Chương 20: Cấp Cái Thống Khoái
Hoa Sinh Đường Bất Súy
29/05/2017
CHƯƠNG 19: CẤP CÁI THỐNG KHOÁI
Lê Hân cứ thế lo lắng đề phòng suốt hai ngày, cậu cũng không còn tâm trí đến tiệm lo chuyện trang trí. Một tháng an bình như hoa trong gương, trăng trong nước, giờ bị đập nát, đảo loạn đục ngầu vì sự xuất hiện của Hạ Lãng.
Những lý do cậu dùng để đáp lại Hạ Lãng trong quán trà sữa, đổi lại là cậu thì cậu cũng không tin, càng không thể trông cậy vào nó hồ lộng được đặc trợ của chủ tịch Uất Trì tập đoàn. Cũng may cả hai mới nói được vài câu, nguyên vật liệu được đưa đến mới cứu cậu một hiệp.
Cậu gắng gượng tập trung tinh thần hoàn thành công việc xong, liền bàn giao một số công việc cho lão Trịnh. Cũng may Hạ Lãng đã rời đi, cậu mới dám thả lỏng, vẻ bình tĩnh cũng dần tan biến, sự bất an cùng nôn nóng cứ thế trào lên không cách nào áp chế.
Chẳng lẽ là Hạ Lãng thật sự bị mấy câu nói kia của mình đuổi đi rồi, họ thật sự sẽ không tìm đến quấy nhiễu mình nữa?
Còn nếu không phải thì sao? Chẳng lẽ mình lại phải bỏ chạy lấy người? Không lẽ cậu cần xuống thẳng vùng nông thôn hẻo lánh nào đó trồng trọt, nuôi lợn. Hay xấu hơn cần chạy đến các vùng núi hoang dã dựng lều và sống như người nguyên thủy thì mới có thể sống yên ổn???
Lê Hân càng nghĩ càng ức chế ── đê ma ma Uất Trì Diễm, đê ma ma Hạ Lãng! Cậu đã muốn ở C thị an cư lạc nghiệp, bọn họ lại cứ gây sức ép một kẻ qua đường như cậu làm gì?!
Lê Hân sau một hồi miên man suy nghĩ, quyết định chấn chỉnh lại tinh thần, quyết không để cuộc sống của mình lại bị quấy nhiễu. Việc cần làm cậu cứ làm, xem xét cửa hàng cứ xem, ăn cứ ăn, ngủ cứ ngủ … nhưng sao … cậu vẫn ngủ không được aaaaaa!
Giờ phút này Lê Hân nằm ở trên giường ôm chăn nhìn trần nhà tối đen, thật khóc không ra nước mắt. Cậu hận không thể bỏ tiền ra mua một giấc ngủ thật dài, đến khi ngủ dậy mọi chuyện đã xong hết rồi.
Từ sau hôm đó, tên ôn thần Hạ Lãng quả thật không xuất hiện. Nhưng bầu không khí yên tĩnh đầy quỷ dị này làm cậu rất lo đây là điềm báo trước cơn bão! Nghĩ đến đám người kia suốt ngày bày mưu tính kế người khác, hay do cậu quá nhạy cảm, đến mức có thể ngửi được mùi âm mưu ở đây.
Kiểu tra tấn tinh thần này…còn không bằng cho cậu cái thống khoái ( kiểu xử phát nhanh gọn lẹ ấy).
Lê Hân cảm thấy lần sống lại này thật lãng phí, đời trước tu luyện còn chưa tới nơi tới chốn, nên đời này vẫn đấu không lại đám yêu quái đội lốt người kia!
Không thể không nói, Lê Hân tuy đấu không lại hạng yêu như Hạ Lãng thì làm sao đối phó được cấp yêu vương như Uất Trì Diễm. Coi như cậu có chút hiểu biết đám người này, nên những gì cậu lo sợ cũng không thừa.
Hạ Lãng không tìm tới Lê Hân, nguyên nhân rất đơn giản vì cậu ta đến C thị là để giải quyết công việc, tinh lực tạm thời đặt vào phần hợp đồng trị giá mấy ngàn vạn với xí nghiệp xây dựng kia.
Mà cậu ta không đến cũng không có nghĩa thuộc hạ của cậu ta không thể đến.
Sau khi thông báo cho ông chủ chuyện tìm được người, Hạ Lãng liền điều một nhóm người dưới trướng Tề Hạo canh giữ ở cửa tiệm lẫn nhà trọ của Lê Hân nên không sợ người chạy mất. Ngay cả từng câu từng chữ Lê Hân nói trong tiệm trà sữa, đừng nói cậu ta, ngay cả Uất Trì Diễm cũng không thể nào tin.
“Hôm nay cậu ấy làm cái gì?”
“Giống ngày hôm qua, sáng 10 giờ đến cửa hàng, giữa trưa ăn ở quán mì sợi ngay cạnh, xế chiều đi thư viện, tối quay về phòng.”
“Được rồi, mai trở về A thị, đừng để xảy ra chuyện.”
“Vâng, đặc trợ Hạ.”
Cúp điện thoại, Hạ Lãng ấn ấn huyệt thái dương, đến bên cửa sổ ngắm cảnh đêm ở C thị. Ở đây tuy tĩnh lặng, không có rực rỡ náo nhiệt như Bất Dạ Thành, nhưng cũng có phong vị riêng. Hạ Lãng nghĩ thầm anh bạn nhỏ này cũng có mắt chọn hi vọng ngày mai mời người về A thị sẽ không bị bắn ngược. Chậc, mà cũng có liên quan gì đến mình đâu nhỉ, cứ để ông chủ cùng cậu chủ đau đầu đi haha. Nếu thật nhờ Lê Hân mà ông chủ cùng cậu chủ có thể nguôi ngoai về cái chết của đại thiếu thì thật tốt..
Hạ Lãng nghĩ đến đây, trong lòng chợt nhảy dựng, không từ cười khổ. Cậu ta vẫn luôn kêu gào với Tề Hạo về chuyện tổng tài để bụng một người xa lạ như thế, hóa ra là cậu ta vẫn vô thức cự tuyệt cái nguyên nhân mà ai cũng hiểu đó thôi.
Hơn năm nay cậu ta cùng Tề Tạo cảm giác được chủ tịch không còn quá quan tâm đến tập đoàn, đang có dấu hiệu chuyển giao quyền lực cho cậu chủ, còn cậu chủ vốn được chuẩn bị cho việc này lại có dấu hiệu kháng cự. Mà hết thảy nguyên nhân cũng là vì người kia.
Cậu ta cùng Tề Hạo có thể hiểu bởi bọn họ cũng rất áy náy vì bản thân đều có phần trong kế hoạch đen tối kia, nhất là sau khi nhìn băng ghi hình về cố sự ấy.
Tại thời điểm đó, họ nhận được lệnh tăng cường bảo hộ cho đại thiếu, lúc ấy họ chỉ hiểu là kế hoạch có biến (yếu tố bên ngoài) mà không ngờ được sự việc kia. Kể cả Tề Hạo hay những vệ sĩ dưới quyền đều cảm thấy bản thân thất trách (aka chưa làm tròn nhiệm vụ), dù rằng không ai trong số họ có thể ngăn cản được hành vi tự sát của Uất Trì Hi.
Còn cậu ta đến giờ vẫn còn một khúc mắc, cậu ta mơ hồ biết được lý do đại thiếu biết về kế hoạch kia, tuy cậu ta không thể chắc chắn với suy đoán đó, nhưng mỗi khi nghĩ đến cậu ta lại cảm thấy lạnh lẽo cả người, không ngừng phát run.
Ví dụ như bây giờ, Hạ Lãng cảm thấy quần áo trên người mình hoàn toàn không ngăn được khí lạnh trong phòng, cậu ta chỉ có thể vào phòng tắm xả nước ấm ngâm mình.
※
Cùng lúc đó, tại nhà chính Uất Trì ở A thị, cũng có người không thể chợp mắt.
Trong căn phòng của Uất Trì Hi, dưới ánh đèn vàng ấm áp từ bàn học, Uất Trì Diễm ngồi đó thất thần nhìn ảnh chụp một nhà ba người.
Lúc đó Uất Trì Hi 15 tuổi, là kỳ tốt nghiệp trung học, trên tay ôm một bó hoa đứng giữa cha và em trai, cười một cách hạnh phúc.
Đây là lần chụp ảnh chung duy nhất giữa họ, được Uất Tri Hi bảo quản nó như báu vật. Trước đây hắn chỉ ‘ngẫu nhiên’ quan tâm đứa con này, hay nói đúng hơn gặp dịp thì quan tâm. Nhưng hắn không ngờ rằng, sự ấm áp của đứa nhỏ này vô hình trung đã len lỏi vào lòng hắn, khiến hắn bất giác để ý, bất giác quan tâm, cứ thế mà hãm sâu vào đó.
Lời hắn nói với Tiểu Giản hôm đó cũng chính là tự nhắc bản thân, đứa bé kia không phải Tiểu Hi mà là Lê Hân. Lúc bị Tiểu Giản nhắc ngược lại, hắn có chút hoảng hốt.
Sống trên đời mấy chục năm, hắn không ngờ tâm trí mình lại thu về giống con trai, cố sức nắm lấy chút ấm áp tương tự như người kia.
Hạ Lãng nói đứa bé kia muốn có cuộc sống riêng, hắn không quan tâm đó là thật hay giả, hắn có thể cho đứa bé ấy thứ nó muốn nhưng với điều kiện cuộc sống riêng đó phải ở chỗ hắn có thể thấy được. Không phải hắn có ý đồ gì, hắn chỉ muốn nhìn đứa bé có liên quan đến Tiểu Hi trưởng thành trong bình an mà thôi. Đăng bởi: admin
Lê Hân cứ thế lo lắng đề phòng suốt hai ngày, cậu cũng không còn tâm trí đến tiệm lo chuyện trang trí. Một tháng an bình như hoa trong gương, trăng trong nước, giờ bị đập nát, đảo loạn đục ngầu vì sự xuất hiện của Hạ Lãng.
Những lý do cậu dùng để đáp lại Hạ Lãng trong quán trà sữa, đổi lại là cậu thì cậu cũng không tin, càng không thể trông cậy vào nó hồ lộng được đặc trợ của chủ tịch Uất Trì tập đoàn. Cũng may cả hai mới nói được vài câu, nguyên vật liệu được đưa đến mới cứu cậu một hiệp.
Cậu gắng gượng tập trung tinh thần hoàn thành công việc xong, liền bàn giao một số công việc cho lão Trịnh. Cũng may Hạ Lãng đã rời đi, cậu mới dám thả lỏng, vẻ bình tĩnh cũng dần tan biến, sự bất an cùng nôn nóng cứ thế trào lên không cách nào áp chế.
Chẳng lẽ là Hạ Lãng thật sự bị mấy câu nói kia của mình đuổi đi rồi, họ thật sự sẽ không tìm đến quấy nhiễu mình nữa?
Còn nếu không phải thì sao? Chẳng lẽ mình lại phải bỏ chạy lấy người? Không lẽ cậu cần xuống thẳng vùng nông thôn hẻo lánh nào đó trồng trọt, nuôi lợn. Hay xấu hơn cần chạy đến các vùng núi hoang dã dựng lều và sống như người nguyên thủy thì mới có thể sống yên ổn???
Lê Hân càng nghĩ càng ức chế ── đê ma ma Uất Trì Diễm, đê ma ma Hạ Lãng! Cậu đã muốn ở C thị an cư lạc nghiệp, bọn họ lại cứ gây sức ép một kẻ qua đường như cậu làm gì?!
Lê Hân sau một hồi miên man suy nghĩ, quyết định chấn chỉnh lại tinh thần, quyết không để cuộc sống của mình lại bị quấy nhiễu. Việc cần làm cậu cứ làm, xem xét cửa hàng cứ xem, ăn cứ ăn, ngủ cứ ngủ … nhưng sao … cậu vẫn ngủ không được aaaaaa!
Giờ phút này Lê Hân nằm ở trên giường ôm chăn nhìn trần nhà tối đen, thật khóc không ra nước mắt. Cậu hận không thể bỏ tiền ra mua một giấc ngủ thật dài, đến khi ngủ dậy mọi chuyện đã xong hết rồi.
Từ sau hôm đó, tên ôn thần Hạ Lãng quả thật không xuất hiện. Nhưng bầu không khí yên tĩnh đầy quỷ dị này làm cậu rất lo đây là điềm báo trước cơn bão! Nghĩ đến đám người kia suốt ngày bày mưu tính kế người khác, hay do cậu quá nhạy cảm, đến mức có thể ngửi được mùi âm mưu ở đây.
Kiểu tra tấn tinh thần này…còn không bằng cho cậu cái thống khoái ( kiểu xử phát nhanh gọn lẹ ấy).
Lê Hân cảm thấy lần sống lại này thật lãng phí, đời trước tu luyện còn chưa tới nơi tới chốn, nên đời này vẫn đấu không lại đám yêu quái đội lốt người kia!
Không thể không nói, Lê Hân tuy đấu không lại hạng yêu như Hạ Lãng thì làm sao đối phó được cấp yêu vương như Uất Trì Diễm. Coi như cậu có chút hiểu biết đám người này, nên những gì cậu lo sợ cũng không thừa.
Hạ Lãng không tìm tới Lê Hân, nguyên nhân rất đơn giản vì cậu ta đến C thị là để giải quyết công việc, tinh lực tạm thời đặt vào phần hợp đồng trị giá mấy ngàn vạn với xí nghiệp xây dựng kia.
Mà cậu ta không đến cũng không có nghĩa thuộc hạ của cậu ta không thể đến.
Sau khi thông báo cho ông chủ chuyện tìm được người, Hạ Lãng liền điều một nhóm người dưới trướng Tề Hạo canh giữ ở cửa tiệm lẫn nhà trọ của Lê Hân nên không sợ người chạy mất. Ngay cả từng câu từng chữ Lê Hân nói trong tiệm trà sữa, đừng nói cậu ta, ngay cả Uất Trì Diễm cũng không thể nào tin.
“Hôm nay cậu ấy làm cái gì?”
“Giống ngày hôm qua, sáng 10 giờ đến cửa hàng, giữa trưa ăn ở quán mì sợi ngay cạnh, xế chiều đi thư viện, tối quay về phòng.”
“Được rồi, mai trở về A thị, đừng để xảy ra chuyện.”
“Vâng, đặc trợ Hạ.”
Cúp điện thoại, Hạ Lãng ấn ấn huyệt thái dương, đến bên cửa sổ ngắm cảnh đêm ở C thị. Ở đây tuy tĩnh lặng, không có rực rỡ náo nhiệt như Bất Dạ Thành, nhưng cũng có phong vị riêng. Hạ Lãng nghĩ thầm anh bạn nhỏ này cũng có mắt chọn hi vọng ngày mai mời người về A thị sẽ không bị bắn ngược. Chậc, mà cũng có liên quan gì đến mình đâu nhỉ, cứ để ông chủ cùng cậu chủ đau đầu đi haha. Nếu thật nhờ Lê Hân mà ông chủ cùng cậu chủ có thể nguôi ngoai về cái chết của đại thiếu thì thật tốt..
Hạ Lãng nghĩ đến đây, trong lòng chợt nhảy dựng, không từ cười khổ. Cậu ta vẫn luôn kêu gào với Tề Hạo về chuyện tổng tài để bụng một người xa lạ như thế, hóa ra là cậu ta vẫn vô thức cự tuyệt cái nguyên nhân mà ai cũng hiểu đó thôi.
Hơn năm nay cậu ta cùng Tề Tạo cảm giác được chủ tịch không còn quá quan tâm đến tập đoàn, đang có dấu hiệu chuyển giao quyền lực cho cậu chủ, còn cậu chủ vốn được chuẩn bị cho việc này lại có dấu hiệu kháng cự. Mà hết thảy nguyên nhân cũng là vì người kia.
Cậu ta cùng Tề Hạo có thể hiểu bởi bọn họ cũng rất áy náy vì bản thân đều có phần trong kế hoạch đen tối kia, nhất là sau khi nhìn băng ghi hình về cố sự ấy.
Tại thời điểm đó, họ nhận được lệnh tăng cường bảo hộ cho đại thiếu, lúc ấy họ chỉ hiểu là kế hoạch có biến (yếu tố bên ngoài) mà không ngờ được sự việc kia. Kể cả Tề Hạo hay những vệ sĩ dưới quyền đều cảm thấy bản thân thất trách (aka chưa làm tròn nhiệm vụ), dù rằng không ai trong số họ có thể ngăn cản được hành vi tự sát của Uất Trì Hi.
Còn cậu ta đến giờ vẫn còn một khúc mắc, cậu ta mơ hồ biết được lý do đại thiếu biết về kế hoạch kia, tuy cậu ta không thể chắc chắn với suy đoán đó, nhưng mỗi khi nghĩ đến cậu ta lại cảm thấy lạnh lẽo cả người, không ngừng phát run.
Ví dụ như bây giờ, Hạ Lãng cảm thấy quần áo trên người mình hoàn toàn không ngăn được khí lạnh trong phòng, cậu ta chỉ có thể vào phòng tắm xả nước ấm ngâm mình.
※
Cùng lúc đó, tại nhà chính Uất Trì ở A thị, cũng có người không thể chợp mắt.
Trong căn phòng của Uất Trì Hi, dưới ánh đèn vàng ấm áp từ bàn học, Uất Trì Diễm ngồi đó thất thần nhìn ảnh chụp một nhà ba người.
Lúc đó Uất Trì Hi 15 tuổi, là kỳ tốt nghiệp trung học, trên tay ôm một bó hoa đứng giữa cha và em trai, cười một cách hạnh phúc.
Đây là lần chụp ảnh chung duy nhất giữa họ, được Uất Tri Hi bảo quản nó như báu vật. Trước đây hắn chỉ ‘ngẫu nhiên’ quan tâm đứa con này, hay nói đúng hơn gặp dịp thì quan tâm. Nhưng hắn không ngờ rằng, sự ấm áp của đứa nhỏ này vô hình trung đã len lỏi vào lòng hắn, khiến hắn bất giác để ý, bất giác quan tâm, cứ thế mà hãm sâu vào đó.
Lời hắn nói với Tiểu Giản hôm đó cũng chính là tự nhắc bản thân, đứa bé kia không phải Tiểu Hi mà là Lê Hân. Lúc bị Tiểu Giản nhắc ngược lại, hắn có chút hoảng hốt.
Sống trên đời mấy chục năm, hắn không ngờ tâm trí mình lại thu về giống con trai, cố sức nắm lấy chút ấm áp tương tự như người kia.
Hạ Lãng nói đứa bé kia muốn có cuộc sống riêng, hắn không quan tâm đó là thật hay giả, hắn có thể cho đứa bé ấy thứ nó muốn nhưng với điều kiện cuộc sống riêng đó phải ở chỗ hắn có thể thấy được. Không phải hắn có ý đồ gì, hắn chỉ muốn nhìn đứa bé có liên quan đến Tiểu Hi trưởng thành trong bình an mà thôi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.