Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi
Chương 2: Cậu gả cho tôi đi
Mạch Thượng Cúc Khai
10/09/2020
Hắn còn chưa chết sao? Nếu đã chết, tại sao hắn còn có ý thức?
Tưởng Chấn Vũ cảm giác mình bị nhốt ở một chỗ rất tối, rất yên tĩnh, không thấy gì cũng không nghe được gì, sự tĩnh lặng làm người ta thấy sợ hãi.
Hắn cảm giác mình đã ở trong cái không gian phong bế này này lâu thật lâu, lâu đến nỗi hắn còn cho rằng mình sẽ ở trong này mãi mãi, không thể thoát ra được.
Trong hoảng hốt, hắn dường như nhớ lại lúc mình và Dịch Tiểu Lâu lần đầu gặp mặt.
Lúc đó hắn đi theo cha dọn đến chỗ ở mới. Ngày đầu tiên ở đó thì gặp được một bé gái rất dễ thương, thắt tóc hai bên, mặc một cái áo lam nhạt với cái váy ngắn cùng màu. Giống như tiên đồng trong bức tranh bay ra.
Lúc đó hắn phản ứng sao nhỉ?
A, đúng rồi, hắn nhớ rõ bản thân trực tiếp xông lên, một gối chạm đất, trên tay bưng một rổ kẹo đủ màu, không chút rụt rè cầu hôn người ta: “Này, cậu gả cho tôi đi.”
Sau đó thì sao? Sau đó xảy ra chuyện gì… Hắn làm sao mà quên được…
Gả cho ngươi? Có kẹo ăn sao? Có tiền cầm sao? Có xe sao?
Hắn nghe thấy có người nói bên tai mình một câu kiêu ngạo như vậy, liền vô thức nói: “Kẹo ta có, tiền ta cũng có, như vậy… Xe đương nhiên là không thiếu.”
Sau khi nói xong, Tưởng Chấn Vũ khẽ giật mình, sao cảnh tượng này quen thuộc vậy? Thanh âm này, tựa hồ vang lên ngay bên tai.
Thân thể đột nhiên nhỏ lại, lúc mở mắt ra, đã không còn là một màu tối đen nữa mà là một cô bé thắt tóc hai bên.
Không tự chủ vương tay sờ nhẹ gò má cô bé trước mặt, nghi hoặc tự nhủ: “Cái quái gì thế này? Cũng dám giả làm bộ dạng cô vợ nhỏ lừa gạt tôi.”
Bốp—một tiếng bạt tay thanh tuý vang lên, cô bé nhíu mày không vui trừng mắt nhìn thằng nhỏ mới gặp mà đã động tay động chân với mình, hừ lạnh: “Con nít chưa mọc đủ lông đủ cánh đã dám học theo lưu manh đi đùa giỡn người khác.”
“Ha ha, đã trở lại, mình đã trở lại rồi.” Tưởng Chấn Vũ vuốt bên mặt bị đánh đau, ôm bụng ngửa mặt lên trời cười to, bất chấp ánh mắt quái dị của Dịch Tiểu Lâu.
Tuy không biết mình quay về quá khứ như thế nào, nhưng cuộc đời có thể lặp lại thật sự là làm người ta bất ngờ hạnh phúc, khiến cho những bộ mặt thối rữa, thân thể cứng ngắc của mớ tang thi cùng cuộc sống chật vật, không thể xoay sở tan biến hết.
Hô hô, mình đã trở lại, như vậy Dịch Tiểu Lâu hẳn cũng trở về? Tưởng Chấn Vũ vội chụp lấy bả vai Dịch Tiểu Lâu, hưng phấn nói: “Bà xã, chúng ta chơi đuổi bắt một hồi cuối cùng lại gia nhập đại quân trọng sinh ha.”
Người này bị cái gì vậy? Cũng không cần dùng cách như vậy để tiếp cận chứ? Dịch Tiểu Lâu ghét bỏ xem xét gương mặt nhỏ hưng phấn của Tưởng Chấn Vũ, đưa tay đẩy hắn ra: “Coi lại đi, chưa kể việc lông tơ cậu còn chưa dài, mau đưa kẹo đây, tôi thưởng cho.”
Tưởng Chấn Vũ vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm vào Dịch Tiểu Lâu,chẳng lẽ chỉ có mình trở lại? Dịch Tiểu Lâu căn bản không có trọng sinh sao?
Dịch Tiểu Lâu khi còn bé sẽ ở kế bên nhà hắn, hắn dọn nhà đến sau vườn thì gặp được y đầu tiên.
Mẹ Dịch vốn muốn đẻ con gái nên lúc mang thai mua rất nhiều đồ bé gái, nào quần áo, giày dép. Kết quả lại sinh ra con trai, vô cùng thất vọng, bất quá sự thật tàn khốc cũng không đánh bại được tấm lòng cường hãn của một người mẹ, bà đem Dịch Tiểu Lâu coi như con gái nuôi dưỡng, cho mặc áo đầm xinh đẹp, thắt bím đáng yêu, cho y học một đống kiến thức kỳ quái, tận sức bồi dưỡng y thành tiểu thụ hoàn mĩ tuyệt vời nhất. Cho nên, lúc đầu Tưởng Chấn Vũ gặp Dịch Tiểu Lâu đã bị dáng vẻ nữ tính của hắn mê hoặc, từ đó về sau tấm lòng thiếu niên cũng chết theo…
Sau này, liền bước lên con đường theo đuổi vợ dài lê thê, mà kết quả? Vừa lúc hắn cùng Tiểu Lâu xác định mối quan hệ không lâu thì sự việc tang thi kỳ quặc liền xảy ra. Hắn còn chưa có cùng Dịch Tiểu Lâu làm chuyện nóng người. Đây không phải siêu lỗ vốn sao?Làm hắn còn ảo tưởng muốn cùng Dịch Tiểu Lâu làm cái chuyện đỏ mặt này kia.
Từng quãng quá khứ như cuốn phim phát lại trong đầu, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh bọn họ nắm tay nhau cùng chết.
Hắn suy nghĩ cẩn thận, dù chỉ mình mình trọng sinh về thì thế nào? Chỉ cần người này còn sống thì hắn vẫn có thể cùng y xây dựng nhiều hồi ức ấm áp hơn nữa.
Dịch Tiểu Lâu nhìn thằng bé trước mắt lại lâm vào trầm tư, lúc thì nhíu mày, lúc thì cười trộm, nhìn như đầu óc nó hỏng mất rồi, thế là đơn giản cho tay vào túi nó, lục lọi một hồi, y nhớ rõ, thằng này lúc nãy đem kẹo bỏ vô túi nha.
Ai đang sờ ta? Ngứa lắm biết không? Tưởng Chấn Vũ từ trong suy nghĩ hoàn hồn, theo phản xạ chộp bàn tay nhỏ bé đang sờ loạn trong túi quần mình.
“Nè, ai cho cậu đụng vào tay tôi?”
“Anh là ông xã của cưng mà, sao không thể đụng vào tay cưng chứ?”
“Lông cậu mọc đủ dài không? Lông không dài thì không làm ông xã tôi được đâu.”
“Dài hay không cưng sờ thử chẳng phải là biết sao?” Tưởng Chấn Vũ cười xấu xa cầm tay Dịch Tiểu Lâu đụng vào đũng quần mình. Dịch Tiểu Lâu nhíu mày, mở rộng ngón tay sờ loạn một cái, hèn mọn nói: “Cách quần không sờ được lông gì hết, sao biết được nó dài hay không? Nhưng mà ngược lại biết được cái đó của cậu chỉ như cây tăm, chả có lực sát thương gì sất.”
Đây là một cây tăm…
Một cây tăm…
Cây tăm…. Không có lực sát thương….
Trong đầu Tưởng Chấn Vũ không ngừng cất lên những chữ này, cậu cho đó là con dao thái rau sao? Lực sát thương cái đ*o gì. Dùng để băm hoa cúc pha trà sao? Làm như câu quảng cáo: “Vào quán trà nhỏ uống trà hoa cúc, từ nay về sau eo không mệt mỏi, chân không đau nhức, thân thể phiêu phiêu” không bằng.
Uổng cho trước kia hắn còn cho rằng Dịch Tiểu Lâu hiền lành lương thiện. Mẹ cậu rốt cuộc dạy cậu cái gì vậy? Đây là điều trẻ năm tuổi có thể nói sao?
Tưởng Chấn Vũ kéo kéo khoé miệng cứng ngắc,vươn tay sờ sờ đầu Dịch Tiểu Lâu, thấm thía nói: “Bà xã à, từ nay về sau em nhớ nói chuyện cẩn thận, loại chuyện làm tổn thương lòng tự trọng của anh như vầy không đựơc nói ra đó, nếu không, anh cũng không biết mình sẽ làm gì để làm rạng danh thằng em trai anh đâu nha.”
“Tôi thề tôi sẽ bảo vệ bí mật này, không nói ra sự thật. Nhưng cậu không phải ông xã tôi, đừng có mơ mộng.”
“Như vầy đi, anh cho em ăn kẹo nhưng em phải gọi anh là ông xã nghen.”
“Cậu cho là vài cục kẹo có thể mua chuộc được tôi sao?”
Tưởng Chấn Vũ im lặng xem xét ánh mắt Dịch Tiểu Lâu, đưa tay vào túi quần móc ra một cục kẹo, chậm rãi mở giấy gói, lại chậm rãi cho vào miệng, thè lưỡi liếm liếm môi mình, vẻ mặt hưởng thụ “Ngon quá ta, ăn ngon ghê.”
Dịch Tiểu Lâu vô thức nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt trông mong nhìn cái miệng đang ngậm kẹo của Tưởng Chấn Vũ, do dự “Thật sự rất ngon sao?”
Sau lại nghĩ tới điều gì đó, ngay lập tức trưng ra cái mặt uốn éo, lớn tiếng nói “Tôi mới không thèm hỏi cậu, tôi ghét ăn kẹo nhất, thứ đó chỉ là thứ dùng để lừa gạt con nít.”
Tưởng Chấn Vũ cố tình phát ra âm thanh rất lớn, cắn viên kẹo rồm rộp.
Thoạt nhìn thật sự rất ngon a…. Dịch Tiểu Lâu tầm mắt như có như không nhìn về phía Tưởng Chấn Vũ, thấy hắn nhìn sang lập tức dời tầm mắt lên nhìn trời, làm bộ mình mới không thèm nhìn hắn.
“Này, tôi gọi cậu là ông xã thì cậu sẽ cho tôi ăn kẹo sao?”
“Bà xã, bây giờ anh lại không muốn cho cưng ăn kẹo nha.”
“Cậu gạt người. Cậu đã bảo tôi gọi cậu là ông xã cậu sẽ cho tôi ăn kẹo mà.” Dịch Tiểu Lâu gấp rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động mà đỏ bừng.
“Ừm ừm, bà xã à, em ngây thơ quá rồi.” Tưởng Chấn Vũ làm bộ như thật lắc lắc đầu, duỗi ngón tay trỏ nânh cằm Dịch Tiểu Lâu lên “Như vậy đi, em nói anh: ‘Ông xã ơi, hôn em đi’ thì anh sẽ đem hết kẹo cho em luôn.”
“Cậu giữ lời chứ?”
“Anh đương nhiên giữ lời.”
Dịch Tiểu Lâu hít sâu vào một hơi, há to mồm, thanh âm lại như muỗi kêu ‘Ôn… ông…’ thật lâu sau cũng không nghẹn ra được một câu đầy đủ.
“Ông…Ông xã.” Dịch Tiểu Lâu nhắm mắt lại lớn tiếng hô, hô xong lập tức mở mắt ra, xoè tay ý bảo người nào đó xì kẹo ra.
“Gì nữa?” Tưởng Chấn Vũ đem mặt kề sát mặt Dịch Tiểu Lâu, vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn, cười xấu xa nói.
“Cậu cho tôi một cục kẹo trước, tôi làm sao biết cậu có nói láo hay không. Đặt cọc trước đi.”
“Ừm, vậy cũng được.” Tưởng Chấn Vũ lấy trong túi ra một cục kẹo, bỏ vào lòng bàn tay Dịch Tiểu Lâu, cười nói “Giờ thì hôn anh nha.”
Dịch Tiểu Lâu xé mạnh giấy gói, đem kẹo nhét vô miệng mình, mỹ mãn thở ra một hơi, phất phất tay, ngay lúc Tưởng Chấn Vũ chưa kịp phản ứng đã chạy mất, phút cuối còn cố tình quay đầu lại, cười không thấy mặt mũi “Mẹ cậu chưa dạy đừng có dễ tin người sao? Tôi đành lấy cục kẹo này vậy, cây tăm nhỏ, tạm biệt nha.”
…Cây tăm nhỏ… Cậu mới là cây tăm nhỏ á!
Tưởng Chấn Vũ vẻ mặt kinh ngạc đứng im tại chỗ, hắn đây là bị đùa giỡn sao? Đúng là bị đùa giỡn rồi, tuyệt đối là bị đùa giỡn! Hắn – linh hồn ba mươi tuổi vậy mà lại bị một đứa nhóc đùa giỡn. Cái này mà để người khác biết, hắn còn biết chui xuống cái lỗ nào đây???
Hắn phát điên liều mạng nghiến răng, hắn thề lần này hắn sẽ nhớ kỹ, Dịch Tiểu Lâu cậu liệu mà chuẩn bị đáp lại đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.