Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 16

Mai Quả

06/06/2017

19 Replies76. Âm mưu

Lúc này, Liễu Ngộ Sinh mang theo vài viên quan tướng tới.

La Khải một mực thủ vững tại Vân Quan không rời, còn Liễu Ngộ Sinh thì ra ngoài nghênh địch. La Duy ngồi một bên không nói một lời, đem cảm giác tồn tại của bản thân giảm đến mức thấp nhất. Y nhìn đám người Liễu Ngộ Sinh dõng dạc, chí lớn kịch liệt, trong thâm tâm chỉ cảm thấy buồn cười. Long Huyền nói y là con hát giỏi nhất, kỳ thật thủ hạ của Long Huyền mới chính là những con hát siêu việt. Kịch bản đã viết xong, bọn họ chỉ chiếu theo kịch bản diễn mà thôi, hơn nữa, diễn vô cùng chân thật.

Liễu Ngộ Sinh cố ý xin ra chiến trận, điều này làm cho La Khải không cách nào cự tuyệt. Liễu Ngộ Sinh mặc dù không phải chủ soái ba quân, nhưng hắn mang theo hoàng mệnh tới, hắn cố ý làm vậy không chừng chính là ý của Hưng Võ đế. La Khải nhiều lần nhìn về phía La Duy, La Duy chỉ trầm mặc không nói, điều này làm cho La Khải càng tin rằng Hưng Võ đế nguyện ý xuất quan nghênh địch.

Ba ngày sau, La Duy một mực ở bên cạnh La Khải, nhìn chúng tướng thương nghị chiến cuộc. Liễu Ngộ Sinh chia quân theo ba đường, chiến pháp hợp mà vây, cuối cùng chiếm được sự ủng hộ của chúng tướng. La Duy vẫn một mực không nói lời nào, La Khải cũng không hỏi nhiều, chỉ nói La Duy không hiểu.

Sáng sớm ngày thứ tư, mười vạn đại quân gió cuốn mây tan ra khỏi Vân Quan.

Sau hai ngày hành quân, đại quân xuyên qua thâm sơn cùng cốc, khi mặt trời lặn mới hạ doanh trại ở Hồ Nam.

La Khải ngủ trong trướng, vừa chuẩn bị sai người mang cơm, lại thấy La Duy vén màn lên, đi đến. “Tiểu Duy, dùng cơm chưa?” La Khải hỏi, mấy ngày nay anh không có thời gian cùng La Duy nói mấy câu.

“Đại ca đi cùng đệ đến chỗ này đi.” La Duy nói.

La Khải sững sờ, lúc này đã là canh ba: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Có chuyện vui sắp xảy ra.” La Duy cười kéo ống tay áo La Khải nói: “Đệ xin đại ca đi cùng đệ được không?” Trong nhà, y đã dùng chiêu này với nhị ca La Tắc, không ngờ bây giờ phải dùng nó với đại ca La Khải.

La Khải cứ thế bị La Duy kéo ra ngoài.

Đêm khuya trong quân doanh, đống lửa thật lớn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ngựa hí, lại không nghe được tiếng người.

“Đó là trướng của Liễu Ngộ Sinh.” La Khải bị La Duy kéo đến một chỗ khuất, anh nhìn doanh trướng phía trước, nhận ra đó là trướng của Liễu Ngộ Sinh.

“Liễu đại tướng quân của chúng ta đang tiếp khách.” La Duy nhỏ giọng nói với La Khải: “Đại ca chờ một chút.”

La Khải không rõ, bản thân mình – một chủ soái ba quân, vì sao phải trốn ở chỗ này rình doanh trướng của cấp dưới, đang định giáo huấn La Duy hồ đồ, lại trông thấy một người áo đen vội vã ra khỏi doanh trướng của Liễu Ngộ Sinh.

“Chúng ta trở về đi.” La Duy lúc này lại nói.

“Đó là người phương nào?” La Khải hỏi.

La Duy nói: “Đệ đã phái người theo dõi, đại ca chờ một chút sẽ biết.”

La Khải lòng tràn đầy hồ nghi, lại bị La Duy lôi trở lại trướng ngủ.

Sau khi trở lại trướng của La Khải, La Duy liền sai người dọn cơm lên cho La Khải, còn mình thì bưng lấy một ly trà ngồi một bên.

La Khải đâu còn có tâm tư ăn cơm, hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

La Duy nói: “Bây giờ đệ có nói, đại ca cũng sẽ không tin.”

“Vậy ngươi cứ nói một chút xem!” La Khải sốt sắng.

La Duy cười: “Đại ca không đói bụng sao? Ăn cơm trước đi.”

Trữ Phi lúc này đi đến, cũng không hiểu ra sao.

“Là đệ gọi y tới.” La Duy nói với La Khải, cũng mời Trữ Phi ngồi xuống, nói: “Chúng ta cùng chờ một chút.”

Cứ thế tới tận tảng sáng.

Vệ Lam một thân hắc y không tiếng động đi vào trong trướng, cũng không nói nhiều lời, chỉ đưa cho La Duy một phong thư.

“Đại ca nhìn xem.” La Duy không nhìn bức thư, đem bức thư đưa cho La Khải: “Đây là thứ Vệ Lam lấy được trên người kẻ áo đen kia.”

La Khải mở thư ra xem, nhưng đó là mật mã, xem không hiểu. Lại nhìn bút tích, chính là bút tích của Liễu Ngộ Sinh.

“Đây là [Thiên hạ thư] của hoàng thất Bắc Yến.” La Duy lại lấy một quyển sách đưa cho La Khải: “Nghe nói là sách cấm của hoàng thất Bắc Yến, bất quá trong thư phòng của bệ hạ cũng có một quyển, đại ca nhìn xem, xem trong thư nói những gì. Trữ Phi ca, huynh giúp đại ca ta nhìn xem.”

77. Tin y là đúng đắn

La Khải cùng Trữ Phi cầm [Thiên hạ thư], đối chiếu từng chữ, từng chữ từng chữ phá giải mật mã, hai người đều thay đổi sắc mặt, cái này rõ ràng là một phong thư thông đồng với địch bán nước!

La Duy tới gần, gấp thư lại, nói với Vệ Lam: “Gửi bức thư này đi.”

“Khoan đã!” La Khải chặn lại: “Bức thư này gửi đi bằng cách nào, gửi đi đâu?!”

Vệ Lam nói: “Ta theo dõi người nọ, có một chỗ trong rừng cây, bên trong có bồ câu đưa thư.”

“Ngươi đi đi.” La Duy giao thư cho Vệ Lam: “Trên đường phải cẩn thận.”

Vệ Lam gật đầu.

La Khải vội la lên: “Sao có thể gửi bức thư này đi được?!”

La Duy quay đầu lại nói: “Vì cái gì không thể gửi đi, đại ca tương kế tựu kế không được sao?”

Vệ Lam lui ra ngoài, bóng dáng như ma quỷ biến mất trong đêm tối.

La Duy nhìn La Khải, lại nhìn Trữ Phi, cười nói: “Kỳ thật hai kẻ kia muốn làm hoàng đế đến phát điên rồi, mới cùng nhau diễn vở kịch này.”

La Khải toàn thân lạnh ngắt, hắn ở Vân Quan đã lâu, rời xa chính trị, như thế nào cũng không nghĩ ra trên đời lại có loại phản quân bán nước này. Trữ Phi choáng váng, cảm thấy những trò lừa gạt ở Danh Kiếm sơn trang chỉ là trò trẻ con, không đáng giá nhắc tới.

La Duy thế nhưng lại lơ đễnh: “Đại ca, chúng ta bây giờ có nên làm theo đấu pháp của Liễu Ngộ Sinh trong trận chiến sắp tới không?”

La Khải hận không thể ngay lập tức dùng một cước đạp chết Liễu Ngộ Sinh, người này đúng là muốn đại quân lao vào chỗ chết!

“Đại ca.” La Duy nói: “Hiện tại không phải lúc tức giận, hay là nghĩ xem sau này nên làm thế nào đi.”

La Khải cúi đầu ngồi một lát, tỉnh táo lại. “Tiểu Duy.” Hắn hỏi La Duy: “Sao ngươi lại biết những chuyện này?”

“Tiểu đệ tất nhiên là biết rõ.” La Duy nói: “Bằng không một người không tập võ như tiểu đệ chạy đến cái nơi lạnh khủng khiếp như thế này để làm cái gì? Trồng hoa sao?”

“Bệ hạ biết không?” La Khải hỏi.

“Cái này…” La Duy trả lời: “Đệ không thể nói.”

La Khải nói: “Triệu Thường Lăng đến đây đi.”

La Duy ngăn lại: “Việc này người biết càng ít càng tốt.”

La Khải liếc nhìn La Duy, ngoắc Trữ Phi đến, trải rộng địa đồ, Trữ Phi giơ đèn, hai người chỉ trỏ trên địa đồ bàn luận.

La Duy ngồi bên cạnh, y không quan tâm La Khải cùng Trữ Phi đang nói cái gì, y tin rằng với tài năng của đại ca La Khải, nhất định sẽ đánh bại Liễu Ngộ Sinh cùng Tư Mã Tru Tà của Bắc Yến.



La Khải và Trữ Phi mới quen, chỉ là thấy La Duy hoàn toàn tin tưởng thiếu niên này, hắn cũng sẽ không nghi ngờ Trữ Phi, đối đãi với Trữ Phi như thân tín. Sắc trời sáng rõ, La Khải cho Trữ Phi một lệnh tiễn, lệnh cho y mang năm ngàn binh mã ra khỏi doanh.

La Duy theo Trữ Phi ra ngoài trướng: “Trữ Phi ca.” Y thân mật gọi Trữ Phi: “Bảo trọng.”

Trữ Phi lại đột nhiên trịnh trọng cúi người hành lễ với La Duy.

La Duy đỡ lấy Trữ Phi, nhỏ giọng nói: “Trữ Phi ca, huynh không cần phải nhớ về Danh Kiếm sơn trang, thiên hạ lớn như vậy, Danh Kiếm sơn trang thật sự không là gì cả. Huynh sẽ trở thành Đại tướng quân của Đại Chu, Danh Kiếm sơn trang sẽ phủ phục dưới chân huynh, đối với huynh như chó vẫy đuôi mừng chủ, ngày này sẽ đến thôi.”

“Ngươi cảm thấy tương lai ta sẽ như vậy?” Trữ Phi hỏi.

“Ta chưa từng nhìn lầm người.” La Duy cười.

Trữ Phi rốt cục cười thoải mái trước mặt La Duy, nụ cười này như tia sáng phía chân trời. “Ta đi, công tử bảo trọng.” Trữ Phi sau khi từ biệt La Duy, xoay người rời khỏi.

La Duy xoay người, mới phát hiện La Khải đứng ở phía sau mình.

“Tiểu Duy.” La Khải nói: “Vì sao ngươi tin người này như thế?”

La Duy nói: “Đó là một người có ân tất báo, người như vậy, đệ tin tưởng. Hơn nữa, mẫu thân cùng đệ muội y đang ở trong phủ chúng ta, y sẽ không mặc kệ sự sống chết của người thân.”

La Khải nhìn La Duy, La Duy đang cười, chỉ là trong mắt y không có lấy một tia vui vẻ. Giờ khắc này, La Khải không hề xem La Duy như trẻ con nữa, hắn bắt đầu tin tưởng những lời La Tri Thu viết trong thư, còn có một câu dặn dò, La Duy tâm cơ thâm trầm, nghe lời y mà làm theo, ắt không sai lầm.

78. Tư Mã Thanh Sa

La Khải một mình an bài hết thảy, La Duy nghe theo mệnh lệnh của hắn, dẫn một vạn binh đóng tại thành Nghiệp Già. Chiến sự còn ở phía trước, tựa hồ với y không có vấn đề gì.

Ba ngày sau, truyền đến tin đại thắng, nói là quân Bắc Yến phải lùi về phía bắc trăm dặm.

Năm ngày sau, một cỗ xe chở tù bí mật tiến vào phủ hộ quân nơi La Duy ở tạm giữa lúc đêm khuya.

Tư Mã Thanh Sa bại trận uất ức, hắn không thể lý giải tại sao mình thất bại, cứ như thể quân đội Đại Chu đã biết trước tất cả đường đi nước bước của quân hắn vậy, bố trí mai phục hoàn mỹ làm hắn không có lời nào để nói.

“Tam hoàng tử.” La Duy lần đầu tiên gặp mặt Tư Mã Thanh Sa, người này khí vũ hiên ngang, đôi mắt phượng hẹp dài hơi xếch lộ vẻ đào hoa, cho dù trở thành tù nhân, vẫn thấy dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, người như vậy trên đời khó mà tìm thấy.

Tư Mã Thanh Sa nhìn La Duy, người này hiển nhiên là chủ nhân nơi đây, không ngờ chỉ là một thiếu niên nho nhỏ, mới nhìn qua không thể phân biệt nam nữ, một nam hài nhưng thật xứng với câu khuynh quốc khuynh thành. “Ngươi là ai?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.

La Duy nói: “Ta là La Duy, tự (tên chữ) Vân Khởi.”

Tư Mã Thanh Sa lập tức nói: “Môn sinh thiên tử, con trai thứ ba của tả tướng?”

La Duy cười nói: “Không ngờ tam hoàng tử lại biết rõ về ta.”

Tư Mã Thanh Sa lạnh lùng: “Ngươi định xử trí ta như thế nào?”

La Duy nói: “Hiện tại ba quân Bắc Yến đã để tang tam hoàng tử, tam hoàng tử là người chết rồi.”

Tư Mã Thanh Sa hừ lạnh: “Muốn giết cứ giết, không cần nhiều lời khi dễ.”

La Duy cười: “Tam hoàng tử không tiếc tính mạng, nhưng chẳng lẽ Tam hoàng tử không muốn biết vì sao mình bại trận ư?”

Tư Mã Thanh Sa nói: “Ngươi nói xem, ta tại sao lại bại?”

La Duy đáp: “Tất nhiên là có người còn muốn tam hoàng tử chết nhiều hơn cả chúng ta kia.”

Đây là đáp án Tư Mã Thanh Sa sợ phải nghe thấy nhất, Tư Mã Tru Tà dẫn quân đi đường sáng, hắn dẫn quân đi đường tối, quân Đại Chu cho dù bố trí mai phục thì cũng phải là chặn đường Tư Mã Tru Tà mới đúng, sao có thể chặn đường mình?

La Duy nhìn gương mặt Tư Mã Thanh Sa biến hóa liên tục, y tiếu dung không đổi: “Tam hoàng tử, chi bằng nghe một chút kế hoạch ban đầu của quân ta đi.”

Tư Mã Thanh Sa nghe La Duy nhẹ nhàng trần thuật, nghẹn họng nhìn trân trối, nếu cứ đánh tiếp như vậy, Đại Chu cũng sẽ tổn thất thảm trọng, kết quả cuối cùng chỉ có thể là hoà.

“Có hai người cũng hy vọng đại ca ta chết.” La Duy cuối cùng cũng nói ra.

“Hai người kia là ai?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.

La Duy nói: “Là hai người muốn trở thành hoàng đế.”

“Long Huyền?” Tư Mã Thanh Sa vừa nghe đã biết được đáp án.

La Duy rót trà cho Tư Mã Thanh Sa: “Tru Tà thái tử sợ là nghĩ quá nhiều, y là trưởng tử hoàng hậu sinh ra, chỉ cần y không mắc sai lầm lớn, từ thái tử đến hoàng đế chỉ có một chữ ‘chờ’ mà thôi.”

Tư Mã Thanh Sa lẳng lặng nhìn chén trà xanh bốc hơi trước mắt.

La Duy nói: “Tam hoàng tử có muốn làm hoàng đế không?”

Tư Mã Thanh Sa không khiển trách La Duy hồ ngôn loạn ngữ, hắn nhận ra thiếu niên trước mặt này sẽ là minh hữu trên con đường đế vương của hắn. Tựa như Tư Mã Tru Tà và Long Huyền trở thành minh hữu, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.

La Duy nhìn ánh mắt Tư Mã Thanh Sa, hiểu rằng người này muốn hợp tác với y, lập tức cười nói: “Tru Tà thái tử luôn đề phòng điện hạ, dù có lật tung thiên hạ cũng phải tìm được ngài, nhưng hiện giờ lại im ắng, xem ra là có chuyện bất đắc dĩ.”

Tư Mã Thanh Sa nói: “Bắc Yến ta đã sớm chú ý tới môn sinh thiên tử mười ba tuổi như ngươi, Long Huyền lại chưa trừ diệt ngươi, có thể thấy hắn cũng có chuyện bất đắc dĩ như vậy.”

La Duy cười to, nói với Tư Mã Thanh Sa: “Ta có thể để điện hạ đắc thắng trở về.”

Tư Mã Thanh Sa nói: “Ta rửa tai lắng nghe đây.”

79. Nguy cấp

“Cách thành một trăm dặm có một thương trấn tên là Huỳnh Sa.” La Duy tự tay triển khai một quyển địa đồ, chỉ điểm cho Tư Mã Thanh Sa xem: “Điện hạ mang binh đi diệt trấn này, lấy chút ít vàng bạc châu báu, nữ nhân, tù binh về là được.”

Tư Mã Thanh Sa nói: “Ta là tù nhân của công tử, nào có binh lính?”

La Duy nói: “Đám trung quân của điện hạ một mực đuổi theo ngài, muốn cứu điện hạ, điện hạ không biết sao?”

Tư Mã Thanh Sa nhìn chằm chằm La Duy: “Ngươi cam lòng dâng một thương trấn của Đại Chu?”

“Bình Nam Đại tướng quân Từ Khoát của chúng ta hiện đóng quân ở Huỳnh Sa.” La Duy nói.

“Từ Khoát?” Tư Mã Thanh Sa nói: “Kẻ này có uy danh, ta không chắc chắn sẽ toàn thắng.”

La Duy nói: “Một con chó của Long Huyền mang binh xuất quan, vì cái gì đúng lúc đại ca ta thất bại, dùng lý do cứu viện đoạt lấy cơ hội thăng quan tiến chức. Điện hạ không cần lo ngại, ta sẽ giúp điện hạ đánh úp.”

“Còn dân chúng Đại Chu trong trấn?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.

“Sau khi chuyện thành công, mọi người sẽ bị Từ Khoát diệt khẩu.” La Duy nói: “Nhứng người đó nhất định phải chết, là ta muốn hay sao? Nếu điện hạ có tâm, thì nên giết đi một ít mới phải.”

Tư Mã Thanh Sa rốt cục cũng cười, người xứng để liên thủ với Tư Mã Thanh Sa không nhiều lắm, La Duy thế nhưng lại vô cùng xứng đáng. “Sau khi ta trở lại thì sao? Công tử sợ là đã vì ta mà lo lắng chu toàn rồi?”

La Duy nói: “Tại hạ tất nhiên là muốn giúp điện hạ tranh cao thấp với Tru Tà một phen.”



Khánh nguyên năm thứ sáu, đầu mùa tuyết, thành Nghiệp Già đại tuyết bay tán loạn.

Tư Mã Thanh Sa đứng trong gió tuyết nhìn lại, trên cổng thành, cẩm y thiếu niên cười tựa xuân phong.

Một ngày sau, trấn Huỳnh Sa bị Tư Mã Thanh Sa của Bắc Yến lãnh binh công phá.

Bình Nam Đại tướng quân Từ Khoát bại trận, tự sát. Ba tháng sau, đứa con thứ năm của Từ Khoát bị Hưng Võ đế chém chết bên ngoài Ngọ Môn, Từ thị từ dòng họ khai quốc công thần đến đây xuống dốc.

La Duy sau khi nhận được tin trấn Huỳnh Sa bị chiếm, liền chuẩn bị lãnh binh rời khỏi thành Nghiệp Già, nhưng ngày đó Nghiệp Già nổi bão tuyết, binh mã không cách nào tới được, chỉ có thể tạm hoãn.

“Công tử!” Tối đó, quan tổng binh Bành Hổ xông vào phòng ngủ La Duy.

Tư Mã Tru Tà cùng hơn ba vạn quân đã bao vây thành Nghiệp Già.

La Duy nhìn quân Bắc Yến dưới thành, lúc này Long Huyền có lẽ chưa biết được sự biến hóa của cuộc chiến, xem ra là Liễu Ngộ Sinh muốn giết y.

“Công tử, mạt tướng liều chết cũng phải chiến đấu.” Tướng quân Hứa Xuyên nói với La Duy: “Hộ vệ công tử ra khỏi thành đi.”

La Duy thở dài một hơi: “Nói như vậy, thành Nghiệp Già sẽ không thể bảo vệ. Hơn một vạn người dân phải làm sao bây giờ?”

Vài tướng quân đều tức thời trầm mặc.

“Ta thấy thành trì này rất chắc chắn.” La Duy nói: “Chúng ta tử thủ mấy ngày cũng không thành vấn đề.”

Các tướng quân trao đổi suy nghĩ, trong thành chỉ có một vạn binh lính, mà ngoài thành là ba vạn quân Bắc Yến tinh nhuệ, cuộc chiến này làm thế nào đây?

La Duy nhìn vài tướng quân thủ hạ của đại ca La Khải, cười: “Chuyện điều động ba vạn quân hẳn là khó giấu, đại ca của ta biết thành Nghiệp Già bị vây, nhất định sẽ phát binh tới cứu.”

La Duy không phải võ tướng, nhưng không thể phủ nhận y là tâm phúc của mọi người trong thành Nghiệp Già, mọi người thấy y bình tĩnh không hề sợ hãi, tâm trạng bối rối chậm rãi khôi phục. Một vạn người đấu với ba vạn người, nhận lấy cái chết là điều không thể nghi ngờ, chính là nếu tử thủ thành trì, chờ đợi cứu viện, có khi lại nắm chắc năm phần sống sót.

“Người tòng quân đâu phải những kẻ ham sống sợ chết!” Thanh âm của La Duy truyền đi rất xa theo gió tuyết: “Da ngựa bọc thây đổi lấy một thành dân chúng bình an, đổi lấy sự phú quý của người nhà, cũng không uổng cả đời làm người!”

80. Gắn bó trong gió tuyết

Lời La Duy cứng rắn truyền xuống, dưới thành trống trận như tiếng sấm, quân Bắc Yến tấn công thành .

Vệ Lam tiến lên đem la Duy giữ sau lưng: “Công tử, hay là xuống thành trước đi.”

“Không.” La Duy cười với các tướng quân: “Hết thảy đều nhờ vào các vị.”

Chiến trường giết chóc, thi cốt khắp nơi, máu chảy thành sông.

La Duy im lặng đứng một bên. Đời này y đã cải biến rất nhiều chuyện, cho nên cho dù có chết tại thành Nghiệp Già, y cũng không có gì tiếc nuối.

“Công tử!” Vệ Lam ngăn trước mặt La Duy, sợ tên lạc dưới thành bay tới làm La Duy bị thương.

“Thực xin lỗi…” La Duy lại nói.

Vệ Lam sững sờ, xoay người nhìn La Duy.

La Duy nhìn Vệ Lam nói: “Là ta liên lụy ngươi.”

Vệ Lam nhìn La Duy không chớp mắt một hồi lâu, sau đó mới nói: “Công tử, không sao đâu!”

La Duy nói: “Ta hy vọng ngươi vô sự là tốt rồi.”

Vệ Lam giơ tay chém xuống, một mũi tên cắt thành hai đoạn rơi xuống dưới chân hai người: “Vệ Lam mạng tiện, công tử yên tâm, Vệ Lam dù có phải liều mạng, cũng muốn bảo vệ công tử chu toàn.”

“Mạng người sao có thể phân biệt sang hèn?” La Duy ở sau lưng Vệ Lam cười khẽ: “Hai chúng ta chết cùng một chỗ cũng tốt, như vậy trên đường tới hoàng tuyền sẽ không tịch mịch.”

Gió tuyết ngày càng cuồng loạn, khiến người ta cơ hồ không mở nổi mắt.

Thế nhưng trái tim Vệ Lam lại vô cùng ấm áp, có người kia đi cùng, đường tới hoàng tuyền nhất định không tịch mịch.

La Duy nhìn Vệ Lam chắn trước mặt mình, trong lòng như mang nợ, nếu như cửa ải này bọn họ không thể vượt qua, chẳng phải là y đã hại Vệ Lam sao?

Quân Bắc Yến tấn công thành một đêm, đến khi sắc trời sáng rõ mới thu binh.

“Công tử.” Vệ Lam thay quần áo đã bị máu người nhuộm đỏ, chạy tới trước mặt La Duy: “Ngài có bị thương không ?”

La Duy lắc đầu: “Còn ngươi? Có bị thương không?” Người này luôn để ý tới y.

“Không.” Vệ Lam đứng cách La Duy thêm một chút, sợ mùi máu tanh trên người mình khiến La Duy không thoải mái.

“Không phải bị thương chứ?” La Duy thấy trên chân trái Vệ Lam có một vết thương: “Có đau không?” La Duy lập tức đưa tay đỡ Vệ Lam.

“Công tử, người ta rất bẩn.” Vệ Lam tránh né: “Ta tự tìm đại phu băng bó là được rồi.”

“Công tử!” Lúc này những tướng quân không bị thương nặng, còn có thể nhúc nhích đều tập trung lại.

“Chư vị, ta La Vân Khởi, một kẻ thư sinh, đối với việc thủ thành không hề tinh thông.” – La Duy nói với mọi người – “Kính xin chư vị huynh trưởng hao tổn tâm lực, tiểu đệ xin dập đầu tạ ơn.” La Duy nói rồi hành lễ với mọi người.

Chúng tướng đều trốn tránh, tránh cái hành lễ của La Duy, lễ của vị môn sinh thiên tử này, bọn họ không nhận nổi.

“Tam công tử yên tâm.” Tướng lĩnh thân tín của La Khải – Hứa Xuyên – nói với La Duy: “Chúng ta còn sống một ngày, nhất định phải bảo vệ thành Nghiệp Già bình an!”

“Được!” La Duy vân đạm phong khinh nói: “Chúng ta ở dưới thành, có việc gì cứ sai người đến gọi ta.”

“Tam công tử cứ trở về nghỉ tạm.” Hứa Xuyên nói: “Nơi này đã có chúng ta trấn thủ rồi.”

“Gió tuyết quá lớn…” La Duy nói: “Chư vị huynh trưởng, không thể sóng vai giết địch đã là chuyện ăn năn, ta sao có thể ngồi không?”

Chúng tướng không nhiều lời nữa, chỉ là đều thi lễ với La Duy, tam công tử này tuy còn trẻ tuổi, nhưng rất có phong thái, coi như là vì đại soái La Khải, bọn họ cũng muốn La Duy được bình an.

Bên cạnh đống lửa dưới tường thành, La Duy chuyên tâm giúp Vệ Lam băng bó miệng vết thương.

“Công tử cũng học qua y thuật?” Vệ Lam hỏi.

La Duy cười khổ: “Có xem qua sách vở.” Đời trước, nếu như không biết tự chữa thương cho mình, sao y có thể sống qua nổi mười năm?

Vệ Lam thấy khóe miệng La Duy có vết máu, thích thú lấy tay lau đi, ngón tay đụng phải bờ môi La Duy, mới giật mình, vội vàng bỏ tay ra, ngượng ngùng nhìn La Duy.

Nhưng La Duy chỉ cười, nghiêng đầu dựa vào vai Vệ Lam, nói: “Lam, hôm nay lạnh quá.”

Vệ Lam dùng áo choàng da thú bọc lấy bản thân cùng La Duy: “Như vậy có ấm hơn chút nào không?”

“Ừ.”

Trong gió tuyết, hai người cùng nhau gắn bó, nghe tiếng trái tim người kia đập, chậm rãi thiếp đi. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook