi, hoàng đế tự quyền quyết định; nếu không phải, nàng cũng thêm phần yên tâm, đỡ phải nghi thần nghi quỷ.
Nhưng chuyện kế tiếp lại ngoài dự đoán của nàng. Không tới hai ngày, Nhàn Phi liền tự mình đến cửa tìm nàng, không chớp mắt nhìn nàng hồi lâu, hỏi:" Ngươi hoài nghi ta?"
"... Cái gì?"_ Tô Dư nhất thời ngẩn cả người. Theo lý, cấm quân Đô Úy phủ làm việc cẩn thận, tuyệt không lộ nửa điểm phong thanh. Hôm đó nàng cũng vì sợ ngự tiền có người ra ngoài nói lung tung, mới thêm chút đề phòng, chỉ viết chữ đưa cho hoàng đế, hoàng đế xem xong liền giao cho Thẩm Diệp, căn bản không thể có người thứ tư biết nội dung bên trong.
Nhưng hiện tại.... Nhàn Phi không chỉ biết cấm quân Đô Úy phủ ngấm ngầm tra xét Nguyễn gia, mà còn rõ ràng đây là chủ ý của Tô Dư, thực quá khác thường.
Im lặng nhìn nhau một hồi, Nhàn Phi mang vài phần giận dỗi ngồi xuống trước mặt nàng:" Thật không hiểu tại sao ngươi lại nghĩ như vậy... Thôi thôi, muốn tra liền tra đi, ta đây chính trực không sợ gian tà!"
Giọng điệu như khêu mật từ bé đang cãi nhau, Tô Dư nghe xong lại thẹn thùng không thôi, trầm ngâm một lát, vẫn đem nghi vấn của bản thân nói cho nàng nghe, sau cùng còn bồi thêm môt câu:" Chuyện này trừ ngươi biết, ta biết, cũng chỉ có bệ hạ biết. Tự không phải ta nói với Sở thị, còn nếu người nói là bệ hạ, ngươi tin được không?"
Hoàng đế đương nhiên không thể, như vậy người đáng ngờ nhất chỉ còn Nhàn Phi.
Nhàn Phi cũng không phản bác, không thể không thừa nhận hoài nghi của Tô Dư là có lý, im lặng một chút, vẫn chậm rãi nói:" Vậy cứ để cấm quân Đô Úy phủ tra đi, kết quả ra sao, ngươi cứ chờ sẽ rõ."
Nhìn ra được Nhàn Phi mất hứng, nói xong lời này liền không quay đầu bước ra khỏi điện. Việc này khiến Tô Dư lòng sinh phiền muộn, rốt cuộc Nhàn Phi vẫn là người tốt với nàng nhất, không duyên cớ mất đi một tri kỉ như vậy thật khiến bản thân thấy hổ thẹn; nhưng nếu không tra nữa... thật khiến lòng bất an.
Cuối cùng, Tô Dư chọn một biện pháp trung gian, nhân lúc Thẩm Diệp cáo lui khỏi chính điện liền ngăn hắn lại, nói:" Chuyện Nguyễn gia, làm phiền Thẩm đại nhân..."
Thẩm Diệp lập tức nhíu mày, tỏ vẻ mình không muốn làm loại chuyện vu oan giá họa, chỉ nghe Tô Dư nói thêm: " Nếu tra ra kết quả, thỉnh đại nhân báo trước với bản cung một tiếng, sau đó hẳn bẩm với bệ hạ."
Cũng coi như làm xong một chuyện.
_______________________________________
Nguyễn gia trong triều làm quan đã nhiều năm, được coi như trong sạch cũng không phải dễ dàng. Nhưng Thẩm Diệp trong quá trình tra xét lại không ngừng cả kinh -- không nói thủ đoạn bỏ độc hạ lưu này không cùng Nguyễn gia dính dáng, mà hầu hết bổng lộc của Nguyễn gia đều dùng để tiếp tế người nghèo. Không chỉ thế, xem bản điều tra, Thẩm Diệp liền nhìn ra được những năm đầu Nguyễn đại nhân làm quan bị đồng liêu xa lánh, nguyên nhân sâu xa, là hắn không muốn cùng bọn họ làm bậy.
Một người giữ được trong sạch giữa chốn quan trường như vậy, có thể hạ độc tần phi sao?
Hoàn toàn không thể.
Tra xong chuyện này Thẩm Diệp liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra gió tanh mưa máu trong dự liệu của mình sẽ không xảy ra được. Viết xong tấu sớ ngày kế dâng lên ngự tiền, hắn liền sai người đem chuyện này toàn bộ thông tri với Tô Dư.
Đêm đó, Thẩm Diệp nhận được thư của Nhàn Phi, trong thư yêu cầu hắn tạm thời đem việc này đè xuống, qua ít ngày nữa hẳn trình lên.
Thẩm Diệp vốn trung với hoàng đế, để hắn dối gạt bề trên hắn tuyệt không đồng ý. Nhưng loại chuyện không ảnh hưởng toàn cục "tạm thời đè xuống" này, hắn có thể chấp nhận. Huống chi chuyện thạch tín còn chưa hoàn toàn tra rõ, việc Nguyễn gia lại chỉ là tiểu tiết, bẩm hay không đều không có gì đáng ngại.
Nhìn bức thư thật lâu, Thẩm Diệp cuối cùng đốt đi tờ giấy, chỉ đem phong thư cất lại ngăn kéo.
Quyến định nhờ Thẩm Diệp "tạm thời đè xuống" chuyện này, là cả Tô Dư lẫn Nhàn Phi. Hôm đó sau khi Tô Dư nhờ cậy xong liền yên tâm hơn nhiều, lập tức mặt dày đến tìm Nhàn Phi tạ tội, Nhàn Phi cũng không dễ dụ dỗ, để nàng bên cạnh nói đến miệng đắng lưỡi khô, thế nhưng một chữ cũng không nói với nàng.
Tô Dư quả thực muốn khóc, vắt hết óc suy nghĩ một phen, cuối cùng đứng dậy đi về phía phòng bếp của Nhàn Phi.
Vì vậy đến tận lúc xế chiều, nàng một bên nói đến mỏi miệng, Nhàn Phi một bên vừa thảnh thơi ăn điểm tâm, vừa bình thản nghe nàng tạ tội. Mắt thấy trời đã muộn, Nhàn Phi mới đứng lên, nhìn nàng nửa ngày, nói:" Vừa vặn những ngày này bệ hạ cũng không để tỷ đi thỉnh an, chỗ ta có trà xanh Lục An mới tiến cống, mời tỷ tỷ nếm qua, ta trước phải đến chỗ Giai Du Phu Nhân thỉnh an rồi."
Khẩu khí tùy ý, một bộ đã không còn giận nữa.
Thấy nàng rời đi, Tô Dư suy nghĩ một chút, cảm thấy nàng đại khái có lời cần nói mới muốn nàng lưu lại thưởng trà, liền không nóng không vội ngồi chờ nàng, quả nhiên sau khi quay lại Nhàn Phi liền nói:" Ta xem xét qua, nhờ Thẩm Diệp đem việc này dàn xếp ổn thỏa được không?"
Tô Dư thấy kỳ quái, Nhàn Phi đã than nhẹ, giải thích:" Mặc kệ Sở thị làm thế nào biết chuyện này, bây giờ nàng ta cũng đã biết rồi, đối với ngươi chính là bất lợi. Ngươi không trừ nàng, nàng sớm muộn gì cũng đem chuyện lộ ra ngoài, "tà thuật" này, bệ hạ có thể không để ý, nhưng văn võ bá quan trong triều có thể sao? Đến lúc đó ngươi tìm ai tính nợ đây?"
Lời này quả không sai. Tô Dư dùng an nguy Sở gia hù dọa Sở thị chỉ là nhất thời, cũng không dọa được nàng ta cả đời. Nếu một ngày chuyện ác mộng kia bị vạch trần, chỉ sợ hoàng đế không giết Tô Dư liền không thể dẹp yên được lòng dân.
" Do đó loại trừ nàng ta."_ Nhàn Phi thở dài _" Mới không cần lo sợ nữa."
Tô Dư nhìn bộ dáng của Nhàn Phi, trong lòng biết nàng phỏng chừng đã cân nhắc hết thảy, liền cười nói:" Đừng vòng vo nữa, có chuyện nói thẳng."
Nhàn Phi liếc nàng một cái, tiện đà nói:" Nàng hiện tại hẳn cũng đang vội vàng muốn trừ ngươi. Vì Sở gia, nàng ta cũng không dám trì hoãn quá lâu, nhất định sẽ tận dụng mọi thứ. Nhưng vì chuyện thạch tín, nàng lúc này đang ở trên đầu sóng, tất không dám tự mình động thủ."
Tô Dư nghe vậy liền nhướng mi:" Cho nên?"
" Cho nên ngươi nói xem nếu lúc này có người muốn đối đầu với ngươi, nàng không phải vừa vặn lấy ra dùng sao?"_ Nhàn Phi nói.
Tô Dư nghe xong liền bật cười. Bị khắp nơi uy hiếp đến như vậy, Sở Sung Hoa vì hộ Sở gia, hiển nhiên sẽ không có nhiều thời gian lựa chọn đồng minh cho mình.
Nếu các nàng đem chuyện "cấm quân Đô Úy phủ đang tra Nguyễn gia" truyền ra ngoài, cộng thêm một câu "do chủ ý của Vân Mẫn Chiêu Nghi", liền đủ khiến Sở thị tìm đến Nhàn Phi châm ngòi ly gián.
Nhàn Phi ở trong cung có thế lực, Nguyễn gia lại là một thế gia lớn, Sở thị chỉ biết đây là người trời ban xuống cho mình, nào biết khi nàng ta đến tìm Nhàn Phi nói chuyện, đã sớm bị hai người các nàng tính kế.
Nàng ta hết lòng thuyết phục, Nhàn Phi cũng coi như để ở trong lòng vài phần, biết mình cùng Tô Dư hôm đó đoán không sai. Lập tức vẽ lên giấy rồi sai người đưa cho nàng, muốn nói với Tô Dư: Bát tự hữu nhất phiết (*)
(*) Bát tự hữu nhất phiết: Ý chỉ đã có chuyện xảy ra. Về phần tại sao Nhàn Phi lại vẽ hình quạt (╭╮) là vì từ bát ( 八) được viết hơi giống như vậy.
Vì vậy các nàng liền hành động.
" Giai Du Phu Nhân là người biết nặng nhẹ, sẽ không làm việc này giúp nàng ta, nhưng tránh không được sẽ thay nàng ta bày mưu tính kế, ít nhất cũng sẽ không gây trở ngại gì cho nàng."_ Ngày đó, lúc cùng Nhàn Phi "mưu đồ", Tô Dư đã cười nhạt nói.
Quả nhiên, những lời lúc Sở thị nói đêm đó, vừa nghe liền biết không phải do chính nàng nghĩ ra. Lúc đó Nhàn Phi chỉ lẳng lặng nghe, cân nhắc xem phản ứng của mình nếu thật lòng dao động sẽ là gì, nên nói như thế nào, cuối cùng diễn giả thành thật, làm thập phần hoàn hảo.
Đồng thời cũng minh bạch trong lòng, bất luận Sở thị muốn làm gì, chắc chắn sẽ đem mình đẩy ra phía trước. Nàng ta tuy muốn trừ Tô gia, nhưng xem ra trong mắt của nàng Nhàn Phi người này....cũng không còn mới là tốt nhất.
Nắm chính xác nhất, chính là ở điểm này.
Mắt thấy Sở thị đưa đến cho nàng một cung nữ bên cạnh Tô Dư, nhưng lại là người Nguyễn gia tiến cử vào cung, Nhàn Phi trong lòng cười lạnh, Sở thị đây là muốn đem toàn bộ chỗ nước bẩn này hắt lên người nàng mà.
Chủ ý này tám phần là Giai Du Phu Nhân đề ra.
Thế nhưng cũng không vạch trần nửa điểm tâm tư của nàng. Sở thị muốn làm thế nào, nàng liền như thế đó. Đồng thời lại cùng Tô Dư bên kia diễn hí kịch, khiến hậu cung đều cho rằng các nàng quả nhiên muốn đấu đến một mất một còn.
Ngoài mặt, chuyện nàng giúp Sở thị cũng không nhiều, bất quá nàng ta chỉ mượn chút quyền lực của cung tần chấp chưởng nàng, tìm cách vụng trộm mang thuốc vào...
Tô Dư điều tra Sở thị, biết được nàng ta đã sửa lại điển tịch cung nữ bên cạnh mình, giả tạo thành cung nữ kia lúc trước đã từng ở chỗ Nhàn Phi.
Như vậy lúc Tô Dư trúng độc chết, toàn bộ mũi giáo đều chỉ về Nhàn Phi, thêm cấm quấn Đô Úy phủ vốn đang tra xét Nguyễn gia, cho dù lúc trước Sở thị đã từng bị nghi ngờ..tội danh cũng sẽ được giảm đi phân nửa.
Chỉ là, chuyện đổi điển tịch cung nữ...
" Nàng nghĩ nàng sửa được sao?"_ Tô Dư khinh thường cười khẽ _" Ta cũng từng dùng qua chiêu này."
Có thể nhìn ra Sở thị tại Cung chính tư cũng có giao thiệp, nếu không cũng không làm được chuyện này. Lúc nghe Tô Dư nói những lời kia, Chiết Chi còn tưởng Tô Dư đây là muốn mượn tay Cung chính đem điển tịch đổi lại, nhưng Tô Dư lại không làm như thế.
Hiện tại, tất cả mọi chuyện đều chiếu theo ý nguyện của hai người các nàng từng bước thực hiện, mọi người đều cho rằng thời điểm Tô Dư xảy ra chuyện hai người các nàng đều đang trở mặt nhau, Nhàn Phi nhìn như đang chột dạ giải thích, kết quả....ngay trước mặt hậu cung, Tô Dư lại vì Nhàn Phi thành khẩn khuyên giải.
_______________________________________
Nghe những lời vừa rồi của Tô Dư ít nhiều cũng khiến mọi người giảm ba phần nghi hoặc, yên tĩnh một hồi, liền có người do dự hỏi:" Nếu theo Chiêu Nghi nương nương nói, nghe vào quả thực không phải Nhàn Phi nương nương làm. Thần thiếp cũng biết cách làm người của Nhàn Phi nương nương, chỉ là...chỉ là cung nữ này, xác thực là người Nguyễn gia tiến cống, lại đã từng hầu hạ ở chỗ Nhàn Phi nương nương, như vậy...."_ Người nọ nói đến đây, thanh âm liền càng lúc càng nhỏ, rốt cuộc vẫn nói hết được lời cần nói _" Nếu nói không có liên hệ đến Nhàn Phi nương nương...chuyện này cũng không khỏi quá trùng hợp đi."
Huống hồ bộ dạng vừa rồi của Nhàn Phi rõ ràng là muốn che giấu điều gì.
Tô Dư cúi đầu, lông mày nhẹ chau, giống như đang cẩn thận điểm lại điều gì, qua hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Từ U, hỏi:" Từ đại nhân, điển tịch của cung nữ này có thể cho bản cung xem qua một lần không?"
Từ U thấy hoàng đế gật đầu, liền đem bản sách kia giao cho Tô Dư. Tô Dư lật xem một hồi, chốc lát mới kinh ngạc hỏi: " Ngươi là 2 tháng trước mới đến nơi này của bản cung hầu hạ sao?"
Hôm đó khi nàng cầu hoàng đế tra Nguyễn gia, đối với Nhàn Phi quả thực có nghi vấn trong lòng, nghĩ thế nào cũng thấy nếu Nhàn Phi không đem chuyện này nói ra, Sở thị căn bản không thể biết được.
Vì vậy nàng muốn hoàng đế tra Nguyễn gia là thật, căn bản không phải do "Nhàn Phi nương nương vì để thần thiếp yên lòng nên mới nhấc lên yêu cầu này".
Vốn chỉ muốn tra một chút, cũng không định nói với ai. Nếu quả là Nhàn Phi, hoàng đế tự quyền quyết định; nếu không phải, nàng cũng thêm phần yên tâm, đỡ phải nghi thần nghi quỷ.
Nhưng chuyện kế tiếp lại ngoài dự đoán của nàng. Không tới hai ngày, Nhàn Phi liền tự mình đến cửa tìm nàng, không chớp mắt nhìn nàng hồi lâu, hỏi:" Ngươi hoài nghi ta?"
"... Cái gì?"_ Tô Dư nhất thời ngẩn cả người. Theo lý, cấm quân Đô Úy phủ làm việc cẩn thận, tuyệt không lộ nửa điểm phong thanh. Hôm đó nàng cũng vì sợ ngự tiền có người ra ngoài nói lung tung, mới thêm chút đề phòng, chỉ viết chữ đưa cho hoàng đế, hoàng đế xem xong liền giao cho Thẩm Diệp, căn bản không thể có người thứ tư biết nội dung bên trong.
Nhưng hiện tại.... Nhàn Phi không chỉ biết cấm quân Đô Úy phủ ngấm ngầm tra xét Nguyễn gia, mà còn rõ ràng đây là chủ ý của Tô Dư, thực quá khác thường.
Im lặng nhìn nhau một hồi, Nhàn Phi mang vài phần giận dỗi ngồi xuống trước mặt nàng:" Thật không hiểu tại sao ngươi lại nghĩ như vậy... Thôi thôi, muốn tra liền tra đi, ta đây chính trực không sợ gian tà!"
Giọng điệu như khêu mật từ bé đang cãi nhau, Tô Dư nghe xong lại thẹn thùng không thôi, trầm ngâm một lát, vẫn đem nghi vấn của bản thân nói cho nàng nghe, sau cùng còn bồi thêm môt câu:" Chuyện này trừ ngươi biết, ta biết, cũng chỉ có bệ hạ biết. Tự không phải ta nói với Sở thị, còn nếu người nói là bệ hạ, ngươi tin được không?"
Hoàng đế đương nhiên không thể, như vậy người đáng ngờ nhất chỉ còn Nhàn Phi.
Nhàn Phi cũng không phản bác, không thể không thừa nhận hoài nghi của Tô Dư là có lý, im lặng một chút, vẫn chậm rãi nói:" Vậy cứ để cấm quân Đô Úy phủ tra đi, kết quả ra sao, ngươi cứ chờ sẽ rõ."
Nhìn ra được Nhàn Phi mất hứng, nói xong lời này liền không quay đầu bước ra khỏi điện. Việc này khiến Tô Dư lòng sinh phiền muộn, rốt cuộc Nhàn Phi vẫn là người tốt với nàng nhất, không duyên cớ mất đi một tri kỉ như vậy thật khiến bản thân thấy hổ thẹn; nhưng nếu không tra nữa... thật khiến lòng bất an.
Cuối cùng, Tô Dư chọn một biện pháp trung gian, nhân lúc Thẩm Diệp cáo lui khỏi chính điện liền ngăn hắn lại, nói:" Chuyện Nguyễn gia, làm phiền Thẩm đại nhân..."
Thẩm Diệp lập tức nhíu mày, tỏ vẻ mình không muốn làm loại chuyện vu oan giá họa, chỉ nghe Tô Dư nói thêm: " Nếu tra ra kết quả, thỉnh đại nhân báo trước với bản cung một tiếng, sau đó hẳn bẩm với bệ hạ."
Cũng coi như làm xong một chuyện.
_______________________________________
Nguyễn gia trong triều làm quan đã nhiều năm, được coi như trong sạch cũng không phải dễ dàng. Nhưng Thẩm Diệp trong quá trình tra xét lại không ngừng cả kinh -- không nói thủ đoạn bỏ độc hạ lưu này không cùng Nguyễn gia dính dáng, mà hầu hết bổng lộc của Nguyễn gia đều dùng để tiếp tế người nghèo. Không chỉ thế, xem bản điều tra, Thẩm Diệp liền nhìn ra được những năm đầu Nguyễn đại nhân làm quan bị đồng liêu xa lánh, nguyên nhân sâu xa, là hắn không muốn cùng bọn họ làm bậy.
Một người giữ được trong sạch giữa chốn quan trường như vậy, có thể hạ độc tần phi sao?
Hoàn toàn không thể.
Tra xong chuyện này Thẩm Diệp liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra gió tanh mưa máu trong dự liệu của mình sẽ không xảy ra được. Viết xong tấu sớ ngày kế dâng lên ngự tiền, hắn liền sai người đem chuyện này toàn bộ thông tri với Tô Dư.
Đêm đó, Thẩm Diệp nhận được thư của Nhàn Phi, trong thư yêu cầu hắn tạm thời đem việc này đè xuống, qua ít ngày nữa hẳn trình lên.
Thẩm Diệp vốn trung với hoàng đế, để hắn dối gạt bề trên hắn tuyệt không đồng ý. Nhưng loại chuyện không ảnh hưởng toàn cục "tạm thời đè xuống" này, hắn có thể chấp nhận. Huống chi chuyện thạch tín còn chưa hoàn toàn tra rõ, việc Nguyễn gia lại chỉ là tiểu tiết, bẩm hay không đều không có gì đáng ngại.
Nhìn bức thư thật lâu, Thẩm Diệp cuối cùng đốt đi tờ giấy, chỉ đem phong thư cất lại ngăn kéo.
Quyến định nhờ Thẩm Diệp "tạm thời đè xuống" chuyện này, là cả Tô Dư lẫn Nhàn Phi. Hôm đó sau khi Tô Dư nhờ cậy xong liền yên tâm hơn nhiều, lập tức mặt dày đến tìm Nhàn Phi tạ tội, Nhàn Phi cũng không dễ dụ dỗ, để nàng bên cạnh nói đến miệng đắng lưỡi khô, thế nhưng một chữ cũng không nói với nàng.
Tô Dư quả thực muốn khóc, vắt hết óc suy nghĩ một phen, cuối cùng đứng dậy đi về phía phòng bếp của Nhàn Phi.
Vì vậy đến tận lúc xế chiều, nàng một bên nói đến mỏi miệng, Nhàn Phi một bên vừa thảnh thơi ăn điểm tâm, vừa bình thản nghe nàng tạ tội. Mắt thấy trời đã muộn, Nhàn Phi mới đứng lên, nhìn nàng nửa ngày, nói:" Vừa vặn những ngày này bệ hạ cũng không để tỷ đi thỉnh an, chỗ ta có trà xanh Lục An mới tiến cống, mời tỷ tỷ nếm qua, ta trước phải đến chỗ Giai Du Phu Nhân thỉnh an rồi."
Khẩu khí tùy ý, một bộ đã không còn giận nữa.
Thấy nàng rời đi, Tô Dư suy nghĩ một chút, cảm thấy nàng đại khái có lời cần nói mới muốn nàng lưu lại thưởng trà, liền không nóng không vội ngồi chờ nàng, quả nhiên sau khi quay lại Nhàn Phi liền nói:" Ta xem xét qua, nhờ Thẩm Diệp đem việc này dàn xếp ổn thỏa được không?"
Tô Dư thấy kỳ quái, Nhàn Phi đã than nhẹ, giải thích:" Mặc kệ Sở thị làm thế nào biết chuyện này, bây giờ nàng ta cũng đã biết rồi, đối với ngươi chính là bất lợi. Ngươi không trừ nàng, nàng sớm muộn gì cũng đem chuyện lộ ra ngoài, "tà thuật" này, bệ hạ có thể không để ý, nhưng văn võ bá quan trong triều có thể sao? Đến lúc đó ngươi tìm ai tính nợ đây?"
Lời này quả không sai. Tô Dư dùng an nguy Sở gia hù dọa Sở thị chỉ là nhất thời, cũng không dọa được nàng ta cả đời. Nếu một ngày chuyện ác mộng kia bị vạch trần, chỉ sợ hoàng đế không giết Tô Dư liền không thể dẹp yên được lòng dân.
" Do đó loại trừ nàng ta."_ Nhàn Phi thở dài _" Mới không cần lo sợ nữa."
Tô Dư nhìn bộ dáng của Nhàn Phi, trong lòng biết nàng phỏng chừng đã cân nhắc hết thảy, liền cười nói:" Đừng vòng vo nữa, có chuyện nói thẳng."
Nhàn Phi liếc nàng một cái, tiện đà nói:" Nàng hiện tại hẳn cũng đang vội vàng muốn trừ ngươi. Vì Sở gia, nàng ta cũng không dám trì hoãn quá lâu, nhất định sẽ tận dụng mọi thứ. Nhưng vì chuyện thạch tín, nàng lúc này đang ở trên đầu sóng, tất không dám tự mình động thủ."
Tô Dư nghe vậy liền nhướng mi:" Cho nên?"
" Cho nên ngươi nói xem nếu lúc này có người muốn đối đầu với ngươi, nàng không phải vừa vặn lấy ra dùng sao?"_ Nhàn Phi nói.
Tô Dư nghe xong liền bật cười. Bị khắp nơi uy hiếp đến như vậy, Sở Sung Hoa vì hộ Sở gia, hiển nhiên sẽ không có nhiều thời gian lựa chọn đồng minh cho mình.
Nếu các nàng đem chuyện "cấm quân Đô Úy phủ đang tra Nguyễn gia" truyền ra ngoài, cộng thêm một câu "do chủ ý của Vân Mẫn Chiêu Nghi", liền đủ khiến Sở thị tìm đến Nhàn Phi châm ngòi ly gián.
Nhàn Phi ở trong cung có thế lực, Nguyễn gia lại là một thế gia lớn, Sở thị chỉ biết đây là người trời ban xuống cho mình, nào biết khi nàng ta đến tìm Nhàn Phi nói chuyện, đã sớm bị hai người các nàng tính kế.
Nàng ta hết lòng thuyết phục, Nhàn Phi cũng coi như để ở trong lòng vài phần, biết mình cùng Tô Dư hôm đó đoán không sai. Lập tức vẽ lên giấy rồi sai người đưa cho nàng, muốn nói với Tô Dư: Bát tự hữu nhất phiết (*)
(*) Bát tự hữu nhất phiết: Ý chỉ đã có chuyện xảy ra. Về phần tại sao Nhàn Phi lại vẽ hình quạt (╭╮) là vì từ bát ( 八) được viết hơi giống như vậy.
Vì vậy các nàng liền hành động.
" Giai Du Phu Nhân là người biết nặng nhẹ, sẽ không làm việc này giúp nàng ta, nhưng tránh không được sẽ thay nàng ta bày mưu tính kế, ít nhất cũng sẽ không gây trở ngại gì cho nàng."_ Ngày đó, lúc cùng Nhàn Phi "mưu đồ", Tô Dư đã cười nhạt nói.
Quả nhiên, những lời lúc Sở thị nói đêm đó, vừa nghe liền biết không phải do chính nàng nghĩ ra. Lúc đó Nhàn Phi chỉ lẳng lặng nghe, cân nhắc xem phản ứng của mình nếu thật lòng dao động sẽ là gì, nên nói như thế nào, cuối cùng diễn giả thành thật, làm thập phần hoàn hảo.
Đồng thời cũng minh bạch trong lòng, bất luận Sở thị muốn làm gì, chắc chắn sẽ đem mình đẩy ra phía trước. Nàng ta tuy muốn trừ Tô gia, nhưng xem ra trong mắt của nàng Nhàn Phi người này....cũng không còn mới là tốt nhất.
Nắm chính xác nhất, chính là ở điểm này.
Mắt thấy Sở thị đưa đến cho nàng một cung nữ bên cạnh Tô Dư, nhưng lại là người Nguyễn gia tiến cử vào cung, Nhàn Phi trong lòng cười lạnh, Sở thị đây là muốn đem toàn bộ chỗ nước bẩn này hắt lên người nàng mà.
Chủ ý này tám phần là Giai Du Phu Nhân đề ra.
Thế nhưng cũng không vạch trần nửa điểm tâm tư của nàng. Sở thị muốn làm thế nào, nàng liền như thế đó. Đồng thời lại cùng Tô Dư bên kia diễn hí kịch, khiến hậu cung đều cho rằng các nàng quả nhiên muốn đấu đến một mất một còn.
Ngoài mặt, chuyện nàng giúp Sở thị cũng không nhiều, bất quá nàng ta chỉ mượn chút quyền lực của cung tần chấp chưởng nàng, tìm cách vụng trộm mang thuốc vào...
Tô Dư điều tra Sở thị, biết được nàng ta đã sửa lại điển tịch cung nữ bên cạnh mình, giả tạo thành cung nữ kia lúc trước đã từng ở chỗ Nhàn Phi.
Như vậy lúc Tô Dư trúng độc chết, toàn bộ mũi giáo đều chỉ về Nhàn Phi, thêm cấm quấn Đô Úy phủ vốn đang tra xét Nguyễn gia, cho dù lúc trước Sở thị đã từng bị nghi ngờ..tội danh cũng sẽ được giảm đi phân nửa.
Chỉ là, chuyện đổi điển tịch cung nữ...
" Nàng nghĩ nàng sửa được sao?"_ Tô Dư khinh thường cười khẽ _" Ta cũng từng dùng qua chiêu này."
Có thể nhìn ra Sở thị tại Cung chính tư cũng có giao thiệp, nếu không cũng không làm được chuyện này. Lúc nghe Tô Dư nói những lời kia, Chiết Chi còn tưởng Tô Dư đây là muốn mượn tay Cung chính đem điển tịch đổi lại, nhưng Tô Dư lại không làm như thế.
Hiện tại, tất cả mọi chuyện đều chiếu theo ý nguyện của hai người các nàng từng bước thực hiện, mọi người đều cho rằng thời điểm Tô Dư xảy ra chuyện hai người các nàng đều đang trở mặt nhau, Nhàn Phi nhìn như đang chột dạ giải thích, kết quả....ngay trước mặt hậu cung, Tô Dư lại vì Nhàn Phi thành khẩn khuyên giải.
_______________________________________
Nghe những lời vừa rồi của Tô Dư ít nhiều cũng khiến mọi người giảm ba phần nghi hoặc, yên tĩnh một hồi, liền có người do dự hỏi:" Nếu theo Chiêu Nghi nương nương nói, nghe vào quả thực không phải Nhàn Phi nương nương làm. Thần thiếp cũng biết cách làm người của Nhàn Phi nương nương, chỉ là...chỉ là cung nữ này, xác thực là người Nguyễn gia tiến cống, lại đã từng hầu hạ ở chỗ Nhàn Phi nương nương, như vậy...."_ Người nọ nói đến đây, thanh âm liền càng lúc càng nhỏ, rốt cuộc vẫn nói hết được lời cần nói _" Nếu nói không có liên hệ đến Nhàn Phi nương nương...chuyện này cũng không khỏi quá trùng hợp đi."
Huống hồ bộ dạng vừa rồi của Nhàn Phi rõ ràng là muốn che giấu điều gì.
Tô Dư cúi đầu, lông mày nhẹ chau, giống như đang cẩn thận điểm lại điều gì, qua hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Từ U, hỏi:" Từ đại nhân, điển tịch của cung nữ này có thể cho bản cung xem qua một lần không?"
Từ U thấy hoàng đế gật đầu, liền đem bản sách kia giao cho Tô Dư. Tô Dư lật xem một hồi, chốc lát mới kinh ngạc hỏi: " Ngươi là 2 tháng trước mới đến nơi này của bản cung hầu hạ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.