Chương 6: Cực phẩm (1)
Tụ Phất Tuyết
22/10/2020
Nghe thấy lời nói của Chung Minh, Chung Viễn Thanh không khỏi sửng sốt,
trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, hóa ra cha vẫn nghĩ thế sao?
Kiếp trước, tính tình của hắn vừa thiếu kiên nhẫn vừa nóng nảy, hắn vốn không nghĩ đến việc nhẫn nại trò chuyện với cha, tự cho là vì cha quá yếu đuối mà không nghĩ đến những chuyện phức tạp ở bên trong.
“Tiểu Minh à, mấy người hầu của cháu vô tích sự quá đi, lão già như ta dẫu sao cũng lớn tuổi rồi, không thể đứng chờ ở bên ngoài được nữa nên ta vào rồi này.” Chung Viễn Thanh chưa kịp thoát khỏi cảm động bởi lời nói của cha hắn thì trước cửa vang lên một giọng nói trung khí mười phần.
Ngay sau đó, một ông lão mặc bồ đồ thời đường màu nâu được người dìu tới, chống gậy bước đến.
Lúc ông lão kia tiến vào thì ngẩng đầu nhìn thấy Chung Viễn Thanh một thân tây trang đặc biệt hấp dẫn thu hút người khác đang đứng cạnh Chung Minh, lão sửng sốt một chút sau đó bèn lộ ra một nụ cười hiền lành: “Hóa ra tiểu Viễn Thanh cũng ở đây à, nào đến đây chào hỏi chút với anh chị họ cháu nào.”
Anh họ, chị họ?
Chung Viễn Thanh tuyệt không nghe theo lời ông lão đi qua, hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén chậm rãi quét qua cái người có sắc mặt vàng như nến thường ngày hay che miệng ho khan đang dìu Chung Dương Bình.
Chung Kiệt!
Chung Viễn Thanh thầm cười lạnh một tiếng, đừng nhìn thấy gã ở trước mặt người khác tỏ vẻ bệnh trạng đáng thương, kỳ thực gã chính là một con sói hoang dã. Vất vả chuẩn bị cho cuộc họp của gia tộc, khiêu khích các trưởng lão Chung gia, khiến hắn bị đuổi khỏi Chung gia, Chung Kiệt – một kẻ lỗ mãng mang trong mình huyết thống không tinh khiết, tinh thần lực không đủ, âm thầm mua chuộc lòng người rồi cứng rắn đuổi tận giết tuyệt chi chính của Chung gia để bản thân trở thành gia chủ.
Chỉ với dã tâm của gã, Chung Viễn Thanh tin tưởng tuyệt đối tội danh phản bội Đế quốc của mình chắc chắn có sự “giúp đỡ” của gã.
Về phần Chung Lam đang đứng sau bọn họ, tuy rằng đang cúi đầu nhưng với ánh mắt không thành thật đang nhìn xung quanh, trên mặt biểu lộ vẻ khinh thường cùng hâm mộ thèm khát, vừa nhìn đã biết đây là loại phụ nữ không có đầu óc, nghe nói sau này ả ta còn đính hôn với Tần Phi Tương, trở thành tướng phân phu nhân vinh quang rạng rỡ, phải nói rằng Tần Phi Tương đúng là có khẩu vị nặng.
Chung Viễn Thanh thu hồi tầm mắt của mình, nhìn về Chung Dương Bình mặt mày hồng hào hay có thói quen cậy già ỷ lớn hiếp bé, đang đứng trước mặt mình.
Chung Dương Bình chưa bao giờ gặp phải ánh mắt lạnh băng như vậy của Chung Viễn Thanh, tuy rằng lão không thuộc chi chính của Chung gia, nhưng lão vẫn có tư cách, ngay đến gia chủ còn phải nể mặt lão ba phần, ngờ đâu hiện tại lão cư nhiên bị một tiểu bối nhìn với ánh mắt như vậy, mà tiểu bối này mới mười sáu tuổi lấy thành tích đứng đầu trong kì thi tuyển chọn vào Trường Quân đội Ares Jun, khiến Chung gia vài năm qua bị các gia tộc khác chèn ép cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt.
Nhưng Chung Dương Bình căm ghét cảm giác không được coi trọng, nghĩ đến Chung Kiệt luôn cung kính lễ nghĩa với lão, chỉ với điểm này lão cũng quyết đem cả nhà họ trở về Chung gia, áp chế vẻ kiêu ngạo của Chung Viễn Thanh!
“Ha ha.” Bên này Chung Dương Bình mới quyết tâm ở trong lòng thì bên kia Chung Viễn Thanh đột nhiên cười khẽ một tiếng, nghe thấy tiếng cười lạnh của hắn, tất cả mọi người ở đều kinh ngạc, đặc biệt là Chung Dương Bình. Vốn trong lòng lão mang theo kế hoạch nham hiểm, bây giờ sắc mặt lão không khỏi lúng túng, Chung Viễn Thanh cười khẽ một tiếng, trên mặt biến chuyển lộ ra vẻ ngây thơ khờ dại, nói với Chung Dương Bình: “Ông hai, người nói gì thế, anh họ chị họ gì chứ? Anh họ của cháu chẳng lẽ không phải là anh Chung Tri với chị Chung Tuyết sao? Đúng rồi, anh Chung Tri được đại sư Ulysses nhìn trúng, nhận làm đệ tử bế môn, lâu lắm rồi anh ấy chưa có về nhà, lần này cháu đi Ares Jun không biết có thể gặp anh họ hay không nữa.”
Chung Dương Bình vừa nghe thấy lời của Chung Viễn Thanh, trên mặt lập tức nở một nụ cười đặc biệt vui vẻ, sống lưng cũng thẳng tắp, Chung Tri là trưởng tôn của lão, tuy tinh thần lực không cao còn là một Beta nhưng có thiên phú hơn người ở khoản chế tạo cơ giáp, ba năm trước tham gia vào kì thi thiết kế cơ giáp rồi đạt được thành tựu xuất sắc, lúc ấy cháu lão liền được đại sư cơ giáp Ulysses nhìn trúng nhận làm đệ tử bế môn, sau đó còn đặc biệt trúng tuyển vào Ares Jun, mà cũng bởi vì Chung Tri là trưởng tôn của lão nên lão từ một kẻ vô danh mới có thể có một ghế trong hội trưởng lão Chung tộc.
Không thể không nói, Chung Viễn Thanh nói đến Chung Tri trước mặt Chung Dương Bình thật sự đã động vào chỗ ngứa của lão, tâm tình Chung Dương Bình tức khắc tốt lên đến ngay cả nhìn Chung Viễn Thanh cũng có cảm giác cực kì thuận mắt.
Kiếp trước, tính tình của hắn vừa thiếu kiên nhẫn vừa nóng nảy, hắn vốn không nghĩ đến việc nhẫn nại trò chuyện với cha, tự cho là vì cha quá yếu đuối mà không nghĩ đến những chuyện phức tạp ở bên trong.
“Tiểu Minh à, mấy người hầu của cháu vô tích sự quá đi, lão già như ta dẫu sao cũng lớn tuổi rồi, không thể đứng chờ ở bên ngoài được nữa nên ta vào rồi này.” Chung Viễn Thanh chưa kịp thoát khỏi cảm động bởi lời nói của cha hắn thì trước cửa vang lên một giọng nói trung khí mười phần.
Ngay sau đó, một ông lão mặc bồ đồ thời đường màu nâu được người dìu tới, chống gậy bước đến.
Lúc ông lão kia tiến vào thì ngẩng đầu nhìn thấy Chung Viễn Thanh một thân tây trang đặc biệt hấp dẫn thu hút người khác đang đứng cạnh Chung Minh, lão sửng sốt một chút sau đó bèn lộ ra một nụ cười hiền lành: “Hóa ra tiểu Viễn Thanh cũng ở đây à, nào đến đây chào hỏi chút với anh chị họ cháu nào.”
Anh họ, chị họ?
Chung Viễn Thanh tuyệt không nghe theo lời ông lão đi qua, hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén chậm rãi quét qua cái người có sắc mặt vàng như nến thường ngày hay che miệng ho khan đang dìu Chung Dương Bình.
Chung Kiệt!
Chung Viễn Thanh thầm cười lạnh một tiếng, đừng nhìn thấy gã ở trước mặt người khác tỏ vẻ bệnh trạng đáng thương, kỳ thực gã chính là một con sói hoang dã. Vất vả chuẩn bị cho cuộc họp của gia tộc, khiêu khích các trưởng lão Chung gia, khiến hắn bị đuổi khỏi Chung gia, Chung Kiệt – một kẻ lỗ mãng mang trong mình huyết thống không tinh khiết, tinh thần lực không đủ, âm thầm mua chuộc lòng người rồi cứng rắn đuổi tận giết tuyệt chi chính của Chung gia để bản thân trở thành gia chủ.
Chỉ với dã tâm của gã, Chung Viễn Thanh tin tưởng tuyệt đối tội danh phản bội Đế quốc của mình chắc chắn có sự “giúp đỡ” của gã.
Về phần Chung Lam đang đứng sau bọn họ, tuy rằng đang cúi đầu nhưng với ánh mắt không thành thật đang nhìn xung quanh, trên mặt biểu lộ vẻ khinh thường cùng hâm mộ thèm khát, vừa nhìn đã biết đây là loại phụ nữ không có đầu óc, nghe nói sau này ả ta còn đính hôn với Tần Phi Tương, trở thành tướng phân phu nhân vinh quang rạng rỡ, phải nói rằng Tần Phi Tương đúng là có khẩu vị nặng.
Chung Viễn Thanh thu hồi tầm mắt của mình, nhìn về Chung Dương Bình mặt mày hồng hào hay có thói quen cậy già ỷ lớn hiếp bé, đang đứng trước mặt mình.
Chung Dương Bình chưa bao giờ gặp phải ánh mắt lạnh băng như vậy của Chung Viễn Thanh, tuy rằng lão không thuộc chi chính của Chung gia, nhưng lão vẫn có tư cách, ngay đến gia chủ còn phải nể mặt lão ba phần, ngờ đâu hiện tại lão cư nhiên bị một tiểu bối nhìn với ánh mắt như vậy, mà tiểu bối này mới mười sáu tuổi lấy thành tích đứng đầu trong kì thi tuyển chọn vào Trường Quân đội Ares Jun, khiến Chung gia vài năm qua bị các gia tộc khác chèn ép cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt.
Nhưng Chung Dương Bình căm ghét cảm giác không được coi trọng, nghĩ đến Chung Kiệt luôn cung kính lễ nghĩa với lão, chỉ với điểm này lão cũng quyết đem cả nhà họ trở về Chung gia, áp chế vẻ kiêu ngạo của Chung Viễn Thanh!
“Ha ha.” Bên này Chung Dương Bình mới quyết tâm ở trong lòng thì bên kia Chung Viễn Thanh đột nhiên cười khẽ một tiếng, nghe thấy tiếng cười lạnh của hắn, tất cả mọi người ở đều kinh ngạc, đặc biệt là Chung Dương Bình. Vốn trong lòng lão mang theo kế hoạch nham hiểm, bây giờ sắc mặt lão không khỏi lúng túng, Chung Viễn Thanh cười khẽ một tiếng, trên mặt biến chuyển lộ ra vẻ ngây thơ khờ dại, nói với Chung Dương Bình: “Ông hai, người nói gì thế, anh họ chị họ gì chứ? Anh họ của cháu chẳng lẽ không phải là anh Chung Tri với chị Chung Tuyết sao? Đúng rồi, anh Chung Tri được đại sư Ulysses nhìn trúng, nhận làm đệ tử bế môn, lâu lắm rồi anh ấy chưa có về nhà, lần này cháu đi Ares Jun không biết có thể gặp anh họ hay không nữa.”
Chung Dương Bình vừa nghe thấy lời của Chung Viễn Thanh, trên mặt lập tức nở một nụ cười đặc biệt vui vẻ, sống lưng cũng thẳng tắp, Chung Tri là trưởng tôn của lão, tuy tinh thần lực không cao còn là một Beta nhưng có thiên phú hơn người ở khoản chế tạo cơ giáp, ba năm trước tham gia vào kì thi thiết kế cơ giáp rồi đạt được thành tựu xuất sắc, lúc ấy cháu lão liền được đại sư cơ giáp Ulysses nhìn trúng nhận làm đệ tử bế môn, sau đó còn đặc biệt trúng tuyển vào Ares Jun, mà cũng bởi vì Chung Tri là trưởng tôn của lão nên lão từ một kẻ vô danh mới có thể có một ghế trong hội trưởng lão Chung tộc.
Không thể không nói, Chung Viễn Thanh nói đến Chung Tri trước mặt Chung Dương Bình thật sự đã động vào chỗ ngứa của lão, tâm tình Chung Dương Bình tức khắc tốt lên đến ngay cả nhìn Chung Viễn Thanh cũng có cảm giác cực kì thuận mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.