Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn
Chương 45
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
14/09/2020
Thời điểm Lục Khôn Đức lại tỉnh lại cũng chỉ thấy Mã Tiểu Khả còn ở một bên dựa vào anh ngủ, Lục Quân Cường không biết đã đi đâu, Lục Khôn Đức đang muốn đứng lên thì bỗng có người ở phía sau che lại đôi mắt anh.
"Sao không ngủ thêm một lát?" Lục Khôn Đức vuốt ve tay Lục Quân Cường, hỏi.
Lục Quân Cường cười, đặt một bọc đồ vào lồng ngực anh, nói: "Anh hai biết là em sao? Em nằm mấy ngày nay rồi, đứng dậy hoạt động một chút."
Lục Khôn Đức mở cái bọc Lục Quân Cường ném cho anh ra: Một con gà nướng!
Lục Khôn Đức không thể tin nhìn Lục Quân Cường, mấy ngày này cảnh sát ở Superdome chỉ phát một ít nước và bánh mì ấn theo đầu người, mọi người dường như chưa từng được ăn no, Lục Quân Cường từ nơi nào lấy ra được thứ này?
Lục Quân Cường cười cười: "Hoạt động tay chân một chút, thuận tiện lấy được." Nói rồi móc từ trong túi quần ra một cây kẹo que vị dâu đưa cho Lục Khôn Đức, "Anh ăn đi."
Lục Khôn Đức nhịn không được cười to, đẩy đẩy Mã Tiểu Khả kêu hắn dậy ăn, ba người vài cái liền ăn sạch con gà nướng, Mã Tiểu Khả vẫn còn thòm thèm: "Vài ngày rồi chưa được ăn no, anh trộm từ chỗ nào vậy, tôi cũng đi xem thử."
Lục Quân Cường nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: "Thức ăn Đội Vệ binh thu gom ở siêu thị gần đây đều đưa hết sang phía Tây Nam, bánh mì mỗi ngày phát cho chúng ta là vận chuyển bằng đường hàng không lại đây, mấy cái đó là để dự phòng, còn có một ít đồ uống và rượu, nặng quá tôi không lấy ra được."
Mã Tiểu Khả lau miệng đứng lên nhảy nhảy, cười nói: "Các anh cứ ngồi một lát, tôi cũng đi hoạt động một chút."
Lục Khôn Đức ngậm kẹo que trong miệng, lấy thuốc mình đã giấu ra, nói với Lục Quân Cường: "Nằm xuống đi, em còn chưa có khoẻ đâu, đừng hoạt động nhiều, Anh... thoa cái này lên cho em."
Lục Quân Cường nằm thẳng vén áo lên, miệng vết thương trên thân thể cường tráng rắn chắc đã kết vảy, vốn dĩ vết thương không sâu, chỉ là diện tích trầy da lớn, đã dùng thuốc sát trùng tiêu viêm, chỗ bị nhiễm trùng sưng đỏ đã tốt lên rất nhiều, thân thể tràn đầy sức sống nên vết thương chóng lành. Lục Khôn Đức nhịn không được sờ sờ cơ bắp trên người Lục Quân Cường, mỉm cười: "Mau lành ghê."
Lục Quân Cường duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên đầu Lục Khôn Đức, trầm giọng hỏi: "Này là do ai đánh?"
Lục Khôn Đức sửng sốt, trên tay không ngừng lại, tiếp tục thoa thuốc cho Lục Quân Cường, nói cho có lệ: "Không ai hết, lúc đi tìm em bị cành cây quẹt trúng."
"Không phải." Lục Quân Cường căn bản không tin lời nói dối của anh, "Lúc em hôn mê hình như nghe anh nói với em là bị lưu manh đánh, đúng không?"
Lục Khôn Đức cười cười: "Cũng không có gì, thời điểm ở Laplace bị mấy thằng lưu manh cướp chút tiền, cũng không bị sao."
Đôi mắt Lục Quân Cường nhịn không được đỏ lên, cẩn thận hỏi lại một đường Lục Khôn Đức từ Trung Quốc đến New Orleans một lần, Lục Khôn Đức nửa tàng nửa lộ kể lại, thấy Lục Quân Cường đau lòng đỏ đôi mắt nhịn không được nói: "Không sao mà, vốn dĩ đã nói muốn cho anh ở nước Mỹ dạo một vòng, không phải anh đã dạo một vòng rồi sao... Chỉ là không có chơi gì thôi."
"Anh hai trưởng thành rồi." Lục Quân Cường dùng một bàn tay ôm đầu Lục Khôn Đức để anh dựa vào ngực mình, nhỏ giọng nói, "Một mình anh cũng có thể vượt qua nửa địa cầu tới cứu em, không có anh em đã chết trong cái nhà thờ đó."
Lục Khôn Đức nằm trên người cậu, cảm nhận được hơi thở của người yêu, nhỏ giọng nói: "Nếu em chết rồi thì anh sẽ ôm em cùng chết, tháng ngày chỉ có một mình thật sự rất đáng sợ."
Lục Quân Cường nhắm hai mắt gật đầu: "Em biết, em đều biết..."
Mã Tiểu Khả trộm một đống đồ ăn vụn vặt về, nhìn hai người dựa sát vào nhau không đến quấy rầy bọn họ, yên lặng ngồi ở một bên.
Sáng sớm ngày hôm sau Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường bị một trận ồn ào đánh thức, Mã Tiểu Khả kêu to chạy từ đằng xa tới, mặt mày hưng phấn tới nỗi đỏ bừng, cười to nói với hai người: "Người của Đại sứ quán đã nói chuyện xong với nơi này rồi, trưa hôm nay sẽ mang chúng ta về Trung Quốc."
Mấy lưu học sinh Trung Quốc xung quanh nghe được đều lớn tiếng kêu lên, người thì khóc người lại cười, ngày 3 tháng 9, rốt cuộc cũng có thể về nhà.
Giữa trưa ở Superdome toàn bộ 72 người Trung Quốc đến đông đủ, nôn nóng chờ đợi máy bay trực thăng đã sớm được sắp xếp chạm đất trên đất bằng, chờ đến quá trưa một chút, trên bầu trời phía tây bay tới mấy cái máy bay trực thăng, mọi người ở đây cùng hoan hô, ngày thứ sáu sau tai hoạ, rốt cuộc nghênh đón được cứu trợ từ Tổ quốc.
Máy bay tiếp đất, bước xuống đầu tiên chính là Tổng Lãnh sự Uông của Đại sứ quán Houston, sau khi đơn giản nói mấy câu liền để từng người đăng ký lên máy bay, thời điểm đến lượt Lục Khôn Đức Tổng Lãnh sự Uông sửng sốt một chút, ngay sau đó đỏ đôi mắt nhìn Lục Quân Cường phía sau Lục Khôn Đức, vỗ vỗ bả vai anh nói: "Thật là không dễ dàng."
Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường lên máy bay, sau khi ăn một chút thì bọc thảm dựa vào nhau ngủ suốt 16 tiếng đồng hồ, lúc sắp đến Trung Quốc mới tỉnh lại, ra khỏi sân bay Lục Khôn Đức liền nghe thấy có người kêu mình, Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường quay đầu lại, Vu Hạo Phong và Đồng Kha ở bên ngoài chờ đã lâu.
Đồng Kha vừa nhìn thấy Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường đôi mắt liền đỏ lên, duỗi tay không nặng không nhẹ tát một cái trên mặt anh, nói giọng khàn khàn: "Xem như cậu lợi hại." Lục Khôn Đức ôm Đồng Kha, cũng nhịn không được nhỏ giọng nghẹn ngào: "Rốt cuộc tôi cũng đã trở về."
Vu Hạo Phong ôm Lục Quân Cường một cái, cũng ôm ôm Lục Khôn Đức, trầm giọng nói: "Gầy đi quá nhiều, tôi lái xe lại đây, sau khi trở về chúng ta đến bệnh viện nhìn xem."
Từ thủ đô về đến nhà còn có bốn giờ nữa, trên đường Đồng Kha không ngừng hỏi Lục Khôn Đức về chuyện mấy ngày nay, đôi mắt vẫn luôn ướt nhẹp, nghe đến cuối gần như muốn khóc lên, xoay người bảo đảm với Vu Hạo Phong đang lái xe: "Nếu anh cũng bị lũ lụt cuốn đi, em cũng sẽ đi tìm anh."
Vu Hạo Phong dở khóc dở cười: "Cái gì mà bị lũ lụt cuốn đi... Anh không cần em tới tìm anh, đồ vịt cạn."
Đồng Kha bị đả kích cũng không nói gì, lôi kéo tay Lục Khôn Đức cảm khái cả buổi, một lát sau mới nói: "May là cậu đã trở lại, Tiền Nhiều Hơn mấy ngày nay làm thế nào cũng không chịu ăn, tôi sắp quỳ lạy nó luôn rồi, bình thường các cậu cho nó ăn cái gì vậy? Vu Hạo Phong hầm thịt bò cho nó mà nó còn không thèm nhìn một cái luôn!"
Lục Khôn Đức đau lòng nói: "Gầy đi rồi?" Anh quay đầu giải thích với Lục Quân Cường, "Anh đi gấp nên gửi Tiền Nhiều Hơn ở chỗ Vu Hạo Phong, lúc ấy nó còn lôi kéo anh..."
"Không sao, chúng ta về nhà liền mang nó về, chăm sóc nó đàng hoàng." Lục Quân Cường nhẹ nhàng vỗ vỗ mái tóc của Lục Khôn Đức, an ủi anh, "Nó cho rằng anh không cần nó nữa, nhìn thấy anh thì sẽ chịu ăn."
Đồng Kha thở dài: "Tiền Nhiều Hơn căn bản không hôn tôi, trước kia còn chơi với tôi, mấy ngày nay căn bản không để ý tới tôi. Ngày đó tôi không giám sát chặt chẽ nó nhảy qua tường chạy đi, liều mạng chạy theo hướng tới nhà các cậu... Vu Hạo Phong lái xe theo kéo nó trở về, bọn tôi đều coi nó thành tổ tông, dụ dỗ thế nào cũng không nghe. Tôi không dám cho nó đi ra ngoài, thế là cả ngày nó cứ ghé vào trên cửa sổ nhìn ra..."
"Được rồi đừng nói nữa." Lục Quân Cường nhịn không được chua xót, "Anh mà nói nữa anh tôi sẽ khóc mất."
Đồng Kha le lưỡi, cười nói: "Được rồi, về để cậu cho ăn mấy ngày bồi bổ lại là được."
Vu Hạo Phong sợ thể lực Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường không đủ, không cho Đồng Kha nói chuyện với bọn họ nữa, hai người dựa sát vào nhau ngủ thêm một lát. Tới thành phố Vu Hạo Phong trực tiếp chạy đến bệnh viện, xuống xe liền mang theo Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường làm một cái kiểm tra toàn thân, Lục Quân Cường còn được, đều là bị thương ngoài da, lại kịp thời được trị liệu, nhưng tình huống của Lục Khôn Đức thì không lạc quan như vậy.
Bầm tím ở những mô mềm vẫn có thể xem là ổn, lợi hại nhất chính là một cây xương sườn của Lục Khôn Đức bị nứt, phổi cũng bị ảnh hưởng.
Vu Hạo Phong nhìn kết quả kiểm tra mà không tin được, thanh âm không khỏi lớn hơn: "Cây xương sườn thứ sáu... bị nứt! Khôn Đức cậu bị ngốc à? Nứt xương mà cậu không cảm thấy được sao?!"
Lục Khôn Đức cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, anh cho rằng chỉ là vết thương nhẹ bình thường, mặc dù ngực đau từng đợt nhưng anh cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng tới mức nứt xương, Lục Khôn Đức nhìn gương mặt đang lạnh xuống của Lục Quân Cường, cười cười: "Thật sự không nghĩ sẽ nghiêm trọng tới vậy, tôi còn tưởng rằng phổi khó chịu là do lặn xuống nước... Vậy mau làm cho tôi cái nẹp thạch cao gì đó đi..."
Lục Quân Cường xoay người hỏi Vu Hạo Phong: "Nghiêm trọng lắm không? Bao lâu thì có thể tốt lên, có thể có hậu di chứng không?"
Vu Hạo Phong bất đắc dĩ nhìn Lục Khôn Đức thần kinh thô, nói: "Để hoàn toàn hết thì cần đến một tháng, di chứng thì không đến mức, nhưng còn phổi thì về sau phải cẩn thận, Tiểu Quân không hút thuốc đúng không? Hút cũng không thể ở trước mặt cậu ấy, đó là tối kỵ."
Lục Quân Cường đáp: "Sớm đã cai rồi. Có làm cho anh ấy cái nẹp không?"
Vu Hạo Phong lại nhìn phim chụp một lần, ngẩng đầu nói: "Không đến mức, mang cái dây đeo ngực đàn hồi là được rồi, cái này tôi không dám nói, một lát nữa để chủ nhiệm Trần của khoa chỉnh hình xem một chút, vấn đề thật ra không lớn lắm."
Lục Quân Cường gật gật đầu, đi một chuyến đến khoa chỉnh hình, mấy bác sĩ lại cẩn thận kiểm tra một lần, lại bắt anh mang cái dây đeo ngực đàn hồi, kê một đống lớn thuốc thoa ngoài da và thuốc uống.
Vu Hạo Phong cẩn thận lặp lại một lần cho Lục Quân Cường về cách dùng thuốc, lại dặn dò: "Không phải sợ cậu ấy ho khan, xương bị nứt thì còn đỡ, chỉ là biến chứng ở phổi quá khó đối phó, tốt nhất là phải ra đờm, khi nào muốn ho thì không cần chịu đựng, mang dây đeo ngực rồi nên không cần sợ xương bị nứt nữa đâu."
Lục Quân Cường đáp ứng, Lục Khôn Đức lấy lòng lôi kéo tay cậu, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, uống thuốc rồi nên không đau gì hết."
Lục Quân Cường sờ sờ cái trán của anh, đỡ anh lên xe.
Chở hai anh em về nhà Vu Hạo Phong không xuống xe liền đi, hắn còn phải về nhà đưa Tiền Nhiều Hơn lại đây.
Lục Quân Cường cẩn thận đỡ Lục Khôn Đức, từ xa đã thấy trong viện nhà mình... từng khóm hoa hồng lớn nở đỏ rực thành bốn chữ to: Sinh nhật vui vẻ.
Lục Khôn Đức cũng không nghĩ tới đã một tuần qua đi, không có người chăm sóc vậy mà hoa hồng vẫn sống sót, sức mạnh của sự sống thật là vĩ đại, vườn hoa hồng tràn đầy sức sống đang toả ngát hương thơm.
Lục Khôn Đức mỉm cười quay đầu nhìn Lục Quân Cường: "Hoan nghênh về nhà, sinh nhật vui vẻ."
"Sao không ngủ thêm một lát?" Lục Khôn Đức vuốt ve tay Lục Quân Cường, hỏi.
Lục Quân Cường cười, đặt một bọc đồ vào lồng ngực anh, nói: "Anh hai biết là em sao? Em nằm mấy ngày nay rồi, đứng dậy hoạt động một chút."
Lục Khôn Đức mở cái bọc Lục Quân Cường ném cho anh ra: Một con gà nướng!
Lục Khôn Đức không thể tin nhìn Lục Quân Cường, mấy ngày này cảnh sát ở Superdome chỉ phát một ít nước và bánh mì ấn theo đầu người, mọi người dường như chưa từng được ăn no, Lục Quân Cường từ nơi nào lấy ra được thứ này?
Lục Quân Cường cười cười: "Hoạt động tay chân một chút, thuận tiện lấy được." Nói rồi móc từ trong túi quần ra một cây kẹo que vị dâu đưa cho Lục Khôn Đức, "Anh ăn đi."
Lục Khôn Đức nhịn không được cười to, đẩy đẩy Mã Tiểu Khả kêu hắn dậy ăn, ba người vài cái liền ăn sạch con gà nướng, Mã Tiểu Khả vẫn còn thòm thèm: "Vài ngày rồi chưa được ăn no, anh trộm từ chỗ nào vậy, tôi cũng đi xem thử."
Lục Quân Cường nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: "Thức ăn Đội Vệ binh thu gom ở siêu thị gần đây đều đưa hết sang phía Tây Nam, bánh mì mỗi ngày phát cho chúng ta là vận chuyển bằng đường hàng không lại đây, mấy cái đó là để dự phòng, còn có một ít đồ uống và rượu, nặng quá tôi không lấy ra được."
Mã Tiểu Khả lau miệng đứng lên nhảy nhảy, cười nói: "Các anh cứ ngồi một lát, tôi cũng đi hoạt động một chút."
Lục Khôn Đức ngậm kẹo que trong miệng, lấy thuốc mình đã giấu ra, nói với Lục Quân Cường: "Nằm xuống đi, em còn chưa có khoẻ đâu, đừng hoạt động nhiều, Anh... thoa cái này lên cho em."
Lục Quân Cường nằm thẳng vén áo lên, miệng vết thương trên thân thể cường tráng rắn chắc đã kết vảy, vốn dĩ vết thương không sâu, chỉ là diện tích trầy da lớn, đã dùng thuốc sát trùng tiêu viêm, chỗ bị nhiễm trùng sưng đỏ đã tốt lên rất nhiều, thân thể tràn đầy sức sống nên vết thương chóng lành. Lục Khôn Đức nhịn không được sờ sờ cơ bắp trên người Lục Quân Cường, mỉm cười: "Mau lành ghê."
Lục Quân Cường duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên đầu Lục Khôn Đức, trầm giọng hỏi: "Này là do ai đánh?"
Lục Khôn Đức sửng sốt, trên tay không ngừng lại, tiếp tục thoa thuốc cho Lục Quân Cường, nói cho có lệ: "Không ai hết, lúc đi tìm em bị cành cây quẹt trúng."
"Không phải." Lục Quân Cường căn bản không tin lời nói dối của anh, "Lúc em hôn mê hình như nghe anh nói với em là bị lưu manh đánh, đúng không?"
Lục Khôn Đức cười cười: "Cũng không có gì, thời điểm ở Laplace bị mấy thằng lưu manh cướp chút tiền, cũng không bị sao."
Đôi mắt Lục Quân Cường nhịn không được đỏ lên, cẩn thận hỏi lại một đường Lục Khôn Đức từ Trung Quốc đến New Orleans một lần, Lục Khôn Đức nửa tàng nửa lộ kể lại, thấy Lục Quân Cường đau lòng đỏ đôi mắt nhịn không được nói: "Không sao mà, vốn dĩ đã nói muốn cho anh ở nước Mỹ dạo một vòng, không phải anh đã dạo một vòng rồi sao... Chỉ là không có chơi gì thôi."
"Anh hai trưởng thành rồi." Lục Quân Cường dùng một bàn tay ôm đầu Lục Khôn Đức để anh dựa vào ngực mình, nhỏ giọng nói, "Một mình anh cũng có thể vượt qua nửa địa cầu tới cứu em, không có anh em đã chết trong cái nhà thờ đó."
Lục Khôn Đức nằm trên người cậu, cảm nhận được hơi thở của người yêu, nhỏ giọng nói: "Nếu em chết rồi thì anh sẽ ôm em cùng chết, tháng ngày chỉ có một mình thật sự rất đáng sợ."
Lục Quân Cường nhắm hai mắt gật đầu: "Em biết, em đều biết..."
Mã Tiểu Khả trộm một đống đồ ăn vụn vặt về, nhìn hai người dựa sát vào nhau không đến quấy rầy bọn họ, yên lặng ngồi ở một bên.
Sáng sớm ngày hôm sau Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường bị một trận ồn ào đánh thức, Mã Tiểu Khả kêu to chạy từ đằng xa tới, mặt mày hưng phấn tới nỗi đỏ bừng, cười to nói với hai người: "Người của Đại sứ quán đã nói chuyện xong với nơi này rồi, trưa hôm nay sẽ mang chúng ta về Trung Quốc."
Mấy lưu học sinh Trung Quốc xung quanh nghe được đều lớn tiếng kêu lên, người thì khóc người lại cười, ngày 3 tháng 9, rốt cuộc cũng có thể về nhà.
Giữa trưa ở Superdome toàn bộ 72 người Trung Quốc đến đông đủ, nôn nóng chờ đợi máy bay trực thăng đã sớm được sắp xếp chạm đất trên đất bằng, chờ đến quá trưa một chút, trên bầu trời phía tây bay tới mấy cái máy bay trực thăng, mọi người ở đây cùng hoan hô, ngày thứ sáu sau tai hoạ, rốt cuộc nghênh đón được cứu trợ từ Tổ quốc.
Máy bay tiếp đất, bước xuống đầu tiên chính là Tổng Lãnh sự Uông của Đại sứ quán Houston, sau khi đơn giản nói mấy câu liền để từng người đăng ký lên máy bay, thời điểm đến lượt Lục Khôn Đức Tổng Lãnh sự Uông sửng sốt một chút, ngay sau đó đỏ đôi mắt nhìn Lục Quân Cường phía sau Lục Khôn Đức, vỗ vỗ bả vai anh nói: "Thật là không dễ dàng."
Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường lên máy bay, sau khi ăn một chút thì bọc thảm dựa vào nhau ngủ suốt 16 tiếng đồng hồ, lúc sắp đến Trung Quốc mới tỉnh lại, ra khỏi sân bay Lục Khôn Đức liền nghe thấy có người kêu mình, Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường quay đầu lại, Vu Hạo Phong và Đồng Kha ở bên ngoài chờ đã lâu.
Đồng Kha vừa nhìn thấy Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường đôi mắt liền đỏ lên, duỗi tay không nặng không nhẹ tát một cái trên mặt anh, nói giọng khàn khàn: "Xem như cậu lợi hại." Lục Khôn Đức ôm Đồng Kha, cũng nhịn không được nhỏ giọng nghẹn ngào: "Rốt cuộc tôi cũng đã trở về."
Vu Hạo Phong ôm Lục Quân Cường một cái, cũng ôm ôm Lục Khôn Đức, trầm giọng nói: "Gầy đi quá nhiều, tôi lái xe lại đây, sau khi trở về chúng ta đến bệnh viện nhìn xem."
Từ thủ đô về đến nhà còn có bốn giờ nữa, trên đường Đồng Kha không ngừng hỏi Lục Khôn Đức về chuyện mấy ngày nay, đôi mắt vẫn luôn ướt nhẹp, nghe đến cuối gần như muốn khóc lên, xoay người bảo đảm với Vu Hạo Phong đang lái xe: "Nếu anh cũng bị lũ lụt cuốn đi, em cũng sẽ đi tìm anh."
Vu Hạo Phong dở khóc dở cười: "Cái gì mà bị lũ lụt cuốn đi... Anh không cần em tới tìm anh, đồ vịt cạn."
Đồng Kha bị đả kích cũng không nói gì, lôi kéo tay Lục Khôn Đức cảm khái cả buổi, một lát sau mới nói: "May là cậu đã trở lại, Tiền Nhiều Hơn mấy ngày nay làm thế nào cũng không chịu ăn, tôi sắp quỳ lạy nó luôn rồi, bình thường các cậu cho nó ăn cái gì vậy? Vu Hạo Phong hầm thịt bò cho nó mà nó còn không thèm nhìn một cái luôn!"
Lục Khôn Đức đau lòng nói: "Gầy đi rồi?" Anh quay đầu giải thích với Lục Quân Cường, "Anh đi gấp nên gửi Tiền Nhiều Hơn ở chỗ Vu Hạo Phong, lúc ấy nó còn lôi kéo anh..."
"Không sao, chúng ta về nhà liền mang nó về, chăm sóc nó đàng hoàng." Lục Quân Cường nhẹ nhàng vỗ vỗ mái tóc của Lục Khôn Đức, an ủi anh, "Nó cho rằng anh không cần nó nữa, nhìn thấy anh thì sẽ chịu ăn."
Đồng Kha thở dài: "Tiền Nhiều Hơn căn bản không hôn tôi, trước kia còn chơi với tôi, mấy ngày nay căn bản không để ý tới tôi. Ngày đó tôi không giám sát chặt chẽ nó nhảy qua tường chạy đi, liều mạng chạy theo hướng tới nhà các cậu... Vu Hạo Phong lái xe theo kéo nó trở về, bọn tôi đều coi nó thành tổ tông, dụ dỗ thế nào cũng không nghe. Tôi không dám cho nó đi ra ngoài, thế là cả ngày nó cứ ghé vào trên cửa sổ nhìn ra..."
"Được rồi đừng nói nữa." Lục Quân Cường nhịn không được chua xót, "Anh mà nói nữa anh tôi sẽ khóc mất."
Đồng Kha le lưỡi, cười nói: "Được rồi, về để cậu cho ăn mấy ngày bồi bổ lại là được."
Vu Hạo Phong sợ thể lực Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường không đủ, không cho Đồng Kha nói chuyện với bọn họ nữa, hai người dựa sát vào nhau ngủ thêm một lát. Tới thành phố Vu Hạo Phong trực tiếp chạy đến bệnh viện, xuống xe liền mang theo Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường làm một cái kiểm tra toàn thân, Lục Quân Cường còn được, đều là bị thương ngoài da, lại kịp thời được trị liệu, nhưng tình huống của Lục Khôn Đức thì không lạc quan như vậy.
Bầm tím ở những mô mềm vẫn có thể xem là ổn, lợi hại nhất chính là một cây xương sườn của Lục Khôn Đức bị nứt, phổi cũng bị ảnh hưởng.
Vu Hạo Phong nhìn kết quả kiểm tra mà không tin được, thanh âm không khỏi lớn hơn: "Cây xương sườn thứ sáu... bị nứt! Khôn Đức cậu bị ngốc à? Nứt xương mà cậu không cảm thấy được sao?!"
Lục Khôn Đức cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, anh cho rằng chỉ là vết thương nhẹ bình thường, mặc dù ngực đau từng đợt nhưng anh cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng tới mức nứt xương, Lục Khôn Đức nhìn gương mặt đang lạnh xuống của Lục Quân Cường, cười cười: "Thật sự không nghĩ sẽ nghiêm trọng tới vậy, tôi còn tưởng rằng phổi khó chịu là do lặn xuống nước... Vậy mau làm cho tôi cái nẹp thạch cao gì đó đi..."
Lục Quân Cường xoay người hỏi Vu Hạo Phong: "Nghiêm trọng lắm không? Bao lâu thì có thể tốt lên, có thể có hậu di chứng không?"
Vu Hạo Phong bất đắc dĩ nhìn Lục Khôn Đức thần kinh thô, nói: "Để hoàn toàn hết thì cần đến một tháng, di chứng thì không đến mức, nhưng còn phổi thì về sau phải cẩn thận, Tiểu Quân không hút thuốc đúng không? Hút cũng không thể ở trước mặt cậu ấy, đó là tối kỵ."
Lục Quân Cường đáp: "Sớm đã cai rồi. Có làm cho anh ấy cái nẹp không?"
Vu Hạo Phong lại nhìn phim chụp một lần, ngẩng đầu nói: "Không đến mức, mang cái dây đeo ngực đàn hồi là được rồi, cái này tôi không dám nói, một lát nữa để chủ nhiệm Trần của khoa chỉnh hình xem một chút, vấn đề thật ra không lớn lắm."
Lục Quân Cường gật gật đầu, đi một chuyến đến khoa chỉnh hình, mấy bác sĩ lại cẩn thận kiểm tra một lần, lại bắt anh mang cái dây đeo ngực đàn hồi, kê một đống lớn thuốc thoa ngoài da và thuốc uống.
Vu Hạo Phong cẩn thận lặp lại một lần cho Lục Quân Cường về cách dùng thuốc, lại dặn dò: "Không phải sợ cậu ấy ho khan, xương bị nứt thì còn đỡ, chỉ là biến chứng ở phổi quá khó đối phó, tốt nhất là phải ra đờm, khi nào muốn ho thì không cần chịu đựng, mang dây đeo ngực rồi nên không cần sợ xương bị nứt nữa đâu."
Lục Quân Cường đáp ứng, Lục Khôn Đức lấy lòng lôi kéo tay cậu, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, uống thuốc rồi nên không đau gì hết."
Lục Quân Cường sờ sờ cái trán của anh, đỡ anh lên xe.
Chở hai anh em về nhà Vu Hạo Phong không xuống xe liền đi, hắn còn phải về nhà đưa Tiền Nhiều Hơn lại đây.
Lục Quân Cường cẩn thận đỡ Lục Khôn Đức, từ xa đã thấy trong viện nhà mình... từng khóm hoa hồng lớn nở đỏ rực thành bốn chữ to: Sinh nhật vui vẻ.
Lục Khôn Đức cũng không nghĩ tới đã một tuần qua đi, không có người chăm sóc vậy mà hoa hồng vẫn sống sót, sức mạnh của sự sống thật là vĩ đại, vườn hoa hồng tràn đầy sức sống đang toả ngát hương thơm.
Lục Khôn Đức mỉm cười quay đầu nhìn Lục Quân Cường: "Hoan nghênh về nhà, sinh nhật vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.