Chương 6: Bánh Thịt Từ Trên Trời Rơi Xuống
Hoa Sinh Đường Bất Súy
29/05/2017
CHƯƠNG 5: BÁNH THỊT TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG
Sau một tối mất ngủ lăn qua lộn lại, Lê Hân vừa nhắm mắt thì trong đầu liền nhớ lại tư thế oai hùng của Tiểu Giản khi lấy một chọi tám. Đứa bé trong trí nhớ cao đến ngực mình, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn nghiêm nghị như một ông già, dùng giọng nói đáng yêu gọi mình ‘anh hai’, giờ đã trở thành một người cao lớn, thân thủ cao siêu, ra tay tàn nhẫn vô tình.
Lê Hân bất chợt nắm chặt vạt áo, năm ngón tay ép chặt vào nhau, những chuyện cũ cậu ngỡ mình đã quên giờ lại chầm chậm xuất hiện trong trí óc …
Năm cậu 8 tuổi, cũng là một năm sau khi cậu được thu dưỡng, Uất Trì Diễm lần đầu tiên mang cậu đi Âu Châu gặp Uất Trì Giản. Khi đó cha nuôi thân thiết cầm tay đứa bé kia nói với cậu: “Tiểu Giản từ khi sinh ra luôn ốm yếu, chỉ cần chú tâm điều dưỡng sẽ được như người bình thường. Sau này, Uất Trì tập đoàn vẫn là cần con gánh vác.”
Năm cậu 10 tuổi, lần đầu tiên cậu gặp ám sát là mấy ngày sau khi Uất Trì Diễm tổ chức một buổi tiệc sinh nhật long trọng cho cậu. Lúc đó vệ sĩ bên người thấy cậu vì sợ hãi mà lạnh run lại bật ra một câu: “May là đại thiếu gia, nếu đổi lại là tiểu thiếu gia, gặp ám sát thế này dù không chết cũng bị dọa nửa cái mạng.”
Cuối cùng là vào một ngày đẹp trời nào đó, giống như ông trời trêu ngươi, lại để cho cậu nghe được trợ lý cùng cận vệ số một của Uất Trì Diễm nói chuyện với nhau:
“Cậu chủ sắp hoàn thành đặc huấn, chuẩn bị sang năm về nước.”
“Vậy vị đại thiếu gia kia xử lý sao?”
“Tổng tài chưa có chỉ thị, theo cá nhân tôi thấy, có lẽ là bí mật xử lý. Dù sao năm đó tổng tài cũng vì mục đích này mới thu dưỡng đại thiếu gia.”
…
Haha điều dưỡng, đặc huấn mà bọn họ nói là thế này sao? Có lẽ còn nhiều điều hơn thế đi!
…
Sau khi biết được mục đích thật của Uất Trì Diễm khi thu nhận mình, lòng cậu đau cũng đã đau, chết cũng đã chết, sao đến lúc này nó vẫn còn cảm giác?
Hay vì ‘nghe nói’ là một chuyện, còn ‘tận mắt nhìn thấy’ lại là một chuyện khác? Chính mắt nhìn thấy đứa em trai mà cậu đã từng thề cả đời sẽ bảo vệ, nhìn thấy cậu em trai sinh ra đã ốm yếu, cần điều dưỡng để sinh hoạt như người bìnhthường thực chất là đây ( giờ sinh long hoạt hổ quá chăng), nên cảm giác đau đớn lúc đó mới trở lại sao?
Không sao, đau một lần rồi thôi, khi đó chẳng phải cũng thế sao? Hơn nữa, bây giờ cậu là Lê Hân, là một cậu bé với cuộc sống tự do. Cho nên sẽ không có vấn đề gì…
Cậu cứ thế tự thôi miên chính mình, cứ nửa tỉnh nửa mê vượt qua một đêm dài đằng đẵng.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lê Hân mở mắt, trong tim vẫn còn chút đau đớn lưu lại, cũng không quá đáng ngại.
Lê Hân nhìn trừng trừng lên trần nhà đầy loang lổ, cứ thế đến gần một tiếng mới đứng lên. Nhưng cũng không vì thế mà cậu quên đi quyết định tối qua, cậu cần lập tức rời khỏi A thị.
Lê Hân gọi điện thoại cho giám đốc quán bar Trác Dương, bịa chuyện có một người bạn ở B thị rủ cậu qua đó cùng sinh sống và giúp đỡ lẫn nhau. Trác Dương có cảm thấy kì lạ nhưng cũng không có gặng hỏi. Tuy cậu mới làm được 1/3 tháng này, nhưng Trác Dương vẫn hào phóng chuyển khoản đủ 1 tháng lương cho cậu, cứ coi đó là tiền thưởng cũng được. Lê Hân chỉ nói một câu cám ơn rồi cúp máy, trong lòng lại yên lặng nhớ kĩ vị giám đốc đã hết lòng chiếu cố mình.
Đồ đạc của cậu cũng không nhiều, 1 cuốn sổ tiết kiệm, 1 tờ giấy tùy thân, vài bộ quần áo, xếp vào một túi nhỏ là đủ. Dọn dẹp xong xuôi, cậu đưa mắt nhìn lại căn phòng cậu đã gắn bó trong mấy tháng qua. Đúng lúc cậu xách ba lô lên chuẩn bị rời đi, di động lại đột ngột kêu vang.
Là số lạ ── Lê Hân nhíu nhíu mày, không lẽ là gọi lộn số … đầu bên kia truyền đến một giọng nam nhẹ nhàng khoan khoái: “Xin hỏi là Lê Hân tiên sinh sao?”
Hở? Đúng là tìm mình, không phải gọi lộn số? Nghi hoặc trong lòng Lê Hân càng lúc càng lớn, nhưng vẫn lên tiếng đáp lại.
“Lê tiên sinh, chuyện cách đây nửa năm khiến ngài vô tình bị chìm vào hôn mê, nay hung thủ đã bị bắt và đưa ra xét xử, hiện tại truy tố mới bắt đầu tiến hành bồi thường với những người vô tình bị liên lụy.”
Bồi thường? ! Lê Hân bị hai chữ này bắt đi toàn bộ tâm thần ── cậu còn tưởng nạn nhân như mình chỉ có thể coi là xui xẻo, chưa từng nghĩ đến chuyện bắt được phạm nhân còn có thể nhận được bồi thường?
Lại nghĩ đến con số ít ỏi đến đáng thương trong sổ tiết kiệm … Lê Hân ngẩng đầu nhìn trần nhà loang lổ ── chẳng lẽ đây chính là ‘bánh thịt từ trên trời rơi xuống’ trong truyền thuyết?! Đăng bởi: admin
Sau một tối mất ngủ lăn qua lộn lại, Lê Hân vừa nhắm mắt thì trong đầu liền nhớ lại tư thế oai hùng của Tiểu Giản khi lấy một chọi tám. Đứa bé trong trí nhớ cao đến ngực mình, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn nghiêm nghị như một ông già, dùng giọng nói đáng yêu gọi mình ‘anh hai’, giờ đã trở thành một người cao lớn, thân thủ cao siêu, ra tay tàn nhẫn vô tình.
Lê Hân bất chợt nắm chặt vạt áo, năm ngón tay ép chặt vào nhau, những chuyện cũ cậu ngỡ mình đã quên giờ lại chầm chậm xuất hiện trong trí óc …
Năm cậu 8 tuổi, cũng là một năm sau khi cậu được thu dưỡng, Uất Trì Diễm lần đầu tiên mang cậu đi Âu Châu gặp Uất Trì Giản. Khi đó cha nuôi thân thiết cầm tay đứa bé kia nói với cậu: “Tiểu Giản từ khi sinh ra luôn ốm yếu, chỉ cần chú tâm điều dưỡng sẽ được như người bình thường. Sau này, Uất Trì tập đoàn vẫn là cần con gánh vác.”
Năm cậu 10 tuổi, lần đầu tiên cậu gặp ám sát là mấy ngày sau khi Uất Trì Diễm tổ chức một buổi tiệc sinh nhật long trọng cho cậu. Lúc đó vệ sĩ bên người thấy cậu vì sợ hãi mà lạnh run lại bật ra một câu: “May là đại thiếu gia, nếu đổi lại là tiểu thiếu gia, gặp ám sát thế này dù không chết cũng bị dọa nửa cái mạng.”
Cuối cùng là vào một ngày đẹp trời nào đó, giống như ông trời trêu ngươi, lại để cho cậu nghe được trợ lý cùng cận vệ số một của Uất Trì Diễm nói chuyện với nhau:
“Cậu chủ sắp hoàn thành đặc huấn, chuẩn bị sang năm về nước.”
“Vậy vị đại thiếu gia kia xử lý sao?”
“Tổng tài chưa có chỉ thị, theo cá nhân tôi thấy, có lẽ là bí mật xử lý. Dù sao năm đó tổng tài cũng vì mục đích này mới thu dưỡng đại thiếu gia.”
…
Haha điều dưỡng, đặc huấn mà bọn họ nói là thế này sao? Có lẽ còn nhiều điều hơn thế đi!
…
Sau khi biết được mục đích thật của Uất Trì Diễm khi thu nhận mình, lòng cậu đau cũng đã đau, chết cũng đã chết, sao đến lúc này nó vẫn còn cảm giác?
Hay vì ‘nghe nói’ là một chuyện, còn ‘tận mắt nhìn thấy’ lại là một chuyện khác? Chính mắt nhìn thấy đứa em trai mà cậu đã từng thề cả đời sẽ bảo vệ, nhìn thấy cậu em trai sinh ra đã ốm yếu, cần điều dưỡng để sinh hoạt như người bìnhthường thực chất là đây ( giờ sinh long hoạt hổ quá chăng), nên cảm giác đau đớn lúc đó mới trở lại sao?
Không sao, đau một lần rồi thôi, khi đó chẳng phải cũng thế sao? Hơn nữa, bây giờ cậu là Lê Hân, là một cậu bé với cuộc sống tự do. Cho nên sẽ không có vấn đề gì…
Cậu cứ thế tự thôi miên chính mình, cứ nửa tỉnh nửa mê vượt qua một đêm dài đằng đẵng.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lê Hân mở mắt, trong tim vẫn còn chút đau đớn lưu lại, cũng không quá đáng ngại.
Lê Hân nhìn trừng trừng lên trần nhà đầy loang lổ, cứ thế đến gần một tiếng mới đứng lên. Nhưng cũng không vì thế mà cậu quên đi quyết định tối qua, cậu cần lập tức rời khỏi A thị.
Lê Hân gọi điện thoại cho giám đốc quán bar Trác Dương, bịa chuyện có một người bạn ở B thị rủ cậu qua đó cùng sinh sống và giúp đỡ lẫn nhau. Trác Dương có cảm thấy kì lạ nhưng cũng không có gặng hỏi. Tuy cậu mới làm được 1/3 tháng này, nhưng Trác Dương vẫn hào phóng chuyển khoản đủ 1 tháng lương cho cậu, cứ coi đó là tiền thưởng cũng được. Lê Hân chỉ nói một câu cám ơn rồi cúp máy, trong lòng lại yên lặng nhớ kĩ vị giám đốc đã hết lòng chiếu cố mình.
Đồ đạc của cậu cũng không nhiều, 1 cuốn sổ tiết kiệm, 1 tờ giấy tùy thân, vài bộ quần áo, xếp vào một túi nhỏ là đủ. Dọn dẹp xong xuôi, cậu đưa mắt nhìn lại căn phòng cậu đã gắn bó trong mấy tháng qua. Đúng lúc cậu xách ba lô lên chuẩn bị rời đi, di động lại đột ngột kêu vang.
Là số lạ ── Lê Hân nhíu nhíu mày, không lẽ là gọi lộn số … đầu bên kia truyền đến một giọng nam nhẹ nhàng khoan khoái: “Xin hỏi là Lê Hân tiên sinh sao?”
Hở? Đúng là tìm mình, không phải gọi lộn số? Nghi hoặc trong lòng Lê Hân càng lúc càng lớn, nhưng vẫn lên tiếng đáp lại.
“Lê tiên sinh, chuyện cách đây nửa năm khiến ngài vô tình bị chìm vào hôn mê, nay hung thủ đã bị bắt và đưa ra xét xử, hiện tại truy tố mới bắt đầu tiến hành bồi thường với những người vô tình bị liên lụy.”
Bồi thường? ! Lê Hân bị hai chữ này bắt đi toàn bộ tâm thần ── cậu còn tưởng nạn nhân như mình chỉ có thể coi là xui xẻo, chưa từng nghĩ đến chuyện bắt được phạm nhân còn có thể nhận được bồi thường?
Lại nghĩ đến con số ít ỏi đến đáng thương trong sổ tiết kiệm … Lê Hân ngẩng đầu nhìn trần nhà loang lổ ── chẳng lẽ đây chính là ‘bánh thịt từ trên trời rơi xuống’ trong truyền thuyết?! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.