Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi
Chương 10: Con trai là phải đánh nhau
Mạch Thượng Cúc Khai
10/09/2020
Không nghĩ tới y còn có thể dùng giọng hiền lành như thế để nói chuyện… Tưởng Chấn Vũ dưới đáy lòng yên lặng cảm thán…
Dịch Tiểu Lâu bất giác nhìn người đang ngẩn ngơ bên cạnh, vươn một ngón tay dùng sức chọt cánh tay nhỏ của hắn.
Nhóc con giận! Tưởng Chấn Vũ bị chọt hoàn hồn nhanh chóng ưỡn hé ra khuôn mặt tươi cười hỏi:” Tiểu Lâu, có gì sai bảo?”
Xem như cậu thức thời! Dịch Tiểu Lâu nhăn mặt nhăn mũi, làm bộ như không để ý nói:” A Vũ, minh tưởng cảm giác thế nào?” Y mới không thèm tò mò đâu, chỉ là có chút xíu tò mò mà thôi!
“Hử? Vừa rồi cậu không cùng thầy giáo Minh tưởng sao?” Tưởng Chấn Vũ hoảng đến nỗi giọng nói không cẩn thận phát ra hơi lớn.
“Phế sài* sao có khả năng làm được?” Một tiếng nữ sinh đột ngột vang lên, mang theo sự khinh thường.
*Phế sài: đồ bỏ
” Đúng vậy đúng vậy, rõ ràng chả có năng lực gì mà còn ngồi ở đây, đáng ghét.” Tiếng một nữ sinh ngồi phía trên kêu lên.
“Đúng đó, vì sao không đuổi cậu ta đi, đáng ghét ghê, như vậy thành tích lớp học cuối kỳ sẽ bị cậu ta kéo xuống.”
Ta khinh, làm trưởng là cô cho rằng mình có nghĩa vụ đi trách cứ y sao.
” Tôi biết bề ngoài cô không dễ nhìn cho nên ghen tị với tôi, mắng tôi!” Khí thế Dịch Tiểu Lâu một chút cũng không yếu đuối hơn bọn con gái.
“Cậu nói bậy!Người đáng yêu nhất lớp rõ ràng chính là tôi.” Cô nhóc tự kỷ lắc lắc mái tóc hai chùm của mình, cô cảm thấy bản thân thật khả ái, tuy rằng tên Dịch Tiểu Lâu đáng ghét kia so với cô còn muốn khả ái hơn vài phần, nhưng cônhư trước tự hào, bởi vì cô vừa xinh đẹp lại thông minh nữa.
“Cậu cút ngay, tôi không đánh con gái, tìm con trai lại đây đánh một trận, lèm bèm như vậy phiền chết.”
“Dịch Tiểu Lâu! Cậu nói ai phiền chết?” Cô nhóc bị chọc tức nóng nảy, giọng nói mang theo nghẹn ngào.
“Mẫu Bình, đừng nói nhiều như vậy, đánh cậu ta đi!” Bốn năm thằng con trai cao lớn trong lớp vây quanh cô liền lên tiếng.
“Đánh cậu ta cho tôi!” Đỗ Mẫu Bình khinh miệt liếc Dịch Tiểu Lâu, cô là lớp trưởng, mọi người trong lớp đều giúp cô.
“Hyaa~ xung phong~” Nam sinh nhận lệnh giơ nấm đấm nhanh như chớp vọt qua, tóm cái máy tính hướng về phía Dịch Tiểu Lâu.
“Vợ!” Tưởng Chấn Vũ nãy giờ vẫn bình tĩnh xem nóng máu lên, muốn qua giúp đỡ lại bị người ngăn cản.
“Đám phế sài các người, lấy nhiều khi ít tôi cũng không sợ.” Dịch Tiểu Lâu từ nhỏ đã theo ba Dịch luyện tập chiến đấu, động tác lanh lẹ nhảy xuống bàn, chạy về phía bục giảng trống trải.
“Đuổi theo!” Đỗ Mẫu Bình cao giọng thét chói tai, bốn năm nam sinh kia như ong vỡ tổ đuổi theo.
“Đến đây~” Dịch Tiểu Lâu đứng trên bục giảng, một cước đá một tên, một tay đẩy ngã một tên, đánh cho hồ đồ cả
Tưởng Chấn Vũ đẩy đứa nhỏ đang ngăn cản mình ra, cũng chạy lên bục giảng, một tay đánh một tên, giúp Dịch Tiểu Lâu đánh người.
Hai người bị bốn năm nam sinh vây quanh, tuy rằng hai người bọn họ đánh giỏi nhưng cũng không chịu nổi quân địch đông người, tránh không được bị đánh vài cái, hơn nữa xem tình huống, hình như còn có vài nam sinh lục tục gia nhập cuộc chiến.
Tên khốn nạn Hắc Hâm chạy đi đâu rồi? Thời khắc mấu chốt đột nhiên mất tích! Tưởng Chấn Vũ một bên ứng phó không ngừng đánh trả, một bên tìm kiếm bóng dáng Hắc Hâm.
“Quỷ vô dụng, nếu cậu giải thích với Mẫu Bình, giúp chúng tôi quét dọn, tôi sẽ bỏ qua cho cậu.” Một đứa nhõ phất tay ý bảo mọi người dừng lại, hai tay ôm ngực, kêu gào nói, cái nhìn khiến cho người chán ghét.
Dịch Tiểu Lâu nhếch khóe miệng cười cười, xiết chặt nắm đấm, thừa dịp mọi người không chú ý lẻn đến trước người đứa nhỏ đó, canh chuẩn liền tung một quyền, khiến đứa nhỏ bị đánh lảo đảo “Oạch” Một tiếng liền té lăn trên đất.
“Tôi giải thích? Tôi quét dọn vệ sinh? Nằm mơ!” Dịch Tiểu Lâu hung hăng đè đứa nhỏ té trên mặt đất, ngồi khóa trên người hắn, xiết chặt nắm tay cho bụng hắn vài quyền.
Tưởng Chấn Vũ cùng một đứa nhỏ khác đều ngây ngẩn cả người, thật không ngờ Dịch Tiểu Lâu nóng giận đánh người hung ác như vậy.
Có mấy nam sinh phản ứng lại muốn xông lên hỗ trợ, đều bị Tưởng Chấn Vũ ngăn phía sau, không thể tiến lên.
“Vương bát đản! Tôi mới không sợ cậu!” Đứa nhỏ giận dữ gào một tiếng, liều mạng giãy dụa, lại không thể lay động nổi Dịch Tiểu Lâu một chút.
“Đáng đánh! Cố lên!” Tưởng Chấn Vũ nhức đầu ủng hộ, con sói trong lòng ngao ngao kêu lên.
“Đó là phải đánh!” Dịch Tiểu Lâu đắc ý quay đầu đáp, không chú ý tới trên tay đứa nhỏ đã tụ một đám lửa đỏ.
“Tiểu Lâu! Mau tránh ra!” Tưởng Chấn Vũ xông lên đẩy Dịch Tiểu Lâu đang mất tập trung ra, nhưng vẫn là đã muộn một chút, mu bàn tay tiểu Lâu cuối cùng bị ngọn lửa làm bỏng một vết thương hình vòng cung.
“Đánh cho tàn phế tên khốn nạn dùng dị năng khi dễ người khác!” Dịch Tiểu Lâu nhíu mi nhịn đau, ra tay hung ác hơn, Tưởng Chấn Vũ cũng tiến lên hung hăng cho thêm mấy đá, hắn thật sự phát hỏa rồi.
Mấy đứa nhỏ xung quanh nhìn thấy hai người hung ác như không muốn sống nữa, bị dọa khóc, một đám vô thố đứng tại chỗ lớn tiếng tru lên, nam sinh bị đánh cũng đau ô oa một tiếng dùng sức khóc.
” Ai cho các trò đánh nhau?” Không biết từ khi nào, Đoàn Dự Thanh xuất hiện trong lớp học, nghiêm túc quát.
“Thầy, bọn họ khi dễ người… Bọn họ đánh người…” Mọi người trong lớp học chạy sang cáo trạng.
“Tiểu Lâu, trò nói, sao lại thế này?” Còn lại hai người ra tay, Đoàn Dự Thanh nhíu mi, giọng thật nghiêm khắc.
“…” Dịch Tiểu Lâu cúi đầu nhìn chân mình, cắn môi, quật cường không chịu trả lời.
” A Vũ trò nói!”
“Không có gì hay để nói.”
“Các trò đều đi lên văn phòng úp mặt vào tường cho tôi!” Đoàn Dự Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng hừ một tiếng, mang theo hai người rời đi.
Tưởng Chấn Vũ quay đầu nhìn Hắc Hâm, trộm nở nụ cười, thì ra là đi tìm cứu tinh, tuy rằng vị cứu tinh này không làm được cái gì.
Đoàn Dự Thanh đầu tiên là tiêu độc miệng vết thương trên mu bàn tay Dịch Tiểu Lâu, sau đó lấy một đoạn băng vải cẩn thận băng bó.
“Đau không?” Tưởng Chấn Vũ đau lòng nhìn cái tay băng vải màu trắng kia, nhẹ nhàng sờ sờ, thấp giọng hỏi nói.
“Vết thương nhỏ đó đau cái gì! Nam tử hán đại trượng phu không sợ bị thương!” Dịch Tiểu Lâu vẫy vẫy tay, không ngại nói.
“Tiểu lâu, cậu không phải muốn biết cảm giác minh tưởng sao?” Tưởng Chấn Vũ nhớ tới vấn đề trước đây Dịch Tiểu Lâu hỏi.
“Tôi không cần biết.”
“Được rồi, tôi nói cho cậu cảm giác khi Minh tưởng.” Tưởng Chấn Vũ lấy trong người ra một viên kẹo đường, một chút lại một chút cọ nhẹ lên mu bàn tay Dịch Tiểu Lâu, nói:” Loại đụng chạm nhẹ nhàng mềm mềm này chính là cảm nhận được khi minh tưởng.”
” Thật thoải mái!” Dịch Tiểu Lâu cẩn thận cảm thụ cảm giác mu bàn tay truyền đến, thì ra minh tưởng và trao đổi linh khí cảm giác là như vậy.
“Ừ, muốn ăn kẹo đường sao?”
“Ừhm!” Dịch Tiểu Lâu miệng ăn kẹo đường, cười đến không thấy mắt, Tưởng Chấn Vũ nhìn y vui vẻ như vậy đáy lòng cũng cao hứng.
Tưởng Chấn Vũ không cần hỏi Hắc Hâm cũng biết sao lại thế này, Dịch Tiểu Lâu không nổi bật lại có thể đứng ở ban A, khó tránh sẽ bị người ta bài xích, hắn về sau nhất định sẽ bảo hộ y thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.