Chương 95: Tú ân ái
Tụ Phất Tuyết
25/10/2020
Chung Viễn Thanh khá vừa lòng nhìn kĩ hai người đang quỳ xuống trước mặt.
Đột nhiên, Du Trạch vốn đang cúi đầu khàn giọng nói : “Cậu, cậu đối xử với bọn tôi thế này, không bằng giết bọn tôi đi còn hơn. ”
Du Mẫn cũng gật đầu tán thành, vẫn tỏ ra quang minh lỗi lạc.
Nhìn cách hai người đối chọi, có vẻ như đang lên án “người xấu xa” như mình ấy nhỉ?
Chung Viễn Thanh nheo mắt: “Hai người yên tâm, nể mặt Tần Phi Tương, tôi sẽ không làm hại hai người, thế nên thứ tôi dùng không phải ‘công kích não bộ’ chân chính, đó chỉ là chiêu biến tấu thứ nhất của tôi khi dưa vào ‘công kích não bộ’ mà thôi. Tôi đặt tên cho chiêu thức này là “ Minh kính chỉ thủy ”, ý nghĩa là lòng người trong vắt không có tạp niệm. Cho nên hai người hãy tranh thủ khi còn đang trong phạm vi của nó mà bình ổn lại tâm tình nóng nảy đi thôi.”
Hừ! Dù là biến tấu thì nó vẫn là ‘công kích não bộ’ chứ bộ, thứ có thể yên lặng ép chết người khác vậy mà nói chỉ làm bình ổn tâm tình. Nó suýt nữa đã dọa khóc bọn tôi rồi đấy!
Hai huynh muội Du gia đều làm một cái thủ thế “ khinh bỉ ” ở trong lòng.
“Hai người không phục ? ” Chung Viễn Thanh đứng đó, nhướn mày, nhìn hai huynh muội đang quỳ trên mặt đất : “Thực ra, hai người phải cảm thấy may mắn, người chọn hai người là Tần Phi Tương, anh ta cũng quá tốt, vì nể mặt bạn bè nên mới gật đầu đồng ý. Chẳng qua, đồng ý hai người gia nhập không có nghĩa hai người có thể dùng Tần Phi Tương để khiêu khích tôi.”
Chung Viễn Thanh chắp tay sau lưng, từ từ cúi người xuống: “Tuy vì nhiều nguyên nhân mà tôi với Tần Phi Tương ở chung một tổ, song nó không biểu đạt tôi phải cậy vào anh ta. Mấy người phải biết điều một chút! Trong cả ngôi trường này, tôi chỉ thừa nhận mỗi mình thực lực của Tần Phi Tương. Mà anh ta cũng chỉ công nhận chỉ một mình tôi mà thôi ! ”
“Trừ phi hai người có thể đánh bại tôi, bằng không, trong cả đội ngũ, chỉ có tôi mới có thể sánh vai cùng anh ta, vậy nên, tôi với Tần Phi Tương đều có quyền lựa chọn ngang nhau. Hơn nữa, trừ phi tôi tự rút khỏi bằng không kể cả là Tần Phi Tương cũng không thể tự quyết định quyền đi hay ở của tôi.” Chung Viễn Thanh tạm dừng một chút, mày hơi nhíu lại: “Tất nhiên, tôi rất chờ mong hai người có thể đủ mạnh để thắng tôi, tôi nói là nếu như. ”
Đây là nơi cường giả vi tôn, lời này của Chung Viễn Thanh coi như đã đánh một kích nặng nhất vào hai huynh muội Du gia. Là một chiến sĩ, điều đáng sợ nhất không phải đối thủ quá cường đại mà đối thủ căn bản không để mi vào tầm mắt, không coi mi là kẻ địch.
Nếu thật sự vì hành động ngu xuẩn của bản thân mà khiến Chung Viễn Thanh đối lập, hai huynh muội Du gia đột nhiên cảm thấy toát mồ hôi lạnh, vậy thì sau này người này chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của Tần Phi Tương!
Có một kẻ địch như Chung Viễn Thanh, ngẫm lại đúng là có chút đáng sợ.
Chung Viễn Thanh rất vừa lòng nhìn vẻ không phục trong mắt hai anh em Du gia dần dần biến mất, tiếp đó thanh bằng vẻ mờ mịt, bị thuyết phục và cuối cùng là sợ hãi.
“Hai cậu, sao thế ? ”
Đúng lúc này, hai huynh muội Du gia đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tần Phi Tương, phảng phất như gần trong gang tấc. Loại sợ hãi áp bách họ chớp mắt cũng đồng thời biến mất, ngay cả bụi vực cũng hoàn toàn mất tích, thế giới tựa như khôi phục lại trạng thái ban đầu. Du gia huynh muội nhìn nhau, bỗng nhiên có một loại cảm khái thấy được ánh mặt trời.
“Sao hai người đó lại quỳ ở chỗ này?” Tần Phi Tương hỏi Woodrow.
Woodrow nhún vai: “Bọn họ muốn hòa thuận, ờ, Chung Viễn Thanh tỉ thí một chút, tiếp đó bọn họ đột nhiên biến thành dạng ngốc hề hề thế đó. Du Trạch với Du Mẫn cứ nhìn Chung Viễn Thanh chằm chằm, tròng mắt sắp rớt tới nơi ra ấy, sau đó thì ngâu ngâu mà quỳ xuống. Quá là mất mặt luôn. Sau này đừng nói tôi quen hai người nhé! Hình tượng anh tuấn của anh đây bị hai người phá hỏng cả rồi. ”
Du Mẫn nghiến răng nghiếng lợi lườm Woodrow.
Thạch Lan vẻ mặt phức tạp nhìn Woodrow giả nai: Tốt xấu gì đều chơi từ tấm bé, có cần phải bỏ đá xuống giếng thế không?
Mà Tần Phi Tương lúc này đang đứng bên cạnh Chung Viễn Thanh, nghe Woodrow nói thế, cộng thêm cả việc y rất hiểu Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương nhanh chóng hiểu ra, y trái lại nhìn về phía Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh bấy giờ đã ngồi xuống, hắn rất thản nhiên gật đầu với y: “Dù sao đều là người sử dụng tinh thần lực, nên mới tỉ thí một chút, nhưng rất rõ ràng, hai người hẳn đã bị thực lực của tôi thuyết phục.”
Chính cậu ép buộc chúng tôi thì có, chứ thuyết phục cái gì hả! Hành động của huynh muội Du gia đã rước lấy không ít ánh mắt tò mò của mọi người, hai người chật vật đứng lên, tiếp đó nghe thấy lời Chung Viễn Thanh, suýt chút nữa là chửi ra tiếng.
“À, ra là tỉ thí, cơ mà có phải làm quá rồi không?” Tần Phi Tương đột nhiên nghiêm túc nhìn Chung Viễn Thanh, Du Mẫn vừa nghe Tần Phi Tương nói vậy, mặc dù cô bị Chung Viễn Thanh cảnh cáo song vẫn âm thầm nghĩ dù sao bọn họ cũng là bạn chơi từ tấm bé, Tần Phi Tương chắc vẫn chọn bọn họ, nên mới nhịn không được muốn tố cáo, ai ngờ cô còn chưa kịp nói, chợt nghe Tần Phi Tương lo lắng nói với Chung Viễn Thanh: “Dù sao họ cũng có hai người, còn em chỉ có một mình, em đừng cậy mạnh, đừng tự miễn cưỡng chính mình.”
Cậu ta nào có tự cậy mạnh, Tần ca ca, anh rốt cục có biết thực lực đáng sợ của cậu ta hay không! Du Mẫn cảm thấy có hơi không ổn lắm.
“Được rồi. Tôi nghĩ hai người đều được lĩnh giáo thực lực của Chung Viễn Thanh rồi nhỉ, còn ai có ý kiến không?”
Tần Phi Tương nhìn bốn người, vẻ dịu dàng ấm áp đã biến mất, thay vào đó là sự uy nghiêm của tướng quân năm đó. Khí thế này, ngay đến cả người được xưng là hiểu y nhất như Thạch Lan cũng phải giật mình, hắn nhìn Chung Viễn Thanh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bên cạnh Tần Phi Tương, nhìn Chung Viễn Thanh đang cực kì chăm chú nhìn vào đống đồ ăn trước mặt, Thạch Lan không nhịn được khẽ nhếch miệng, quả là một đôi quái thai trời sinh mà!
“Tôi đói rồi, ăn cơm thôi.” Cuối cùng, Chung Viễn Thanh mở miệng , “Minh Kính Chỉ Thủy’ tuy là chiêu thức do hắn biến tấu ra, nhưng nó đúng là dựa vào nền tảng ‘công kích não bộ’ như những gì huynh muội Du gia đã đoán, thế nên nó cũng tiêu hao không ít tinh thần lực của người sử dụng, tinh thần lực tiêu hao lớn sẽ làm cảm giác đói gia tăng, hơn nữa cơ thể của Chung Viễn Thanh vốn không đạt trạng thái tốt nhất, nên bây giờ hắn cảm thấy cực kì đói bụng. Trời đất bao la, cần quái gì phải quan tâm Tần Phi Tương đang lập uy, no cái bụng mới là quan trọng nhất!
“Ừ, ăn cơm thôi.” Chung Viễn Thanh nói một câu này xong, Tần Phi Tương vốn đang lập uy đột nhiên như trút hết giận dữ, y quay người đem toàn bộ đồ ăn đến trước mặt Chung Viễn Thanh, vẻ mặt tranh công: “Em nếm thử đi.”
Thạch Lan nhìn khóe miệng Tần Phi Tương cười đến rách cả mang tai, lại nhìn nhìn ba người kia đang trợn mắt há mồm, hắn thực có hơi lo ba đứa này không hiểu chuyện, nên nhanh chóng nháy mắt ra hiệu.
Vì thế dưới tình hình hết sức quỉ dị, bốn người quay qua nhìn nhau, tiếp đó chậm rãi đi tới, ngồi đối diện hai người kia, tiếp sau thì cúi đầu, cực kì chuyên chú đối phó với đống đồ ăn của mình.
Chung Viễn Thanh vốn không phải là người quá xoi mói chuyện ăn uống, bởi hắn ăn cơm là vì bù lại lượng tinh thần lực đã mất mà thôi. Thế nên, chỉ cần là đồ Tần Phi Tương đưa đến, hắn đều cố gắng tiêu diệt sạch sẽ.
Huống chi, tuy hắn chọn khẩu phần A, song Tần Phi Tương đều phối hợp mang những món hắn thích nhất. Về phần vì sao y biết, Chung Viễn Thanh dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, cho nên hắn căn bản chẳng quan tâm bản thân đang ăn gì.
Nhưng mà, đột nhiên Chung Viễn Thanh ngừng lại.
“Sao thế?” Tần Phi Tương lập tức thân thiết hỏi.
Chung Viễn Thanh yên lặng chỉ vào con tôm đã bóc vỏ ở trên bàn, sau đó khẽ đưa đến chỗ Tần Phi Tương: “Anh hẳn biết tôi không thích ăn cái này đúng không. Cái này cho anh ăn.”
“Thịt tôm nhiều dinh dưỡng lắm, rất có lợi với em.” Tần Phi Tương kiên nhẫn khuyên bảo.
Chung Viễn Thanh nhíu mày sâu, tiếp đó quay mặt đi, tỏ rõ thái đội không nghe.
Tần Phi Tương đành thở dài: “Nhưng mà, tôi đều đã bóc hết vỏ rồi.”
Đột nhiên nhìn thấy bộ mặt đáng thương hề hề của Tần Phi Tương, hai anh em Du gia vốn tôn y làm thần bỗng trở nên hoang mang cực kì.
Chung Viễn Thanh hừ một tiếng, hắn vẫn dùng thái độ “Tôi không thích, kiên quyết không thay đổi nguyên tắc đó”: “Thế thì, anh ăn đi.”
“Em làm thế, tôi còn đâu tâm tình mà ăn?” Tần Phi Tương tiếp tục giả bộ đáng thương.
Nghe Tần Phi Tương nói lời buồn nôn như này, Thạch Lan bỗng cảm thấy có hơi thốn.
“Thực ra ý,” Woodrow đột nhiên mở miệng, cậu ta nhìn chằm chằm vào con tôm đã bị bóc vỏ, nuốt một ngụm nước miếng : “Tôi thích ăn tôm nè, hay là để tôi giúp hai người giải quyết nhé. ”
Nói xong, cậu ta nhìn Tần Phi Tương không phản ứng, vươn tay ra, chuẩn bị đem đĩa qua đây.
Đúng lúc này, một tiếng “Bốp” vang lên.
Đĩa tôm chợt bị một cái tay giữ lại, Chung Viễn Thanh lạnh lùng liếc Woodrow, cậu ta bị hắn nhìn đến run cả người, lập tức nhớ tới hành động dọa người lúc trước của Du gia huynh muội.
“Tôi nói cái này là cho Tần Phi Tương ăn.” Nói xong, Chung Viễn Thanh không hề khách khí đoạt lại cái đĩa, sau đó để ở trước mặt Tần Phi Tương: “Anh ăn đi!”
Tần Phi Tương ban đầu sửng sốt, tiếp đó y nở nụ cười hạnh phúc, gật đầu với Chung Viễn Thanh: “Ừ, nghe lời em.”
Woodrow: Má ơi, vì sao người khác cho cậu ăn cậu liền ăn thế hả? Lão đại, tôi cũng muốn ăn mà, đồ thấy sắc quên bạn!
Thạch Lan: MD, đây là căn tin, là nơi công cộng đó! Có cần tú ân ái thế không? Mù mắt tôi rồi đó!
Hai huynh muội Du gia đang hỗn loạn: Thông tin quá lớn, hiện tại chưa tiếp thu được!
Đột nhiên, Du Trạch vốn đang cúi đầu khàn giọng nói : “Cậu, cậu đối xử với bọn tôi thế này, không bằng giết bọn tôi đi còn hơn. ”
Du Mẫn cũng gật đầu tán thành, vẫn tỏ ra quang minh lỗi lạc.
Nhìn cách hai người đối chọi, có vẻ như đang lên án “người xấu xa” như mình ấy nhỉ?
Chung Viễn Thanh nheo mắt: “Hai người yên tâm, nể mặt Tần Phi Tương, tôi sẽ không làm hại hai người, thế nên thứ tôi dùng không phải ‘công kích não bộ’ chân chính, đó chỉ là chiêu biến tấu thứ nhất của tôi khi dưa vào ‘công kích não bộ’ mà thôi. Tôi đặt tên cho chiêu thức này là “ Minh kính chỉ thủy ”, ý nghĩa là lòng người trong vắt không có tạp niệm. Cho nên hai người hãy tranh thủ khi còn đang trong phạm vi của nó mà bình ổn lại tâm tình nóng nảy đi thôi.”
Hừ! Dù là biến tấu thì nó vẫn là ‘công kích não bộ’ chứ bộ, thứ có thể yên lặng ép chết người khác vậy mà nói chỉ làm bình ổn tâm tình. Nó suýt nữa đã dọa khóc bọn tôi rồi đấy!
Hai huynh muội Du gia đều làm một cái thủ thế “ khinh bỉ ” ở trong lòng.
“Hai người không phục ? ” Chung Viễn Thanh đứng đó, nhướn mày, nhìn hai huynh muội đang quỳ trên mặt đất : “Thực ra, hai người phải cảm thấy may mắn, người chọn hai người là Tần Phi Tương, anh ta cũng quá tốt, vì nể mặt bạn bè nên mới gật đầu đồng ý. Chẳng qua, đồng ý hai người gia nhập không có nghĩa hai người có thể dùng Tần Phi Tương để khiêu khích tôi.”
Chung Viễn Thanh chắp tay sau lưng, từ từ cúi người xuống: “Tuy vì nhiều nguyên nhân mà tôi với Tần Phi Tương ở chung một tổ, song nó không biểu đạt tôi phải cậy vào anh ta. Mấy người phải biết điều một chút! Trong cả ngôi trường này, tôi chỉ thừa nhận mỗi mình thực lực của Tần Phi Tương. Mà anh ta cũng chỉ công nhận chỉ một mình tôi mà thôi ! ”
“Trừ phi hai người có thể đánh bại tôi, bằng không, trong cả đội ngũ, chỉ có tôi mới có thể sánh vai cùng anh ta, vậy nên, tôi với Tần Phi Tương đều có quyền lựa chọn ngang nhau. Hơn nữa, trừ phi tôi tự rút khỏi bằng không kể cả là Tần Phi Tương cũng không thể tự quyết định quyền đi hay ở của tôi.” Chung Viễn Thanh tạm dừng một chút, mày hơi nhíu lại: “Tất nhiên, tôi rất chờ mong hai người có thể đủ mạnh để thắng tôi, tôi nói là nếu như. ”
Đây là nơi cường giả vi tôn, lời này của Chung Viễn Thanh coi như đã đánh một kích nặng nhất vào hai huynh muội Du gia. Là một chiến sĩ, điều đáng sợ nhất không phải đối thủ quá cường đại mà đối thủ căn bản không để mi vào tầm mắt, không coi mi là kẻ địch.
Nếu thật sự vì hành động ngu xuẩn của bản thân mà khiến Chung Viễn Thanh đối lập, hai huynh muội Du gia đột nhiên cảm thấy toát mồ hôi lạnh, vậy thì sau này người này chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của Tần Phi Tương!
Có một kẻ địch như Chung Viễn Thanh, ngẫm lại đúng là có chút đáng sợ.
Chung Viễn Thanh rất vừa lòng nhìn vẻ không phục trong mắt hai anh em Du gia dần dần biến mất, tiếp đó thanh bằng vẻ mờ mịt, bị thuyết phục và cuối cùng là sợ hãi.
“Hai cậu, sao thế ? ”
Đúng lúc này, hai huynh muội Du gia đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tần Phi Tương, phảng phất như gần trong gang tấc. Loại sợ hãi áp bách họ chớp mắt cũng đồng thời biến mất, ngay cả bụi vực cũng hoàn toàn mất tích, thế giới tựa như khôi phục lại trạng thái ban đầu. Du gia huynh muội nhìn nhau, bỗng nhiên có một loại cảm khái thấy được ánh mặt trời.
“Sao hai người đó lại quỳ ở chỗ này?” Tần Phi Tương hỏi Woodrow.
Woodrow nhún vai: “Bọn họ muốn hòa thuận, ờ, Chung Viễn Thanh tỉ thí một chút, tiếp đó bọn họ đột nhiên biến thành dạng ngốc hề hề thế đó. Du Trạch với Du Mẫn cứ nhìn Chung Viễn Thanh chằm chằm, tròng mắt sắp rớt tới nơi ra ấy, sau đó thì ngâu ngâu mà quỳ xuống. Quá là mất mặt luôn. Sau này đừng nói tôi quen hai người nhé! Hình tượng anh tuấn của anh đây bị hai người phá hỏng cả rồi. ”
Du Mẫn nghiến răng nghiếng lợi lườm Woodrow.
Thạch Lan vẻ mặt phức tạp nhìn Woodrow giả nai: Tốt xấu gì đều chơi từ tấm bé, có cần phải bỏ đá xuống giếng thế không?
Mà Tần Phi Tương lúc này đang đứng bên cạnh Chung Viễn Thanh, nghe Woodrow nói thế, cộng thêm cả việc y rất hiểu Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương nhanh chóng hiểu ra, y trái lại nhìn về phía Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh bấy giờ đã ngồi xuống, hắn rất thản nhiên gật đầu với y: “Dù sao đều là người sử dụng tinh thần lực, nên mới tỉ thí một chút, nhưng rất rõ ràng, hai người hẳn đã bị thực lực của tôi thuyết phục.”
Chính cậu ép buộc chúng tôi thì có, chứ thuyết phục cái gì hả! Hành động của huynh muội Du gia đã rước lấy không ít ánh mắt tò mò của mọi người, hai người chật vật đứng lên, tiếp đó nghe thấy lời Chung Viễn Thanh, suýt chút nữa là chửi ra tiếng.
“À, ra là tỉ thí, cơ mà có phải làm quá rồi không?” Tần Phi Tương đột nhiên nghiêm túc nhìn Chung Viễn Thanh, Du Mẫn vừa nghe Tần Phi Tương nói vậy, mặc dù cô bị Chung Viễn Thanh cảnh cáo song vẫn âm thầm nghĩ dù sao bọn họ cũng là bạn chơi từ tấm bé, Tần Phi Tương chắc vẫn chọn bọn họ, nên mới nhịn không được muốn tố cáo, ai ngờ cô còn chưa kịp nói, chợt nghe Tần Phi Tương lo lắng nói với Chung Viễn Thanh: “Dù sao họ cũng có hai người, còn em chỉ có một mình, em đừng cậy mạnh, đừng tự miễn cưỡng chính mình.”
Cậu ta nào có tự cậy mạnh, Tần ca ca, anh rốt cục có biết thực lực đáng sợ của cậu ta hay không! Du Mẫn cảm thấy có hơi không ổn lắm.
“Được rồi. Tôi nghĩ hai người đều được lĩnh giáo thực lực của Chung Viễn Thanh rồi nhỉ, còn ai có ý kiến không?”
Tần Phi Tương nhìn bốn người, vẻ dịu dàng ấm áp đã biến mất, thay vào đó là sự uy nghiêm của tướng quân năm đó. Khí thế này, ngay đến cả người được xưng là hiểu y nhất như Thạch Lan cũng phải giật mình, hắn nhìn Chung Viễn Thanh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bên cạnh Tần Phi Tương, nhìn Chung Viễn Thanh đang cực kì chăm chú nhìn vào đống đồ ăn trước mặt, Thạch Lan không nhịn được khẽ nhếch miệng, quả là một đôi quái thai trời sinh mà!
“Tôi đói rồi, ăn cơm thôi.” Cuối cùng, Chung Viễn Thanh mở miệng , “Minh Kính Chỉ Thủy’ tuy là chiêu thức do hắn biến tấu ra, nhưng nó đúng là dựa vào nền tảng ‘công kích não bộ’ như những gì huynh muội Du gia đã đoán, thế nên nó cũng tiêu hao không ít tinh thần lực của người sử dụng, tinh thần lực tiêu hao lớn sẽ làm cảm giác đói gia tăng, hơn nữa cơ thể của Chung Viễn Thanh vốn không đạt trạng thái tốt nhất, nên bây giờ hắn cảm thấy cực kì đói bụng. Trời đất bao la, cần quái gì phải quan tâm Tần Phi Tương đang lập uy, no cái bụng mới là quan trọng nhất!
“Ừ, ăn cơm thôi.” Chung Viễn Thanh nói một câu này xong, Tần Phi Tương vốn đang lập uy đột nhiên như trút hết giận dữ, y quay người đem toàn bộ đồ ăn đến trước mặt Chung Viễn Thanh, vẻ mặt tranh công: “Em nếm thử đi.”
Thạch Lan nhìn khóe miệng Tần Phi Tương cười đến rách cả mang tai, lại nhìn nhìn ba người kia đang trợn mắt há mồm, hắn thực có hơi lo ba đứa này không hiểu chuyện, nên nhanh chóng nháy mắt ra hiệu.
Vì thế dưới tình hình hết sức quỉ dị, bốn người quay qua nhìn nhau, tiếp đó chậm rãi đi tới, ngồi đối diện hai người kia, tiếp sau thì cúi đầu, cực kì chuyên chú đối phó với đống đồ ăn của mình.
Chung Viễn Thanh vốn không phải là người quá xoi mói chuyện ăn uống, bởi hắn ăn cơm là vì bù lại lượng tinh thần lực đã mất mà thôi. Thế nên, chỉ cần là đồ Tần Phi Tương đưa đến, hắn đều cố gắng tiêu diệt sạch sẽ.
Huống chi, tuy hắn chọn khẩu phần A, song Tần Phi Tương đều phối hợp mang những món hắn thích nhất. Về phần vì sao y biết, Chung Viễn Thanh dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, cho nên hắn căn bản chẳng quan tâm bản thân đang ăn gì.
Nhưng mà, đột nhiên Chung Viễn Thanh ngừng lại.
“Sao thế?” Tần Phi Tương lập tức thân thiết hỏi.
Chung Viễn Thanh yên lặng chỉ vào con tôm đã bóc vỏ ở trên bàn, sau đó khẽ đưa đến chỗ Tần Phi Tương: “Anh hẳn biết tôi không thích ăn cái này đúng không. Cái này cho anh ăn.”
“Thịt tôm nhiều dinh dưỡng lắm, rất có lợi với em.” Tần Phi Tương kiên nhẫn khuyên bảo.
Chung Viễn Thanh nhíu mày sâu, tiếp đó quay mặt đi, tỏ rõ thái đội không nghe.
Tần Phi Tương đành thở dài: “Nhưng mà, tôi đều đã bóc hết vỏ rồi.”
Đột nhiên nhìn thấy bộ mặt đáng thương hề hề của Tần Phi Tương, hai anh em Du gia vốn tôn y làm thần bỗng trở nên hoang mang cực kì.
Chung Viễn Thanh hừ một tiếng, hắn vẫn dùng thái độ “Tôi không thích, kiên quyết không thay đổi nguyên tắc đó”: “Thế thì, anh ăn đi.”
“Em làm thế, tôi còn đâu tâm tình mà ăn?” Tần Phi Tương tiếp tục giả bộ đáng thương.
Nghe Tần Phi Tương nói lời buồn nôn như này, Thạch Lan bỗng cảm thấy có hơi thốn.
“Thực ra ý,” Woodrow đột nhiên mở miệng, cậu ta nhìn chằm chằm vào con tôm đã bị bóc vỏ, nuốt một ngụm nước miếng : “Tôi thích ăn tôm nè, hay là để tôi giúp hai người giải quyết nhé. ”
Nói xong, cậu ta nhìn Tần Phi Tương không phản ứng, vươn tay ra, chuẩn bị đem đĩa qua đây.
Đúng lúc này, một tiếng “Bốp” vang lên.
Đĩa tôm chợt bị một cái tay giữ lại, Chung Viễn Thanh lạnh lùng liếc Woodrow, cậu ta bị hắn nhìn đến run cả người, lập tức nhớ tới hành động dọa người lúc trước của Du gia huynh muội.
“Tôi nói cái này là cho Tần Phi Tương ăn.” Nói xong, Chung Viễn Thanh không hề khách khí đoạt lại cái đĩa, sau đó để ở trước mặt Tần Phi Tương: “Anh ăn đi!”
Tần Phi Tương ban đầu sửng sốt, tiếp đó y nở nụ cười hạnh phúc, gật đầu với Chung Viễn Thanh: “Ừ, nghe lời em.”
Woodrow: Má ơi, vì sao người khác cho cậu ăn cậu liền ăn thế hả? Lão đại, tôi cũng muốn ăn mà, đồ thấy sắc quên bạn!
Thạch Lan: MD, đây là căn tin, là nơi công cộng đó! Có cần tú ân ái thế không? Mù mắt tôi rồi đó!
Hai huynh muội Du gia đang hỗn loạn: Thông tin quá lớn, hiện tại chưa tiếp thu được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.