Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu
Chương 95: Chương 95
Cẩm Trọng
10/03/2018
Phục Kỳ ngủ rồi, Thiện Diệu mở mắt ra, từ trên giường đứng lên, đi ra bên ngoài gọi điện cho Vân Hạo Dương hỏi về chuyện Mộ Dung Khanh. Dám đụng vào vợ hắn, sẽ phải trả giá đại giới. Vốn còn nhỡ chút tình nghĩa cũ, xem ra giờ không cần. Không muốn nói gì trước mặt Phục Kỳ, tuy rằng rất muốn cho Phục Kỳ biết mình rất để ý em ấy, chính là chết tiệt, Phục Kỳ còn đang sợ hắn.
“Cứ theo quy tắc cũ, đóng băng sao?”
“Không, tiện nghi y quá. Không cần bảo hộ hình tượng của y nữa, truyền thông muốn chụp cái gì thì chụp. Nếu tài liệu không đủ thì không ngại châm thêm ít lửa, tóm lại phải chỉnh cho y càng thối càng tốt, giải quyết nhanh lên. Còn có, cám ơn ông.”
“Khách sáo làm gì. Ừ, trong tủ lạnh không có sao, em cẩn thận tìm xem.”
Câu sau kia hiển nhiên không phải nói với Thiện Diệu, hắn vừa định hỏi đang nói chuyện với ai thế, đối phương lại trực tiếp cúp điện thoại. Xoay người chuẩn bị trở về phòng, lại bị chú Lâm im lặng đứng sau hù cho sợ nhảy dựng.
“Chú Lâm, làm cháu sợ muốn chết, sao chú còn chưa trở về phòng nghỉ ngơi?” Nếu không có chuyện gì thì chú Lâm đều có thói quen đi nghỉ sớm vào buổi tối.
“Thiếu gia, cậu quên mang mũ?”
“A.” Thiện Diệu lúc này mới nhớ tới hắn đối mặt với chú Lâm lại không có mang mũ.”A, cái kia, không cẩn thận đụng đầu.”
Chú Lâm thở dài: “Là chê tôi hay cáo trạng cậu với lão gia tử sao, cho nên gạt tôi?”
“Không có, cháu biết chú là tốt với cháu. Nhưng này cái thật sự không có gì, đã khuya, chú đi ngủ sớm một chút, nhớ phải ngâm chân nhưng đừng ngâm lâu quá.” Thiện Diệu nhẹ đẩy chú Lâm.
“Ngày mai cậu qua chỗ lão gia tử chủ động tự thú hay là chờ lão gia tử phái người lại đây áp cậu qua giải thích.”
“Chú Lâm.” Thiện Diệu ai ai mà kêu.
Chú Lâm buồn bực nói: “Trên đầu sao lại bị thương, chẳng lẽ cậu lại đi theo Hứa Đằng lăn lộn sao? Ban đầu cậu đã đáp ứng ra sao với lão gia tử cùng lão gia, lão gia vì cậu còn bị lão gia tử đánh, sao cậu lại làm thế với ông ấy.”
“Anh ấy là vì cứu cháu, không phải đi đánh nhau.” Phục Kỳ mở cửa, sắc mặt trắng bệch.
“Đánh thức em sao?” Thiện Diệu tiến lên hỏi, chắn giữa Phục Kỳ cùng chú Lâm. Việc này không thể nói tiếp.”Nhanh đi ngủ, cứ để anh giải thích cho.”
Phục Kỳ lắc đầu, đẩy ra Thiện Diệu: “Hôm đi họp phụ huynh, cháu xảy ra tranh chấp với người ta, người nọ nói năng không chừng mực còn động thủ với cháu, Diệu tức quá, lý luận với người ta, không nghĩ tới người đó lại lấy cái chai đập lên đầu Diệu.”
“Cậu không sao chứ?” Chú Lâm chuyển lực chú ý lên người Phục Kỳ.
“Không có việc gì, may mà có Diệu ở bên cạnh.”
Chú Lâm vẫn oán giận: “Hai người cũng thật là, phát sinh tranh chấp thì thôi, sao còn muốn lừa tôi, vết thương đã để bác sĩ Thường xem qua chưa?”
“Sớm xem qua rồi.” Thiện Diệu bồi lời hay nói: “Không có chuyện gì. Nếu không phải bác sĩ Thường băng bó quá rõ ràng, miệng vết thương nhỏ như vậy căn bản nhìn không ra.”
Chú Lâm trách mắng: “Hồ nháo.”
“Là cháu không cho nói. Sự tình là do cháu mà nên, cháu c=sợ chú và lão gia tử buồn bực cháu.” Phục Kỳ thấp thỏm nói.
Chú Lâm không khỏi cười nói: “Sao lại thế, thiếu gia vốn nên che chở cậu. Để người khác động tay chân với cậu đã nói lên cậu ấy vẫn chưa đủ cẩn thận, ngày mai tôi sẽ nói cho lão gia tử.”
“Ai, đừng mà, chú Lâm, tha cháu đi, đừng để lão gia tử lo lắng.”
Do Thiện Diệu không ngừng khẩn cầu, cùng với Phục Kỳ thường thường nói vài câu lời hay, chú Lâm mới miễn cưỡng xem như đồng ý. Đưa chú Lâm xuống lầu, hai người đều ra một thân mồ hôi.
Thiện Diệu duỗi cánh tay, ôm người vào ngực mình, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại không nói cho chú Lâm?”
“Tôi cũng sợ lão gia tử lo lắng mà.” Phục Kỳ hơi chút động động, tìm tư thế thoải mái trong ngực Thiện Diệu, ngủ tiếp: “Tôi còn sợ lão gia tử giận chó đánh mèo lên bác sĩ Đông, dù sao thì lúc tôi khó khăn nhất, anh ta cũng đã giúp tôi. Nếu không phải nhờ anh ta, cũng không biết có thể có Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần hay không.”
“Kỳ, về sau sẽ không.”
“Tôi biết.”
“Em phải tin tưởng anh.”
“Ừ.”
Thiện Diệu thấy cậu còn chưa ngủ, chịu không nổi tò mò, lại hỏi tiếp: “Hòa Bình nói dối anh là 1 người phụ nữ nước ngoài sinh con cho anh, lúc ấy anh đã đưa một số tiền lớn để Hòa Bình chuyển qua, em có nhận số tiền kia không?” Có số tiền kia, cũng đủ cho Phục Kỳ sống không lo gì mà chăm Tiểu Thần. Hắn ban đầu vô tâm hỏi, sau lại cố kỵ tự tôn của Phục Kỳ, không dám hỏi.
Phục Kỳ nhất thời tỉnh cả ngủ. Nhưng cậu không dám mở mắt ra, giả bộ ngủ trốn tránh trả lời. Ký ức sinh con cậu đều không có, khoản tiền lớn kia, cậu đâu có biết gì.
Thiện Diệu tự cố tự địa giải tích: “Trước kia lúc em theo anh, đều tiêu tiền lên người anh đúng không?” Không ai trả lời. Thiện Diệu lại tự đáp nói: “Đúng không, em cũng thật ngốc, anh có cái gì, trước kia anh căn bản không đáng để em làm như vậy.”
Phục Kỳ cảm giác trên mặt có chất lỏng lạnh lẽo trợt xuống. Lông mi rung động, như trước lại không chịu tỉnh, hạ quyết tâm biết Thiện Diệu sẽ không cưỡng bức cậu trả lời.
Qua vài ngày, hai đứa nhỏ mới bị đuổi về. Thiện Diệu đi đón 3 bận, Thiện Phú Phong ngay cả cổng cũng không cho hắn đi vào, thứ nhất là bực hắn hôm đó ôm Phục Kỳ xoay quanh trong đại tuyết, thứ hai, thật sự luyến tiếc hai thằng cháu trở về, tuy rằng Thiện Sơ rất nghịch, luôn phá hoại lúc ông dạy Phục Thần ý tưởng kiếm tiền. Nhưng cũng may Phục Thần cũng muốn học, nói vài lời hay với Thiện Sơ, có thể kiên trì học được một hồi.
Thiện Sơ về đến nhà đã muốn nhào lên người Phục Kỳ, lần này không cần Thiện Diệu túm người, Phục Thần đã ra tay.”Anh, ông nói, trong bụng cha có em gái hoặc em trai nhỏ, kêu chúng mình không được nháo cha mà.”
“Được rồi, được rồi, anh không có nháo. Cái gì em trai em gái, thật đáng ghét.” Thiện Sơ ủy khuất liếc Phục Kỳ một cái, “bạch bạch bạch” trở về phòng.
Phục Thần rất muốn đuổi theo dỗ Thiện Sơ, nhưng nó bị ba bắt được, phải làm người truyền lời, thuyết minh cho ba những thứ ông đưa là để làm gì. Hơn phân nửa đều là cho Phục Kỳ bổ thân mình, còn lại hơn phân nửa là cho Thiện Sơ bổ thân mình, sau đó mới là thuốc bổ cho Phục Thần cùng Thiện Diệu.
Thiện Diệu nhíu mày, chút thương tích này của hắn cũng không cần uống thuốc bổ gì, chỉ là cảm thấy cho Phục Thần quá ít, Phục Thần vừa lùn vừa gầy mới nên bồi bổ. “Ngoan, lúc đi chúc tết, ba sẽ tự mình qua chỗ cụ nội vơ vét thứ tốt hơn cho con.”
“Con mới không thèm đâu, khó uống chết được.” Phục Thần mở 2 tay ra, muốn ba ôm. Thiện Diệu ôm lấy nó, nghe nó dõng dạc mà nói: “Ba ơi, qua năm này, con đã 6t rồi, không thể đưa cho con một cái công ty sao?”
“Đưa cái gì?” Thiện Diệu kinh ngạc. Công ty cái gì, hắn ba mươi tuổi cũng chỉ có hai cái nha. Còn có một cái sắp giữ không được.
“Con muốn 1 cái công ty kiếm tiền chơi.”
“Ngoan, đây không phải là thứ con có thể đùa.”
Phục Thần dùng sức nhéo bắp đùi, vội la lên: “Sao lại không thể, không được, không được, lễ mừng năm mới phải cho con 1 cái công ty, bằng không con với anh trai đều sẽ không thích em trai em gái.”
Thiện Diệu buồn cười. Thằng nhóc này khi nào thì học xấu, quả nhiên là gần mực thì đen, ở chung với Thiện Sơ, ngoại từ không tâm nhãn, lãng phí tiền, thì tật xấu gì cũng học gần hết. Hơn nữa, ở chung lâu, bộ dáng 2 đứa cũng ngày càng giống, nhưng giống đến độ như đúc thì còn xa.
“Không được uy hiếp ba, mau lên lầu cởi áo bông ra.” Thiện Diệu buông Phục Thần, giúp chú Lâm mang đồ ăn vào phòng bếp.
Phục Thần rầu rĩ không vui lên lầu, nằm ở trên giường của mình, lấy chăn ôm đầu khó chịu. Phục Kỳ ôm Thiện Sơ đi qua hỏi: “Tiểu Thần nhà mình làm sao vậy?”
Phục Thần nghĩ nghĩ, vẫn là tố cáo ba một cái, muốn nhờ cha làm chủ cho mình. Chính là muốn một cái công ty thôi mà, sao lại keo kiệt không cho nó.
Thiện Sơ ngáp nói: “Vậy em tự mua 1 cái đi, ba hẹp hòi nhất nhà mà, không thì bảo ông nội cho cũng được, ông nội có nhiều công ty nhất.”
“Nhưng ông nói, công ty của ông phải chờ em trưởng thành mới có thể cho em.” Phục Thần ảo não: “Tự mua thì phải tiêu tiền, em xót lắm. Nhưng không có trả giá sao có thể có thu hoạch, anh, đi lấy máy tính cho em, em mua 1 cái công ty kiếm tiền.” Nói đến cuối, Phục Thần ý chí chiến đấu ngẩng cao.
“Từ từ, Tiểu Sơ đừng xuống giường.” Phục Kỳ nửa ngày mới hiểu ra bọn nhỏ đang thương lượng chuyện gì.”Con còn quá nhỏ, cho dù có người đồng ý bán công ty cho con, con cũng không có năng lực điều hành.”
“Con có. Ông nội khen con trời sinh chính là để làm ông chủ.”
Cái khích lệ này…
“Thế ba hỏi con 1 chút, con mở công ty, muốn làm gì để kiếm tiền?”
“Ừm.” Cái này, còn thật chưa nghĩ ra.”Cái gì cũng có thể đi, ông nội bán bách hóa thực kiếm tiền, phòng ở nhà đất cũng thực kiếm tiền.”
“Chính là con còn phải đến trường, thời gian cùng tinh lực đều có hạn, làm sao có thể giống ông nội bán đủ loại đồ vật. Phải lựa chọn 1 thứ có tiền lời.”
“Rối rắm ghê, thế bán cái gì ạ?” Phục Thần ôm má, mặt nhăn như cái bánh bao.
Phục Kỳ để 2 đứa gồi cùng nhau, cười nói: “Mà này, cha có 1 quán trà sữa, vừa lúc thiếu người, không biết Phục Thần tiểu tiên sinh muốn đến làm hay không?” Cho bọn nhỏ vui vẻ đi, dù sao thì cái quán kia vốn là vi bọn nhỏ mà mở.
Phục Thần trừng lớn mắt: “Thật sự? Con muốn làm quản lý trưởng.”
Vì thế Thiện Sơ không thể tránh khỏi hâm mộ: “Còn con thì sao mẹ? Con cũng muốn làm quản lý trưởng.”
“Chính là quản lý trưởng chỉ có một thôi.” Phục Thần giãy dụa một lát, rất nhanh nói: “Vậy anh là quản lý trưởng, em làm quản lí là được.”
Phục Kỳ cong môi: “Được rồi, Tiểu Sơ làm phó chủ tịch, Tiểu Thần làm quản lý trưởng, được không?”
“Dạ.” Hai thằng nhóc kỳ thật còn chưa hiểu được cái gì là phó chủ tịch cùng quản lý trưởng, nhưng có cái danh hiệu bọn nó cũng rất vui vẻ.
“Chúng ta khi nào thì đi bán trà sữa ạ?” Phục Thần thực kích động.
Phục Thần nói: “Chờ các con khai giảng mới có thể khai trương. Trong khoảng thời gian mừng năm mới này, 2 đứa phải tự rèn luyện mới có đảm nhiệm chức vị cao như vậy. Tiểu Sơ, con cần học thêm toán, đến lúc đó, nếu toán học không tốt sẽ rất dễ phải bồi thường tiền. Tiểu Thần, con cũng phải chú trọng luyện chữ, nếu không sẽ mất mặt trước cấp dưới. Cấp dưới không tin phục con thì quán trà sữa của con sẽ mất tiền.”
Hai đứa siêu cấp nghiêm túc mà gật đầu, bật người bắt đầu học tập. Phục Thần còn ném di động ra rất xa, tỏ vẻ chính mình hôm nay nhất định phải luyện chữ 2 tiếng mới thôi.
Phục Kỳ ở trong lòng đắc ý cười to, rốt cục tìm được biện pháp tốt bắt 2 đứa nó học tập rồi.
“Cứ theo quy tắc cũ, đóng băng sao?”
“Không, tiện nghi y quá. Không cần bảo hộ hình tượng của y nữa, truyền thông muốn chụp cái gì thì chụp. Nếu tài liệu không đủ thì không ngại châm thêm ít lửa, tóm lại phải chỉnh cho y càng thối càng tốt, giải quyết nhanh lên. Còn có, cám ơn ông.”
“Khách sáo làm gì. Ừ, trong tủ lạnh không có sao, em cẩn thận tìm xem.”
Câu sau kia hiển nhiên không phải nói với Thiện Diệu, hắn vừa định hỏi đang nói chuyện với ai thế, đối phương lại trực tiếp cúp điện thoại. Xoay người chuẩn bị trở về phòng, lại bị chú Lâm im lặng đứng sau hù cho sợ nhảy dựng.
“Chú Lâm, làm cháu sợ muốn chết, sao chú còn chưa trở về phòng nghỉ ngơi?” Nếu không có chuyện gì thì chú Lâm đều có thói quen đi nghỉ sớm vào buổi tối.
“Thiếu gia, cậu quên mang mũ?”
“A.” Thiện Diệu lúc này mới nhớ tới hắn đối mặt với chú Lâm lại không có mang mũ.”A, cái kia, không cẩn thận đụng đầu.”
Chú Lâm thở dài: “Là chê tôi hay cáo trạng cậu với lão gia tử sao, cho nên gạt tôi?”
“Không có, cháu biết chú là tốt với cháu. Nhưng này cái thật sự không có gì, đã khuya, chú đi ngủ sớm một chút, nhớ phải ngâm chân nhưng đừng ngâm lâu quá.” Thiện Diệu nhẹ đẩy chú Lâm.
“Ngày mai cậu qua chỗ lão gia tử chủ động tự thú hay là chờ lão gia tử phái người lại đây áp cậu qua giải thích.”
“Chú Lâm.” Thiện Diệu ai ai mà kêu.
Chú Lâm buồn bực nói: “Trên đầu sao lại bị thương, chẳng lẽ cậu lại đi theo Hứa Đằng lăn lộn sao? Ban đầu cậu đã đáp ứng ra sao với lão gia tử cùng lão gia, lão gia vì cậu còn bị lão gia tử đánh, sao cậu lại làm thế với ông ấy.”
“Anh ấy là vì cứu cháu, không phải đi đánh nhau.” Phục Kỳ mở cửa, sắc mặt trắng bệch.
“Đánh thức em sao?” Thiện Diệu tiến lên hỏi, chắn giữa Phục Kỳ cùng chú Lâm. Việc này không thể nói tiếp.”Nhanh đi ngủ, cứ để anh giải thích cho.”
Phục Kỳ lắc đầu, đẩy ra Thiện Diệu: “Hôm đi họp phụ huynh, cháu xảy ra tranh chấp với người ta, người nọ nói năng không chừng mực còn động thủ với cháu, Diệu tức quá, lý luận với người ta, không nghĩ tới người đó lại lấy cái chai đập lên đầu Diệu.”
“Cậu không sao chứ?” Chú Lâm chuyển lực chú ý lên người Phục Kỳ.
“Không có việc gì, may mà có Diệu ở bên cạnh.”
Chú Lâm vẫn oán giận: “Hai người cũng thật là, phát sinh tranh chấp thì thôi, sao còn muốn lừa tôi, vết thương đã để bác sĩ Thường xem qua chưa?”
“Sớm xem qua rồi.” Thiện Diệu bồi lời hay nói: “Không có chuyện gì. Nếu không phải bác sĩ Thường băng bó quá rõ ràng, miệng vết thương nhỏ như vậy căn bản nhìn không ra.”
Chú Lâm trách mắng: “Hồ nháo.”
“Là cháu không cho nói. Sự tình là do cháu mà nên, cháu c=sợ chú và lão gia tử buồn bực cháu.” Phục Kỳ thấp thỏm nói.
Chú Lâm không khỏi cười nói: “Sao lại thế, thiếu gia vốn nên che chở cậu. Để người khác động tay chân với cậu đã nói lên cậu ấy vẫn chưa đủ cẩn thận, ngày mai tôi sẽ nói cho lão gia tử.”
“Ai, đừng mà, chú Lâm, tha cháu đi, đừng để lão gia tử lo lắng.”
Do Thiện Diệu không ngừng khẩn cầu, cùng với Phục Kỳ thường thường nói vài câu lời hay, chú Lâm mới miễn cưỡng xem như đồng ý. Đưa chú Lâm xuống lầu, hai người đều ra một thân mồ hôi.
Thiện Diệu duỗi cánh tay, ôm người vào ngực mình, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại không nói cho chú Lâm?”
“Tôi cũng sợ lão gia tử lo lắng mà.” Phục Kỳ hơi chút động động, tìm tư thế thoải mái trong ngực Thiện Diệu, ngủ tiếp: “Tôi còn sợ lão gia tử giận chó đánh mèo lên bác sĩ Đông, dù sao thì lúc tôi khó khăn nhất, anh ta cũng đã giúp tôi. Nếu không phải nhờ anh ta, cũng không biết có thể có Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần hay không.”
“Kỳ, về sau sẽ không.”
“Tôi biết.”
“Em phải tin tưởng anh.”
“Ừ.”
Thiện Diệu thấy cậu còn chưa ngủ, chịu không nổi tò mò, lại hỏi tiếp: “Hòa Bình nói dối anh là 1 người phụ nữ nước ngoài sinh con cho anh, lúc ấy anh đã đưa một số tiền lớn để Hòa Bình chuyển qua, em có nhận số tiền kia không?” Có số tiền kia, cũng đủ cho Phục Kỳ sống không lo gì mà chăm Tiểu Thần. Hắn ban đầu vô tâm hỏi, sau lại cố kỵ tự tôn của Phục Kỳ, không dám hỏi.
Phục Kỳ nhất thời tỉnh cả ngủ. Nhưng cậu không dám mở mắt ra, giả bộ ngủ trốn tránh trả lời. Ký ức sinh con cậu đều không có, khoản tiền lớn kia, cậu đâu có biết gì.
Thiện Diệu tự cố tự địa giải tích: “Trước kia lúc em theo anh, đều tiêu tiền lên người anh đúng không?” Không ai trả lời. Thiện Diệu lại tự đáp nói: “Đúng không, em cũng thật ngốc, anh có cái gì, trước kia anh căn bản không đáng để em làm như vậy.”
Phục Kỳ cảm giác trên mặt có chất lỏng lạnh lẽo trợt xuống. Lông mi rung động, như trước lại không chịu tỉnh, hạ quyết tâm biết Thiện Diệu sẽ không cưỡng bức cậu trả lời.
Qua vài ngày, hai đứa nhỏ mới bị đuổi về. Thiện Diệu đi đón 3 bận, Thiện Phú Phong ngay cả cổng cũng không cho hắn đi vào, thứ nhất là bực hắn hôm đó ôm Phục Kỳ xoay quanh trong đại tuyết, thứ hai, thật sự luyến tiếc hai thằng cháu trở về, tuy rằng Thiện Sơ rất nghịch, luôn phá hoại lúc ông dạy Phục Thần ý tưởng kiếm tiền. Nhưng cũng may Phục Thần cũng muốn học, nói vài lời hay với Thiện Sơ, có thể kiên trì học được một hồi.
Thiện Sơ về đến nhà đã muốn nhào lên người Phục Kỳ, lần này không cần Thiện Diệu túm người, Phục Thần đã ra tay.”Anh, ông nói, trong bụng cha có em gái hoặc em trai nhỏ, kêu chúng mình không được nháo cha mà.”
“Được rồi, được rồi, anh không có nháo. Cái gì em trai em gái, thật đáng ghét.” Thiện Sơ ủy khuất liếc Phục Kỳ một cái, “bạch bạch bạch” trở về phòng.
Phục Thần rất muốn đuổi theo dỗ Thiện Sơ, nhưng nó bị ba bắt được, phải làm người truyền lời, thuyết minh cho ba những thứ ông đưa là để làm gì. Hơn phân nửa đều là cho Phục Kỳ bổ thân mình, còn lại hơn phân nửa là cho Thiện Sơ bổ thân mình, sau đó mới là thuốc bổ cho Phục Thần cùng Thiện Diệu.
Thiện Diệu nhíu mày, chút thương tích này của hắn cũng không cần uống thuốc bổ gì, chỉ là cảm thấy cho Phục Thần quá ít, Phục Thần vừa lùn vừa gầy mới nên bồi bổ. “Ngoan, lúc đi chúc tết, ba sẽ tự mình qua chỗ cụ nội vơ vét thứ tốt hơn cho con.”
“Con mới không thèm đâu, khó uống chết được.” Phục Thần mở 2 tay ra, muốn ba ôm. Thiện Diệu ôm lấy nó, nghe nó dõng dạc mà nói: “Ba ơi, qua năm này, con đã 6t rồi, không thể đưa cho con một cái công ty sao?”
“Đưa cái gì?” Thiện Diệu kinh ngạc. Công ty cái gì, hắn ba mươi tuổi cũng chỉ có hai cái nha. Còn có một cái sắp giữ không được.
“Con muốn 1 cái công ty kiếm tiền chơi.”
“Ngoan, đây không phải là thứ con có thể đùa.”
Phục Thần dùng sức nhéo bắp đùi, vội la lên: “Sao lại không thể, không được, không được, lễ mừng năm mới phải cho con 1 cái công ty, bằng không con với anh trai đều sẽ không thích em trai em gái.”
Thiện Diệu buồn cười. Thằng nhóc này khi nào thì học xấu, quả nhiên là gần mực thì đen, ở chung với Thiện Sơ, ngoại từ không tâm nhãn, lãng phí tiền, thì tật xấu gì cũng học gần hết. Hơn nữa, ở chung lâu, bộ dáng 2 đứa cũng ngày càng giống, nhưng giống đến độ như đúc thì còn xa.
“Không được uy hiếp ba, mau lên lầu cởi áo bông ra.” Thiện Diệu buông Phục Thần, giúp chú Lâm mang đồ ăn vào phòng bếp.
Phục Thần rầu rĩ không vui lên lầu, nằm ở trên giường của mình, lấy chăn ôm đầu khó chịu. Phục Kỳ ôm Thiện Sơ đi qua hỏi: “Tiểu Thần nhà mình làm sao vậy?”
Phục Thần nghĩ nghĩ, vẫn là tố cáo ba một cái, muốn nhờ cha làm chủ cho mình. Chính là muốn một cái công ty thôi mà, sao lại keo kiệt không cho nó.
Thiện Sơ ngáp nói: “Vậy em tự mua 1 cái đi, ba hẹp hòi nhất nhà mà, không thì bảo ông nội cho cũng được, ông nội có nhiều công ty nhất.”
“Nhưng ông nói, công ty của ông phải chờ em trưởng thành mới có thể cho em.” Phục Thần ảo não: “Tự mua thì phải tiêu tiền, em xót lắm. Nhưng không có trả giá sao có thể có thu hoạch, anh, đi lấy máy tính cho em, em mua 1 cái công ty kiếm tiền.” Nói đến cuối, Phục Thần ý chí chiến đấu ngẩng cao.
“Từ từ, Tiểu Sơ đừng xuống giường.” Phục Kỳ nửa ngày mới hiểu ra bọn nhỏ đang thương lượng chuyện gì.”Con còn quá nhỏ, cho dù có người đồng ý bán công ty cho con, con cũng không có năng lực điều hành.”
“Con có. Ông nội khen con trời sinh chính là để làm ông chủ.”
Cái khích lệ này…
“Thế ba hỏi con 1 chút, con mở công ty, muốn làm gì để kiếm tiền?”
“Ừm.” Cái này, còn thật chưa nghĩ ra.”Cái gì cũng có thể đi, ông nội bán bách hóa thực kiếm tiền, phòng ở nhà đất cũng thực kiếm tiền.”
“Chính là con còn phải đến trường, thời gian cùng tinh lực đều có hạn, làm sao có thể giống ông nội bán đủ loại đồ vật. Phải lựa chọn 1 thứ có tiền lời.”
“Rối rắm ghê, thế bán cái gì ạ?” Phục Thần ôm má, mặt nhăn như cái bánh bao.
Phục Kỳ để 2 đứa gồi cùng nhau, cười nói: “Mà này, cha có 1 quán trà sữa, vừa lúc thiếu người, không biết Phục Thần tiểu tiên sinh muốn đến làm hay không?” Cho bọn nhỏ vui vẻ đi, dù sao thì cái quán kia vốn là vi bọn nhỏ mà mở.
Phục Thần trừng lớn mắt: “Thật sự? Con muốn làm quản lý trưởng.”
Vì thế Thiện Sơ không thể tránh khỏi hâm mộ: “Còn con thì sao mẹ? Con cũng muốn làm quản lý trưởng.”
“Chính là quản lý trưởng chỉ có một thôi.” Phục Thần giãy dụa một lát, rất nhanh nói: “Vậy anh là quản lý trưởng, em làm quản lí là được.”
Phục Kỳ cong môi: “Được rồi, Tiểu Sơ làm phó chủ tịch, Tiểu Thần làm quản lý trưởng, được không?”
“Dạ.” Hai thằng nhóc kỳ thật còn chưa hiểu được cái gì là phó chủ tịch cùng quản lý trưởng, nhưng có cái danh hiệu bọn nó cũng rất vui vẻ.
“Chúng ta khi nào thì đi bán trà sữa ạ?” Phục Thần thực kích động.
Phục Thần nói: “Chờ các con khai giảng mới có thể khai trương. Trong khoảng thời gian mừng năm mới này, 2 đứa phải tự rèn luyện mới có đảm nhiệm chức vị cao như vậy. Tiểu Sơ, con cần học thêm toán, đến lúc đó, nếu toán học không tốt sẽ rất dễ phải bồi thường tiền. Tiểu Thần, con cũng phải chú trọng luyện chữ, nếu không sẽ mất mặt trước cấp dưới. Cấp dưới không tin phục con thì quán trà sữa của con sẽ mất tiền.”
Hai đứa siêu cấp nghiêm túc mà gật đầu, bật người bắt đầu học tập. Phục Thần còn ném di động ra rất xa, tỏ vẻ chính mình hôm nay nhất định phải luyện chữ 2 tiếng mới thôi.
Phục Kỳ ở trong lòng đắc ý cười to, rốt cục tìm được biện pháp tốt bắt 2 đứa nó học tập rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.