Chương 127: Sốt đến mơ hồ
Tụ Phất Tuyết
27/10/2020
“Liên quan gì? Chung Viễn Thanh có việc gấp thì chắc chắn làm xong cậu ấy mới về. Chúng ta có lo thì cũng vô dụng.” Lance chớp mắt mấy cái, tùy tiện
nói: “Nếu Chung Viễn Thanh giải quyết hết thì cậu ấy sẽ về thôi, giờ cứ
đứng ngoài chờ thì vẫn chả được gì mà.”
Thạch Lan không biết nên nói gì với cái người trì độn này, hơn nữa hắn đột nhiên ý thức được một chuyện rất quan trọng, Thạch Lan ngẩng đầu nhìn thoáng qua Jean và Loomis đang vô tâm vô phế, có lẽ bọn họ cũng thuộc dạng kẻ tám lạng người nửa cân với Lance, ngoại trừ Lawson thì mấy người này chưa nhận ra có chuyện không bình thường.
Lại nghĩ sang bên mình, Tần Phi Tương lộ chút sơ hở thì đều bị mọi người phát hiện. Mấy cái phản ứng trì độn này thật không hổ danh do chính Chung Viễn Thanh nhìn trúng, ờm gọi là “vật họp theo loài” ấy.
Dù sao chuyện của Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh sẽ không giấu được lâu, để bọn họ biết trước đỡ hơn sau này mới ngộ ra, lúc ấy có mà đại loạn. Nghĩ như vậy, Thạch Lan đột nhiên cảm thấy con tim mình đã bị Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương đạp nát mà.
Vì thế, Thạch Lan thử qua hỏi Lance: “Ê, cậu nghĩ đứng chờ Chung Viễn Thanh là vô ích thế biết vì sao Tần Phi Tương lại làm chuyện này không?”
Lance nghiêng đầu, bỗng nhiên mắt sáng ngời: “Chẳng lẽ đợi ở ngoài có thể tôi luyện tính tình? Nếu vậy thì tôi cũng ra ngoài.”
Thạch Lan vội vàng kéo Lane thích vô giúp vui, với EQ chỉ số âm của cậu ta, Thạch Lan tỏ vẻ mình đã hết cách, tốt nhất nên cảnh tỉnh thì hơn: “Đó là vì, Chung Viễn Thanh chiếm một vị trí cực kì quan trọng trong lòng Tần Phi Tương.”
Không nghĩ tới Thạch Lan vừa nói xong, Lance bất ngờ cười ha ha: “Cậu lừa tôi hả? Dù tôi biết rất nhiều thứ mập mờ nhưng Chung Viễn Thanh cũng rất quan trọng với tôi, thế sao tôi lại không đứng ngoài chờ cậu ấy? Tôi thấy á, Tần Phi Tương chắc chắn đang giấu giếm chúng ta thì có.”
Thạch Lan: “…..Mấy lời kiểu như Chung Viễn Thanh rất quan trọng với cậu ấy, tôi khuyên tốt nhất đừng để Tần Phi Tương nghe thấy.”
“Vì sao?” Lance mặt vô tội chớp mắt: “Sao không thể nói, Chung Viễn Thanh vốn là bạn tốt của tôi, nên đương nhiên phải quan trọng rồi. Vì sao Tần Phi Tương có thể còn tôi thì không?”
Thạch Lan nhìn dáng vẻ của cậu ta, lại nghe mấy câu hỏi vì sao không ngừng như máy cát sét của Lance, hắn chỉ cảm thấy buồn bực, rốt cục không nhịn nổi, Thạch Lan hét to: “Đó là vì hai cậu ấy đang yêu nhau đấy, cậu đã hiểu hay chưa hả?” Chớp mắt, cả căn phòng đều yên lặng đến đáng sợ.
Bỗng nhiên Du Trạch ít nói nhất chợt cười ra tiếng: “Tôi cứ nghĩ chuyện này phải do Woodrow mở miệng đầu tiên chứ, té ra cậu à.”
Woodrow đang tan nát cõi lỏng tỏ vẻ bất mãn: “Tôi là đứa không động não với không biết ngậm miệng đó à?”
Thạch Lan: “…..Ra tôi là kẻ vừa không động não vừa không biết ngậm miệng làm các cậu mất mặt đó à, ha ha.”
Mấy cậu….Lance lúc này mới phản ứng, cậu ta chỉ vào mấy người kia, cuối cùng nhìn sang Thạch Lan: “Cậu không đùa đó chứ, hai cậu ấy, sao có thể?”
Thạch Lan xụ mặt, lắc đầu: “Cậu coi xem tôi có giống đang đùa không?”
Lance ngây người một chút, tiếp đó hít một hơi lạnh: “Nghĩa là, hai cậu ấy đã ở bên nhau rồi đó hả, còn là quan hệ kia nữa?”
Thạch Lan gật đầu, rồi thở dài nhẹ nhõm, rốt cục cũng phản ứng, thật không dễ mà.
“Nhưng thế thì sao? Người yêu thì phải đứng ngoài chờ? Chờ trong phòng không được à?” Lance vẫn cứ mê mang.
Thạch Lan:…..Tôi sai rồi, tôi không nên nói chuyện với dạng người này mới phải!
Jean nhìn sang bên kia, Lance cứ không ngừng hỏi đông hỏi tây Thạch Lan, vì thế cậu lén nhìn Loomis : “Người yêu là gì?”
Loomis trầm mặc một lát, sau đó giơ tay sờ đầu cậu ta: “Cậu còn nhỏ, không cần biết đâu.”
“Nhưng Chung Viễn Thanh bằng tuổi tôi đó.” Jean bất mãn nói.
Loomis mặt tỉnh bơ: “Vì mấy cậu ấy trưởng thành sớm, trưởng thành sớm sẽ ảnh hưởng đến vóc dáng của cậu, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.”
Jean gật đầu cái hiểu cái không, người yêu gì đó ấy có vẻ không tốt cho vóc dáng, xem ra sau này có cơ hội phải khuyên nhủ Chung Viễn Thanh mới được, không thể vì chuyện này mà chậm trễ phát triển.
Cho dù trong căn phòng cho thợ săn có ồn ào tới đâu thì với một Tần Phi Tương đang chờ bên ngoài mà nói, chờ càng lâu, y càng lo lắng. Tâm tình xao động với bất an ban đầu giờ đã thay bằng nỗi hối hận.
Hiện tại y đang cực kì hối hận, y đáng nhẽ phải biết Phệ Nhân Hoa biến dị cấp C là nhiệm vụ cho lính đánh thuê trung cấp thì phải có nguy hiểm như nào chứ, sao y có thể dễ dàng để mình Chung Viễn Thanh đi thử nghiệm như thế?
Rõ ràng bản thân đã từng thề qua, sẽ không để Chung Viễn Thanh chịu thêm thương tổn, kết qua, y vẫn cứ dễ buông tay hắn ra.
Nếu biết trước thì thà cứ bám đuôi theo sau, dù có gặp phải hiểm nguy thì chỉ cần bản thân có thể ở bên cạnh hắn cũng đủ tốt rồi.
Chung Viễn Thanh vì nóng mà tỉnh lại, cái nóng tỏa ra từ cơ thể hắn, ùn ùn kéo đến làm cổ họng hắn khô khốc, rất muốn uống nước, cho nên Chung Viễn Thanh không nhịn được rên lên, ngâm ra tiếng, tiếp đó hắn từ từ mở to mắt.
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn, ngay sau đó một bóng người mơ hồ xuất hiện trước mặt Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh mở to mắt nhìn. Một lát sau, bóng dáng ấy mới dần rõ nét, là một người mà hắn quen thuộc, Chung Viễn Thanh há miệng thở dốc, giọng khàn khàn phun ra hai chữ: “Thanh…Long.”
Nghe Chung Viễn Thanh nói ra tên mình, khuôn mặt cứng ngắc của Thanh Long không hề thay đổi, còn Thanh Mộc nghiêng người lách mình, cười tủm tỉm nhìn Chung Viễn Thanh.
“Đúng là thầy, huấn luyện viên Thanh Mộc.” Tuy đã sớm đoán được thân phận, nhưng Chung Viễn Thanh không ngờ Thanh Mộc dám trắng trợn như thế.
Thanh Mộc không nói gì, mà chỉ đỡ Chung Viễn Thanh để hắn uống nước, lúc này mới mở miệng: “Dám một mình đối phó với Phệ Nhân Hoa biến dị cấp C, ta phải khen thực lực cường đại của cậu hay mắng cậu không biết trời cao đất dày đây?”
Sau khi được nước làm mát họng, Chung Viễn Thanh mới hồi phục được một chút, khóe miệng hiện lên một ý cười mờ nhạt: “Cái nhiệm vụ này không phải do thầy cố ý chuẩn bị cho bọn trò sao? Có điều, trò rất tò mò thầy diễn vai gì ở Phá Ma?”
Thanh Mộc lắng nghe vấn đề của Chung Viễn Thanh, cũng mỉm cười: “Cậu thấy sao?”
Chung Viễn Thanh hất cằm, ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn Thanh Mộc: “Chắc chắn thầy tiếp cận bọn trò vì có mục đích nào đó. Dù cho diễn vai gì thì dựa vào những lần đề cập đến chuyện gia nhập vào Phá Ma mà nói, trò đoán tất cả đều do thầy sắp xếp, thông qua chuyện hoàn thành nhiệm vụ của bọn trò để khảo sát xem bọn trò có tư cách hay không.”
Thanh Mộc chớp mắt: “Cậu đoán được vài ý.”
Y đích thực là có mục đích khi tiếp cận với Chung Viễn Thanh, nhưng không phải cái chuyện khảo sát nhỏ bé này, mục đích của y to và xa hơn nhiều.
“Vậy thầy thấy biểu hiện của bọn trò hôm nay thế nào?’ Chung Viễn Thanh tưởng Thanh Mộc im lặng vì bị mình đoán đúng, vội vàng hỏi.
“Vì sao phải vội vã gia nhập Phá Ma? Đừng nhìn Phá Ma là binh đoàn lính đánh thuê số một, nhưng xuất thân từ Ares thì cậu đã có ưu thế để vào quân bộ hoặc quân đoàn hơn nhiều. Hơn nữa ta cảm thấy, với tài năng của cậu càng hợp với con đường này hơn.” Mặc dù rất muốn làm Chung Viễn Thanh gần gũi với mình hơn, cho hắn vào nội bộ Phá Ma có thể coi là một cách tốt nhưng theo góc độ trưởng bối mà nói, Thanh Mộc hiển nhiên không tán thành.
Chung Viễn Thanh im lặng một lát: “Bởi vì trò có lý do nhất định phải gia nhập.”
“Lý do?” Thanh Mộc lặp lại hai chữ này.
Chung Viễn Thanh mím môi, không nói, hiển nhiên là không muốn tiếp tục.
Điểm này thực ra rất giống Chung Minh, miễn là chuyện không muốn nói hay cố ý giấu diếm, dù cảm thấy người trước mắt quen đến mức có thể tin tưởng vô điều kiện, thì hắn cứ sẽ giả vờ câm điếc, đánh chết cũng không nói, anh có thể gây khó dễ cho tôi được sao?
Nghĩ đến đây, Thanh Mộc bèn cười khẽ, sau đó giơ tay xoa đầu Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh ngơ ngác nhìn Thanh Mộc mỉm cười, để mặc y sờ đầu mình. Y biết với tính cách của Chung Viễn Thanh, nếu trông thấy cảnh tưởng này chắc chắn sẽ sợ hãi, phải biết rằng Chung Viễn Thanh rất quái gở, người có tính cách như vậy hiển nhiên sẽ tự tạo cho mình một phạm vi an toàn, hắn chỉ chấp nhận những người do chính hắn đồng ý, nếu không người khác đừng hòng đụng tới phạm vi của hắn dù chỉ là một góc áo đi chăng nữa.
Còn trở thành người được hắn chấp nhận thì với một Thanh Mộc mới quen biết mà nói dám chắc là chưa thể được.
Tuy nhiên, tâm tình của Chung Viễn Thanh lúc này cực kì vi diệu, hắn không hề phản cảm với hành động đụng chạm của Thanh Mộc, giống như đây là chuyện rất bình thường. Bàn tay Thanh Mộc dày rộng, tặng cho hắn một sự ủng hộ kín đáo, nó vừa mạnh mẽ vừa to lớn, khiến Chung Viễn Thanh thầm thừa nhận Thanh Mộc tận đáy lòng, cũng cảm giác người đàn ông này rất đáng tin.
Trong giới hạn phân chia đơn giản của Chung Viễn Thanh, người đáng tin chia làm ba loại quan hệ, bạn bè, tình thân và tình yêu.
Với Thanh Mộc thì hắn chắc chắn y không phải bạn bè, đương nhiên cũng không phải tình yêu, có lẽ là….tình thân chăng?
Chung Viễn Thanh day day huyệt thái dương, hắn cảm giác mình lên cơn sốt nặng rồi, đến nỗi dần thành mơ hồ cả rồi.
Thạch Lan không biết nên nói gì với cái người trì độn này, hơn nữa hắn đột nhiên ý thức được một chuyện rất quan trọng, Thạch Lan ngẩng đầu nhìn thoáng qua Jean và Loomis đang vô tâm vô phế, có lẽ bọn họ cũng thuộc dạng kẻ tám lạng người nửa cân với Lance, ngoại trừ Lawson thì mấy người này chưa nhận ra có chuyện không bình thường.
Lại nghĩ sang bên mình, Tần Phi Tương lộ chút sơ hở thì đều bị mọi người phát hiện. Mấy cái phản ứng trì độn này thật không hổ danh do chính Chung Viễn Thanh nhìn trúng, ờm gọi là “vật họp theo loài” ấy.
Dù sao chuyện của Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh sẽ không giấu được lâu, để bọn họ biết trước đỡ hơn sau này mới ngộ ra, lúc ấy có mà đại loạn. Nghĩ như vậy, Thạch Lan đột nhiên cảm thấy con tim mình đã bị Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương đạp nát mà.
Vì thế, Thạch Lan thử qua hỏi Lance: “Ê, cậu nghĩ đứng chờ Chung Viễn Thanh là vô ích thế biết vì sao Tần Phi Tương lại làm chuyện này không?”
Lance nghiêng đầu, bỗng nhiên mắt sáng ngời: “Chẳng lẽ đợi ở ngoài có thể tôi luyện tính tình? Nếu vậy thì tôi cũng ra ngoài.”
Thạch Lan vội vàng kéo Lane thích vô giúp vui, với EQ chỉ số âm của cậu ta, Thạch Lan tỏ vẻ mình đã hết cách, tốt nhất nên cảnh tỉnh thì hơn: “Đó là vì, Chung Viễn Thanh chiếm một vị trí cực kì quan trọng trong lòng Tần Phi Tương.”
Không nghĩ tới Thạch Lan vừa nói xong, Lance bất ngờ cười ha ha: “Cậu lừa tôi hả? Dù tôi biết rất nhiều thứ mập mờ nhưng Chung Viễn Thanh cũng rất quan trọng với tôi, thế sao tôi lại không đứng ngoài chờ cậu ấy? Tôi thấy á, Tần Phi Tương chắc chắn đang giấu giếm chúng ta thì có.”
Thạch Lan: “…..Mấy lời kiểu như Chung Viễn Thanh rất quan trọng với cậu ấy, tôi khuyên tốt nhất đừng để Tần Phi Tương nghe thấy.”
“Vì sao?” Lance mặt vô tội chớp mắt: “Sao không thể nói, Chung Viễn Thanh vốn là bạn tốt của tôi, nên đương nhiên phải quan trọng rồi. Vì sao Tần Phi Tương có thể còn tôi thì không?”
Thạch Lan nhìn dáng vẻ của cậu ta, lại nghe mấy câu hỏi vì sao không ngừng như máy cát sét của Lance, hắn chỉ cảm thấy buồn bực, rốt cục không nhịn nổi, Thạch Lan hét to: “Đó là vì hai cậu ấy đang yêu nhau đấy, cậu đã hiểu hay chưa hả?” Chớp mắt, cả căn phòng đều yên lặng đến đáng sợ.
Bỗng nhiên Du Trạch ít nói nhất chợt cười ra tiếng: “Tôi cứ nghĩ chuyện này phải do Woodrow mở miệng đầu tiên chứ, té ra cậu à.”
Woodrow đang tan nát cõi lỏng tỏ vẻ bất mãn: “Tôi là đứa không động não với không biết ngậm miệng đó à?”
Thạch Lan: “…..Ra tôi là kẻ vừa không động não vừa không biết ngậm miệng làm các cậu mất mặt đó à, ha ha.”
Mấy cậu….Lance lúc này mới phản ứng, cậu ta chỉ vào mấy người kia, cuối cùng nhìn sang Thạch Lan: “Cậu không đùa đó chứ, hai cậu ấy, sao có thể?”
Thạch Lan xụ mặt, lắc đầu: “Cậu coi xem tôi có giống đang đùa không?”
Lance ngây người một chút, tiếp đó hít một hơi lạnh: “Nghĩa là, hai cậu ấy đã ở bên nhau rồi đó hả, còn là quan hệ kia nữa?”
Thạch Lan gật đầu, rồi thở dài nhẹ nhõm, rốt cục cũng phản ứng, thật không dễ mà.
“Nhưng thế thì sao? Người yêu thì phải đứng ngoài chờ? Chờ trong phòng không được à?” Lance vẫn cứ mê mang.
Thạch Lan:…..Tôi sai rồi, tôi không nên nói chuyện với dạng người này mới phải!
Jean nhìn sang bên kia, Lance cứ không ngừng hỏi đông hỏi tây Thạch Lan, vì thế cậu lén nhìn Loomis : “Người yêu là gì?”
Loomis trầm mặc một lát, sau đó giơ tay sờ đầu cậu ta: “Cậu còn nhỏ, không cần biết đâu.”
“Nhưng Chung Viễn Thanh bằng tuổi tôi đó.” Jean bất mãn nói.
Loomis mặt tỉnh bơ: “Vì mấy cậu ấy trưởng thành sớm, trưởng thành sớm sẽ ảnh hưởng đến vóc dáng của cậu, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.”
Jean gật đầu cái hiểu cái không, người yêu gì đó ấy có vẻ không tốt cho vóc dáng, xem ra sau này có cơ hội phải khuyên nhủ Chung Viễn Thanh mới được, không thể vì chuyện này mà chậm trễ phát triển.
Cho dù trong căn phòng cho thợ săn có ồn ào tới đâu thì với một Tần Phi Tương đang chờ bên ngoài mà nói, chờ càng lâu, y càng lo lắng. Tâm tình xao động với bất an ban đầu giờ đã thay bằng nỗi hối hận.
Hiện tại y đang cực kì hối hận, y đáng nhẽ phải biết Phệ Nhân Hoa biến dị cấp C là nhiệm vụ cho lính đánh thuê trung cấp thì phải có nguy hiểm như nào chứ, sao y có thể dễ dàng để mình Chung Viễn Thanh đi thử nghiệm như thế?
Rõ ràng bản thân đã từng thề qua, sẽ không để Chung Viễn Thanh chịu thêm thương tổn, kết qua, y vẫn cứ dễ buông tay hắn ra.
Nếu biết trước thì thà cứ bám đuôi theo sau, dù có gặp phải hiểm nguy thì chỉ cần bản thân có thể ở bên cạnh hắn cũng đủ tốt rồi.
Chung Viễn Thanh vì nóng mà tỉnh lại, cái nóng tỏa ra từ cơ thể hắn, ùn ùn kéo đến làm cổ họng hắn khô khốc, rất muốn uống nước, cho nên Chung Viễn Thanh không nhịn được rên lên, ngâm ra tiếng, tiếp đó hắn từ từ mở to mắt.
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn, ngay sau đó một bóng người mơ hồ xuất hiện trước mặt Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh mở to mắt nhìn. Một lát sau, bóng dáng ấy mới dần rõ nét, là một người mà hắn quen thuộc, Chung Viễn Thanh há miệng thở dốc, giọng khàn khàn phun ra hai chữ: “Thanh…Long.”
Nghe Chung Viễn Thanh nói ra tên mình, khuôn mặt cứng ngắc của Thanh Long không hề thay đổi, còn Thanh Mộc nghiêng người lách mình, cười tủm tỉm nhìn Chung Viễn Thanh.
“Đúng là thầy, huấn luyện viên Thanh Mộc.” Tuy đã sớm đoán được thân phận, nhưng Chung Viễn Thanh không ngờ Thanh Mộc dám trắng trợn như thế.
Thanh Mộc không nói gì, mà chỉ đỡ Chung Viễn Thanh để hắn uống nước, lúc này mới mở miệng: “Dám một mình đối phó với Phệ Nhân Hoa biến dị cấp C, ta phải khen thực lực cường đại của cậu hay mắng cậu không biết trời cao đất dày đây?”
Sau khi được nước làm mát họng, Chung Viễn Thanh mới hồi phục được một chút, khóe miệng hiện lên một ý cười mờ nhạt: “Cái nhiệm vụ này không phải do thầy cố ý chuẩn bị cho bọn trò sao? Có điều, trò rất tò mò thầy diễn vai gì ở Phá Ma?”
Thanh Mộc lắng nghe vấn đề của Chung Viễn Thanh, cũng mỉm cười: “Cậu thấy sao?”
Chung Viễn Thanh hất cằm, ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn Thanh Mộc: “Chắc chắn thầy tiếp cận bọn trò vì có mục đích nào đó. Dù cho diễn vai gì thì dựa vào những lần đề cập đến chuyện gia nhập vào Phá Ma mà nói, trò đoán tất cả đều do thầy sắp xếp, thông qua chuyện hoàn thành nhiệm vụ của bọn trò để khảo sát xem bọn trò có tư cách hay không.”
Thanh Mộc chớp mắt: “Cậu đoán được vài ý.”
Y đích thực là có mục đích khi tiếp cận với Chung Viễn Thanh, nhưng không phải cái chuyện khảo sát nhỏ bé này, mục đích của y to và xa hơn nhiều.
“Vậy thầy thấy biểu hiện của bọn trò hôm nay thế nào?’ Chung Viễn Thanh tưởng Thanh Mộc im lặng vì bị mình đoán đúng, vội vàng hỏi.
“Vì sao phải vội vã gia nhập Phá Ma? Đừng nhìn Phá Ma là binh đoàn lính đánh thuê số một, nhưng xuất thân từ Ares thì cậu đã có ưu thế để vào quân bộ hoặc quân đoàn hơn nhiều. Hơn nữa ta cảm thấy, với tài năng của cậu càng hợp với con đường này hơn.” Mặc dù rất muốn làm Chung Viễn Thanh gần gũi với mình hơn, cho hắn vào nội bộ Phá Ma có thể coi là một cách tốt nhưng theo góc độ trưởng bối mà nói, Thanh Mộc hiển nhiên không tán thành.
Chung Viễn Thanh im lặng một lát: “Bởi vì trò có lý do nhất định phải gia nhập.”
“Lý do?” Thanh Mộc lặp lại hai chữ này.
Chung Viễn Thanh mím môi, không nói, hiển nhiên là không muốn tiếp tục.
Điểm này thực ra rất giống Chung Minh, miễn là chuyện không muốn nói hay cố ý giấu diếm, dù cảm thấy người trước mắt quen đến mức có thể tin tưởng vô điều kiện, thì hắn cứ sẽ giả vờ câm điếc, đánh chết cũng không nói, anh có thể gây khó dễ cho tôi được sao?
Nghĩ đến đây, Thanh Mộc bèn cười khẽ, sau đó giơ tay xoa đầu Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh ngơ ngác nhìn Thanh Mộc mỉm cười, để mặc y sờ đầu mình. Y biết với tính cách của Chung Viễn Thanh, nếu trông thấy cảnh tưởng này chắc chắn sẽ sợ hãi, phải biết rằng Chung Viễn Thanh rất quái gở, người có tính cách như vậy hiển nhiên sẽ tự tạo cho mình một phạm vi an toàn, hắn chỉ chấp nhận những người do chính hắn đồng ý, nếu không người khác đừng hòng đụng tới phạm vi của hắn dù chỉ là một góc áo đi chăng nữa.
Còn trở thành người được hắn chấp nhận thì với một Thanh Mộc mới quen biết mà nói dám chắc là chưa thể được.
Tuy nhiên, tâm tình của Chung Viễn Thanh lúc này cực kì vi diệu, hắn không hề phản cảm với hành động đụng chạm của Thanh Mộc, giống như đây là chuyện rất bình thường. Bàn tay Thanh Mộc dày rộng, tặng cho hắn một sự ủng hộ kín đáo, nó vừa mạnh mẽ vừa to lớn, khiến Chung Viễn Thanh thầm thừa nhận Thanh Mộc tận đáy lòng, cũng cảm giác người đàn ông này rất đáng tin.
Trong giới hạn phân chia đơn giản của Chung Viễn Thanh, người đáng tin chia làm ba loại quan hệ, bạn bè, tình thân và tình yêu.
Với Thanh Mộc thì hắn chắc chắn y không phải bạn bè, đương nhiên cũng không phải tình yêu, có lẽ là….tình thân chăng?
Chung Viễn Thanh day day huyệt thái dương, hắn cảm giác mình lên cơn sốt nặng rồi, đến nỗi dần thành mơ hồ cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.