Chương 3: Kẻ gian lận!
Lam Ngụy Vũ - Seonie
08/08/2021
"Thời gian nửa canh giờ đã qua! Ải thứ nhất, kết thúc!"
Ngay lập tức sau câu nói, những người vẫn còn chìm trong ảo mộng bất ngờ trở về
Nhìn vẻ mặt của họ thê thảm quá đi a
Có lẽ là không tài nào vượt qua được nỗi sợ của bản thân rồi
"Những người không thể vượt qua! Xem như bị loại!"
"Còn những người đã qua ải! Hãy chuẩn bị cho ải khảo hạch tiếp theo!"
"Có tổng là 50 người vượt qua được ải thứ nhất!"
"Người đứng đầu, Lam Tuyên Cơ!"
"Hí hí!" - Lam Tuyên Cơ nghe thấy mình được nêu tên bèn phẩy phiến cười tự hào, nhưng cái điệu bộ độ đó đối với hai người bằng hữu là Tiêu Vương và Triệu Lẫm lại hết sức buồn cười
* * *
"Ải thứ hai! Sẽ do tại hạ là Đại đệ tử Mị Tôn thánh chủ! Mạc Lang chủ trình!"
"Ải thứ hai này đòi hỏi tính đồng đội cao!"
"Lục phụ tự linh gồm sáu viên hồn đan! Trước giờ Ngọ ngày mai! Nếu có thể mang đủ cả sáu viên hồn đan trong Bách Trùng Lâm! Xem như vượt qua ải! Ải này sẽ được phân đội! Một đội không được ít hơn ba người!"
"Sáu viên hồn đan mỗi đội có thể tìm được một viên cũng có thể xem như qua ải! Đồng nghĩa là chỉ 18 môn sinh có mặt đầu tiên sẽ được duyệt qua khảo hạch!"
"Nhưng phải lưu ý! Khu rừng Bách Trùng Lâm có rất nhiều sơn tinh yêu quái, có thể nguy hiểm đến tính mạng!"
"Vì mục đích công bằng! Toàn bộ pháp khí sẽ bị tịch thu toàn bộ!"
"Thay vào đó bổn phái sẽ cung cấp vũ khí riêng cho các vị!"
"Ai thấy sợ nguy hiểm có thể từ bỏ khảo hạch!"
* * *
Mạc Lang vừa dứt lời, liền ngay lập tức thấy có mấy kẻ liền ngay tức khắc lủi thủi bỏ về
Không phải chứ
Mới nói vài câu mà các ngươi sợ rồi à
Thế thì lên tận đây làm gì
"Được, những người còn lại sẽ lần lượt được cung cấp vũ khí riêng! Sau đó sẽ được tại hạ đưa đến Bách Trùng Lâm!"
Thế rồi mỗi người đều được trao một thanh kiếm gỗ, nhưng nhìn qua chẳng phải loại gỗ tầm thường từng thấy qua
Mạc Lang bèn bước đến trước Lam Tuyên Cơ, nàng bèn nhìn hắn có chút khó hiểu
"Giao pháp khí của ngươi cho ta!" - Mạc Lang
"À, ta không có pháp khí!" - Lam Tuyên Cơ
Nghe Lam Tuyên Cơ bảo thế, Mạc Lang lại đột nhiên trưng cái vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Lam Tuyên Cơ
Đám đồng môn nhìn Mạc Lang liền bèn đồng tâm thầm nghĩ đúng một câu "Lại nữa rồi đấy -_-"
Lam Tuyên Cơ thì rất ư là ngây ngô, cầm phiến tay mà siết chặt tay
"Quạt của ngươi! Đưa đây cho ta!"
Mạc Lang bèn đưa tay lên trước mắt Lam Tuyên Cơ. Nàng nghe hắn bảo thế bèn nhìn xuống cây phiến trên tay mình, bèn lập tức đáp
"Không được! Đây là di vật của mẫu thân ta! Tuyệt đối không được!" - Lam Tuyên Cơ tay giữ chặt chiếc phiến trên tay
"Đó cũng được xem là một pháp khí! Phong pháp áp chế, như thế sẽ được tính là gian lận!" - Mạc Lang
"Sao.. sao một cái phiến lại có thể xem là pháp khí! Không chịu! Tuyệt đối không đưa cho ngươi!" - Lam Tuyên Cơ
Tiêu Vương và Triệu Lẫm quay sang thấy có vẻ Lam Tuyên Cơ đang có tranh chấp gì đó với vị đại đệ tử kia bèn bước đến nói giúp
"Thất lễ quá, Lam Tuyên Cơ trước giờ không cho ai chạm vào nó đâu!" - Tiêu Vương
"Đừng làm khó nàng ấy!" - Triệu Lẫm
Mạc Lang khẽ thở dài một tiếng bất lực. Nếu như cứ để đấy thì có khác gỉ người ta nhìn vào sẽ nghĩ Mạc Lang hắn thiên vị thì sao đây
"Được rồi! Nếu ngươi chịu cho ta giữ! Ta sẽ khao ngươi 1 bữa bàn thầu! Được không?"
Mạc Lang hiểu tính cách háo ăn của Lam Tuyên Cơ, bèn đưa ra kế sách này
Lam Tuyên Cơ tay vẫn khư khư giữ chặt chiếc phiến trên tay nhìn hắn
"Hai?" - Mạc Lang
Lam Tuyên Cơ suy nghĩ đôi chút rồi bèn giơ lên với Mạc Lang hai ngón tay
"Hai cái?" - Mạc Lang
Tiêu Vương và Triệu Lẫm bèn khẽ bật cười trước sự ngây thơ của Mạc Lang
"Là hai mươi cái!" - Tiêu Vương
Lam Tuyên Cơ bèn gật gật đầy liên hồi. Mạc Lang thì chao ôi nghe như sét đánh ngang tai
*Nha đầu này là quỷ đói đầu thai chắc? *
"Chịu không?" - Lam Tuyên Cơ
"Được được! Hai mươi thì hai mươi! Giờ thì đưa đây!" - Mạc Lang
Lam Tuyên Cơ bèn đưa chiếc phiến trên tay cho Mạc Lang, vẻ mặt nàng đúng là chút chần chừ nhưng phải chịu thôi a
"Nếu người làm bẩn! Ngươi phải khao ta thêm ba mươi cái đấy!"
"Còn nếu người dám làm rách nó!"
"Bổn cô nương sẽ giết ngươi!"
Hai câu đầu của Lam Tuyên Cơ có phần nửa thật nửa đùa
Nhưng khi cất giọng cuối cùng thì ánh mắt Lam Tuyên Cơ có phần biến sắc, sát thương cực độ khiến Mạc Lang có phấn rùng mình
*Nha đầu đáng yêu lúc nãy đâu rồi? Sao ta lại cảm thấy lạnh sống lưng thế này? *
Tiêu Vương, Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm bèn trở về vị trí đứng của mình
Chợt bỗng dưới chân lại toát lên một làn khói trắng mịt mù
Mạc Lang liền ngay lập tức đi vào trong. Ngồi xuống trước một tấm gương lớn, như một hiện thể để quan sát
Mạc Lang bèn có chút phân tâm khi nhìn sang chiếc quạt của Lam Tuyên Cơ trên tay mình
"Có gì đặc biệt đâu chứ?"
Mạc Lang bèn mở quạt ra xem qua. Cũng không khác gì những chiếc quạt bình thường mà hắn từng thấy qua
Mạc Lang bèn để ý đến những đường nét vẽ họa phi trên chiếc quạt
Một tiên cảnh tuyệt đẹp a
Văn phong vẽ ra cảnh vật hùng vĩ. Thanh tư y nhè nhẹ hòa nhã. Ánh mắt Mạc Lang bèn có chút để tâm đến hình vẽ một phủ đền được vẽ nhỏ như thể ở tít ra giữa tiên cảnh này
Nhưng khi Mạc Lang cố nheo mắt để nhìn kỹ hơn. Vô cùng lại lệch hướng mắt qua ánh đèn dầu trên bàn bên cạnh
Cảm thấy gì đó kì lạ
Mạc Lang bèn đứng dậy, thắp một ngọn đèn lớn hơn. Rồi khẽ hơ chiếc quạt qua
Văn cảnh trên chiếc quạt hơ qua ánh lửa dường như hiện lên quang cảnh thật sự đằng sau nó
Ánh mắt Mạc Lang có phần biến sắc kì lạ. Có lẽ hắn chưa bao giờ nhìn thấy bất kì một nghệ nhân nào có thể tạo bút pháo họa ra một kiểu cách thế này
Khi nhìn ra lúc sáng thì là quang cảnh khác
Khi nhìn qua ánh lửa hơ hơ giữa khung tối lại là quang cảnh khác
Độc đáo thế này thảo nào nha đầu Lam Tuyên Cơ đó lại thích đến thế
"Mạc Lang!"
Chợt nghe thấy có tiếng gọi từ sau, Mạc Lang liền ngay lập tức gập quạt lại giấu đi rồi bèn nhanh chóng quay ra hành lễ
"Tịnh Thanh thánh chủ! Đệ tử phân tâm! Thật có tội!"
"Hừ!"
* * *
Mây khói tan dần, trước mắt liền hiện ra một tầng cánh rừng rậm rạp toàn cây với cây
Tiêu Vương, Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm bèn cầm chặt kiếm. Mắt nhìn quanh đầy đề phòng
"Không có pháp quang quanh đây!" - Lam Tuyên Cơ
"Cũng không có một ai quanh đây! Xem ra mỗi đội đã được phân tách ở những vị trí hoàn toàn cách xa nhau!" - Tiêu Vương
"Trước tiên phải tìm được ít nhất là một viên hồn đan đã! Kì hạn là giờ Ngọ ngày mai! Tức là chúng ta có mười hai canh giờ! Tuy vậy số lựa môn sinh thì không ít đâu!" - Triệu Lẫm
"Đi lấy hết cả sáu viên hồn đan thôi!"
Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ hăng hái hô lớn một tiếng rồi long nhong chạy đi
"Các ngươi có chịu hiểu ta đang nói gì không đấy!" - Triệu Lẫm bèn bất lực chạy theo
"Lục phụ tự linh chính là sáu mảnh hồn của sáu yêu linh trấn giữ Kim Quang Sơn suốt mấy ngàn năm qua! Gồm Thiên Linh, Hạ Linh, Mộc Linh, Hỏa Linh, Thủy Linh và Tự Linh!" - Triệu Lẫm
"Tuyên hành nằm đó sáu vùng bá quang của khu rừng này đấy!" - Tiêu Vương
"Ể? Sao ngươi biết?" - Lam Tuyên Cơ
"À thì.. Ta đoán!" - Tiêu Vương
"Đoán cơ đấy! Cứ như là ngươi từng đến cuộc khảo hạch này vậy!" - Triệu Lẫm
"Thử xem, biết đâu hắn lại đoán đúng!" - Lam Tuyên Cơ
"Đừng tách nhau ra! Lúc nãy họ nói ở đây rất nhiều sơn tinh yêu quái! Nhỡ lạc mất nhau lại gặp phải chúng thì nguy!" - Triệu Lẫm
"Gặp sơn tinh yêu quái thì sao! Họ có cho chúng ta kiếm mà! Gặp thì chém!"
Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ nói ra rất ư là tỉnh còn Triệu Lẫm thì đúng là bất lực không nói được gì
"Được được! Không tách thì không tách!" - Tiêu Vương
"Chẳng phải trong số ba chúng ta! Người có pháp lực tệ nhất không phải là Triệu Lẫm ngươi sao!" - Lam Tuyên Cơ bèn trêu
"Hứ, bổn thiếu gia không giỏi pháp lực như các ngươi! Nhưng về tài trí có người chỉ viết được mỗi tên mình!" - Triệu Lẫm bèn liếc khéo cả hai
Còn Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ thì bị nói trúng tim đen đúng là hết cười nổi
Họ trước giờ chỉ lo rèn võ luyện pháp thành ra chẳng bao giờ dành thời gian cho văn chương tài hoa cả
Triệu Lẫm mặc kệ nhìn cái biểu cảm câm nín của cả hai. Bèn khiển chân dùng kinh công nhảy bật lên cao quang sát
Còn cả hai người Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ thì tìm kiếm bên dưới
"A! Mệt chết ta rồi! Nóng chết đi a!"
"Biết trước ta không nên gì mấy cái bàn thầu mà đưa cây phiến đó cho cái tên đó rồi!"
Chẳng được bao lâu mà Lam Tuyên Cơ đã than với vãn
Tiêu Vương và Triệu Lẫm chỉ biết lắc đầu mặc kệ cho qua, nàng ta lúc nào mà chả thế
* * *
"A a a a a!"
Chợt có một tiếng hét ta thất thanh vang đến
Cả ba nghe thấy bèn ngay lập tức cầm kiếm thủ thế đề phòng, âm thanh đó một lúc một gần hơn
Triệu Lẫm cũng bèn hạ mình đáp xuống từ không trung
Chợt có hai tên môn sinh nào đó chạy đến phía họ. Lam Tuyên Cơ bèn ngay lập tức hỏi
"Có chuyện gì vậy hả?"
Hai tên ấy hớt hải vô cùng, vẻ mặt sợ đến trán toát cả mồ hôi
"Đừng qua bên kia! Bên đó rất nguy hiểm! Đột nhiên có mấy người đột nhiên biến mất! Rất đáng sợ!"
"Người biến mất?" - Triệu Lẫm
"Phải phải! Đột nhiên xuất hiện mấy người áo đen bịt kín mặt! Không nói không rằng tấn công bọn ta!"
"Đồng đội của hai người bọn ta cũng bị hắn giết chết rồi!"
"Đáng sợ lắm!"
Hai tên đó liền hớt hả chạy đi ngay, mặc cho có cố gọi lại
"Kì lạ vậy? Ta chưa nghe có loại yêu quái làm người ta biết mất!" - Triệu Lẫm
"Lại còn người mặt đồ đen? Hắc phục là điều cấm kị ở Kim Quang Phái mà!" - Tiêu Vương
"Tuyệt quá! Hấp dẫn quá! Chúng ta qua đó tìm hiểu đi!" - Lam Tuyên Cơ trái lại lại cực kỳ hào hứng
"A a a!"
Tiếng la bất ngờ vọng lại từ phía sau. Cả ba liền ngay lập tức quay đầu lại chạy ngay đến
Nào ngờ là hai người lúc nãy. Nhưng ại nằm bất động dưới đất
Triệu Lẫm bèn bước đến điểm mạch xem ra
"Chết rồi!" - Triệu Lẫm
"Vậy là ở đằng kia hay đằng này?" - Lam Tuyên Cơ
"Ở đây!" - Tiêu Vương bèn có phải đề phòng đứa mắt nhìn quanh
"Hả?" - Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm có phần bất ngờ trước câu nói của Tiêu Vương
* * *
Mạc Lang được chỉ định chủ trì của đợt khảo hạch này. Hắn ngồi trước một chiếc gương lớn, mặt gương phản chiếu lại trạng thái của các môn sinh tham thính
Nhưng có vẻ có gì đó bất thường ở đây thì phải. Nhìn kỹ đôi chút, Mạc Lang bèn ngay lập tức chạy ra ngoài
Vô tình khi vừa chạy ra liền bắt gặp ngay hai vị thánh chủ
"Tịnh Thanh thánh chủ! Mị Tôn thánh chủ!" - Mạc bèn ngay lập tức hành lễ
Hai người trước mắt bèn nhìn sang Mạc Lang. Hai vị thánh chủ này có vẻ đang trò chuyện gì đó
Vị nữ thánh chủ kia bèn nhìn Mạc Lang có phần cười cười. Người chính là sư phụ của Mạc Lang. Một nữ nhân chân thân sắc phục đỏ dịu, ánh mắt có vẻ dịu dịu hiền hiền khẽ nhẹ nhàng hỏi
"Lang nhi? Sao lại gấp rút thế kia?"
"Bẩm sư phụ, Tịnh Thanh thánh chủ! Phát hiện có kẻ gian lận trong trường thi! Có cần hạ lệnh bắt kẻ đó không?" - Mạc Lang
Nữ nhân kia lúc đầu còn cười cười dịu dịu, bỗng chốc vẻ mặt bèn trở nên kiên nghị hẳn đi
Nam nhân bên cạnh hạ giọng nói
"Không cần!"
"Hể? Lại sao lại không?" - Mị Tôn thánh chủ
"Nếu có kẻ gian lận thì nhân tiện kiểm tra khả năng ứng phó luôn! Chỉ bất nhiêu cũng không qua được! Thì không đủ tư cách làm đệ tử của Kim Quang Phái!" - nói rồi Tịnh Thanh thánh chủ bèn lạnh lùng rời đi
"Sư phụ, vậy?" - Mạc Lang
"Cứ nghe theo Tịnh Thanh thánh chủ! Nhưng cũng nên báo lên các đại tông một tiếng! Con đến Chiêu Sử Điện báo lại cho ra!" - Mị Tôn thánh chủ
"Đệ tử tuân lệnh!" - Mạc Lang nói rời bèn cúi xuống rời đi
Ngay lập tức sau câu nói, những người vẫn còn chìm trong ảo mộng bất ngờ trở về
Nhìn vẻ mặt của họ thê thảm quá đi a
Có lẽ là không tài nào vượt qua được nỗi sợ của bản thân rồi
"Những người không thể vượt qua! Xem như bị loại!"
"Còn những người đã qua ải! Hãy chuẩn bị cho ải khảo hạch tiếp theo!"
"Có tổng là 50 người vượt qua được ải thứ nhất!"
"Người đứng đầu, Lam Tuyên Cơ!"
"Hí hí!" - Lam Tuyên Cơ nghe thấy mình được nêu tên bèn phẩy phiến cười tự hào, nhưng cái điệu bộ độ đó đối với hai người bằng hữu là Tiêu Vương và Triệu Lẫm lại hết sức buồn cười
* * *
"Ải thứ hai! Sẽ do tại hạ là Đại đệ tử Mị Tôn thánh chủ! Mạc Lang chủ trình!"
"Ải thứ hai này đòi hỏi tính đồng đội cao!"
"Lục phụ tự linh gồm sáu viên hồn đan! Trước giờ Ngọ ngày mai! Nếu có thể mang đủ cả sáu viên hồn đan trong Bách Trùng Lâm! Xem như vượt qua ải! Ải này sẽ được phân đội! Một đội không được ít hơn ba người!"
"Sáu viên hồn đan mỗi đội có thể tìm được một viên cũng có thể xem như qua ải! Đồng nghĩa là chỉ 18 môn sinh có mặt đầu tiên sẽ được duyệt qua khảo hạch!"
"Nhưng phải lưu ý! Khu rừng Bách Trùng Lâm có rất nhiều sơn tinh yêu quái, có thể nguy hiểm đến tính mạng!"
"Vì mục đích công bằng! Toàn bộ pháp khí sẽ bị tịch thu toàn bộ!"
"Thay vào đó bổn phái sẽ cung cấp vũ khí riêng cho các vị!"
"Ai thấy sợ nguy hiểm có thể từ bỏ khảo hạch!"
* * *
Mạc Lang vừa dứt lời, liền ngay lập tức thấy có mấy kẻ liền ngay tức khắc lủi thủi bỏ về
Không phải chứ
Mới nói vài câu mà các ngươi sợ rồi à
Thế thì lên tận đây làm gì
"Được, những người còn lại sẽ lần lượt được cung cấp vũ khí riêng! Sau đó sẽ được tại hạ đưa đến Bách Trùng Lâm!"
Thế rồi mỗi người đều được trao một thanh kiếm gỗ, nhưng nhìn qua chẳng phải loại gỗ tầm thường từng thấy qua
Mạc Lang bèn bước đến trước Lam Tuyên Cơ, nàng bèn nhìn hắn có chút khó hiểu
"Giao pháp khí của ngươi cho ta!" - Mạc Lang
"À, ta không có pháp khí!" - Lam Tuyên Cơ
Nghe Lam Tuyên Cơ bảo thế, Mạc Lang lại đột nhiên trưng cái vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Lam Tuyên Cơ
Đám đồng môn nhìn Mạc Lang liền bèn đồng tâm thầm nghĩ đúng một câu "Lại nữa rồi đấy -_-"
Lam Tuyên Cơ thì rất ư là ngây ngô, cầm phiến tay mà siết chặt tay
"Quạt của ngươi! Đưa đây cho ta!"
Mạc Lang bèn đưa tay lên trước mắt Lam Tuyên Cơ. Nàng nghe hắn bảo thế bèn nhìn xuống cây phiến trên tay mình, bèn lập tức đáp
"Không được! Đây là di vật của mẫu thân ta! Tuyệt đối không được!" - Lam Tuyên Cơ tay giữ chặt chiếc phiến trên tay
"Đó cũng được xem là một pháp khí! Phong pháp áp chế, như thế sẽ được tính là gian lận!" - Mạc Lang
"Sao.. sao một cái phiến lại có thể xem là pháp khí! Không chịu! Tuyệt đối không đưa cho ngươi!" - Lam Tuyên Cơ
Tiêu Vương và Triệu Lẫm quay sang thấy có vẻ Lam Tuyên Cơ đang có tranh chấp gì đó với vị đại đệ tử kia bèn bước đến nói giúp
"Thất lễ quá, Lam Tuyên Cơ trước giờ không cho ai chạm vào nó đâu!" - Tiêu Vương
"Đừng làm khó nàng ấy!" - Triệu Lẫm
Mạc Lang khẽ thở dài một tiếng bất lực. Nếu như cứ để đấy thì có khác gỉ người ta nhìn vào sẽ nghĩ Mạc Lang hắn thiên vị thì sao đây
"Được rồi! Nếu ngươi chịu cho ta giữ! Ta sẽ khao ngươi 1 bữa bàn thầu! Được không?"
Mạc Lang hiểu tính cách háo ăn của Lam Tuyên Cơ, bèn đưa ra kế sách này
Lam Tuyên Cơ tay vẫn khư khư giữ chặt chiếc phiến trên tay nhìn hắn
"Hai?" - Mạc Lang
Lam Tuyên Cơ suy nghĩ đôi chút rồi bèn giơ lên với Mạc Lang hai ngón tay
"Hai cái?" - Mạc Lang
Tiêu Vương và Triệu Lẫm bèn khẽ bật cười trước sự ngây thơ của Mạc Lang
"Là hai mươi cái!" - Tiêu Vương
Lam Tuyên Cơ bèn gật gật đầy liên hồi. Mạc Lang thì chao ôi nghe như sét đánh ngang tai
*Nha đầu này là quỷ đói đầu thai chắc? *
"Chịu không?" - Lam Tuyên Cơ
"Được được! Hai mươi thì hai mươi! Giờ thì đưa đây!" - Mạc Lang
Lam Tuyên Cơ bèn đưa chiếc phiến trên tay cho Mạc Lang, vẻ mặt nàng đúng là chút chần chừ nhưng phải chịu thôi a
"Nếu người làm bẩn! Ngươi phải khao ta thêm ba mươi cái đấy!"
"Còn nếu người dám làm rách nó!"
"Bổn cô nương sẽ giết ngươi!"
Hai câu đầu của Lam Tuyên Cơ có phần nửa thật nửa đùa
Nhưng khi cất giọng cuối cùng thì ánh mắt Lam Tuyên Cơ có phần biến sắc, sát thương cực độ khiến Mạc Lang có phấn rùng mình
*Nha đầu đáng yêu lúc nãy đâu rồi? Sao ta lại cảm thấy lạnh sống lưng thế này? *
Tiêu Vương, Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm bèn trở về vị trí đứng của mình
Chợt bỗng dưới chân lại toát lên một làn khói trắng mịt mù
Mạc Lang liền ngay lập tức đi vào trong. Ngồi xuống trước một tấm gương lớn, như một hiện thể để quan sát
Mạc Lang bèn có chút phân tâm khi nhìn sang chiếc quạt của Lam Tuyên Cơ trên tay mình
"Có gì đặc biệt đâu chứ?"
Mạc Lang bèn mở quạt ra xem qua. Cũng không khác gì những chiếc quạt bình thường mà hắn từng thấy qua
Mạc Lang bèn để ý đến những đường nét vẽ họa phi trên chiếc quạt
Một tiên cảnh tuyệt đẹp a
Văn phong vẽ ra cảnh vật hùng vĩ. Thanh tư y nhè nhẹ hòa nhã. Ánh mắt Mạc Lang bèn có chút để tâm đến hình vẽ một phủ đền được vẽ nhỏ như thể ở tít ra giữa tiên cảnh này
Nhưng khi Mạc Lang cố nheo mắt để nhìn kỹ hơn. Vô cùng lại lệch hướng mắt qua ánh đèn dầu trên bàn bên cạnh
Cảm thấy gì đó kì lạ
Mạc Lang bèn đứng dậy, thắp một ngọn đèn lớn hơn. Rồi khẽ hơ chiếc quạt qua
Văn cảnh trên chiếc quạt hơ qua ánh lửa dường như hiện lên quang cảnh thật sự đằng sau nó
Ánh mắt Mạc Lang có phần biến sắc kì lạ. Có lẽ hắn chưa bao giờ nhìn thấy bất kì một nghệ nhân nào có thể tạo bút pháo họa ra một kiểu cách thế này
Khi nhìn ra lúc sáng thì là quang cảnh khác
Khi nhìn qua ánh lửa hơ hơ giữa khung tối lại là quang cảnh khác
Độc đáo thế này thảo nào nha đầu Lam Tuyên Cơ đó lại thích đến thế
"Mạc Lang!"
Chợt nghe thấy có tiếng gọi từ sau, Mạc Lang liền ngay lập tức gập quạt lại giấu đi rồi bèn nhanh chóng quay ra hành lễ
"Tịnh Thanh thánh chủ! Đệ tử phân tâm! Thật có tội!"
"Hừ!"
* * *
Mây khói tan dần, trước mắt liền hiện ra một tầng cánh rừng rậm rạp toàn cây với cây
Tiêu Vương, Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm bèn cầm chặt kiếm. Mắt nhìn quanh đầy đề phòng
"Không có pháp quang quanh đây!" - Lam Tuyên Cơ
"Cũng không có một ai quanh đây! Xem ra mỗi đội đã được phân tách ở những vị trí hoàn toàn cách xa nhau!" - Tiêu Vương
"Trước tiên phải tìm được ít nhất là một viên hồn đan đã! Kì hạn là giờ Ngọ ngày mai! Tức là chúng ta có mười hai canh giờ! Tuy vậy số lựa môn sinh thì không ít đâu!" - Triệu Lẫm
"Đi lấy hết cả sáu viên hồn đan thôi!"
Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ hăng hái hô lớn một tiếng rồi long nhong chạy đi
"Các ngươi có chịu hiểu ta đang nói gì không đấy!" - Triệu Lẫm bèn bất lực chạy theo
"Lục phụ tự linh chính là sáu mảnh hồn của sáu yêu linh trấn giữ Kim Quang Sơn suốt mấy ngàn năm qua! Gồm Thiên Linh, Hạ Linh, Mộc Linh, Hỏa Linh, Thủy Linh và Tự Linh!" - Triệu Lẫm
"Tuyên hành nằm đó sáu vùng bá quang của khu rừng này đấy!" - Tiêu Vương
"Ể? Sao ngươi biết?" - Lam Tuyên Cơ
"À thì.. Ta đoán!" - Tiêu Vương
"Đoán cơ đấy! Cứ như là ngươi từng đến cuộc khảo hạch này vậy!" - Triệu Lẫm
"Thử xem, biết đâu hắn lại đoán đúng!" - Lam Tuyên Cơ
"Đừng tách nhau ra! Lúc nãy họ nói ở đây rất nhiều sơn tinh yêu quái! Nhỡ lạc mất nhau lại gặp phải chúng thì nguy!" - Triệu Lẫm
"Gặp sơn tinh yêu quái thì sao! Họ có cho chúng ta kiếm mà! Gặp thì chém!"
Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ nói ra rất ư là tỉnh còn Triệu Lẫm thì đúng là bất lực không nói được gì
"Được được! Không tách thì không tách!" - Tiêu Vương
"Chẳng phải trong số ba chúng ta! Người có pháp lực tệ nhất không phải là Triệu Lẫm ngươi sao!" - Lam Tuyên Cơ bèn trêu
"Hứ, bổn thiếu gia không giỏi pháp lực như các ngươi! Nhưng về tài trí có người chỉ viết được mỗi tên mình!" - Triệu Lẫm bèn liếc khéo cả hai
Còn Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ thì bị nói trúng tim đen đúng là hết cười nổi
Họ trước giờ chỉ lo rèn võ luyện pháp thành ra chẳng bao giờ dành thời gian cho văn chương tài hoa cả
Triệu Lẫm mặc kệ nhìn cái biểu cảm câm nín của cả hai. Bèn khiển chân dùng kinh công nhảy bật lên cao quang sát
Còn cả hai người Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ thì tìm kiếm bên dưới
"A! Mệt chết ta rồi! Nóng chết đi a!"
"Biết trước ta không nên gì mấy cái bàn thầu mà đưa cây phiến đó cho cái tên đó rồi!"
Chẳng được bao lâu mà Lam Tuyên Cơ đã than với vãn
Tiêu Vương và Triệu Lẫm chỉ biết lắc đầu mặc kệ cho qua, nàng ta lúc nào mà chả thế
* * *
"A a a a a!"
Chợt có một tiếng hét ta thất thanh vang đến
Cả ba nghe thấy bèn ngay lập tức cầm kiếm thủ thế đề phòng, âm thanh đó một lúc một gần hơn
Triệu Lẫm cũng bèn hạ mình đáp xuống từ không trung
Chợt có hai tên môn sinh nào đó chạy đến phía họ. Lam Tuyên Cơ bèn ngay lập tức hỏi
"Có chuyện gì vậy hả?"
Hai tên ấy hớt hải vô cùng, vẻ mặt sợ đến trán toát cả mồ hôi
"Đừng qua bên kia! Bên đó rất nguy hiểm! Đột nhiên có mấy người đột nhiên biến mất! Rất đáng sợ!"
"Người biến mất?" - Triệu Lẫm
"Phải phải! Đột nhiên xuất hiện mấy người áo đen bịt kín mặt! Không nói không rằng tấn công bọn ta!"
"Đồng đội của hai người bọn ta cũng bị hắn giết chết rồi!"
"Đáng sợ lắm!"
Hai tên đó liền hớt hả chạy đi ngay, mặc cho có cố gọi lại
"Kì lạ vậy? Ta chưa nghe có loại yêu quái làm người ta biết mất!" - Triệu Lẫm
"Lại còn người mặt đồ đen? Hắc phục là điều cấm kị ở Kim Quang Phái mà!" - Tiêu Vương
"Tuyệt quá! Hấp dẫn quá! Chúng ta qua đó tìm hiểu đi!" - Lam Tuyên Cơ trái lại lại cực kỳ hào hứng
"A a a!"
Tiếng la bất ngờ vọng lại từ phía sau. Cả ba liền ngay lập tức quay đầu lại chạy ngay đến
Nào ngờ là hai người lúc nãy. Nhưng ại nằm bất động dưới đất
Triệu Lẫm bèn bước đến điểm mạch xem ra
"Chết rồi!" - Triệu Lẫm
"Vậy là ở đằng kia hay đằng này?" - Lam Tuyên Cơ
"Ở đây!" - Tiêu Vương bèn có phải đề phòng đứa mắt nhìn quanh
"Hả?" - Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm có phần bất ngờ trước câu nói của Tiêu Vương
* * *
Mạc Lang được chỉ định chủ trì của đợt khảo hạch này. Hắn ngồi trước một chiếc gương lớn, mặt gương phản chiếu lại trạng thái của các môn sinh tham thính
Nhưng có vẻ có gì đó bất thường ở đây thì phải. Nhìn kỹ đôi chút, Mạc Lang bèn ngay lập tức chạy ra ngoài
Vô tình khi vừa chạy ra liền bắt gặp ngay hai vị thánh chủ
"Tịnh Thanh thánh chủ! Mị Tôn thánh chủ!" - Mạc bèn ngay lập tức hành lễ
Hai người trước mắt bèn nhìn sang Mạc Lang. Hai vị thánh chủ này có vẻ đang trò chuyện gì đó
Vị nữ thánh chủ kia bèn nhìn Mạc Lang có phần cười cười. Người chính là sư phụ của Mạc Lang. Một nữ nhân chân thân sắc phục đỏ dịu, ánh mắt có vẻ dịu dịu hiền hiền khẽ nhẹ nhàng hỏi
"Lang nhi? Sao lại gấp rút thế kia?"
"Bẩm sư phụ, Tịnh Thanh thánh chủ! Phát hiện có kẻ gian lận trong trường thi! Có cần hạ lệnh bắt kẻ đó không?" - Mạc Lang
Nữ nhân kia lúc đầu còn cười cười dịu dịu, bỗng chốc vẻ mặt bèn trở nên kiên nghị hẳn đi
Nam nhân bên cạnh hạ giọng nói
"Không cần!"
"Hể? Lại sao lại không?" - Mị Tôn thánh chủ
"Nếu có kẻ gian lận thì nhân tiện kiểm tra khả năng ứng phó luôn! Chỉ bất nhiêu cũng không qua được! Thì không đủ tư cách làm đệ tử của Kim Quang Phái!" - nói rồi Tịnh Thanh thánh chủ bèn lạnh lùng rời đi
"Sư phụ, vậy?" - Mạc Lang
"Cứ nghe theo Tịnh Thanh thánh chủ! Nhưng cũng nên báo lên các đại tông một tiếng! Con đến Chiêu Sử Điện báo lại cho ra!" - Mị Tôn thánh chủ
"Đệ tử tuân lệnh!" - Mạc Lang nói rời bèn cúi xuống rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.