Trọng Sinh Chi Một Tờ Giấy Kết Hôn

Chương 71: Lưu Uyển Quân, KO!

Hắc Miêu Nghễ Nghễ

15/09/2020

Lâm Dịch tìm hai ngôi sao tới trợ uy cho nghi thức khởi công Thành phố công nghệ, một đôi nam nữ có scandal yêu đương, là tình nhân trên màn ảnh, đều là diễn viên tuyến đầu. Có mặt hai người nên tất nhiên hấp dẫn được ánh mắt của công chúng, sau nghi thức khởi công chính là tuyên truyền, không có gì bất ngờ, người được lựa chọn cũng là hai người bọn họ. Còn về Phương Húc Thần muốn tới tham gia náo nhiệt, hắn ta chỉ có thể xem như là thêm vào, làm không công không có tiền.

Tuy hôm đó người đến không nhiều, nhưng công tác an toàn rất quan trọng. Để không xảy ra sơ suất, Lâm Dịch đã túm lấy Đường Quân Quán rảnh tới hoảng đến, muốn dụ dỗ Phương Húc Dương? Có thể, làm việc!

Dần dần thì một vài tư tưởng của Lâm Dịch càng lúc càng giống Phương Húc Nghiêu, ví dụ như tính cách giữ người nhà này. Đường Quân Quán bây giờ đã có xung động muốn ở rể, ông đây gả vào Phương gia mấy người còn không được sao? Như vậy mấy người có thể giơ cao đánh khẽ được không?

Với sự ra sức biểu hiện của Đường Quân Quán, thế mà thật sự để hắn nhìn ra được manh mối, gần đây Hạ gia rất không thành thật. Công ty càng lúc càng sa sút, nghệ sĩ vốn có đều đi hết, ở lại thì chỉ là mấy tên bất tài. Tuy đối ngoại tuyên bố Hạ Hướng Càn đã chết, nhưng thực tế người biết chuyện đều biết gã đã trốn. Người ba bên của Lâm Dịch, Phương Húc Nghiêu, Đường Quân Quán đều nhìn chằm chằm vào Hạ gia, muốn tóm cái tên tiềm ẩn nguy hiểm Hạ Hướng Càn này ra nghiền chết, nhưng không tìm thấy người, ngược lại bắt được mấy tên lâu la.

Trước đó còn phát hiện Hạ gia có người âm thầm mua thuốc nổ, Đường Quân Quán không đánh rắn động cỏ, dựa vào nghi thức khởi công Thành phố công nghệ lần này, mấy chuyện mờ ám của Hạ gia càng lúc càng nhiều.

Lâm Dịch nhận được tin tức này chẳng bao lâu thì ly nước trên bàn kêu tích tích hai tiếng, trên thân ly đầu tiên xuất hiện một hình trái tim đỏ. Lâm Dịch cạn lời, mỗi lần truyền tin đều nhắn trái tim trước, đã lớn mà sao còn ngây thơ thế chứ?

Tiếp đó Phương Húc Nghiêu gửi tới một câu: Em yêu à, anh cho rằng chúng ta có thể dựa vào cơ hội lần này tìm được Hạ Hướng Càn.

Lâm Dịch trả lời: Tìm thế nào?

Phương Húc Nghiêu: Để Đường Quân Quán lo!

Lâm Dịch: Hai người chắc chắn là bạn chứ?

Phương Húc Nghiêu: Đánh cược nhé, lấy đại ca của anh làm mồi câu, nếu anh đồng ý trong vòng một tháng không quấy rối, Đường Quân Quán tuyệt đối sẽ hệt như được uống thuốc lắc, cực kỳ tinh thần tìm ra được Hạ Hướng Càn, hơn nữa còn chơi chết gã! Thua thì anh để em tùy ý lựa chọn tư thế!

Lâm Dịch ╰_╯╬ Anh có thể cút rồi!

Đúng như dự đoán, Đường Quân Quán quyết định phải nắm bắt được cơ hội lần này. Tuy con người Phương Húc Nghiêu rất khốn nạn, nhưng nói chuyện khá giữ lời, cho nên chỉ cần hắn tóm được tên có uy hiếp tiềm ẩn Hạ Hướng Càn rồi, về sau có thể yên ổn trao đổi tình cảm với Phương Húc Dương.

Lâm Dịch nhìn báo cáo thỉnh thoảng được gửi vào trong hòm mail của mình thì rất cạn lời. Đường Quân Quán thật sự rất có tinh thần! Có thể nghĩ từ nhỏ tới lớn, hắn bị Phương Húc Nghiêu dùng cách thức này lợi dụng bao nhiêu lần, Đường Quân Quán quả thật rất liều.

Tan ca Lâm Dịch quyết định đi tham ban, Phương Húc Nghiêu quá bận, cậu cảm thấy không đành lòng lắm.

Tài xế dừng xe ở cửa Phương Thụy, Lâm Dịch lộ mặt, bảo vệ lập tức cho vào. Lúc đến phòng làm việc của Phương Húc Nghiêu, đối phương đang nghiên cứu mấy phần hợp đồng, mày nhíu chặt. Phương Boss thấy Lâm Dịch đến, chớp mắt đã full máu hồi sinh, ném công việc qua một bên, mừng rỡ nói: “Em lại nhớ anh rồi?”

“Đúng đúng, nhớ anh nhớ tới mức đói bụng luôn rồi.” Lâm Dịch đi đến cạnh bàn Phương Húc Nghiêu ngồi xuống, thấy lượng công việc của hắn thì thở dài, “Khoảng thời gian này anh quá mệt, chờ chúng ta kết hôn rồi, đi ra ngoài chơi, thả lỏng một chút.”

Phương Húc Nghiêu ngồi xuống ôm lấy người đang ngồi trên bàn làm việc của mình, ngẩng đầu hỏi: “Em đang thương lượng với anh đi đâu hưởng tuần trăng mật à?”

Lâm Dịch gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, thả lỏng một chút, tạm thời bỏ công việc qua một bên, bằng không thân thể anh mệt mỏi ngã bệnh mất.”

Phương Boss chậc một tiếng, ôm Lâm Dịch chặt hơn, “Em đang bất mãn biểu hiện gần đây của anh đúng không? Thân thể của anh có tốt hay không em là người hiểu rõ nhất.”

Lâm Dịch liếc xéo hắn, rõ ràng biết cậu không có ý đó, chỉ biết nói bậy bạ.



Phương Húc Nghiêu tựa đầu lên bụng Lâm Dịch, cười khẽ, “Anh bận đã ba ngày rồi không chạm vào em, em yêu à, giờ em có được xem là dê vào miệng cọp không?”

Vốn tay của Lâm Dịch đang đặt trên ót của Phương Húc Nghiêu, còn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mịn màng của đối phương, nghe được lời này thì tay cậu khẽ run, “Anh đừng quậy nữa!”

Phương Húc Nghiêu đứng lên, nắm lấy cằm của Lâm Dịch, dịu dàng hôn lên môi cậu. Lâm Dịch nghiêng mặt tránh đi, dở khóc dở cười, “Đây là phòng làm việc, anh muốn làm gì?”

“Tất nhiên là muốn giải khát!”

Thư ký của Phương Húc Nghiêu đẩy đẩy kính mắt, mặt than gõ gõ cửa. Lâm Dịch nghe thấy động tĩnh, đẩy người đang đè cậu lên bàn làm việc ra, tức giận nói: “Đừng quậy, có người còn chưa tan ca!”

Phương Húc Nghiêu cười khẽ một tiếng, ánh mắt sắp bắn ra ánh sáng xanh luôn rồi. Hắn khiêng Lâm Dịch lên vai, chỉ mấy bước đã đi đến phòng nghỉ đằng sau phòng làm việc của mình. Hắn ném Lâm Dịch lên giường xong thì bắt đầu kéo cà vạt, mấy ngày nay tâm trạng không tốt, nhất định là do không được phát tiết. Phương Boss không biết xấu hổ tìm được nguyên do, quyết định giải quyết vấn đề từ căn nguyên, mặc kệ vợ nói gì, ăn một lần trước đã rồi nói sau!

Thư ký gõ cửa mấy cái không ai lên tiếng, mở cửa đặt tài liệu lên bàn của Phương Húc Nghiêu, nhìn thấy hợp đồng bị đảo lộn còn mang theo nếp gấp rõ ràng, ánh mắt rơi lên cánh cửa phòng nghỉ đã bị khóa, bước chân nhanh chóng như cưỡi gió lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa, khóa lại!

Nghi thức khởi công Thành phố công nghệ sắp tới, tất cả đều đã được sắp xếp xong. Đường Quân Quán như đã tính trước trong lòng, Lâm Dịch yên tâm giao hết mọi chuyện cho hắn xử lý. Lâm Tự Đào sai người tới tìm Lâm Dịch mấy lần, Lâm Dịch đều không gặp, những quả đắng lúc trước đều là tự bản thân ông ta gieo, bây giờ tìm tới cậu có tác dụng gì chứ?

Trước đó cậu còn đi thăm Lưu Uyển Quân một lần, rất đáng tiếc Lưu Uyển Quân đã điên thật rồi.

Lâm Dịch thông qua camera nhìn khuôn mặt Lưu Uyển Quân đã sớm không còn dung nhan tinh xảo ban đầu, sắc mặt vàng vọt hiện những vết ban lốm đốm, bởi vì để thuận tiện cho bác sĩ quản lý nên tóc đã bị cắt ngắn ngang vai, trong lòng ôm một con búp bê, đang khẽ giọng hừ điệu gì đó.

“Bà ta thế này bao lâu rồi?” Lâm Dịch hỏi bác sĩ phụ trách.

“Hơn một tháng rồi, lúc trước bệnh vẫn khá nhẹ.” Bác sĩ nói chuyện có hơi hàm hồ.

Khóe miệng Lâm Dịch nhếch lên, ý là nói trước đây không có bệnh, bây giờ là điên thật rồi sao? Cậu hỏi: “Là sau khi chồng bà ta tới thăm à?”

“Trước đó thì tinh thần đã có hơi không ổn định, từ khi ngài Lâm tới thì hoàn toàn biến thành thế này.”

“Tôi có thể gặp bà ta không?”

“Việc này, nếu là người lạ sẽ có nguy hiểm, bà ta sẽ công kích người khác.” Bác sĩ khó xử nói.

“Không sao.” Lâm Dịch quả thực muốn gặp một lần. Lưu Uyển Quân bây giờ có nhận ra cậu hay không? Là điên thật rồi hay chỉ là giả điên, dù sao bà ta từng là một diễn viên.

Người phụ trách bệnh viện thấy Lâm Dịch đã quyết định, đành phải đi sắp xếp. Lâm Dịch ở trong một căn phòng bệnh đơn, mặt đối mặt với Lưu Uyển Quân.

Vừa nhìn thấy Lâm Dịch, Lưu Uyển Quân rất mê mang, sau đó là vui mừng, “Thái Chi! Bảo bối của mẹ, cuối cùng con đã tới thăm mẹ rồi?”

Thấy Lâm Uyển Quân muốn nhào lên, Tiêu Đậu Đậu đang ăn đậu hất bà ta đi.

Chẳng ai được đến gần bát cơm vàng của ông!



Lâm Dịch cười khẽ, “Lưu Uyển Quân, bà nhìn kỹ tôi là ai?”

Lưu Uyển Quân nhìn mấy lần sau đó đột nhiên hoảng sợ lùi lại, thân thể đập lên tường vẫn còn chưa chịu ngưng, “Dịch Hân Nam! Cô là Dịch Hân Nam!” Giọng nói của bà ta mang theo hoảng sợ, tiếng the thé khiến người nghe không thích ứng được nhíu mày.

“Tôi không giết cô! Tôi không cố ý! Cô đừng tới tìm tôi!”

Nhìn thấy Lưu Uyển Quân hoảng sợ trốn tránh, thậm chí còn bò xuống dưới giường, hai bác sĩ kéo bà ta ra, nhờ tới sự giúp đỡ của hộ sĩ tiêm vào một mũi thuốc an thần. Lâm Dịch bình thản hỏi người trung niên vẫn luôn không nói chuyện đi theo phía sau mình: “Điên thật rồi?”

Người đó vẻ mặt khẳng định gật đầu, “Bệnh tâm thần mang tính hậm hực nóng nảy điên cuồng, lúc bình thường không khác gì người thường, nhưng bây giờ rõ ràng đang nằm trong trạng thái phát bệnh.”

Lâm Dịch ừ một tiếng, gật gật đầu với bác sĩ, dẫn đầu rời đi. Nếu vẫn có lúc bình thường, vậy thì không thể thiếu cảnh giác được, không chừng ngày nào Lâm Tự Đào đổi ý sẽ đón bà ta ra ngoài điều trị, cho nên vẫn phải khiến cho bà ta không thể ra ngoài mới được.

Về đến nhà thì đã là bảy giờ hơn, Phương Húc Nghiêu đã nấu cơm xong, ngồi trên sofa xem chương trình phát lại “Bố ơi mình đi đâu thế”. Lâm Dịch thấy hắn xem chương trình thì trợn tròn mắt, Phương Húc Nghiêu lại thích thể loại này, đúng là không khoa học!

Phương Húc Nghiêu ném điều khiển trong tay đi, cười tủm tỉm hỏi: “Em yêu à, chờ chúng ta có con rồi anh cũng muốn tham gia chương trình này!” Hắn biết Lâm Dịch đi làm gì, chuyện Lâm Dịch làm, hầu hết hắn đều biết, nhưng hắn chưa bao giờ truy hỏi.

Khóe miệng Lâm Dịch co giật, “Sao anh vẫn nghĩ không thông vậy chứ?” Bây giờ cậu vẫn chưa muốn có con, kế hoạch của cậu là chờ thêm mấy năm nữa. Chờ đến lúc con lớn có thể tham gia “Bố ơi mình đi đâu thế” thì chắc phải 7 8 năm sau rồi, đến lúc đó chương trình này vẫn còn hả?

May mà Phương Húc Nghiêu chỉ thuận miệng nói thôi, thừa dịp Lâm Dịch thay quần áo rửa tay, hắn duỗi lưng đi xới cơm.

“Đường Quân Quán đã tìm được Hạ Hướng Càn, em đoán gã trốn ở đâu?” Phương Húc Nghiêu gắp thức ăn vào bát cho Lâm Dịch, tranh thủ nuôi vợ mập lên, sờ sờ mới mềm.

Lâm Dịch hứng thú hỏi: “Trốn ở đâu? Em tìm lâu vậy mà vẫn không có manh mối, thế mà bị Đường Quân Quán tìm được.”

“Em sao có thể so với hắn ta được, hắn ta là chó chuyên môn tìm mồi, đừng tự so sánh với hắn ta, hạ thấp thân phận.” Phương Húc Nghiêu dùng mũi chân giẫm giẫm chân của A Ca, “A Ca của chúng ta trưởng thành rồi còn mạnh hơn hắn ta.”

Lâm Dịch xì một tiếng, “Anh rốt cuộc ghét hắn chừng nào chứ? Nói thật đi, chuyện của hắn với đại ca, rốt cuộc anh nghĩ thế nào?”

“Chẳng nghĩ thế nào cả, chỉ là thấy hắn ăn quả đắng rất thú vị. Thực ra trong lòng đại ca đều tự có suy nghĩ của mình, bằng không em cho rằng anh có thể ngăn được gì chứ?” Phương Húc Nghiêu tiếp tục đề tài vừa rồi, “Hạ Hướng Càn vẫn luôn trốn trong cục cảnh sát, không ngờ đúng không!”

Lâm Dịch kinh ngạc ngơ người, sao có thể chứ? “Gã muốn xuất ngoại, nhưng chúng ta đều đang tìm gã, gã còn chưa tới được sân bay đã bị chúng ta tóm được rồi. Cho nên đút lót người ta, dùng tội danh ăn cắp để bị bắt giữ, bị phán một năm tù.”

Lâm Dịch cạn lời, đây đúng là một cách hay.

“May mà gã muốn mua thuốc nổ quấy rối, để Đường Quân Quán tìm được manh mối, bằng không sẽ không tìm được rồi.”

“Chuyện này xử lý xong rồi, cuối cùng giải quyết được một khúc mắc. Anh tính xử lý thế nào?”

“Còn có thể xử lý thế nào? Nếu gã thích ngồi tù thì cứ để gã ngồi cả đời thôi.” Phương Boss ngạo nghễ nói, dáng vẻ báo đạo tổng tài bày ra không sót chút nào.

Lâm Dịch nhướng mày, ăn một viên thịt, ừ, mùi vị không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Một Tờ Giấy Kết Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook