Chương 40
Lí Tiểu Vụ
23/09/2020
Tống Thanh Di nhéo tay Tề Nhuận Vân một chút, ánh mắt có chút mãnh liệt, “Ta cũng có ý tưởng, chúng ta có thể đến diêu hán tìm Trịnh lão đầu”.
“Bất quá, chúng ta trước hết phải tìm thợ thủ công kim sức hỏi một chút. Trang sức tinh xảo nhãn nhụi này thoạt nhìn hẳn là có chút tài nghệ đặc thù”. Cửa hàng Tống gia tự nhiên là có hợp tác với thợ thủ công kim sức, Tống Thanh Di nghĩ vậy có điểm không kiềm chế được.
May mà đồ vật hai người cần chọn đã xong, lập tức trở về xe ngựa.
“Có mệt không?” khiến cho xa phu đi vòng lên trước, Tống Thanh Di nhìn nhìn Tề Nhuận Vân hỏi. Đi ra ngoài đã hơn nửa ngày, tuy rằng một đường đều ngồi xe ngựa, bất quá Tống Thanh Di biết Tề Nhuận Vân có thói quen ngủ trưa, hôm nay phải ngồi nhiều, chỉ sợ hắn ngồi lâu không khỏe.
Tề Nhuận Vân nghĩ hôm nay đi ra ngoài dạo một vòng, lực chú ý đều đặt ở chuyện khác, làm sao cảm thấy chính mình mệt mỏi, nhưng thật ra là rất có tinh thần.
Thấy Tề Nhuận Vân lắc đầu, Tống Thanh Di nhìn kỹ sắc mặt của hắn, thấy hắn không có gì bất thường liền trước tiên hồi phủ, đến cửa hàng của Tống gia ở thành nam. Cửa hàng lưu ly của Tống gia là cửa hàng lớn nhất ở Cẩm thành, đa số kinh doanh những kiện lưu ly có hình dạng lớn dùng trang trí, chỉ có một ít đồ trang sức mà thôi. Chưởng quây chính là người mà Tống lão gia năm đó tự tay đề bạt lên, đoạn thời gian Tống Thanh Di học quản lý cửa hàng, Tống lão gia liền kêu hắn đi thư phòng gặp vài vị lão chưởng quầy, trong đó cũng có vị này.
Chưởng quầy họ Bồ, bởi vì hình dáng lỗ tai của hắn rất to, nên thường bị trêu đùa, nhưng thủ đoạn của hắn rất cao, người bên người hắn nói hắn có lỗ tai chiêu tài, cho nên liền gọi hắn là Bồ Nhĩ Tài, Tống Thanh Di lúc mới nghe không nhịn được cười, hắn biết năm đó phụ thân có một loại hắc trà tốt nhất cũng có cùng cái tên này. Ở trên đường nhàm chán, nhưng thật ra cùng chính quân nhà mình nói chuyện lại nói đến chuyện này, không khỏi nổi lên hứng thú, thế nhưng ngoài ý muốn thu được một nụ cười của Tề Nhuận Vân.
Ánh mắt Tống Thanh Di thẳng tắp nhìn khóe miệng chính quân nhà mình chợt cong lên rồi biến mất, lần thứ hai không quản được miệng mà bắt đầu đùa giỡn: “Phu nhân, phải cười nhiều, bộ dáng thoạt nhìn lãng nguyệt thanh phong, lại bị ngươi biến thành ông cụ non”.
Lời này của Tống Thanh Di vừa ra, Tề Nhuận Vân ngược lại càng thu liễm biểu tình, một lúc lâu sau mới phun ra một câu: “Nói bậy bạ gì đó, ta so với ngươi lớn hơn”.
Nhìn thấy bộ dạng Tề Nhuận Vân không có phản ứng gì, Tống Thanh Di cảm thấy buồn cười. Tuy rằng chính quân nhà mình so với hắn lớn hơn nhiều, bất quá thời gian dài ở trong Tập Lễ Uyển, tuy rằng đọc nhiều sách vở nhưng giao tiếp lại rất ít, ngược lại khiến cho hắn im lặng mềm mại, mà chính mình từ nhỏ ở trong nhà phải học tập tay nghề, hai tuổi thì học vỡ lòng, bốn tuổi buổi chiều mỗi ngày được đưa đi trường tư thục, sáu tuổi liền mang theo Lưu Quang, Quản Bích đi thư viện, vốn dưa theo quy củ Tống gia, tám tuổi trở về nhà còn luyện tập kỹ năng. Kết quả Tống gia lại có một người phản nghịch như hắn, một mực ở thư viện đến khi mười hai tuổi khảo xong đồng sinh, còn dắt hạ nhân theo mỹ kỳ danh là nói đi ngao du, kỳ thật là thấy trong sách ghi thú vị, đi mở rộng kiến thức thôi, đợi đến khi mười bốn tuổi lại đi thư viện, cũng chính là khi đó nhận thức sư muội. Lúc sau mới vì chuyện của sư muôi mà tranh cãi với trong nhà. So với những gì mình trải qua, chính quân nhà mình sao so kịp, huống chi hắn là sống lại nên vẫn có kinh nghiệm hơn, Tống Thanh Di không cảm thấy chính mình so với Tề Nhuận Vân nhỏ hơn.
Trong mắt hắn chính quân nhà mình không tốt ở chỗ có những lúc phản ứng không giống như thiếu niên. Đương nhiên lời này hắn không dám trước mặt nói, sợ làm người xấu hổ, tức giận sẽ không tốt.
Tới cửa hàng lưu ly, cùng Bồ chưởng quầy nói nguyên nhân chính mình đến, thấy chưởng quầy trầm ngâm một phen, nhớ tới bồi thêm một câu: “Bồ chưởng quầy có gì cứ nói chúng ta sẽ không hỏi đến những bí mật của họ, chỉ cần biết một ít kỹ xảo thông dụng là được”. Tay nghề kim sức có một chút kỹ xảo độc môn, nhưng mục đích của Tống Thanh Di không phải những bí mật đó, hắn chỉ muốn biết một ít nguyên lý, bí quyết bình thường là có thể.
Chưởng quầy thấy thiếu gia nói như vậy, thực rõ ràng nói cửa hàng có thuê mấy sư phó kim sức, sau đó kêu tiểu nhị đi mời một vị đến đây.
Đợi đến khi sư phó lại đây, Tống Thanh Di hỏi chế pháp kim sức bình thường, mới hiểu biết nguyên lai có một bước gọi là “đôi hôi” mới có thể làm ra được núi non trùng tiệp tinh xảo, hoa mỹ dị thường. Mà cái gọi là “đôi hôi” tức là đem than nghiền thành vụn nhỏ, dùng bạch cập phao chế niêm dịch điều hòa làm chất dẻo, sau đó muốn làm thành vật gì thì nặn thành hình dạng vật đó, sau đó lại ở trên mặt kim sức tiến hành như vậy, rồi dùng thuốc hàn gắn chúng lại, sau đó đem bỏ vào trong khuôn đưa đi thiêu, là có thể có được thành phẩm trong sáng lả lướt.
Tống Thanh Di cùng Tề Nhuận Vân liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Hai người tạ ơn Bồ chưởng quầy cùng sư phó một lần nữa lên xe ngựa, tính toán về nhà trước.
“ “Đôi hôi” không biết có thể trực tiếp rập khuôn như vậy được hay không, dụng cụ kim ngân cùng tro rơm có khác biệt rất lớn, cùng độ ấm của hỏa lò và độ lửa có khác biệt rất lớn, đây mới có thể là lý do đôi hôi thành công. Lưu ly vốn vật liệu là đá, cũng không biết có thành công hay không. Hơn nữa kim sức nhẵn nhụi như thế, chế pháp của lưu ly thô sơ hơn rất nhiều”. Tống Thanh Di nghĩ đến ý tưởng dùng phương pháp này tân trang lại “kỳ lân đáp mây bay” lúc trước đốt chế, vậy coi như thành phẩm càng thêm xa hoa.
Bất quá ý tưởng của Tề Nhuận Vân cùng hắn không cùng một phương hướng, trâm cài bách hoa trên tay cũng không có thu vào hộp, như cũ niết ở trong tay chậm rãi vuốt phẳng. Nghe xong lời nói của Tống Thanh Di liền gật đầu lại lắc đầu: “Qủa thật, bất quá cũng không cần tinh tế như vậy, ta nghĩ nếu đem lưu ly sư tử chế thành viên hoàn mỗi viên là một màu sắc, hoặc là đem lưu ly sư tử đốt chảy sau đó bao quanh mắt chuồn chuồn thì như thế nào”. Đây là ý tưởng của hắn khi nhìn đến kim sức tinh tế nhẵn nhụi, khi đó hắn chỉ biết lưu ly không được tinh tế, càng nhiều chính là nhìn chúng núi non trùng điệp ở trên trâm cài.
Tống Thanh Di nghe chính quân nhà mình nói có chút trố mắt, bởi vì hắn cảm thấy cái này có thể thành công cao hơn, hơn nữa có thể thử nghiệm, đồng thời hắn cũng không muốn buông tha cho ý tưởng của hắn. Lập tức quyết định đi diêu hán ngoài thành, ý tưởng phải thử qua thì mới biết có được hay không.
Xoay người nhìn Tề Nhuận Vân, đã thấy người lệch qua nhíu mi xoa thắt lưng: “Làm sao vậy?” nhanh chóng đi qua làm cho người ta dựa vào người mình, bàn tay dán ở sau thắt lưng dùng lực nhu áp, trong lòng Tống Thanh Di biết tất nhiên là một buổi chiều không nghỉ ngơi, quy luật làm việc và nghỉ ngơi không đúng thân thể sẽ kháng nghị. Dù sao từ khi người này có thai thắt lưng vẫn luôn không khỏe, hơn nữa hôm nay ngồi nhiều như vậy, lúc trước không thấy mệt mỏi, lúc này lại cùng nhau kéo đến.
“Ta khiến cho Lưu Quang cùng Tư Niên đưa ngươi trở về…Quên đi, ta trước cùng ngươi hồi phủ, ngươi nếu muốn đi, chúng ta hảo hảo nghỉ ngơi một đêm, sáng mai đi, buổi chiều hồi phủ cho ngươi nghỉ ngơi”. Nói một nửa, Tống Thanh Di thấy Tề Nhuận Vân nhíu mi, trong lòng biết người này tất nhiên là muốn cùng mình đến diêu hán để chứng thực suy nghĩ của mình, bất quá hôm nay đi ra ngoài một ngày, phán đoán trong đầu cũng không vội cần chứng thực, ngày mai đi cũng kịp.
Tề Nhuận Vân thấy Tống Thanh Di không chút suy nghĩ đã cùng chính mình hồi phủ, lập tức cảm thấy không vừa lòng với chính mình, bởi vì cơ thể tự dưng không khỏe mà thấy vô lý, dù sao hắn đầu tiên là chính thê của người này, nên vì hắn mang thai sinh tử, kết quả cơ thể chính mình bất ổn, vốn ý tưởng là không quá đúng. Nghĩ đến đây Tề Nhuận Vân kéo xuống cái tay Tống Thanh Di vẫn để ở sau thắt lưng mình.
Cảm thấy vạt áo bị nắm chặt, Tống Thanh Di hỏi: “Làm sao vậy?”.
“Để cho Lưu Quang cùng Tư Niên đưa ta về, thời gian còn sớm, ngươi đi diêu hán còn kịp”. Mặc dù có chút tiếc nuối không thể chính mình tự thử nghiệm ý tưởng, bất quá Tề Nhuận Vân vẫn đẩy đẩy người làm cho hắn đi trước. Kỳ thật những ngày hiện tại so với quá khứ đã tốt hơn so với tưởng tượng của hắn.
Vốn…theo lần đầu khi nghe La Hạnh Quyên đến, trong lòng hắn đã sớm chuẩn bị sẽ bị vứt bỏ vào trong một viện nào đó, sau đêm động phòng tỉnh lại, cho đến cuộc sống hiện tại. Có cửa hàng chính mình để để ý, xuất nhập tự do, sẽ không bị dưỡng ở hậu viện thành phế vật, ít nhất hiện tại chính mình vẫn là một nam nhân có dã vọng.
“Đừng, chỉ mất một lát, thắt lưng ngươi không thoải mái, trong xe ngựa không có nơi cho ngươi dựa lưng, bọn Lưu Quang đưa ngươi về một đường này lại phải chịu tội. Ta chạy một ngày cũng có chút mệt mỏi, còn không bằng cùng ngươi hồi phủ, thuận tiện đem chuyện quan trọng hơn để ý một chút, ngày mai có thể ở trên núi ngây ngốc một ngày”. Nói tới đây, Tống Thanh Di nhớ đến một sự kiện, lập tức nhắc nhở chính mình trong chốc lát nhớ rõ.
Thấy Tống Thanh Di kiên quyết, Tề Nhuận Vân cũng không nhiều lời.
Trở về Tống phủ, bẩm báo cha mẹ, hai người liền quay trở về Trừng Mặc Hiên- từ khi La Hạnh Quyên rời đi Tống Thanh Di liền chuyển đến chỗ Tề Nhuận Vân, dùng lời của Tống Thanh Di nói thì phu quân của hắn không ở thì hắn có thể tùy tiện trụ, nhưng phu quân của hắn ở thì hai người phải ở cùng một chỗ. Lúc này đã muốn vào hạ, thời tiết bắt đầu nóng lên, tuy rằng Trừng Mặc Hiên được rừng cây bao quanh, bất quá thời tiết bắt đầu nóng lên cũng có chút khô nóng, sau lưng có một tiểu viện tên là Thu Lâm Uyển trước kia chính mình cũng từng trụ ở đây, cần nhắc một đoạn thời gian hắn quyết định hai người cùng chuyển đến Thu Lâm Uyển, dù sao thì người có thai hỏa khí cũng vượng, khi thời tiết nóng khẳng định sẽ khô nóng. Thu Lâm Uyển dựa vào núi dẫn nước chảy vào hồ, sau khi vào hạ sẽ mát mẻ hợp lòng người, dọn qua cũng vừa lúc, vào thu đợi đến khi sinh thì có thể chuyển lại, hoặc là trực tiếp sinh tại Thu Lâm Uyển.
Hai người một người cầm sách nghỉ ngơi, một người ngồi ở kế bên sử lý công việc, Tống Thanh Di ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn người nằm trên tháp, trên mặt hiện lên một chút ý cười, sau lại tiếp tục bận rộn cúi đầu.
Ngày thứ hai, quả nhiên giống như Tống Thanh Di đã nói, hắn sáng sớm sau khi chuẩn bị tốt, hắn liền mang theo Tề Nhuận Vân cùng nhau đi diêu hán ở ngoài thành. Bất quá lúc này không giống như quá khứ, tình huống không giống nhau, Tống Thanh Di khiến cho xa phu chú ý tốc độ xe, chớ để xóc nảy, dùng thời gian nhiều hơn lúc trước mới đến được diêu hán.
Hôm nay Tề Nhuận Vân đều mang theo cả Linh Bảo cùng Tư Niên lại đây, bởi vậy Tống Thanh Di liền trực tiếp phái người đi dọn dẹp sân. Chính hắn hôm nay lại không mang theo gã sai vặt nào, mang theo Tề Nhuận Vân tới chỗ đốt lô để thực nghiệm ý tưởng, kêu tiểu nhị đi tìm Trịnh lão đầu.
Tề Nhuận Vân thấy bên ngoài diêu hán có nhiều cây lau kết lại có chút giật mình, bên trên cây lau kết còn có treo sa mạn, tháp mỹ nhân cùng có điểm nhìn quen mắt- giống như cái ở trong tiểu viện lúc trước bọn họ trụ ở diêu hán.
“Bất quá, chúng ta trước hết phải tìm thợ thủ công kim sức hỏi một chút. Trang sức tinh xảo nhãn nhụi này thoạt nhìn hẳn là có chút tài nghệ đặc thù”. Cửa hàng Tống gia tự nhiên là có hợp tác với thợ thủ công kim sức, Tống Thanh Di nghĩ vậy có điểm không kiềm chế được.
May mà đồ vật hai người cần chọn đã xong, lập tức trở về xe ngựa.
“Có mệt không?” khiến cho xa phu đi vòng lên trước, Tống Thanh Di nhìn nhìn Tề Nhuận Vân hỏi. Đi ra ngoài đã hơn nửa ngày, tuy rằng một đường đều ngồi xe ngựa, bất quá Tống Thanh Di biết Tề Nhuận Vân có thói quen ngủ trưa, hôm nay phải ngồi nhiều, chỉ sợ hắn ngồi lâu không khỏe.
Tề Nhuận Vân nghĩ hôm nay đi ra ngoài dạo một vòng, lực chú ý đều đặt ở chuyện khác, làm sao cảm thấy chính mình mệt mỏi, nhưng thật ra là rất có tinh thần.
Thấy Tề Nhuận Vân lắc đầu, Tống Thanh Di nhìn kỹ sắc mặt của hắn, thấy hắn không có gì bất thường liền trước tiên hồi phủ, đến cửa hàng của Tống gia ở thành nam. Cửa hàng lưu ly của Tống gia là cửa hàng lớn nhất ở Cẩm thành, đa số kinh doanh những kiện lưu ly có hình dạng lớn dùng trang trí, chỉ có một ít đồ trang sức mà thôi. Chưởng quây chính là người mà Tống lão gia năm đó tự tay đề bạt lên, đoạn thời gian Tống Thanh Di học quản lý cửa hàng, Tống lão gia liền kêu hắn đi thư phòng gặp vài vị lão chưởng quầy, trong đó cũng có vị này.
Chưởng quầy họ Bồ, bởi vì hình dáng lỗ tai của hắn rất to, nên thường bị trêu đùa, nhưng thủ đoạn của hắn rất cao, người bên người hắn nói hắn có lỗ tai chiêu tài, cho nên liền gọi hắn là Bồ Nhĩ Tài, Tống Thanh Di lúc mới nghe không nhịn được cười, hắn biết năm đó phụ thân có một loại hắc trà tốt nhất cũng có cùng cái tên này. Ở trên đường nhàm chán, nhưng thật ra cùng chính quân nhà mình nói chuyện lại nói đến chuyện này, không khỏi nổi lên hứng thú, thế nhưng ngoài ý muốn thu được một nụ cười của Tề Nhuận Vân.
Ánh mắt Tống Thanh Di thẳng tắp nhìn khóe miệng chính quân nhà mình chợt cong lên rồi biến mất, lần thứ hai không quản được miệng mà bắt đầu đùa giỡn: “Phu nhân, phải cười nhiều, bộ dáng thoạt nhìn lãng nguyệt thanh phong, lại bị ngươi biến thành ông cụ non”.
Lời này của Tống Thanh Di vừa ra, Tề Nhuận Vân ngược lại càng thu liễm biểu tình, một lúc lâu sau mới phun ra một câu: “Nói bậy bạ gì đó, ta so với ngươi lớn hơn”.
Nhìn thấy bộ dạng Tề Nhuận Vân không có phản ứng gì, Tống Thanh Di cảm thấy buồn cười. Tuy rằng chính quân nhà mình so với hắn lớn hơn nhiều, bất quá thời gian dài ở trong Tập Lễ Uyển, tuy rằng đọc nhiều sách vở nhưng giao tiếp lại rất ít, ngược lại khiến cho hắn im lặng mềm mại, mà chính mình từ nhỏ ở trong nhà phải học tập tay nghề, hai tuổi thì học vỡ lòng, bốn tuổi buổi chiều mỗi ngày được đưa đi trường tư thục, sáu tuổi liền mang theo Lưu Quang, Quản Bích đi thư viện, vốn dưa theo quy củ Tống gia, tám tuổi trở về nhà còn luyện tập kỹ năng. Kết quả Tống gia lại có một người phản nghịch như hắn, một mực ở thư viện đến khi mười hai tuổi khảo xong đồng sinh, còn dắt hạ nhân theo mỹ kỳ danh là nói đi ngao du, kỳ thật là thấy trong sách ghi thú vị, đi mở rộng kiến thức thôi, đợi đến khi mười bốn tuổi lại đi thư viện, cũng chính là khi đó nhận thức sư muội. Lúc sau mới vì chuyện của sư muôi mà tranh cãi với trong nhà. So với những gì mình trải qua, chính quân nhà mình sao so kịp, huống chi hắn là sống lại nên vẫn có kinh nghiệm hơn, Tống Thanh Di không cảm thấy chính mình so với Tề Nhuận Vân nhỏ hơn.
Trong mắt hắn chính quân nhà mình không tốt ở chỗ có những lúc phản ứng không giống như thiếu niên. Đương nhiên lời này hắn không dám trước mặt nói, sợ làm người xấu hổ, tức giận sẽ không tốt.
Tới cửa hàng lưu ly, cùng Bồ chưởng quầy nói nguyên nhân chính mình đến, thấy chưởng quầy trầm ngâm một phen, nhớ tới bồi thêm một câu: “Bồ chưởng quầy có gì cứ nói chúng ta sẽ không hỏi đến những bí mật của họ, chỉ cần biết một ít kỹ xảo thông dụng là được”. Tay nghề kim sức có một chút kỹ xảo độc môn, nhưng mục đích của Tống Thanh Di không phải những bí mật đó, hắn chỉ muốn biết một ít nguyên lý, bí quyết bình thường là có thể.
Chưởng quầy thấy thiếu gia nói như vậy, thực rõ ràng nói cửa hàng có thuê mấy sư phó kim sức, sau đó kêu tiểu nhị đi mời một vị đến đây.
Đợi đến khi sư phó lại đây, Tống Thanh Di hỏi chế pháp kim sức bình thường, mới hiểu biết nguyên lai có một bước gọi là “đôi hôi” mới có thể làm ra được núi non trùng tiệp tinh xảo, hoa mỹ dị thường. Mà cái gọi là “đôi hôi” tức là đem than nghiền thành vụn nhỏ, dùng bạch cập phao chế niêm dịch điều hòa làm chất dẻo, sau đó muốn làm thành vật gì thì nặn thành hình dạng vật đó, sau đó lại ở trên mặt kim sức tiến hành như vậy, rồi dùng thuốc hàn gắn chúng lại, sau đó đem bỏ vào trong khuôn đưa đi thiêu, là có thể có được thành phẩm trong sáng lả lướt.
Tống Thanh Di cùng Tề Nhuận Vân liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Hai người tạ ơn Bồ chưởng quầy cùng sư phó một lần nữa lên xe ngựa, tính toán về nhà trước.
“ “Đôi hôi” không biết có thể trực tiếp rập khuôn như vậy được hay không, dụng cụ kim ngân cùng tro rơm có khác biệt rất lớn, cùng độ ấm của hỏa lò và độ lửa có khác biệt rất lớn, đây mới có thể là lý do đôi hôi thành công. Lưu ly vốn vật liệu là đá, cũng không biết có thành công hay không. Hơn nữa kim sức nhẵn nhụi như thế, chế pháp của lưu ly thô sơ hơn rất nhiều”. Tống Thanh Di nghĩ đến ý tưởng dùng phương pháp này tân trang lại “kỳ lân đáp mây bay” lúc trước đốt chế, vậy coi như thành phẩm càng thêm xa hoa.
Bất quá ý tưởng của Tề Nhuận Vân cùng hắn không cùng một phương hướng, trâm cài bách hoa trên tay cũng không có thu vào hộp, như cũ niết ở trong tay chậm rãi vuốt phẳng. Nghe xong lời nói của Tống Thanh Di liền gật đầu lại lắc đầu: “Qủa thật, bất quá cũng không cần tinh tế như vậy, ta nghĩ nếu đem lưu ly sư tử chế thành viên hoàn mỗi viên là một màu sắc, hoặc là đem lưu ly sư tử đốt chảy sau đó bao quanh mắt chuồn chuồn thì như thế nào”. Đây là ý tưởng của hắn khi nhìn đến kim sức tinh tế nhẵn nhụi, khi đó hắn chỉ biết lưu ly không được tinh tế, càng nhiều chính là nhìn chúng núi non trùng điệp ở trên trâm cài.
Tống Thanh Di nghe chính quân nhà mình nói có chút trố mắt, bởi vì hắn cảm thấy cái này có thể thành công cao hơn, hơn nữa có thể thử nghiệm, đồng thời hắn cũng không muốn buông tha cho ý tưởng của hắn. Lập tức quyết định đi diêu hán ngoài thành, ý tưởng phải thử qua thì mới biết có được hay không.
Xoay người nhìn Tề Nhuận Vân, đã thấy người lệch qua nhíu mi xoa thắt lưng: “Làm sao vậy?” nhanh chóng đi qua làm cho người ta dựa vào người mình, bàn tay dán ở sau thắt lưng dùng lực nhu áp, trong lòng Tống Thanh Di biết tất nhiên là một buổi chiều không nghỉ ngơi, quy luật làm việc và nghỉ ngơi không đúng thân thể sẽ kháng nghị. Dù sao từ khi người này có thai thắt lưng vẫn luôn không khỏe, hơn nữa hôm nay ngồi nhiều như vậy, lúc trước không thấy mệt mỏi, lúc này lại cùng nhau kéo đến.
“Ta khiến cho Lưu Quang cùng Tư Niên đưa ngươi trở về…Quên đi, ta trước cùng ngươi hồi phủ, ngươi nếu muốn đi, chúng ta hảo hảo nghỉ ngơi một đêm, sáng mai đi, buổi chiều hồi phủ cho ngươi nghỉ ngơi”. Nói một nửa, Tống Thanh Di thấy Tề Nhuận Vân nhíu mi, trong lòng biết người này tất nhiên là muốn cùng mình đến diêu hán để chứng thực suy nghĩ của mình, bất quá hôm nay đi ra ngoài một ngày, phán đoán trong đầu cũng không vội cần chứng thực, ngày mai đi cũng kịp.
Tề Nhuận Vân thấy Tống Thanh Di không chút suy nghĩ đã cùng chính mình hồi phủ, lập tức cảm thấy không vừa lòng với chính mình, bởi vì cơ thể tự dưng không khỏe mà thấy vô lý, dù sao hắn đầu tiên là chính thê của người này, nên vì hắn mang thai sinh tử, kết quả cơ thể chính mình bất ổn, vốn ý tưởng là không quá đúng. Nghĩ đến đây Tề Nhuận Vân kéo xuống cái tay Tống Thanh Di vẫn để ở sau thắt lưng mình.
Cảm thấy vạt áo bị nắm chặt, Tống Thanh Di hỏi: “Làm sao vậy?”.
“Để cho Lưu Quang cùng Tư Niên đưa ta về, thời gian còn sớm, ngươi đi diêu hán còn kịp”. Mặc dù có chút tiếc nuối không thể chính mình tự thử nghiệm ý tưởng, bất quá Tề Nhuận Vân vẫn đẩy đẩy người làm cho hắn đi trước. Kỳ thật những ngày hiện tại so với quá khứ đã tốt hơn so với tưởng tượng của hắn.
Vốn…theo lần đầu khi nghe La Hạnh Quyên đến, trong lòng hắn đã sớm chuẩn bị sẽ bị vứt bỏ vào trong một viện nào đó, sau đêm động phòng tỉnh lại, cho đến cuộc sống hiện tại. Có cửa hàng chính mình để để ý, xuất nhập tự do, sẽ không bị dưỡng ở hậu viện thành phế vật, ít nhất hiện tại chính mình vẫn là một nam nhân có dã vọng.
“Đừng, chỉ mất một lát, thắt lưng ngươi không thoải mái, trong xe ngựa không có nơi cho ngươi dựa lưng, bọn Lưu Quang đưa ngươi về một đường này lại phải chịu tội. Ta chạy một ngày cũng có chút mệt mỏi, còn không bằng cùng ngươi hồi phủ, thuận tiện đem chuyện quan trọng hơn để ý một chút, ngày mai có thể ở trên núi ngây ngốc một ngày”. Nói tới đây, Tống Thanh Di nhớ đến một sự kiện, lập tức nhắc nhở chính mình trong chốc lát nhớ rõ.
Thấy Tống Thanh Di kiên quyết, Tề Nhuận Vân cũng không nhiều lời.
Trở về Tống phủ, bẩm báo cha mẹ, hai người liền quay trở về Trừng Mặc Hiên- từ khi La Hạnh Quyên rời đi Tống Thanh Di liền chuyển đến chỗ Tề Nhuận Vân, dùng lời của Tống Thanh Di nói thì phu quân của hắn không ở thì hắn có thể tùy tiện trụ, nhưng phu quân của hắn ở thì hai người phải ở cùng một chỗ. Lúc này đã muốn vào hạ, thời tiết bắt đầu nóng lên, tuy rằng Trừng Mặc Hiên được rừng cây bao quanh, bất quá thời tiết bắt đầu nóng lên cũng có chút khô nóng, sau lưng có một tiểu viện tên là Thu Lâm Uyển trước kia chính mình cũng từng trụ ở đây, cần nhắc một đoạn thời gian hắn quyết định hai người cùng chuyển đến Thu Lâm Uyển, dù sao thì người có thai hỏa khí cũng vượng, khi thời tiết nóng khẳng định sẽ khô nóng. Thu Lâm Uyển dựa vào núi dẫn nước chảy vào hồ, sau khi vào hạ sẽ mát mẻ hợp lòng người, dọn qua cũng vừa lúc, vào thu đợi đến khi sinh thì có thể chuyển lại, hoặc là trực tiếp sinh tại Thu Lâm Uyển.
Hai người một người cầm sách nghỉ ngơi, một người ngồi ở kế bên sử lý công việc, Tống Thanh Di ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn người nằm trên tháp, trên mặt hiện lên một chút ý cười, sau lại tiếp tục bận rộn cúi đầu.
Ngày thứ hai, quả nhiên giống như Tống Thanh Di đã nói, hắn sáng sớm sau khi chuẩn bị tốt, hắn liền mang theo Tề Nhuận Vân cùng nhau đi diêu hán ở ngoài thành. Bất quá lúc này không giống như quá khứ, tình huống không giống nhau, Tống Thanh Di khiến cho xa phu chú ý tốc độ xe, chớ để xóc nảy, dùng thời gian nhiều hơn lúc trước mới đến được diêu hán.
Hôm nay Tề Nhuận Vân đều mang theo cả Linh Bảo cùng Tư Niên lại đây, bởi vậy Tống Thanh Di liền trực tiếp phái người đi dọn dẹp sân. Chính hắn hôm nay lại không mang theo gã sai vặt nào, mang theo Tề Nhuận Vân tới chỗ đốt lô để thực nghiệm ý tưởng, kêu tiểu nhị đi tìm Trịnh lão đầu.
Tề Nhuận Vân thấy bên ngoài diêu hán có nhiều cây lau kết lại có chút giật mình, bên trên cây lau kết còn có treo sa mạn, tháp mỹ nhân cùng có điểm nhìn quen mắt- giống như cái ở trong tiểu viện lúc trước bọn họ trụ ở diêu hán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.