Trọng Sinh Chi Mãn Cấp Ma Mới [Vô Hạn Lưu]
Chương 8:
Lâm Thược
07/02/2022
Rốt cuộc cũng không phải cơ thể được cường hoá ở khiếp trước, không ngờ lại bị một ống kim loại đập vào sau đầu, Giang Tứ không ngất ngây tại chỗ, đã là kiên cường lắm rồi.
Nhưng bất quá cũng không trụ được bao lâu, khi mở mắt ra ... cậu mơ mơ màng màng nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng bên cạnh.
Giang Tứ tức thì phản ứng, bản năng cảm ứng được mài giũa trong trò chơi vô hạn ở kiếp trước, liền lập tức lấy ra con dao trong túi quần đâm xuống đất.
Ai ngờ tốc độ phản ứng của người kia còn nhanh hơn cậu, tay trái cầm dao của mình dừng ở trước họng đối phương vài cm, Giang Tứ còn muốn động thủ, nhưng tay phải của người đó đã tiến lên trước một bước, bóp cổ cậu.
Giang Tứ bị áp trên tường không thể động đậy, giống như con mồi đáng thương đang bị con sói gặm cắn, ngay cả bộ phận dễ bị tổn thương nhất cũng bị đối thủ khống chế gắt gao.
Chẳng qua Giang Tứ lại là một cao thủ không sợ chết, suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, con dao tiện lợi nhỏ lập tức biến thành một con dao phổ thuật dài thêm vài cm, mũi dao sắc bén hướng cổ họng đối phương đâm thẳng.
“Ngoạ tào, đừng! đừng!” Quang Cầu kinh ngạc hét lên: “Không, không, dừng lại! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm !!”
Giang Tứ đầu óc hỗn loạn hoàn toàn tỉnh táo, nhìn người này còn đang đeo khẩu trang đen. Dùng đầu lưỡi liếm môi nói: “Chậc, thì ra là anh.”
Nếu không phải là đôi mắt xanh xám vô cùng đặc biệt kia, cậu suýt chút nữa đã vkhông nhận ra.
Cảm nhận được sức lực của bàn tay dang bóp cổ mình giảm đi, Giang Tứ cũng làm bộ buông vũ khí, nhưng khoản khắc thấy tay của đối phương đã buông ra, cậu đột nhiên tấn công, hung hăng quật mạnh nam nhân, đè anh ta lên giường, lưỡi dao sắc bén chống ngay động mạch cổ của anh.
Thiếu niên giống như dã thú liếm móng vuốt sắc bén, nụ cười trên khóe miệng lạnh lùng, tà mị, chậm rãi hỏi: “Nói đi, mục đích của anh là gì?”
Sau khi trải qua kiếp trước bị lừa dối và phản bội, Giang Tứ đương nhiên không còn ngây thơ cho gằn trên đời này có nhiều người tốt.
Lý do tại sao muốn cứu cậu dù không phải người thân?
Nam nhan lạnh lùng nhìn cậu.
“A!” Một giây tiếp theo, Giang Tứ còn chưa kịp phản ứng, đã bị đối phương nắm lấy cổ tay, dễ dàng giật lấy con dao, cánh tay bị kẹp phía sau, cả người bị đẩy ngã xuống giường.
Sức lực mạnh đến không thể tưởng tượng được.
Giang Tứ còn muốn giãy dụa, nam nhân này liền đem hai tay cậu chế ngự ở phía sau, một tay cởi bỏ thắt lưng rồi rút ra trói chặt hai tay cậu, sau đó áp vào tai cậu, thanh âm băng lãnh mang theo mười phần uy hiếp: "Đừng nhúc nhích."
"Anh ..."
Giang Tứ bị trói ở trên giường, bị bàn tay rộng rãi ấm áp ôm lấy cổ cậu từ phía sau, thế mà lần này lại không giống như đang bóp cổ con mồi, mà giống đang vuốt ve cổ của thú cưng hơn.
Chỉ là hành động này không thể nó là ôn nhu, thậm chí là hơi thở kỷ luật.
Nam nhân lạnh lùng lặp lại.
“Đừng nhúc nhích.”
Giang Tứ bị cảm giác kỳ quái này làm mất cảnh giác, không khỏi rùng mình một cái, khi khôi phục lại, khí tức của cậu đã hoàn toàn bị áp chế.
Cậu quay mặt nhìn nam nhân trước mắt, đôi mắt xanh xám kia vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng khi quét qua cậu, Giang Tứ như có như không ảo giác bị bầy sói hung ác nhìn chằm chằm.
“Này.” Giọng điệu của Giang Tứ có chút bối rối, “Được rồi, mau thả tôi ra.”
Cậu minh bạch, anh ta có năng lực cường đại như vậy, muốn thứ gì thì trực tiếp đoạt là được, cần gì phải giả vờ cứu cậu?
Tuy rằng vẫn chưa rõ mục đích của người đàn ông này là gì, nhưng muốn hại cậu đã làm từ lâu rồi, cũng không cần đợi đến bây giờ.
Nhưng đối phương không nói lời nào, cũng không có ý buông tay.
“.......”
Sau khi hai người giằng co mấy chục giây trong bầu không khí kỳ quặc này, Giang Tứ mới thực sự bật cười, giống như một con mèo hoang đang phơi mình dưới ánh mặt trời, nhẹ giọng nhàng nhạt nói: “Sao, muốn giết tôi? Hay nói ... "
" Anh có sở thích đặc biệt? "
Nam nhân trấn áp cậu vẫn không chút biểu cảm, dường như có một thực thể đang lướt qua từ đầu đến chân trên cơ thể đang hơi run rẩy của thiếu niên.
Cho đến khi thỏa mãn, cuối cùng anh mới chịu buông tha cho Giang Tứ, xoay người đi vào phòng tắm.
Giang Tứ ngồi dậy, phải mất một chút sức mới thoát khỏi sự kiềm chế của thắt lưng, người gầy nên da dẻ cũng mỏng manh, mạch máu xanh lam bên dưới cũng lờ mờ hiện ra.
Chiếc thắt lưng để lại hai vết đỏ rõ ràng bất thường trên cổ tay cậu, giống như dấu vết sau khi bị ngược*.
*[Ở đây là bạo hành, nhưng mình dùng từ này cho nó mập mờ ( ꈍᴗꈍ)]
Thanh niên xoa xoa cái cổ vừa rồi bị khiềm chặt của mình, mấp máy môi: "Chậc, đúng là bệnh thần kinh."
Quang Cầu: "Ha? Ngươi có tư cách nói người khác bị thần kinh à?!"
Mười phút sau, nam nhân bước ra khỏi phòng tắm.
Vị lạnh lùng bí ẩn này vừa phải tắm nước lạnh, cởi bộ quần áo dính máu do Giang Tứ cọ nên, thân trên trần trụi đi ra.
Chiếc khẩu trang đen trên mặt anh ta cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Giang Tứ ánh mắt dừng một chút trên bắp thịt cường tráng của anh, sau đó xem như không có gì mà dời tầm mắt.
Yo, lớn lên cũng có chút soái.
Kỳ thật khách quan mà nói, thì phải là phi thường soái khí. Sóng mũi cao vút, môi mỏng, ngủ quan tinh xảo, đường nét lạnh lùng, đôi mắt sau thâm thuý.
Một khuôn mặt đủ để xuất đạo vị trí C vị*, cho nên dù đã qua nhiều năm, Giang Tứ vẫn có thể chắc chắn rằng trong trường không có người nào như vậy, người này cuối cùng là ai?
*[Trung tâm]
Vết thương trên đầu của Giang Tứ đã hoàn toàn lành lặn, thậm chí là vết thương trước đó trên cánh tay cũng đã biến mất.
Rõ ràng là hệ thống có thể làm được việc đó, nhưng ngay cả thẻ điều trị cao cấp nhất cũng không thể phục hồi nhanh đến mức này, trừ khi có người ... đem hệ thống chữa trị của tân thủ nhường cho cậu.
Đến tột cùng là ai? Trước mặt chỉ có duy nhất nam nhân này.
Giang Tứ chưa kịp nói gì, Quang Cầu đã đột nhiên trở nên hưng phấn: "A a a! Lục Vọng! Ta nhận ra hắn, hắn là Lục Vọng! Giang Tứ, ngươi biết, hắn chính là Lục Vọng! lúc đầu cũng được chọn giống ngươi. Một trong những ứng cử viên “Chúa cứu thế” của Trung Quốc! ”
Thì ra vị đại ca này không chỉ cứu mỗi mình cậu, thế nhưng lại còn sử dụng hệ thống chữa trị của tân thủ chỉ có thể dùng một lần cho cậu.
Giang Tứ liếm môi, chân thành tỏ vẻ: “Đã nhìn ra.”
Đây mới thật sự là chúa cứu thế a!
Thiếu niên khoa trương bài tỏ sự cảm động, thập phần giã tạo.
Lục Vọng không để ý bọn họ, mở tủ quần áo của Giang Tứ ra, ngửi thấy mùi hương cam ngọt ngào nhàn nhạt, sau khi lật xem không thấy quần áo thích hợp, liền mở tủ quần áo của bạn cùng phòng ra xem.
“Đừng tìm, người ở đây không có ai cao bằng anh đâu.” Giang Tứ dựa vào giường lười biếng ngáp một cái: “Nương tử, nàng trước tiên cứ mặc tạm nó đi. Đợi ta tan học, phu quân sẽ mua cho nàng một bộ. "
Quang Cầu:" Phụt "
Lục Vọng trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt lạnh lẽo như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Quang Cầu lập tức bị đọa run cầm cập, thì thào nói với vị cứu tinh của mình: “Lục Vọng không dể chọc đâu, hắn đã từng… ế!” Lúc này, nó chợt nghĩ đến một chuyện: “Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn đâu phải người của Bắc Thành?!"
Lục Vọng đã mặc lại chiếc áo khoác dích máu do bị Giang Tứ cọ lúc nãy.
Thời điểm Giang Tứ đang quan sát anh ta, nam nhân đột nhiên nhìn sang, lạnh lùng nói: “Trước đây tôi là người như nào? Tiếp tục nói đi.”
Ha? anh ta cũng có thể nhìn thấy Quang Cầu à?
Giang Tứ có chút cả kinh
Chẳng lẽ cũng do hiệu ứng cánh bướm? Tuy rằng không biết nó khi xuyên về sẽ có ảnh hưởng gì đối với Lục Vọng nhưng mà ... dù sao Quang Cầu này cũng không đáng tin lắm, không chừng lại xảy ra bug rồi.
Chỉ là một người làm sao có thể không biết chính mình đã làm gì? Nghĩ đến lúc trước hỏi tên anh ta cũng không đáp, bộ dáng này, không lẽ...?
"Lục Vọng" Giang Tứ lười biến chống cằm, biểu cảm tò mò trên khuôn mặt càn rõ ràng: "Anh mất trí nhớ?"
Nam nhân phớt lờ cậu, chỉ chăm chăm nhìn vào Quang Cầu.
“Quên đi, tôi nợ anh một ân tình. Đèn Lồng Béo nói cho anh ta biết đi.” Giang Tứ cũng chỉ là vài giây hứng thú liền biến mất, cậu đối với sự tình của Lục Vọng không hứng thú gì mấy. Lấy bộ đồng phục sạch sẽ, đi vào nhà tắm.
Quang Cầu: "Thao, ngươi không muốn cùng ta hợp tác, ta tại sao phải nghe lời ngươi, ta ..." Nói thì nói cho oai vậy, ánh mắt nó lúng túng nhìn Lục Vọng: "Ta nói ta nói ... “
Cái gì nha, tại sao một đám người này đều đáng sợ như vậy! Đèn Lồng Béo ủy khuất!
Giang Tứ tắm rửa thay quần áo xong, từ trong túi lấy ra phần thưởng vừa nãy nhận được.
Đây là một con rối nhỏ mặc lễ phục màu đỏ cổ đại, trên đầu đội mũ tân lang, là phiên bản thu nhỏ của tân lang kia, phong cách cũng giống boss phó bản vừa rồi nhưng dễ thương hơn nhiều.
Cậu cởi chiếc mũ của con rối nhỏ ra để nhìn kỹ hơn, đột nhiên nhận ra khuôn mặt của con rối nhỏ không thể giải thích được ... làm sao nó có thể giống khuôn mặt người kia như vậy được? Ngay cả mùi hương trên cơ thể cũng giống nhau như đúc.
Giang Tứ mở ra tích phân thương thành, nhìn thấy tên của nó trong các vật phẩm mới nhận được.
"Như ý lang quân (Hiếm)"
Giang Tứ kiếp trước trong trò chơi vô hạn đã sớm thành thói quen, đối với những loại tên hạng hai kỳ lạ, căn bản không để ý.
Sau đó, cậu mở phần mô tả thuộc tính của đạo cụ này ra.
[Buff cùng cam: Khi mang vật phẩm cùng『 mỹ diễm kiều thê ( hiếm ) 』, cả hai bên có thể được tăng 30% buff thuộc tính cá nhân, nhưng khi một bên vứt bỏ đạo cụ, hai bên đều sẽ mất đi phần thưởng thuộc tính. ]
[Buff cộng khổ: Giống ở |Buff cùng cam|, khi một trong những người nắm giữ bị loại bỏ, người còn lại cũng sẽ bị thương nặng và mất đi phần thưởng thuộc tính. ]
[Đây là đạo cụ ràng buộc, nó chỉ có thể bị loại bỏ chứ không thể chuyển tiếp. Nó sẽ tự động biến mất nếu không trở lại với chủ sở hữu trong vòng 24 giờ. ]
Không cần đoán cũng biết 『 mỹ nhan kiều thê ( hiếm) 』hơn phân nửa là ở trong tay Lục Vọng.
Tuy rằng người trực tiếp loại bỏ boss là Giang Tứ, nhưng Lục Vọng cũng có tham gia động thủ, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta, sớm cũng đã chuẩn bị loại bỏ Boss.
Cho nên chắc chắn anh ta cũng đồng dạng nhận được phần thưởng phó bản.
Có một chuỗi ký tự nhỏ màu vàng ở dưới cùng của mô tả về đạo cụ này.
[Vật phẩm này chứa kỹ năng ẩn, hai vị cũng có thể tự thâm dò nga ~ XD]
Giang Tứ đời trước cũng từng nhận được đạo cụ có kỹ năng ẩn. Tuy loại đạo cụ này rất hiếm, nhưng đôi khi cũng hố thấy bà. Vì bạn không biết kỹ năng kia là tốt hay xấu, không biết khi nào sẽ phát động, phi thường không thể kiểm soát.
Còn có "Buff cộng khổ" đã hố người ta thấy bà, khác nào đem mạng sống hai người buột lại vào nhau đâu cơ chứ.
Nhưng 30% phần thưởng thuộc tính này lại thật sự quá hấp dẫn
Phần thưởng 30% thuộc tính trong suốt trò chơi tuyệt đối là cấp bậc cao nhất trong các đạo cụ hiếm. Phần thưởng 30% này bao gồm nhưng không giới hạn ở sức mạnh và tốc độ, mà còn bao gồm cả tầm nhìn, tốc độ phản ứng, v.v.
Khả năng chiến đấu của bản thân Giang Tứ không hề yếu, phần thưởng này đem trên người cậu có thể nói là hổ mọc thêm cánh, sau này tay không xé Boss sẽ càng vui hơn.
Lúc tên tiểu nhân Giang Tứ ra ngoài, Quang Cầu cũng vừa lúc nói xong với Lục Vọng.
“Nương tử.” Giang Tứ gọi anh lại: “Con rối bên người…”
Quả nhiên mặc bài poker liếc cậu một cái, liền xoay người đi ra ngoài.
Mông Giang Tứ đột nhiên cảm thấy lành lạnh*, lúc đi ra cậu mặc áo sơ mi trắng, lộ ra mảng lớn da trắng, vết đỏ để lại khắp các bộ phận trên người cậu đặc biệt rõ ràng.
*[Theo nghĩa bóng nha mấy má→_→]
Cậu chớp chớp mắt với vẻ mặt vô cùng ngây thơ: “Này, Đèn Lồng Béo, ngươi có phải hay không nói xấu tao trước anh ấy?”
Quang Cầu “....…”
“Này, hắn còn cần ta nói sao? Ngươi dám dùng một con dao loại bỏ người chơi khác. Là người bình thường thì ai mà nghĩ ngươi là người tốt cơ chứ! Hơn nữa, người ta cứu ngươi, mà ngươi vừa tỉnh dậy đã kề dao vào cổ người ta! Mặc dù Lục Vọng bị mất trí nhớ, nhưng tinh thần nghĩa hiệp của hắn vẫn đầy ắp, được chứ? Khi trò chơi chưa bắt đầu. Trước đây, hắn vốn là võ sĩ tự do đẳng cấp thế giới, người đã giành chức vô địch và mang về vinh quang cho đất nước, trong lòng ngươi rốt cuộc có hay không suy nghĩ?! "
" Ồ, là huấn luyện viên chuyên nghiệp? "Giang Tứ lại sờ sờ cái cổ xém bị Lục Vọng bóp nghẹt:" Thảo nào sức lực lớn như vậy ... Tao hiện tại thật sự đánh không lại anh ta. "
Quang Cầu: " ??? "
Hiện tại không lại? Không lẽ về sau ngươi còn định đánh tiếp?!
"Không được, Giang Tứ, mau bỏ cái ý tưởng nguy hiểm kia đi! Lục Vọng bây giờ là cứu tinh thay thế của ta. Hắn nói có thể cân nhắc hợp tác với ta để cứu thế giới!"
Trong một ngày ngắn ngủi này, nó đã từ bỏ thuyết phục Giang Tứ cứu rồi thế giới rồi.
Không có khả năng! Hoàn toàn không có khả năng! Giang Tứ không quỷ diệt thế giới là đã tốt lắm rồi.
“Ngươi cũng thật không biết xấu hổ.” Giang Tứ mặt vô biểu tình: “Anh ta đang mất trí nhớ, ngươi lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
Tên “Lục Vọng” đời trước vô cùng nổi tiếng, có thể nói là không ai sánh bằng. Không ai trên toàn thế giới biết là không biết anh ta, bởi vì cái tên này hàng năm vẫn treo top 1 trên bảng xếp hạng tích phân, số lần một mình thông quan phó bản nhiều vô số kể.
Khi Giang Tứ vẫn còn sống, anh ta đã trở thành chủ tịch của Viêm Quang, tổ chức chiến lược trò chơi lớn nhất cả nước và là một trong những người trên thế giới gần nhất với việc phá đảo trò chơi.
Nói tóm lại, anh ta chính sát là một người chơi siêu cấp đại lão.
Quang Cầu: "Nào có! Ta nói đều là sự thật! Vả lại hắn cũng không hoàn toàn tin ta. Ngày mai hắn sẽ lên đường trở về Hải Thành để điều tra thân phận của chính mình, sau đó mới quyết định có muốn cùng ta hợp tác hay không. Đúng rồi, Giang Tứ, ngươi thật sự không tính đến việc hợp tác với ta sao? Ta đã quy hoạch ra một con đường thăng cấp nhanh nhất, bảo đảm trong vòng một năm ngươi liền có thể tích góp thật nhiều tính phân cùng đạo cụ ... "
" Nói thật " Giang Tứ vẫn đang mỉm cười, dưới ánh mắt mong đợi của Quang Cầu, cậu thốt ra ba chữ: “Không nghĩ tới.”
“Hazz…” Quang Cầu nản lòng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
Mặc dù nó có vạn phần bất đắc dĩ, nhưng nó cũng chỉ có thể đi theo Giang Tứ mà thôi.
“Về nhà, tìm ba mẹ tao, còn có em trai, tao không muốn về muộn.”
"Đúng vậy a!” Quang Cầu nhìn nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt thiếu niên, thầm nghĩ Giang Tứ cũng không thật sự là kẻ điên, chả phải cũng muốn về nhà gặp người thân hay sao!.
Nó bị chính mình bổ não ra cảnh tượng phụ tử tình thâm, xém tí nữa đã khóc vì cảm động.
Nhưng nó đâu biết Giang Tứ đang nghĩ phải bắt họ trả giá như thế nào.
[[Thôi! Bé Đèn Lồng Béo còn bị sốc dài dài]]
[[Mình thường hay bị loạn từ ngữ nên bạn nào thấy thì bỏ qua cho mình nha꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡]]
Nhưng bất quá cũng không trụ được bao lâu, khi mở mắt ra ... cậu mơ mơ màng màng nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng bên cạnh.
Giang Tứ tức thì phản ứng, bản năng cảm ứng được mài giũa trong trò chơi vô hạn ở kiếp trước, liền lập tức lấy ra con dao trong túi quần đâm xuống đất.
Ai ngờ tốc độ phản ứng của người kia còn nhanh hơn cậu, tay trái cầm dao của mình dừng ở trước họng đối phương vài cm, Giang Tứ còn muốn động thủ, nhưng tay phải của người đó đã tiến lên trước một bước, bóp cổ cậu.
Giang Tứ bị áp trên tường không thể động đậy, giống như con mồi đáng thương đang bị con sói gặm cắn, ngay cả bộ phận dễ bị tổn thương nhất cũng bị đối thủ khống chế gắt gao.
Chẳng qua Giang Tứ lại là một cao thủ không sợ chết, suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, con dao tiện lợi nhỏ lập tức biến thành một con dao phổ thuật dài thêm vài cm, mũi dao sắc bén hướng cổ họng đối phương đâm thẳng.
“Ngoạ tào, đừng! đừng!” Quang Cầu kinh ngạc hét lên: “Không, không, dừng lại! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm !!”
Giang Tứ đầu óc hỗn loạn hoàn toàn tỉnh táo, nhìn người này còn đang đeo khẩu trang đen. Dùng đầu lưỡi liếm môi nói: “Chậc, thì ra là anh.”
Nếu không phải là đôi mắt xanh xám vô cùng đặc biệt kia, cậu suýt chút nữa đã vkhông nhận ra.
Cảm nhận được sức lực của bàn tay dang bóp cổ mình giảm đi, Giang Tứ cũng làm bộ buông vũ khí, nhưng khoản khắc thấy tay của đối phương đã buông ra, cậu đột nhiên tấn công, hung hăng quật mạnh nam nhân, đè anh ta lên giường, lưỡi dao sắc bén chống ngay động mạch cổ của anh.
Thiếu niên giống như dã thú liếm móng vuốt sắc bén, nụ cười trên khóe miệng lạnh lùng, tà mị, chậm rãi hỏi: “Nói đi, mục đích của anh là gì?”
Sau khi trải qua kiếp trước bị lừa dối và phản bội, Giang Tứ đương nhiên không còn ngây thơ cho gằn trên đời này có nhiều người tốt.
Lý do tại sao muốn cứu cậu dù không phải người thân?
Nam nhan lạnh lùng nhìn cậu.
“A!” Một giây tiếp theo, Giang Tứ còn chưa kịp phản ứng, đã bị đối phương nắm lấy cổ tay, dễ dàng giật lấy con dao, cánh tay bị kẹp phía sau, cả người bị đẩy ngã xuống giường.
Sức lực mạnh đến không thể tưởng tượng được.
Giang Tứ còn muốn giãy dụa, nam nhân này liền đem hai tay cậu chế ngự ở phía sau, một tay cởi bỏ thắt lưng rồi rút ra trói chặt hai tay cậu, sau đó áp vào tai cậu, thanh âm băng lãnh mang theo mười phần uy hiếp: "Đừng nhúc nhích."
"Anh ..."
Giang Tứ bị trói ở trên giường, bị bàn tay rộng rãi ấm áp ôm lấy cổ cậu từ phía sau, thế mà lần này lại không giống như đang bóp cổ con mồi, mà giống đang vuốt ve cổ của thú cưng hơn.
Chỉ là hành động này không thể nó là ôn nhu, thậm chí là hơi thở kỷ luật.
Nam nhân lạnh lùng lặp lại.
“Đừng nhúc nhích.”
Giang Tứ bị cảm giác kỳ quái này làm mất cảnh giác, không khỏi rùng mình một cái, khi khôi phục lại, khí tức của cậu đã hoàn toàn bị áp chế.
Cậu quay mặt nhìn nam nhân trước mắt, đôi mắt xanh xám kia vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng khi quét qua cậu, Giang Tứ như có như không ảo giác bị bầy sói hung ác nhìn chằm chằm.
“Này.” Giọng điệu của Giang Tứ có chút bối rối, “Được rồi, mau thả tôi ra.”
Cậu minh bạch, anh ta có năng lực cường đại như vậy, muốn thứ gì thì trực tiếp đoạt là được, cần gì phải giả vờ cứu cậu?
Tuy rằng vẫn chưa rõ mục đích của người đàn ông này là gì, nhưng muốn hại cậu đã làm từ lâu rồi, cũng không cần đợi đến bây giờ.
Nhưng đối phương không nói lời nào, cũng không có ý buông tay.
“.......”
Sau khi hai người giằng co mấy chục giây trong bầu không khí kỳ quặc này, Giang Tứ mới thực sự bật cười, giống như một con mèo hoang đang phơi mình dưới ánh mặt trời, nhẹ giọng nhàng nhạt nói: “Sao, muốn giết tôi? Hay nói ... "
" Anh có sở thích đặc biệt? "
Nam nhân trấn áp cậu vẫn không chút biểu cảm, dường như có một thực thể đang lướt qua từ đầu đến chân trên cơ thể đang hơi run rẩy của thiếu niên.
Cho đến khi thỏa mãn, cuối cùng anh mới chịu buông tha cho Giang Tứ, xoay người đi vào phòng tắm.
Giang Tứ ngồi dậy, phải mất một chút sức mới thoát khỏi sự kiềm chế của thắt lưng, người gầy nên da dẻ cũng mỏng manh, mạch máu xanh lam bên dưới cũng lờ mờ hiện ra.
Chiếc thắt lưng để lại hai vết đỏ rõ ràng bất thường trên cổ tay cậu, giống như dấu vết sau khi bị ngược*.
*[Ở đây là bạo hành, nhưng mình dùng từ này cho nó mập mờ ( ꈍᴗꈍ)]
Thanh niên xoa xoa cái cổ vừa rồi bị khiềm chặt của mình, mấp máy môi: "Chậc, đúng là bệnh thần kinh."
Quang Cầu: "Ha? Ngươi có tư cách nói người khác bị thần kinh à?!"
Mười phút sau, nam nhân bước ra khỏi phòng tắm.
Vị lạnh lùng bí ẩn này vừa phải tắm nước lạnh, cởi bộ quần áo dính máu do Giang Tứ cọ nên, thân trên trần trụi đi ra.
Chiếc khẩu trang đen trên mặt anh ta cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Giang Tứ ánh mắt dừng một chút trên bắp thịt cường tráng của anh, sau đó xem như không có gì mà dời tầm mắt.
Yo, lớn lên cũng có chút soái.
Kỳ thật khách quan mà nói, thì phải là phi thường soái khí. Sóng mũi cao vút, môi mỏng, ngủ quan tinh xảo, đường nét lạnh lùng, đôi mắt sau thâm thuý.
Một khuôn mặt đủ để xuất đạo vị trí C vị*, cho nên dù đã qua nhiều năm, Giang Tứ vẫn có thể chắc chắn rằng trong trường không có người nào như vậy, người này cuối cùng là ai?
*[Trung tâm]
Vết thương trên đầu của Giang Tứ đã hoàn toàn lành lặn, thậm chí là vết thương trước đó trên cánh tay cũng đã biến mất.
Rõ ràng là hệ thống có thể làm được việc đó, nhưng ngay cả thẻ điều trị cao cấp nhất cũng không thể phục hồi nhanh đến mức này, trừ khi có người ... đem hệ thống chữa trị của tân thủ nhường cho cậu.
Đến tột cùng là ai? Trước mặt chỉ có duy nhất nam nhân này.
Giang Tứ chưa kịp nói gì, Quang Cầu đã đột nhiên trở nên hưng phấn: "A a a! Lục Vọng! Ta nhận ra hắn, hắn là Lục Vọng! Giang Tứ, ngươi biết, hắn chính là Lục Vọng! lúc đầu cũng được chọn giống ngươi. Một trong những ứng cử viên “Chúa cứu thế” của Trung Quốc! ”
Thì ra vị đại ca này không chỉ cứu mỗi mình cậu, thế nhưng lại còn sử dụng hệ thống chữa trị của tân thủ chỉ có thể dùng một lần cho cậu.
Giang Tứ liếm môi, chân thành tỏ vẻ: “Đã nhìn ra.”
Đây mới thật sự là chúa cứu thế a!
Thiếu niên khoa trương bài tỏ sự cảm động, thập phần giã tạo.
Lục Vọng không để ý bọn họ, mở tủ quần áo của Giang Tứ ra, ngửi thấy mùi hương cam ngọt ngào nhàn nhạt, sau khi lật xem không thấy quần áo thích hợp, liền mở tủ quần áo của bạn cùng phòng ra xem.
“Đừng tìm, người ở đây không có ai cao bằng anh đâu.” Giang Tứ dựa vào giường lười biếng ngáp một cái: “Nương tử, nàng trước tiên cứ mặc tạm nó đi. Đợi ta tan học, phu quân sẽ mua cho nàng một bộ. "
Quang Cầu:" Phụt "
Lục Vọng trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt lạnh lẽo như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Quang Cầu lập tức bị đọa run cầm cập, thì thào nói với vị cứu tinh của mình: “Lục Vọng không dể chọc đâu, hắn đã từng… ế!” Lúc này, nó chợt nghĩ đến một chuyện: “Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn đâu phải người của Bắc Thành?!"
Lục Vọng đã mặc lại chiếc áo khoác dích máu do bị Giang Tứ cọ lúc nãy.
Thời điểm Giang Tứ đang quan sát anh ta, nam nhân đột nhiên nhìn sang, lạnh lùng nói: “Trước đây tôi là người như nào? Tiếp tục nói đi.”
Ha? anh ta cũng có thể nhìn thấy Quang Cầu à?
Giang Tứ có chút cả kinh
Chẳng lẽ cũng do hiệu ứng cánh bướm? Tuy rằng không biết nó khi xuyên về sẽ có ảnh hưởng gì đối với Lục Vọng nhưng mà ... dù sao Quang Cầu này cũng không đáng tin lắm, không chừng lại xảy ra bug rồi.
Chỉ là một người làm sao có thể không biết chính mình đã làm gì? Nghĩ đến lúc trước hỏi tên anh ta cũng không đáp, bộ dáng này, không lẽ...?
"Lục Vọng" Giang Tứ lười biến chống cằm, biểu cảm tò mò trên khuôn mặt càn rõ ràng: "Anh mất trí nhớ?"
Nam nhân phớt lờ cậu, chỉ chăm chăm nhìn vào Quang Cầu.
“Quên đi, tôi nợ anh một ân tình. Đèn Lồng Béo nói cho anh ta biết đi.” Giang Tứ cũng chỉ là vài giây hứng thú liền biến mất, cậu đối với sự tình của Lục Vọng không hứng thú gì mấy. Lấy bộ đồng phục sạch sẽ, đi vào nhà tắm.
Quang Cầu: "Thao, ngươi không muốn cùng ta hợp tác, ta tại sao phải nghe lời ngươi, ta ..." Nói thì nói cho oai vậy, ánh mắt nó lúng túng nhìn Lục Vọng: "Ta nói ta nói ... “
Cái gì nha, tại sao một đám người này đều đáng sợ như vậy! Đèn Lồng Béo ủy khuất!
Giang Tứ tắm rửa thay quần áo xong, từ trong túi lấy ra phần thưởng vừa nãy nhận được.
Đây là một con rối nhỏ mặc lễ phục màu đỏ cổ đại, trên đầu đội mũ tân lang, là phiên bản thu nhỏ của tân lang kia, phong cách cũng giống boss phó bản vừa rồi nhưng dễ thương hơn nhiều.
Cậu cởi chiếc mũ của con rối nhỏ ra để nhìn kỹ hơn, đột nhiên nhận ra khuôn mặt của con rối nhỏ không thể giải thích được ... làm sao nó có thể giống khuôn mặt người kia như vậy được? Ngay cả mùi hương trên cơ thể cũng giống nhau như đúc.
Giang Tứ mở ra tích phân thương thành, nhìn thấy tên của nó trong các vật phẩm mới nhận được.
"Như ý lang quân (Hiếm)"
Giang Tứ kiếp trước trong trò chơi vô hạn đã sớm thành thói quen, đối với những loại tên hạng hai kỳ lạ, căn bản không để ý.
Sau đó, cậu mở phần mô tả thuộc tính của đạo cụ này ra.
[Buff cùng cam: Khi mang vật phẩm cùng『 mỹ diễm kiều thê ( hiếm ) 』, cả hai bên có thể được tăng 30% buff thuộc tính cá nhân, nhưng khi một bên vứt bỏ đạo cụ, hai bên đều sẽ mất đi phần thưởng thuộc tính. ]
[Buff cộng khổ: Giống ở |Buff cùng cam|, khi một trong những người nắm giữ bị loại bỏ, người còn lại cũng sẽ bị thương nặng và mất đi phần thưởng thuộc tính. ]
[Đây là đạo cụ ràng buộc, nó chỉ có thể bị loại bỏ chứ không thể chuyển tiếp. Nó sẽ tự động biến mất nếu không trở lại với chủ sở hữu trong vòng 24 giờ. ]
Không cần đoán cũng biết 『 mỹ nhan kiều thê ( hiếm) 』hơn phân nửa là ở trong tay Lục Vọng.
Tuy rằng người trực tiếp loại bỏ boss là Giang Tứ, nhưng Lục Vọng cũng có tham gia động thủ, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta, sớm cũng đã chuẩn bị loại bỏ Boss.
Cho nên chắc chắn anh ta cũng đồng dạng nhận được phần thưởng phó bản.
Có một chuỗi ký tự nhỏ màu vàng ở dưới cùng của mô tả về đạo cụ này.
[Vật phẩm này chứa kỹ năng ẩn, hai vị cũng có thể tự thâm dò nga ~ XD]
Giang Tứ đời trước cũng từng nhận được đạo cụ có kỹ năng ẩn. Tuy loại đạo cụ này rất hiếm, nhưng đôi khi cũng hố thấy bà. Vì bạn không biết kỹ năng kia là tốt hay xấu, không biết khi nào sẽ phát động, phi thường không thể kiểm soát.
Còn có "Buff cộng khổ" đã hố người ta thấy bà, khác nào đem mạng sống hai người buột lại vào nhau đâu cơ chứ.
Nhưng 30% phần thưởng thuộc tính này lại thật sự quá hấp dẫn
Phần thưởng 30% thuộc tính trong suốt trò chơi tuyệt đối là cấp bậc cao nhất trong các đạo cụ hiếm. Phần thưởng 30% này bao gồm nhưng không giới hạn ở sức mạnh và tốc độ, mà còn bao gồm cả tầm nhìn, tốc độ phản ứng, v.v.
Khả năng chiến đấu của bản thân Giang Tứ không hề yếu, phần thưởng này đem trên người cậu có thể nói là hổ mọc thêm cánh, sau này tay không xé Boss sẽ càng vui hơn.
Lúc tên tiểu nhân Giang Tứ ra ngoài, Quang Cầu cũng vừa lúc nói xong với Lục Vọng.
“Nương tử.” Giang Tứ gọi anh lại: “Con rối bên người…”
Quả nhiên mặc bài poker liếc cậu một cái, liền xoay người đi ra ngoài.
Mông Giang Tứ đột nhiên cảm thấy lành lạnh*, lúc đi ra cậu mặc áo sơ mi trắng, lộ ra mảng lớn da trắng, vết đỏ để lại khắp các bộ phận trên người cậu đặc biệt rõ ràng.
*[Theo nghĩa bóng nha mấy má→_→]
Cậu chớp chớp mắt với vẻ mặt vô cùng ngây thơ: “Này, Đèn Lồng Béo, ngươi có phải hay không nói xấu tao trước anh ấy?”
Quang Cầu “....…”
“Này, hắn còn cần ta nói sao? Ngươi dám dùng một con dao loại bỏ người chơi khác. Là người bình thường thì ai mà nghĩ ngươi là người tốt cơ chứ! Hơn nữa, người ta cứu ngươi, mà ngươi vừa tỉnh dậy đã kề dao vào cổ người ta! Mặc dù Lục Vọng bị mất trí nhớ, nhưng tinh thần nghĩa hiệp của hắn vẫn đầy ắp, được chứ? Khi trò chơi chưa bắt đầu. Trước đây, hắn vốn là võ sĩ tự do đẳng cấp thế giới, người đã giành chức vô địch và mang về vinh quang cho đất nước, trong lòng ngươi rốt cuộc có hay không suy nghĩ?! "
" Ồ, là huấn luyện viên chuyên nghiệp? "Giang Tứ lại sờ sờ cái cổ xém bị Lục Vọng bóp nghẹt:" Thảo nào sức lực lớn như vậy ... Tao hiện tại thật sự đánh không lại anh ta. "
Quang Cầu: " ??? "
Hiện tại không lại? Không lẽ về sau ngươi còn định đánh tiếp?!
"Không được, Giang Tứ, mau bỏ cái ý tưởng nguy hiểm kia đi! Lục Vọng bây giờ là cứu tinh thay thế của ta. Hắn nói có thể cân nhắc hợp tác với ta để cứu thế giới!"
Trong một ngày ngắn ngủi này, nó đã từ bỏ thuyết phục Giang Tứ cứu rồi thế giới rồi.
Không có khả năng! Hoàn toàn không có khả năng! Giang Tứ không quỷ diệt thế giới là đã tốt lắm rồi.
“Ngươi cũng thật không biết xấu hổ.” Giang Tứ mặt vô biểu tình: “Anh ta đang mất trí nhớ, ngươi lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
Tên “Lục Vọng” đời trước vô cùng nổi tiếng, có thể nói là không ai sánh bằng. Không ai trên toàn thế giới biết là không biết anh ta, bởi vì cái tên này hàng năm vẫn treo top 1 trên bảng xếp hạng tích phân, số lần một mình thông quan phó bản nhiều vô số kể.
Khi Giang Tứ vẫn còn sống, anh ta đã trở thành chủ tịch của Viêm Quang, tổ chức chiến lược trò chơi lớn nhất cả nước và là một trong những người trên thế giới gần nhất với việc phá đảo trò chơi.
Nói tóm lại, anh ta chính sát là một người chơi siêu cấp đại lão.
Quang Cầu: "Nào có! Ta nói đều là sự thật! Vả lại hắn cũng không hoàn toàn tin ta. Ngày mai hắn sẽ lên đường trở về Hải Thành để điều tra thân phận của chính mình, sau đó mới quyết định có muốn cùng ta hợp tác hay không. Đúng rồi, Giang Tứ, ngươi thật sự không tính đến việc hợp tác với ta sao? Ta đã quy hoạch ra một con đường thăng cấp nhanh nhất, bảo đảm trong vòng một năm ngươi liền có thể tích góp thật nhiều tính phân cùng đạo cụ ... "
" Nói thật " Giang Tứ vẫn đang mỉm cười, dưới ánh mắt mong đợi của Quang Cầu, cậu thốt ra ba chữ: “Không nghĩ tới.”
“Hazz…” Quang Cầu nản lòng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
Mặc dù nó có vạn phần bất đắc dĩ, nhưng nó cũng chỉ có thể đi theo Giang Tứ mà thôi.
“Về nhà, tìm ba mẹ tao, còn có em trai, tao không muốn về muộn.”
"Đúng vậy a!” Quang Cầu nhìn nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt thiếu niên, thầm nghĩ Giang Tứ cũng không thật sự là kẻ điên, chả phải cũng muốn về nhà gặp người thân hay sao!.
Nó bị chính mình bổ não ra cảnh tượng phụ tử tình thâm, xém tí nữa đã khóc vì cảm động.
Nhưng nó đâu biết Giang Tứ đang nghĩ phải bắt họ trả giá như thế nào.
[[Thôi! Bé Đèn Lồng Béo còn bị sốc dài dài]]
[[Mình thường hay bị loạn từ ngữ nên bạn nào thấy thì bỏ qua cho mình nha꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡]]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.