Chương 13: Ăn no quáaa
Sa Mạc Cuồng Vân
22/04/2018
Lạc Tu tuy rằng chán nản, nhưng là trong lòng lại có chút cảm giác chua xót.
Đúng rồi, người này căn bản không biết chính mình vì cái gì tức giận.
Người này, còn tưởng rằng chính mình chán ghét cậu, không muốn thấy cậu, không muốn cùng cậu ở bên nhau, cho nên còn tưởng rằng chính mình vì chuyện này mà tức giận.
Người này......
Giờ phút này, Lạc Tu phát hiện anh thật sự có chút hận chính mình. Hậm hiện tại đem bản thân mình biến thành như vậy.
Người thân bởi vì anh đồng ý ở nhà một đêm liền cảm thấy vạn phận kinh ngạc, hơn nữa còn rất kinh hỉ.
Mà Dương Giác......
Tính tình mình hư hỏng như vậy, cậu lại còn nghĩ nếu để chính mình rời đi tâm tình sẽ tốt hơn.
Lạc Tu anh, tại sao lại thành như vậy?
Hít sâu một hơi, Lạc Tu áp xuống tâm tình hiện tại của mình, đem tất cả mặt trái của cảm xúc dứt bỏ, bất đắc dĩ nói với Dương Giác đang không biết anh vì cái gì lại tức giận, nhẹ nhàng mở miệng nhẹ nhàng đã mở miệng.
"Tôi không có chuyện gì hết"
Dương Giác sửng sốt, không nghĩ tới Lạc Tu không bạo phát giống bộ dáng mọi ngày mà lại bình tĩnh nói với cậu
"Anh.. không có việc gì thì thôi." Dương Giác ấp úng nói.
Lạc Tu giơ đôi đũa lên, gắp đồ ăn vào bát của Dương Giác
"Ăn."
Dương Giác cúi đầu, thần sắc có một tia cổ quái, Lạc Tu như thế này......
Không phải là đang quan tâm cậu đi?
Nhưng là ngẫm lại lại chuyện này sao có khả năng?
Dương Giác dứt khoát không hề nghĩ nhiều, chuyên tâm ăn đồ ăn Lạc Tu gắp cho cậu. Vừa rồi đồ ăn còn cảm thấy nhạt như nước ốc, còn bây giờ lại cảm thấy đồ ăn thực vừa miệng. (:v)
Dương Giác đem đồ ăn Lạc Tu gắp cho cậu ăn đến hết sạch, Lạc Tu thấy cậu ăn đến ngon miệng như vậy cũng cảm thấy có chút cũng muốn ăn, vì thế lấy một bát canh cho mình.
Nhưng mà Lạc Tu cũng chưa quên Dương Giác, vì thế cũng lấy cho cậu một bát.
Tuy rằng Lạc Tu biết, chuyện bản thân nên làm chính là rời xa cậu một chút, hẳn là rời đi nơi này, tựa như vừa nãy Dương Giác tìm cớ cho anh. Nhưng biết là một chuyện, làm được lại không đơn giản như vậy.
Đặc biệt, anh nghĩ chỉ cần bồi thường tốt cho Dương Giác, chuyện đối phương đời trước chết cùng anh chính là bóng ma lớn nhất trong lòng Lạc Tu.
Cho nên, Lạc Tu nên không tự giác đối tốt với cậu. Như thế nhìn thấy Dương Giác không ăn cơm liền muốn quan tâm cậu.
Dương Giác mới vừa đem đồ ăn trước mặt ăn xong lại phát hiện trước mặt mình nhiều hơn một chén canh.
Không phải cậu lấy, như vậy cũng chỉ có một người......
Dương Giác đột nhiên nhìn Lạc Tu.
Lạc Tu lúc này mới vừa buông chén,
" Đừng luôn ăn đồ ăn không, uống chén canh đi"
Dương Giác chớp chớp mắt, Lạc Tu nhìn đối phương.
"Làm sao vậy?"
Dương Giác nhanh chóng lắc đầu.
"Không có......" Sau đó nâng bát canh lên uống, lại không để ý chén canh vẫn còn nóng lên bị sặc.
Lạc Tu thấy thế quýnh lên, ngăn lại nói:
"Làm sao vậy? Ngươi không thể cẩn thận một chút sao? Bị sặc à?"
Dương Giác có chút ngượng ngùng, cười cười
. "Không có việc gì."
Lạc Tu lấy cho khăn giấy cho cậu
. "Lau đi"
Dương Giác có chút quẫn bách
, "Cám ơn." Tiếp nhận giấy ăn lung tung xoa xoa miệng.
Lạc Tu thấy chén canh của cậu vơi đi không ít, vì thế lại lấy thêm cho cậu một chút nữa, hơn nữa đem vết bẩn trên bàn lau đi, Dương Giác thấy vậy quả thực hoảng sợ, vội vàng nói
" Để tộ làm"
Lạc Tu quát khẽ " Đừng có mà nhúc nhích"
Dương Giác cả kinh, quả nhiên bất động.
Lạc Tu nhàn nhạt nói: "Tôi lau sạch rồi, chờ ăn cơm xong người phục vụ tự nhiên sẽ đến dọn"
Dương Giác ấp úng nói: "...... ồ.
Lạc Tu nhìn đối phương liếc mắt một cái. "Uống đi."
Dương Giác quẫn bách cúi đầu, nhanh chóng nâng lên canh chén......
Lúc này lại không làm ra chuyện gì chê cười, uống canh xong Dương Giác để bát xuống bàn.
Lạc Tu hỏi: "Tôi lấy thêm cho cậu một chén?"
Dương Giác lập tức lắc đầu, "Không cần, tự tôi lấy là được rồi."
"Không cần khách khí." Lạc Tu nhàn nhạt nói, sau đó lại lấy cho cậu một chén
Dương Giác nhịn không được suy nghĩ, Lạc Tu có phải hay không còn có chuyện khác cần mình giúp? Nếu không cần gì phải làm như vậy? ( Anh ta muốn lừa anh về nhà đóoooo >.
Đúng rồi, người này căn bản không biết chính mình vì cái gì tức giận.
Người này, còn tưởng rằng chính mình chán ghét cậu, không muốn thấy cậu, không muốn cùng cậu ở bên nhau, cho nên còn tưởng rằng chính mình vì chuyện này mà tức giận.
Người này......
Giờ phút này, Lạc Tu phát hiện anh thật sự có chút hận chính mình. Hậm hiện tại đem bản thân mình biến thành như vậy.
Người thân bởi vì anh đồng ý ở nhà một đêm liền cảm thấy vạn phận kinh ngạc, hơn nữa còn rất kinh hỉ.
Mà Dương Giác......
Tính tình mình hư hỏng như vậy, cậu lại còn nghĩ nếu để chính mình rời đi tâm tình sẽ tốt hơn.
Lạc Tu anh, tại sao lại thành như vậy?
Hít sâu một hơi, Lạc Tu áp xuống tâm tình hiện tại của mình, đem tất cả mặt trái của cảm xúc dứt bỏ, bất đắc dĩ nói với Dương Giác đang không biết anh vì cái gì lại tức giận, nhẹ nhàng mở miệng nhẹ nhàng đã mở miệng.
"Tôi không có chuyện gì hết"
Dương Giác sửng sốt, không nghĩ tới Lạc Tu không bạo phát giống bộ dáng mọi ngày mà lại bình tĩnh nói với cậu
"Anh.. không có việc gì thì thôi." Dương Giác ấp úng nói.
Lạc Tu giơ đôi đũa lên, gắp đồ ăn vào bát của Dương Giác
"Ăn."
Dương Giác cúi đầu, thần sắc có một tia cổ quái, Lạc Tu như thế này......
Không phải là đang quan tâm cậu đi?
Nhưng là ngẫm lại lại chuyện này sao có khả năng?
Dương Giác dứt khoát không hề nghĩ nhiều, chuyên tâm ăn đồ ăn Lạc Tu gắp cho cậu. Vừa rồi đồ ăn còn cảm thấy nhạt như nước ốc, còn bây giờ lại cảm thấy đồ ăn thực vừa miệng. (:v)
Dương Giác đem đồ ăn Lạc Tu gắp cho cậu ăn đến hết sạch, Lạc Tu thấy cậu ăn đến ngon miệng như vậy cũng cảm thấy có chút cũng muốn ăn, vì thế lấy một bát canh cho mình.
Nhưng mà Lạc Tu cũng chưa quên Dương Giác, vì thế cũng lấy cho cậu một bát.
Tuy rằng Lạc Tu biết, chuyện bản thân nên làm chính là rời xa cậu một chút, hẳn là rời đi nơi này, tựa như vừa nãy Dương Giác tìm cớ cho anh. Nhưng biết là một chuyện, làm được lại không đơn giản như vậy.
Đặc biệt, anh nghĩ chỉ cần bồi thường tốt cho Dương Giác, chuyện đối phương đời trước chết cùng anh chính là bóng ma lớn nhất trong lòng Lạc Tu.
Cho nên, Lạc Tu nên không tự giác đối tốt với cậu. Như thế nhìn thấy Dương Giác không ăn cơm liền muốn quan tâm cậu.
Dương Giác mới vừa đem đồ ăn trước mặt ăn xong lại phát hiện trước mặt mình nhiều hơn một chén canh.
Không phải cậu lấy, như vậy cũng chỉ có một người......
Dương Giác đột nhiên nhìn Lạc Tu.
Lạc Tu lúc này mới vừa buông chén,
" Đừng luôn ăn đồ ăn không, uống chén canh đi"
Dương Giác chớp chớp mắt, Lạc Tu nhìn đối phương.
"Làm sao vậy?"
Dương Giác nhanh chóng lắc đầu.
"Không có......" Sau đó nâng bát canh lên uống, lại không để ý chén canh vẫn còn nóng lên bị sặc.
Lạc Tu thấy thế quýnh lên, ngăn lại nói:
"Làm sao vậy? Ngươi không thể cẩn thận một chút sao? Bị sặc à?"
Dương Giác có chút ngượng ngùng, cười cười
. "Không có việc gì."
Lạc Tu lấy cho khăn giấy cho cậu
. "Lau đi"
Dương Giác có chút quẫn bách
, "Cám ơn." Tiếp nhận giấy ăn lung tung xoa xoa miệng.
Lạc Tu thấy chén canh của cậu vơi đi không ít, vì thế lại lấy thêm cho cậu một chút nữa, hơn nữa đem vết bẩn trên bàn lau đi, Dương Giác thấy vậy quả thực hoảng sợ, vội vàng nói
" Để tộ làm"
Lạc Tu quát khẽ " Đừng có mà nhúc nhích"
Dương Giác cả kinh, quả nhiên bất động.
Lạc Tu nhàn nhạt nói: "Tôi lau sạch rồi, chờ ăn cơm xong người phục vụ tự nhiên sẽ đến dọn"
Dương Giác ấp úng nói: "...... ồ.
Lạc Tu nhìn đối phương liếc mắt một cái. "Uống đi."
Dương Giác quẫn bách cúi đầu, nhanh chóng nâng lên canh chén......
Lúc này lại không làm ra chuyện gì chê cười, uống canh xong Dương Giác để bát xuống bàn.
Lạc Tu hỏi: "Tôi lấy thêm cho cậu một chén?"
Dương Giác lập tức lắc đầu, "Không cần, tự tôi lấy là được rồi."
"Không cần khách khí." Lạc Tu nhàn nhạt nói, sau đó lại lấy cho cậu một chén
Dương Giác nhịn không được suy nghĩ, Lạc Tu có phải hay không còn có chuyện khác cần mình giúp? Nếu không cần gì phải làm như vậy? ( Anh ta muốn lừa anh về nhà đóoooo >.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.