Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh

Chương 86: Chương 86

SISIMO

24/10/2016

Cuối cùng vẫn là không thử thành công, bởi vì Elson cùng Jordanne trở lại.

Chờ bọn họ thuận lợi thông qua vòng thi nghiên cứu sinh thứ hai vào cuối tuần, [Cố sự Tây Song] công chiếu.

Lục Ninh theo thường lệ tham gia lễ công chiếu lần đầu, lại vắng mặt tuyên truyền, nhưng [Cố sự Tây Song] lại vẫn giống như quỹ tích đời trước, đạt được hai mùa thu hoạch về phòng bán vé cùng danh tiếng.

Kỳ thật, trừ khi cùng đối phương tham gia lễ công chiếu lần đầu, bằng không Lục Ninh cùng Lục Viễn cũng sẽ không tự xem điện ảnh của đối phương.

Giống như là để cho đối phương có một chút trình độ riêng tư, cho dù là người có hào phóng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn thấy người yêu của mình nói chuyện yêu đương cùng một người khác trên màn ảnh mà lại thờ ơ đúng không?

Rất nhiều thời điểm, người trong giới phân phân hợp hợp không chỉ do truyền thông đổ dầu vào lửa, bận rộn là một chuyện, cùng ở trong cái giới này, bọn họ biết khả năng phim giả mà làm thật lớn bao nhiêu, càng sẽ không ngăn được sự nghi ngờ, đặc biệt khi nhìn thấy người yêu khanh khanh ta ta tiếp xúc thân mật cùng một người khác ở trên màn ảnh.

Còn không bằng không xem.

Tỷ như Lục Viễn, hắn sẽ lên mạng xem bình luận điện ảnh, nhìn các fan vỗ tay trầm trồ khen ngợi điện ảnh của Lục Ninh, tỷ như [Yêu không ngủ], khi trên mạng nói Lục Ninh cùng Kỷ Đan Phức xứng đôi cỡ nào hắn cũng sẽ ghen tị, thế nhưng, hắn sẽ không xem, như vậy, ghen tị sẽ khống chế trong một trình độ nhất định, giúp hắn sẽ không bởi vậy mà đánh mất lý trí.

Nhưng mà, bộ [Cố sự Tây Song] này lại là ngoại lệ, Lục Ninh sẽ cùng Thời Thúy Trân thế nào?

Đừng đùa!

Cho nên Lục Viễn mới có thể cùng Lục Ninh cùng nhau ngồi ở trong rạp chiếu phim tối đen xem bộ điện ảnh này.

Màn ảnh từ xa xa dần dần kéo gần lại, bến Thượng Hải phồn hoa náo động ồn ào tiếng người.

Lại chỉ có một vệt trắng thuần, yên tĩnh như vậy, như thủy mặc thoáng nhuộm, không dính nửa điểm bụi trần thế tục.

Đó là Cừu Tiểu Đại do Thời Thúy Trân diễn chậm rãi đi tới, xinh đẹp thướt tha, mặt mộc ngước lên.

Cho dù là nhìn Thời Thúy Trân không vừa mắt thì Lục Viễn cũng phải thừa nhận, nữ nhân này dù nhìn từ loại màn hình lớn thế này lại vẫn uyển chuyển hàm xúc tú lệ đến không có nửa điểm tì vết.

Rất nhiều người gọi là mỹ nữ, kỳ thật căn bản không qua nổi màn hình điện ảnh phóng đại này, một khi phóng to lên, khuyết điểm linh tinh trên mặt lập tức lộ rõ.

Nhưng Thời Thúy Trân là diễn viên nữ hiếm thấy mà bất cứ vị trí nào cũng chống lại đặc tả, nhất là ánh mắt của cô, rõ ràng chính là Cừu Tiểu Đại tựa như có ưu sầu rồi lại ẩn tình kia.

“Diễn cũng không tệ.” Lời khen ngợi này của Lục Viễn khó tránh khỏi có chút không tình nguyện.

Lục Ninh cười cười không nói tiếp.

Đợi đến khi Nghiêm Quân Nhạc lên sân khấu, chân dài từ trong xe đưa ra, vành mũ che khuất nửa khuôn mặt, chỉ nhìn được đường cong cằm duyên dáng.

Chờ hắn đứng vững ở trước xe, một đám người cả trai lẫn gái quần áo hoa lệ, bao gồm những anh trai em trai chị gái em gái đủ loại nhìn hắn không vừa mắt, cùng phụ thân uy nghiêm và với một đám vợ lẽ trang điểm xinh đẹp, đều bị quang mang của một mình hắn che khuất.

Nghiêm Quân Nhạc do Lục Ninh diễn chỉ cười nhẹ, trong mắt lại không có nửa phần ý cười mà phun ra hai chữ, “Phụ thân.”

[Cố sự Tây Song] cũng không phải một bộ phim tình yêu thuần túy, chỉ là hình ảnh tinh tế đến làm cho người thán phục, tình yêu giữa Nghiêm Quân Nhạc cùng Cừu Tiểu Đại ôn nhu quanh co khúc khuỷu như nước, một cái nâng tay một cái chuyển động một cái nhăn mày hay một nụ cười đều mang theo kiềm chế, trong cả bộ điện ảnh bọn họ chỉ có một cái hôn.

Chỉ là loại tình thâm này giống như một bức họa cuộn tròn êm tai, khiến trong lòng cùng chóp mũi mỗi người đều có chút chua xót.

Có đôi khi, điện ảnh khiến người cảm động cũng không nhất định phải dữ dội nồng đậm, tỷ như [Cố sự Tây Song], mãi cho đến khi điện ảnh tan cuộc, còn có người ngồi trong chốc lát mới rời đi.

Bọn họ cũng không biết vì cái gì, xem một cố sự dịu dàng thắm thiết cũng không quyết liệt như vậy, không kêu khóc, không có yêu đến yêu đi nồng đậm, không có biệt ly tê tâm liệt phế, cố tình lại có thể làm cho đáy lòng bọn họ mềm mại, lại thật giống như ngậm hạt cát, sần sùi có chút sinh đau.

Đây chính là mị lực độc đáo của điện ảnh, cũng có thể thấy được bản lĩnh cực sâu của diễn viên.

“A Ninh, bộ điện ảnh này có thể lại cho ngươi một ảnh đế nha.” Lục Viễn nghiêm túc nói.

Lục Ninh lại nở nụ cười, nghiêng mắt nhìn hắn, “Đúng vậy đúng vậy, vậy lúc nào ngươi mới có thể đuổi theo ta?”

Lục Viễn trừng y.

Phương diện này, hắn quả thật kém Lục Ninh một bước.

Hắn không biết là, hắn đời trước, chính là dựa vào bộ phim này giành ảnh đế, sau đó bắt đầu một bước lên mây trong giới điện ảnh đại lục.

Nhưng mà Lục Ninh cũng không hối hận, cũng sẽ không áy náy vì đoạt cơ hội của Lục Viễn, bởi vì hai người bọn họ hiện tại, đều đã đứng được càng cao so với Lục Viễn đời trước.

Lúc này, [VeLục Viễnet paw] được phiên dịch vi [Tiếu lý tàng đao] bắt đầu công chiếu ở đại lục, diễn xuất của Lục Viễn được truyền thông đại lục khen ngợi rất nhiều, nói hắn là người nối nghiệp Hollywood thế hệ tiếp theo, hơn nữa bám riết không tha truy hỏi có phải Lục Viễn muốn đến Hollywood phát triển hay không.

Trên thực tế, từ sau khi bộ điện ảnh này công chiếu ở địa khu Bắc Mỹ, D.A lập tức thu được không ít kịch bản Hollywood, bản thân Lục Viễn quả thật có xu hướng một lần là nổi tiếng trong giới điện ảnh Bắc Mỹ.

Nhưng Hollywood là một vòng tròn mà nghiệp điện ảnh phát triển ở mức độ cao, đồng thời cũng đổi mới cực kỳ nhanh, bao nhiêu ngôi sao bởi vì một bộ điện ảnh nổi lên, đương nhiên mỗi ngày cũng có ngôi sao ở nơi nào đó dần dần hao phí thanh xuân, mỗi ngày xuống dốc.

Nơi đó là một giới giải trí bản tinh túy, càng thêm xa hoa đồi trụy phồn hoa phung phí, đồng dạng, muốn sống được tốt là một chuyện càng không dễ dàng.

Chương trình học nghiên cứu sinh trên thực tế cũng không thoải mái gì hơn so với khoa chính quy, trước khai giảng, Lục Ninh cùng Lục Viễn bay sang Mỹ, [Đồng thoại ma phương] sắp bắt đầu quay.

Một lần nữa gia nhập đoàn làm phim này, một lần nữa nhìn thấy Baldwin Strong, tâm lý Lục Ninh khó tránh khỏi có chút phức tạp.

Nếu chỉ nói diện mạo, Baldwin là thanh niên lớn lên rất không tệ, tóc vàng mắt xanh, trên mũi gác một bộ kính đen mỏng, dáng người cao gầy, tuy rằng hơi gầy một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mị lực của hắn, đặc biệt hắn rất biết chọn quần áo, càng có vẻ phong độ nhẹ nhàng.

Nhưng mà, Lục Ninh không có chút hảo cảm nào với y.

“Hoan nghênh hai người gia nhập đoàn làm phim.” Baldwin mỉm cười chào đón, bắt tay cùng Lục Ninh Lục Viễn.

Lục Ninh bình tĩnh cười, quả nhiên, ít nhất thì bề ngoài người này vô cùng biết giả vờ, cho nên mới làm cho người khác đều không nhìn ra.



Bắt qua tay Lục Viễn, Baldwin bắt tay Lục Ninh, bỗng nhiên nghi hoặc nói: “Có phải tôi đã từng gặp cậu ở nơi nào không?”

Lục Ninh hơi hơi nhíu mi rồi mới mỉm cười, “Tôi nghĩ tôi ở Mỹ còn chưa nổi tiếng đến trình độ mỗi người đều đã gặp qua khuôn mặt này chứ?” Ta đi, lời thoại cũng không thay đổi chút nào, đời trước cũng là như vậy cho nên ngay từ đầu Lục Ninh mới có thể cho rằng Baldwin là người tốt.

Nhưng mà thật kỳ quái, Lục Viễn cũng là người Trung Quốc mà, vì sao hình như Baldwin chỉ nhằm vào một mình y?

“Nhưng mà có lẽ tôi có nha!” Lục Viễn cố ý trừng mắt nhìn nói, liếc liếc mắt nhìn cái tay Baldwin còn cầm tay Lục Ninh.

Lúc này Baldwin mới buông ra, cười nói, “Hai người tuy rằng lớn lên giống, thế nhưng khí chất hoàn toàn không giống nhỉ.”

Điểm này không cần hắn nhắc nhở.

Hiện tại Lục Ninh mới có chút ít cảm giác không quá thích hợp.

Baldwin này, giống như bọc mình trong một lớp vỏ ưu nhã hoàn mỹ, còn bên trong thì lại ác liệt, điểm này Lục Ninh đã hoàn toàn nhận thức được, thế nhưng mà hiện tại quay đầu ngẫm lại, hình như cũng không phải chỉ đơn giản là phân biệt chủng tộc như vậy thì phải……

Rất nhanh đã đến thời gian quay, nơi quay [Đồng thoại ma phương] hầu như đều ở trong studio, phần lớn đều phải dựa vào chế tác hậu kỳ, mà nguyên nhân vì thế cho nên rất nhiều cảnh tượng đều phải dựa vào diễn viên tưởng tượng ra, không thể nghi ngờ là tăng thêm độ khó cho việc quay phim.

Studio dựng cảnh ma phương cùng một số không gian đã chuẩn bị sắp xếp rất có phong cách, còn lại thì đều là vải màn phản quang màu xanh, chờ hậu kỳ thêm vào các cảnh đặc hiệu.

Vì hoàn toàn không có ngoại cảnh cho nên chu kỳ quay phim cũng không dài, nhưng cũng vì thế mà cường độ quay rất cao, muốn diễn thích hợp thì tương đối khó khăn, cho nên bộ điện ảnh này tìm đều là diễn viên diễn xuất tương đối tốt.

Tổng cộng mười hai diễn viên chính, có hai người là anh em đến từ phương Đông, một nhà ba người người Mỹ, một đôi vợ chồng già người Anh, ba người da đen thân thể khỏe mạnh, đều là đội bóng bầu dục trong trường, hai người còn lại là một đôi người yêu, người thừa kế gia tộc Mafia.

Giữa bọn họ vừa có mâu thuẫn xung đột, lại vì sinh tồn mà không thể không hợp tác để đi xuyên qua ma phương lộng lẫy kỳ lạ quỷ dị kia.

[Đồng thoại ma phương] sở dĩ có thể nổi tiếng, không chỉ riêng là do hình ảnh hùng vĩ kỳ lạ của nó, đồng thời cũng là một vòng móc một vòng, tình tiết không để cho người có cơ hội thở dốc nào.

Quả nhiên, vừa bắt đầu quay Lục Ninh lại một lần cảm nhận được cảm giác đời trước, Baldwin đối với y đặc biệt xoi mói nghiêm khắc, ánh mắt nhìn y đều mang gai.

Lục Ninh nhăn lại mi.

Điều này quả thực không thích hợp đời trước chỉ có một mình y là người phương Đông thuần túy còn dễ nói, đời này,…… Rõ ràng Lục Viễn cũng giống như mình, hắn đối với Lục Viễn lại rất bình thường.

“NG! Đoạn này cậu phải càng đi qua một chút, nét mặt có thể đừng bằng bằng như thế được không!” Baldwin bắt đầu chỉ trích Lục Ninh, sau đó đơn giản vẫy vẫy tay, “Cậu lại đây, tôi cùng cậu nói một đoạn này.”

Đạo diễn một mình tìm diễn viên giải thích phim là việc rất bình thường, tất cả mọi người đều không để ý, trừ Lục Viễn.

Hắn nheo mắt nhìn về phía Baldwin, khóe miệng dần dần chìm xuống.

Lục Ninh đã phát hiện vấn đề, chỉ là còn chưa cân nhắc ra thì Lục Viễn đã lôi kéo y chạy sang bên cạnh, “Cách Baldwin này xa một chút!”

“Hắn là đạo diễn, phải xa thế nào?” Lục Ninh hỏi lại.

Lục Viễn nghẹn, nói lẩm bẩm, “Thì không nhận bộ phim này……”

“Cái gì?”

“Tên người Mỹ đáng chết này rõ ràng có ý với ngươi!”

Lục Ninh mở to mắt, phản xạ có điều kiện nói: “Đừng nói đùa!”

Y nhớ tới những lời rất có tính sỉ nhục mà đời trước Baldwin nói……

“Con khỉ da vàng anh là nam nhân sao?”

“Này, với cái diễn xuất như anh này mà còn muốn lăn lộn Hollywood, ha ha.”

“Một chút như vậy đã không tiếp thu được, anh vẫn là nhanh chóng cút về đi!”

“……”

Lục Ninh lý giải cái này là kỳ thị chủng tộc, hiện tại xem ra khẳng định không phải, vậy thì là cái gì?

…… Baldwin sẽ có ý với y? Dựa vào, đây là có khuynh hướng S đúng không, nhưng y cũng không phải M, loại thích này ai chịu nổi!

Sau đó, trong những cảnh quay tiếp theo, Baldwin tiếp tục nhằm vào Lục Ninh, rốt cuộc trong lại một lần khinh thường thêm sỉ nhục bằng ngôn ngữ, Lục Ninh nhịn không được nói, “Đạo diễn Baldwin.”

“Ừ?” Baldwin nâng mi, thoạt nhìn càng thêm khắc nghiệt.

“Nếu ngài là có ý với tôi mà nói, phương thức theo đuổi ghê tởm như ngài vậy tôi thật sự không tiếp thu được.” Lục Ninh lạnh lùng nói, “Mặt khác, bắt đầu từ lần đầu tiên ngài sỉ nhục tôi, tôi đã dùng máy ghi âm ghi lại toàn bộ, nếu ngài còn tiếp tục tình trạng cũ, tôi sẽ tổ chức họp báo công bố khuynh hướng kỳ thị chủng tộc của ngài.”

Baldwin mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên có chút kinh ngạc, “Cậu –”

“Tôi cái gì, cho rằng tôi là quả hồng mềm nén giận mặc cho ngài sỉ nhục sao?” Lục Ninh cười lạnh, “Ngài ở Hollywood chỉ có thể xem như vừa mới cất bước, nếu lúc này bị công bố là có khuynh hướng kỳ thị chủng tộc, ngài cảm thấy tiền đồ tương lai ở Hollywood sẽ như thế nào?”

Lục Ninh đời trước chưa từng có tin tưởng như vậy, y đời này, có được lực lượng càng mạnh mẽ, y có đường lui, có hậu thuẫn, có người vẫn đứng ở phía sau y.

Cho nên y không sợ hãi.

Baldwin hiển nhiên là khiếp sợ, ánh mắt hắn nhìn Lục Ninh có thay đổi rất nhỏ.

“Mặt khác, tôi không phải tay mơ cái gì cũng không hiểu, nơi nên quay tốt vẫn sẽ quay tốt, nếu để tôi phát hiện ngài tự tiện cắt vai diễn của tôi hoặc đặt tôi trong góc chết của màn ảnh, tôi cũng sẽ công bố những âm tần rất thú vị kia, chúng ta tôn trọng lẫn nhau mới là kết cục tương đối tốt không phải sao?”



Nói không, không cho Baldwin cơ hội nói chuyện, Lục Ninh lập tức trở về.

Lục Viễn đang nhìn y chằm chằm.

Lục Ninh cười, “Yên tâm, hắn sẽ không lại tìm ta một mình.”

Quả nhiên, mãi cho đến khi [Đồng thoại ma phương] quay xong, Baldwin đều thành thành thật thật, không có làm con thiêu thân cái gì.

Trên thực tế cũng là hắn hiện tại không thể trêu vào.

Lục Ninh nói không sai, hắn bây giờ còn chưa đủ mạnh, Hollywood không phải là nơi có thể để hắn tùy ý bốc đồng, lời đồn đãi như kỳ thị chủng tộc đủ để hủy diệt tiền đồ của hắn, hắn không cược nổi.

Hắn là vừa ý diễn viên đến từ phương Đông này, vốn tưởng rằng cứ cho y áp lực cao, con người mặt ngoài ôn hòa nội tâm lại kiêu ngạo này vì đi lên sẽ cam tâm nằm dưới thân mình, lại không thể ngờ được, không những không bẻ cong lưng y, ngược lại còn khiến mình ngã vào.

Baldwin là người thông minh, cho nên hắn biết rõ, lần này, là hắn thua, ngược lại rơi cả nắm thóp vào trong tay đối phương.

Hắn tức giận, nghẹn khuất, cố tình lại không thể làm cái gì.

Chuyện này Lục Ninh không nói với Lục Viễn, bất cứ việc gì cũng nên để lại một đường, Lục Ninh cũng không tính toán một nhát cắn chết Baldwin, ở trong giới này, làm việc quá tuyệt đối là rất không thông minh, kỳ thật càng về sau, cái thóp này sẽ càng ngày càng lớn, như vậy –

Lục Ninh cong môi cười, y lăn lộn giới giải trí nhiều năm như vậy, cũng không phải kẻ ngu dốt một chút thủ đoạn cũng không có, hoàn toàn tương phản, y thật ra hiểu rất sâu những quy tắc bên trong.

Baldwin Strong, đời này ngươi đều sẽ hối hận vì trêu chọc ta.

Quay xong phim, bọn họ thuận lợi trở lại Thượng Hải, quay về sinh hoạt học sinh, không có gì khác so với lúc trước, chỉ là năm 2010, bọn họ đã hai mươi ba tuổi, cũng đã đạt được rất nhiều thành tựu mà rất nhiều người hai mươi ba tuổi đều không đạt được.

Bọn họ trẻ tuổi, như ánh mặt trời mới mọc, cũng vì như thế, càng thêm được người trong giới coi trọng.

Đồng thời còn rất nhiều người muốn cùng bọn họ ăn một bữa cơm, tán gẫu nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, rất nhiều lời mời đẳng cấp càng đến càng cao.

Năng lực xử lý của Chung Du Bạch lập tức triệt để thể hiện ra, nếu là người đại diện khác thì chỉ sợ đã sớm không chống nổi áp lực như vậy.

Chung Du Bạch lại có thể.

Thật sự không được, hắn có thể đi tìm người ta “tán gẫu nhân sinh nói chuyện lý tưởng” nha.

Chỉ là sau đó, những đối tượng nói ra lời nói độc ác kia thường thường không có kết quả gì tốt mà thôi.

Dần dà, thanh danh của D.A truyền ra trong giới, làm nghệ nhân đương nhiên là thích nhất công ty kiên cường như vậy, có tiền, nghệ nhân tự do, không bắt buộc ăn cơm theo kiểu buôn bán, danh khí vô cùng tốt, gần như là ông chủ mà tất cả diễn viên tha thiết mơ ước.

Nguyên nhân vì thế, nghệ nhân nguyện ý ký hợp đồng với D.A ngày càng nhiều, thậm chí có một số là diễn viên ca sĩ tương đối có danh tiếng trong giới.

Mà Lục Ninh Lục Viễn hiện tại đã đến giai đoạn chỉ chụp quảng cáo thôi cũng có khoản tiền lời cực lớn, thu nhập từ quảng cáo đại diện phát ngôn đủ để cho bọn họ kiêu ngạo mà nhìn phần lớn ngôi sao đại lục.

Tháng 10, Lục Ninh ra nước ngoài quay [Wolf], Lục Viễn vào đoàn làm phim [Kiến quốc].

Sau đó về nước cùng ông chủ thành thành thật thật ở trường học một thời gian, vẫn ở đến khi [Cuộc chiến Phì thủy] khởi động máy.

Bộ điện ảnh này do D.A toàn quyền đầu tư, cho nên dùng gần như đều là nghệ nhân của D.A, trừ một số diễn viên gạo cội ra, toàn bộ những vai khác đều do diễn viên của D.A diễn, bất luận là nhân vật chính hay nhân vật phụ.

Lục Ninh diễn vai danh sĩ Tạ An, Lục Viễn diễn cháu của hắn – Tạ Huyền, Hoàn Y – danh tướng đồng thời cũng là mỹ nam tử nổi danh Đông Tấn do Hạ Xuy diễn, Phù Kiên do Viên Trừng Giang diễn, những nhân vật chính khác cũng đều là các gương mặt quen thuộc, nhân vật nữ chính dùng người mới có thiên phú được xem trọng nhất trong lớp diễn nghệ của D.A, dù sao trong bộ điện ảnh này thì vài nhân vật nữ gần như đều để làm đẹp, vai diễn rất ít, dùng người mới cũng không có việc gì.

Đây là một bộ phim lớn, chỉ riêng quần áo trang sức thôi đã được đưa đến phim trường như nước chảy.

Đã bắt đầu mùa đông, thời tiết vẫn là tương đối lạnh, cho dù những quần áo cực có ý vị phong lưu thời Ngụy Tấn này rất đẹp, nhưng mà mặc ở trên người lại vẫn lạnh đến mức run cầm cập mới là một chuyện đau khổ giày vò.

Đối với diễn viên mà nói, đây là chuyện tất yếu phải nhẫn nại, cũng là nguyên nhân vì sao mà rất nhiều diễn viên có rất nhiều bệnh nghề nghiệp.

Tiếng guốc gỗ vang lên “đát đát”.

Chỉ thấy Lục Ninh một thân quần áo thắt lưng rộng, ống tay áo bay bay, trông như thần tiên, y còn chưa hóa trang, mới chỉ một thân như vậy đi ra đã khiến cho hiện trường yên tĩnh lại.

“Làm sao, có cái gì không đúng?”

Lục Viễn cười, “Rất đẹp!”

Ngụy Tấn khí phách, có thể thấy được dấu vết, chỉ một người như vậy đứng ở chỗ đó, khiến cho người tràn ngập chờ mong với bộ điện ảnh này.

Chung Du Bạch có tin tưởng với bộ điện ảnh này, tự nhiên không phải không có nguyên nhân.

Kịch bản, diễn viên, hình ảnh đều thuộc hạng nhất, chỗ nào có khả năng thất bại?

Mà lần này, Chung Du Bạch chờ mong là Trung Quốc thời Ngụy Tấn phong lưu, chiến ý Phì thủy buốt thấu xương, có thể thổi quét toàn bộ Trung Quốc!

Như thế là đủ.

Bởi vì, thời gian ở trong giới này của Lục Ninh cùng Lục Viễn, chỉ sợ sẽ không dài như bọn họ đã nghĩ.

Nếu thật sự nổi tiếng đến người đời đều biết, đến lúc đó, lui không thể lui, vậy phải làm thế nào?

Nhưng mà, fan vốn cũng là quần thể dễ dàng quên đi, bọn họ không có tình yêu dài lâu như vậy.

Nhưng Lục Ninh Lục Viễn cách siêu sao đã không xa, mà [Cuộc chiến Phì thủy], chính là một bước vững chắc trong đó.

Chung Du Bạch mỉm cười, cảm thấy bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook