Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 100
Mai Quả
23/08/2017
19 RepliesPhiên ngoại 7
“Sư phụ.” Trong thôn nhỏ bên cạnh rừng cây, tiểu tăng nhìn người thiếu niên vội vàng đi tới, quay đầu gọi sư phụ của mình.
Phất Y Đại Sư ra khỏi rừng cây, trước đó ngài vào thôn, cũng đã hỏi thăm chuyện của Duy và Lam. Cả hai đều sinh trưởng tại thôn này, Lam từ năm tuổi đã bái sư tập võ, rời khỏi thôn nhỏ. Duy từ khi hai tuổi cha mẹ đều mất, Duy ở với ông bà mà lớn lên, khi bảy tuổi, ông bà cũng lần lượt ốm chết. May mà thôn nhỏ này nhiều người lương thiện, mọi người cùng nhau chăm sóc, nuôi Duy khôn lớn. Lam bên ngoài xông xáo làm ăn, tuổi còn nhỏ mà đã danh chấn giang hồ, sư phụ hắn thậm chí muốn đem con gái độc nhất gả cho hắn, chỉ là Lam liều mạng cũng muốn hắn và Duy sau này không lo chuyện bạc tiền, liền dứt khoát từ chối, cùng Duy ở bên nhau, không màng chuyện giang hồ.
Phất Y Đại Sư quay đầu lại nhìn thôn trang nhỏ, đang là vụ mùa thu hoạch, trên đồng ruộng thóc lúa đã gặt vãn, hẳn sẽ là một vụ mùa bội thu. Phất Y Đại Sư cười rồi cúi đầu, người tu đạo, đều nói phàm nhân náo loạn, chỉ là Phất Y Đại Sư lại thấy nhân gian thực yên bình. So với không sơn yên tĩnh, vùng hoang vu mênh mang, trường hà cô mặc, nhân gian quả thực huy hoàng, lượn lờ khói bếp, gà chó kêu vang, điểm điểm đèn đuốc, đây mới là phong cảnh đẹp nhất thế gian.
“Sư phụ.” Tiểu tăng lữ hỏi sư phụ của mình: “Người định xem đến ba kiếp hay sao?”
“Đi thôi.” Phất Y Đại Sư mang theo tiểu đệ tử ra khỏi rừng cây.
“Sư phụ, người không nhìn thấy sao?”
“Thấy chứ.” Phất Y Đại Sư nói: “Bọn họ đều sống rất tốt, mặc dù có chút vận mệnh không thể tránh khỏi, nhưng kiếp này bọn họ đều hạnh phúc.”
“A!” Tiểu tăng lữ sôi nổi đi phía trước Phất Y Đại Sư, nói: “Sư phụ, bọn họ đều là người quen cũ sao?”
Phất Y Đại Sư chỉ cười, không nói gì.
“Cái gì gọi là có chút vận mệnh không thể tránh khỏi?” Tiểu tăng lữ lại hỏi.
“Ví dụ như cha mẹ duyên mỏng.” Phất Y Đại Sư nói.
Tiểu tăng lữ cái hiểu cái không gật đầu.
Phất Y Đại Sư đi rất chậm, như có chút đăm chiêu. Ông hôm nay không ngờ Duy và Lam lại nhận nuôi Thanh, Duy không thích đứa nhỏ này, nhưng chỉ cần Lam thích, y cũng sẽ nhận nuôi nó, huống chi thiếu niên này kiếp trước, trái tim có lẽ vẫn rất độc, tâm cơ có lẽ vẫn rất thâm trầm, nhưng không còn lệ khí của kiếp trước. Cả đời này rồi sẽ sống nơi sông núi bao quanh, cùng người thương bình an vượt qua thời niên thiếu, sẽ không có cơ hội đi sát phạt vô tình, khiến máu nhuộm thắm cả núi sông.
Thật tốt, Phất Y Đại Sư nhìn lên bầu trời, thở phào một cái.
“Sư phụ, người đi nhanh chút đi.” Tiểu tăng lữ ở phía trước Phất Y Đại Sư nói.
“Được.” Phất Y Đại Sư cười nói.
Tiểu tăng lữ tiện tay vặt một chùm lá xanh.
Phất Y Đại Sư cảm thấy cái gì đó, liền nói với tiểu đồ nhi: “Tân Độ, ngươi phải nhớ kỹ, thế nhân đều nói duyên ba kiếp, nhưng ba kiếp không phải cứ cầu là được. Nghiệp chướng kiếp này, kiếp sau phải trả, đời đời kiếp kiếp, nhân quả báo ứng, mặc kệ là kiếp nào cũng sống không uổng phí.”
“Sư phụ.” Tiểu tăng lữ mở miệng hỏi: “Vậy kiếp sau của Tân Độ, là một mảnh lá cây, hay là một đóa hồng liên (hoa sen hồng)?”
Một đóa hồng liên? Phất Y Đại Sư vội vàng hỏi: “Ngươi vì sao lại nói hồng liên?”
“Đồ nhi hôm qua nằm mộng, mơ thấy một hồ sen hồng nở hoa, có người đi vào trong ao, nhưng không đi ra.”
Phất Y Đại Sư một lúc lâu không nói gì. Đêm nay… Đại Sư ngắm nhìn trời sao, sao Bình Chương đế đúng là ảm đạm không ánh sáng.
“A Di Đà Phật.” Phất Y Đại Sư nói với đệ tử bên cạnh mình: “Tân Độ, chúng ta về thượng đô thôi.”
Phiên ngoại 8
Long Huyền nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, thì ra khi nhân sinh đi tới điểm cuối cùng, hắn cũng không thấy có bao nhiêu thống khổ, nhiều nhất chỉ có một chút mệt mỏi mà thôi.
“Phụ hoàng.” Long Tiêu nhìn phụ hoàng mỗi khi ho một tiếng, lại có một búng máu từ miệng trào ra, hắn cùng với Long Huyền tình cảm lạnh nhạt, nhưng lúc này tiếng nói chuyện cũng mang theo phần nức nở.
“Phất Y còn chưa tới sao?” Long Huyền chỉ hỏi.
Long Tiêu vội nói: “Phất Y quốc sư đã vào cung, đang trên đường đến Y Cẩm viên, phụ hoàng xin hãy đợi một lát.”
“Long Tiêu.” Long Huyền nói với Long Tiêu: “Sau khi trẫm chết, ngươi nhớ đi một chuyến tới chùa Hộ Quốc, để Phất Y đưa ngươi đến Cửu Trọng tháp một lần.”
Long Tiêu giật mình nói: “Phụ hoàng, chùa Hộ Quốc thực sự có Cửu Trọng bảo tháp?”
Long Huyền nhìn Long Tiêu đầy mặt ngạc nhiên, đột nhiên muốn cười, năm đó hắn cũng từng hỏi phụ hoàng như vậy, khi đó phụ hoàng đã nói với hắn như thế nào?“Có, sao lại không có cơ chứ?” Long Huyền nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết, giang sơn của Long thị là từ đâu mà tới.”
Long Tiêu trong lòng hồ nghi, nhưng vẫn lĩnh chỉ.
Long Huyền đột nhiên có chút hiếu kì, không biết trưởng tử này của hắn sau khi đi vào linh đường toàn xương trắng, sẽ có biểu tình gì.
“Phụ hoàng, người đang cười cái gì vậy?” Long Tiêu nhìn Long Huyền mỉm cười, hỏi Long Huyền: “Phụ hoàng đang nghĩ đến cái gì vui vẻ sao?”
“Trẫm có thể giải thoát rồi.” Long Huyền nói: “Vì sao lại không vui cho được? Tiêu, giang sơn quá nặng, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Long Tiêu quỳ gối bên cạnh giường Long Huyền, dập đầu nói: “Nhi thần nhất định không phụ phó thác của phụ hoàng.”
“Những lời này phụ hoàng của ta cũng từng nói với ta.” Long Huyền nói: “Phụ hoàng còn nói trẫm từ nay về sau sẽ là một kẻ cô đơn, nhưng lời này trẫm sẽ không nói với ngươi, ngươi so với trẫm may mắn hơn nhiều, ngươi sẽ không cô quạnh.”
Long Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Long Huyền: “Phụ hoàng?”
“Bệ hạ.” Ngoài phòng lúc này truyền đến tiếng thông báo của thái giám: “Phất Y quốc sư đến.”
“Mời.” Long Tiêu vội nói, có vài điều hắn còn chưa hỏi, hắn cùng với phụ hoàng, giống như cả đời này không giao tâm, cho nên đến cuối cùng, hắn cùng với người vẫn không thể chân chính thổ lộ tình cảm, trò chuyện với nhau.
“Hoàng đế, ngươi lui xuống đi.” Long Huyền cũng không giữ Long Tiêu lại, nói một tiếng.
Long Tiêu dập đầu ba cái bên giường, đứng dậy lui ra ngoài.
Phất Y Đại Sư đứng cạnh giường Long Huyền, mở miệng nói: “Bệ hạ già đi nhiều.”
Long Huyền nhìn Phất Y Đại Sư vẫn khoác bộ cà sa màu xám của tăng nhân, nói: “Đại Sư lại không thay đổi, đến ngày nào Đại Sư mới chết đây?”
Đối với Long Huyền đến phút cuối cùng cũng muốn tỏa ra khí thế bức nhân, Phất Y Đại Sư chỉ cười: “Bệ hạ còn có chuyện muốn nói cùng bần tăng sao?”
“Chín kiếp sau…” Long Huyền hỏi: “Chín kiếp sau, ta còn có thể đầu thai làm người không?”
Phất Y Đại Sư nói: “Tất nhiên.”
“Vậy trẫm còn có thể gặp y chứ?” Long Huyền nhìn Phất Y Đại Sư.
Phất Y Đại Sư nói: “Chín kiếp sau, bần tăng cũng đã chìm trong luân hồi, bệ hạ yêu cầu duyên phận, bần tăng không thể nào biết được.”
“Một chút hy vọng cũng không có sao?” Long Huyền nói.
“Bần tăng đã nhìn thấy bọn họ.” Phất Y Đại Sư nói: “Bọn họ hiện tại rất khá, ít nhất kiếp này không lo cơm áo gạo tiền, bình an cùng nhau vượt qua.”
“Cho nên?” Long Huyền buồn bã nói: “Bọn họ sẽ là đời đời kiếp kiếp sao?”
“Bệ hạ.” Phất Y Đại Sư trong mắt lộ ra thương xót: “Duyên phận trời định, chuyện kiếp sau, kiếp này tại sao phải nghĩ quá nhiều?”
“Ta chỉ…” Long Huyền thở dài một tiếng, nói: “Ta chỉ muốn cầu một kiếp của y, là ta quá tham lam sao?”
Phất Y Đại Sư nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ: “Lòng người luôn rất tham lam, thưa bệ hạ.”
“Đúng vậy.” Long Huyền nhẹ giọng nói: “Chỉ là ta kiếp này tham lam quá nhiều, cho nên mới đánh mất y.”
Khi Phất Y Đại Sư một lần nữa cúi đầu, Bình Chương đế Long Huyền đã rời khỏi cõi đời. Ngón tay Phất Y Đại Sư khẽ tìm kiếm trên trán Long Huyền. Chết đi trong gió tuyết, kiếp trước kiếp này, cỡ nào giống nhau, lại là cỡ nào bất đồng. Phất Y Đại Sư nhìn khuôn mặt đại đế vương, một kiếp này chém giết vô tình, trăm ngàn thi cốt dưới chân, tạo nên một vương triều thịnh thế, cả một đời không thấy hắn cười, lúc này trên mặt lại có tiếu dung. Phù sinh nhược mộng, cả đời này hắn cùng với y, một tuyệt nhiên, một chấp niệm, đến tột cùng là ai phụ ai? Về phần kiếp sau, Phất Y Đại Sư cúi đầu, chín trăm năm sau, năm tháng lâu dài, ai biết được khi đó nhân gian sẽ ra sao? Phồn hoa như mây khói, cả đời này ràng buộc, chín trăm năm sau, còn có thể tái tục sao?
“A Di Đà Phật.” Phất Y Đại Sư cuối cùng chỉ niệm một tiếng phật hiệu.
Phiên ngoại 9[ lời cuối sách ]
Trọng sinh chi nghiệt nô ngược bạo quân, Mai Quả đã bắt tay vào viết từ rất lâu, chỉ là luôn luôn giấu trong máy tính, không nghĩ sẽ viết xong, cũng không nghĩ sẽ có một ngày đăng lên, nếu không được Nạp Lan động viên, Mai Quả nghĩ câu chuyện này vẫn đang ở trong máy tính.
Truyện này vốn tên là Trọng sinh chi khởi viết vô y, sau này để hợp cho việc đưa lên mạng, sửa thành Trọng sinh chi nghiệt nô ngược bạo quân.[ Kỳ thật Mai Quả là kẻ cực dốt việc đặt tên, haizzz ]
Truyện bắt đầu viết từ 11/12/2011, đến 26/4/ 2012 kết thúc.
Khi Mai Quả bắt đầu viết truyện này, có rất nhiều người quen từng hỏi Mai Quả, vì cái gì La Duy không thể cùng với Long Huyền, vì cái gì cuối cùng La Duy vẫn lựa chọn Vệ Lam. Mai Quả trong một lần nhắn tin, đã nói qua vấn đề này. Bởi vì là tình yêu, cho nên có chút sai lầm cũng không thể tha thứ, bỏ qua chính là bỏ lỡ. Long Huyền đã sai lầm quá nhiều, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều khiến La Duy tổn thương sâu sắc. Cuối cùng Long Huyền muốn cứu vãn, hắn vì La Duy mà trả giá nhiều nhất, nhưng ván đã đóng thuyền, hết thảy đều đã quá muộn.
Về phần La Duy, La Duy không phải một người tốt, đây là chuyện khi Mai Quả bắt đầu viết, đã nói qua với mọi người. La Duy hai kiếp làm người, kỳ thật đều là một kẻ tâm tính lạnh bạc. Luận tâm cơ, luận âm ngoan, La Duy kỳ thật không khác Long Huyền, Long Huyền trên tay dính đầy máu tươi, La Duy cũng vậy. Chỉ là La Duy sống lại một kiếp, vì sửa lại lỗi lầm kiếp trước, cho nên y cả đời này chí không ở thiên hạ, mà chỉ muốn bảo hộ gia đình mình.
La Duy có yêu Long Huyền không? Liệu còn có chút tình cảm với Long Huyền? Đáp án của Mai Quả là, đã từng yêu, nhưng kiếp trước gia tộc hủy diệt, người thân chết thảm, bản thân mười năm làm kiếp nam xướng, đã đem phần yêu thương này hủy diệt, biến thành hận. Sống lại một kiếp, La Duy khi nhìn thấy Long Huyền, trong lòng vẫn rung động, nhưng không phải bởi vì yêu, mà là bởi vì hận. Có người sẽ nói, là bởi đã yêu quá đậm sâu, cho nên La Duy mới hận Long Huyền đến thế, lời này cũng không sai, La Duy đúng là đã từng yêu Long Huyền, chỉ là sống lại kiếp này, La Duy đối với Long Huyền chỉ có hận, cuối cùng trở nên vô vị, rốt cuộc không thể yêu lại nữa.
Đoạn đầu, rất nhiều người chán ghét Vệ Lam, nói một người qua đường sao lại biến thành nhân vật chính? Mai Quả muốn nói là, Vệ Lam luôn luôn không phải người qua đường, Vệ Lam đối với La Duy mà nói, tồn tại như một người thân trong gia đình. La Duy trước khi gặp gỡ Vệ Lam, chưa từng vì bản thân mà tính toán, nên sau này Vệ Lam xuất hiện bên cạnh La Duy, đối với La Duy sau khi sống lại mà nói, hắn là vì ý nguyện của y mà sống.
Còn có người nói với Mai Quả, giữa La Duy và Vệ Lam hình như thiếu một chút cảm giác. Đúng vậy, khi La Duy và Vệ Lam ở bên nhau, luôn là thường thường thản nhiên, không chút gợn sóng, chỉ là, thường thường thản nhiên vì cái gì không thể là tình yêu? La Duy là một người bị tình yêu làm cho thương tích đầy mình, y không có khả năng sẽ cùng người nào đó yêu đến oanh oanh liệt liệt, như thiêu thân lao đầu vào lửa nữa. Vệ Lam ôn hòa, đối với La Duy sủng nịch, là người có thể khiến La Duy ở trước mặt hắn mà khóc lớn, có thể cùng hắn hoan ái mà không cảm thấy khuất nhục, là tình nhân La Duy có thể lộ ra, Mai Quả muốn nói là, tình cảm La Duy đối với Vệ Lam cuối cùng vượt qua tình cảm kiếp trước đối với Long Huyền, nói như vậy có lẽ là tàn nhẫn với Long Huyền, nhưng đây là sự thật.
Long Huyền yêu La Duy, Vệ Lam lại làm sao không yêu La Duy? Kiếp trước hắn cho La Duy an ủi, kiếp này lại là người cùng La Duy đi qua bao mưa gió, chỉ có Vệ Lam.
Về phần Tư Mã Thanh Sa, hắn từng làm tổn thương La Duy, La Duy cũng từng thương tổn hắn, hắn đối với La Duy từng có chân tâm, nhưng La Duy hoàn toàn là lợi dụng, đây cũng là lý do vì sao La Duy không hận Tư Mã Thanh Sa, đối với Tư Mã Thanh Sa, La Duy cũng có áy náy của mình. Tình yêu có đôi khi là chuyện của một người, đã lỡ yêu, dù không được đáp lại, nhưng vẫn ghi nhớ cả đời.
Có thể hay không khiến La Duy trao cho Long Huyền tình duyên một kiếp, chuyện này Mai Quả không nghĩ được, bởi vì đây lại là một câu chuyện khác.
Mai Quả sau này vẫn còn có thể hoàn thành hai truyện nữa, một là [BT Tây Hán thải cúc kí], còn có một cái khác vẫn ngủ trong máy tính Mai Quả, sau khi hai bộ này hoàn thành, Mai Quả sẽ suy nghĩ một chút tới chuyện giữa Long Huyền cùng La Duy, bất quá đây là chuyện của rất lâu về sau.
Tóm lại cảm tạ mọi người đã theo dõi lâu như vậy, “Trọng sinh chi nghiệt nô ngược bạo quân” buổi tối hôm nay thật sự kết thúc. Hẹn gặp lại trong một câu chuyện mới.
[ Mai Quả viết ngày 26/4/2012]
—Toàn văn hoàn — Đăng bởi: admin
“Sư phụ.” Trong thôn nhỏ bên cạnh rừng cây, tiểu tăng nhìn người thiếu niên vội vàng đi tới, quay đầu gọi sư phụ của mình.
Phất Y Đại Sư ra khỏi rừng cây, trước đó ngài vào thôn, cũng đã hỏi thăm chuyện của Duy và Lam. Cả hai đều sinh trưởng tại thôn này, Lam từ năm tuổi đã bái sư tập võ, rời khỏi thôn nhỏ. Duy từ khi hai tuổi cha mẹ đều mất, Duy ở với ông bà mà lớn lên, khi bảy tuổi, ông bà cũng lần lượt ốm chết. May mà thôn nhỏ này nhiều người lương thiện, mọi người cùng nhau chăm sóc, nuôi Duy khôn lớn. Lam bên ngoài xông xáo làm ăn, tuổi còn nhỏ mà đã danh chấn giang hồ, sư phụ hắn thậm chí muốn đem con gái độc nhất gả cho hắn, chỉ là Lam liều mạng cũng muốn hắn và Duy sau này không lo chuyện bạc tiền, liền dứt khoát từ chối, cùng Duy ở bên nhau, không màng chuyện giang hồ.
Phất Y Đại Sư quay đầu lại nhìn thôn trang nhỏ, đang là vụ mùa thu hoạch, trên đồng ruộng thóc lúa đã gặt vãn, hẳn sẽ là một vụ mùa bội thu. Phất Y Đại Sư cười rồi cúi đầu, người tu đạo, đều nói phàm nhân náo loạn, chỉ là Phất Y Đại Sư lại thấy nhân gian thực yên bình. So với không sơn yên tĩnh, vùng hoang vu mênh mang, trường hà cô mặc, nhân gian quả thực huy hoàng, lượn lờ khói bếp, gà chó kêu vang, điểm điểm đèn đuốc, đây mới là phong cảnh đẹp nhất thế gian.
“Sư phụ.” Tiểu tăng lữ hỏi sư phụ của mình: “Người định xem đến ba kiếp hay sao?”
“Đi thôi.” Phất Y Đại Sư mang theo tiểu đệ tử ra khỏi rừng cây.
“Sư phụ, người không nhìn thấy sao?”
“Thấy chứ.” Phất Y Đại Sư nói: “Bọn họ đều sống rất tốt, mặc dù có chút vận mệnh không thể tránh khỏi, nhưng kiếp này bọn họ đều hạnh phúc.”
“A!” Tiểu tăng lữ sôi nổi đi phía trước Phất Y Đại Sư, nói: “Sư phụ, bọn họ đều là người quen cũ sao?”
Phất Y Đại Sư chỉ cười, không nói gì.
“Cái gì gọi là có chút vận mệnh không thể tránh khỏi?” Tiểu tăng lữ lại hỏi.
“Ví dụ như cha mẹ duyên mỏng.” Phất Y Đại Sư nói.
Tiểu tăng lữ cái hiểu cái không gật đầu.
Phất Y Đại Sư đi rất chậm, như có chút đăm chiêu. Ông hôm nay không ngờ Duy và Lam lại nhận nuôi Thanh, Duy không thích đứa nhỏ này, nhưng chỉ cần Lam thích, y cũng sẽ nhận nuôi nó, huống chi thiếu niên này kiếp trước, trái tim có lẽ vẫn rất độc, tâm cơ có lẽ vẫn rất thâm trầm, nhưng không còn lệ khí của kiếp trước. Cả đời này rồi sẽ sống nơi sông núi bao quanh, cùng người thương bình an vượt qua thời niên thiếu, sẽ không có cơ hội đi sát phạt vô tình, khiến máu nhuộm thắm cả núi sông.
Thật tốt, Phất Y Đại Sư nhìn lên bầu trời, thở phào một cái.
“Sư phụ, người đi nhanh chút đi.” Tiểu tăng lữ ở phía trước Phất Y Đại Sư nói.
“Được.” Phất Y Đại Sư cười nói.
Tiểu tăng lữ tiện tay vặt một chùm lá xanh.
Phất Y Đại Sư cảm thấy cái gì đó, liền nói với tiểu đồ nhi: “Tân Độ, ngươi phải nhớ kỹ, thế nhân đều nói duyên ba kiếp, nhưng ba kiếp không phải cứ cầu là được. Nghiệp chướng kiếp này, kiếp sau phải trả, đời đời kiếp kiếp, nhân quả báo ứng, mặc kệ là kiếp nào cũng sống không uổng phí.”
“Sư phụ.” Tiểu tăng lữ mở miệng hỏi: “Vậy kiếp sau của Tân Độ, là một mảnh lá cây, hay là một đóa hồng liên (hoa sen hồng)?”
Một đóa hồng liên? Phất Y Đại Sư vội vàng hỏi: “Ngươi vì sao lại nói hồng liên?”
“Đồ nhi hôm qua nằm mộng, mơ thấy một hồ sen hồng nở hoa, có người đi vào trong ao, nhưng không đi ra.”
Phất Y Đại Sư một lúc lâu không nói gì. Đêm nay… Đại Sư ngắm nhìn trời sao, sao Bình Chương đế đúng là ảm đạm không ánh sáng.
“A Di Đà Phật.” Phất Y Đại Sư nói với đệ tử bên cạnh mình: “Tân Độ, chúng ta về thượng đô thôi.”
Phiên ngoại 8
Long Huyền nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, thì ra khi nhân sinh đi tới điểm cuối cùng, hắn cũng không thấy có bao nhiêu thống khổ, nhiều nhất chỉ có một chút mệt mỏi mà thôi.
“Phụ hoàng.” Long Tiêu nhìn phụ hoàng mỗi khi ho một tiếng, lại có một búng máu từ miệng trào ra, hắn cùng với Long Huyền tình cảm lạnh nhạt, nhưng lúc này tiếng nói chuyện cũng mang theo phần nức nở.
“Phất Y còn chưa tới sao?” Long Huyền chỉ hỏi.
Long Tiêu vội nói: “Phất Y quốc sư đã vào cung, đang trên đường đến Y Cẩm viên, phụ hoàng xin hãy đợi một lát.”
“Long Tiêu.” Long Huyền nói với Long Tiêu: “Sau khi trẫm chết, ngươi nhớ đi một chuyến tới chùa Hộ Quốc, để Phất Y đưa ngươi đến Cửu Trọng tháp một lần.”
Long Tiêu giật mình nói: “Phụ hoàng, chùa Hộ Quốc thực sự có Cửu Trọng bảo tháp?”
Long Huyền nhìn Long Tiêu đầy mặt ngạc nhiên, đột nhiên muốn cười, năm đó hắn cũng từng hỏi phụ hoàng như vậy, khi đó phụ hoàng đã nói với hắn như thế nào?“Có, sao lại không có cơ chứ?” Long Huyền nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết, giang sơn của Long thị là từ đâu mà tới.”
Long Tiêu trong lòng hồ nghi, nhưng vẫn lĩnh chỉ.
Long Huyền đột nhiên có chút hiếu kì, không biết trưởng tử này của hắn sau khi đi vào linh đường toàn xương trắng, sẽ có biểu tình gì.
“Phụ hoàng, người đang cười cái gì vậy?” Long Tiêu nhìn Long Huyền mỉm cười, hỏi Long Huyền: “Phụ hoàng đang nghĩ đến cái gì vui vẻ sao?”
“Trẫm có thể giải thoát rồi.” Long Huyền nói: “Vì sao lại không vui cho được? Tiêu, giang sơn quá nặng, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Long Tiêu quỳ gối bên cạnh giường Long Huyền, dập đầu nói: “Nhi thần nhất định không phụ phó thác của phụ hoàng.”
“Những lời này phụ hoàng của ta cũng từng nói với ta.” Long Huyền nói: “Phụ hoàng còn nói trẫm từ nay về sau sẽ là một kẻ cô đơn, nhưng lời này trẫm sẽ không nói với ngươi, ngươi so với trẫm may mắn hơn nhiều, ngươi sẽ không cô quạnh.”
Long Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Long Huyền: “Phụ hoàng?”
“Bệ hạ.” Ngoài phòng lúc này truyền đến tiếng thông báo của thái giám: “Phất Y quốc sư đến.”
“Mời.” Long Tiêu vội nói, có vài điều hắn còn chưa hỏi, hắn cùng với phụ hoàng, giống như cả đời này không giao tâm, cho nên đến cuối cùng, hắn cùng với người vẫn không thể chân chính thổ lộ tình cảm, trò chuyện với nhau.
“Hoàng đế, ngươi lui xuống đi.” Long Huyền cũng không giữ Long Tiêu lại, nói một tiếng.
Long Tiêu dập đầu ba cái bên giường, đứng dậy lui ra ngoài.
Phất Y Đại Sư đứng cạnh giường Long Huyền, mở miệng nói: “Bệ hạ già đi nhiều.”
Long Huyền nhìn Phất Y Đại Sư vẫn khoác bộ cà sa màu xám của tăng nhân, nói: “Đại Sư lại không thay đổi, đến ngày nào Đại Sư mới chết đây?”
Đối với Long Huyền đến phút cuối cùng cũng muốn tỏa ra khí thế bức nhân, Phất Y Đại Sư chỉ cười: “Bệ hạ còn có chuyện muốn nói cùng bần tăng sao?”
“Chín kiếp sau…” Long Huyền hỏi: “Chín kiếp sau, ta còn có thể đầu thai làm người không?”
Phất Y Đại Sư nói: “Tất nhiên.”
“Vậy trẫm còn có thể gặp y chứ?” Long Huyền nhìn Phất Y Đại Sư.
Phất Y Đại Sư nói: “Chín kiếp sau, bần tăng cũng đã chìm trong luân hồi, bệ hạ yêu cầu duyên phận, bần tăng không thể nào biết được.”
“Một chút hy vọng cũng không có sao?” Long Huyền nói.
“Bần tăng đã nhìn thấy bọn họ.” Phất Y Đại Sư nói: “Bọn họ hiện tại rất khá, ít nhất kiếp này không lo cơm áo gạo tiền, bình an cùng nhau vượt qua.”
“Cho nên?” Long Huyền buồn bã nói: “Bọn họ sẽ là đời đời kiếp kiếp sao?”
“Bệ hạ.” Phất Y Đại Sư trong mắt lộ ra thương xót: “Duyên phận trời định, chuyện kiếp sau, kiếp này tại sao phải nghĩ quá nhiều?”
“Ta chỉ…” Long Huyền thở dài một tiếng, nói: “Ta chỉ muốn cầu một kiếp của y, là ta quá tham lam sao?”
Phất Y Đại Sư nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ: “Lòng người luôn rất tham lam, thưa bệ hạ.”
“Đúng vậy.” Long Huyền nhẹ giọng nói: “Chỉ là ta kiếp này tham lam quá nhiều, cho nên mới đánh mất y.”
Khi Phất Y Đại Sư một lần nữa cúi đầu, Bình Chương đế Long Huyền đã rời khỏi cõi đời. Ngón tay Phất Y Đại Sư khẽ tìm kiếm trên trán Long Huyền. Chết đi trong gió tuyết, kiếp trước kiếp này, cỡ nào giống nhau, lại là cỡ nào bất đồng. Phất Y Đại Sư nhìn khuôn mặt đại đế vương, một kiếp này chém giết vô tình, trăm ngàn thi cốt dưới chân, tạo nên một vương triều thịnh thế, cả một đời không thấy hắn cười, lúc này trên mặt lại có tiếu dung. Phù sinh nhược mộng, cả đời này hắn cùng với y, một tuyệt nhiên, một chấp niệm, đến tột cùng là ai phụ ai? Về phần kiếp sau, Phất Y Đại Sư cúi đầu, chín trăm năm sau, năm tháng lâu dài, ai biết được khi đó nhân gian sẽ ra sao? Phồn hoa như mây khói, cả đời này ràng buộc, chín trăm năm sau, còn có thể tái tục sao?
“A Di Đà Phật.” Phất Y Đại Sư cuối cùng chỉ niệm một tiếng phật hiệu.
Phiên ngoại 9[ lời cuối sách ]
Trọng sinh chi nghiệt nô ngược bạo quân, Mai Quả đã bắt tay vào viết từ rất lâu, chỉ là luôn luôn giấu trong máy tính, không nghĩ sẽ viết xong, cũng không nghĩ sẽ có một ngày đăng lên, nếu không được Nạp Lan động viên, Mai Quả nghĩ câu chuyện này vẫn đang ở trong máy tính.
Truyện này vốn tên là Trọng sinh chi khởi viết vô y, sau này để hợp cho việc đưa lên mạng, sửa thành Trọng sinh chi nghiệt nô ngược bạo quân.[ Kỳ thật Mai Quả là kẻ cực dốt việc đặt tên, haizzz ]
Truyện bắt đầu viết từ 11/12/2011, đến 26/4/ 2012 kết thúc.
Khi Mai Quả bắt đầu viết truyện này, có rất nhiều người quen từng hỏi Mai Quả, vì cái gì La Duy không thể cùng với Long Huyền, vì cái gì cuối cùng La Duy vẫn lựa chọn Vệ Lam. Mai Quả trong một lần nhắn tin, đã nói qua vấn đề này. Bởi vì là tình yêu, cho nên có chút sai lầm cũng không thể tha thứ, bỏ qua chính là bỏ lỡ. Long Huyền đã sai lầm quá nhiều, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều khiến La Duy tổn thương sâu sắc. Cuối cùng Long Huyền muốn cứu vãn, hắn vì La Duy mà trả giá nhiều nhất, nhưng ván đã đóng thuyền, hết thảy đều đã quá muộn.
Về phần La Duy, La Duy không phải một người tốt, đây là chuyện khi Mai Quả bắt đầu viết, đã nói qua với mọi người. La Duy hai kiếp làm người, kỳ thật đều là một kẻ tâm tính lạnh bạc. Luận tâm cơ, luận âm ngoan, La Duy kỳ thật không khác Long Huyền, Long Huyền trên tay dính đầy máu tươi, La Duy cũng vậy. Chỉ là La Duy sống lại một kiếp, vì sửa lại lỗi lầm kiếp trước, cho nên y cả đời này chí không ở thiên hạ, mà chỉ muốn bảo hộ gia đình mình.
La Duy có yêu Long Huyền không? Liệu còn có chút tình cảm với Long Huyền? Đáp án của Mai Quả là, đã từng yêu, nhưng kiếp trước gia tộc hủy diệt, người thân chết thảm, bản thân mười năm làm kiếp nam xướng, đã đem phần yêu thương này hủy diệt, biến thành hận. Sống lại một kiếp, La Duy khi nhìn thấy Long Huyền, trong lòng vẫn rung động, nhưng không phải bởi vì yêu, mà là bởi vì hận. Có người sẽ nói, là bởi đã yêu quá đậm sâu, cho nên La Duy mới hận Long Huyền đến thế, lời này cũng không sai, La Duy đúng là đã từng yêu Long Huyền, chỉ là sống lại kiếp này, La Duy đối với Long Huyền chỉ có hận, cuối cùng trở nên vô vị, rốt cuộc không thể yêu lại nữa.
Đoạn đầu, rất nhiều người chán ghét Vệ Lam, nói một người qua đường sao lại biến thành nhân vật chính? Mai Quả muốn nói là, Vệ Lam luôn luôn không phải người qua đường, Vệ Lam đối với La Duy mà nói, tồn tại như một người thân trong gia đình. La Duy trước khi gặp gỡ Vệ Lam, chưa từng vì bản thân mà tính toán, nên sau này Vệ Lam xuất hiện bên cạnh La Duy, đối với La Duy sau khi sống lại mà nói, hắn là vì ý nguyện của y mà sống.
Còn có người nói với Mai Quả, giữa La Duy và Vệ Lam hình như thiếu một chút cảm giác. Đúng vậy, khi La Duy và Vệ Lam ở bên nhau, luôn là thường thường thản nhiên, không chút gợn sóng, chỉ là, thường thường thản nhiên vì cái gì không thể là tình yêu? La Duy là một người bị tình yêu làm cho thương tích đầy mình, y không có khả năng sẽ cùng người nào đó yêu đến oanh oanh liệt liệt, như thiêu thân lao đầu vào lửa nữa. Vệ Lam ôn hòa, đối với La Duy sủng nịch, là người có thể khiến La Duy ở trước mặt hắn mà khóc lớn, có thể cùng hắn hoan ái mà không cảm thấy khuất nhục, là tình nhân La Duy có thể lộ ra, Mai Quả muốn nói là, tình cảm La Duy đối với Vệ Lam cuối cùng vượt qua tình cảm kiếp trước đối với Long Huyền, nói như vậy có lẽ là tàn nhẫn với Long Huyền, nhưng đây là sự thật.
Long Huyền yêu La Duy, Vệ Lam lại làm sao không yêu La Duy? Kiếp trước hắn cho La Duy an ủi, kiếp này lại là người cùng La Duy đi qua bao mưa gió, chỉ có Vệ Lam.
Về phần Tư Mã Thanh Sa, hắn từng làm tổn thương La Duy, La Duy cũng từng thương tổn hắn, hắn đối với La Duy từng có chân tâm, nhưng La Duy hoàn toàn là lợi dụng, đây cũng là lý do vì sao La Duy không hận Tư Mã Thanh Sa, đối với Tư Mã Thanh Sa, La Duy cũng có áy náy của mình. Tình yêu có đôi khi là chuyện của một người, đã lỡ yêu, dù không được đáp lại, nhưng vẫn ghi nhớ cả đời.
Có thể hay không khiến La Duy trao cho Long Huyền tình duyên một kiếp, chuyện này Mai Quả không nghĩ được, bởi vì đây lại là một câu chuyện khác.
Mai Quả sau này vẫn còn có thể hoàn thành hai truyện nữa, một là [BT Tây Hán thải cúc kí], còn có một cái khác vẫn ngủ trong máy tính Mai Quả, sau khi hai bộ này hoàn thành, Mai Quả sẽ suy nghĩ một chút tới chuyện giữa Long Huyền cùng La Duy, bất quá đây là chuyện của rất lâu về sau.
Tóm lại cảm tạ mọi người đã theo dõi lâu như vậy, “Trọng sinh chi nghiệt nô ngược bạo quân” buổi tối hôm nay thật sự kết thúc. Hẹn gặp lại trong một câu chuyện mới.
[ Mai Quả viết ngày 26/4/2012]
—Toàn văn hoàn — Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.