Chương 70: Mù rồi
Tụ Phất Tuyết
24/10/2020
Chung
Viễn Thanh cảm thấy nói chuyện với cái vị “Thương Mãng Chi Lang” này thú vị hơn nhiều so với xem trận đấu. Đặc biệt sau khi hai người đánh cược
xong, quan hệ của cả hai càng thêm khăng khít.
Tiếp đó khi Chung Viễn Thanh nhận ra “Thương Mãng Chi Lang” có kiến thức không tầm thường với người lái cơ giáp và chiến đấu, hắn dứt khoát ngồi tại một chỗ, bắt đầu bình luận sôi nổi về mấy người dự thi với y.
“Thực ra đêm nay chỉ là đấu loại thôi, nhiều người có thực lực đã được đặc cách vào trong rồi.” Tần Phi Tương lo lắng Chung Viễn Thanh buồn chán, có lòng tốt nhắc nhở hắn.
“Sao anh biết?” Chung Viễn Thanh khó hiểu hỏi.
“Bởi vì anh ta chính là “Thương Mãng Chi Lang” tiếng tăm lừng lẫy ở đây nha.” Một giọng nữ rung động lòng người đột nhiên vang lên, Chung Viễn Thanh cùng Tần Phi Tương đồng thời ngẩng đầu, thấy Laura đang chống nạnh, cười tủm tỉm trước mặt hai người, theo sau cô nàng còn có vài khách nhân cũng đeo mặt nạ.
Nhận ra người ngồi bên cạnh Tần Phi Tương đúng là “Phá Quân” lọt vô mắt mình trước kia, cô săm soi nghiền ngẫm nhìn về phía Tần Phi Tương, sau đó Laura không e dè hôn gió với y: “Không nghĩ tới khẩu vị của chúng ta giống nhau nha, không hổ là người đàn ông tôi chọn trúng, đừng quên ước hẹn trước đó của chúng ta nha ~~~”
Rõ ràng là tôi cùng ông chủ của cô nói chuyện, có quan hệ gì với cô đâu!
Nhưng là Laura không thèm giải thích, nói xong cô bèn dẫn người kia nhanh chóng rời khỏi.
Đúng là cái tính mang thù! Tần Phi Tương vừa nghe Laura nói xong, liền cảm giác đại sự không ổn, quả nhiên khi y quay đầu lại thì thấy Chung Viễn Thanh đang vuốt cằm, nhếch mép tươi cười trêu chọc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào y.
“Tôi không có quan hệ gì với cô ta đâu.” Tần Phi Tương lập tức giải thích rõ ràng với Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh lắc đầu, trên mặt vẫn để lộ ý cười: “Không sao, không sao, tôi hiểu mà, dù sao thì cô nàng cũng không tồi.”
Tần Phi Tương lập tức cảm thấy càng đau đầu.
“Có điều, có vẻ anh cũng có chút nổi tiếng ở đây nhỉ. Anh cũng tham gia đúng không?”
Tần Phi Tương gật gật đầu: “Tôi cũng được đặc cách, ngày mai tham gia đối chiến.”
“Nghe anh nói vậy, tôi hơi động tâm muốn tham gia rồi đó, nói thật tôi rất tò mò thực lực của anh.” Chung Viễn Thanh hiếu chiến không hề e dè với người trước mặt.
Tần Phi Tương giọng yêu chiều: “Nếu cậu đồng ý, tôi có thể tùy thời cùng theo.”
Ngay lúc hai người nói xong, quang não của cả hai cùng lúc nhận được một tin tức nặc danh, sau khi xem xong tin tức, hai người ngẩng đầu, nhìn đối phương một lát.
“Xem ra trận đấu này càng ngày càng có ý.”Chung Viễn Thanh quơ quơ quang não của mình.
Tần Phi Tương nhíu mày : “Nếu cậu không muốn, có thể từ chối.”
“Ai bảo tôi không muốn, có người thành khẩn mời tôi tham gia đấu chiến như thế, còn cố tình đặc cách tôi nữa, tôi đây sao có thể cô phụ chờ mong của người ta được chứ.” Chung Viễn Thanh làm trò trước mặt Tần Phi Tương, đáp trả một câu chắc chắn.
“Nếu vậy thì, chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh rồi.”
“Cũng là đồng bạn.”
—
Có tiếng nói chung với người khác đúng là thật tuyệt vời, hơn đứt tên Tần Phi Tương không vừa mắt kia nhiều, Chung Viễn Thanh dám cam đoan, hai chưa nói hết ba câu đã xông vào đánh nhau, nên hắn mới có thể cực kì tự tin đánh cược cùng “Thương Mãng Chi Lang”.
“Buổi sáng tốt lành.” Sau khi uống một tách trà, Chung Viễn Thanh ung dung thản nhiên ngồi trước bàn trong phòng khách, hai tay chống đầu nhìn Tần Phi Tương mở cửa đến gần, nở nụ cười tinh nghịch.
Lúc này thân hình cao lớn của Tần Phi Tương bèn tựa như robot cũ xì, y chầm rì rì xoay người, hai mắt gắt gao dán chặt vào cả người Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh nhìn thấy sắc mặt xanh mét cùng đôi mắt thâm đen của Tần Phi Tương, hắn bỗng cảm thấy có dự cảm không tốt.
“Chào buổi sáng.” Giọng nói vang dội của Tần Phi Tương khiến tim Chung Viễn Thanh chấn động đến hoảng sợ, liền sau đó Tần Phi Tương nở một nụ cười méo mó càng làm Chung Viễn Thanh khiếp sợ vạn phần.
Tần Phi Tương thật sự chào hỏi với hắn ư?!!!!
Đúng là mù mắt cmnr !!!
Tiếp đó khi Chung Viễn Thanh nhận ra “Thương Mãng Chi Lang” có kiến thức không tầm thường với người lái cơ giáp và chiến đấu, hắn dứt khoát ngồi tại một chỗ, bắt đầu bình luận sôi nổi về mấy người dự thi với y.
“Thực ra đêm nay chỉ là đấu loại thôi, nhiều người có thực lực đã được đặc cách vào trong rồi.” Tần Phi Tương lo lắng Chung Viễn Thanh buồn chán, có lòng tốt nhắc nhở hắn.
“Sao anh biết?” Chung Viễn Thanh khó hiểu hỏi.
“Bởi vì anh ta chính là “Thương Mãng Chi Lang” tiếng tăm lừng lẫy ở đây nha.” Một giọng nữ rung động lòng người đột nhiên vang lên, Chung Viễn Thanh cùng Tần Phi Tương đồng thời ngẩng đầu, thấy Laura đang chống nạnh, cười tủm tỉm trước mặt hai người, theo sau cô nàng còn có vài khách nhân cũng đeo mặt nạ.
Nhận ra người ngồi bên cạnh Tần Phi Tương đúng là “Phá Quân” lọt vô mắt mình trước kia, cô săm soi nghiền ngẫm nhìn về phía Tần Phi Tương, sau đó Laura không e dè hôn gió với y: “Không nghĩ tới khẩu vị của chúng ta giống nhau nha, không hổ là người đàn ông tôi chọn trúng, đừng quên ước hẹn trước đó của chúng ta nha ~~~”
Rõ ràng là tôi cùng ông chủ của cô nói chuyện, có quan hệ gì với cô đâu!
Nhưng là Laura không thèm giải thích, nói xong cô bèn dẫn người kia nhanh chóng rời khỏi.
Đúng là cái tính mang thù! Tần Phi Tương vừa nghe Laura nói xong, liền cảm giác đại sự không ổn, quả nhiên khi y quay đầu lại thì thấy Chung Viễn Thanh đang vuốt cằm, nhếch mép tươi cười trêu chọc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào y.
“Tôi không có quan hệ gì với cô ta đâu.” Tần Phi Tương lập tức giải thích rõ ràng với Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh lắc đầu, trên mặt vẫn để lộ ý cười: “Không sao, không sao, tôi hiểu mà, dù sao thì cô nàng cũng không tồi.”
Tần Phi Tương lập tức cảm thấy càng đau đầu.
“Có điều, có vẻ anh cũng có chút nổi tiếng ở đây nhỉ. Anh cũng tham gia đúng không?”
Tần Phi Tương gật gật đầu: “Tôi cũng được đặc cách, ngày mai tham gia đối chiến.”
“Nghe anh nói vậy, tôi hơi động tâm muốn tham gia rồi đó, nói thật tôi rất tò mò thực lực của anh.” Chung Viễn Thanh hiếu chiến không hề e dè với người trước mặt.
Tần Phi Tương giọng yêu chiều: “Nếu cậu đồng ý, tôi có thể tùy thời cùng theo.”
Ngay lúc hai người nói xong, quang não của cả hai cùng lúc nhận được một tin tức nặc danh, sau khi xem xong tin tức, hai người ngẩng đầu, nhìn đối phương một lát.
“Xem ra trận đấu này càng ngày càng có ý.”Chung Viễn Thanh quơ quơ quang não của mình.
Tần Phi Tương nhíu mày : “Nếu cậu không muốn, có thể từ chối.”
“Ai bảo tôi không muốn, có người thành khẩn mời tôi tham gia đấu chiến như thế, còn cố tình đặc cách tôi nữa, tôi đây sao có thể cô phụ chờ mong của người ta được chứ.” Chung Viễn Thanh làm trò trước mặt Tần Phi Tương, đáp trả một câu chắc chắn.
“Nếu vậy thì, chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh rồi.”
“Cũng là đồng bạn.”
—
Có tiếng nói chung với người khác đúng là thật tuyệt vời, hơn đứt tên Tần Phi Tương không vừa mắt kia nhiều, Chung Viễn Thanh dám cam đoan, hai chưa nói hết ba câu đã xông vào đánh nhau, nên hắn mới có thể cực kì tự tin đánh cược cùng “Thương Mãng Chi Lang”.
“Buổi sáng tốt lành.” Sau khi uống một tách trà, Chung Viễn Thanh ung dung thản nhiên ngồi trước bàn trong phòng khách, hai tay chống đầu nhìn Tần Phi Tương mở cửa đến gần, nở nụ cười tinh nghịch.
Lúc này thân hình cao lớn của Tần Phi Tương bèn tựa như robot cũ xì, y chầm rì rì xoay người, hai mắt gắt gao dán chặt vào cả người Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh nhìn thấy sắc mặt xanh mét cùng đôi mắt thâm đen của Tần Phi Tương, hắn bỗng cảm thấy có dự cảm không tốt.
“Chào buổi sáng.” Giọng nói vang dội của Tần Phi Tương khiến tim Chung Viễn Thanh chấn động đến hoảng sợ, liền sau đó Tần Phi Tương nở một nụ cười méo mó càng làm Chung Viễn Thanh khiếp sợ vạn phần.
Tần Phi Tương thật sự chào hỏi với hắn ư?!!!!
Đúng là mù mắt cmnr !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.